Vương Triều là khách sạn lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên.
Đây là lần đầu tiên Đồng Quân mời khách, nên hắn không thể chọn chỗ nào làm mất mặt bản thân được.
Nghe Đồng Quân nói muốn mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi, hưởng ứng nhiệt tình.
Trong lớp học thì có đến 1/3 là các cậu ấm cô chiêu, nên hầu như bọn họ đều có xe riêng.
Còn những người không có thì cũng không cần bắt taxi, vì hai người ngồi một xe là đủ.
Buổi sáng Trần Dương hay đi cùng xe với Tô Diệu đến trường, nên hôm nay phải đi nhờ xe rồi.
Có điều giờ xe nào cũng kín chỗ.
Trần Dương nhìn một lượt thì thấy xe của họ hầu như đều là dòng xe thể thao, không gian nhỏ, không ngồi được nhiều người, chỉ có xe của Đồng Quân là xe việt dã, nên còn ngồi được nhiều người một chút.
Vương Phàn ngồi ở ghế phụ phía trước, Nghiêm Thọ thì ngồi cùng Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều ngồi ghế sau, tuy nhiên xe của Đồng Quân tương đối lớn, ghế sau có ngồi đến 4 người thì vẫn thoải mái.
Nghĩ vậy, Trần Dương mở cửa xe, định bụng bước lên.
Khi Trần Dương mở cửa xe, Lâm Phi liền xua tay: “Cậu bị mù à, không thấy ghế đã chật rồi hay sao?”
“Đâu có đâu!”, Trần Dương chỉ vào vị trí trống nói: “Không phải là còn chỗ hay sao?”
Lâm Phi cười lớn nói: “Nhìn cậu ăn mặc rách rưới như vậy, ngồi lên xe mà không sợ làm bẩn xe của Đồng Quân hay sao? Cậu nên tự bắt taxi mà đi, đừng ở đây mà tự làm xấu mặt mình”.
Lúc này, Đồng Quân cũng quay lại nói: “Trần Dương, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều đã nói như vậy, thì cậu nên bắt taxi đi, nếu như không có tiền thì để tôi trả cho!”
Nghe thấy Đồng Quân nói vậy, mấy người kia đều hùa theo tâng bốc: “Sướng thế còn gì, bắt taxi mà còn có người trả tiền cho, lại còn có tài xế riêng, hâm mộ quá!”
“Đúng vậy, cậu nên biết điều một chút, mau bắt taxi đi, còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn mọi người phải chờ mình cậu hay sao?”
Nghe những lời cay nghiệt mà mấy người này nói, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, chuyện đến khách sạn Vương Triều ăn đã là gì? Nếu anh muốn, ngày nào chả có thể đến đó ăn!
Anh còn đang không muốn đi đây này!
Lúc này Hạ Lam lái xe tới, lạnh lùng nói: “Cậu lên xe tôi ngồi đi”.
Chiếc xe Hạ Lam lái là chiếc Volkswagen Passat màu đen, nhìn có vẻ là bản cổ.
Trần Dương không hiểu được, sao một người xinh đẹp như này lại lái một chiếc xe cổ lỗ sĩ như vậy.
Thực sự thì Trần Dương cũng không muốn, nhưng mà tính cách của cô ta hung hãn như vậy, nên đành phải nghe theo.
Tuy nhiên, dù nói thế nào thì trên xe của Hạ Lam có một mùi rất dễ chịu, mùi này là từ trên người cô ta tỏa ra.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương, Hạ Lam trừng mắt: “Nhìn cái gì nữa, tôi móc lòi con ngươi của cậu ra bây giờ”.
Trần Dương ngượng ngùng cười một tiếng, sờ sờ mũi, người phụ nữ này đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách hung hãn quá, nhìn thôi mà cũng không cho nữa!
Trần Dương nhìn về phía khác, không nhìn trực diện Hạ Lam nữa.
Cả hai người trên đường không nói với nhau câu nào, một lúc sau chiếc xe dừng lại ở khách sạn Vương Triều.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào khách sạn, Đồng Quân lớn tiếng gọi người phục vụ lên: “Cho tôi một phòng VIP nhất của khách sạn”.
Cả lớp có chừng một trăm người, nếu muốn tìm chỗ nào chứa đủ thì quả thật chỉ có phòng vip nhất của khách sạn Vương Triều mới chứa được, những nơi khác đâu thể nào có phòng lớn như vậy.
Người phục vụ tiến tới, vô cùng cung kính lịch sự nói: “Chào anh, xin anh hãy xuất trình thẻ Chí Tôn ạ”.
Phòng VIP có thể chứa hàng trăm người thì khách sạn Vương Triều lúc nào cũng có, tuy nhiên những phòng này là để ông chủ Chu Hữu Danh chuyên dùng để tiếp đãi khách quý, vậy nên người bình thường thì không thể vào được.
Ngoài những người mà Chu Hữu Danh dẫn đến ra, thì những người khác ai muốn sử dụng dịch vụ này đều cần phải xuất trình thẻ Chí Tôn.
Thẻ của khách sạn Vương Triều được phân ra làm 3 loại, loại thứ nhất là thẻ hội viên, thứ 2 là thẻ khách quý, thứ 3 là thẻ Chí Tôn.
Thẻ hội viên thì sẽ có thể ngồi ăn ở lầu 1, thẻ khách quý thì có thể lên lầu 2, chỉ có thể Chí Tôn mới có quyền lợi bao trọn phòng.
Đồng Quân không hề hốt hoảng, hắn cười một tiếng, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền tặng cho nhân viên phục vụ: “Đây, coi như là tiền típ tôi cho riêng, đặt phòng nhanh lên, tiền thì đây không thiếu”.
Nhân viên phục vụ không nhận mấy đồng tiền đó, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi anh, nếu như anh không có thẻ Chí Tôn, anh không thể đặt phòng vip được ạ!”
Không thể nào, không lẽ không có thẻ Chí Tôn thì không đặt được phòng sao?
Trong lớp mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Đồng Quân cũng ngây người ra, sao lại quy tắc vậy nhỉ, mình muốn đặt phòng VIP, vậy mà lại còn phải cần có thẻ Chí Tôn.
Nhưng mà cái tên thẻ Chí Tôn nghe cũng hoành tráng, nếu như mình làm một cái thì đến lúc có tới đây ăn cơm, khi thanh toán đưa thẻ đó ra thì trông cũng rất gì và này nọ đấy.
Suy nghĩ một lát, Đồng Quân chợt cười nói: “Vậy thì như này đi, làm một thẻ Chí Tôn hết bao nhiêu tiền, cứ đưa ra một cái giá, tôi sẽ làm”.
Thẻ Chí Tôn này, chắc chỉ hết vài trăm nghìn tệ thôi chứ mấy, số tiền cỏn con ấy là gì so với hắn.
Nhân viên phục vụ vẫn lắc đầu: “Thật xin lỗi anh, thẻ Chí Tôn này chỉ có ông chủ của chúng tôi mới làm được, hiện giờ ông ấy không ở đây, hay là như này, anh làm tạm một thẻ khách quý trước đi?”
Sao cơ?
Chỉ có ông chủ của các cô mới làm được thẻ Chí Tôn sao?
Đồng Quân không còn lời nào để nói, nếu không phải là do hắn mạnh miệng mời, thì hắn đã đi chỗ khác từ lâu rồi.
Làm thế nào bây giờ, giờ ai cũng nhìn hắn chằm chằm, Đồng Quân cố tỏ ra là ổn, nhưng trong thâm tâm hắn đang vô cùng hoảng loạn. Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí cũng dần trở nên căng thẳng, vừa lúc đó, Tư Mã Yến Như lên tiếng: “Hay là như vậy đi, tôi sẽ gọi cho ông chủ của các cô”.
Thấy Tư Mã Yến Như lên tiếng, tất cả mọi người đều chú ý nhìn.
Dù sao thì, Tư Mã Yến Như cũng là con nhà danh giá, là thiên kim tiểu thư.
Thân phận và địa vị cao quý không phải ai cũng sánh được, nên khi cô ấy nói vậy ai nấy đều nghĩ là vấn đề sẽ được giải quyết.
Đồng Quân ngây ra một lát, sau mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, làm phiền cô Tư Mã rồi”.
Mặc dù Đồng Quân cũng là con cháu nhà đại gia, nhưng hắn cũng tự hiểu được sự chênh lệch giữa hắn và Tư Mã Yến Như.
Nhân viên phục vụ khẽ khom người, nói: “Thì ra cô đây là bạn của ông chủ, vậy thì tốt quá, chỉ cần có thể gọi được cho ông ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Tư Mã Yến Như gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Hữu Danh.
Tuy nhiên, chuyện mà mọi người không ngờ đến được chính là đầu dây bên kia không bắt máy.
Tại sao lại không gọi được thế này?
Lần này tất cả mọi người đều ngây ra.
Trên gương mặt của Đồng Quân lộ rõ sự lúng túng.
Nhân viên phục vụ hơi cúi người, cười tủm nói: “Thật là vô cùng xin lỗi cô, nếu không có sự chỉ thị của ông chủ, tôi không có quyền đặt phòng VIP cho các vị”.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, Tư Mã Yến Như không nói gì, chỉ biết gật đầu rồi đứng sang một bên.
Lần này ai nấy đều lo lắng.
Ngay cả Tư Mã Yến Như ra tay mà cũng không giải quyết được.
Lúc này, không ít người tỏ ra thất vọng.
Thấy tình hình căng thẳng, Trần Dương từ trong đám người đi ra, rút một tấm thẻ ra từ trong túi, đưa cho nhân viên phục vụ: “Chào cô, phiền cô xem giúp tôi xem tấm thẻ này có thể dùng được không!”
Tấm thẻ này anh có được là do trước đây Chu Hữu Danh đã cố sống cố chết nhét vào tay anh.
Trần Dương cũng không biết dùng để làm gì.
Anh chưa dùng đến bao giờ nhưng vẫn mang theo trên người.
Tên này điên rồi sao?
Chuyện mà ngay cả đến Đồng Quân và Tư Mã Yến Như đều không giải quyết được, một tên ở rể như cậu ta lại dám ra mặt sao?
Tất cả mọi người nhìn Trần Dương, ai nấy đều tỏ rõ sự khinh rẻ.
“Trần Dương, cậu cũng thật là nhiều chuyện, có biết đây là chỗ nào không, đâu phải chỗ cho cậu tùy ý làm loạn?”
Lúc này, Lâm Phi tiến lại, giật lấy chiếc thẻ trong tay Trần Dương, không nhịn được cười nói: “Thật tình, cái thẻ rách đen xì xì này, chắc là cậu lấy được ở đâu rồi mang đến đây tưởng dùng được hả?”
Ha ha, cái tên Trần Dương quả đúng là thích làm trò cười, dám lấy một tấm thẻ sắt vớ vẩn ở đâu đến mang ra đây khoe khoang.
Cả lớp cười phá lên hưởng ứng lời của Lâm Phi.
“Trả thẻ lại cho tôi”, Trần Dương tỏ ý muốn lấy thẻ về.
“Làm sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?”
Lâm Phi cười nhạo một tiếng, rồi đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Cô xem giúp tôi tấm thẻ này, có thể dùng để đặt phòng vip được không”.
Nghe thấy vậy, cả lớp ai nấy đều không nhịn được cười.
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ.
Mắt cô ta mở to ra, trời…Đây chẳng phải là thẻ Chí Tôn hay sao?
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ đen một cách chăm chú, đây chính xác là thẻ Chí Tôn, khi cầm lấy tấm thẻ này, cô ta còn cảm thấy bối rối.
Nhưng chỉ một giây thôi, cô ta lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt đầy cung kính nhìn Lâm Phi nói: “Thưa cô, xin hỏi tấm thẻ này là của cô sao?”
Lâm Phi còn tưởng rằng cô nhân viên nhận ra đây là thẻ giả, nên xua tay phủ nhận, chỉ về phía Trần Dương nói: “Không không, tấm thẻ này là của hắn, không phải của tôi”.
Lúc này, mọi người trong lớp đều nghĩ rằng cô nhân viên này nhận ra đây là chiếc thẻ giả.
Nhưng không, bọn họ ai nấy đều sững người.
Cô phục vụ vội vàng đi đến trước mặt Trần Dương, cúi gập xuống, vô cùng cung kính nói: “Thưa anh, khách hàng VIP của khách sạn chúng tôi, chúng tôi không biết hôm nay anh đến, xin thứ lỗi cho thái độ phục vụ chưa được tốt”.
Nói xong, cô gái liền khom người cười nói: “Mời anh đi theo tôi ạ, tôi sẽ dẫn anh đến phòng VIP!”
Sao cơ?
Nhìn thấy như vậy, ai nấy không khỏi sửng sốt.
Điều này….sao có thể?
Không ít kẻ dụi dụi mắt, bọn họ tưởng rằng mình nhìn lầm.
Tên này chỉ là một thằng ở rể, sao hắn có thể có thẻ Chí Tôn trong tay được?
Nhưng nãy cô nhân viên kia đã nói, đây đích thị là thẻ Chí Tôn?
Tất cả mọi người chỉ còn biết trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng ra được, người nào người nấy không tin vào mắt mình.
Chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
Không lẽ tấm thẻ này là do vợ cậu ta đưa cho?
Không đúng, dù vợ cậu ta có đẹp, thì cũng chẳng liên quan đến việc có tấm thẻ này.
Nhà họ Tô ở Tây Xuyên này, xét cho cùng cũng chỉ là gia tộc hạng 2, không lý nào có tấm thẻ này được!
Nếu như vậy thì tấm thẻ này rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Lúc này, Vương Phàn, tên đàn em của Đồng Quân lên tiếng nói: “Trần Dương, cậu mau nói đi, làm sao cậu có được tấm thẻ này, có phải cậu đã ăn trộm được ở đâu?"
Đây là lần đầu tiên Đồng Quân mời khách, nên hắn không thể chọn chỗ nào làm mất mặt bản thân được.
Nghe Đồng Quân nói muốn mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi, hưởng ứng nhiệt tình.
Trong lớp học thì có đến 1/3 là các cậu ấm cô chiêu, nên hầu như bọn họ đều có xe riêng.
Còn những người không có thì cũng không cần bắt taxi, vì hai người ngồi một xe là đủ.
Buổi sáng Trần Dương hay đi cùng xe với Tô Diệu đến trường, nên hôm nay phải đi nhờ xe rồi.
Có điều giờ xe nào cũng kín chỗ.
Trần Dương nhìn một lượt thì thấy xe của họ hầu như đều là dòng xe thể thao, không gian nhỏ, không ngồi được nhiều người, chỉ có xe của Đồng Quân là xe việt dã, nên còn ngồi được nhiều người một chút.
Vương Phàn ngồi ở ghế phụ phía trước, Nghiêm Thọ thì ngồi cùng Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều ngồi ghế sau, tuy nhiên xe của Đồng Quân tương đối lớn, ghế sau có ngồi đến 4 người thì vẫn thoải mái.
Nghĩ vậy, Trần Dương mở cửa xe, định bụng bước lên.
Khi Trần Dương mở cửa xe, Lâm Phi liền xua tay: “Cậu bị mù à, không thấy ghế đã chật rồi hay sao?”
“Đâu có đâu!”, Trần Dương chỉ vào vị trí trống nói: “Không phải là còn chỗ hay sao?”
Lâm Phi cười lớn nói: “Nhìn cậu ăn mặc rách rưới như vậy, ngồi lên xe mà không sợ làm bẩn xe của Đồng Quân hay sao? Cậu nên tự bắt taxi mà đi, đừng ở đây mà tự làm xấu mặt mình”.
Lúc này, Đồng Quân cũng quay lại nói: “Trần Dương, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều đã nói như vậy, thì cậu nên bắt taxi đi, nếu như không có tiền thì để tôi trả cho!”
Nghe thấy Đồng Quân nói vậy, mấy người kia đều hùa theo tâng bốc: “Sướng thế còn gì, bắt taxi mà còn có người trả tiền cho, lại còn có tài xế riêng, hâm mộ quá!”
“Đúng vậy, cậu nên biết điều một chút, mau bắt taxi đi, còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn mọi người phải chờ mình cậu hay sao?”
Nghe những lời cay nghiệt mà mấy người này nói, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, chuyện đến khách sạn Vương Triều ăn đã là gì? Nếu anh muốn, ngày nào chả có thể đến đó ăn!
Anh còn đang không muốn đi đây này!
Lúc này Hạ Lam lái xe tới, lạnh lùng nói: “Cậu lên xe tôi ngồi đi”.
Chiếc xe Hạ Lam lái là chiếc Volkswagen Passat màu đen, nhìn có vẻ là bản cổ.
Trần Dương không hiểu được, sao một người xinh đẹp như này lại lái một chiếc xe cổ lỗ sĩ như vậy.
Thực sự thì Trần Dương cũng không muốn, nhưng mà tính cách của cô ta hung hãn như vậy, nên đành phải nghe theo.
Tuy nhiên, dù nói thế nào thì trên xe của Hạ Lam có một mùi rất dễ chịu, mùi này là từ trên người cô ta tỏa ra.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương, Hạ Lam trừng mắt: “Nhìn cái gì nữa, tôi móc lòi con ngươi của cậu ra bây giờ”.
Trần Dương ngượng ngùng cười một tiếng, sờ sờ mũi, người phụ nữ này đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách hung hãn quá, nhìn thôi mà cũng không cho nữa!
Trần Dương nhìn về phía khác, không nhìn trực diện Hạ Lam nữa.
Cả hai người trên đường không nói với nhau câu nào, một lúc sau chiếc xe dừng lại ở khách sạn Vương Triều.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào khách sạn, Đồng Quân lớn tiếng gọi người phục vụ lên: “Cho tôi một phòng VIP nhất của khách sạn”.
Cả lớp có chừng một trăm người, nếu muốn tìm chỗ nào chứa đủ thì quả thật chỉ có phòng vip nhất của khách sạn Vương Triều mới chứa được, những nơi khác đâu thể nào có phòng lớn như vậy.
Người phục vụ tiến tới, vô cùng cung kính lịch sự nói: “Chào anh, xin anh hãy xuất trình thẻ Chí Tôn ạ”.
Phòng VIP có thể chứa hàng trăm người thì khách sạn Vương Triều lúc nào cũng có, tuy nhiên những phòng này là để ông chủ Chu Hữu Danh chuyên dùng để tiếp đãi khách quý, vậy nên người bình thường thì không thể vào được.
Ngoài những người mà Chu Hữu Danh dẫn đến ra, thì những người khác ai muốn sử dụng dịch vụ này đều cần phải xuất trình thẻ Chí Tôn.
Thẻ của khách sạn Vương Triều được phân ra làm 3 loại, loại thứ nhất là thẻ hội viên, thứ 2 là thẻ khách quý, thứ 3 là thẻ Chí Tôn.
Thẻ hội viên thì sẽ có thể ngồi ăn ở lầu 1, thẻ khách quý thì có thể lên lầu 2, chỉ có thể Chí Tôn mới có quyền lợi bao trọn phòng.
Đồng Quân không hề hốt hoảng, hắn cười một tiếng, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền tặng cho nhân viên phục vụ: “Đây, coi như là tiền típ tôi cho riêng, đặt phòng nhanh lên, tiền thì đây không thiếu”.
Nhân viên phục vụ không nhận mấy đồng tiền đó, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi anh, nếu như anh không có thẻ Chí Tôn, anh không thể đặt phòng vip được ạ!”
Không thể nào, không lẽ không có thẻ Chí Tôn thì không đặt được phòng sao?
Trong lớp mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Đồng Quân cũng ngây người ra, sao lại quy tắc vậy nhỉ, mình muốn đặt phòng VIP, vậy mà lại còn phải cần có thẻ Chí Tôn.
Nhưng mà cái tên thẻ Chí Tôn nghe cũng hoành tráng, nếu như mình làm một cái thì đến lúc có tới đây ăn cơm, khi thanh toán đưa thẻ đó ra thì trông cũng rất gì và này nọ đấy.
Suy nghĩ một lát, Đồng Quân chợt cười nói: “Vậy thì như này đi, làm một thẻ Chí Tôn hết bao nhiêu tiền, cứ đưa ra một cái giá, tôi sẽ làm”.
Thẻ Chí Tôn này, chắc chỉ hết vài trăm nghìn tệ thôi chứ mấy, số tiền cỏn con ấy là gì so với hắn.
Nhân viên phục vụ vẫn lắc đầu: “Thật xin lỗi anh, thẻ Chí Tôn này chỉ có ông chủ của chúng tôi mới làm được, hiện giờ ông ấy không ở đây, hay là như này, anh làm tạm một thẻ khách quý trước đi?”
Sao cơ?
Chỉ có ông chủ của các cô mới làm được thẻ Chí Tôn sao?
Đồng Quân không còn lời nào để nói, nếu không phải là do hắn mạnh miệng mời, thì hắn đã đi chỗ khác từ lâu rồi.
Làm thế nào bây giờ, giờ ai cũng nhìn hắn chằm chằm, Đồng Quân cố tỏ ra là ổn, nhưng trong thâm tâm hắn đang vô cùng hoảng loạn. Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí cũng dần trở nên căng thẳng, vừa lúc đó, Tư Mã Yến Như lên tiếng: “Hay là như vậy đi, tôi sẽ gọi cho ông chủ của các cô”.
Thấy Tư Mã Yến Như lên tiếng, tất cả mọi người đều chú ý nhìn.
Dù sao thì, Tư Mã Yến Như cũng là con nhà danh giá, là thiên kim tiểu thư.
Thân phận và địa vị cao quý không phải ai cũng sánh được, nên khi cô ấy nói vậy ai nấy đều nghĩ là vấn đề sẽ được giải quyết.
Đồng Quân ngây ra một lát, sau mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, làm phiền cô Tư Mã rồi”.
Mặc dù Đồng Quân cũng là con cháu nhà đại gia, nhưng hắn cũng tự hiểu được sự chênh lệch giữa hắn và Tư Mã Yến Như.
Nhân viên phục vụ khẽ khom người, nói: “Thì ra cô đây là bạn của ông chủ, vậy thì tốt quá, chỉ cần có thể gọi được cho ông ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Tư Mã Yến Như gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Hữu Danh.
Tuy nhiên, chuyện mà mọi người không ngờ đến được chính là đầu dây bên kia không bắt máy.
Tại sao lại không gọi được thế này?
Lần này tất cả mọi người đều ngây ra.
Trên gương mặt của Đồng Quân lộ rõ sự lúng túng.
Nhân viên phục vụ hơi cúi người, cười tủm nói: “Thật là vô cùng xin lỗi cô, nếu không có sự chỉ thị của ông chủ, tôi không có quyền đặt phòng VIP cho các vị”.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, Tư Mã Yến Như không nói gì, chỉ biết gật đầu rồi đứng sang một bên.
Lần này ai nấy đều lo lắng.
Ngay cả Tư Mã Yến Như ra tay mà cũng không giải quyết được.
Lúc này, không ít người tỏ ra thất vọng.
Thấy tình hình căng thẳng, Trần Dương từ trong đám người đi ra, rút một tấm thẻ ra từ trong túi, đưa cho nhân viên phục vụ: “Chào cô, phiền cô xem giúp tôi xem tấm thẻ này có thể dùng được không!”
Tấm thẻ này anh có được là do trước đây Chu Hữu Danh đã cố sống cố chết nhét vào tay anh.
Trần Dương cũng không biết dùng để làm gì.
Anh chưa dùng đến bao giờ nhưng vẫn mang theo trên người.
Tên này điên rồi sao?
Chuyện mà ngay cả đến Đồng Quân và Tư Mã Yến Như đều không giải quyết được, một tên ở rể như cậu ta lại dám ra mặt sao?
Tất cả mọi người nhìn Trần Dương, ai nấy đều tỏ rõ sự khinh rẻ.
“Trần Dương, cậu cũng thật là nhiều chuyện, có biết đây là chỗ nào không, đâu phải chỗ cho cậu tùy ý làm loạn?”
Lúc này, Lâm Phi tiến lại, giật lấy chiếc thẻ trong tay Trần Dương, không nhịn được cười nói: “Thật tình, cái thẻ rách đen xì xì này, chắc là cậu lấy được ở đâu rồi mang đến đây tưởng dùng được hả?”
Ha ha, cái tên Trần Dương quả đúng là thích làm trò cười, dám lấy một tấm thẻ sắt vớ vẩn ở đâu đến mang ra đây khoe khoang.
Cả lớp cười phá lên hưởng ứng lời của Lâm Phi.
“Trả thẻ lại cho tôi”, Trần Dương tỏ ý muốn lấy thẻ về.
“Làm sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?”
Lâm Phi cười nhạo một tiếng, rồi đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Cô xem giúp tôi tấm thẻ này, có thể dùng để đặt phòng vip được không”.
Nghe thấy vậy, cả lớp ai nấy đều không nhịn được cười.
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ.
Mắt cô ta mở to ra, trời…Đây chẳng phải là thẻ Chí Tôn hay sao?
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ đen một cách chăm chú, đây chính xác là thẻ Chí Tôn, khi cầm lấy tấm thẻ này, cô ta còn cảm thấy bối rối.
Nhưng chỉ một giây thôi, cô ta lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt đầy cung kính nhìn Lâm Phi nói: “Thưa cô, xin hỏi tấm thẻ này là của cô sao?”
Lâm Phi còn tưởng rằng cô nhân viên nhận ra đây là thẻ giả, nên xua tay phủ nhận, chỉ về phía Trần Dương nói: “Không không, tấm thẻ này là của hắn, không phải của tôi”.
Lúc này, mọi người trong lớp đều nghĩ rằng cô nhân viên này nhận ra đây là chiếc thẻ giả.
Nhưng không, bọn họ ai nấy đều sững người.
Cô phục vụ vội vàng đi đến trước mặt Trần Dương, cúi gập xuống, vô cùng cung kính nói: “Thưa anh, khách hàng VIP của khách sạn chúng tôi, chúng tôi không biết hôm nay anh đến, xin thứ lỗi cho thái độ phục vụ chưa được tốt”.
Nói xong, cô gái liền khom người cười nói: “Mời anh đi theo tôi ạ, tôi sẽ dẫn anh đến phòng VIP!”
Sao cơ?
Nhìn thấy như vậy, ai nấy không khỏi sửng sốt.
Điều này….sao có thể?
Không ít kẻ dụi dụi mắt, bọn họ tưởng rằng mình nhìn lầm.
Tên này chỉ là một thằng ở rể, sao hắn có thể có thẻ Chí Tôn trong tay được?
Nhưng nãy cô nhân viên kia đã nói, đây đích thị là thẻ Chí Tôn?
Tất cả mọi người chỉ còn biết trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng ra được, người nào người nấy không tin vào mắt mình.
Chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
Không lẽ tấm thẻ này là do vợ cậu ta đưa cho?
Không đúng, dù vợ cậu ta có đẹp, thì cũng chẳng liên quan đến việc có tấm thẻ này.
Nhà họ Tô ở Tây Xuyên này, xét cho cùng cũng chỉ là gia tộc hạng 2, không lý nào có tấm thẻ này được!
Nếu như vậy thì tấm thẻ này rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Lúc này, Vương Phàn, tên đàn em của Đồng Quân lên tiếng nói: “Trần Dương, cậu mau nói đi, làm sao cậu có được tấm thẻ này, có phải cậu đã ăn trộm được ở đâu?"
/836
|