Lư Kiến Quốc mặt đầy mừng rỡ đi đến trước mặt Lư Phong, kéo tay cậu ta nói: “Nào, bố đưa con đi mời rượu một nhân vật lớn, lát nữa con phải thể hiện cho tốt đấy nhé!”
Mặt Lư Phong như đưa đám, cậu ta rất muốn nói rằng con không đi có được không ạ.
Nhưng biết sao được, một giây sau cậu ta đã bị kéo đến trước mặt Trần Dương.
“Hương chủ, đây là thằng con nhà tôi, nó tên Lư Phong!”, Lư Kiến Quốc vội vàng hét về phía Lư Phong: “Lư Phong, còn không mau chúc rượu Hương chủ đi con”.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn lên, chẳng phải đây là thằng nhãi lúc nãy anh va phải sao?
Mặt Lư Phong cũng méo xệch như sắp khóc, tay chân run rẩy, rượu trong ly cũng vung vãi ra.
“Cái thằng này, tao bảo mày mời rượu mà sau mày làm vãi hết ra đất thế hả?”, Lư Kiến Quốc tát Lư Phong một phát, thằng con mất dạy này bình thường nó biết ăn nói lắm mà, sao hôm nay gọi nó đến đây mời rượu mà tay chân run bần bật thế kia.
Đệ tử của Thần Long Giáo toàn những người giết người không chớp mắt, người này nắm trong tay nhiều người ác như vậy, nhất định là một ông trùm, nếu lỡ rượu này mà đổ lên người anh ta, thì đúng là chỉ còn nước mất mạng.
Anh chỉ coi Lư Phong như cây cỏ dại thôi.
Sau khi ăn một bạt tai, Lư Phong lắp bắp nói: “Hương… Hương chủ, em… em thật lòng xin lỗi chuyện vừa nãy… Là do em… chứ không liên quan gì đến bố em đâu ạ… Hương chủ, xin đừng trách ông ấy… ”
Nghe cậu ta nói vậy, Trần Dương ngược lại phải thay đổi cái nhìn về cậu ta, không ngờ thằng nhóc èo uột này lại là một đứa con có hiếu, cậu ta sợ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến Lư Kiến Quốc.
“Được rồi, chuyện vừa rồi xí xóa”, vừa nói Trần Dương vừa nâng ly rượu lên cụng với ly của cậu ta: “Nhớ lấy, làm người thì khiêm tốt vẫn là tốt nhất!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi ạ…”, Lư Phong gật đầu như bổ củi.
Lư Kiến Quốc đứng bên cạnh ngẩn tò te ta, chuyện này là sao vậy, nghe giọng Hương chủ thì hình như lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi trực tiếp khi có mặt Trần Dương ở đây.
Cơm no rượu say đâu vào đó, Trần Dương nói với Khuê Tử: “Tôi về trước đây, lát nữa cậu tính tiền nhé”.
Nói rồi anh cũng giao phó cho Khuê Tử chuyện của Kim Lân Hội, để anh ta nhanh chóng đưa Kim Lân Hội đi vào nề nếp.
Khuê Tử gật đầu nói: “Hương chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.”
Trần Dương gật đầu một cái, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Khuê Tử đứng lên, cung kính hô về phía bóng Trần Dương: “Cung tiễn Hương chủ”.
“Cung tiễn Hương chủ”.
Trong giây lát, tất cả đám đệ tử Thần Long Giáo đều đồng loạt đứng lên, cung kính hô to.
Trời.
Nhìn thấy vậy, mấy người đi cùng Lư Phong đến đây cũng chỉ dám hít một hơi thật sâu!
Đặc biệt là Lưu Xảo Xảo, cô ấy cũng sợ hãi không nói lên lời.
Anh… anh Trần Dương, rốt cuộc là người như nào?
Nếu những người này đều là đàn em của anh ấy, thì anh ấy hẳn là người rất lợi hại!
…
Khi Trần Dương về đến nhà thì cũng đã 10 giờ tối.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ.
Sau khi tắm rửa xong Trần Dương không về phòng Tô Diệu, anh đi sang phòng khác ngủ.
Thế nhưng vừa mới đặt lưng thì điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn thì là một số lạ!
Trần Dương nhíu mày, đã muộn như vậy rồi còn ai điện đến chứ?
“Alo… là Trần Dương phải không?”, tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Cô là ai?”
“Tôi… tôi là Hạ Lam!”, Hạ Lam nói vậy xong, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Cô giáo Hạ sao?”
Trần Dương ngẩn người ra, là điện thoại của Hạ Lam gọi đến.
“Cô giáo Hạ, sao muộn như vậy rồi cô còn gọi cho em, có chuyện gì không ạ?”
“Trần Dương, cậu có thể… có thể đến nhà tôi một chuyến được không?”, khuôn mặt Hạ Lam nóng bừng cả lên, thực ra nếu không phải chuyện đã quá cấp bách thì cô ta thật tình sẽ không tìm đến Trần Dương.
“Đến nhà cô sao?”, Trần Dương lúng túng, nửa đêm nửa hôm mà đi đến nhà cô giáo, e là không được hay lắm.
Mặc dù chuyện này cũng khó xử, nhưng hiện giờ cảnh giới của cô ta đã bị tụt xuống Hậu Thiên hậu kỳ rồi, đến ngày mai sợ là sẽ trở về người bình thường.
“Ừ…”, Hạ Lam chật vật nói: “Cậu đến ký túc xá giáo viên của trường, tôi ở tòa 8 nhé!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Nghe thấy âm thanh gấp gáp trong điện thoại, Trần Dương cười khổ lắc đầu.
Lúc này, ở một góc khác Hạ Lam đã bị tụt quá nhiều cảnh giới, cô ta không có cách nào khôi phục được.
Vì vậy giờ chỉ còn cách là đặt mọi hy vọng vào Trần Dương.
Thật ra thì khoảng thời gian này cô ta cũng đi hỏi không ít người, ví dụ như Ôn Nhu vì cô ấy là nhà chế thuốc, vậy nên Hạ Lam cũng hỏi bóng gió nhiều lần.
Nhưng câu trả lời nhận về thì chỉ khiến cô ta thêm tuyệt vọng, bởi vì hiện giờ có vẻ không có thầy chế thuốc nào có thể chế ra được loại thuốc khôi phục cảnh giới cả.
Nếu như ngay từ đầu cô ta nghe lời Trần Dương thì tốt biết mấy, đã không đến mức khiến bản thân ra nông nỗi này.
Tâm huyết hơn 20 năm giờ đây đổ xuống sông xuống biển chỉ trong mấy ngày, còn gì đau khổ hơn nữa.
Đúng lúc này, Hạ Lam đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, ngay sau đó cánh cửa sổ tầng 2 liền mở ra, một bóng đen lao từ bên ngoài cửa sổ vào.
“Ai vậy?”, Hạ Lam lập tức đứng dậy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô ta nhìn về phía góc tối ở cửa cầu thang: “Mau ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân ở cầu thang trên tầng, lúc này có người đi xuống.
“Hạ Lam, làm sao mà tức giận dữ vậy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà lại đòi đánh đòi giết sao, như vậy đâu có được!”, bóng đen kia vừa nói vừa đi xuống tầng.
“Hướng… Hướng Cường, ông vào đây bằng cách nào?”, sắc mặt Hạ Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hướng Cường đang đi từ trên tầng xuống.
“Đương nhiên là tôi nhảy vào từ cửa sổ rồi!”, Hướng Cường cười ha hả một tiếng rồi đi xuống tầng nói: “Cô Hạ, có vẻ cô không chào đón tôi lắm nhỉ?”
“Ông cút ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ không khách khí với ông đâu…”
“Ha ha ha, không khách khí với tôi sao?”, nghe Hạ Lam nói vậy, hắn không nhịn được cười lớn: “Đúng là nực cười Hạ Lam ạ, giờ tôi đứng đây xem cô định làm gì với tôi”.
“Tôi cho ông ba giây, nếu ông không đi ra, thì tôi sẽ ra tay đó…”
Hạ Lam còn chưa dứt lời, Hướng Cường đã không nhịn được nói: “Cô tính hù dọa ai đó? Đừng nói là ba giây, kể cả ba phút thì đã làm sao? Cô định đánh tôi ư?”
“Ông cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thôi, còn tôi là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác đấy, ông cũng to gan lớn mật nhỉ?”
“Hơ, ha ha ha, đó là chuyện trước kia thôi, còn bây giờ cô đánh nổi tôi không, tôi nói vậy có đúng không? Cô giáo Hạ…”
Vừa nói, hắn vừa cười đểu cáng, ánh mắt hắn nhìn Hạ Lam chứa đầy sự thèm muốn.
Buổi tối Hạ Lam chỉ mặc đồ ở nhà, một chiếc áo trắng cộc tay, quần soóc thì không quá bắp đùi, đôi chân trần lộ ra mười ngón ngọc ngà, hơn thế lại còn được sơn màu hồng.
Hướng Cường nhìn mà nhỏ cả dãi, mẹ kiếp, thật là xinh đẹp, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng muốn mút lấy.
“Sao… sao ông biết?”, mặt Hạ Lam biến sắc hẳn, cô ta lấy hai tay ôm ngực, lui về phía sau.
“Vì dạo này tôi thấy cô lạ lắm, ngày nào cũng kéo hết người này người kia hỏi nọ hỏi kia, khí tức trên người cô cũng có vẻ yếu, chỉ cần suy nghĩ chút thôi là biết được trong quá trình tu luyện của cô chắc hẳn đã xảy ra vấn đề”, Hướng Cường đắc ý cười lớn: “Hơn nữa, nếu như trước đây thì ngay khi tôi đột nhập vào từ cửa sổ tầng hai, e là vừa đến gần cô đã bị cô phát hiện rồi…”
Hướng Cường nói tiếp: “Cô Hạ, tôi rất thích cô, hay là cô làm bạn gái tôi đi?”
“Ông dẹp ngay cái ý định đó đi, tôi có chết cũng không làm bạn gái của ông đâu!”, Hạ Lam nhìn Hướng Cường đầy vẻ căm ghét.
“Hừ, còn mạnh mồm nhỉ, không biết rồi chút nữa thuốc có tác dụng rồi thì cô còn cứng được như vậy nữa không!”
“Cái gì? Ông nói gì? Ông đầu độc tôi sao?”, Hạ Lam sững người, cô ta nhớ đến chuyện ban nãy đã ngửi thấy mùi hương lạ, cô ta nhìn Hướng Cường với vẻ không dám tin: “Đồ súc sinh này, ông đã dùng Mê Hương!”
“Không hổ danh là người đàn bà tôi thích, nhìn vậy mà thông minh ra phết”, Hướng Cường chậm rãi tiến về phía Hạ Lam: “Nhưng mà tiếc rằng đó không phải là Mê Hương, mà là Hoan Hỷ Hương”.
Cái gì?
Hoan Hỷ Hương!
Nghe vậy Hạ Lam như bị sét đánh, Hoan Hỷ Hương chính là một loại hương để kích dục.
“Ông đừng qua đây, ông còn đến gần tôi sẽ gọi người đến, đây là khu ký túc của giáo viên, nếu để cho người khác biết được thì ông xong đời đấy!”
Hạ Lam tưởng rằng có thể dọa được Hướng Cường, nhưng ngược lại hắn lại càng sấn tới, nhún vai ra vẻ không quan tâm nói: “Cô kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, đợi có người đến thì thuốc cũng có tác dụng, đến lúc đó bọn họ sẽ thấy được cảnh cô điên loạn xé quần xé áo, cô nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ như nào?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói là do nửa đêm nửa hôm cô gọi tôi đến, lúc đấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được”, hắn tiến đến gần hơn nữa: “Có phải giờ cô càng ngày càng thấy nóng không? Giờ cô muốn lao vào vòng tay người đàn ông nào đó phải không? Đến đây, lao đến đây, tôi sẽ làm cô thỏa mãn…”
Vừa nói, Hướng Cường vừa liếm môi không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp.
“A!”
Đúng lúc này Hạ Lam kêu lên một tiếng, cô ta va vào ghế sofa nên ngã ra đất.
Hướng Cường định nhân cơ hội này lao tới.
Lúc này thuốc đã ngấm, Hạ Lam cảm thấy trên người như có hàng nghìn con kiến đang bò, cảm giác ngứa ngáy đó từ trong xương tủy phát ra, khiến cô ta không thể nào kiểm soát được muốn xé quần xé áo mình.
Hạ Lam tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, cô ta thà chết còn hơn để một kẻ khốn nạn làm nhục mình.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần hắn tiến gần thêm cô ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Khi Hạ Lam đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Trời, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn rảnh rỗi vậy à? Hòa thượng dâm tặc định ức hiếp con gái nhà lành sao?”
“Ai vậy?”, khi Hướng Cường nghe thấy giọng nói kia thì dựng hết tóc gáy lên, hắn vội vã xoay người về hướng giọng nói phát ra, thì ra là từ trên tầng.
“Hướng Cường, có vài hôm thôi mà quên ông nội Trần Dương rồi à?”, dứt lời Trần Dương đi từ trên tầng 2 xuống.
Khi Trần Dương xuất hiện, Hạ Lam như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm!
“Trần Dương, mau chạy đi gọi người đến!”, Hạ Lam vừa thở hổn hển vừa hét lớn về phía anh, lúc này thuốc đã có tác dụng, cô ta cũng dần trở nên mất lý trí.
Tuy tên Hướng Cường này nhân phẩm tồi tệ, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương chỉ là một cậu học sinh, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là Trần Dương chạy thật nhanh đi gọi người, nếu làm vậy cô ta sẽ được cứu.
“Cô Hạ, cô cứ yên tâm để em!”, Trần Dương vừa đi từ tầng 2 xuống vừa cười.
“Ha ha ha…thằng nhãi này mày còn không mau chạy đi, muốn tìm chỗ chết sao?”, Hướng Cường hét lớn về phía Trần Dương: “Hôm nay, nợ cũ nợ mới tao sẽ tính với mày cả thể, giờ tao sẽ giết chết mày thằng nhãi ranh, rồi tao sẽ ngủ với Hạ Lam sau!”
Mặt Lư Phong như đưa đám, cậu ta rất muốn nói rằng con không đi có được không ạ.
Nhưng biết sao được, một giây sau cậu ta đã bị kéo đến trước mặt Trần Dương.
“Hương chủ, đây là thằng con nhà tôi, nó tên Lư Phong!”, Lư Kiến Quốc vội vàng hét về phía Lư Phong: “Lư Phong, còn không mau chúc rượu Hương chủ đi con”.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn lên, chẳng phải đây là thằng nhãi lúc nãy anh va phải sao?
Mặt Lư Phong cũng méo xệch như sắp khóc, tay chân run rẩy, rượu trong ly cũng vung vãi ra.
“Cái thằng này, tao bảo mày mời rượu mà sau mày làm vãi hết ra đất thế hả?”, Lư Kiến Quốc tát Lư Phong một phát, thằng con mất dạy này bình thường nó biết ăn nói lắm mà, sao hôm nay gọi nó đến đây mời rượu mà tay chân run bần bật thế kia.
Đệ tử của Thần Long Giáo toàn những người giết người không chớp mắt, người này nắm trong tay nhiều người ác như vậy, nhất định là một ông trùm, nếu lỡ rượu này mà đổ lên người anh ta, thì đúng là chỉ còn nước mất mạng.
Anh chỉ coi Lư Phong như cây cỏ dại thôi.
Sau khi ăn một bạt tai, Lư Phong lắp bắp nói: “Hương… Hương chủ, em… em thật lòng xin lỗi chuyện vừa nãy… Là do em… chứ không liên quan gì đến bố em đâu ạ… Hương chủ, xin đừng trách ông ấy… ”
Nghe cậu ta nói vậy, Trần Dương ngược lại phải thay đổi cái nhìn về cậu ta, không ngờ thằng nhóc èo uột này lại là một đứa con có hiếu, cậu ta sợ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến Lư Kiến Quốc.
“Được rồi, chuyện vừa rồi xí xóa”, vừa nói Trần Dương vừa nâng ly rượu lên cụng với ly của cậu ta: “Nhớ lấy, làm người thì khiêm tốt vẫn là tốt nhất!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi ạ…”, Lư Phong gật đầu như bổ củi.
Lư Kiến Quốc đứng bên cạnh ngẩn tò te ta, chuyện này là sao vậy, nghe giọng Hương chủ thì hình như lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi trực tiếp khi có mặt Trần Dương ở đây.
Cơm no rượu say đâu vào đó, Trần Dương nói với Khuê Tử: “Tôi về trước đây, lát nữa cậu tính tiền nhé”.
Nói rồi anh cũng giao phó cho Khuê Tử chuyện của Kim Lân Hội, để anh ta nhanh chóng đưa Kim Lân Hội đi vào nề nếp.
Khuê Tử gật đầu nói: “Hương chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.”
Trần Dương gật đầu một cái, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Khuê Tử đứng lên, cung kính hô về phía bóng Trần Dương: “Cung tiễn Hương chủ”.
“Cung tiễn Hương chủ”.
Trong giây lát, tất cả đám đệ tử Thần Long Giáo đều đồng loạt đứng lên, cung kính hô to.
Trời.
Nhìn thấy vậy, mấy người đi cùng Lư Phong đến đây cũng chỉ dám hít một hơi thật sâu!
Đặc biệt là Lưu Xảo Xảo, cô ấy cũng sợ hãi không nói lên lời.
Anh… anh Trần Dương, rốt cuộc là người như nào?
Nếu những người này đều là đàn em của anh ấy, thì anh ấy hẳn là người rất lợi hại!
…
Khi Trần Dương về đến nhà thì cũng đã 10 giờ tối.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ.
Sau khi tắm rửa xong Trần Dương không về phòng Tô Diệu, anh đi sang phòng khác ngủ.
Thế nhưng vừa mới đặt lưng thì điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn thì là một số lạ!
Trần Dương nhíu mày, đã muộn như vậy rồi còn ai điện đến chứ?
“Alo… là Trần Dương phải không?”, tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Cô là ai?”
“Tôi… tôi là Hạ Lam!”, Hạ Lam nói vậy xong, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Cô giáo Hạ sao?”
Trần Dương ngẩn người ra, là điện thoại của Hạ Lam gọi đến.
“Cô giáo Hạ, sao muộn như vậy rồi cô còn gọi cho em, có chuyện gì không ạ?”
“Trần Dương, cậu có thể… có thể đến nhà tôi một chuyến được không?”, khuôn mặt Hạ Lam nóng bừng cả lên, thực ra nếu không phải chuyện đã quá cấp bách thì cô ta thật tình sẽ không tìm đến Trần Dương.
“Đến nhà cô sao?”, Trần Dương lúng túng, nửa đêm nửa hôm mà đi đến nhà cô giáo, e là không được hay lắm.
Mặc dù chuyện này cũng khó xử, nhưng hiện giờ cảnh giới của cô ta đã bị tụt xuống Hậu Thiên hậu kỳ rồi, đến ngày mai sợ là sẽ trở về người bình thường.
“Ừ…”, Hạ Lam chật vật nói: “Cậu đến ký túc xá giáo viên của trường, tôi ở tòa 8 nhé!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Nghe thấy âm thanh gấp gáp trong điện thoại, Trần Dương cười khổ lắc đầu.
Lúc này, ở một góc khác Hạ Lam đã bị tụt quá nhiều cảnh giới, cô ta không có cách nào khôi phục được.
Vì vậy giờ chỉ còn cách là đặt mọi hy vọng vào Trần Dương.
Thật ra thì khoảng thời gian này cô ta cũng đi hỏi không ít người, ví dụ như Ôn Nhu vì cô ấy là nhà chế thuốc, vậy nên Hạ Lam cũng hỏi bóng gió nhiều lần.
Nhưng câu trả lời nhận về thì chỉ khiến cô ta thêm tuyệt vọng, bởi vì hiện giờ có vẻ không có thầy chế thuốc nào có thể chế ra được loại thuốc khôi phục cảnh giới cả.
Nếu như ngay từ đầu cô ta nghe lời Trần Dương thì tốt biết mấy, đã không đến mức khiến bản thân ra nông nỗi này.
Tâm huyết hơn 20 năm giờ đây đổ xuống sông xuống biển chỉ trong mấy ngày, còn gì đau khổ hơn nữa.
Đúng lúc này, Hạ Lam đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, ngay sau đó cánh cửa sổ tầng 2 liền mở ra, một bóng đen lao từ bên ngoài cửa sổ vào.
“Ai vậy?”, Hạ Lam lập tức đứng dậy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô ta nhìn về phía góc tối ở cửa cầu thang: “Mau ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân ở cầu thang trên tầng, lúc này có người đi xuống.
“Hạ Lam, làm sao mà tức giận dữ vậy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà lại đòi đánh đòi giết sao, như vậy đâu có được!”, bóng đen kia vừa nói vừa đi xuống tầng.
“Hướng… Hướng Cường, ông vào đây bằng cách nào?”, sắc mặt Hạ Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hướng Cường đang đi từ trên tầng xuống.
“Đương nhiên là tôi nhảy vào từ cửa sổ rồi!”, Hướng Cường cười ha hả một tiếng rồi đi xuống tầng nói: “Cô Hạ, có vẻ cô không chào đón tôi lắm nhỉ?”
“Ông cút ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ không khách khí với ông đâu…”
“Ha ha ha, không khách khí với tôi sao?”, nghe Hạ Lam nói vậy, hắn không nhịn được cười lớn: “Đúng là nực cười Hạ Lam ạ, giờ tôi đứng đây xem cô định làm gì với tôi”.
“Tôi cho ông ba giây, nếu ông không đi ra, thì tôi sẽ ra tay đó…”
Hạ Lam còn chưa dứt lời, Hướng Cường đã không nhịn được nói: “Cô tính hù dọa ai đó? Đừng nói là ba giây, kể cả ba phút thì đã làm sao? Cô định đánh tôi ư?”
“Ông cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thôi, còn tôi là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác đấy, ông cũng to gan lớn mật nhỉ?”
“Hơ, ha ha ha, đó là chuyện trước kia thôi, còn bây giờ cô đánh nổi tôi không, tôi nói vậy có đúng không? Cô giáo Hạ…”
Vừa nói, hắn vừa cười đểu cáng, ánh mắt hắn nhìn Hạ Lam chứa đầy sự thèm muốn.
Buổi tối Hạ Lam chỉ mặc đồ ở nhà, một chiếc áo trắng cộc tay, quần soóc thì không quá bắp đùi, đôi chân trần lộ ra mười ngón ngọc ngà, hơn thế lại còn được sơn màu hồng.
Hướng Cường nhìn mà nhỏ cả dãi, mẹ kiếp, thật là xinh đẹp, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng muốn mút lấy.
“Sao… sao ông biết?”, mặt Hạ Lam biến sắc hẳn, cô ta lấy hai tay ôm ngực, lui về phía sau.
“Vì dạo này tôi thấy cô lạ lắm, ngày nào cũng kéo hết người này người kia hỏi nọ hỏi kia, khí tức trên người cô cũng có vẻ yếu, chỉ cần suy nghĩ chút thôi là biết được trong quá trình tu luyện của cô chắc hẳn đã xảy ra vấn đề”, Hướng Cường đắc ý cười lớn: “Hơn nữa, nếu như trước đây thì ngay khi tôi đột nhập vào từ cửa sổ tầng hai, e là vừa đến gần cô đã bị cô phát hiện rồi…”
Hướng Cường nói tiếp: “Cô Hạ, tôi rất thích cô, hay là cô làm bạn gái tôi đi?”
“Ông dẹp ngay cái ý định đó đi, tôi có chết cũng không làm bạn gái của ông đâu!”, Hạ Lam nhìn Hướng Cường đầy vẻ căm ghét.
“Hừ, còn mạnh mồm nhỉ, không biết rồi chút nữa thuốc có tác dụng rồi thì cô còn cứng được như vậy nữa không!”
“Cái gì? Ông nói gì? Ông đầu độc tôi sao?”, Hạ Lam sững người, cô ta nhớ đến chuyện ban nãy đã ngửi thấy mùi hương lạ, cô ta nhìn Hướng Cường với vẻ không dám tin: “Đồ súc sinh này, ông đã dùng Mê Hương!”
“Không hổ danh là người đàn bà tôi thích, nhìn vậy mà thông minh ra phết”, Hướng Cường chậm rãi tiến về phía Hạ Lam: “Nhưng mà tiếc rằng đó không phải là Mê Hương, mà là Hoan Hỷ Hương”.
Cái gì?
Hoan Hỷ Hương!
Nghe vậy Hạ Lam như bị sét đánh, Hoan Hỷ Hương chính là một loại hương để kích dục.
“Ông đừng qua đây, ông còn đến gần tôi sẽ gọi người đến, đây là khu ký túc của giáo viên, nếu để cho người khác biết được thì ông xong đời đấy!”
Hạ Lam tưởng rằng có thể dọa được Hướng Cường, nhưng ngược lại hắn lại càng sấn tới, nhún vai ra vẻ không quan tâm nói: “Cô kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, đợi có người đến thì thuốc cũng có tác dụng, đến lúc đó bọn họ sẽ thấy được cảnh cô điên loạn xé quần xé áo, cô nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ như nào?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói là do nửa đêm nửa hôm cô gọi tôi đến, lúc đấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được”, hắn tiến đến gần hơn nữa: “Có phải giờ cô càng ngày càng thấy nóng không? Giờ cô muốn lao vào vòng tay người đàn ông nào đó phải không? Đến đây, lao đến đây, tôi sẽ làm cô thỏa mãn…”
Vừa nói, Hướng Cường vừa liếm môi không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp.
“A!”
Đúng lúc này Hạ Lam kêu lên một tiếng, cô ta va vào ghế sofa nên ngã ra đất.
Hướng Cường định nhân cơ hội này lao tới.
Lúc này thuốc đã ngấm, Hạ Lam cảm thấy trên người như có hàng nghìn con kiến đang bò, cảm giác ngứa ngáy đó từ trong xương tủy phát ra, khiến cô ta không thể nào kiểm soát được muốn xé quần xé áo mình.
Hạ Lam tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, cô ta thà chết còn hơn để một kẻ khốn nạn làm nhục mình.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần hắn tiến gần thêm cô ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Khi Hạ Lam đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Trời, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn rảnh rỗi vậy à? Hòa thượng dâm tặc định ức hiếp con gái nhà lành sao?”
“Ai vậy?”, khi Hướng Cường nghe thấy giọng nói kia thì dựng hết tóc gáy lên, hắn vội vã xoay người về hướng giọng nói phát ra, thì ra là từ trên tầng.
“Hướng Cường, có vài hôm thôi mà quên ông nội Trần Dương rồi à?”, dứt lời Trần Dương đi từ trên tầng 2 xuống.
Khi Trần Dương xuất hiện, Hạ Lam như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm!
“Trần Dương, mau chạy đi gọi người đến!”, Hạ Lam vừa thở hổn hển vừa hét lớn về phía anh, lúc này thuốc đã có tác dụng, cô ta cũng dần trở nên mất lý trí.
Tuy tên Hướng Cường này nhân phẩm tồi tệ, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương chỉ là một cậu học sinh, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là Trần Dương chạy thật nhanh đi gọi người, nếu làm vậy cô ta sẽ được cứu.
“Cô Hạ, cô cứ yên tâm để em!”, Trần Dương vừa đi từ tầng 2 xuống vừa cười.
“Ha ha ha…thằng nhãi này mày còn không mau chạy đi, muốn tìm chỗ chết sao?”, Hướng Cường hét lớn về phía Trần Dương: “Hôm nay, nợ cũ nợ mới tao sẽ tính với mày cả thể, giờ tao sẽ giết chết mày thằng nhãi ranh, rồi tao sẽ ngủ với Hạ Lam sau!”
/836
|