Vương phi bịn rịn lưu luyến, không đành lòng để cho độc nhất tôn tử của bà theo Ngọc Dao đi đến chiến trận phương bắc xa xôi. Luôn miệng lo lắng nhắc nhở, căn dặn Tề Hiếu Phàm từng chút một.
Nhìn cảnh tượng mẫu tử hai người họ tình thâm, trong lòng Ngọc Dao bỗng nhiên dâng trào một cỗ tư vị khó tả.
Sáu tuổi nàng đã không còn mẫu thân, tới giờ phút này, thú thực cũng không còn nhớ rõ nhân dạng của mẫu phi ra sao. Tình cảm ấm áp mẫu tử khi xưa, chỉ còn là những hồi ức mơ hồ vỡ vụn.
Nếu như ngày ấy mẫu phi không bị hàm oan mà chết, có lẽ hiện tại, nàng vẫn đang yên ổn làm thập thất công chúa sống trong đài các điện ngọc. Không chừng còn yên bề gia thất, sinh hạ nhi tử rồi cũng nên.
Trông thấy Ngọc Dao ngẩn người suy nghĩ, Tề Hiếu Phàm bèn bước đến huơ huơ cái quạt trong tay trước mặt nàng: “Biểu hoàng tỷ suy nghĩ cái gì mà đột nhiên xuất thần tới vậy?”
Ngọc Dao hồi thần, né tránh câu hỏi của hắn, giả vờ chỉ tay vào cái xe ngựa xa hoa đang chất đầy hành lý trước mặt, hỏi: “Ngươi chuẩn bị đi chiến trường hay đi du sơn ngọan thủy? Đem một đống hành lý không cần thiết kia để làm gì?”
Tề Hiếu Phàm xòe hai tay, lắc đầu bất đắc dĩ: “Không phải ta, là mẫu thân ta chuẩn bị cả đấy!”
Nghe vậy, Ngọc Dao liền hướng vương phi lễ độ chào từ biệt.
Vương phi cười hiền hòa, vẫy tay đáp lại nàng.
Đi được tầm hai canh giờ, Ngọc Dao chịu không nổi cái cảnh ngồi một chỗ, bốn phía tù túng bí bách. Bèn đề nghị dừng xe lại, căn dặn phu xe và tùy tùng của Tề Hiếu Phàm cứ thong thả đi sau, còn nàng thì đem Tề Hiếu Phàm ngự kiếm Bích Hải đi cho vừa nhanh, vừa thoải mái.
Lần đầu tiên Tề Hiếu Phàm ngự kiếm, chưa quen độ cao lẫn cách di chuyển trên không, sợ đến tái xanh mặt mày, chỉ dám nhắm tịt mắt, hai tay túm chặt ống tay áo của Ngọc Dao, miệng liên tục lẩm bẩm niệm ‘Nam mô A di đà phật’.
Ban ngày cả hai liên tục ngự kiếm di chuyển, tới tối, thì lưu tạm quán trọ hay miếu hoang bên đường. Cho đến ngày thứ tư, Ngọc Dao và Tề Hiếu Phàm đã đến được thành Hoài Dương, trong khi đó xe ngựa và tùy tùng vẫn còn cách rất xa.
Bởi vì, trong quân doanh có nguyên tắc không cho phép xuất hiện nữ tử bên ngoài. Bất đắc dĩ, Ngọc Dao đành đổi thành một thân nam trang mới có thể theo Tề hiếu Phàm vào doanh trướng diện kiến Định vương gia.
Tề Hiếu Phàm gật gù vỗ mông ngựa, dẻo mồm dẻo miệng khen nàng vận nam trang tuy có bớt đi vài phần yêu kiều, nhưng lại tăng thêm vài phần cương nghị, rất có dáng dấp của một vị công tử anh tuấn tiêu sái.
Thời điểm đó, Định vương gia đang một mình trong doanh trướng, nghiền ngẫm kế sách phân phối hợp lý binh lực trong tay, để có thể trả giá thật ít mà vẫn hoàn thành mục tiêu giành lại ba thành trì đã từ mất trong tay Kiên quốc. Đột ngột một quân sĩ tiến vào, cung kính trình báo: “Bẩm vương gia, thế tử đang đợi bên ngoài doanh trại xin được cầu kiến. ”
Vương gia không ngờ tên khuyển tử nhà mình lại dám có gan tìm đến tận nơi này, liền không ngần ngại phân phó thuộc hạ cho hắn vào.
Một lúc sau, Tề Hiếu Phàm cùng Ngọc Dao đồng loạt bước vào doanh trướng.
Tề Hiếu Phàm bước lên chấp tay thi lễ: “Cha, nhi tử đến rồi đây.”
Nhìn thấy có người đi cùng nhi tử nhà mình, Định vương gia lập tức nheo mắt nghi hoặc, hỏi: “Người này là ai?”
Chưa đợi Tề Hiếu Phàm mở lời, Ngọc Dao đã chủ động hướng vương gia chấp tay hành lễ: “Hoàng thúc phụ đã quên đứa cháu lưu lạc này rồi sao?”
Lời vừa nói ra, Định vương gia đã lập tức chau mày, đánh giá kỹ lưỡng người thanh niên mi thanh mục tú đang đứng trước mặt. Sau đó ngài nhận ra một điều, chính là người này càng nhìn lại càng thấy quen mắt.
Khuôn mặt nghiêm cẩn này có ba phần giống với tiên đế, nhưng đồng thời đường nét lại thanh mảnh mềm mại rất hơn nhiều. Nếu không lầm thì… đây là nữ tử?
“Ta nhớ ra rồi, ngươi trông rất giống với Diệp hoàng quý phi đã mất năm hơn hai mươi mấy năm trước. Có phải con là ... Ngọc Dao, đúng không?”
Hơn hai mươi lăm năm trước, ở trong cung không ai không biết, thập thất công chúa sinh ra đã là một tiểu hài tử khả ái đáng yêu, thông minh lém lỉnh. Cộng thêm địa vị đang được sủng ái của Diệp phi, vì thế mà, công chúa vô cùng được lòng tiên đế.
Khi đó, Định vương gia chưa được phong vương ban đất, vẫn còn ở trong một phủ đệ được cấp gần kinh thành. Thường xuyên được mời vào cung chơi cờ cùng tiên đế, đôi lần, còn tình cờ bắt gặp hình ảnh tiên đế chơi đùa vui vẻ cùng tiểu công chúa, tình cảm phụ tử rất ư là tốt đẹp.
Sau này xảy ra biến cố lớn, ai cũng nghĩ tiên đế vì chán ghét mẫu phi của Ngọc Dao, đâm ra chán ghét luôn cả nàng, nên mới mượn cớ cho nàng theo Vương Hạo chân nhân tu tiên học đạo, mục đích là muốn nàng chân chính ly khai khỏi hoàng thất. Nhưng chỉ có Định vương gia - hoàng đệ ruột thịt của tiên đế là sáng mắt sáng lòng, hiểu được tâm tư tiên đế đối với Ngọc Dao chu toàn thế nào.
Định vương gia chau mày: “Con đã được Vương Hạo chân nhân thu nhận làm đồ đệ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”
Ngọc Dao cung kính trả lời: “ Quốc gia đang lâm nguy, Ngọc Dao đâu thể chỉ biết thủ thân, vô cảm nhìn giang sơn tiên đế cố gắng gìn giữ bao nhiêu năm qua không thiếu một tấc đất, nay lại dễ dàng rơi vào tay ngoại bang như vậy được.”
Vương gia mỉm cười từ ái: “Suy nghĩ của con thật đánh khen ngợi, nếu tên khuyển tử nhà ta được một góc như con thì thật tốt biết mấy. Hảo ý của con ta có thể đón nhận, nhưng Ngọc Dao à, con là phận nữ nhi, những việc xông pha chiến trường thế này thực sự không dành cho con đâu.”
Ngọc Dao đã định lên tiếng phân bua, nhưng Tề Hiếu Phàm bị vương gia đạp đuôi, bèn bất mãn lên tiếng: “Sao cha có thể hạ thấp con trước mặt biểu hoàng tỷ như thế được?”
Định vương gia quắc mắt tức giận, quát: “Con thử xem lại bản thân mình đi, đã làm được chuyện gì nên hồn nên vía khiến cho cha hài lòng hay chưa? Suốt ngày mang bộ dạng thư sinh trói gà không chặt thế kia thì làm nên tích sự gì ?”
Hai cha con Định vương gia và Tề Hiếu Phàm mỗi lần gặp nhau là lại tranh cãi ầm ĩ , Ngọc Dao đứng giữa đều hứng trọn.
Bất thình lình, một tiếng tù và kéo dài vang dội trong không trung, báo động quân địch triển khai tấn công bất ngờ.
Nhìn cảnh tượng mẫu tử hai người họ tình thâm, trong lòng Ngọc Dao bỗng nhiên dâng trào một cỗ tư vị khó tả.
Sáu tuổi nàng đã không còn mẫu thân, tới giờ phút này, thú thực cũng không còn nhớ rõ nhân dạng của mẫu phi ra sao. Tình cảm ấm áp mẫu tử khi xưa, chỉ còn là những hồi ức mơ hồ vỡ vụn.
Nếu như ngày ấy mẫu phi không bị hàm oan mà chết, có lẽ hiện tại, nàng vẫn đang yên ổn làm thập thất công chúa sống trong đài các điện ngọc. Không chừng còn yên bề gia thất, sinh hạ nhi tử rồi cũng nên.
Trông thấy Ngọc Dao ngẩn người suy nghĩ, Tề Hiếu Phàm bèn bước đến huơ huơ cái quạt trong tay trước mặt nàng: “Biểu hoàng tỷ suy nghĩ cái gì mà đột nhiên xuất thần tới vậy?”
Ngọc Dao hồi thần, né tránh câu hỏi của hắn, giả vờ chỉ tay vào cái xe ngựa xa hoa đang chất đầy hành lý trước mặt, hỏi: “Ngươi chuẩn bị đi chiến trường hay đi du sơn ngọan thủy? Đem một đống hành lý không cần thiết kia để làm gì?”
Tề Hiếu Phàm xòe hai tay, lắc đầu bất đắc dĩ: “Không phải ta, là mẫu thân ta chuẩn bị cả đấy!”
Nghe vậy, Ngọc Dao liền hướng vương phi lễ độ chào từ biệt.
Vương phi cười hiền hòa, vẫy tay đáp lại nàng.
Đi được tầm hai canh giờ, Ngọc Dao chịu không nổi cái cảnh ngồi một chỗ, bốn phía tù túng bí bách. Bèn đề nghị dừng xe lại, căn dặn phu xe và tùy tùng của Tề Hiếu Phàm cứ thong thả đi sau, còn nàng thì đem Tề Hiếu Phàm ngự kiếm Bích Hải đi cho vừa nhanh, vừa thoải mái.
Lần đầu tiên Tề Hiếu Phàm ngự kiếm, chưa quen độ cao lẫn cách di chuyển trên không, sợ đến tái xanh mặt mày, chỉ dám nhắm tịt mắt, hai tay túm chặt ống tay áo của Ngọc Dao, miệng liên tục lẩm bẩm niệm ‘Nam mô A di đà phật’.
Ban ngày cả hai liên tục ngự kiếm di chuyển, tới tối, thì lưu tạm quán trọ hay miếu hoang bên đường. Cho đến ngày thứ tư, Ngọc Dao và Tề Hiếu Phàm đã đến được thành Hoài Dương, trong khi đó xe ngựa và tùy tùng vẫn còn cách rất xa.
Bởi vì, trong quân doanh có nguyên tắc không cho phép xuất hiện nữ tử bên ngoài. Bất đắc dĩ, Ngọc Dao đành đổi thành một thân nam trang mới có thể theo Tề hiếu Phàm vào doanh trướng diện kiến Định vương gia.
Tề Hiếu Phàm gật gù vỗ mông ngựa, dẻo mồm dẻo miệng khen nàng vận nam trang tuy có bớt đi vài phần yêu kiều, nhưng lại tăng thêm vài phần cương nghị, rất có dáng dấp của một vị công tử anh tuấn tiêu sái.
Thời điểm đó, Định vương gia đang một mình trong doanh trướng, nghiền ngẫm kế sách phân phối hợp lý binh lực trong tay, để có thể trả giá thật ít mà vẫn hoàn thành mục tiêu giành lại ba thành trì đã từ mất trong tay Kiên quốc. Đột ngột một quân sĩ tiến vào, cung kính trình báo: “Bẩm vương gia, thế tử đang đợi bên ngoài doanh trại xin được cầu kiến. ”
Vương gia không ngờ tên khuyển tử nhà mình lại dám có gan tìm đến tận nơi này, liền không ngần ngại phân phó thuộc hạ cho hắn vào.
Một lúc sau, Tề Hiếu Phàm cùng Ngọc Dao đồng loạt bước vào doanh trướng.
Tề Hiếu Phàm bước lên chấp tay thi lễ: “Cha, nhi tử đến rồi đây.”
Nhìn thấy có người đi cùng nhi tử nhà mình, Định vương gia lập tức nheo mắt nghi hoặc, hỏi: “Người này là ai?”
Chưa đợi Tề Hiếu Phàm mở lời, Ngọc Dao đã chủ động hướng vương gia chấp tay hành lễ: “Hoàng thúc phụ đã quên đứa cháu lưu lạc này rồi sao?”
Lời vừa nói ra, Định vương gia đã lập tức chau mày, đánh giá kỹ lưỡng người thanh niên mi thanh mục tú đang đứng trước mặt. Sau đó ngài nhận ra một điều, chính là người này càng nhìn lại càng thấy quen mắt.
Khuôn mặt nghiêm cẩn này có ba phần giống với tiên đế, nhưng đồng thời đường nét lại thanh mảnh mềm mại rất hơn nhiều. Nếu không lầm thì… đây là nữ tử?
“Ta nhớ ra rồi, ngươi trông rất giống với Diệp hoàng quý phi đã mất năm hơn hai mươi mấy năm trước. Có phải con là ... Ngọc Dao, đúng không?”
Hơn hai mươi lăm năm trước, ở trong cung không ai không biết, thập thất công chúa sinh ra đã là một tiểu hài tử khả ái đáng yêu, thông minh lém lỉnh. Cộng thêm địa vị đang được sủng ái của Diệp phi, vì thế mà, công chúa vô cùng được lòng tiên đế.
Khi đó, Định vương gia chưa được phong vương ban đất, vẫn còn ở trong một phủ đệ được cấp gần kinh thành. Thường xuyên được mời vào cung chơi cờ cùng tiên đế, đôi lần, còn tình cờ bắt gặp hình ảnh tiên đế chơi đùa vui vẻ cùng tiểu công chúa, tình cảm phụ tử rất ư là tốt đẹp.
Sau này xảy ra biến cố lớn, ai cũng nghĩ tiên đế vì chán ghét mẫu phi của Ngọc Dao, đâm ra chán ghét luôn cả nàng, nên mới mượn cớ cho nàng theo Vương Hạo chân nhân tu tiên học đạo, mục đích là muốn nàng chân chính ly khai khỏi hoàng thất. Nhưng chỉ có Định vương gia - hoàng đệ ruột thịt của tiên đế là sáng mắt sáng lòng, hiểu được tâm tư tiên đế đối với Ngọc Dao chu toàn thế nào.
Định vương gia chau mày: “Con đã được Vương Hạo chân nhân thu nhận làm đồ đệ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”
Ngọc Dao cung kính trả lời: “ Quốc gia đang lâm nguy, Ngọc Dao đâu thể chỉ biết thủ thân, vô cảm nhìn giang sơn tiên đế cố gắng gìn giữ bao nhiêu năm qua không thiếu một tấc đất, nay lại dễ dàng rơi vào tay ngoại bang như vậy được.”
Vương gia mỉm cười từ ái: “Suy nghĩ của con thật đánh khen ngợi, nếu tên khuyển tử nhà ta được một góc như con thì thật tốt biết mấy. Hảo ý của con ta có thể đón nhận, nhưng Ngọc Dao à, con là phận nữ nhi, những việc xông pha chiến trường thế này thực sự không dành cho con đâu.”
Ngọc Dao đã định lên tiếng phân bua, nhưng Tề Hiếu Phàm bị vương gia đạp đuôi, bèn bất mãn lên tiếng: “Sao cha có thể hạ thấp con trước mặt biểu hoàng tỷ như thế được?”
Định vương gia quắc mắt tức giận, quát: “Con thử xem lại bản thân mình đi, đã làm được chuyện gì nên hồn nên vía khiến cho cha hài lòng hay chưa? Suốt ngày mang bộ dạng thư sinh trói gà không chặt thế kia thì làm nên tích sự gì ?”
Hai cha con Định vương gia và Tề Hiếu Phàm mỗi lần gặp nhau là lại tranh cãi ầm ĩ , Ngọc Dao đứng giữa đều hứng trọn.
Bất thình lình, một tiếng tù và kéo dài vang dội trong không trung, báo động quân địch triển khai tấn công bất ngờ.
/43
|