Ngột Liệt nổi nửa thân người lên mặt nước, nhìn ta và Ly Quang, lo lo lắng lắng nói: “Công chúa và Điện hạ ở đây nghỉ ngơi một lát, Ngột Liệt lặn xuống Vương thành xem thử những người còn lại trong tộc.” Nói rồi cả người đã lặn xuống dưới, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
Bên ngoài kết giới, Nhạc Kha bị mấy chục U Minh Thiết Kỵ vây hãm. Bỗng nhiên nghe thấy Chu Tước Thần Quân nói: “Thái tử Điện hạ, bất luận thế nào đi nữa, Đại Vương tử cũng mới quay trở lại Thiên giới, nếu như định tội người cũng chỉ Thiên đế bệ hạ mới có quyền. Lẽ nào để U Minh Thiết Kỵ sát hại người?” Hỏa Vân Kiếm vung lên, chém thẳng xuống hai U Minh Kỵ binh bên cạnh Nhạc Kha.
Hai Thiết kỵ này chậm chạp, còn chưa đem đầu nhặt lên, Lăng Xương đã phẫn nộ: “Chu Tước, lệnh của Bổn điện ngươi dám không tuân?”
Dưới chân rầm rầm rầm rầm, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, Ly Quang đột ngột đẩy ta một cái, ta còn chưa kịp nhớ tới hai U Minh Thiết Kỵ đó, lúc cúi đầu nhìn xuống, không nhịn được sợ đến nhảy dựng.
Nhìn thấy khoảng nước xanh cỡ một tấc vuông bên trong kết giới dần dần chuyển đỏ, bất ngờ nổi lên một cánh tay, hoặc giả là một cái chân, chỉ chờ đến khi cái đầu nổi lên, Ly Quang mới kinh ngạc đau đớn kêu lên: “Ngột Liệt –”
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, may mà ta trước giờ tự cho bản thân là nhanh nhẹn, thấy đầu của Ngột Liệt lập tức kéo Ly Quang lên lưng, hóa về chân thân chim loan phóng lên trời, kết giới sau lưng ta ầm ầm sụp đổ, biến thành mảnh vụn chìm vào đáy biển, chỉ chậm một chút, chân phải đã đau như kim châm xát muối rồi.
Ta cúi đầu nhìn, nơi trước đó là kết giới lúc này đang có hai thiết kỵ, trên lưỡi đao rỉ sét của một trong số đó còn nhiễm đỏ máu tươi.
Ly Quang ở trên lưng ta gấp gáp nói: “Thanh nhi, đặt ta xuống đi. Nàng cõng ta nhất định không bay cao được.”
Vật cưỡi của U Minh Thiết Kỵ tất cả đều là quái thú có cánh, giống như ngựa nhưng không phải ngựa, tựa như lạc đà mà không phải lạc đà, giờ phút này đang liên tục từ trong nước nổi lên, chớp mắt trên mặt biển đã phủ một màu đen kịt. Ta ở lưng chừng trời chở theo Ly Quang bay lượn vòng vòng, nhìn thấy phía dưới Nhạc Kha và Chu Tước Thần Quân đang ra sức chém giết, có lẽ Lăng Xương hôm nay nhất định muốn đẩy hắn vào chỗ chết, U Minh Thiết Kỵ ở xung quanh hắn càng lúc càng đông, ngược lại Thiết Kỵ ở quanh người Chu Tước Thần Quân lại càng lúc càng ít, giáp y đỏ rực, tựa như liệt hỏa ở những nơi đi qua- –
Trên đầu Ly Quang khẩn trương nói: “Thanh nhi cẩn thận, đám U Minh Thiết Kỵ này bay lên rồi.”
Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, trước mặt đã xuất hiện mấy bộ bạch cốt cưỡi quái thú đang vỗ cánh bay lên, giơ binh khí hướng về phía ta lao tới. Trong đó có một bộ hài cốt nơi ngũ quan thế nhưng lại có chút linh động, một con cá nhỏ ở bên trong hai mắt đang tung tăng bơi qua lượn lại, khi ta ngây ngốc nhìn thì cánh bên trái đã bị sượt xuống một đao, bộ xương khô khác người đó cất tiếng cười ha hả.
Ly Quang ở trên lưng ta sốt ruột nói : “Thanh nhi…Thanh nhi…”
Ta không nhịn được rên rỉ một tiếng, chịu đựng đau đớn như kim châm xát muối, vỗ cánh bay lên không trung, rất nhanh đã tách xa khỏi mấy tên Thiết Kỵ. Ly Quang ở trên lưng ta im lặng một hồi, rồi thanh âm u tĩnh mà đẹp đẽ từ từ cất lên, thế nhưng lại không phải là bài ca của Giao nhân, ca từ từng câu từng câu đều rất êm tai:
“Chung triêu thải lục, bất doanh nhất cúc, dư phát khúc cục, bạc ngôn quy mộc.
Chung triêu thải lam, bất doanh nhất xiêm, ngũ nhật vi kì, lục nhật bất chiêm.
Chi tử vu thú, ngôn sướng kì cung, chi tử vu điếu, ngôn luân chi thằng.
Kì điếu duy hà, duy phường cập tự, duy phường cập tự, bạc ngôn quan giả. . . . . .”1
1 “Thải Lục”- một sáng tác vô danh trong phần Tiểu nhã của Kinh Thi, là dạng thơ lời ít ý nhiều, chính vì ngôn từ quá đơn giản nên khó hiểu, được sáng tác vào đời nhà Chu. Lời bài thơ dịch ra đại thể như sau:
Cả ngày ở ngoài hái cỏ vang, hai tay vẫn ôm không đủ. Tóc gãy xoắn cong bụi bặm, ta muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ
Cả ngày ở ngoài hái cỏ lam, túi không thể nào chứa hết. Người hẹn tháng năm, nhưng tháng sáu vẫn chưa quay về,
Người ấy ra ngoài săn bắn, ta liền vì người mà chẩn bị cung tốt. Người ấy ra ngoài thả câu, ta liền vì người mà mắc dây.
Thứ người câu là gì? Chính là cá chép cá trắm. Là cá chép cá trắm, lại câu nhiều đến thế.
Lặp đi lặp lại, tiếng ca giống như dòng nước dưới ánh trăng trong đêm đen tĩnh mịch, mặc dù ta không hiểu ý trong ca từ cho lắm, nhưng cũng đại khái có thể nghe ra trong đó là cảm giác ưu thương hoài niệm, dường như là người chồng rời nhà, người vợ ngày ngóng đêm trông, chờ đợi mỏi mòn tới bây giờ, yêu thương hờn giận nỉ non, ban đầu chỉ cảm thấy thanh âm tinh tế vang vọng bên tai, chẳng bao lâu chỉ thấy bên tai chính là trái tim của mình chứ hoàn toàn không phải tiếng ca này, khiến người nghe đến tan nát cõi lòng, muốn trào nước mắt, hận không thể thay người chồng về nhà an ủi người vợ đáng thương ấy.
Trên lưng bỗng dưng nhói đau, như thể bị người vặt mất lông vũ. Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, nghĩ thấy nhất định là Ly Quang thấy ta nghe đến thất thần, sợ ta cũng bị tiếng ca này mê hoặc mới bứt lông vũ ta để cảnh báo, vừa vặn khiến ta thanh tỉnh kịp thời. Nhìn ngó xung quanh, mấy U Minh Thiết Kỵ bay gần đó lúc đầu còn vung kiếm về phía ta, hiện giờ đã dần dần bắt đầu chậm lại, giống như nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Trên gương mặt xương khô trắng hếu, thế nhưng dần dần có chút biểu tình hơi khác bình thường, trông cực kỳ quỷ dị. Ta sớm đã nghe Ly Quang nói, những U Minh Thiết Kỵ này mặc dù là tướng sĩ chết trận, chỉ là dùng pháp thuật để lưu giữ hài cốt, nhưng mỗi tướng sĩ đều có linh hồn, cho nên mới bị tiếng hát của Ly Quang mê hoặc tâm thần.
Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt biển vẫn là cảnh chiến đấu kịch liệt không ngừng như trước, Hỏa Vân Kiếm của Chu Tước Thần Quân vung lên hạ xuống, trên khôi giáp trắng của Nhạc Kha đã lốm đốm những vết máu đỏ thẫm. Đợi chút- – Hỏa Vân Kiếm- –
Trong lòng ta mừng rỡ, vỗ cánh trái bị thương hướng xuống bên dưới hô: “U Minh Thiết Kỵ sợ lửa…sợ lửa…” Lúc Hỏa Vân Kiếm của Chu Tước Thần Quân vung lên, mấy U Minh Thiết Kỵ đó đồng loạt ngã xuống nhưng lại chưa từng khôi phục lại tứ chi, trong chớp mắt đã bị những kẻ đến sau nổi lên trên nước đạp chìm xuống biển.
Đỉnh đầu kình lôi cuồn cuộn…giữa không trung vang dội đánh xuống một tia sét, suýt chút nữa là nướng cháy ta. Tiếng ca của Ly Quang nhất thời ngưng bặt, U Minh Thiết Kỵ đột ngột bừng tỉnh, ồ ạt xông tới. Chỉ nghe thấy cuồng long nổi giận, một con rồng bạc từ mặt nước lao vút lên, uốn lượn như chớp trên tầng mây, mình như một con cự mãng, lao lên hụp xuống, ngẩng đầu vẫy đuôi, trong chớp mắt hướng xuống dưới phun ra một chuỗi hỏa châu, hướng về phía Thiết Kỵ một mảnh đen kịt ở hạ giới.
U Minh Thiết Kỵ mặc dù không thể nói, nhưng cũng có thể phát những âm tiết đơn giản, bị phóng tới một chuỗi hỏa châu, cho dù là mới từ đáy biển trồi lên, toàn thân ướt đẫm cũng không thoát khỏi tam vị chân hỏa của cự long, tức thì kêu lên thảm thiết.
Chớp mắt trên mặt biển giống như có một đàn quạ lướt trên những con quái thú có cánh, một nửa bầu trời đều bị những Thiết Kỵ ngồi trên quái thú che khuất, vốn dĩ hoàng hôn sắc trời sẽ từ từ sậm xuống, giờ phút này lại như đêm tối mịt mù, duy chỉ có Nhạc Kha không ngừng phun ra ánh lửa chiếu sáng thi thể của Giao nhân trên mặt biển, lềnh bềnh theo con sóng.
Tiếng kêu bi thảm dần tắt, nghĩ thấy Giao nhân trên biển đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhạc Kha lúc đầu mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không đấu lại một đám U Minh Thiết Kỵ, tuy có Chu Tước Thần Quân tương trợ, cũng từ từ rơi vào thế hạ phong. Trong lòng ta mặc dù muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng ngặt nỗi trên lưng còn chở Ly Quang, giờ phút này còn dần bị U Minh Thiết Kỵ vây hãm, thoát ra còn khó, sợ là trong nháy mắt sẽ mất mạng, nào có thời gian tương trợ Nhạc Kha.
Người trên lưng từ từ nằm phục xuống, ở bên tai ta khe khẽ gọi: “Thanh nhi…Thanh nhi…” Dịu dàng dai dẳng, như bi thương như kể lể, nếu không phải liên quan mật thiết tới tính mạng, ta biết rõ mệnh của bản thân và hắn không kéo dài, quả thực sẽ không dám giống như hiện nay cúi đầu đáp lại thế này.
“Ly Quang…Ngươi cứ ngồi cho ổn đi…Không cần lo lắng…”
Hắn cực kỳ ôn nhu nói: “Thanh nhi, có thể được nàng xả thân che chở, đời này của ta cũng đủ rồi! Giao nhân sau khi chết sẽ hóa thành bọt biển. Ta và nàng, ước chừng không có kiếp sau rồi!”
Ta chỉ cảm thấy lời này cực kỳ không may, giống như lời trăn trối lúc lâm chung, vừa định mở miệng nói một vài điều gì đó, cánh phải bỗng đau nhói, là mạch đao của một tên Thiết Kỵ chém qua, suýt nữa chặt đứt cánh phải của ta, may mà ta tránh kịp thời, nhưng cũng bị mất không ít lông vũ.
Cảm thấy nơi cổ được Ly Quang ôm bỗng dưng bị buông lỏng, hắn cúi xuống bên tai ta dịu dàng nói: “Thanh nhi, Giao tộc e là đã bị diệt tộc. Ta lại không thể nào liên lụy đến nàng…Nàng nhất định…nhất định phải ngàn lần vạn lần bảo trọng!”
Trên lưng chợt nhẹ, hắn đã nhảy xuống dưới rồi.
Tia chớp to lớn xé rạch nửa bầu trời, ta nhìn chăm chăm vào chiếc áo choàng Giao Tiêu Sa bạch sắc đang rơi xuống dưới đó, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc hướng lên trời thế nhưng lại mang theo ý cười dịu dàng ấm áp, đăm đăm nhìn vào ta.
Trong đầu ta “Ầm’ một tiếng, trong lòng đau đớn dữ dội, cất lên tiếng kêu bi thương, muốn lao xuống dưới. Ly Quang, đó là nam tử mà ta vẫn luôn coi như huynh trưởng!
Nhưng ngay lập tức có vô số U Minh Thiết Kỵ vây quanh bốn phía, tên nào tên nấy lăm lăm Mạch đao trên tay chém vào ta. Trong lòng ta đau đớn không thôi, chỉ cảm thấy bản thân chết đi cũng không bằng việc Ly Quang chết thảm khiến ta đau đớn đến tan nát cõi lòng. Mấy lần xông ra nhưng đều bị đao của U Minh Thiết Kỵ chặn lại, hai cánh bị thương nhưng lại không bằng nỗi đau trong lòng, vỗ cánh nâng cổ, tiếng hót bi thương không dứt, thiên địa đổi màu, phong vân phẫn nộ, mưa ào ào như trút, nhưng cũng không thể che lấp được tiếng than khóc nức nở của ta.
Trong lúc suy nghĩ miên man, kích động vô cùng, người kia vì để đảm bảo an toàn cho ta, một chút tiên thuật cũng không có nhưng lại từ trên lưng ta nhảy xuống, bên dưới U Minh Thiết Kỵ đen đặc, nguy hiểm vô cùng, hắn lý nào lại còn đường sống? Ta cất tiếng hót thê lương, tựa như chim nhạn lạc bầy, tựa như chim ưng mất mẹ, trên lưng bỗng dưng đau nhói, chính là đã bị U Minh Thiết Kỵ chém trúng.
Phía xa hỏa châu không ngừng phóng tới, cách chung quanh ta ước chừng năm thước, nện trên người đám U Minh Thiết Kỵ nhưng lại không hề mảy may làm thương tổn đến ta.
Ta mơ hồ biến về hình người, thất thải thanh linh trong tay hàn quang bắn ra tứ phía, cũng bất kể bọn U Minh Thiết Kỵ này sẽ đoạn chi rồi lại phục hồi, liều mạng chém giết, chỉ hi vọng có thể mở một con đường máu, để ta nhảy xuống dưới biển tìm cứu Ly Quang.
Xa xa kình lôi cuồn cuộn, ầm một tiếng lại nối tiếp một tiếng, ta toàn tâm toàn ý chém giết U Minh Thiết Kỵ, ngay cả vết thương trên người cũng không để ý nên cũng chưa từng quan tâm tiếng rít gào đó. Đến khi thanh âm chấn động đó gần bên tai, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn đầy lo lắng: “Loan nhi…Loan nhi…Loan nhi…”
Ta ngơ ngẩn đến ngây ngốc, trên cánh tay trái bị chém thêm một đao gọn đẹp. Hết nửa ngày mới phản ứng lại, tiếng nói đó chính là Tu La vương phụ thân. Tâm trạng thả lỏng, trong tay chợt nhũn, thất thải thanh linh cũng rơi xuống.
U Minh Thiết Kỵ như đàn quạ không hiểu vì sao lại dạt sang hai bên, mở ra một con đường lớn ở chính giữa, Tu La Vương phụ thân như từ trên trời giáng xuống, oai phong lẫm liệt đứng trước đoàn quân, cực kỳ hút mắt, mấy vạn thiết kỵ của tộc Tu La đều áo đen giáp đen, biến nửa vùng trời kia cũng bị phủ đen kịt, sát khí ngút trời, sẵn sàng chiến đấu.
Một người trong quân đoàn của tộc Tu La nhảy nhảy vài bước, nhặt lên thất thải ngũ linh của ta. Đôi mắt ta mơ hồ, kéo kéo khóe môi, trong mắt lã chã trào ra hai hàng lệ nóng, lại không cách nào ngừng được, cứ thế mà tuôn trào.
Lúc Tu La Vương phụ thân chạy đến đã nhẹ nhàng ôm ta vào lồng ngực người, khi bàn tay chạm đến thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nâng tay lên, cả bàn tay đều là máu đỏ. Lập tức nổi giận: “Là ai đả thương Loan nhi của ta?” Ta ở trong lồng ngực người co người lại, chỉ cảm thấy người lộ ra sát ý, nước mắt cũng đã ướt đẫm vạt áo người.
Xuyên qua lệ quang nhìn xuống bên dưới, trên mặt nước đều là thi thể của Giao nhân cùng xương trắng bị thiêu cháy của U Minh Thiết Kỵ nổi lềnh bềnh. Sóng biếc nghìn trượng, ta phải làm cách nào để tìm được bóng dáng của người đã dịu dàng săn sóc ta như huynh trưởng, lại bao dung sủng ái ta như phụ thân – Ly Quang?
Bên ngoài kết giới, Nhạc Kha bị mấy chục U Minh Thiết Kỵ vây hãm. Bỗng nhiên nghe thấy Chu Tước Thần Quân nói: “Thái tử Điện hạ, bất luận thế nào đi nữa, Đại Vương tử cũng mới quay trở lại Thiên giới, nếu như định tội người cũng chỉ Thiên đế bệ hạ mới có quyền. Lẽ nào để U Minh Thiết Kỵ sát hại người?” Hỏa Vân Kiếm vung lên, chém thẳng xuống hai U Minh Kỵ binh bên cạnh Nhạc Kha.
Hai Thiết kỵ này chậm chạp, còn chưa đem đầu nhặt lên, Lăng Xương đã phẫn nộ: “Chu Tước, lệnh của Bổn điện ngươi dám không tuân?”
Dưới chân rầm rầm rầm rầm, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, Ly Quang đột ngột đẩy ta một cái, ta còn chưa kịp nhớ tới hai U Minh Thiết Kỵ đó, lúc cúi đầu nhìn xuống, không nhịn được sợ đến nhảy dựng.
Nhìn thấy khoảng nước xanh cỡ một tấc vuông bên trong kết giới dần dần chuyển đỏ, bất ngờ nổi lên một cánh tay, hoặc giả là một cái chân, chỉ chờ đến khi cái đầu nổi lên, Ly Quang mới kinh ngạc đau đớn kêu lên: “Ngột Liệt –”
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, may mà ta trước giờ tự cho bản thân là nhanh nhẹn, thấy đầu của Ngột Liệt lập tức kéo Ly Quang lên lưng, hóa về chân thân chim loan phóng lên trời, kết giới sau lưng ta ầm ầm sụp đổ, biến thành mảnh vụn chìm vào đáy biển, chỉ chậm một chút, chân phải đã đau như kim châm xát muối rồi.
Ta cúi đầu nhìn, nơi trước đó là kết giới lúc này đang có hai thiết kỵ, trên lưỡi đao rỉ sét của một trong số đó còn nhiễm đỏ máu tươi.
Ly Quang ở trên lưng ta gấp gáp nói: “Thanh nhi, đặt ta xuống đi. Nàng cõng ta nhất định không bay cao được.”
Vật cưỡi của U Minh Thiết Kỵ tất cả đều là quái thú có cánh, giống như ngựa nhưng không phải ngựa, tựa như lạc đà mà không phải lạc đà, giờ phút này đang liên tục từ trong nước nổi lên, chớp mắt trên mặt biển đã phủ một màu đen kịt. Ta ở lưng chừng trời chở theo Ly Quang bay lượn vòng vòng, nhìn thấy phía dưới Nhạc Kha và Chu Tước Thần Quân đang ra sức chém giết, có lẽ Lăng Xương hôm nay nhất định muốn đẩy hắn vào chỗ chết, U Minh Thiết Kỵ ở xung quanh hắn càng lúc càng đông, ngược lại Thiết Kỵ ở quanh người Chu Tước Thần Quân lại càng lúc càng ít, giáp y đỏ rực, tựa như liệt hỏa ở những nơi đi qua- –
Trên đầu Ly Quang khẩn trương nói: “Thanh nhi cẩn thận, đám U Minh Thiết Kỵ này bay lên rồi.”
Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, trước mặt đã xuất hiện mấy bộ bạch cốt cưỡi quái thú đang vỗ cánh bay lên, giơ binh khí hướng về phía ta lao tới. Trong đó có một bộ hài cốt nơi ngũ quan thế nhưng lại có chút linh động, một con cá nhỏ ở bên trong hai mắt đang tung tăng bơi qua lượn lại, khi ta ngây ngốc nhìn thì cánh bên trái đã bị sượt xuống một đao, bộ xương khô khác người đó cất tiếng cười ha hả.
Ly Quang ở trên lưng ta sốt ruột nói : “Thanh nhi…Thanh nhi…”
Ta không nhịn được rên rỉ một tiếng, chịu đựng đau đớn như kim châm xát muối, vỗ cánh bay lên không trung, rất nhanh đã tách xa khỏi mấy tên Thiết Kỵ. Ly Quang ở trên lưng ta im lặng một hồi, rồi thanh âm u tĩnh mà đẹp đẽ từ từ cất lên, thế nhưng lại không phải là bài ca của Giao nhân, ca từ từng câu từng câu đều rất êm tai:
“Chung triêu thải lục, bất doanh nhất cúc, dư phát khúc cục, bạc ngôn quy mộc.
Chung triêu thải lam, bất doanh nhất xiêm, ngũ nhật vi kì, lục nhật bất chiêm.
Chi tử vu thú, ngôn sướng kì cung, chi tử vu điếu, ngôn luân chi thằng.
Kì điếu duy hà, duy phường cập tự, duy phường cập tự, bạc ngôn quan giả. . . . . .”1
1 “Thải Lục”- một sáng tác vô danh trong phần Tiểu nhã của Kinh Thi, là dạng thơ lời ít ý nhiều, chính vì ngôn từ quá đơn giản nên khó hiểu, được sáng tác vào đời nhà Chu. Lời bài thơ dịch ra đại thể như sau:
Cả ngày ở ngoài hái cỏ vang, hai tay vẫn ôm không đủ. Tóc gãy xoắn cong bụi bặm, ta muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ
Cả ngày ở ngoài hái cỏ lam, túi không thể nào chứa hết. Người hẹn tháng năm, nhưng tháng sáu vẫn chưa quay về,
Người ấy ra ngoài săn bắn, ta liền vì người mà chẩn bị cung tốt. Người ấy ra ngoài thả câu, ta liền vì người mà mắc dây.
Thứ người câu là gì? Chính là cá chép cá trắm. Là cá chép cá trắm, lại câu nhiều đến thế.
Lặp đi lặp lại, tiếng ca giống như dòng nước dưới ánh trăng trong đêm đen tĩnh mịch, mặc dù ta không hiểu ý trong ca từ cho lắm, nhưng cũng đại khái có thể nghe ra trong đó là cảm giác ưu thương hoài niệm, dường như là người chồng rời nhà, người vợ ngày ngóng đêm trông, chờ đợi mỏi mòn tới bây giờ, yêu thương hờn giận nỉ non, ban đầu chỉ cảm thấy thanh âm tinh tế vang vọng bên tai, chẳng bao lâu chỉ thấy bên tai chính là trái tim của mình chứ hoàn toàn không phải tiếng ca này, khiến người nghe đến tan nát cõi lòng, muốn trào nước mắt, hận không thể thay người chồng về nhà an ủi người vợ đáng thương ấy.
Trên lưng bỗng dưng nhói đau, như thể bị người vặt mất lông vũ. Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, nghĩ thấy nhất định là Ly Quang thấy ta nghe đến thất thần, sợ ta cũng bị tiếng ca này mê hoặc mới bứt lông vũ ta để cảnh báo, vừa vặn khiến ta thanh tỉnh kịp thời. Nhìn ngó xung quanh, mấy U Minh Thiết Kỵ bay gần đó lúc đầu còn vung kiếm về phía ta, hiện giờ đã dần dần bắt đầu chậm lại, giống như nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Trên gương mặt xương khô trắng hếu, thế nhưng dần dần có chút biểu tình hơi khác bình thường, trông cực kỳ quỷ dị. Ta sớm đã nghe Ly Quang nói, những U Minh Thiết Kỵ này mặc dù là tướng sĩ chết trận, chỉ là dùng pháp thuật để lưu giữ hài cốt, nhưng mỗi tướng sĩ đều có linh hồn, cho nên mới bị tiếng hát của Ly Quang mê hoặc tâm thần.
Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt biển vẫn là cảnh chiến đấu kịch liệt không ngừng như trước, Hỏa Vân Kiếm của Chu Tước Thần Quân vung lên hạ xuống, trên khôi giáp trắng của Nhạc Kha đã lốm đốm những vết máu đỏ thẫm. Đợi chút- – Hỏa Vân Kiếm- –
Trong lòng ta mừng rỡ, vỗ cánh trái bị thương hướng xuống bên dưới hô: “U Minh Thiết Kỵ sợ lửa…sợ lửa…” Lúc Hỏa Vân Kiếm của Chu Tước Thần Quân vung lên, mấy U Minh Thiết Kỵ đó đồng loạt ngã xuống nhưng lại chưa từng khôi phục lại tứ chi, trong chớp mắt đã bị những kẻ đến sau nổi lên trên nước đạp chìm xuống biển.
Đỉnh đầu kình lôi cuồn cuộn…giữa không trung vang dội đánh xuống một tia sét, suýt chút nữa là nướng cháy ta. Tiếng ca của Ly Quang nhất thời ngưng bặt, U Minh Thiết Kỵ đột ngột bừng tỉnh, ồ ạt xông tới. Chỉ nghe thấy cuồng long nổi giận, một con rồng bạc từ mặt nước lao vút lên, uốn lượn như chớp trên tầng mây, mình như một con cự mãng, lao lên hụp xuống, ngẩng đầu vẫy đuôi, trong chớp mắt hướng xuống dưới phun ra một chuỗi hỏa châu, hướng về phía Thiết Kỵ một mảnh đen kịt ở hạ giới.
U Minh Thiết Kỵ mặc dù không thể nói, nhưng cũng có thể phát những âm tiết đơn giản, bị phóng tới một chuỗi hỏa châu, cho dù là mới từ đáy biển trồi lên, toàn thân ướt đẫm cũng không thoát khỏi tam vị chân hỏa của cự long, tức thì kêu lên thảm thiết.
Chớp mắt trên mặt biển giống như có một đàn quạ lướt trên những con quái thú có cánh, một nửa bầu trời đều bị những Thiết Kỵ ngồi trên quái thú che khuất, vốn dĩ hoàng hôn sắc trời sẽ từ từ sậm xuống, giờ phút này lại như đêm tối mịt mù, duy chỉ có Nhạc Kha không ngừng phun ra ánh lửa chiếu sáng thi thể của Giao nhân trên mặt biển, lềnh bềnh theo con sóng.
Tiếng kêu bi thảm dần tắt, nghĩ thấy Giao nhân trên biển đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhạc Kha lúc đầu mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không đấu lại một đám U Minh Thiết Kỵ, tuy có Chu Tước Thần Quân tương trợ, cũng từ từ rơi vào thế hạ phong. Trong lòng ta mặc dù muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng ngặt nỗi trên lưng còn chở Ly Quang, giờ phút này còn dần bị U Minh Thiết Kỵ vây hãm, thoát ra còn khó, sợ là trong nháy mắt sẽ mất mạng, nào có thời gian tương trợ Nhạc Kha.
Người trên lưng từ từ nằm phục xuống, ở bên tai ta khe khẽ gọi: “Thanh nhi…Thanh nhi…” Dịu dàng dai dẳng, như bi thương như kể lể, nếu không phải liên quan mật thiết tới tính mạng, ta biết rõ mệnh của bản thân và hắn không kéo dài, quả thực sẽ không dám giống như hiện nay cúi đầu đáp lại thế này.
“Ly Quang…Ngươi cứ ngồi cho ổn đi…Không cần lo lắng…”
Hắn cực kỳ ôn nhu nói: “Thanh nhi, có thể được nàng xả thân che chở, đời này của ta cũng đủ rồi! Giao nhân sau khi chết sẽ hóa thành bọt biển. Ta và nàng, ước chừng không có kiếp sau rồi!”
Ta chỉ cảm thấy lời này cực kỳ không may, giống như lời trăn trối lúc lâm chung, vừa định mở miệng nói một vài điều gì đó, cánh phải bỗng đau nhói, là mạch đao của một tên Thiết Kỵ chém qua, suýt nữa chặt đứt cánh phải của ta, may mà ta tránh kịp thời, nhưng cũng bị mất không ít lông vũ.
Cảm thấy nơi cổ được Ly Quang ôm bỗng dưng bị buông lỏng, hắn cúi xuống bên tai ta dịu dàng nói: “Thanh nhi, Giao tộc e là đã bị diệt tộc. Ta lại không thể nào liên lụy đến nàng…Nàng nhất định…nhất định phải ngàn lần vạn lần bảo trọng!”
Trên lưng chợt nhẹ, hắn đã nhảy xuống dưới rồi.
Tia chớp to lớn xé rạch nửa bầu trời, ta nhìn chăm chăm vào chiếc áo choàng Giao Tiêu Sa bạch sắc đang rơi xuống dưới đó, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc hướng lên trời thế nhưng lại mang theo ý cười dịu dàng ấm áp, đăm đăm nhìn vào ta.
Trong đầu ta “Ầm’ một tiếng, trong lòng đau đớn dữ dội, cất lên tiếng kêu bi thương, muốn lao xuống dưới. Ly Quang, đó là nam tử mà ta vẫn luôn coi như huynh trưởng!
Nhưng ngay lập tức có vô số U Minh Thiết Kỵ vây quanh bốn phía, tên nào tên nấy lăm lăm Mạch đao trên tay chém vào ta. Trong lòng ta đau đớn không thôi, chỉ cảm thấy bản thân chết đi cũng không bằng việc Ly Quang chết thảm khiến ta đau đớn đến tan nát cõi lòng. Mấy lần xông ra nhưng đều bị đao của U Minh Thiết Kỵ chặn lại, hai cánh bị thương nhưng lại không bằng nỗi đau trong lòng, vỗ cánh nâng cổ, tiếng hót bi thương không dứt, thiên địa đổi màu, phong vân phẫn nộ, mưa ào ào như trút, nhưng cũng không thể che lấp được tiếng than khóc nức nở của ta.
Trong lúc suy nghĩ miên man, kích động vô cùng, người kia vì để đảm bảo an toàn cho ta, một chút tiên thuật cũng không có nhưng lại từ trên lưng ta nhảy xuống, bên dưới U Minh Thiết Kỵ đen đặc, nguy hiểm vô cùng, hắn lý nào lại còn đường sống? Ta cất tiếng hót thê lương, tựa như chim nhạn lạc bầy, tựa như chim ưng mất mẹ, trên lưng bỗng dưng đau nhói, chính là đã bị U Minh Thiết Kỵ chém trúng.
Phía xa hỏa châu không ngừng phóng tới, cách chung quanh ta ước chừng năm thước, nện trên người đám U Minh Thiết Kỵ nhưng lại không hề mảy may làm thương tổn đến ta.
Ta mơ hồ biến về hình người, thất thải thanh linh trong tay hàn quang bắn ra tứ phía, cũng bất kể bọn U Minh Thiết Kỵ này sẽ đoạn chi rồi lại phục hồi, liều mạng chém giết, chỉ hi vọng có thể mở một con đường máu, để ta nhảy xuống dưới biển tìm cứu Ly Quang.
Xa xa kình lôi cuồn cuộn, ầm một tiếng lại nối tiếp một tiếng, ta toàn tâm toàn ý chém giết U Minh Thiết Kỵ, ngay cả vết thương trên người cũng không để ý nên cũng chưa từng quan tâm tiếng rít gào đó. Đến khi thanh âm chấn động đó gần bên tai, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn đầy lo lắng: “Loan nhi…Loan nhi…Loan nhi…”
Ta ngơ ngẩn đến ngây ngốc, trên cánh tay trái bị chém thêm một đao gọn đẹp. Hết nửa ngày mới phản ứng lại, tiếng nói đó chính là Tu La vương phụ thân. Tâm trạng thả lỏng, trong tay chợt nhũn, thất thải thanh linh cũng rơi xuống.
U Minh Thiết Kỵ như đàn quạ không hiểu vì sao lại dạt sang hai bên, mở ra một con đường lớn ở chính giữa, Tu La Vương phụ thân như từ trên trời giáng xuống, oai phong lẫm liệt đứng trước đoàn quân, cực kỳ hút mắt, mấy vạn thiết kỵ của tộc Tu La đều áo đen giáp đen, biến nửa vùng trời kia cũng bị phủ đen kịt, sát khí ngút trời, sẵn sàng chiến đấu.
Một người trong quân đoàn của tộc Tu La nhảy nhảy vài bước, nhặt lên thất thải ngũ linh của ta. Đôi mắt ta mơ hồ, kéo kéo khóe môi, trong mắt lã chã trào ra hai hàng lệ nóng, lại không cách nào ngừng được, cứ thế mà tuôn trào.
Lúc Tu La Vương phụ thân chạy đến đã nhẹ nhàng ôm ta vào lồng ngực người, khi bàn tay chạm đến thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, nâng tay lên, cả bàn tay đều là máu đỏ. Lập tức nổi giận: “Là ai đả thương Loan nhi của ta?” Ta ở trong lồng ngực người co người lại, chỉ cảm thấy người lộ ra sát ý, nước mắt cũng đã ướt đẫm vạt áo người.
Xuyên qua lệ quang nhìn xuống bên dưới, trên mặt nước đều là thi thể của Giao nhân cùng xương trắng bị thiêu cháy của U Minh Thiết Kỵ nổi lềnh bềnh. Sóng biếc nghìn trượng, ta phải làm cách nào để tìm được bóng dáng của người đã dịu dàng săn sóc ta như huynh trưởng, lại bao dung sủng ái ta như phụ thân – Ly Quang?
/119
|