Trần Dương không muốn đôi co với họ, anh quay sang nhìn cửa hàng trưởng: “Bọn họ đã đặt cọc tiền à? Đã trả chưa?”
“Vẫn chưa ạ”, cửa hàng trưởng lắc đầu nói.
“Vậy thì được rồi!”
Trần Dương không nói thêm gì, anh để chiếc thẻ Tử Kim Đế Vương của mình lên trên bàn, nói: “Mau quẹt thẻ đi, rồi gói đồ cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Nhân viên ai nấy đều ngây người ra, còn cô nhân viên đang cầm máy thanh toán ra vẻ khó chịu nói: “Này anh, cái vòng tay này trị giá 38 triệu! Chứ không phải là 3.800 tệ đâu, anh chắc thẻ anh đủ tiền chứ?”
Lúc này Ngô Vĩnh Phi đi đến giễu cợt nói: “Này người anh em diễn đủ rồi đó, không cần lên gân lên cốt thế đâu!”
Khinh thường nhau quá, Trần Dương cười một cách tức giận.
“Tôi bảo các cô quẹt thì các cô quẹt đi, nói nhiều vậy làm gì!”
“Im miệng, mau đi quẹt thẻ đi!”, lúc này cửa hàng trưởng bỗng nổi cáu, đây…đây rõ ràng là thẻ Tử Kim Đế Vương, trước đây khi cô ta tham gia huấn luyện ở trụ sở chính, thì có từng nhìn thấy chủ tịch công ty vàng bạc đá quý Hoa Hạ có chiếc thẻ như vậy. Lúc ấy ông ta còn giải thích rất cặn kẽ, chỉ có những ai có khoản tiền gửi 2 tỷ vào ngân hàng thì mới được làm thẻ Đế Vương này!
Khoản tiền gửi 2 tỷ sao, người đàn ông này quả là giàu có, chính xác hơn là vừa giàu vừa khiêm tốn.
Thật đáng buồn cho những con người có tầm nhìn thiển cận này.
“Cửa hàng trưởng…”, cô nhân viên kia còn muốn lên tiếng nhưng đã bị cô ấy trừng mắt nhìn, chỉ biết câm nín.
“Haizz, để xem rồi đến lúc không quẹt được thì biết mặt nhau ngay”, cô nhân viên lẩm bẩm, rồi bất đắc dĩ cầm tấm thẻ lên và quẹt.
Tinh tinh!
Trả tiền thành công!
Sau khi máy xác nhận thanh toán thành công thì một tấm hoá đơn nhỏ được tự động in ra!
Há…
38 triệu đã được thanh toán thành công!
Lúc này nhân viên trong tiệm ai nấy lạnh cả sống lưng, mắt chữ A mồm chữ O!
Đặc biệt là cô nhân viên lúc nãy còn đang càu nhàu, chân tay cô ta bỗng mềm nhũn ra!
Thật sự là đã thanh toán được!
Anh ta không phải là một tên ở rể sao?
Chuyện…chuyện gì đây trời?
Lúc này cô cửa hàng trưởng nhanh nhảu đi đến, mặt đầy cung kính đưa tấm thẻ ngân hàng: “Thật là xin lỗi anh…”
Trần Dương cũng chẳng buồn nghe lời xin lỗi, anh cắt đứt lời cô ta nói: “Được rồi, mau gói đồ lại cẩn thận cho tôi, tôi không có nhiều thời gian!”
Cửa hàng trưởng gật đầu lia lịa, nhìn về phía cô nhân viên kia nói: “Còn không mau giúp khách hàng gói đồ cẩn thận đi”.
Cô nhân viên kia bừng tỉnh vội vàng gói chiếc vòng tay lại cẩn thận.
Lúc này cửa hàng trưởng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Trần Dương: “Thưa anh, đây là thẻ VIP Chí Tôn của cửa hàng chúng tôi, có thể dùng được trên cả nước ạ, mong anh nhận lấy coi như là tấm lòng của tôi”.
“Ừ”, Trần Dương gật đầu nhận lấy tấm thẻ.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều đứng hình.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Không phải chồng của Tô Diệu là một thằng chạn vương hay sao?
Hay là hắn ta dùng đến tiền công quỹ của công ty nhà Tô Diệu?
Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!
Nghĩ đoạn Ngô Vĩnh Phi nói: “Không phải cậu dùng tiền công quỹ của công ty Tô Diệu đó chứ?”
Hắn ta biết Tô Diệu là chủ tịch một công ty, nhưng lại không biết rằng cô đã bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Cậu điếc à, không nghe thấy chồng tôi nói sao?” Lúc này Vương Bình đi tới, căm ghét nhìn Trần Dương: “Đúng là đồ vô giáo dục, không hiểu sao Tô Diệu lại để ý đến cậu được, đúng là tởm lợm, dùng đến tiền công quỹ lại còn giả bộ, có biết đây là việc phạm pháp không hả?”
Trần Dương cười khẩy thôi chứ chẳng thèm tiếp lời cô ta, ngược lại anh nhìn cô ta với ánh mắt không bình thường, khiến cô ta theo bản năng ôm lấy ngực: “Lưu manh! Cậu muốn nhìn gì?”
“Cô yên tâm, tôi chả có chút hứng thú gì với cô cả, nhưng tôi lại thấy tò mò về Thiên Không Chi Thành mà cô đang đeo đó”, Trần Dương cười nhạo rồi nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì sợi dây này là hàng giả”.
“Cái gì? Cậu đừng có nói bậy!”, Vương Bình vô cùng tức giận, cô ta chỉ vào Trần Dương rồi nói: “Sợi dây chuyền này là chồng tôi mua, sao có thể là giả được”.
Trần Dương nhún vai một cái, không nói gì, sau khi nhân viên gói xong xuôi thì đưa đồ cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy hộp quà, đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại nhìn.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, không được đi!”, Vương Bình hô lớn về phía Trần Dương.
“Thôi nào vợ, hắn cũng đi rồi”, lúc này Ngô Vĩnh Phi kéo tay Vương Bình nói: “Thôi không cáu nữa nhé, chúng ta về nhà đi”.
Nhìn Ngô Vĩnh Phi, trong lòng Vương Bình dấy lên nghi ngờ, cô ta gọi cửa hàng trưởng đến, hỏi: “Chỗ các cô có nhận giám định đồ không?”
Cửa hàng trưởng gật đầu nói: “Dạ có”.
“Được rồi, vậy giúp tôi giám định xem dây chuyền tôi đang đeo có phải là thật không”, Vương Bình tháo sợi dây chuyền xuống, giao cho cửa hàng trưởng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi toát hết mồ hôi: “Vợ à, đồ quý như vậy, sao em lại cởi ra nhỡ hỏng thì làm sao…”
“Thưa cô, sợi dây chuyền của cô là giả”.
Trời!
Cửa hàng trưởng vừa dứt lời thì toàn bộ cửa hàng trở nên xôn xao, ai nấy cũng chỉ chỏ Vương Bình rồi cười nhạo.
Lúc này Vương Bình mặt đỏ tía tai, giá mà có cái lỗ nẻ nào để cô ta chui xuống!
Thiên Không Chi Thành cô ta đeo là do Ngô Vĩnh Phi tặng, không ngờ lại là giả!
Lúc trước, khi tặng cô ta sợ dây chuyền này, hắn thề sống thề chết nói đây là thật!
Nếu không phải như vậy thì chẳng bao giờ cô ta chịu lấy hắn cả, vậy mà lại là đồ giả.
Ngô Vĩnh Phi lúng lúng cười, chuyện hắn ta tặng hàng giả đã bị vạch trần rồi, hắn đành phải nói thật: “Vợ à, anh xin lỗi, sợi dây chuyền này đúng là giả…Nhưng anh cũng đã phải bỏ ra mấy chục nghìn đấy, anh thật sự không lừa em….”
“Cút đi cho tôi!”
Vương Bình mắng Ngô Vĩnh Phi sối xả, sau đó cũng bỏ chạy mất dạng trong tiếng cười nhạo của mọi người.
…
Sau khi về đến nhà, Tô Diệu mới ngắm mình qua gương, ôi đúng là dáng vẻ đầy hạnh phúc.
Lúc này Trần Dương ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vợ ngốc, em đã ngắm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chán à”.
Tô Diệu vô cùng vui vẻ hôn lên má Trần Dương một cái: “Chồng à, cảm ơn anh”.
Từ Thiên Không Chi Thành, Sự chúc phúc của Venus đến …
Lại còn cả hoa hồng Juliet nữa, thật không ngờ Trần Dương đã tặng cô nhiều đồ quý giá như vậy.
Đúng là ngọt ngào không nói lên lời.
Tuy nhiên cô cũng cảm thấy xấu hổ, vì đã kết hôn lâu như vậy mà cô chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả.
“Chồng, có phải em đã làm không tốt không”, Trần Dương xoay người lại, ôm lấy cổ Trần Dương, áy náy nói: “Hai năm nay em chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả”.
Trần Dương nhéo mũi Tô Diệu một cái: “Vợ ngốc, em chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho anh, không có gì có thể sánh bằng”.
Lời của Trần Dương khiến Tô Diệu vô cùng cảm động, cô cảm thấy mình đã bị hạ gục rồi.
Thời khắc này đây cô đã hoàn toàn bị Trần Dương chinh phục.
“Chồng…yêu yêu!”, Tô Diệu nũng nịu nói, cô chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Trần Dương cảm thấy vô cùng kích động, anh ôm lấy khuôn mặt của Tô Diệu, rồi hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi của anh mở hàm răng của Tô Diệu ra, rồi nhẹ nhàng hôn thật sâu.
Mặc dù nụ hôn đầu của cô cũng đã trao cho anh rồi, nhưng lần đó có một lát, chứ không được đắm đuối như vậy.
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa căng thẳng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết sẽ trao tấm thân này cho người đàn ông ấy.
Hai người hôn nhau thắm thiết trên giường, lăn đi lăn lại, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của đối phương, Trần Dương nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Trần Dương, em sợ!”, đôi mắt Tô Diệu mơ màng nhìn Trần Dương, đôi tay cô nắm chặt lấy áo anh.
“Vậy…để lần sau nhé, đợi đến khi nào em sẵn sàng…”, thực ra thì Trần Dương cũng đợi ngày này gần 3 năm rồi, có đợi thêm vài ngày cũng không sao.
“Không…không cần đâu, ngay bây giờ đi chồng”, Tô Diệu vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, Trần Dương cũng vã lắm rồi.
“Thật không vợ?”, Trần Dương ghé đôi môi vào bên tai Tô Diệu, nhẹ nhàng nói.
“A…”
Một luồng khí ấm nóng luồn vào tai cô, cảm giác đê mê, khiến Tô Diệu kêu lên thành tiếng.
Tiếng rên khe khẽ khiến Trần Dương cũng rạo rực vô cùng, nhìn rái tai Tô Diệu đỏ ửng trông mới quyến rũ làm sao.
Trần Dương cúi đầu xuống, sát đến thật gần.
“A…”
Toàn thân Tô Diệu như cứng lại, nhưng rồi lại bị hành động của Trần Dương làm cho toàn thân cô mềm nhũn ra.
Lúc này, Tô Diệu chợt lạnh người, cô mở mắt ra.
Không biết từ khi nào cô với Trần Dương đã lột bỏ toàn bộ quần áo.
Một thân hình mềm mại đẹp không tỳ vết, đẹp đến mức nghẹt thở lộ ra trước mắt Trần Dương.
Thân hình này cân đối không có điểm gì để chê, làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới ánh đèn.
Đôi môi anh đào khẽ mở, những tiếng rên nhè nhẹ phát ra, đôi mắt long lanh nhưng lại mơ màng như được che bởi một lớp sương mù.
“Vợ yêu, em…em sẵn sàng chưa, anh làm tới luôn nhé…”, Tô Diệu nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương, cô cũng đang căng thẳng tới cực điểm.
Tinh tinh tinh!
Đúng lúc Trần Dương sắp đánh đến đồn của địch rồi thì điện thoại vang lên.
Bầu không khí lãng mạn chợt biến mất.
Tô Diệu thẹn thùng vội vàng kéo chăn đắp lên mình, che đầu núp trong chăn không dám ra.
Mẹ kiếp, là ai vậy, sao lại đi gọi điện vào thời khắc quan trọng này!
Trần Dương tức gần chết.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là điện thoại của Ân Trường Không.
Trần Dương lập tức nghe điện thoại, không chờ xem đối phương nói gì anh liền cáu gắt: “Nói đi, tại sao không dưng buổi tối gọi điện đến làm gì…”
“Đường chủ, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ ở đâu, sao thế, có chuyện gì nói mau!”, Trần Dương đang vô cùng khó chịu, cái tên Ân Trường Không chó chết này, gọi lúc nào không gọi lại chọn đúng lúc này.
“Đường chủ, cuối tuần sau là sinh nhật của Giáo chủ, bây giờ anh đã là Thánh Tử rồi, nên sẽ phải đích thân đến chúc thọ, anh không được quên đâu đó, và nhớ là chuẩn bị quà!”, Ân Trường Không nói.
“Mẹ kiếp, vì chuyện này mà gọi điện thoại tới sao?”
“Đúng vậy, Đường chủ!”, Ân Trường Không có vẻ không nhận thấy sự tức giận của Trần Dương, nên vẫn nói rất bình thường.
“Sinh nhật tận cuối tuần sau, vậy mà lại đã gọi từ bây giờ, đúng là đồ bỏ đi!”, nói đoạn Trần Dương tức giận cúp máy.
“Alo…Đường chủ…”, nghe thấy tiếng tút dài đầu bên kia, Ân Trường Không ngẩn tò te ra, không lẽ hắn gọi điện thoại báo cũng là sai sao?
“Vẫn chưa ạ”, cửa hàng trưởng lắc đầu nói.
“Vậy thì được rồi!”
Trần Dương không nói thêm gì, anh để chiếc thẻ Tử Kim Đế Vương của mình lên trên bàn, nói: “Mau quẹt thẻ đi, rồi gói đồ cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Nhân viên ai nấy đều ngây người ra, còn cô nhân viên đang cầm máy thanh toán ra vẻ khó chịu nói: “Này anh, cái vòng tay này trị giá 38 triệu! Chứ không phải là 3.800 tệ đâu, anh chắc thẻ anh đủ tiền chứ?”
Lúc này Ngô Vĩnh Phi đi đến giễu cợt nói: “Này người anh em diễn đủ rồi đó, không cần lên gân lên cốt thế đâu!”
Khinh thường nhau quá, Trần Dương cười một cách tức giận.
“Tôi bảo các cô quẹt thì các cô quẹt đi, nói nhiều vậy làm gì!”
“Im miệng, mau đi quẹt thẻ đi!”, lúc này cửa hàng trưởng bỗng nổi cáu, đây…đây rõ ràng là thẻ Tử Kim Đế Vương, trước đây khi cô ta tham gia huấn luyện ở trụ sở chính, thì có từng nhìn thấy chủ tịch công ty vàng bạc đá quý Hoa Hạ có chiếc thẻ như vậy. Lúc ấy ông ta còn giải thích rất cặn kẽ, chỉ có những ai có khoản tiền gửi 2 tỷ vào ngân hàng thì mới được làm thẻ Đế Vương này!
Khoản tiền gửi 2 tỷ sao, người đàn ông này quả là giàu có, chính xác hơn là vừa giàu vừa khiêm tốn.
Thật đáng buồn cho những con người có tầm nhìn thiển cận này.
“Cửa hàng trưởng…”, cô nhân viên kia còn muốn lên tiếng nhưng đã bị cô ấy trừng mắt nhìn, chỉ biết câm nín.
“Haizz, để xem rồi đến lúc không quẹt được thì biết mặt nhau ngay”, cô nhân viên lẩm bẩm, rồi bất đắc dĩ cầm tấm thẻ lên và quẹt.
Tinh tinh!
Trả tiền thành công!
Sau khi máy xác nhận thanh toán thành công thì một tấm hoá đơn nhỏ được tự động in ra!
Há…
38 triệu đã được thanh toán thành công!
Lúc này nhân viên trong tiệm ai nấy lạnh cả sống lưng, mắt chữ A mồm chữ O!
Đặc biệt là cô nhân viên lúc nãy còn đang càu nhàu, chân tay cô ta bỗng mềm nhũn ra!
Thật sự là đã thanh toán được!
Anh ta không phải là một tên ở rể sao?
Chuyện…chuyện gì đây trời?
Lúc này cô cửa hàng trưởng nhanh nhảu đi đến, mặt đầy cung kính đưa tấm thẻ ngân hàng: “Thật là xin lỗi anh…”
Trần Dương cũng chẳng buồn nghe lời xin lỗi, anh cắt đứt lời cô ta nói: “Được rồi, mau gói đồ lại cẩn thận cho tôi, tôi không có nhiều thời gian!”
Cửa hàng trưởng gật đầu lia lịa, nhìn về phía cô nhân viên kia nói: “Còn không mau giúp khách hàng gói đồ cẩn thận đi”.
Cô nhân viên kia bừng tỉnh vội vàng gói chiếc vòng tay lại cẩn thận.
Lúc này cửa hàng trưởng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Trần Dương: “Thưa anh, đây là thẻ VIP Chí Tôn của cửa hàng chúng tôi, có thể dùng được trên cả nước ạ, mong anh nhận lấy coi như là tấm lòng của tôi”.
“Ừ”, Trần Dương gật đầu nhận lấy tấm thẻ.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều đứng hình.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Không phải chồng của Tô Diệu là một thằng chạn vương hay sao?
Hay là hắn ta dùng đến tiền công quỹ của công ty nhà Tô Diệu?
Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!
Nghĩ đoạn Ngô Vĩnh Phi nói: “Không phải cậu dùng tiền công quỹ của công ty Tô Diệu đó chứ?”
Hắn ta biết Tô Diệu là chủ tịch một công ty, nhưng lại không biết rằng cô đã bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Cậu điếc à, không nghe thấy chồng tôi nói sao?” Lúc này Vương Bình đi tới, căm ghét nhìn Trần Dương: “Đúng là đồ vô giáo dục, không hiểu sao Tô Diệu lại để ý đến cậu được, đúng là tởm lợm, dùng đến tiền công quỹ lại còn giả bộ, có biết đây là việc phạm pháp không hả?”
Trần Dương cười khẩy thôi chứ chẳng thèm tiếp lời cô ta, ngược lại anh nhìn cô ta với ánh mắt không bình thường, khiến cô ta theo bản năng ôm lấy ngực: “Lưu manh! Cậu muốn nhìn gì?”
“Cô yên tâm, tôi chả có chút hứng thú gì với cô cả, nhưng tôi lại thấy tò mò về Thiên Không Chi Thành mà cô đang đeo đó”, Trần Dương cười nhạo rồi nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì sợi dây này là hàng giả”.
“Cái gì? Cậu đừng có nói bậy!”, Vương Bình vô cùng tức giận, cô ta chỉ vào Trần Dương rồi nói: “Sợi dây chuyền này là chồng tôi mua, sao có thể là giả được”.
Trần Dương nhún vai một cái, không nói gì, sau khi nhân viên gói xong xuôi thì đưa đồ cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy hộp quà, đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại nhìn.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, không được đi!”, Vương Bình hô lớn về phía Trần Dương.
“Thôi nào vợ, hắn cũng đi rồi”, lúc này Ngô Vĩnh Phi kéo tay Vương Bình nói: “Thôi không cáu nữa nhé, chúng ta về nhà đi”.
Nhìn Ngô Vĩnh Phi, trong lòng Vương Bình dấy lên nghi ngờ, cô ta gọi cửa hàng trưởng đến, hỏi: “Chỗ các cô có nhận giám định đồ không?”
Cửa hàng trưởng gật đầu nói: “Dạ có”.
“Được rồi, vậy giúp tôi giám định xem dây chuyền tôi đang đeo có phải là thật không”, Vương Bình tháo sợi dây chuyền xuống, giao cho cửa hàng trưởng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi toát hết mồ hôi: “Vợ à, đồ quý như vậy, sao em lại cởi ra nhỡ hỏng thì làm sao…”
“Thưa cô, sợi dây chuyền của cô là giả”.
Trời!
Cửa hàng trưởng vừa dứt lời thì toàn bộ cửa hàng trở nên xôn xao, ai nấy cũng chỉ chỏ Vương Bình rồi cười nhạo.
Lúc này Vương Bình mặt đỏ tía tai, giá mà có cái lỗ nẻ nào để cô ta chui xuống!
Thiên Không Chi Thành cô ta đeo là do Ngô Vĩnh Phi tặng, không ngờ lại là giả!
Lúc trước, khi tặng cô ta sợ dây chuyền này, hắn thề sống thề chết nói đây là thật!
Nếu không phải như vậy thì chẳng bao giờ cô ta chịu lấy hắn cả, vậy mà lại là đồ giả.
Ngô Vĩnh Phi lúng lúng cười, chuyện hắn ta tặng hàng giả đã bị vạch trần rồi, hắn đành phải nói thật: “Vợ à, anh xin lỗi, sợi dây chuyền này đúng là giả…Nhưng anh cũng đã phải bỏ ra mấy chục nghìn đấy, anh thật sự không lừa em….”
“Cút đi cho tôi!”
Vương Bình mắng Ngô Vĩnh Phi sối xả, sau đó cũng bỏ chạy mất dạng trong tiếng cười nhạo của mọi người.
…
Sau khi về đến nhà, Tô Diệu mới ngắm mình qua gương, ôi đúng là dáng vẻ đầy hạnh phúc.
Lúc này Trần Dương ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vợ ngốc, em đã ngắm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chán à”.
Tô Diệu vô cùng vui vẻ hôn lên má Trần Dương một cái: “Chồng à, cảm ơn anh”.
Từ Thiên Không Chi Thành, Sự chúc phúc của Venus đến …
Lại còn cả hoa hồng Juliet nữa, thật không ngờ Trần Dương đã tặng cô nhiều đồ quý giá như vậy.
Đúng là ngọt ngào không nói lên lời.
Tuy nhiên cô cũng cảm thấy xấu hổ, vì đã kết hôn lâu như vậy mà cô chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả.
“Chồng, có phải em đã làm không tốt không”, Trần Dương xoay người lại, ôm lấy cổ Trần Dương, áy náy nói: “Hai năm nay em chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả”.
Trần Dương nhéo mũi Tô Diệu một cái: “Vợ ngốc, em chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho anh, không có gì có thể sánh bằng”.
Lời của Trần Dương khiến Tô Diệu vô cùng cảm động, cô cảm thấy mình đã bị hạ gục rồi.
Thời khắc này đây cô đã hoàn toàn bị Trần Dương chinh phục.
“Chồng…yêu yêu!”, Tô Diệu nũng nịu nói, cô chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Trần Dương cảm thấy vô cùng kích động, anh ôm lấy khuôn mặt của Tô Diệu, rồi hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi của anh mở hàm răng của Tô Diệu ra, rồi nhẹ nhàng hôn thật sâu.
Mặc dù nụ hôn đầu của cô cũng đã trao cho anh rồi, nhưng lần đó có một lát, chứ không được đắm đuối như vậy.
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa căng thẳng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết sẽ trao tấm thân này cho người đàn ông ấy.
Hai người hôn nhau thắm thiết trên giường, lăn đi lăn lại, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của đối phương, Trần Dương nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Trần Dương, em sợ!”, đôi mắt Tô Diệu mơ màng nhìn Trần Dương, đôi tay cô nắm chặt lấy áo anh.
“Vậy…để lần sau nhé, đợi đến khi nào em sẵn sàng…”, thực ra thì Trần Dương cũng đợi ngày này gần 3 năm rồi, có đợi thêm vài ngày cũng không sao.
“Không…không cần đâu, ngay bây giờ đi chồng”, Tô Diệu vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, Trần Dương cũng vã lắm rồi.
“Thật không vợ?”, Trần Dương ghé đôi môi vào bên tai Tô Diệu, nhẹ nhàng nói.
“A…”
Một luồng khí ấm nóng luồn vào tai cô, cảm giác đê mê, khiến Tô Diệu kêu lên thành tiếng.
Tiếng rên khe khẽ khiến Trần Dương cũng rạo rực vô cùng, nhìn rái tai Tô Diệu đỏ ửng trông mới quyến rũ làm sao.
Trần Dương cúi đầu xuống, sát đến thật gần.
“A…”
Toàn thân Tô Diệu như cứng lại, nhưng rồi lại bị hành động của Trần Dương làm cho toàn thân cô mềm nhũn ra.
Lúc này, Tô Diệu chợt lạnh người, cô mở mắt ra.
Không biết từ khi nào cô với Trần Dương đã lột bỏ toàn bộ quần áo.
Một thân hình mềm mại đẹp không tỳ vết, đẹp đến mức nghẹt thở lộ ra trước mắt Trần Dương.
Thân hình này cân đối không có điểm gì để chê, làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới ánh đèn.
Đôi môi anh đào khẽ mở, những tiếng rên nhè nhẹ phát ra, đôi mắt long lanh nhưng lại mơ màng như được che bởi một lớp sương mù.
“Vợ yêu, em…em sẵn sàng chưa, anh làm tới luôn nhé…”, Tô Diệu nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương, cô cũng đang căng thẳng tới cực điểm.
Tinh tinh tinh!
Đúng lúc Trần Dương sắp đánh đến đồn của địch rồi thì điện thoại vang lên.
Bầu không khí lãng mạn chợt biến mất.
Tô Diệu thẹn thùng vội vàng kéo chăn đắp lên mình, che đầu núp trong chăn không dám ra.
Mẹ kiếp, là ai vậy, sao lại đi gọi điện vào thời khắc quan trọng này!
Trần Dương tức gần chết.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là điện thoại của Ân Trường Không.
Trần Dương lập tức nghe điện thoại, không chờ xem đối phương nói gì anh liền cáu gắt: “Nói đi, tại sao không dưng buổi tối gọi điện đến làm gì…”
“Đường chủ, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ ở đâu, sao thế, có chuyện gì nói mau!”, Trần Dương đang vô cùng khó chịu, cái tên Ân Trường Không chó chết này, gọi lúc nào không gọi lại chọn đúng lúc này.
“Đường chủ, cuối tuần sau là sinh nhật của Giáo chủ, bây giờ anh đã là Thánh Tử rồi, nên sẽ phải đích thân đến chúc thọ, anh không được quên đâu đó, và nhớ là chuẩn bị quà!”, Ân Trường Không nói.
“Mẹ kiếp, vì chuyện này mà gọi điện thoại tới sao?”
“Đúng vậy, Đường chủ!”, Ân Trường Không có vẻ không nhận thấy sự tức giận của Trần Dương, nên vẫn nói rất bình thường.
“Sinh nhật tận cuối tuần sau, vậy mà lại đã gọi từ bây giờ, đúng là đồ bỏ đi!”, nói đoạn Trần Dương tức giận cúp máy.
“Alo…Đường chủ…”, nghe thấy tiếng tút dài đầu bên kia, Ân Trường Không ngẩn tò te ra, không lẽ hắn gọi điện thoại báo cũng là sai sao?
/836
|