Người đàn ông trẻ tuổi vừa nói tên Lý Thiên Bá, là người của gia tộc Lý Thị.
Lúc anh ta nói lời này không hề kiêng nể, hoàn toàn không coi đám Tào Bảo và Tô Hải ra gì.
Với tính cách kiêu ngạo của đám con nhà giàu, đáng lý ra sớm đã ồn ào rồi.
Nhưng không ngờ, mặc dù sắc mặt của đám người Tào Bảo và Tô Hải có khó coi, nhưng chẳng dám nói nửa lời.
Những người khác ở đó cũng vậy, cả đám như bố chết mẹ chết, chẳng dám ho he gì.
Trần Dương hơi kinh ngạc nhìn anh ta, người này lai lịch thế nào mà không coi ai ra gì, nói những lời đó trước mặt đám con nhà giàu khác gì tát vào mặt họ?
Chẳng lẽ anh ta không sợ cả đám cùng tấn công?
Nói ra thì đúng là Lý Thiên Bá không sợ.
Gia tộc Lý thị là đại gia tộc số một ở thành phố Tây Xuyên, thuộc về gia tộc hạng nhất.
Bọn họ nào dám đắc tội, dù cho thêm mấy lá gan nữa họ cũng không dám.
Phải biết là chủ của nhà họ Lý không phải dân kinh doanh, người ta là dân xã hội hàng thật giá thật.
Lý Hổ kia tuy cũng là dân xã hội, nhưng chẳng là gì trước mặt nhà họ Lý cả.
Mấy chục năm trước, ông nội của Lý Thiên Bá chỉ dùng hai quả đấm thép nuốt trọn thị trường ở thành phố Tây Xuyên, sợ là lúc đó bố Lý Hổ còn chưa ra đời ấy chứ.
Hôm nay, sau mấy chục năm, sản nghiệp của nhà họ Lý đã trải rộng khắp toàn bộ thành phố Tây Xuyên, rồi từ thành phố Tây Xuyên lan rộng ra khắp cả nước. Ở thành phố này, không mấy ai dám trêu vào nhà họ Lý cả.
Mấy năm qua, ông Lý đã lớn tuổi, ngoài chuyện lớn của gia tộc thì quyền hạn trong tay đã sớm chuyển cho Lý Thiên Bá rồi.
Vậy nên đừng nhìn Lý Thiên Bá còn trẻ mà khinh, ở thành phố Tây Xuyên, anh ta có thể ngồi ngang hàng với tộc trưởng của các gia tộc đấy.
Đến hai chị em Lý Hổ nhìn thấy anh ta cũng phải cung kính gọi một câu: "Người anh em Thiên Bá!"
Ảnh hưởng từ gia đình nên tính cách của Lý Thiên Bá cũng rất thoải mái, thích kết giao bạn bè, chỉ cần là người có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì dù có tiền hay không cũng là bạn anh ta.
Trần Dương có thể coi là người có địa vị thấp nhất trong đám người này, vì đi ở rể nên bị họ coi thường, cho rằng anh đánh mất thể diện đàn ông, vậy nên không một ai coi trọng Trần Dương cả.
Nhưng trong lúc mấu chốt, anh lại tranh thủ thời gian cho họ, quên cả sống chết chiến đấu với cá mập, nghị lực đó khiến Lý Thiên Bá phải lau mắt nhìn.
Mặc dù Trần Dương có chút hiếu kỳ, nhưng anh không nhận ra người này, chỉ cười một cái nói: "Khen nhầm rồi, tôi cũng chỉ may mắn mới giết được con cá mập này thôi."
Nghe thấy lời nói khiêm tốn của Trần Dương, sự tán thưởng trong mắt Lý Thiên Bá càng đậm hơn, anh ta không nhịn được bước lên nói: "Không kiêu ngạo không nóng nảy, cứu người trong lúc nguy hiểm khó khăn mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu may mắn đã giũ bỏ hết công lao của bản thân, là một trong số rất ít những người mà Lý Thiên Bá tôi ngưỡng mộ. Hôm nay, anh khiến tôi vô cùng khâm phục."
Nói rồi, anh ta vươn tay: "Tôi là Lý Thiên Bá, muốn kết giao bạn bè với một anh hùng như anh, không biết ý của người anh em thế nào?"
Trần Dương mỉm cười, từ khi bị nhà họ Trần đuổi đi, đây là lần đầu tiên có người chủ động kết bạn với anh.
Anh vươn tay, bắt tay với Lý Thiên Bá.
Nhưng lúc bắt tay, anh nhìn thấy mười mấy dấu vết rõ ràng trên tay Lý Thiên Bá, anh biết đây là sẹo.
Nhưng rốt cuộc Lý Thiên Bá đang làm gì? Sao còn trẻ mà đã có nhiều sẹo vậy?
Cùng lúc đó, Tào Bảo bên cạnh thấy hai người bắt tay nhau thì ghen tị phát điên.
Đồ chó hoang Trần Dương, đúng là giẫm phải cứt chó, tự nhiên nhận được lời tán thưởng của Lý Thiên Bá. Con mẹ nó, ông đây khổ cực sắp xếp chuyện cá mập tập kích người, không chỉ bị Trần Dương cướp mất danh tiếng mà giờ Vu Lan cũng không chú ý tới hắn nữa.
Hắn đúng kiểu tiền mất tật mang, còn khiến Trần Dương đoạt mất vinh quang mà hắn vốn được có.
Đúng lúc đó, Tào Chính Lương tách đám người đi ra, nói: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều an toàn thì chuyện này kết thúc ở đây đi."
"Lúc nãy xuống xe tôi cũng đã nói rồi, bữa trưa hôm nay mọi người tự giải quyết, vừa hay có con cá mập này. Lát nữa mọi người nướng cá mập, rồi tìm chỗ cắm trại nhé."
"A, đi nướng cá thôi!"
Đám người chen chúc trên bờ biển, nâng con cá mập lên.
Một tiếng sau, khi mọi người đã ăn no thì bắt đầu tìm chỗ có thể cắm trại.
Đoàn người tìm hơn mười phút vẫn chưa thấy chỗ nào thích hợp, đúng lúc đó, phía trước truyền đến một giọng nói hưng phấn: "Mọi người mau tới đây, tôi phát hiện ra một hang động lớn, có thể chứa được hết mọi người nghỉ ngơi bên trong."
Sau khi nghe thấy câu nói đó, mọi người đều vui vẻ, nhanh chóng đi về phía cửa động.
...
Cùng lúc này, ở cửa tập đoàn Huyễn Ngu.
Lúc này, cửa lớn tập đoàn đông nghịt người, mấy nghìn fan vây ở cửa, nghển cổ nhìn vào trong, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Không ít nhà truyền thông về giải trí ở thành phố Tây Xuyên cũng chạy tới, cả đám đều tập trung ở cửa lớn tập đoàn Huyễn Ngu.
Tất cả đang đợi một người.
Người này không ai khác, chính là Lưu Nhị.
"Bão tố Microphone" đã qua từ lâu, sau khi được PR, chuyện đó đã được tẩy trắng hoàn toàn, với nguồn lực của tập đoàn Huyễn Ngu, Lưu Nhị nhanh chóng trở thành minh tinh nổi tiếng trong nước.
Khuôn mặt xinh đẹp, giọng hát êm tai, dáng người nóng bỏng, muốn không hot cũng không được.
Dựa vào thực lực và lượng khán giả tốt, cô thành công chiếm được giải quán quân của chương trình Tôi Là Ngôi Sao Lớn.
Có vinh quang đó, Lưu Nhị như được mạ vàng, trở thành ngôi sao nữ có tiềm lực nhất giới giải trí.
Nổi tiếng rồi, các hợp tác quảng cáo, phát ngôn cũng tự động tìm đến.
Không ít công ty giải trí, điện ảnh, truyền hình tạo điều kiện Lưu Nhị, chạy show kiếm tiền đến mềm cả tay.
Trong đó, một công ty gọi là giải trí Thiên Hạ đồng ý bỏ ra sáu triệu để mời Lưu Nhị về đóng vai nữ chính.
Lời mời này vừa được đưa ra, không ít nghệ sĩ của tập đoàn Huyễn Ngu ghen tị.
Mặc dù giá tiền này với một minh tinh đang nổi là hơi thấp, nhưng đừng quên Lưu Nhị chỉ mới ra mắt thôi.
Sáu triệu, cái giá này có thể mời minh tinh điện ảnh hạng hai rồi.
Giải trí Thiên Hạ cũng là một công ty giải trí lâu đời, thực lực hùng hậu, con đường trải rộng toàn quốc, tài nguyên quan hệ cũng rất phong phú.
Tổ hợp "Airplane Girls 101" đang nổi tiếng chính là người trong tay giải trí Thiên Hạ.
Hôm qua lúc Lưu Nhị đến giải trí Thiên Hạ xem kịch bản thì đụng phải tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Hạ, Chân Kiến.
Vốn cũng không có gì, nhưng Chân Kiến nhìn thấy Lưu Nhị liền trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này đẹp quá, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ, gương mặt lại càng cuốn hút hơn, có thể nói là báu vật nhân gian.
Lúc đó, Lưu Nhị có hơi không vui, xem đi xem lại kịch bản, nhưng một đôi mắt gian tà cứ quan sát cơ thể cô không ngừng, đúng là bỉ ổi.
Sau khi xem hết kịch bản, Lưu Nhị khá vừa ý với vai này nên đồng ý diễn.
Ai ngờ Chân Kiến nhân cơ hội đó ngồi xuống cạnh Lưu Nhị, tay lợn túm lấy tay ngọc của cô, nói là lật kịch bản rất mệt, xoa tay cho cô.
Kịch bản chỉ khoảng mười trang, mệt cái gì?
Tên này rõ ràng là muốn sàm sỡ của cô, Lưu Nhị lập tức nổi giận, hất cái tay lợn của gã ra, đứng lên muốn đi.
Ai ngờ vừa đứng lên, chưa bước được bước nào Chân Kiến đã ôm lấy eo cô, sau đó hít sâu một hơi, cảm nhận hương thơm từ người nữ thần tỏa ra, say mê nói: "Thơm quá, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã đắm chìm rồi."
Dù gì Chân Kiến cũng là tổng giám đốc một công ty giải trí lâu đời, có nữ minh tinh nào mà gã chưa thấy? Nhưng sau khi Lưu Nhị xuất hiện, gã đột nhiên cảm thấy những nữ minh tinh gã gặp trước đó chỉ là loại gương mặt trát phấn bình thường, không đáng nhắc tới.
Lưu Nhị nghe thấy lời này của gã thì suýt nôn, cô cố gắng thoát khỏi gã, đúng mực nói: "Tổng giám đốc Chân, mong anh nghiêm túc một chút, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện đó."
Tuy cô bước chân vào ngành giải trí, cũng biết nó rất vẩn đục, nhưng trước giờ cô luôn giữ mình trong sạch, kiên quyết không thông đồng làm bậy.
Hơn nữa, tên Chân Kiến này cũng quá xấu, gương mặt thô bỉ, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp.
Lúc anh ta nói lời này không hề kiêng nể, hoàn toàn không coi đám Tào Bảo và Tô Hải ra gì.
Với tính cách kiêu ngạo của đám con nhà giàu, đáng lý ra sớm đã ồn ào rồi.
Nhưng không ngờ, mặc dù sắc mặt của đám người Tào Bảo và Tô Hải có khó coi, nhưng chẳng dám nói nửa lời.
Những người khác ở đó cũng vậy, cả đám như bố chết mẹ chết, chẳng dám ho he gì.
Trần Dương hơi kinh ngạc nhìn anh ta, người này lai lịch thế nào mà không coi ai ra gì, nói những lời đó trước mặt đám con nhà giàu khác gì tát vào mặt họ?
Chẳng lẽ anh ta không sợ cả đám cùng tấn công?
Nói ra thì đúng là Lý Thiên Bá không sợ.
Gia tộc Lý thị là đại gia tộc số một ở thành phố Tây Xuyên, thuộc về gia tộc hạng nhất.
Bọn họ nào dám đắc tội, dù cho thêm mấy lá gan nữa họ cũng không dám.
Phải biết là chủ của nhà họ Lý không phải dân kinh doanh, người ta là dân xã hội hàng thật giá thật.
Lý Hổ kia tuy cũng là dân xã hội, nhưng chẳng là gì trước mặt nhà họ Lý cả.
Mấy chục năm trước, ông nội của Lý Thiên Bá chỉ dùng hai quả đấm thép nuốt trọn thị trường ở thành phố Tây Xuyên, sợ là lúc đó bố Lý Hổ còn chưa ra đời ấy chứ.
Hôm nay, sau mấy chục năm, sản nghiệp của nhà họ Lý đã trải rộng khắp toàn bộ thành phố Tây Xuyên, rồi từ thành phố Tây Xuyên lan rộng ra khắp cả nước. Ở thành phố này, không mấy ai dám trêu vào nhà họ Lý cả.
Mấy năm qua, ông Lý đã lớn tuổi, ngoài chuyện lớn của gia tộc thì quyền hạn trong tay đã sớm chuyển cho Lý Thiên Bá rồi.
Vậy nên đừng nhìn Lý Thiên Bá còn trẻ mà khinh, ở thành phố Tây Xuyên, anh ta có thể ngồi ngang hàng với tộc trưởng của các gia tộc đấy.
Đến hai chị em Lý Hổ nhìn thấy anh ta cũng phải cung kính gọi một câu: "Người anh em Thiên Bá!"
Ảnh hưởng từ gia đình nên tính cách của Lý Thiên Bá cũng rất thoải mái, thích kết giao bạn bè, chỉ cần là người có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì dù có tiền hay không cũng là bạn anh ta.
Trần Dương có thể coi là người có địa vị thấp nhất trong đám người này, vì đi ở rể nên bị họ coi thường, cho rằng anh đánh mất thể diện đàn ông, vậy nên không một ai coi trọng Trần Dương cả.
Nhưng trong lúc mấu chốt, anh lại tranh thủ thời gian cho họ, quên cả sống chết chiến đấu với cá mập, nghị lực đó khiến Lý Thiên Bá phải lau mắt nhìn.
Mặc dù Trần Dương có chút hiếu kỳ, nhưng anh không nhận ra người này, chỉ cười một cái nói: "Khen nhầm rồi, tôi cũng chỉ may mắn mới giết được con cá mập này thôi."
Nghe thấy lời nói khiêm tốn của Trần Dương, sự tán thưởng trong mắt Lý Thiên Bá càng đậm hơn, anh ta không nhịn được bước lên nói: "Không kiêu ngạo không nóng nảy, cứu người trong lúc nguy hiểm khó khăn mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu may mắn đã giũ bỏ hết công lao của bản thân, là một trong số rất ít những người mà Lý Thiên Bá tôi ngưỡng mộ. Hôm nay, anh khiến tôi vô cùng khâm phục."
Nói rồi, anh ta vươn tay: "Tôi là Lý Thiên Bá, muốn kết giao bạn bè với một anh hùng như anh, không biết ý của người anh em thế nào?"
Trần Dương mỉm cười, từ khi bị nhà họ Trần đuổi đi, đây là lần đầu tiên có người chủ động kết bạn với anh.
Anh vươn tay, bắt tay với Lý Thiên Bá.
Nhưng lúc bắt tay, anh nhìn thấy mười mấy dấu vết rõ ràng trên tay Lý Thiên Bá, anh biết đây là sẹo.
Nhưng rốt cuộc Lý Thiên Bá đang làm gì? Sao còn trẻ mà đã có nhiều sẹo vậy?
Cùng lúc đó, Tào Bảo bên cạnh thấy hai người bắt tay nhau thì ghen tị phát điên.
Đồ chó hoang Trần Dương, đúng là giẫm phải cứt chó, tự nhiên nhận được lời tán thưởng của Lý Thiên Bá. Con mẹ nó, ông đây khổ cực sắp xếp chuyện cá mập tập kích người, không chỉ bị Trần Dương cướp mất danh tiếng mà giờ Vu Lan cũng không chú ý tới hắn nữa.
Hắn đúng kiểu tiền mất tật mang, còn khiến Trần Dương đoạt mất vinh quang mà hắn vốn được có.
Đúng lúc đó, Tào Chính Lương tách đám người đi ra, nói: "Được rồi, nếu tất cả mọi người đều an toàn thì chuyện này kết thúc ở đây đi."
"Lúc nãy xuống xe tôi cũng đã nói rồi, bữa trưa hôm nay mọi người tự giải quyết, vừa hay có con cá mập này. Lát nữa mọi người nướng cá mập, rồi tìm chỗ cắm trại nhé."
"A, đi nướng cá thôi!"
Đám người chen chúc trên bờ biển, nâng con cá mập lên.
Một tiếng sau, khi mọi người đã ăn no thì bắt đầu tìm chỗ có thể cắm trại.
Đoàn người tìm hơn mười phút vẫn chưa thấy chỗ nào thích hợp, đúng lúc đó, phía trước truyền đến một giọng nói hưng phấn: "Mọi người mau tới đây, tôi phát hiện ra một hang động lớn, có thể chứa được hết mọi người nghỉ ngơi bên trong."
Sau khi nghe thấy câu nói đó, mọi người đều vui vẻ, nhanh chóng đi về phía cửa động.
...
Cùng lúc này, ở cửa tập đoàn Huyễn Ngu.
Lúc này, cửa lớn tập đoàn đông nghịt người, mấy nghìn fan vây ở cửa, nghển cổ nhìn vào trong, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Không ít nhà truyền thông về giải trí ở thành phố Tây Xuyên cũng chạy tới, cả đám đều tập trung ở cửa lớn tập đoàn Huyễn Ngu.
Tất cả đang đợi một người.
Người này không ai khác, chính là Lưu Nhị.
"Bão tố Microphone" đã qua từ lâu, sau khi được PR, chuyện đó đã được tẩy trắng hoàn toàn, với nguồn lực của tập đoàn Huyễn Ngu, Lưu Nhị nhanh chóng trở thành minh tinh nổi tiếng trong nước.
Khuôn mặt xinh đẹp, giọng hát êm tai, dáng người nóng bỏng, muốn không hot cũng không được.
Dựa vào thực lực và lượng khán giả tốt, cô thành công chiếm được giải quán quân của chương trình Tôi Là Ngôi Sao Lớn.
Có vinh quang đó, Lưu Nhị như được mạ vàng, trở thành ngôi sao nữ có tiềm lực nhất giới giải trí.
Nổi tiếng rồi, các hợp tác quảng cáo, phát ngôn cũng tự động tìm đến.
Không ít công ty giải trí, điện ảnh, truyền hình tạo điều kiện Lưu Nhị, chạy show kiếm tiền đến mềm cả tay.
Trong đó, một công ty gọi là giải trí Thiên Hạ đồng ý bỏ ra sáu triệu để mời Lưu Nhị về đóng vai nữ chính.
Lời mời này vừa được đưa ra, không ít nghệ sĩ của tập đoàn Huyễn Ngu ghen tị.
Mặc dù giá tiền này với một minh tinh đang nổi là hơi thấp, nhưng đừng quên Lưu Nhị chỉ mới ra mắt thôi.
Sáu triệu, cái giá này có thể mời minh tinh điện ảnh hạng hai rồi.
Giải trí Thiên Hạ cũng là một công ty giải trí lâu đời, thực lực hùng hậu, con đường trải rộng toàn quốc, tài nguyên quan hệ cũng rất phong phú.
Tổ hợp "Airplane Girls 101" đang nổi tiếng chính là người trong tay giải trí Thiên Hạ.
Hôm qua lúc Lưu Nhị đến giải trí Thiên Hạ xem kịch bản thì đụng phải tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Hạ, Chân Kiến.
Vốn cũng không có gì, nhưng Chân Kiến nhìn thấy Lưu Nhị liền trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này đẹp quá, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ, gương mặt lại càng cuốn hút hơn, có thể nói là báu vật nhân gian.
Lúc đó, Lưu Nhị có hơi không vui, xem đi xem lại kịch bản, nhưng một đôi mắt gian tà cứ quan sát cơ thể cô không ngừng, đúng là bỉ ổi.
Sau khi xem hết kịch bản, Lưu Nhị khá vừa ý với vai này nên đồng ý diễn.
Ai ngờ Chân Kiến nhân cơ hội đó ngồi xuống cạnh Lưu Nhị, tay lợn túm lấy tay ngọc của cô, nói là lật kịch bản rất mệt, xoa tay cho cô.
Kịch bản chỉ khoảng mười trang, mệt cái gì?
Tên này rõ ràng là muốn sàm sỡ của cô, Lưu Nhị lập tức nổi giận, hất cái tay lợn của gã ra, đứng lên muốn đi.
Ai ngờ vừa đứng lên, chưa bước được bước nào Chân Kiến đã ôm lấy eo cô, sau đó hít sâu một hơi, cảm nhận hương thơm từ người nữ thần tỏa ra, say mê nói: "Thơm quá, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã đắm chìm rồi."
Dù gì Chân Kiến cũng là tổng giám đốc một công ty giải trí lâu đời, có nữ minh tinh nào mà gã chưa thấy? Nhưng sau khi Lưu Nhị xuất hiện, gã đột nhiên cảm thấy những nữ minh tinh gã gặp trước đó chỉ là loại gương mặt trát phấn bình thường, không đáng nhắc tới.
Lưu Nhị nghe thấy lời này của gã thì suýt nôn, cô cố gắng thoát khỏi gã, đúng mực nói: "Tổng giám đốc Chân, mong anh nghiêm túc một chút, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện đó."
Tuy cô bước chân vào ngành giải trí, cũng biết nó rất vẩn đục, nhưng trước giờ cô luôn giữ mình trong sạch, kiên quyết không thông đồng làm bậy.
Hơn nữa, tên Chân Kiến này cũng quá xấu, gương mặt thô bỉ, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp.
/836
|