Nhìn thấy cảnh này, đầu óc Trần Dương ong ong, lập tức trở nên trống rỗng.
Dục vọng trỗi dậy trong lòng đã dần chiếm lấy lý trí của anh.
"Đồ thối tha... Tôi nóng...”
Lúc này, chiếc váy đỏ của Tần Vũ Hàm đã tuột xuống một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại.
Cô ta cảm thấy mình như một con cá thiếu nước, đang vô cùng khao khát được trở lại mặt nước.
"Không... không được tới, không thể..”, Trần Dương vẫn còn một chút lý trí, cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh lập tức tràn ngập khoang miệng.
Điều này cũng khiến Trần Dương tỉnh táo hơn một chút, Trần Dương dứt khoát quay lưng đi, không nhìn Tần Vũ Hàm nữa.
Nhưng phía sau vẫn vang lên giọng nói mê hoặc đó, từng chút một đẩy sự tỉnh táo của anh xuống vực sâu.
"Đồ thối tha... tôi làm cho anh chán ghét đến thế ư...”
Nói rồi, bàn tay ngọc ngà thon thon mềm mại như không có xương ôm lấy Trần Dương từ phía sau, một cơ thể mềm mại bốc lửa áp vào người anh.
Bùm!
Anh có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đó qua lớp quần áo.
Ngọn lửa tà ác từ bụng dưới bùng lên đã lập tức chiếm trọn lấy cơ thể, dục vọng đã đốt cháy hết lý trí của anh, không còn lại một chút tỉnh táo nào.
Anh bế Tần Vũ Hàm lên, ném lên giường, lập tức nhào tới...
Cô hầu gái canh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng thì mặt liền đỏ tới tận mang tai, nhất là giọng nói như nỉ non như trách cứ của tiểu thư khiến cơ thể của cô ấy run lên nhè nhẹ.
Cô hầu gái đứng bên ngoài nghe trọn vẹn một canh giờ, tức là hai giờ đồng hồ, âm thanh bên trong mới nhạt dần đi.
Lúc này trong phòng vang lên một tiếng gầm nhẹ, cô hầu gái giật mình, sau đó cả cơ thể liền mềm nhũn ra.
Cô ấy nghiến răng, đứng dậy, cầm lấy khăn khô đã chuẩn bị sẵn, mở cửa bước vào.
Vừa bước vào, một luồng khí phả thẳng về phía cô ấy, đôi chân của cô hầu gái vốn đã yếu ớt nay lại càng trở nên yếu hơn.
“Cậu..cậu chủ, để em lau giúp cậu chủ nhé”, cô hầu gái cúi đầu, không dám nhìn vào Trần Dương ở trên giường.
Lúc này Trần Dương không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, như thể anh đã bước vào một cảnh giới huyền diệu vậy.
Lúc này, chân khí trong cơ thể anh bắt đầu di chuyển.
Một tuần, hai tuần... ba mươi sáu tuần.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi vậy mà một khoảng thời gian dài đã trôi qua, chuyện này nếu bị người khác biết được, thì họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc mất.
Thấy không có ai đáp lại, cô hầu gái ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trần Dương đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Anh ta đang... ngồi thiền?
Cô ấy sửng sốt, thiền là cách nói của Phật giáo, các tu sĩ thì thường gọi là đốn ngộ.
Chuyện này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đối với tu sĩ mà nói, đó chính là cái duyên.
Cô hầu gái không dám nhúc nhích, quay đầu nhìn Tần Vũ Hàm ở bên cạnh.
Lúc này, Tần Vũ Hàm, để trần tầm lưng trắng ngọc, đang nằm ở bên cạnh Trần Dương, đã ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn đọng lại ở nơi khóe mắt.
Từ chỗ cô ấy đang đứng, cũng có thể thấy dấu tích trên lưng cô ta.
Cậu chủ cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Trong lòng cô hầu gái có chút oán trách, nhưng không dám lên tiếng, chỉ dám để khăn khô ở bên cạnh giường, sau đó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, chờ được gọi đến.
Ngày hôm sau, Trần Dương bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai.
Còn chưa mở mắt đã cảm thấy ngực đau nhói, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Vũ Hàm đang cắn vào ngực mình.
"Tôi cắn chết anh, tôi cắn chết anh, đồ thối tha, đồ chó, tôi cắn chết anh...”
Vừa cắn, Tần Vũ Hàm vừa dùng móng tay cào Trần Dương.
Xì!
Trần Dương thở mạnh vì đau.
“Mau, nhả ra mau!”, Trần Dương không dám vận khí, vì sợ làm Tần Vũ Hàm bị thương.
“Cô chủ… cô chủ, cô mau nhả ra đi”, lúc này, cô hầu gái đang ngủ trên ghế đã thức dậy, vội vàng đến bên giường khuyên can.
“Cút đi cho tôi, Sửu Bát Quái!”, Tần Vũ Hàm vừa tức vừa giận, ngày hôm qua cái tên thối tha này đã làm mấy chuyện đó trên người cô ta: “Hôm nay tôi sẽ cắn chết cái tên thối tha này”.
Cô hầu gái vội vã nói: "Cô chủ, cô mà còn cắn nữa, thì sẽ cắn đứt thịt của cậu chủ đấy ạ”.
"Buông ra mau, đau đau đau...”, Trần Dương thở mạnh vì đau, nhưng Tần Vũ Hàm vẫn một mực không nhả.
Lúc này, Trần Dương cũng tức giận, đùa kiểu gì vậy, anh cũng là nạn nhân, nếu hôm qua cô ta không bám lấy anh thì làm sao có chuyện đó được.
Sau đó, anh duỗi tay, nắm một cái.
"A...”, Tần Vũ Hàm lập tức kêu lên.
Lúc này, Trần Dương mới vội vàng nhảy xuống đất, nhưng anh không có lấy một mảnh vải che thân, trần như nhộng.
"Á...”
Sau khi cô hầu gái nhìn thấy liền vội vàng quay đi.
Khó... khó xử quá, cái thứ đó cũng xấu quá đi mất...
Trần Dương cười khổ, vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi”.
Nói xong, Trần Dương vội vàng mặc quần áo ở bên cạnh, nhưng quần áo tối hôm qua đã bị anh xé rách hết cả rồi, mặc lên người không hở chỗ này thì cũng hở chỗ kia.
"Cái đó... còn bộ quần áo nào nữa không?"
“Có… có ạ”, cô hầu gái mặt đỏ bừng, quay người lại, nhìn thấy Trần Dương kẹp chân ôm ngực, cô ấy không nhịn được cười phá lên, cậu chủ trông hài thật đấy.
Nói xong, cô ấy cầm bộ quần áo mới ở bên cạnh đã chuẩn bị từ trước, bước đến chỗ Trần Dương, nói: "Cậu chủ, để em giúp cậu mặc quần áo nhé”.
Trần Dương đang định từ chối, thì Tần Vũ Hàm nằm ở trên giường đã mắng: "Sửu Bát Quái, không được để cho tên thối tha này mặc quần áo”.
“Hay là cứ đưa quần áo cho tôi đi, tôi sẽ tự mặc”, Trần Dương cười khan nói.
Nhận lấy quần áo, Trần Dương chạy tới phía sau tấm bình phong sột soạt thay quần áo.
Cô hầu gái tiến đến bên giường: "Tiểu thư, để em giúp cô sửa soạn nhé, chút nữa là phải đến thỉnh an lão gia rồi”.
"Tôi không đi, tôi không đi... cô cút đi, tôi không muốn đi...”, Tần Vũ Hàm vùi đầu vào chăn, bật khóc.
Cái tên thối tha này làm cô ta, giờ cả cơ thể cô ta chỗ nào cũng đau nhức.
Hơn nữa trên cơ thể cô ta toàn là vết bầm, làm sao có thể đi ra ngoài mà gặp người khác được? Cô ta thật sự muốn cắn chết cái tên thối tha kia.
Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng: "Sửu Bát Quái, cậu chủ và tiểu thư đã tỉnh chưa? Đến giờ hành lễ với lão gia rồi đấy”.
“Dậy rồi, dậy rồi, đến ngay đây”, cô hầu gái đáp.
“Được, đừng để lão gia phải đợi lâu”, nói rồi, người đó liền rời đi.
Trần Dương lúc này cũng đã thay quần áo xong, nhìn cô hầu gái, nói: "Tôi đi trước nhé”.
Nói xong, anh rời khỏi phòng như chạy trốn.
...
Người hầu đưa Trần Dương đến đại sảnh, lúc này Ngũ Thông Thiên đang chống gậy ngồi ở đó, tay bưng một tách trà.
Nhìn thấy Trần Dương, ông ta nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: "Cháu rể, hôm qua thế nào?"
“Sao, sao chỉ có một mình cháu, Vũ Hàm đâu?”, Ngũ Thông Thiên hỏi.
"Hoàng... ông nội, Vũ Hàm cô ấy...”, đã làm chuyện đó với cháu gái nhà người ta rồi, thế mà vẫn con gọi người ta là Hoàng Long Sứ, cũng... cũng hơi ngượng mồm.
Anh chưa kịp nói xong, Ngũ Thông Thiên đã nói: "Ông hiểu, ông hiểu, con bé từ nhỏ đã nhát, chắc chắn là đang xấu hổ đấy”.
Ngũ Thông Thiên làm ra vẻ hiểu hết.
Trần Dương lúng túng cười, không nói gì.
Ngũ Thông Thiên lúc này mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Trần Dương, nói: "Cháu rể à, giờ ông đã gả Vũ Hàm cho cháu, con bé đã là người của cháu, có vài chuyện ông phải nói với cháu”.
Ngũ Thông Thiên thở dài nói: "Vũ Hàm có hơi cứng đầu, nhưng nó không xấu, cháu phải nhường nhịn nó, nó được ông chiều hư từ nhỏ rồi, nên cháu phải bao dung với nó hơn nhé”.
Trần Dương gật đầu nói vâng.
"Ừ!"
Ngũ Thông Thiên hài lòng gật đầu, lập tức xua tay đuổi những người hầu trong đại sảnh đi, nói: "Còn một chuyện quan trọng nhất nữa, ông mong cháu có thể hứa với ông”.
Trần Dương sửng sốt, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy?
Sao lại có cảm giác gửi gắm thế nhỉ?
"Ông, ông cứ nói đi, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu sẽ không thoái thác”.
“Tốt, coi như ông không nhìn lầm người!”, Ngũ Thông Thiên vỗ vai Trần Dương: “Cháu có lẽ đã biết về việc Vũ Hàm trúng hàn độc rồi đúng không?”
Cái gì?
Tần Vũ Hàm bị trúng hàn độc?
Trần Dương cau mày, anh không hề biết chuyện này.
"Ông, Tần... Vũ Hàm bị trúng hàn độc sao?"
“Cháu không biết sao?”, Ngũ Thông Thiên kinh ngạc nhìn Trần Dương: “Không phải trước đây cháu hẹn hò với Vũ Hàm sao? Vũ Hàm không nói với cháu sao?
Trần Dương bối rối, hẹn hò gì chứ, hai người họ thậm chí còn không phải là bạn, ngược lại còn ghét nhau ấy chứ.
“Con bé này chắc chắn là sợ nói cho cháu biết cháu sẽ buồn”, Ngũ Thông Thiên thở dài nói: “Lúc Vũ Hàm năm tuổi, kẻ thù của ông đã tìm đến, lúc đó con dâu và con trai đáng thương của ông vì bảo vệ Vũ Hàm, đã bị giết chết, nhưng kể cả thế thì Vũ Hàm vẫn không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của hắn, đã bị trúng độc U Minh Huyền Chưởng. Để bảo vệ nó, ông còn phải thay tên đổi họ cho nó để đỡ bị kẻ thù phát hiện”.
“U Minh Huyền Chưởng này vô cùng độc, một khi bị trúng, hàn độc sẽ nhanh chóng đi vào lục phủ ngũ tạng”, Ngũ Thông Thiên nói với vẻ mặt đau buồn: “Hơn nữa, hàn độc này chỉ có thể áp chế chứ không thể hóa giải được, vì thế trong 15 năm qua, ông đã luôn sử dụng công lực của bản thân để áp chế hàn độc trong người Vũ Hàm”.
Không thể hóa giải?
Cái này quả là ghê gớm.
Trần Dương khó hiểu hỏi: "Ông, chả lẽ không có cách nào hóa giải hàn độc trong người Vũ Hàm sao?"
“Có, mà cũng không!”, Ngũ Thông Thiên gật đầu trước, sau đó lắc đầu.
"Có, mà cũng không? Ý của ông là gì ạ?”, Trần Dương hỏi.
"Chỉ có tu sĩ Thiên Nhân Hóa Sinh mới có thể hóa giải U Minh Huyền Chưởng này, nhưng hai trăm năm qua không có tu sĩ nào đột phá đến Thiên Nhân Hóa Sinh cả, cho nên cách này không thể dùng được. Nhưng còn có một cách khác, ông đã xem trong sách cổ, có một loại đan dược cao cấp là Thuần Dương Chân Đan, có thể hóa giải được hàn độc U Minh Huyền Chưởng, nhưng sau khi Đan Tông bị sụp đổ hàng trăm năm trước, việc kế truyền của Đan Tông đã bị đứt đoạn, luyện đan hiện giờ chỉ là tàn phẩm của cổ y kết hợp với trung y, về cơ bản thì đều vô dụng cả”.
Ngũ Thông Thiên cười nhạt nói: "Nên là, cả hai cách này đều không dùng được”.
"Trách là trách lão già lọm khọm này vô dụng, giải pháp ở ngay trước mắt, nhưng ông lại không thể làm gì”.
Trần Dương không nói gì, lật lại “Thiên Kim Dược Phương” trong đầu, Thuần Dương Chân Đan này quả thực là một loại đan dược cao cấp, hơn nữa nó còn là loại tương đối cao cấp trong các loại cao cấp.
Có hơn một trăm hai mươi loại nguyên liệu cần thiết để luyện chế Thuần Dương Chân Đan, điều quan trọng nhất trong việc luyện chế Thuần Dương Chân Đan là cần phải có một tia Thái Dương Chân Hỏa.
Mà Thái Dương Chân Hỏa, thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Quy Chân mới có thể ngưng tụ ra.
Chưa nói đến dược liệu, chỉ riêng Thái Dương Chân Hỏa này thôi cũng đã vô cùng hiếm rồi.
Anh bây giờ mới chỉ đang ở Tiên Thiên... viên mãn?
Chuyện gì thế này?
Sao tự nhiên anh đã đột phá lên Tiên Thiên viên mãn rồi?
Dục vọng trỗi dậy trong lòng đã dần chiếm lấy lý trí của anh.
"Đồ thối tha... Tôi nóng...”
Lúc này, chiếc váy đỏ của Tần Vũ Hàm đã tuột xuống một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại.
Cô ta cảm thấy mình như một con cá thiếu nước, đang vô cùng khao khát được trở lại mặt nước.
"Không... không được tới, không thể..”, Trần Dương vẫn còn một chút lý trí, cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh lập tức tràn ngập khoang miệng.
Điều này cũng khiến Trần Dương tỉnh táo hơn một chút, Trần Dương dứt khoát quay lưng đi, không nhìn Tần Vũ Hàm nữa.
Nhưng phía sau vẫn vang lên giọng nói mê hoặc đó, từng chút một đẩy sự tỉnh táo của anh xuống vực sâu.
"Đồ thối tha... tôi làm cho anh chán ghét đến thế ư...”
Nói rồi, bàn tay ngọc ngà thon thon mềm mại như không có xương ôm lấy Trần Dương từ phía sau, một cơ thể mềm mại bốc lửa áp vào người anh.
Bùm!
Anh có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đó qua lớp quần áo.
Ngọn lửa tà ác từ bụng dưới bùng lên đã lập tức chiếm trọn lấy cơ thể, dục vọng đã đốt cháy hết lý trí của anh, không còn lại một chút tỉnh táo nào.
Anh bế Tần Vũ Hàm lên, ném lên giường, lập tức nhào tới...
Cô hầu gái canh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng thì mặt liền đỏ tới tận mang tai, nhất là giọng nói như nỉ non như trách cứ của tiểu thư khiến cơ thể của cô ấy run lên nhè nhẹ.
Cô hầu gái đứng bên ngoài nghe trọn vẹn một canh giờ, tức là hai giờ đồng hồ, âm thanh bên trong mới nhạt dần đi.
Lúc này trong phòng vang lên một tiếng gầm nhẹ, cô hầu gái giật mình, sau đó cả cơ thể liền mềm nhũn ra.
Cô ấy nghiến răng, đứng dậy, cầm lấy khăn khô đã chuẩn bị sẵn, mở cửa bước vào.
Vừa bước vào, một luồng khí phả thẳng về phía cô ấy, đôi chân của cô hầu gái vốn đã yếu ớt nay lại càng trở nên yếu hơn.
“Cậu..cậu chủ, để em lau giúp cậu chủ nhé”, cô hầu gái cúi đầu, không dám nhìn vào Trần Dương ở trên giường.
Lúc này Trần Dương không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, như thể anh đã bước vào một cảnh giới huyền diệu vậy.
Lúc này, chân khí trong cơ thể anh bắt đầu di chuyển.
Một tuần, hai tuần... ba mươi sáu tuần.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi vậy mà một khoảng thời gian dài đã trôi qua, chuyện này nếu bị người khác biết được, thì họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc mất.
Thấy không có ai đáp lại, cô hầu gái ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trần Dương đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Anh ta đang... ngồi thiền?
Cô ấy sửng sốt, thiền là cách nói của Phật giáo, các tu sĩ thì thường gọi là đốn ngộ.
Chuyện này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đối với tu sĩ mà nói, đó chính là cái duyên.
Cô hầu gái không dám nhúc nhích, quay đầu nhìn Tần Vũ Hàm ở bên cạnh.
Lúc này, Tần Vũ Hàm, để trần tầm lưng trắng ngọc, đang nằm ở bên cạnh Trần Dương, đã ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn đọng lại ở nơi khóe mắt.
Từ chỗ cô ấy đang đứng, cũng có thể thấy dấu tích trên lưng cô ta.
Cậu chủ cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Trong lòng cô hầu gái có chút oán trách, nhưng không dám lên tiếng, chỉ dám để khăn khô ở bên cạnh giường, sau đó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, chờ được gọi đến.
Ngày hôm sau, Trần Dương bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai.
Còn chưa mở mắt đã cảm thấy ngực đau nhói, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Vũ Hàm đang cắn vào ngực mình.
"Tôi cắn chết anh, tôi cắn chết anh, đồ thối tha, đồ chó, tôi cắn chết anh...”
Vừa cắn, Tần Vũ Hàm vừa dùng móng tay cào Trần Dương.
Xì!
Trần Dương thở mạnh vì đau.
“Mau, nhả ra mau!”, Trần Dương không dám vận khí, vì sợ làm Tần Vũ Hàm bị thương.
“Cô chủ… cô chủ, cô mau nhả ra đi”, lúc này, cô hầu gái đang ngủ trên ghế đã thức dậy, vội vàng đến bên giường khuyên can.
“Cút đi cho tôi, Sửu Bát Quái!”, Tần Vũ Hàm vừa tức vừa giận, ngày hôm qua cái tên thối tha này đã làm mấy chuyện đó trên người cô ta: “Hôm nay tôi sẽ cắn chết cái tên thối tha này”.
Cô hầu gái vội vã nói: "Cô chủ, cô mà còn cắn nữa, thì sẽ cắn đứt thịt của cậu chủ đấy ạ”.
"Buông ra mau, đau đau đau...”, Trần Dương thở mạnh vì đau, nhưng Tần Vũ Hàm vẫn một mực không nhả.
Lúc này, Trần Dương cũng tức giận, đùa kiểu gì vậy, anh cũng là nạn nhân, nếu hôm qua cô ta không bám lấy anh thì làm sao có chuyện đó được.
Sau đó, anh duỗi tay, nắm một cái.
"A...”, Tần Vũ Hàm lập tức kêu lên.
Lúc này, Trần Dương mới vội vàng nhảy xuống đất, nhưng anh không có lấy một mảnh vải che thân, trần như nhộng.
"Á...”
Sau khi cô hầu gái nhìn thấy liền vội vàng quay đi.
Khó... khó xử quá, cái thứ đó cũng xấu quá đi mất...
Trần Dương cười khổ, vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi”.
Nói xong, Trần Dương vội vàng mặc quần áo ở bên cạnh, nhưng quần áo tối hôm qua đã bị anh xé rách hết cả rồi, mặc lên người không hở chỗ này thì cũng hở chỗ kia.
"Cái đó... còn bộ quần áo nào nữa không?"
“Có… có ạ”, cô hầu gái mặt đỏ bừng, quay người lại, nhìn thấy Trần Dương kẹp chân ôm ngực, cô ấy không nhịn được cười phá lên, cậu chủ trông hài thật đấy.
Nói xong, cô ấy cầm bộ quần áo mới ở bên cạnh đã chuẩn bị từ trước, bước đến chỗ Trần Dương, nói: "Cậu chủ, để em giúp cậu mặc quần áo nhé”.
Trần Dương đang định từ chối, thì Tần Vũ Hàm nằm ở trên giường đã mắng: "Sửu Bát Quái, không được để cho tên thối tha này mặc quần áo”.
“Hay là cứ đưa quần áo cho tôi đi, tôi sẽ tự mặc”, Trần Dương cười khan nói.
Nhận lấy quần áo, Trần Dương chạy tới phía sau tấm bình phong sột soạt thay quần áo.
Cô hầu gái tiến đến bên giường: "Tiểu thư, để em giúp cô sửa soạn nhé, chút nữa là phải đến thỉnh an lão gia rồi”.
"Tôi không đi, tôi không đi... cô cút đi, tôi không muốn đi...”, Tần Vũ Hàm vùi đầu vào chăn, bật khóc.
Cái tên thối tha này làm cô ta, giờ cả cơ thể cô ta chỗ nào cũng đau nhức.
Hơn nữa trên cơ thể cô ta toàn là vết bầm, làm sao có thể đi ra ngoài mà gặp người khác được? Cô ta thật sự muốn cắn chết cái tên thối tha kia.
Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng: "Sửu Bát Quái, cậu chủ và tiểu thư đã tỉnh chưa? Đến giờ hành lễ với lão gia rồi đấy”.
“Dậy rồi, dậy rồi, đến ngay đây”, cô hầu gái đáp.
“Được, đừng để lão gia phải đợi lâu”, nói rồi, người đó liền rời đi.
Trần Dương lúc này cũng đã thay quần áo xong, nhìn cô hầu gái, nói: "Tôi đi trước nhé”.
Nói xong, anh rời khỏi phòng như chạy trốn.
...
Người hầu đưa Trần Dương đến đại sảnh, lúc này Ngũ Thông Thiên đang chống gậy ngồi ở đó, tay bưng một tách trà.
Nhìn thấy Trần Dương, ông ta nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: "Cháu rể, hôm qua thế nào?"
“Sao, sao chỉ có một mình cháu, Vũ Hàm đâu?”, Ngũ Thông Thiên hỏi.
"Hoàng... ông nội, Vũ Hàm cô ấy...”, đã làm chuyện đó với cháu gái nhà người ta rồi, thế mà vẫn con gọi người ta là Hoàng Long Sứ, cũng... cũng hơi ngượng mồm.
Anh chưa kịp nói xong, Ngũ Thông Thiên đã nói: "Ông hiểu, ông hiểu, con bé từ nhỏ đã nhát, chắc chắn là đang xấu hổ đấy”.
Ngũ Thông Thiên làm ra vẻ hiểu hết.
Trần Dương lúng túng cười, không nói gì.
Ngũ Thông Thiên lúc này mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Trần Dương, nói: "Cháu rể à, giờ ông đã gả Vũ Hàm cho cháu, con bé đã là người của cháu, có vài chuyện ông phải nói với cháu”.
Ngũ Thông Thiên thở dài nói: "Vũ Hàm có hơi cứng đầu, nhưng nó không xấu, cháu phải nhường nhịn nó, nó được ông chiều hư từ nhỏ rồi, nên cháu phải bao dung với nó hơn nhé”.
Trần Dương gật đầu nói vâng.
"Ừ!"
Ngũ Thông Thiên hài lòng gật đầu, lập tức xua tay đuổi những người hầu trong đại sảnh đi, nói: "Còn một chuyện quan trọng nhất nữa, ông mong cháu có thể hứa với ông”.
Trần Dương sửng sốt, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy?
Sao lại có cảm giác gửi gắm thế nhỉ?
"Ông, ông cứ nói đi, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu sẽ không thoái thác”.
“Tốt, coi như ông không nhìn lầm người!”, Ngũ Thông Thiên vỗ vai Trần Dương: “Cháu có lẽ đã biết về việc Vũ Hàm trúng hàn độc rồi đúng không?”
Cái gì?
Tần Vũ Hàm bị trúng hàn độc?
Trần Dương cau mày, anh không hề biết chuyện này.
"Ông, Tần... Vũ Hàm bị trúng hàn độc sao?"
“Cháu không biết sao?”, Ngũ Thông Thiên kinh ngạc nhìn Trần Dương: “Không phải trước đây cháu hẹn hò với Vũ Hàm sao? Vũ Hàm không nói với cháu sao?
Trần Dương bối rối, hẹn hò gì chứ, hai người họ thậm chí còn không phải là bạn, ngược lại còn ghét nhau ấy chứ.
“Con bé này chắc chắn là sợ nói cho cháu biết cháu sẽ buồn”, Ngũ Thông Thiên thở dài nói: “Lúc Vũ Hàm năm tuổi, kẻ thù của ông đã tìm đến, lúc đó con dâu và con trai đáng thương của ông vì bảo vệ Vũ Hàm, đã bị giết chết, nhưng kể cả thế thì Vũ Hàm vẫn không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của hắn, đã bị trúng độc U Minh Huyền Chưởng. Để bảo vệ nó, ông còn phải thay tên đổi họ cho nó để đỡ bị kẻ thù phát hiện”.
“U Minh Huyền Chưởng này vô cùng độc, một khi bị trúng, hàn độc sẽ nhanh chóng đi vào lục phủ ngũ tạng”, Ngũ Thông Thiên nói với vẻ mặt đau buồn: “Hơn nữa, hàn độc này chỉ có thể áp chế chứ không thể hóa giải được, vì thế trong 15 năm qua, ông đã luôn sử dụng công lực của bản thân để áp chế hàn độc trong người Vũ Hàm”.
Không thể hóa giải?
Cái này quả là ghê gớm.
Trần Dương khó hiểu hỏi: "Ông, chả lẽ không có cách nào hóa giải hàn độc trong người Vũ Hàm sao?"
“Có, mà cũng không!”, Ngũ Thông Thiên gật đầu trước, sau đó lắc đầu.
"Có, mà cũng không? Ý của ông là gì ạ?”, Trần Dương hỏi.
"Chỉ có tu sĩ Thiên Nhân Hóa Sinh mới có thể hóa giải U Minh Huyền Chưởng này, nhưng hai trăm năm qua không có tu sĩ nào đột phá đến Thiên Nhân Hóa Sinh cả, cho nên cách này không thể dùng được. Nhưng còn có một cách khác, ông đã xem trong sách cổ, có một loại đan dược cao cấp là Thuần Dương Chân Đan, có thể hóa giải được hàn độc U Minh Huyền Chưởng, nhưng sau khi Đan Tông bị sụp đổ hàng trăm năm trước, việc kế truyền của Đan Tông đã bị đứt đoạn, luyện đan hiện giờ chỉ là tàn phẩm của cổ y kết hợp với trung y, về cơ bản thì đều vô dụng cả”.
Ngũ Thông Thiên cười nhạt nói: "Nên là, cả hai cách này đều không dùng được”.
"Trách là trách lão già lọm khọm này vô dụng, giải pháp ở ngay trước mắt, nhưng ông lại không thể làm gì”.
Trần Dương không nói gì, lật lại “Thiên Kim Dược Phương” trong đầu, Thuần Dương Chân Đan này quả thực là một loại đan dược cao cấp, hơn nữa nó còn là loại tương đối cao cấp trong các loại cao cấp.
Có hơn một trăm hai mươi loại nguyên liệu cần thiết để luyện chế Thuần Dương Chân Đan, điều quan trọng nhất trong việc luyện chế Thuần Dương Chân Đan là cần phải có một tia Thái Dương Chân Hỏa.
Mà Thái Dương Chân Hỏa, thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Quy Chân mới có thể ngưng tụ ra.
Chưa nói đến dược liệu, chỉ riêng Thái Dương Chân Hỏa này thôi cũng đã vô cùng hiếm rồi.
Anh bây giờ mới chỉ đang ở Tiên Thiên... viên mãn?
Chuyện gì thế này?
Sao tự nhiên anh đã đột phá lên Tiên Thiên viên mãn rồi?
/836
|