Rời khỏi hoàng thất Tinh Vân?
Nghe được lời nói của Long Ngạo, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều có chút ngạc nhiên.
Trong lòng hai người rõ ràng nhận ra được Long gia rời bỏ hoàng thất Tinh Vân là ý vị như thế nào.
Sắc mặt Long Hạo Thạch nghiêm trọng hỏi:
Ngạo nhi, quan hệ của con và hoàng thất Tinh Vân đã tan vỡ đến thế này sao?
Đối với ý tứ của gia gia, Long Ngạo lại làm sao không biết, hắn lắc đầu, nói ra:
Gia gia, tin rằng mọi người có lẽ đã biết rõ, ân oán của con cùng Tinh Vân Hộ quốc đường như vậy.
Long Hạo Thạch và Long Nghị gật gật đầu, đối với những chuyện xảy ra giữa Ngạo nhi và Tinh Vân Hộ quốc đường, hai người đã biết rõ rành mạch.
Gia gia, cha, trong khoảng thời gian ở bên ngoài, con dần dần bắt đầu hiểu ra một đạo lý, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Long Hạo Thạch và Long Nghị hình như biết rõ Long Ngạo kế tiếp muốn nói điều gì, nhưng hai người đều cảm giác chuyện này là đương nhiên, bất kể nói thế nào, Long gia trong mắt của vương quốc Tinh Vân thực không đáng kể chút nào.
Con biết rõ, hoàng thất Tinh Vân đối với Long gia chúng ta thực sự là không coi ra gì, nhưng Long gia nếu vẫn cứ ở lại Tinh Vân vương quốc…
Long Ngạo không tiếp tục nói nữa, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Long Hạo Thạch và Long Nghị đều không phải người ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Ngạo nhi, hai người đều không nói gì, bắt đầu cúi đầu trầm tư.
Nghĩ một hồi, cuối cùng Long Nghị mở miệng nói ra:
Ngạo nhi, ý tứ của con chúng ta đều hiểu rõ, nhưng vừa rồi con cũng đã nói, địa vị và thực lực của Long gia chúng ta đều còn tại đó, một khi rời bỏ vương quốc Tinh Vân, thử hỏi hoàng thất sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Long Hạo Thạch nói tiếp:
Cho dù vương quốc Tinh Vân chịu buông tha, với thực lực của Long gia chúng ta thì chỉ sợ cũng rất khó có chỗ dừng chân.
Đối với lo lắng của gia gia, Long Ngạo sớm đã nghĩ tới.
Nhưng chính vì như thế, Long Ngạo mới càng muốn để cho gia tộc rời khỏi hoàng thất Tinh Vân, bởi vì hắn không muốn mình và gia tộc bị quản chế khắp nơi.
Gia gia, cha, con biết rõ, vừa mới bắt đầu rời khỏi vương quốc Tinh Vân, Long gia chúng ta sẽ nửa bước khó đi, nhưng chỉ cần đi qua khảm(*) này, Long gia chúng ta nhất định sẽ quật khởi, tin tưởng con đi.
Nhìn Long Ngạo thật lâu, bất kể là Long Hạo Thạch hay là Long Nghị, đột nhiên cùng gật đầu, Long Hạo Thạch nói:
Ngạo nhi, con đã quyết định, chúng ta đây lựa chọn tin tưởng con.
Gia chủ, hoàng đế Tinh Vân mang theo thái tử, còn có đường chủ Hộ quốc đường tự mình đến nhà thăm hỏi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa một tên hạ nhân bỗng nhiên chạy vào, quỳ một chân trên đất nói ra.
Hoàng đế hoàng thất Tinh Vân? Thái tử? Đường chủ Hộ quốc đường?
Nghe ba người đến đây, Long Hạo Thạch, Long Nghị và Long Ngạo cùng đứng lên, trên vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên.
Có thể biết rằng, trong vương quốc Tinh Vân chỉ có hai người có thực quyền lớn nhất, đầu tiên là Âu Dương Phong hoàng đế hoàng thất Tinh Vân, thứ hai là được Đường Lâm đường chủ Hộ quốc đường, về phần Âu Dương Phi, ngày sau sẽ là hoàng đế vương quốc.
Hình như có thể đoán được mục đích của ba người khi đến đây, Long Ngạo nói ra:
Gia gia, cha, con không muốn gặp bọn họ, mọi người giúp con tiễn khách.
Ngăn Long Ngạo lại, Long Hạo Thạch nói ra:
Ngạo nhi, bất kể nói thế nào, Long gia chúng ta hiện tại còn chưa rời khỏi vương quốc Tinh Vân, nếu trở mặt, Long gia chúng ta sẽ rất bị động.
Long Ngạo đương nhiên hiểu rõ ý tứ của gia gia, hắn vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục lưu lại.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Phi, Âu Dương Phong và Đường Lâm cười tiến vào đại đường Long gia, Đường Lâm người chưa tới, thanh âm đã truyền đến:
Long huynh đệ, lần này ngươi thật đúng là làm vương quốc Tinh Vân ta tăng thể diện.
Nghe được lời nói của Đường Lâm, sắc mặt ba người Long Ngạo đều như một.
Đối với ý tứ trong lời nói Đường Lâm, Long Ngạo lại làm sao không biết, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, lúc trước mình bị buộc phải rời khỏi Hộ quốc đường, thử hỏi hoàng thất Tinh Vân ở nơi nào? Đường Lâm ở nơi nào?
Đường chủ, thật ngại quá, ta đã không phải là thành viên của Tinh Vân Hộ quốc đường, cho nên lần này tham gia Lôi Đình chiến, ta chỉ tự đại diện chính mình.
Đối với lời nói của Long Ngạo, Đường Lâm và Âu Dương Phong cũng không có chút nào phẫn nộ, khuôn mặt vẫn cứ tươi cười, ba người lần lượt ngồi xuống.
Long Ngạo, ta biết rõ, việc này hoàng thất Tinh Vân thực sự xin lỗi ngươi, có điều ta cùng Đường huynh đã từng nói qua việc này, từ giờ trở đi Long Ngạo chính thức trở thành phó đường chủ của Hộ quốc đường, hơn nữa còn là đường chủ kế nhiệm.
Nghe được chuyện đó, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều chấn động, bởi vì hai người biết rõ ý vị của đường chủ Hộ quốc đường là như thế nào.
Nhưng Long Ngạo lại không có cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao lần này mình tham gia Lôi Đình chiến đạt được hạng thứ hai, nhưng nếu mình không đạt được những thành tựu này thì sao chứ?
Không hề nghi ngờ, một khi mình không đạt được hạng thứ hai ở Lôi Đình chiến, vương quốc Tinh Vân không chỉ sẽ không để cho hắn trở về Hộ quốc đường, thậm chí còn sẽ đánh rắn giập đầu(*).
Chính vì như thế, bản thân Long Ngạo đã có quyết định.
Nhưng còn không đợi Long Ngạo nói chuyện, Đường Lâm bỗng nhiên nói ra:
Long gia chủ, ba ngày trước chúng ta đã phát ra chiêu cáo, từ nay về sau Long gia chính là Xích Hỏa trấn thổ hoàng đế(*), mặc kệ lúc nào, mặc kệ chuyện gì xảy ra, vương quốc Tinh Vân cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Xích Hỏa trấn.
Nghe được lời nói của Đường Lâm, kể cả Long Hạo Thạch và Long Nghị và Long Ngạo đều bị triệt để khiếp sợ.
Ba người Long Hạo Thạch không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ vương quốc Tinh Vân làm như thế là ý vị như thế nào.
Nói cách khác, từ nay về sau Xích Hỏa trấn thuộc về Long gia mà không thuộc về vương quốc Tinh Vân nữa.
Long Ngạo, nếu như hoàng thất làm như thế mà ngươi còn không hài lòng thì ta đây chỉ có đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ngươi.
Bệ hạ, vạn lần không được.
Long Hạo Thạch chấn động, vội vàng đi ra hoà giải, sợ Long Ngạo chọc giận Âu Dương Phong.
Bất kể nói thế nào, hiện tại Long gia vẫn ở trên địa bàn vương quốc Tinh Vân, một khi Tinh Vân hoàng thất trở mặt, cuối cùng chịu thiệt hại nhất vẫn là Long gia.
Với tư cách gia chủ Long gia, thứ Long Hạo Thạch nghĩ đến đầu tiên vẫn là lợi ích của Long gia.
Đối với suy nghĩ trong nội tâm của gia gia, Long Ngạo lại làm sao không biết, trong nội tâm thở dài một tiếng thật sâu, vì gia tộc, vì gia gia và cha, xem ra mình chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Bệ hạ, đường chủ, tuy ta sẽ không trở về Hộ quốc đường, nhưng ta có thể đáp ứng, chỉ cần vương quốc Tinh Vân có việc, Long Ngạo ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cái ta có thể làm được cũng chỉ có điểm này, hi vọng hai vị có thể hiểu cho.
Nghe thấy Ngạo nhi nói như thế, Long Hạo Thạch và Long Nghị kinh hãi.
Nhưng Âu Dương Phong và Đường Lâm lại cười lớn, Âu Dương Phong vừa cười vừa nói:
Không có vấn đề, chỉ cần ngươi vui là được. Đúng rồi, Long Ngạo, ta biết rõ ngươi và Lưu Vân Tông ân oán như vậy, nếu ngươi nguyện ý, vương quốc Tinh Vân ta bất cứ lúc nào cũng có thể giúp ngươi tiêu diệt Lưu Vân Tông.
Đa tạ, nhưng ân oán của ta và Lưu Vân Tông, ta sẽ tự mình giải quyết.
Đối với Lưu Vân Tông, Long Ngạo đã nghĩ tới, dựa theo thực lực của hắn bây giờ cũng là thời điểm tiến về trước Lưu Vân Tông báo thù rửa hận.
Tốt, đã như vậy, chúng ta mong ngươi có thể thành công.
Đối với thái độ Âu Dương Phong và Đường Lâm, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều có chút ngạc nhiên, hai người cho tới giờ khắc này rốt cục mới hiểu rõ, thì ra Long Ngạo đã trưởng thành, đến hoàng thất Tinh Vân cũng không thể làm thay đổi tình thế được.
***
(*) Khảm: Vùng đất trũng khó đi. Ý nói là giai đoạn khó khăn.
(*) Đánh rắn giập đầu: Trừng trị đến cùng, tiêu diệt tận gốc.
(*) Thổ hoàng đế: Hoàng đế của vùng đất, giống như được cai trị một vùng.
Nghe được lời nói của Long Ngạo, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều có chút ngạc nhiên.
Trong lòng hai người rõ ràng nhận ra được Long gia rời bỏ hoàng thất Tinh Vân là ý vị như thế nào.
Sắc mặt Long Hạo Thạch nghiêm trọng hỏi:
Ngạo nhi, quan hệ của con và hoàng thất Tinh Vân đã tan vỡ đến thế này sao?
Đối với ý tứ của gia gia, Long Ngạo lại làm sao không biết, hắn lắc đầu, nói ra:
Gia gia, tin rằng mọi người có lẽ đã biết rõ, ân oán của con cùng Tinh Vân Hộ quốc đường như vậy.
Long Hạo Thạch và Long Nghị gật gật đầu, đối với những chuyện xảy ra giữa Ngạo nhi và Tinh Vân Hộ quốc đường, hai người đã biết rõ rành mạch.
Gia gia, cha, trong khoảng thời gian ở bên ngoài, con dần dần bắt đầu hiểu ra một đạo lý, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Long Hạo Thạch và Long Nghị hình như biết rõ Long Ngạo kế tiếp muốn nói điều gì, nhưng hai người đều cảm giác chuyện này là đương nhiên, bất kể nói thế nào, Long gia trong mắt của vương quốc Tinh Vân thực không đáng kể chút nào.
Con biết rõ, hoàng thất Tinh Vân đối với Long gia chúng ta thực sự là không coi ra gì, nhưng Long gia nếu vẫn cứ ở lại Tinh Vân vương quốc…
Long Ngạo không tiếp tục nói nữa, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Long Hạo Thạch và Long Nghị đều không phải người ngu, đương nhiên có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Ngạo nhi, hai người đều không nói gì, bắt đầu cúi đầu trầm tư.
Nghĩ một hồi, cuối cùng Long Nghị mở miệng nói ra:
Ngạo nhi, ý tứ của con chúng ta đều hiểu rõ, nhưng vừa rồi con cũng đã nói, địa vị và thực lực của Long gia chúng ta đều còn tại đó, một khi rời bỏ vương quốc Tinh Vân, thử hỏi hoàng thất sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
Long Hạo Thạch nói tiếp:
Cho dù vương quốc Tinh Vân chịu buông tha, với thực lực của Long gia chúng ta thì chỉ sợ cũng rất khó có chỗ dừng chân.
Đối với lo lắng của gia gia, Long Ngạo sớm đã nghĩ tới.
Nhưng chính vì như thế, Long Ngạo mới càng muốn để cho gia tộc rời khỏi hoàng thất Tinh Vân, bởi vì hắn không muốn mình và gia tộc bị quản chế khắp nơi.
Gia gia, cha, con biết rõ, vừa mới bắt đầu rời khỏi vương quốc Tinh Vân, Long gia chúng ta sẽ nửa bước khó đi, nhưng chỉ cần đi qua khảm(*) này, Long gia chúng ta nhất định sẽ quật khởi, tin tưởng con đi.
Nhìn Long Ngạo thật lâu, bất kể là Long Hạo Thạch hay là Long Nghị, đột nhiên cùng gật đầu, Long Hạo Thạch nói:
Ngạo nhi, con đã quyết định, chúng ta đây lựa chọn tin tưởng con.
Gia chủ, hoàng đế Tinh Vân mang theo thái tử, còn có đường chủ Hộ quốc đường tự mình đến nhà thăm hỏi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa một tên hạ nhân bỗng nhiên chạy vào, quỳ một chân trên đất nói ra.
Hoàng đế hoàng thất Tinh Vân? Thái tử? Đường chủ Hộ quốc đường?
Nghe ba người đến đây, Long Hạo Thạch, Long Nghị và Long Ngạo cùng đứng lên, trên vẻ mặt tràn ngập ngạc nhiên.
Có thể biết rằng, trong vương quốc Tinh Vân chỉ có hai người có thực quyền lớn nhất, đầu tiên là Âu Dương Phong hoàng đế hoàng thất Tinh Vân, thứ hai là được Đường Lâm đường chủ Hộ quốc đường, về phần Âu Dương Phi, ngày sau sẽ là hoàng đế vương quốc.
Hình như có thể đoán được mục đích của ba người khi đến đây, Long Ngạo nói ra:
Gia gia, cha, con không muốn gặp bọn họ, mọi người giúp con tiễn khách.
Ngăn Long Ngạo lại, Long Hạo Thạch nói ra:
Ngạo nhi, bất kể nói thế nào, Long gia chúng ta hiện tại còn chưa rời khỏi vương quốc Tinh Vân, nếu trở mặt, Long gia chúng ta sẽ rất bị động.
Long Ngạo đương nhiên hiểu rõ ý tứ của gia gia, hắn vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục lưu lại.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Phi, Âu Dương Phong và Đường Lâm cười tiến vào đại đường Long gia, Đường Lâm người chưa tới, thanh âm đã truyền đến:
Long huynh đệ, lần này ngươi thật đúng là làm vương quốc Tinh Vân ta tăng thể diện.
Nghe được lời nói của Đường Lâm, sắc mặt ba người Long Ngạo đều như một.
Đối với ý tứ trong lời nói Đường Lâm, Long Ngạo lại làm sao không biết, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, lúc trước mình bị buộc phải rời khỏi Hộ quốc đường, thử hỏi hoàng thất Tinh Vân ở nơi nào? Đường Lâm ở nơi nào?
Đường chủ, thật ngại quá, ta đã không phải là thành viên của Tinh Vân Hộ quốc đường, cho nên lần này tham gia Lôi Đình chiến, ta chỉ tự đại diện chính mình.
Đối với lời nói của Long Ngạo, Đường Lâm và Âu Dương Phong cũng không có chút nào phẫn nộ, khuôn mặt vẫn cứ tươi cười, ba người lần lượt ngồi xuống.
Long Ngạo, ta biết rõ, việc này hoàng thất Tinh Vân thực sự xin lỗi ngươi, có điều ta cùng Đường huynh đã từng nói qua việc này, từ giờ trở đi Long Ngạo chính thức trở thành phó đường chủ của Hộ quốc đường, hơn nữa còn là đường chủ kế nhiệm.
Nghe được chuyện đó, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều chấn động, bởi vì hai người biết rõ ý vị của đường chủ Hộ quốc đường là như thế nào.
Nhưng Long Ngạo lại không có cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao lần này mình tham gia Lôi Đình chiến đạt được hạng thứ hai, nhưng nếu mình không đạt được những thành tựu này thì sao chứ?
Không hề nghi ngờ, một khi mình không đạt được hạng thứ hai ở Lôi Đình chiến, vương quốc Tinh Vân không chỉ sẽ không để cho hắn trở về Hộ quốc đường, thậm chí còn sẽ đánh rắn giập đầu(*).
Chính vì như thế, bản thân Long Ngạo đã có quyết định.
Nhưng còn không đợi Long Ngạo nói chuyện, Đường Lâm bỗng nhiên nói ra:
Long gia chủ, ba ngày trước chúng ta đã phát ra chiêu cáo, từ nay về sau Long gia chính là Xích Hỏa trấn thổ hoàng đế(*), mặc kệ lúc nào, mặc kệ chuyện gì xảy ra, vương quốc Tinh Vân cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Xích Hỏa trấn.
Nghe được lời nói của Đường Lâm, kể cả Long Hạo Thạch và Long Nghị và Long Ngạo đều bị triệt để khiếp sợ.
Ba người Long Hạo Thạch không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ vương quốc Tinh Vân làm như thế là ý vị như thế nào.
Nói cách khác, từ nay về sau Xích Hỏa trấn thuộc về Long gia mà không thuộc về vương quốc Tinh Vân nữa.
Long Ngạo, nếu như hoàng thất làm như thế mà ngươi còn không hài lòng thì ta đây chỉ có đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ngươi.
Bệ hạ, vạn lần không được.
Long Hạo Thạch chấn động, vội vàng đi ra hoà giải, sợ Long Ngạo chọc giận Âu Dương Phong.
Bất kể nói thế nào, hiện tại Long gia vẫn ở trên địa bàn vương quốc Tinh Vân, một khi Tinh Vân hoàng thất trở mặt, cuối cùng chịu thiệt hại nhất vẫn là Long gia.
Với tư cách gia chủ Long gia, thứ Long Hạo Thạch nghĩ đến đầu tiên vẫn là lợi ích của Long gia.
Đối với suy nghĩ trong nội tâm của gia gia, Long Ngạo lại làm sao không biết, trong nội tâm thở dài một tiếng thật sâu, vì gia tộc, vì gia gia và cha, xem ra mình chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Bệ hạ, đường chủ, tuy ta sẽ không trở về Hộ quốc đường, nhưng ta có thể đáp ứng, chỉ cần vương quốc Tinh Vân có việc, Long Ngạo ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cái ta có thể làm được cũng chỉ có điểm này, hi vọng hai vị có thể hiểu cho.
Nghe thấy Ngạo nhi nói như thế, Long Hạo Thạch và Long Nghị kinh hãi.
Nhưng Âu Dương Phong và Đường Lâm lại cười lớn, Âu Dương Phong vừa cười vừa nói:
Không có vấn đề, chỉ cần ngươi vui là được. Đúng rồi, Long Ngạo, ta biết rõ ngươi và Lưu Vân Tông ân oán như vậy, nếu ngươi nguyện ý, vương quốc Tinh Vân ta bất cứ lúc nào cũng có thể giúp ngươi tiêu diệt Lưu Vân Tông.
Đa tạ, nhưng ân oán của ta và Lưu Vân Tông, ta sẽ tự mình giải quyết.
Đối với Lưu Vân Tông, Long Ngạo đã nghĩ tới, dựa theo thực lực của hắn bây giờ cũng là thời điểm tiến về trước Lưu Vân Tông báo thù rửa hận.
Tốt, đã như vậy, chúng ta mong ngươi có thể thành công.
Đối với thái độ Âu Dương Phong và Đường Lâm, Long Hạo Thạch và Long Nghị đều có chút ngạc nhiên, hai người cho tới giờ khắc này rốt cục mới hiểu rõ, thì ra Long Ngạo đã trưởng thành, đến hoàng thất Tinh Vân cũng không thể làm thay đổi tình thế được.
***
(*) Khảm: Vùng đất trũng khó đi. Ý nói là giai đoạn khó khăn.
(*) Đánh rắn giập đầu: Trừng trị đến cùng, tiêu diệt tận gốc.
(*) Thổ hoàng đế: Hoàng đế của vùng đất, giống như được cai trị một vùng.
/154
|