Đợi một chút.
Nghe được lời nói của đối phương, đấu giá sư chấn động.
Ăn cơm chùa à?
Tuy thế giới này có rất nhiều người ăn cơm chùa, nhưng không ai dám ăn cơm chùa trong phòng đấu giá ở thành Lôi Đình, huống chi người này vừa mới cùng Tam hoàng tử đấu giá, chẳng lẽ là cố ý đến kiếm chuyện?
Ta đã vừa mới nói, hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai ta nhất định sẽ trả cho phòng bán đấu giá.
Lớn mật, dám ăn cơm chùa, người đâu.
Bán đấu giá sư vừa mới nói xong, từ bốn phía rất nhiều đại hán(*) đã phóng tới, như hung thần ác sát chằm chằm vào Long Ngạo, lúc này Tưởng Quân bỗng nhiên cười lạnh nói:
Thì ra là một tên phế vật ăn cơm chùa, bắt người này lại cho ta.
Đừng giết hắn, ta ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc có mấy cái đầu, dám ở Lôi Đình thành giương oai.
Tất cả đại cao thủ của Hoàng thất, Tưởng gia và phòng bán đấu giá liên tục được cử lên, ba bốn mươi người, đi nhanh, trở lại nhanh hơn, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả phòng bán đấu giá.
Nhìn thấy bóng người bay ngược tứ tán, sắc mặt Tưởng Quân và Tam hoàng tử Triệu Hạo kinh hãi, võ giả Tiên Thiên?
Khó trách đối phương cuồng vọng như thế, thì ra là võ giả Tiên Thiên.
Võ giả Tiên Thiên ở chỗ khác có lẽ có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở nơi cao thủ nhiều như mây như ở Lôi Đình thành thì cũng phải ngoan ngoãn, thân là Tam hoàng tử của hoàng thất, bên người Triệu Hạo còn có Tưởng Quân cũng là võ giả Tiên Thiên, đương nhiên là có thể bảo vệ được.
Hai người ra lệnh một tiếng, hai gã võ giả Tiên Thiên thoát ra, nhưng kết quả hai gã này thậm chí cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị Long Ngạo một cước một hung hăng đạp ra ngoài.
Một cước một?
Nhìn thấy võ giả Tiên Thiên đều bị đối phương một cước một đạp bay, Triệu Hạo và Tưởng Quân xem như hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, nhưng lúc này một đạo khí tức khủng bố lan tràn, lập tức bao phủ cả phòng bán đấu giá.
Tiểu huynh đệ, bình tĩnh một chút, chớ vội.
Một đại hán trung niên bước chậm từ tầng hai đi xuống, dáng vẻ người này vô cùng nho nhã, ngũ quan cương nghị, thân hình cao lớn, trong tay cầm quạt xếp, nhìn thấy đại hán trung niên, bán đấu giá sư khom mình hành lễ, nói:
Hành trưởng.
Khoát khoát tay, Lưu Phong vừa cười vừa nói:
Việc này ta đã biết rõ, ở đây giao cho ta xử lý, giải tán tất cả mọi người đi, hôm nay đấu giá đến đây là kết thúc.
Gật gật đầu, đấu giá sư lập tức tìm người giải tán mọi người ở phòng bán đấu giá, chỉ trong chốc lát tất cả mọi người ở đại sảnh biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có Long Ngạo, Lưu Phong, Triệu Hạo và Tưởng Quân.
Lưu hành trưởng, người này cùng ta đấu giá nhưng lại không có thú đan, như vậy Lôi Đình quả ngàn năm này có phải có phải là sẽ về tay ta hay không?
Nhìn thấy Tam hoàng tử Triệu Hạo, trong nội tâm Lưu Phong càng thêm coi thường và khinh miệt, nhưng e ngại về thân phận của đối phương nên vẫn tiếp tục vừa cười vừa nói:
Tam hoàng tử, việc này ta sẽ xử lý, Tam hoàng tử, đấu giá đã chấm dứt rồi.
Lệnh đuổi khách.
Tuy Lưu Phong không nói rõ, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, nếu không phải nể mặt hoàng thất Lôi Đình, Lưu Phong căn bản sẽ không kiêng nể Tam hoàng tử Triệu Hạo.
Liếc mắt nhìn Long Ngạo thật sâu, Triệu Hạo âm lãnh nói ra:
Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hi vọng ngươi cả đời đều sống ở chỗ này.
Tưởng Quân và Triệu Hạo đành phải rời đi, Lưu Phong lại vừa cười vừa nói:
Tiểu huynh đệ, ngươi tới từ vương quốc Tinh Vân đúng không?
Đối phương biết rõ thân phận của mình, Long Ngạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao vừa rồi hắn và Âu Dương Phi ngồi cùng một chỗ, dựa theo thực lực bán đấu giá, trong thời gian ngắn tra ra thân phận của mình căn bản chính là một chuyện vô cùng đơn giản.
Ta là Long Ngạo ở Xích Hoả trấn, vương quốc Tinh Vân.”
Tốt, ta tên là Lưu Phong, nếu như không ngại, ngươi có thể gọi ta một tiếng Lưu đại ca, ta gọi ngươi là Long huynh đệ, như thế nào? Lưu đại ca? Long huynh đệ?
Long Ngạo rất ngạc nhiên, dù sao thân phận và thực lực của đối phương còn tại đó, vì sao đối với mình khách khí như thế?
Lưu đại ca, huynh làm như vậy, Tam hoàng tử Triệu Hạo liệu có bỏ qua không?
Ha ha ha, không sao, một hoàng tử quần là áo lượt bỏ đi, đến đây, ta có chút việc nói với ngươi.
Trong lòng rất hiếu kỳ, Long Ngạo đi theo Lưu Phong lên tới hai tầng, vào trong một gian phòng phong cách cổ xưa.
Lưu đại ca, ta muốn Lôi Đình Quả ngàn năm là do tình thế bắt buộc, nhưng trên người của ta xác thực không có hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, nhưng ta hứa trong một tháng ta sẽ đem hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai trả lại cho phòng bán đấu giá.
Lắc đầu, Lưu Phong nói ra:
Long huynh đệ, Lôi Đình quả ngàn năm này ta tặng cho ngươi, về phần Tam hoàng tử kia ngươi không cần quá quan tâm.
Lưu đại ca, ta không thể nhận không Lôi Đình quả này.
Nếu như ngươi lại chối từ, thì không xem ta là đại ca rồi.
Lời nói đã nói đến nước này, Long Ngạo chỉ có thể tiếp nhận, bất kể thế nào Lôi Đình quả ngàn năm này tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không phải bởi vì kế tiếp là Lôi Đình chiến, hắn thậm chí muốn lập tức quay về Xích Hỏa trấn.
Long huynh đệ, thứ cho ta nói thẳng, ngươi lần này đến đây có phải đại diện cho Hộ quốc đường của Tinh Vân tham gia lôi Đình chiến hay không?
Cũng không giấu diếm, Long Ngạo gật đầu hồi đáp:
Đúng vậy.
Long huynh đệ, thứ cho ta nhiều lời, theo như ta biết, với thực lực của ngươi hình như căn bản không có tư cách gia nhập vào Tinh Vân Hộ quốc đường, huống chi là đại diện cho Tinh Vân Hộ quốc đường tham gia Lôi Đình chiến, ta muốn hỏi xem chuyện này là sao?
Không dối gạt Lưu đại ca, việc này ta cũng không biết, đều là hoàng thất Tinh Vân làm ra.
Nhìn thấy đối phương không muốn nhiều lời, Lưu Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa, đành ra:
Trong Lôi Đình chiến, Hộ quốc đường các vương quốc đều quyết đấu sinh tử, nếu không cẩn thận thì tính mạng cũng để lại đó. Long huynh đệ, nếu như ngươi đồng ý thì có thể gia nhập vào phòng bán đấu giá của ta, ngươi thấy sao?”
Cành nguyệt quế.
Nhìn thấy đối phương ném cành nguyệt quế ra(*), Long Ngạo cũng có chút ngạc nhiên, nói ra:
Lưu đại ca, ý tốt của huynh ta xin ghi nhận, tuy nhiên hoàng thất Tinh Vân đối với ta cũng không tệ, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không làm, cho nên kính xin Lưu đại ca thông cảm.
Tốt, ngươi đã không muốn, ta cũng không bắt buộc.
Hình như sớm đã đoán được Long Ngạo sẽ như thế, Lưu Phong cũng không làm khó. Kế tiếp, hai người đơn giản trò chuyện vài câu, Long Ngạo liền xoay người rời đi.
Hành trưởng, một tiểu Hộ quốc sư nhỏ nhoi của vương quốc Tinh Vân, chúng ta làm như vậy thì được gì chứ?
Ta vừa mới nhìn đã thấy tư vị của kẻ này, mười năm làm phế vật nhưng không buông bỏ, không lâu sau đó lại phất lên rất nhanh, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi kẻ này vừa được quật khởi như thế, vừa trở thành Hộ quốc sư của hoàng thất Tinh Vân, chỉ cần là thành tựu này, thử hỏi hắn còn là người bình thường sao?
Hành trưởng, tuy nhiên người này không đơn giản, lại trêu chọc Tam hoàng tử, nếu chúng ta ném cành nguyệt quế ra, chẳng phải là rõ ràng đối kháng với hoàng thất?
Hừ, một hoàng tử phế vật, ta cũng không tin hoàng thất sẽ vì một phế vật mà đối nghịch với phòng đấu giá của chúng ta, ngươi truyền lệnh xuống, sau này kẻ này nếu quay lại trả lại hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai thì kiên quyết không lấy, hiểu chưa?
Hiểu rõ.
Nhìn thấy thiếu niên đã rời đi, hai mắt Lưu Phong dần dần sáng rực lên, lẩm bẩm:
Long Ngạo, rất có ý tứ, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.
***
(*) Đại hán: Người đàn ông lực lưỡng, cao to.
(*) Ném cành nguyệt quế ra: Ý nói mang đến cho mình chuyện tốt.
Nghe được lời nói của đối phương, đấu giá sư chấn động.
Ăn cơm chùa à?
Tuy thế giới này có rất nhiều người ăn cơm chùa, nhưng không ai dám ăn cơm chùa trong phòng đấu giá ở thành Lôi Đình, huống chi người này vừa mới cùng Tam hoàng tử đấu giá, chẳng lẽ là cố ý đến kiếm chuyện?
Ta đã vừa mới nói, hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai ta nhất định sẽ trả cho phòng bán đấu giá.
Lớn mật, dám ăn cơm chùa, người đâu.
Bán đấu giá sư vừa mới nói xong, từ bốn phía rất nhiều đại hán(*) đã phóng tới, như hung thần ác sát chằm chằm vào Long Ngạo, lúc này Tưởng Quân bỗng nhiên cười lạnh nói:
Thì ra là một tên phế vật ăn cơm chùa, bắt người này lại cho ta.
Đừng giết hắn, ta ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc có mấy cái đầu, dám ở Lôi Đình thành giương oai.
Tất cả đại cao thủ của Hoàng thất, Tưởng gia và phòng bán đấu giá liên tục được cử lên, ba bốn mươi người, đi nhanh, trở lại nhanh hơn, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả phòng bán đấu giá.
Nhìn thấy bóng người bay ngược tứ tán, sắc mặt Tưởng Quân và Tam hoàng tử Triệu Hạo kinh hãi, võ giả Tiên Thiên?
Khó trách đối phương cuồng vọng như thế, thì ra là võ giả Tiên Thiên.
Võ giả Tiên Thiên ở chỗ khác có lẽ có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở nơi cao thủ nhiều như mây như ở Lôi Đình thành thì cũng phải ngoan ngoãn, thân là Tam hoàng tử của hoàng thất, bên người Triệu Hạo còn có Tưởng Quân cũng là võ giả Tiên Thiên, đương nhiên là có thể bảo vệ được.
Hai người ra lệnh một tiếng, hai gã võ giả Tiên Thiên thoát ra, nhưng kết quả hai gã này thậm chí cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị Long Ngạo một cước một hung hăng đạp ra ngoài.
Một cước một?
Nhìn thấy võ giả Tiên Thiên đều bị đối phương một cước một đạp bay, Triệu Hạo và Tưởng Quân xem như hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, nhưng lúc này một đạo khí tức khủng bố lan tràn, lập tức bao phủ cả phòng bán đấu giá.
Tiểu huynh đệ, bình tĩnh một chút, chớ vội.
Một đại hán trung niên bước chậm từ tầng hai đi xuống, dáng vẻ người này vô cùng nho nhã, ngũ quan cương nghị, thân hình cao lớn, trong tay cầm quạt xếp, nhìn thấy đại hán trung niên, bán đấu giá sư khom mình hành lễ, nói:
Hành trưởng.
Khoát khoát tay, Lưu Phong vừa cười vừa nói:
Việc này ta đã biết rõ, ở đây giao cho ta xử lý, giải tán tất cả mọi người đi, hôm nay đấu giá đến đây là kết thúc.
Gật gật đầu, đấu giá sư lập tức tìm người giải tán mọi người ở phòng bán đấu giá, chỉ trong chốc lát tất cả mọi người ở đại sảnh biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có Long Ngạo, Lưu Phong, Triệu Hạo và Tưởng Quân.
Lưu hành trưởng, người này cùng ta đấu giá nhưng lại không có thú đan, như vậy Lôi Đình quả ngàn năm này có phải có phải là sẽ về tay ta hay không?
Nhìn thấy Tam hoàng tử Triệu Hạo, trong nội tâm Lưu Phong càng thêm coi thường và khinh miệt, nhưng e ngại về thân phận của đối phương nên vẫn tiếp tục vừa cười vừa nói:
Tam hoàng tử, việc này ta sẽ xử lý, Tam hoàng tử, đấu giá đã chấm dứt rồi.
Lệnh đuổi khách.
Tuy Lưu Phong không nói rõ, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, nếu không phải nể mặt hoàng thất Lôi Đình, Lưu Phong căn bản sẽ không kiêng nể Tam hoàng tử Triệu Hạo.
Liếc mắt nhìn Long Ngạo thật sâu, Triệu Hạo âm lãnh nói ra:
Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hi vọng ngươi cả đời đều sống ở chỗ này.
Tưởng Quân và Triệu Hạo đành phải rời đi, Lưu Phong lại vừa cười vừa nói:
Tiểu huynh đệ, ngươi tới từ vương quốc Tinh Vân đúng không?
Đối phương biết rõ thân phận của mình, Long Ngạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao vừa rồi hắn và Âu Dương Phi ngồi cùng một chỗ, dựa theo thực lực bán đấu giá, trong thời gian ngắn tra ra thân phận của mình căn bản chính là một chuyện vô cùng đơn giản.
Ta là Long Ngạo ở Xích Hoả trấn, vương quốc Tinh Vân.”
Tốt, ta tên là Lưu Phong, nếu như không ngại, ngươi có thể gọi ta một tiếng Lưu đại ca, ta gọi ngươi là Long huynh đệ, như thế nào? Lưu đại ca? Long huynh đệ?
Long Ngạo rất ngạc nhiên, dù sao thân phận và thực lực của đối phương còn tại đó, vì sao đối với mình khách khí như thế?
Lưu đại ca, huynh làm như vậy, Tam hoàng tử Triệu Hạo liệu có bỏ qua không?
Ha ha ha, không sao, một hoàng tử quần là áo lượt bỏ đi, đến đây, ta có chút việc nói với ngươi.
Trong lòng rất hiếu kỳ, Long Ngạo đi theo Lưu Phong lên tới hai tầng, vào trong một gian phòng phong cách cổ xưa.
Lưu đại ca, ta muốn Lôi Đình Quả ngàn năm là do tình thế bắt buộc, nhưng trên người của ta xác thực không có hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai, nhưng ta hứa trong một tháng ta sẽ đem hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai trả lại cho phòng bán đấu giá.
Lắc đầu, Lưu Phong nói ra:
Long huynh đệ, Lôi Đình quả ngàn năm này ta tặng cho ngươi, về phần Tam hoàng tử kia ngươi không cần quá quan tâm.
Lưu đại ca, ta không thể nhận không Lôi Đình quả này.
Nếu như ngươi lại chối từ, thì không xem ta là đại ca rồi.
Lời nói đã nói đến nước này, Long Ngạo chỉ có thể tiếp nhận, bất kể thế nào Lôi Đình quả ngàn năm này tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không phải bởi vì kế tiếp là Lôi Đình chiến, hắn thậm chí muốn lập tức quay về Xích Hỏa trấn.
Long huynh đệ, thứ cho ta nói thẳng, ngươi lần này đến đây có phải đại diện cho Hộ quốc đường của Tinh Vân tham gia lôi Đình chiến hay không?
Cũng không giấu diếm, Long Ngạo gật đầu hồi đáp:
Đúng vậy.
Long huynh đệ, thứ cho ta nhiều lời, theo như ta biết, với thực lực của ngươi hình như căn bản không có tư cách gia nhập vào Tinh Vân Hộ quốc đường, huống chi là đại diện cho Tinh Vân Hộ quốc đường tham gia Lôi Đình chiến, ta muốn hỏi xem chuyện này là sao?
Không dối gạt Lưu đại ca, việc này ta cũng không biết, đều là hoàng thất Tinh Vân làm ra.
Nhìn thấy đối phương không muốn nhiều lời, Lưu Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa, đành ra:
Trong Lôi Đình chiến, Hộ quốc đường các vương quốc đều quyết đấu sinh tử, nếu không cẩn thận thì tính mạng cũng để lại đó. Long huynh đệ, nếu như ngươi đồng ý thì có thể gia nhập vào phòng bán đấu giá của ta, ngươi thấy sao?”
Cành nguyệt quế.
Nhìn thấy đối phương ném cành nguyệt quế ra(*), Long Ngạo cũng có chút ngạc nhiên, nói ra:
Lưu đại ca, ý tốt của huynh ta xin ghi nhận, tuy nhiên hoàng thất Tinh Vân đối với ta cũng không tệ, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không làm, cho nên kính xin Lưu đại ca thông cảm.
Tốt, ngươi đã không muốn, ta cũng không bắt buộc.
Hình như sớm đã đoán được Long Ngạo sẽ như thế, Lưu Phong cũng không làm khó. Kế tiếp, hai người đơn giản trò chuyện vài câu, Long Ngạo liền xoay người rời đi.
Hành trưởng, một tiểu Hộ quốc sư nhỏ nhoi của vương quốc Tinh Vân, chúng ta làm như vậy thì được gì chứ?
Ta vừa mới nhìn đã thấy tư vị của kẻ này, mười năm làm phế vật nhưng không buông bỏ, không lâu sau đó lại phất lên rất nhanh, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi kẻ này vừa được quật khởi như thế, vừa trở thành Hộ quốc sư của hoàng thất Tinh Vân, chỉ cần là thành tựu này, thử hỏi hắn còn là người bình thường sao?
Hành trưởng, tuy nhiên người này không đơn giản, lại trêu chọc Tam hoàng tử, nếu chúng ta ném cành nguyệt quế ra, chẳng phải là rõ ràng đối kháng với hoàng thất?
Hừ, một hoàng tử phế vật, ta cũng không tin hoàng thất sẽ vì một phế vật mà đối nghịch với phòng đấu giá của chúng ta, ngươi truyền lệnh xuống, sau này kẻ này nếu quay lại trả lại hai mươi viên thú đan Tiên Thiên cấp hai thì kiên quyết không lấy, hiểu chưa?
Hiểu rõ.
Nhìn thấy thiếu niên đã rời đi, hai mắt Lưu Phong dần dần sáng rực lên, lẩm bẩm:
Long Ngạo, rất có ý tứ, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng.
***
(*) Đại hán: Người đàn ông lực lưỡng, cao to.
(*) Ném cành nguyệt quế ra: Ý nói mang đến cho mình chuyện tốt.
/154
|