Lần này Ly Quang đảm nhận trọng trách đàm phán hòa bình, đáng lẽ nên cùng phụ thân và các văn thần võ tướng trong tộc Tu La ở Thất Diệp Đường thương thảo chuyện ký kết đồng minh, nhưng hắn từ sau cái đêm say chuếnh choáng đó, hai ngày liên tiếp chỉ ở bên cạnh ta loanh quanh trong thành Tu La, một lần cũng chưa từng xin gặp mặt Tu La Vương phụ thân.
Thành Tu La trải dài trăm vạn dặm, sung túc phồn hoa còn hơn cả Thiên giới.
Thiên giới điện các hoa lệ hùng vĩ, các vị Tiên quân Thần quân luôn luôn nghiêm cẩn, ngay đến cung nga tiên thị cũng đa phần bình thanh tĩnh khí, ít thấy dáng vẻ tươi cười. Nhưng trong thành Tu La lại như kinh kỳ nơi phàm gian, náo nhiệt ồn ào, ngày cũng như đêm.
Nam tử thành Tu La ai nấy đều vạm vỡ phóng khoáng, thích uống rượu mạnh, có lúc nửa đêm trong thành còn có nam tử tộc Tu La uống say rồi tỷ thí với nhau. Lúc thân thể phụ thân còn chưa khỏe, ta ngày đêm đều ở cạnh trông người, chưa từng nửa đêm còn tùy ý lang thang trong thành. Sau này khi thân thể phụ thân đã bình phục, người lại canh ta rất chặt, cười nói bởi bản thân sinh được một nữ nhi rạng rỡ chói mắt như minh châu, nếu không giấu kỹ một chút, bị con của mấy lão thần trong thành nhìn thấy, nhất định sẽ nảy sinh tâm tư khao khát, muốn đến đề nghị kết thông gia, tránh để lúc ấy người phải khó xử. Cho nên ta cũng vì vậy mà bị cấm túc trong cung.
Trong lòng ta trộm cười phụ thân đường đường là Tu La Vương cũng có lúc nhìn lầm, rõ ràng ta mặc một chiếc áo xanh đầy bụi bặm hết sức khó coi, nhưng trong mắt người lại xinh đẹp như minh châu, muốn cất muốn giấu đi, rõ ràng là mắt không tốt cộng thêm thiên vị mới đi tới kết luận này.
Nhưng đây cũng coi như là lời khen ngợi nên cũng để tùy người, trong lòng đắc ý ngọt ngào, lý nào còn truy hỏi tới cùng?
Mặc dù ta tự do thoải mái đã quen, lần này cũng không biết là do có phụ thân ở bên cạnh hay vì thật sự lông bông bên ngoài đã mệt, thế nhưng ở trong cung cũng thấy có chút thú vị, chưa từng nảy sinh ý niệm ra khỏi cung dạo chơi.
Mỗi ngày sau khi rời giường liền cùng phụ thân dùng bữa sáng, kế đó lại bị người kéo đến Thất Diệp Đường nghị sự, buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi lại giúp người đưa ra sách nghị.
Phụ thân luôn nói bản thân bệnh mới khỏi, nếu ta có lòng hiếu thảo, vậy thì thay người gánh vác chính vụ. Vì vậy mấy ngày trước đó từ khi quay về, quả thật chưa từng nhàn nhã như hai ngày nay.
Lúc Ly Quang đề nghị đi các nơi trong thành Tu La dạo chơi, ta có chút kinh ngạc nói: “Chẳng qua là mấy con phố bán hàng ăn với đồ chơi, có gì mà tham quan?”
Hắn đặt tay lên trán ta sờ một hồi, mát lạnh đến độ ta rụt người lại một chút, gạt tay hắn ra, giả vờ tức giận nói: “Làm gì vậy? Muốn tính toán chọc ghẹo gì ta sao?”
Hắn hoàn toàn không chút để ý, mỉm cười cẩn thận quan sát ta, thở dài nói: “Lẽ nào Thanh nhi đổi tính rồi? Tiểu a đầu luôn giương nanh múa vuốt trước đây thế nhưng lại xinh đẹp ngoan hiền thế này,theo khuôn theo phép đến độ cửa cung cũng không chịu ra một bước?”
Lời này của hắn quả thật không có gì sai, nếu không phải hắn nhắc nhở, ngay đến bản thân ta cũng sẽ nhanh chóng quên mất tính cách đanh đá lại tùy tiện đó. Có lẽ hiện giờ được ở bên cạnh Tu La Vương phụ thân, mọi chuyện đều có người yêu thương lo lắng, phàm là những chuyện nhỏ nhặt như miếng ăn miếng uống người cũng muốn quan tâm, quả thật không cần ta phải tranh giành hay suy tính, tính cách này cũng dần dần bị bỏ bớt, mọi thứ càng lúc càng trở nên tự nhiên, đối với người bên cạnh càng thu lại sự đanh đá, cũng không nhìn thấy được tính cách nanh nọc năm nào.
Ta không chút để ý châm chích lại: “Lẽ nào Thái tử điện hạ nghe nói các cô nương ở thành Tu La yêu kiều mỹ mạo nên mới nảy sinh ý định muốn làm quen? Nhưng vì có chút ngượng ngùng nên mới muốn kéo ta theo làm bình phong?”
Nữ tử Tu La cũng như Giao nương đều xinh đẹp có tiếng, khắp tứ hải tam giới cơ hồ một chín một mười.
Ly Quang cười mà như không cười nói: “Ngày ấy, Thanh nhi hát một khúc ca hay, dáng múa tuyệt diệu thần tiên, Giao nương và các thiếu nữ Tu La sớm đã không sánh bằng, trong mắt Ly Quang lẽ nào còn có thể nhìn thấy mỹ nhân nào khác?”
Ta chỉ vào mắt hắn, cười không ngớt: “Tu La phụ thân mắt kém, nói mấy lời này còn được, ta với ngươi biết nhau đã mấy ngàn năm, thế nhưng hôm nay lại nói ra lời này, thật sự khiến người khác không thể ngờ tới. Trước đây chỉ nói ngươi là Giao nhân, không thể đằng vân tạo sương, bây giờ xem ra ngay đến đôi mắt cũng hỏng rồi.”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trong mắt cuồn cuộn sóng lớn, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, cả ta cũng cảm giác được sóng ngầm trong đó, thế nhưng hắn lại ôm ngực cười khổ: “Ta chẳng những mắt mù, sợ là ngay đến tim cũng mù rồi.”
Ta chỉ thấy lời này của hắn có thâm ý, cần phải hỏi cho kỹ càng, nhưng lại nhớ tới lúc ở Thiên giới hắn từng cầu hôn ta hai lần, vạn nhất nhắc lại chuyện cũ, trái lại sẽ cực kỳ cực kỳ không tốt chút nào. Trong lòng ta vẫn luôn đối đãi với hắn như huynh trưởng, nếu như cầu hôn bị từ chối, hắn sẽ xa lánh ta, không thân thiết như trước, trong lòng ta nhất định sẽ thương cảm. Vì vậy liền vội vàng đem những lời này giấu đi.
Sau đó ngẫm lại, xét cho cùng không phải là kế sách về lâu về dài, vẫn nên tìm một cơ hội tốt sẽ thử nói chuyện rõ ràng với hắn. Nhưng lần này gặp lại, hắn cũng không hề đề cập tới, khiến ta không có cách nào mở miệng.
Vì ta với Ly Quang giao tình rất tốt, hai ngày này phụ thân cũng chưa từng ngăn cản ta xuất cung, mỗi đêm khi ta quay về đều nhìn thấy bóng người cô độc lạnh lẽo phê duyệt sách nghị trong Tư Hoàng Điện.
Ta nói ở lại trong cung cùng người, người lại nhíu đôi mắt hằn tia máu lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Loan nhi từ bé đã xa nhà, ở trong thành Tu La cũng không có bạn bè, khó khăn lắm mới có được người hợp ý, lại là bạn cũ đến thăm nên càng phải đi với bạn nhiều một chút, sẵn dịp giải tỏa tâm trạng.” Lại thăm dò nói: “Phụ thân thấy Giao nhân Thái tử này đối với Loan nhi thật sự rất dụng tâm?”
Ta tiến lên ôm chặt cổ người, tựa vào lưng người làm nũng: “Phụ thân nói gì vậy? Nam nhân tốt thế nào trong mắt Thanh Loan cũng không bằng một phần mười của phụ thân.” Nhìn thấy phụ thân anh minh thần võ lúc nghe được lời nói ấu trĩ như vậy thế nhưng khóe môi lại nhếch lên, mang chút ý cười. Ta tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng lại nói: “Ly Quang với Loan nhi kết bạn với nhau suốt mấy vạn năm, cho nên quan hệ hơi tốt một chút mà thôi. Mặc dù hắn từng nhắc đến chuyện hôn sự với Loan nhi, nhưng lệnh cha mẹ, hơn nữa Loan nhi cũng chẳng dễ gì mới được ở cùng phụ thân, chuyện hôn sự đương nhiên muốn phụ thân định đoạt.”
Người giống như hoàn toàn không tin, lại tựa như hết sức xúc động, nói: “Hôn sự của Loan nhi…thật sự đồng ý để phụ thân quyết định?”
Ta kinh ngạc nói: “Lẽ nào tộc Tu La ta không có tập tục này? Con thấy mấy tộc khác hôn sự đều là nghe theo lệnh cha mẹ, lẽ nào tộc ta không giống vậy?”
Người lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là phụ thân không cho rằng Loan nhi đồng ý để phụ thân xen vào chuyện hôn nhân.”
Ta cọ cọ má trái của mình lên gò má phải người, vô cùng thân thiết nói: “Loan nhi chỉ muốn phụ thân vui vẻ nở nụ cười . Nam nhân tốt thế nào cũng đều không quan trọng bằng phụ thân.”
Ý cười trên mặt người vừa chua xót vừa ấm áp, vừa cười vừa đẩy ta: “Thời gian cũng không còn sớm, mấy ngày gần đây con cùng với Ly Quang Thái tử đi dạo khắp nơi, cũng đã làm tốt vai trò chủ nhà.”
Ta với Ly Quang ở trong thành Tu La đi loanh quanh suốt hai ngày, sang ngày thứ ba, vừa vặn là ngày thành thân của Đan Chu và Lăng Xương Thái tử. Trong đầu ta nổi lên ý nghĩ muốn tham gia náo nhiệt nên càng đứng ngồi không yên. Đợi đến khi Ly Quang đến, ta đã gom được một vò rượu trong tẩm điện của Tu La Vương phụ thân cùng hai đĩa bánh ngọt, chắc chắn là vì ta mà chuẩn bị chút đồ ăn vặt, lén lút nhét vào trong tay áo, khi nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn còn đứng bên ngoài Tư Hoàng Điện chưa lâu, ta đã hưng phấn chạy ra chào hỏi: “Ly Quang, hôm nay Đan Chu và Lăng Xương đại hôn, chi bằng chúng ta cũng đến nhìn thử xem?”
Hắn lắc đầu: “Làm càn! Thanh nhi, hiện giờ nàng đã là Tu La công chúa. Tộc Tu La và Thiên giới đánh nhau mấy vạn năm, nếu người Thiên giới biết nàng đến, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?”
Ta vừa kéo hắn ra ngoài, vừa phân tích cho hắn: “Thiên giới cưới dâu linh đình biết mấy, ta lẽ nào lại có thể không đi xem náo nhiệt? Cùng lắm thì đứng xa một chút, nhìn đoàn đưa dâu, dính ké chút không khí vui mừng cũng được mà.”
Hắn bị ta kéo đi không có cách nào phản kháng, đành phải rời thành Tu La, nổi lên mặt nước, ngồi trên đám mây mà ta gọi đến hướng núi Đan Huyệt mà đi.
Đằng vân đến cách núi Đan Huyệt một khoảng, Ly Quang ngồi trên mây quan sát một hồi, khuyên nhủ: “Thanh nhi, ta thấy đây chính là núi Đan Huyệt, nếu để dì nàng phát hiện nàng — A, nàng xem trên chín tầng trời là gì vậy?”
Để dì phát hiện, bà có thể làm gì được ta? Với tiên lực hiện giờ của ta, bà muốn một chưởng hạ thủ với ta cũng đã là chuyện không thể rồi a. Ta quay đầu nhìn, chẳng qua là bách điểu hướng hạ, tiên tư diệu ảnh, ở trên bầu trời núi Đan Huyệt nấn ná không đi, cảnh tượng này nghe nói lúc Đan Chu sinh ra cũng đã từng xảy ra một lần, sớm đã chẳng phải chuyện gì mới mẻ .
Nhưng Ly Quang sống dưới biển sâu đã lâu, có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy cũng không dễ dàng gì.
Ta ngồi trên đám mây, lấy ra vò rượu trong tay áo, Ly Quang mở to hai mắt, phì cười: “Thanh nhi, nàng chuẩn bị kỹ thật đấy…Chuẩn bị đầy đủ thế này, lẽ nào sắp sửa đi đạp thanh?”
Ta nhìn Phượng Dực Nhai bên dưới đám mây, sườn núi đá xanh, cổ thụ um tùm, lòng bỗng trở nên buồn bã, vật đổi sao dời không ai có thể ngăn lại, sau này sợ là ta sẽ chẳng còn cơ hội quay lại chốn này. Hôm nay coi như là lời cáo biệt với quá khứ.
Niệm một câu quyết, tiện tay biến ra hai cái chung nhỏ, mỗi người một chung, cười nói: “Hôm nay Đan Chu xuất giá, ngươi với ta không thể xin được chung rượu mừng, rượu trong thành Tu La có thể dùng được không?”
Khóe môi Ly Quang hàm chứa ý cười, khe khẽ gật đầu, tiếp chung rượu một hơi uống cạn, lại nhìn hai gói điểm tâm ta móc ra từ trong ngực, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Ngay cả điểm tâm cũng chuẩn bị. Còn gì nữa không, nhanh nhanh bày ra đi, để ta đỡ phải đông suy tây đoán.”
Ta cười cười lôi mọi thứ ra, một bọc mơ khô, một túi hạt dưa, bốn quả trái cây, hai chén đồ ngọt, ba trái đào, một ít mứt hoa quả…Càng lôi ra đôi mắt Ly Quang càng mở lớn, cuối cùng là đập tay xuống đất cười to: “Thanh nhi, nàng mang theo mấy thứ này, phải chăng có hảo ý không tốt lành gì?” Quả thực là hơn vạn năm lần đầu tiên thấy hắn cười đến luống cuống thế này.
Ta đem mọi thứ đếm qua một lượt: “Chỉ là ít đồ ăn vặt, cũng chẳng phải thứ lợi khí giết người gì, hảo tâm không có ý tốt là thế nào?”
Hắn một tay chỉ thức ăn, một tay sờ bụng: “Còn nói không có hảo tâm không có ý tốt, rõ ràng là ngồi trên mây chờ xem kịch hay.”
Ta cho một viên mứt hoa quả vào miệng, không thèm chấp nói: “Chẳng qua là ra ngoài khuây khỏa, muốn xem kịch cũng phải có kịch mới được chứ.”
Mây bay chầm chậm, lướt qua trên từng tấc đất mà ta đã từng sinh sống, từng đi qua, ta cho rằng đấy là người thân máu mủ ruột thịt, muốn gần gũi mà không được, hiện giờ sớm đã như người xa lạ. Sự khuất nhục của một đứa trẻ còn ít tuổi, cũng giống như phù quang thoáng qua, cuối cùng đều bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, không còn nhớ nữa, năm tháng hữu hạn, cuộc đời như giấc mộng.
Thành Tu La trải dài trăm vạn dặm, sung túc phồn hoa còn hơn cả Thiên giới.
Thiên giới điện các hoa lệ hùng vĩ, các vị Tiên quân Thần quân luôn luôn nghiêm cẩn, ngay đến cung nga tiên thị cũng đa phần bình thanh tĩnh khí, ít thấy dáng vẻ tươi cười. Nhưng trong thành Tu La lại như kinh kỳ nơi phàm gian, náo nhiệt ồn ào, ngày cũng như đêm.
Nam tử thành Tu La ai nấy đều vạm vỡ phóng khoáng, thích uống rượu mạnh, có lúc nửa đêm trong thành còn có nam tử tộc Tu La uống say rồi tỷ thí với nhau. Lúc thân thể phụ thân còn chưa khỏe, ta ngày đêm đều ở cạnh trông người, chưa từng nửa đêm còn tùy ý lang thang trong thành. Sau này khi thân thể phụ thân đã bình phục, người lại canh ta rất chặt, cười nói bởi bản thân sinh được một nữ nhi rạng rỡ chói mắt như minh châu, nếu không giấu kỹ một chút, bị con của mấy lão thần trong thành nhìn thấy, nhất định sẽ nảy sinh tâm tư khao khát, muốn đến đề nghị kết thông gia, tránh để lúc ấy người phải khó xử. Cho nên ta cũng vì vậy mà bị cấm túc trong cung.
Trong lòng ta trộm cười phụ thân đường đường là Tu La Vương cũng có lúc nhìn lầm, rõ ràng ta mặc một chiếc áo xanh đầy bụi bặm hết sức khó coi, nhưng trong mắt người lại xinh đẹp như minh châu, muốn cất muốn giấu đi, rõ ràng là mắt không tốt cộng thêm thiên vị mới đi tới kết luận này.
Nhưng đây cũng coi như là lời khen ngợi nên cũng để tùy người, trong lòng đắc ý ngọt ngào, lý nào còn truy hỏi tới cùng?
Mặc dù ta tự do thoải mái đã quen, lần này cũng không biết là do có phụ thân ở bên cạnh hay vì thật sự lông bông bên ngoài đã mệt, thế nhưng ở trong cung cũng thấy có chút thú vị, chưa từng nảy sinh ý niệm ra khỏi cung dạo chơi.
Mỗi ngày sau khi rời giường liền cùng phụ thân dùng bữa sáng, kế đó lại bị người kéo đến Thất Diệp Đường nghị sự, buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi lại giúp người đưa ra sách nghị.
Phụ thân luôn nói bản thân bệnh mới khỏi, nếu ta có lòng hiếu thảo, vậy thì thay người gánh vác chính vụ. Vì vậy mấy ngày trước đó từ khi quay về, quả thật chưa từng nhàn nhã như hai ngày nay.
Lúc Ly Quang đề nghị đi các nơi trong thành Tu La dạo chơi, ta có chút kinh ngạc nói: “Chẳng qua là mấy con phố bán hàng ăn với đồ chơi, có gì mà tham quan?”
Hắn đặt tay lên trán ta sờ một hồi, mát lạnh đến độ ta rụt người lại một chút, gạt tay hắn ra, giả vờ tức giận nói: “Làm gì vậy? Muốn tính toán chọc ghẹo gì ta sao?”
Hắn hoàn toàn không chút để ý, mỉm cười cẩn thận quan sát ta, thở dài nói: “Lẽ nào Thanh nhi đổi tính rồi? Tiểu a đầu luôn giương nanh múa vuốt trước đây thế nhưng lại xinh đẹp ngoan hiền thế này,theo khuôn theo phép đến độ cửa cung cũng không chịu ra một bước?”
Lời này của hắn quả thật không có gì sai, nếu không phải hắn nhắc nhở, ngay đến bản thân ta cũng sẽ nhanh chóng quên mất tính cách đanh đá lại tùy tiện đó. Có lẽ hiện giờ được ở bên cạnh Tu La Vương phụ thân, mọi chuyện đều có người yêu thương lo lắng, phàm là những chuyện nhỏ nhặt như miếng ăn miếng uống người cũng muốn quan tâm, quả thật không cần ta phải tranh giành hay suy tính, tính cách này cũng dần dần bị bỏ bớt, mọi thứ càng lúc càng trở nên tự nhiên, đối với người bên cạnh càng thu lại sự đanh đá, cũng không nhìn thấy được tính cách nanh nọc năm nào.
Ta không chút để ý châm chích lại: “Lẽ nào Thái tử điện hạ nghe nói các cô nương ở thành Tu La yêu kiều mỹ mạo nên mới nảy sinh ý định muốn làm quen? Nhưng vì có chút ngượng ngùng nên mới muốn kéo ta theo làm bình phong?”
Nữ tử Tu La cũng như Giao nương đều xinh đẹp có tiếng, khắp tứ hải tam giới cơ hồ một chín một mười.
Ly Quang cười mà như không cười nói: “Ngày ấy, Thanh nhi hát một khúc ca hay, dáng múa tuyệt diệu thần tiên, Giao nương và các thiếu nữ Tu La sớm đã không sánh bằng, trong mắt Ly Quang lẽ nào còn có thể nhìn thấy mỹ nhân nào khác?”
Ta chỉ vào mắt hắn, cười không ngớt: “Tu La phụ thân mắt kém, nói mấy lời này còn được, ta với ngươi biết nhau đã mấy ngàn năm, thế nhưng hôm nay lại nói ra lời này, thật sự khiến người khác không thể ngờ tới. Trước đây chỉ nói ngươi là Giao nhân, không thể đằng vân tạo sương, bây giờ xem ra ngay đến đôi mắt cũng hỏng rồi.”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, trong mắt cuồn cuộn sóng lớn, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, cả ta cũng cảm giác được sóng ngầm trong đó, thế nhưng hắn lại ôm ngực cười khổ: “Ta chẳng những mắt mù, sợ là ngay đến tim cũng mù rồi.”
Ta chỉ thấy lời này của hắn có thâm ý, cần phải hỏi cho kỹ càng, nhưng lại nhớ tới lúc ở Thiên giới hắn từng cầu hôn ta hai lần, vạn nhất nhắc lại chuyện cũ, trái lại sẽ cực kỳ cực kỳ không tốt chút nào. Trong lòng ta vẫn luôn đối đãi với hắn như huynh trưởng, nếu như cầu hôn bị từ chối, hắn sẽ xa lánh ta, không thân thiết như trước, trong lòng ta nhất định sẽ thương cảm. Vì vậy liền vội vàng đem những lời này giấu đi.
Sau đó ngẫm lại, xét cho cùng không phải là kế sách về lâu về dài, vẫn nên tìm một cơ hội tốt sẽ thử nói chuyện rõ ràng với hắn. Nhưng lần này gặp lại, hắn cũng không hề đề cập tới, khiến ta không có cách nào mở miệng.
Vì ta với Ly Quang giao tình rất tốt, hai ngày này phụ thân cũng chưa từng ngăn cản ta xuất cung, mỗi đêm khi ta quay về đều nhìn thấy bóng người cô độc lạnh lẽo phê duyệt sách nghị trong Tư Hoàng Điện.
Ta nói ở lại trong cung cùng người, người lại nhíu đôi mắt hằn tia máu lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Loan nhi từ bé đã xa nhà, ở trong thành Tu La cũng không có bạn bè, khó khăn lắm mới có được người hợp ý, lại là bạn cũ đến thăm nên càng phải đi với bạn nhiều một chút, sẵn dịp giải tỏa tâm trạng.” Lại thăm dò nói: “Phụ thân thấy Giao nhân Thái tử này đối với Loan nhi thật sự rất dụng tâm?”
Ta tiến lên ôm chặt cổ người, tựa vào lưng người làm nũng: “Phụ thân nói gì vậy? Nam nhân tốt thế nào trong mắt Thanh Loan cũng không bằng một phần mười của phụ thân.” Nhìn thấy phụ thân anh minh thần võ lúc nghe được lời nói ấu trĩ như vậy thế nhưng khóe môi lại nhếch lên, mang chút ý cười. Ta tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng lại nói: “Ly Quang với Loan nhi kết bạn với nhau suốt mấy vạn năm, cho nên quan hệ hơi tốt một chút mà thôi. Mặc dù hắn từng nhắc đến chuyện hôn sự với Loan nhi, nhưng lệnh cha mẹ, hơn nữa Loan nhi cũng chẳng dễ gì mới được ở cùng phụ thân, chuyện hôn sự đương nhiên muốn phụ thân định đoạt.”
Người giống như hoàn toàn không tin, lại tựa như hết sức xúc động, nói: “Hôn sự của Loan nhi…thật sự đồng ý để phụ thân quyết định?”
Ta kinh ngạc nói: “Lẽ nào tộc Tu La ta không có tập tục này? Con thấy mấy tộc khác hôn sự đều là nghe theo lệnh cha mẹ, lẽ nào tộc ta không giống vậy?”
Người lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là phụ thân không cho rằng Loan nhi đồng ý để phụ thân xen vào chuyện hôn nhân.”
Ta cọ cọ má trái của mình lên gò má phải người, vô cùng thân thiết nói: “Loan nhi chỉ muốn phụ thân vui vẻ nở nụ cười . Nam nhân tốt thế nào cũng đều không quan trọng bằng phụ thân.”
Ý cười trên mặt người vừa chua xót vừa ấm áp, vừa cười vừa đẩy ta: “Thời gian cũng không còn sớm, mấy ngày gần đây con cùng với Ly Quang Thái tử đi dạo khắp nơi, cũng đã làm tốt vai trò chủ nhà.”
Ta với Ly Quang ở trong thành Tu La đi loanh quanh suốt hai ngày, sang ngày thứ ba, vừa vặn là ngày thành thân của Đan Chu và Lăng Xương Thái tử. Trong đầu ta nổi lên ý nghĩ muốn tham gia náo nhiệt nên càng đứng ngồi không yên. Đợi đến khi Ly Quang đến, ta đã gom được một vò rượu trong tẩm điện của Tu La Vương phụ thân cùng hai đĩa bánh ngọt, chắc chắn là vì ta mà chuẩn bị chút đồ ăn vặt, lén lút nhét vào trong tay áo, khi nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn còn đứng bên ngoài Tư Hoàng Điện chưa lâu, ta đã hưng phấn chạy ra chào hỏi: “Ly Quang, hôm nay Đan Chu và Lăng Xương đại hôn, chi bằng chúng ta cũng đến nhìn thử xem?”
Hắn lắc đầu: “Làm càn! Thanh nhi, hiện giờ nàng đã là Tu La công chúa. Tộc Tu La và Thiên giới đánh nhau mấy vạn năm, nếu người Thiên giới biết nàng đến, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?”
Ta vừa kéo hắn ra ngoài, vừa phân tích cho hắn: “Thiên giới cưới dâu linh đình biết mấy, ta lẽ nào lại có thể không đi xem náo nhiệt? Cùng lắm thì đứng xa một chút, nhìn đoàn đưa dâu, dính ké chút không khí vui mừng cũng được mà.”
Hắn bị ta kéo đi không có cách nào phản kháng, đành phải rời thành Tu La, nổi lên mặt nước, ngồi trên đám mây mà ta gọi đến hướng núi Đan Huyệt mà đi.
Đằng vân đến cách núi Đan Huyệt một khoảng, Ly Quang ngồi trên mây quan sát một hồi, khuyên nhủ: “Thanh nhi, ta thấy đây chính là núi Đan Huyệt, nếu để dì nàng phát hiện nàng — A, nàng xem trên chín tầng trời là gì vậy?”
Để dì phát hiện, bà có thể làm gì được ta? Với tiên lực hiện giờ của ta, bà muốn một chưởng hạ thủ với ta cũng đã là chuyện không thể rồi a. Ta quay đầu nhìn, chẳng qua là bách điểu hướng hạ, tiên tư diệu ảnh, ở trên bầu trời núi Đan Huyệt nấn ná không đi, cảnh tượng này nghe nói lúc Đan Chu sinh ra cũng đã từng xảy ra một lần, sớm đã chẳng phải chuyện gì mới mẻ .
Nhưng Ly Quang sống dưới biển sâu đã lâu, có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy cũng không dễ dàng gì.
Ta ngồi trên đám mây, lấy ra vò rượu trong tay áo, Ly Quang mở to hai mắt, phì cười: “Thanh nhi, nàng chuẩn bị kỹ thật đấy…Chuẩn bị đầy đủ thế này, lẽ nào sắp sửa đi đạp thanh?”
Ta nhìn Phượng Dực Nhai bên dưới đám mây, sườn núi đá xanh, cổ thụ um tùm, lòng bỗng trở nên buồn bã, vật đổi sao dời không ai có thể ngăn lại, sau này sợ là ta sẽ chẳng còn cơ hội quay lại chốn này. Hôm nay coi như là lời cáo biệt với quá khứ.
Niệm một câu quyết, tiện tay biến ra hai cái chung nhỏ, mỗi người một chung, cười nói: “Hôm nay Đan Chu xuất giá, ngươi với ta không thể xin được chung rượu mừng, rượu trong thành Tu La có thể dùng được không?”
Khóe môi Ly Quang hàm chứa ý cười, khe khẽ gật đầu, tiếp chung rượu một hơi uống cạn, lại nhìn hai gói điểm tâm ta móc ra từ trong ngực, cuối cùng nhịn không được bật cười: “Ngay cả điểm tâm cũng chuẩn bị. Còn gì nữa không, nhanh nhanh bày ra đi, để ta đỡ phải đông suy tây đoán.”
Ta cười cười lôi mọi thứ ra, một bọc mơ khô, một túi hạt dưa, bốn quả trái cây, hai chén đồ ngọt, ba trái đào, một ít mứt hoa quả…Càng lôi ra đôi mắt Ly Quang càng mở lớn, cuối cùng là đập tay xuống đất cười to: “Thanh nhi, nàng mang theo mấy thứ này, phải chăng có hảo ý không tốt lành gì?” Quả thực là hơn vạn năm lần đầu tiên thấy hắn cười đến luống cuống thế này.
Ta đem mọi thứ đếm qua một lượt: “Chỉ là ít đồ ăn vặt, cũng chẳng phải thứ lợi khí giết người gì, hảo tâm không có ý tốt là thế nào?”
Hắn một tay chỉ thức ăn, một tay sờ bụng: “Còn nói không có hảo tâm không có ý tốt, rõ ràng là ngồi trên mây chờ xem kịch hay.”
Ta cho một viên mứt hoa quả vào miệng, không thèm chấp nói: “Chẳng qua là ra ngoài khuây khỏa, muốn xem kịch cũng phải có kịch mới được chứ.”
Mây bay chầm chậm, lướt qua trên từng tấc đất mà ta đã từng sinh sống, từng đi qua, ta cho rằng đấy là người thân máu mủ ruột thịt, muốn gần gũi mà không được, hiện giờ sớm đã như người xa lạ. Sự khuất nhục của một đứa trẻ còn ít tuổi, cũng giống như phù quang thoáng qua, cuối cùng đều bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, không còn nhớ nữa, năm tháng hữu hạn, cuộc đời như giấc mộng.
/119
|