Đông Hải, sóng dữ nghìn trượng, trên đỉnh sóng là bầu trời cao vợi dày đặc mây đen, như thể sắp sửa rơi xuống. Nhạc Kha thống lĩnh một đội Thiên binh thiên tướng đứng trên đám mây, dưới chân hải âu cất tiếng kêu thê lương, lướt sóng chao lượn, đàn cá mập mắt mũi nhập nhèm, bơi hỗn loạn va đụng vào nhau. Trên sóng cả một người cao cao mà đứng, mái tóc dài như hải tảo bay loạn trong gió, sau lưng giữa làn sóng biếc là Giao binh xếp thành hàng, chính là Giao vương.
Một đoàn Thiên binh thiên tướng xếp hàng đứng trên đám mây phía trước Nhạc Kha, bên cạnh Huyền Vũ Thần Quân, một người trên mình mặc tử kim khôi giáp nhưng vẫn không che được nét mỹ mạo, chính là Thiên giới Thái tử Lăng Xương.
Ta cuộn lại thành một cục, cố hết sức đem đầu rúc vào trong ngực Nhạc Kha, bên tai bỗng dưng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ: “Ta lại không biết, thì ra Thanh nhi cũng có lúc nhát gan như vậy.”
Nói cách khác, hắn từng gặp qua lúc ta to gan lớn mật?
Trước đây mặc dù tiên pháp ta thấp kém, nhưng lá gan cũng không tính là nhỏ. Những chuyện liều lĩnh gây ra cũng không phải chỉ một hai chuyện. Bất chợt từ trong ngực hắn thò đầu ra, ngước đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy chiếc cằm như được tạc của hắn, đường cong hoàn hảo, lại hướng lên trên chút nữa, nhưng vì vị trí không tốt lắm nên không thể nào chiêm ngưỡng hết toàn bộ vẻ đẹp.
Lăng Xương Thái tử lại quay đầu cười nói: “Đại Vương huynh xuất chinh, thế nhưng còn mang theo một con điểu tước tầm thường, thật sự không sợ phụ đế trách phạt, trị huynh tội làm hỏng quân cơ sao?”
Từ trong lời nói của hắn ta nghe ra được một tia vui sướng khi người gặp họa, trong lòng suy đoán, lại thêm lời lẽ của Đồng Sa trong cơn tức giận, nói không chừng Nhạc Kha lần này ra trận chính là mưu kế của Lăng Xương Thái tử và Thiên hậu.
Nhạc Kha nhẹ nhàng sờ sờ hai cái trên đầu ta, thản nhiên cười nói: “Mấy ngày trước vi huynh giúp phụ vương dời phủ, giữa chừng đã cứu được con chim sẻ nhỏ đang bị thương này, thương nàng bơ vơ không nơi nương tựa mới mang theo bên người để dưỡng thương, phụ đế vì sao lại có thể tức giận?”
Mặc dù bây giờ là lúc đặc biệt, nhưng ta tức hắn nói ta đáng thương thê thảm thế này, duỗi mỏ chim mổ vào yết hầu hắn một cái, cảm thấy được hắn mất tự nhiên mới thôi. Lại nghiêng đầu quan sát Lăng Xương. Ta hiện giờ tiên pháp cao thâm, không sợ Lăng Xương có thể nhìn ra chân thân, bắt gặp ánh mắt hắn cũng không khỏi có chút càn rỡ.
Lăng Xương trước giờ được chúng tiên tử các tộc theo đuổi, giờ phút này bỗng nhiên bị một con chim dáng vẻ tầm thường, bộ dạng yếu ớt nhìn chằm chằm, cảm thấy khó chịu, chán ghét quay đầu đi, trào phúng nói: “Sở thích của Đại Vương huynh quả thật đặc biệt…Vi đệ trước đây cũng từng nuôi qua họa mi chim vẹt, nhưng chưa hề nuôi loại chim sẻ nhỏ bình thường thế này.”
Nếu là trước đây, khi nghe được lời này ta nhất định sẽ ầm ĩ náo động một trận với hắn, nhưng từ khi ở núi Đan Huyệt thấy Đan Chu đầu xù tóc rối, vung roi da quất vào mặt của Tiểu Kim Phượng, chỉ cảm thấy lông vũ cho dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng lòng dạ tốt bụng. Còn về vũ y tuyệt đẹp, lòng sớm đã không còn mong ước ấy. Đối với lời nói của Đồng Sa cũng bán tín bán nghi, nhớ tới việc Côn Lôn Thần kính bị lạc mất, hận không thể dùng ánh mắt mà bóc trần vẩy rồng trên người Lăng Xương, đem cả người hắn lục soát kỹ càng một lượt, tìm ra Côn Lôn Thần kính.
Lăng Xương đại khái đã thực sự tức giận đến độ không nhịn được, bắt tay niệm một câu quyết, hóa ra một ánh lửa, đánh úp về phía ta.
Nếu như ta là phượng hoàng, thời khắc này niết bàn cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng rõ ràng bổn tiên chính là chim loan, thanh vũ trên người không chống được lửa. Tùy tâm hành động, đập đập cánh mới phát hiện cánh quả thực hơi nhỏ, căn bản không thể chống đỡ được hỏa châu Lăng Xương đánh tới. Đang muốn hóa về chân thân thì một bàn tay lướt qua, Nhạc Kha đã chặn hỏa châu lại, trầm giọng nói: “Vương đệ vẫn nên cẩn thận, con chim sẻ nhỏ này mặc dù bình thường, nhưng chung quy vẫn là sinh mạng, lý nào có thể lạm sát vô tội như vậy?”
Lăng Xương cất tiếng cười nhạt: “Đại Vương huynh bảo thủ quá. Thử nhìn bên dưới xem!” Thuận tay đánh xuống một tia sét, trong nước lập tức có một vài con cá mập lớn nằm phơi bụng trắng, oan uổng bỏ mạng.
Bên dưới Giao Vương cười vang như sấm, mây đen nhanh chóng tụ lại: “Tiểu tử Lăng Xương, ngươi chẳng qua là thủ hạ bại tướng của lão phu, còn trộm điển tịch tu luyện ảo thuật của Giao tộc nhưng cũng không thể bắt được lão phu, chi bằng nhanh chóng lui binh, may ra còn có thể giữ được một mạng!”
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, ánh mắt hạ xuống liếc nhìn một cái, khóe miệng bỗng dưng nổi lên một nụ cười quỷ dị: “Giao Vương không cần phải gấp. Bổn vương còn chưa dùng đến pháp bảo, không cần lo ngại.” Duỗi tay lần mò trong ngực vài lần, lấy ra một tấm kính đen to cỡ bàn tay. Cao cao nâng lên.
Lòng ta bất chợt lạnh buốt.
Mặc dù thời khắc này sắc trời mù mịt, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vật Lăng Xương cầm trong tay đích thực là Côn Lôn thần kính, ngay cả đôi chim loan ân ái ở mặt sau cũng thấy rõ mồn một.
Lăng Xương vừa cầm tấm kính hướng về phía Giao vương, vừa quay đầu lại hướng Nhạc Kha mỉm cười đắc ý, mê hoặc đến độ khiến người nhìn mà sợ hãi.
Ta bò lên bả vai Nhạc Kha, ở bên tai hắn rì rầm: “Chuyện này có gì tốt chứ?” Hắn quay đầu, bất chợt chạm vào mỏ chim của ta, cảm giác ấm áp dịu dàng đó bỗng chốc khiến tim ta đập thình thịch, lùi về sau hai bước, móng vuốt chơi vơi trên không liền từ trên vai hắn rơi xuống, được hắn thuận tay đón lấy, đường hoàng ôm trong lòng bàn tay.
Hắn nâng ta lên trước mặt, nhẹ giọng cười đùa: “Thanh nhi đang lo lắng thay vi phu sao?”
Trong lòng ta như có lửa đốt mà giờ phút này hắn còn trêu chọc cười đùa. Thực muốn dệt ra một lời bịa đặt nào đó, hai mắt tức giận trừng lên, nhưng sợ bị Chu Tước Thần Quân cách đó mấy bước nghe được, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng: “Ban đầu sao ta lại không có mắt thế này, lại đi chọn con rồng ngốc ngươi chứ? Côn Lôn thần kính đó chính là có liên hệ với sinh mệnh của ngươi, trong đó…” Trong đó đại khái còn có một hồn một phách của hắn, nhưng lời này lại không dám nói ra miệng, sợ kích động hắn mất lý trí, làm ra chuyện rồ dại, trong lòng thật sự ngổn ngang trăm mối, mọi sự khó khăn, cơ hồ gấp đến độ rơi nước mắt.
Hắn đã không như trước kia, thế nhưng vẫn có thể ghi nhớ những tình cảm ngày trước, lại có thể đối với ta khoan dung chiều chuộng. Hiện giờ chẳng qua là dựa vào lời nói dối mà ta bịa ra nói với hắn mới để ta tùy ý hoa chân múa tay. Trong đầu linh quang chợt lóe, quyết tâm một là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, cúi đầu rơi nước mắt: “Tam lang có điều không biết, ta và chàng…Sau mấy lần xuân phong, dạo gần đây mới phát hiện đã ngầm kết châu thai. Thanh Loan mặc dù không còn mặt mũi nào nữa, nhưng lý nào lại có thể trơ mắt nhìn hài nhi không có phụ thân thương yêu chứ?” Nhớ đến thời thơ ấu của bản thân mà chua xót, chỉ hận lúc này không thể nhấc móng vuốt chim mà sờ bụng, làm như thể bên trong thực sự có một khối thịt.
Len lén đưa mắt thăm dò thần sắc của hắn, thế nhưng lại thấy gương mặt hắn đỏ bừng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: Lẽ nào còn rồng ngốc này xấu hổ rồi? Nhưng tỉ mỉ quan sát mới phát hiện nét mặt hắn cổ quái, như thể nhịn cười đến vô cùng khổ sở, lẽ nào nghe được bản thân sắp làm cha, lại không thể ở trước mặt người khác bày ra bộ dáng hớn hở vui mừng, cho nên mới nhịn đến vất vả như vậy?
Ta dùng mỏ chim khẽ mổ vào lòng bàn tay hắn, dịu dàng khuyên: “Tam lang lại bày ra dáng vẻ cao hứng thế này cũng có ích gì. Nếu…Nếu chàng không thể đoạt được Côn Lôn thần kính về, xảy ra việc ngoài ý muốn, thiếp và đứa trẻ trong bụng cũng không muốn sống nữa…”
Phía bên kia, Giao Vương và Lăng Xương đang giương cung bạt kiếm, hai bên đều lấy ra pháp khí, của Giao vương chính là Tử mạch. Thế nhưng hắn lại thấp giọng hỏi ta: “Điều Thanh nhi nói là thật sao? Nếu vi phu…vi phu có gì bất trắc, Thanh nhi cũng sẽ không chịu cô độc một mình?”
Hiện giờ hắn có chút ngốc nghếch, mọi chuyện trước đây đều quên hết, nhưng tấm lòng đối với ta lại rõ ràng minh bạch. Ta nhắm mắt, nhớ lại lần đầu gặp nhau, nam tử tuấn nhã phong thái uy nghi giữa muôn trùng sóng biếc, mặc dù biết giờ đây hắn không rạng rỡ chói mắt như ngày đó, mất đi một tầng ánh sáng rực rỡ, thế nhưng con rồng ngốc này lại như thể khắc ghi vào tâm khảm của của ta, khó mà dứt bỏ được.
Trong lòng ta như có muôn ngàn con sóng dâng trào, lúc là ánh mắt yêu thương của Tu La Vương phụ thân, lúc là tiếng nói cười nhàn nhã của con rồng ngốc ở trước mặt này, chỉ cảm thấy có chút mất mát, thế giới như một hoang mạc, không có gì đáng để ta lưu luyến. Hiện giờ hai bên không thể lưỡng toàn, rốt cuộc cũng sẽ không khỏi khiến một trong hai người phải thương tâm, trong lòng lo âu lưỡng lự, không ngừng tranh đấu giãy giụa, chậm chạp nói: “Có sống, e là cũng không bằng chết!”
Hắn cúi đầu nói: “Thanh nhi trước nay không nói dối. Lời này đương nhiên cũng là thật.” Ý tứ ôn nhu dịu dàng khiến ta cảm động, mơ hồ giống như quay lại những tháng ngày hai bên lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ là, trước nay ta chưa bao giờ nói dối hắn. Hiện giờ tất thảy mọi chuyện, tình chân ý thiết, nhưng lại đi cùng với lời bịa đặt, cũng có thể một ngày nào đó hắn nhớ lại, đem những chân tình này coi là dối trá cũng không chừng.
Trong lòng chua xót, nhưng lại được hắn cẩn thận nhét trở lại cổ áo. Thò đầu ra nhìn, hắn đã như một con đại bàng lướt qua, nhún người nhảy đến đứng trên đám mây của Lăng Xương, cười nói: “Bảo khí của nhị đệ trông thật quen mắt, chi bằng cho Vương huynh xem thử?”
Lăng Xương lý nào lại chịu? Lập tức niệm chú ngữ, đất trời thoáng chốc âm u mù mịt, giữa lúc trời đất một mảnh tối đen, duy chỉ có sắc tím rực rỡ phá tan bóng tối, phóng về hướng đám mây.
Bên tai có tiếng binh khí va chạm, ta căng thẳng vươn móng vuốt bám vào cổ áo Nhạc Kha, y giáp lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào hắn đã mặc vào bộ bạch ngân giáp sáng loáng, sau lưng, Chu TướcThần Quân y giáp đỏ rực nhảy lên hỏa vân, Huyền Vũ Thần Quân thiết giáp đen tuyền lẫn vào trong sắc đêm mờ mịt.
Dưới chân sóng dữ cuộn trào, trên đầu ngọn sóng có hai người đang vững vàng đứng, một người Giao bào to rộng, một người tóc dài như hải tảo, ta chăm chú nhìn, một người trong đó chính là Giao vương, người còn lại, là Ly Quang.
Ta làm ổ trong ngực Nhạc Kha, chỉ cảm thấy xung quanh gió biển táp vào mặt khiến người phát lạnh. Ánh sáng rực rỡ của Tử mạch bị hút vào bóng tối vô tận của Côn Lôn kính, bên tai tiếng gió mang theo tiếng cười của Lăng Xương: “Vương huynh, tấm kính này của huynh dùng thật tốt!” Một bên càng ra sức thúc giục thần kính.
Mặt sau kính bỗng dưng phát ra luồng ánh sáng ấm áp, song tê loan điểu nơi đó dần dần thoát ra khỏi tấm kính, trước là móng vuốt, kế đến là đôi cánh, cuối cùng là cái đầu đang ngẩng cao chạm vào nhau. Giữa không trung sấm vang chớp giật, một tiếng lại nối tiếp một tiếng, thiên địa hồng hoang dường như đều theo tiếng sấm dậy mà run rẩy, Lôi công Điện mẫu cầm pháp khí vì Thiên giới mà ra sức. Những giọt nước mưa to như đồng tiền trút xuống, dội trên gương mặt của tất cả mọi người, nhưng vầng sáng phía sau kính như thể có một tầng kết giới bao quanh, nửa giọt nước cũng không cách nào xuyên qua được.
Dần dần tiếng ca cất lên, bất luận muôn ngàn sấm chớp, mưa như trút nước cũng không thể dập tắt được tiếng ca. Thanh âm này tựa như một luồng sáng ấm áp xuyên qua tiếng mưa rơi chớp giật, vang vọng bên tai mỗi người, dịu dàng tâm sự, nhỏ nhẹ thủ thỉ.
Ta dường như nghe thấy lời triệu hồi của vận mệnh, thanh âm này chính là tiếng nói của tự do, tiếng nói của hòa bình, có thể bao dung hết thảy hung ác của vạn vật, là tiếng ca mà loài loan điểu từ lúc sinh ra đã yêu tự do cả đời vẫn luôn hướng đến. Ta chưa từng hát qua tiết tấu tự do hài hòa như thế này, nhưng mà ta yêu thích tiếng ca ấy, giống như những thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn vách tường nhưng lại có vinh dự đọc qua sử sách, cảm xúc dâng tràn, nhiệt huyết sục sôi, phòng ốc tồi tàn nơi hang cùng ngõ hẹp cũng không thể bào mòn đi ý chí, cẩm y hoa phục cũng không thể trói buộc được kỳ tâm.
Đây là tiếng ca mà Loan điểu cả đời luôn muốn xướng lên.
Ta từ từ bò ra khỏi cổ áo Nhạc Kha, mưa rơi xối xả quất trên người, trong chớp mắt đôi cánh liền ướt nhẹp. Nhưng trong đầu chỉ ngập tràn tiếng ca này, đón lấy cơn mưa như trút mà bay lên, hóa về chân thân chim loan, hòa cùng nhịp điệu của Loan điểu trong kính, đón gió mà ca.
Một đoàn Thiên binh thiên tướng xếp hàng đứng trên đám mây phía trước Nhạc Kha, bên cạnh Huyền Vũ Thần Quân, một người trên mình mặc tử kim khôi giáp nhưng vẫn không che được nét mỹ mạo, chính là Thiên giới Thái tử Lăng Xương.
Ta cuộn lại thành một cục, cố hết sức đem đầu rúc vào trong ngực Nhạc Kha, bên tai bỗng dưng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ: “Ta lại không biết, thì ra Thanh nhi cũng có lúc nhát gan như vậy.”
Nói cách khác, hắn từng gặp qua lúc ta to gan lớn mật?
Trước đây mặc dù tiên pháp ta thấp kém, nhưng lá gan cũng không tính là nhỏ. Những chuyện liều lĩnh gây ra cũng không phải chỉ một hai chuyện. Bất chợt từ trong ngực hắn thò đầu ra, ngước đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy chiếc cằm như được tạc của hắn, đường cong hoàn hảo, lại hướng lên trên chút nữa, nhưng vì vị trí không tốt lắm nên không thể nào chiêm ngưỡng hết toàn bộ vẻ đẹp.
Lăng Xương Thái tử lại quay đầu cười nói: “Đại Vương huynh xuất chinh, thế nhưng còn mang theo một con điểu tước tầm thường, thật sự không sợ phụ đế trách phạt, trị huynh tội làm hỏng quân cơ sao?”
Từ trong lời nói của hắn ta nghe ra được một tia vui sướng khi người gặp họa, trong lòng suy đoán, lại thêm lời lẽ của Đồng Sa trong cơn tức giận, nói không chừng Nhạc Kha lần này ra trận chính là mưu kế của Lăng Xương Thái tử và Thiên hậu.
Nhạc Kha nhẹ nhàng sờ sờ hai cái trên đầu ta, thản nhiên cười nói: “Mấy ngày trước vi huynh giúp phụ vương dời phủ, giữa chừng đã cứu được con chim sẻ nhỏ đang bị thương này, thương nàng bơ vơ không nơi nương tựa mới mang theo bên người để dưỡng thương, phụ đế vì sao lại có thể tức giận?”
Mặc dù bây giờ là lúc đặc biệt, nhưng ta tức hắn nói ta đáng thương thê thảm thế này, duỗi mỏ chim mổ vào yết hầu hắn một cái, cảm thấy được hắn mất tự nhiên mới thôi. Lại nghiêng đầu quan sát Lăng Xương. Ta hiện giờ tiên pháp cao thâm, không sợ Lăng Xương có thể nhìn ra chân thân, bắt gặp ánh mắt hắn cũng không khỏi có chút càn rỡ.
Lăng Xương trước giờ được chúng tiên tử các tộc theo đuổi, giờ phút này bỗng nhiên bị một con chim dáng vẻ tầm thường, bộ dạng yếu ớt nhìn chằm chằm, cảm thấy khó chịu, chán ghét quay đầu đi, trào phúng nói: “Sở thích của Đại Vương huynh quả thật đặc biệt…Vi đệ trước đây cũng từng nuôi qua họa mi chim vẹt, nhưng chưa hề nuôi loại chim sẻ nhỏ bình thường thế này.”
Nếu là trước đây, khi nghe được lời này ta nhất định sẽ ầm ĩ náo động một trận với hắn, nhưng từ khi ở núi Đan Huyệt thấy Đan Chu đầu xù tóc rối, vung roi da quất vào mặt của Tiểu Kim Phượng, chỉ cảm thấy lông vũ cho dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng lòng dạ tốt bụng. Còn về vũ y tuyệt đẹp, lòng sớm đã không còn mong ước ấy. Đối với lời nói của Đồng Sa cũng bán tín bán nghi, nhớ tới việc Côn Lôn Thần kính bị lạc mất, hận không thể dùng ánh mắt mà bóc trần vẩy rồng trên người Lăng Xương, đem cả người hắn lục soát kỹ càng một lượt, tìm ra Côn Lôn Thần kính.
Lăng Xương đại khái đã thực sự tức giận đến độ không nhịn được, bắt tay niệm một câu quyết, hóa ra một ánh lửa, đánh úp về phía ta.
Nếu như ta là phượng hoàng, thời khắc này niết bàn cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng rõ ràng bổn tiên chính là chim loan, thanh vũ trên người không chống được lửa. Tùy tâm hành động, đập đập cánh mới phát hiện cánh quả thực hơi nhỏ, căn bản không thể chống đỡ được hỏa châu Lăng Xương đánh tới. Đang muốn hóa về chân thân thì một bàn tay lướt qua, Nhạc Kha đã chặn hỏa châu lại, trầm giọng nói: “Vương đệ vẫn nên cẩn thận, con chim sẻ nhỏ này mặc dù bình thường, nhưng chung quy vẫn là sinh mạng, lý nào có thể lạm sát vô tội như vậy?”
Lăng Xương cất tiếng cười nhạt: “Đại Vương huynh bảo thủ quá. Thử nhìn bên dưới xem!” Thuận tay đánh xuống một tia sét, trong nước lập tức có một vài con cá mập lớn nằm phơi bụng trắng, oan uổng bỏ mạng.
Bên dưới Giao Vương cười vang như sấm, mây đen nhanh chóng tụ lại: “Tiểu tử Lăng Xương, ngươi chẳng qua là thủ hạ bại tướng của lão phu, còn trộm điển tịch tu luyện ảo thuật của Giao tộc nhưng cũng không thể bắt được lão phu, chi bằng nhanh chóng lui binh, may ra còn có thể giữ được một mạng!”
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, ánh mắt hạ xuống liếc nhìn một cái, khóe miệng bỗng dưng nổi lên một nụ cười quỷ dị: “Giao Vương không cần phải gấp. Bổn vương còn chưa dùng đến pháp bảo, không cần lo ngại.” Duỗi tay lần mò trong ngực vài lần, lấy ra một tấm kính đen to cỡ bàn tay. Cao cao nâng lên.
Lòng ta bất chợt lạnh buốt.
Mặc dù thời khắc này sắc trời mù mịt, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vật Lăng Xương cầm trong tay đích thực là Côn Lôn thần kính, ngay cả đôi chim loan ân ái ở mặt sau cũng thấy rõ mồn một.
Lăng Xương vừa cầm tấm kính hướng về phía Giao vương, vừa quay đầu lại hướng Nhạc Kha mỉm cười đắc ý, mê hoặc đến độ khiến người nhìn mà sợ hãi.
Ta bò lên bả vai Nhạc Kha, ở bên tai hắn rì rầm: “Chuyện này có gì tốt chứ?” Hắn quay đầu, bất chợt chạm vào mỏ chim của ta, cảm giác ấm áp dịu dàng đó bỗng chốc khiến tim ta đập thình thịch, lùi về sau hai bước, móng vuốt chơi vơi trên không liền từ trên vai hắn rơi xuống, được hắn thuận tay đón lấy, đường hoàng ôm trong lòng bàn tay.
Hắn nâng ta lên trước mặt, nhẹ giọng cười đùa: “Thanh nhi đang lo lắng thay vi phu sao?”
Trong lòng ta như có lửa đốt mà giờ phút này hắn còn trêu chọc cười đùa. Thực muốn dệt ra một lời bịa đặt nào đó, hai mắt tức giận trừng lên, nhưng sợ bị Chu Tước Thần Quân cách đó mấy bước nghe được, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng: “Ban đầu sao ta lại không có mắt thế này, lại đi chọn con rồng ngốc ngươi chứ? Côn Lôn thần kính đó chính là có liên hệ với sinh mệnh của ngươi, trong đó…” Trong đó đại khái còn có một hồn một phách của hắn, nhưng lời này lại không dám nói ra miệng, sợ kích động hắn mất lý trí, làm ra chuyện rồ dại, trong lòng thật sự ngổn ngang trăm mối, mọi sự khó khăn, cơ hồ gấp đến độ rơi nước mắt.
Hắn đã không như trước kia, thế nhưng vẫn có thể ghi nhớ những tình cảm ngày trước, lại có thể đối với ta khoan dung chiều chuộng. Hiện giờ chẳng qua là dựa vào lời nói dối mà ta bịa ra nói với hắn mới để ta tùy ý hoa chân múa tay. Trong đầu linh quang chợt lóe, quyết tâm một là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót, cúi đầu rơi nước mắt: “Tam lang có điều không biết, ta và chàng…Sau mấy lần xuân phong, dạo gần đây mới phát hiện đã ngầm kết châu thai. Thanh Loan mặc dù không còn mặt mũi nào nữa, nhưng lý nào lại có thể trơ mắt nhìn hài nhi không có phụ thân thương yêu chứ?” Nhớ đến thời thơ ấu của bản thân mà chua xót, chỉ hận lúc này không thể nhấc móng vuốt chim mà sờ bụng, làm như thể bên trong thực sự có một khối thịt.
Len lén đưa mắt thăm dò thần sắc của hắn, thế nhưng lại thấy gương mặt hắn đỏ bừng, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: Lẽ nào còn rồng ngốc này xấu hổ rồi? Nhưng tỉ mỉ quan sát mới phát hiện nét mặt hắn cổ quái, như thể nhịn cười đến vô cùng khổ sở, lẽ nào nghe được bản thân sắp làm cha, lại không thể ở trước mặt người khác bày ra bộ dáng hớn hở vui mừng, cho nên mới nhịn đến vất vả như vậy?
Ta dùng mỏ chim khẽ mổ vào lòng bàn tay hắn, dịu dàng khuyên: “Tam lang lại bày ra dáng vẻ cao hứng thế này cũng có ích gì. Nếu…Nếu chàng không thể đoạt được Côn Lôn thần kính về, xảy ra việc ngoài ý muốn, thiếp và đứa trẻ trong bụng cũng không muốn sống nữa…”
Phía bên kia, Giao Vương và Lăng Xương đang giương cung bạt kiếm, hai bên đều lấy ra pháp khí, của Giao vương chính là Tử mạch. Thế nhưng hắn lại thấp giọng hỏi ta: “Điều Thanh nhi nói là thật sao? Nếu vi phu…vi phu có gì bất trắc, Thanh nhi cũng sẽ không chịu cô độc một mình?”
Hiện giờ hắn có chút ngốc nghếch, mọi chuyện trước đây đều quên hết, nhưng tấm lòng đối với ta lại rõ ràng minh bạch. Ta nhắm mắt, nhớ lại lần đầu gặp nhau, nam tử tuấn nhã phong thái uy nghi giữa muôn trùng sóng biếc, mặc dù biết giờ đây hắn không rạng rỡ chói mắt như ngày đó, mất đi một tầng ánh sáng rực rỡ, thế nhưng con rồng ngốc này lại như thể khắc ghi vào tâm khảm của của ta, khó mà dứt bỏ được.
Trong lòng ta như có muôn ngàn con sóng dâng trào, lúc là ánh mắt yêu thương của Tu La Vương phụ thân, lúc là tiếng nói cười nhàn nhã của con rồng ngốc ở trước mặt này, chỉ cảm thấy có chút mất mát, thế giới như một hoang mạc, không có gì đáng để ta lưu luyến. Hiện giờ hai bên không thể lưỡng toàn, rốt cuộc cũng sẽ không khỏi khiến một trong hai người phải thương tâm, trong lòng lo âu lưỡng lự, không ngừng tranh đấu giãy giụa, chậm chạp nói: “Có sống, e là cũng không bằng chết!”
Hắn cúi đầu nói: “Thanh nhi trước nay không nói dối. Lời này đương nhiên cũng là thật.” Ý tứ ôn nhu dịu dàng khiến ta cảm động, mơ hồ giống như quay lại những tháng ngày hai bên lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ là, trước nay ta chưa bao giờ nói dối hắn. Hiện giờ tất thảy mọi chuyện, tình chân ý thiết, nhưng lại đi cùng với lời bịa đặt, cũng có thể một ngày nào đó hắn nhớ lại, đem những chân tình này coi là dối trá cũng không chừng.
Trong lòng chua xót, nhưng lại được hắn cẩn thận nhét trở lại cổ áo. Thò đầu ra nhìn, hắn đã như một con đại bàng lướt qua, nhún người nhảy đến đứng trên đám mây của Lăng Xương, cười nói: “Bảo khí của nhị đệ trông thật quen mắt, chi bằng cho Vương huynh xem thử?”
Lăng Xương lý nào lại chịu? Lập tức niệm chú ngữ, đất trời thoáng chốc âm u mù mịt, giữa lúc trời đất một mảnh tối đen, duy chỉ có sắc tím rực rỡ phá tan bóng tối, phóng về hướng đám mây.
Bên tai có tiếng binh khí va chạm, ta căng thẳng vươn móng vuốt bám vào cổ áo Nhạc Kha, y giáp lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào hắn đã mặc vào bộ bạch ngân giáp sáng loáng, sau lưng, Chu TướcThần Quân y giáp đỏ rực nhảy lên hỏa vân, Huyền Vũ Thần Quân thiết giáp đen tuyền lẫn vào trong sắc đêm mờ mịt.
Dưới chân sóng dữ cuộn trào, trên đầu ngọn sóng có hai người đang vững vàng đứng, một người Giao bào to rộng, một người tóc dài như hải tảo, ta chăm chú nhìn, một người trong đó chính là Giao vương, người còn lại, là Ly Quang.
Ta làm ổ trong ngực Nhạc Kha, chỉ cảm thấy xung quanh gió biển táp vào mặt khiến người phát lạnh. Ánh sáng rực rỡ của Tử mạch bị hút vào bóng tối vô tận của Côn Lôn kính, bên tai tiếng gió mang theo tiếng cười của Lăng Xương: “Vương huynh, tấm kính này của huynh dùng thật tốt!” Một bên càng ra sức thúc giục thần kính.
Mặt sau kính bỗng dưng phát ra luồng ánh sáng ấm áp, song tê loan điểu nơi đó dần dần thoát ra khỏi tấm kính, trước là móng vuốt, kế đến là đôi cánh, cuối cùng là cái đầu đang ngẩng cao chạm vào nhau. Giữa không trung sấm vang chớp giật, một tiếng lại nối tiếp một tiếng, thiên địa hồng hoang dường như đều theo tiếng sấm dậy mà run rẩy, Lôi công Điện mẫu cầm pháp khí vì Thiên giới mà ra sức. Những giọt nước mưa to như đồng tiền trút xuống, dội trên gương mặt của tất cả mọi người, nhưng vầng sáng phía sau kính như thể có một tầng kết giới bao quanh, nửa giọt nước cũng không cách nào xuyên qua được.
Dần dần tiếng ca cất lên, bất luận muôn ngàn sấm chớp, mưa như trút nước cũng không thể dập tắt được tiếng ca. Thanh âm này tựa như một luồng sáng ấm áp xuyên qua tiếng mưa rơi chớp giật, vang vọng bên tai mỗi người, dịu dàng tâm sự, nhỏ nhẹ thủ thỉ.
Ta dường như nghe thấy lời triệu hồi của vận mệnh, thanh âm này chính là tiếng nói của tự do, tiếng nói của hòa bình, có thể bao dung hết thảy hung ác của vạn vật, là tiếng ca mà loài loan điểu từ lúc sinh ra đã yêu tự do cả đời vẫn luôn hướng đến. Ta chưa từng hát qua tiết tấu tự do hài hòa như thế này, nhưng mà ta yêu thích tiếng ca ấy, giống như những thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn vách tường nhưng lại có vinh dự đọc qua sử sách, cảm xúc dâng tràn, nhiệt huyết sục sôi, phòng ốc tồi tàn nơi hang cùng ngõ hẹp cũng không thể bào mòn đi ý chí, cẩm y hoa phục cũng không thể trói buộc được kỳ tâm.
Đây là tiếng ca mà Loan điểu cả đời luôn muốn xướng lên.
Ta từ từ bò ra khỏi cổ áo Nhạc Kha, mưa rơi xối xả quất trên người, trong chớp mắt đôi cánh liền ướt nhẹp. Nhưng trong đầu chỉ ngập tràn tiếng ca này, đón lấy cơn mưa như trút mà bay lên, hóa về chân thân chim loan, hòa cùng nhịp điệu của Loan điểu trong kính, đón gió mà ca.
/119
|