Tôi vô cùng kinh ngạc, giờ phải làm thế nào?Lẽ nào cả hai người bọn họ đều bị trúng tà, giờ đã bị tà thuật khống chế rồi?
Lâm Nam dường như vẫn còn nhận thức được điều gì đó, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi, mở miệng định nói mà không thốt ra lời, chỉ dùng tay chỉ vào tôi, ra hiệu cho tôi tiến lại gần. Tôi đề cao cảnh giác, từ từ bước tới, chỉ thấy Lâm Nam chỉ vào bên dưới cổ họng của mình. Tôi định thần nhìn kĩ lại thì thấy có hai cái đầu người nhỏ xíu đang cắn xé ở cùng một chỗ, những cái mồm đẩy răng sắc nhọn đang hoạt động hết công suất. Đây rõ ràng không phải vết hằn gì mà là có vật gì đó còn sống đang chuyển động bên dưới làn da của Lâm Nam!
Tôi vội vàng sờ vào bên dưới cổ họng mình, thấy vẫn trơn tru như thường, không có gì cả. Trong lúc vô tình tôi chợt chạm vào chiếc gương đồng trừ tà mà Cáo con đã tặng mình. Lẽ nào nhờ có chiếc gương đổng này mới tránh cho tôi khỏi chịu sự thao túng của thứ tà thuật hiểm ác kia? Tôi rút chiếc gương đồng ra, nhìn thử xem sao. Dù sao tôi cũng không thể giương mắt nhìn hai người bọn họ phải chịu khổ khoanh tay không làm gì cả.
Vừa đưa chiếc gương đồng đến gần cổ Lâm Nam ngay lập tức từ trong bề mặt của chiếc gương xuất hiện một làn khói trắng, còn từ trong cổ họng Lâm Nam lại phát ra tiếng kêu la thảm thiết, hai cái đầu người nhỏ xíu đó liền tập trung lại một chỗ, ra sức tranh nhau thoát ra ngoài, hai cái miệng hung dữ ngoác ra thật vô cùng đáng sợ. Tôi thấy Lâm Nam nôn thốc nôn tháo ra một đống dịch đục ngầu đen sì, rồi sau đó ngất xỉu luôn.
Một lát sau, tôi thấy hai cái đầu người kia không còn động đậy gì nữa, nằm ngoan ngoãn nổi lên trên bề mặt da. Tôi lật tấm gương đồng lại xem, thấy hình vẽ những đường kẻ lúc trước còn không rõ ràng, giờ lại đột nhiên có thêm hai ngôi sao nhỏ đang phát sáng, kết hợp với những hình vẽ khác khiến cả bức hình ngày càng giống một con chim bằng lớn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Nam cũng trở mình ngồi dậy thở dốc, còn Cáo con vẫn nằm bò trên mặt đất không thấy động đậy gì nữa, tôi liền mở khóa kéo mũ bảo hiểm của cô, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, dưới cổ họng của cô cũng có hai chiếc đầu người đang cắn xé. Điểm khác biệt với Lâm Nam là hai chiếc đầu người này đã hợp thành một, vừa to vừa đen, còn phát ra mùi hôi thôi nhức óc từ trong cổ họng đang vươn dài hai chiếc đầu ra ngoài. Bên dưới đã thấp thoáng nhìn thấy xuất hiện hình dáng của cơ thể người, rất gần với phần đầu của Cáo con. Tôi liếc mắt nhìn sang thấy Lâm Nam vẫn đang ngồi bệt trên nền đất nghỉ ngơi, tôi đành cởi bỏ áo ngực của cô bé, hi vọng chiếc gương đồng có thể giải trừ được loại tà thuật đáng sợ này.
Lần này có khác với Lâm Nam lúc trước. Khi tôi vừa giơ chiếc gương đồng đến gần cái đầu người màu đen thì thấy cái đầu chợt ngoác miệng thò ra ngoạm chặt lấy cạnh bên của chiếc gương đổng. Từ trong gương lại xuất hiện một làn khói trắng, cái miệng đầy răng kia bị rụng lần lượt từng chiếc một, đôi mắt kinh hoàng mở to, tiếng la hét cũng nhỏ dẩn. Một lúc sau mới thấy Cáo con dần dần tỉnh lại.
Tôi thấy hai người bọn họ đều đã tỉnh táo dần, trừ nét mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi, còn đâu không có gì đáng ngại nữa thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nam hổi phục nhanh hơn Cáo con rất nhiều, đã đứng dậy hoạt động một lát rồi nói: “Cô Dương, lần này đều nhờ có cô đã cứu mạng tôi và Cáo con, xem ra món quà Cáo con tặng cho cô đúng là bảo vật vô giá. Lúc cô nói với tôi là Cáo con có gì đó không ổn, tôi đã linh cảm thây cô nói rất đúng, chỉ là không ngờ được chính bản thân mình
cũng nhanh chóng bị trúng độc. Loại tà thuật ác độc này không chỉ đáng sợ bình thường mà nó âm thầm lặng lẽ tấn công người khác. Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị con côn trùng nào đó đốt, kết quả là càng gãi càng ngứa, ngay cả khi muôn nói mà cũng không nói được. May mà lúc đó cô đã lấy ra chiếc gương đồng, nếu không hai người chúng tôi chắc hẳn phải bỏ mạng ở chốn này rồi. Nói xong liền nắm chặt lấy tay tôi, đồng thời nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn thấy hai người bọn họ nhanh chóng hồi phục tôi cũng thấy nhẹ cả người. Loại tà thuật hiểm ác này đã gieo một cái đầu người nhỏ đáng sợ bên dưới cổ họng của bọn họ, nếu để thời gian đủ lâu, cái đầu yêu quái lớn lên rồi thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Rốt cuộc còn có thể mang tới rắc rối gì hay không thì chưa ai biết, bây giờ chỉ có cách tránh xa những xác chết binh lính mặc giáp đồng ôm vò đó càng xa càng tốt, như vậy mới có thể yên tâm được phần nào.
Một lát sau, tôi thấy hai người bọn họ đã hồi phục gần như hoàn toàn rổi bèn dựa theo suy đoán của mình bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.
Tôi cho rằng bên dưới quả đúng là có chôn lăng mộ của nhà Chu. Những binh lính Tần, tà thuật, thây ma trẻ em, ao máu bên trên lăng mộ nhà Chu này chắc hẳn đều là kiệt tác của Tần vương. Rất có khả năng năm xưa Tần vương phát hiện thây bài toán phong thủy ở nơi này, vừa là hình thế rồng nằm vô cùng hiểm ác, lại là “nội tàng uyên” tuyệt đẹp đang âm thầm bảo vệ giang sơn tám trăm năm của triều đại nhà Chu. Lúc đó nhà Đông Chu vương thất suy yếu, lại dời đô về Lạc Ấp, cơ bản không có khả năng không chế các nước chư hầu chứ đừng nói là lăng mộ của tổ tiên nữa. Vậy là Tần vương liền ra tay, bố trí đại trận pháp phong thủy này để dịch chuyển điềm lành của ngọa long ngâm về phù hộ cho người Tẩn, nhưng làm thế nào để thực hiện được vô số những cạm bẫy bí mật thế này thì cho đến giờ tôi vẫn chưa đoán ra, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, nó có liên quan rất lớn tới kết cấu phong thủy của núi Phượng Hoàng.
Lúc này Cáo con cũng đã tỉnh lại, thều thào nói: “Như vậy xem ra lăng mộ của Chu vương đã bị trộm sạch rồi? Lần này chúng ta lại trắng tay hay sao?” Vừa mới nói xong thì phát hiện thấy cổ áo của mình đã bị mở ra, một bên áo ngực cũng bị kéo xuống, bèn kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi ngay lập tức quay người ra phía sau kéo khóa lên.
Giờ tôi mới nhớ ra khi nãy sau khi tiêu diệt cái đầu yêu quái trên ngực cô bé xong đã quên mất không mặc lại áo và kéo khóa lên cho cô bé, trong lòng cười thầm, dưới lăng mộ này tối đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra tò đèn pin của chúng tôi, có cái gì mà phải xấu hổ cơ chứ.
Lâm Nam nghiêm nghị nói: “Lăng mộ của Chu vương đã bị ăn trộm hay chưa đến giờ vẫn chưa thể khẳng định được. Tần vương tuy nhìn ra được sự nguy hiểm đáng sợ của ngọa long ngâm, đương nhiên cũng sẽ lo sợ những kẻ đến ăn trộm mộ sẽ làm tổn hại tới những sự sắp đặt bí mật của mình. Nhìn ông ta đã tốn bao tâm huyết bố trí vòng ngoài của lăng mộ nhà Chu như thế này, toàn bộ là nhằm trấn áp sát khí của phong thủy. Khó lòng mà khẳng định được liệu ông ta có làm một số việc ở lăng mộ Chu vương để dịch chuyển phong thủy sang bảo vệ cho bản thân mình hay không. Nếu là do Tần Thủy Hoàng làm việc này thì lại càng đáng sợ. Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng ở Li Sơn trong truyền thuyết từ trước đến nay vẫn chưa có ai từng đào được. Tuy rằng nơi đó cách chỗ này mấy trăm cây số nhưng tôi e rằng vẫn có liên quan.”
Tôi lại nhớ tới mảnh ngọc bội mà Cáo con đã nhặt được, bèn quay sang hỏi cô bé: “Cáo con, bên dưới chỗ em nhặt được mảnh ngọc bội có đúng là có vết sáp nến hay không? Theo lý mà nói thì thời đó đã làm gì có nến cơ chứ?”
Cáo con đáp: “Đúng vậy mà! Lúc mới đầu em còn không nhìn ra là ở đó có vật gì cơ, nhìn kĩ một lúc lâu mới thấy có thứ gì đó lấp lánh, em liền tới gần định nhặt lên xem mới phát hiện thấy nó được dính chặt với bên dưới băng sáp nến, trên mặt đất còn có những đường nét mờ mờ vẽ hình một gương mặt. Đúng rồi, bây giờ chị nói như vậy, em nghĩ lại thấy rất giống với nến của thời hiện đại, nhất định là đã có người tới đây rồi!”
Nói như vậy, tôi và Lâm Nam đều cảm thấy vẫn con có người khác đang ẩn nấp trong lăng mộ, là bạn hay là thù thì vẫn chưa biết được, nhưng hai người bọn họ làm thế nào lại trúng phải loại tà thuật hiểm độc này, bị bọn thây ma trẻ em bao vây đuổi theo, chạy bán sống bán chết, lại càng hoang mang hơn nữa là việc cái ao máu li kì này lại đưa chúng tôi quay trở về bên trong trận pháp thành đồng vách sắt của những người lính này, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Chúng tôi sắp nghĩ đến nát cả óc rồi!
Sau khi chúng tôi thoát ra khỏi ao máu thì nó lại dần dần khép lại, lúc này trên mặt đất đã kín hẳn, không để lại một chút dấu vết nào. Khi nãy tôi còn đang bận tiêu diệt cái đẩu yêu quái bên dưới cổ họng của hai người bọn họ nên không hề chú ý xem ao máu đã khép lại từ bao giờ!
Không còn cách nào khác, ba người chúng tôi lại phải chỉnh trang lại hành lí, bàn bạc với nhau xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Phân tích đi phân tích lại một hổi, chúng tôi xác định được lúc này vẫn còn đang quanh quẩn bên trong mê hồn trận của Tần vương, khoảng cách với lăng mộ của Chu vương ở bên dưới vẫn còn rất xa. Đến đây lại quay trở lại với vấn đề tại sao Tần vương lại tạo ra nhiều đường đi như vậy? Mục đích là gì?
Ao máu kia xem ra cũng rất đáng sợ, bên trong lại có dòng chảy ngầm và bậc thềm đá. Tuy vậy nó lại giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, như vậy không hề giống với tác phong của mê hồn trận này một chút nào. Rốt cuộc là những binh lính mặc giáp đồng đó có vấn đề ở đâu? Xem ra muốn tìm được đường ra vẫn cần phải chú ý tới những xác chết binh lính nhà Tần lặng im không nói năng gì đó!
Do tôi có mang tấm gương đồng trừ tà nên kiên quyết một mình bước qua đó, hi vọng lại gần những xác chết binh lính Tần mặc áo giáp đồng ngồi ôm vò này có thể phát hiện ra manh mối gì. Tôi bảo Lâm Nam và Cáo con tạm thời ở lai chỗ cũ, không được manh động.
Khi tôi lại gần xác người lính mặc áo giáp đồng ngồi ôm vò đó thì nhận thấy ngoài đặc trưng của binh lính nhà Tần ra, tất cả đều hết sức bình thường, xác chết đó vẫn ngồi im không động đậy, nhưng tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm quái dị, hoàn toàn không giống vói mùi của xác chết từ mấy nghìn năm về trước. Tôi bèn rút đầu nhọn của chiếc xẻng xúc đất ra, cẩn thận thò vào trong vò thử chọc chọc mấy cái. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn pin trên đầu chiếu vào tôi có thể thấy được hơn nửa chiếc vò đựng một thứ gì đó đậm đặc như là máu vậy. Bên cạnh những mảnh xương chân xương tay vỡ vụn thì trong vò không còn thứ gì khác nữa.
Không hiểu tại sao tôi vẫn ngửi thấy mùi hương đó, tôi đoán rằng mùi hương này bay ra tò trong miệng của cái xác lính mặc áo giáp đồng kia. Tôi bèn dùng đầu nhọn của chiếc xèng khẽ chọc thử vào trong miệng của cái xác khô thì thây rất cứng. Tôi lại tiến gần thêm một chút, rọi đèn vào bên trong thì nhìn thấy trong miệng của xác chết đã được đổ đồng nóng chảy vào bịt kín, còn có mấy chỗ lồi lõm như là bong bóng, mùi hương đang từ trong đó bay ra ngoài.
Tôi đi ra phía sau xác người lính đó, thấy đôi chân quỳ trên mặt đất đã dính liền xuống đó. Bộ áo giáp cũng đã gỉ nát lắm rôi, tôi chỉ cần chọc nhẹ một phát đã làm thùng một lỗ trên tấm giáp che ngực, nhìn vào thấy một cái lỗ đen ngòm, mùi hương từ trong đó bay ra càng nồng nặc hơn, dường như có thứ gì đó đang lay động dưới ánh đèn. Tấm gương đồng trong người tôi đột nhiên rung mạnh một cái khiến tôi giật hết cả mình, lẽ nào do bọn thây ma trẻ em ờ bên trong lại đang giở trò ma quỷ gì đây?
Tôi liền nhanh chóng dùng đầu nhọn của chiếc xẻng móc lấy thứ ở trong cái hốc đen đó lôi ra ngoài, thì ra đó là một mảnh hổ phách dèn dẹt có một lớp lông mịn màu trắng. Hình dáng của nó không được rõ ràng, to bằng bàn tay của người lớn. Đầu nhọn của chiếc xẻng vừa khéo móc đúng vào một cái lỗ ở một góc của mảnh hổ phách. Sau khi mảnh hổ phách được lôi ra ngoài thì lớp lông màu trắng chợt tan biến đi như lớp băng mỏng tan chảy vậy, làm lộ ra một bàn tay nhỏ trong mảnh hổ phách đó, bộ xương trong suốt lúc ẩn lúc hiện.
Tôi bèn cầm nó qua đưa cho Lâm Nam và Cáo con xem, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy vật nào giống như thế này, đặc biệt là bàn tay nhỏ bằng hổ phách được tìm thấy trong các ngôi mộ cổ. Cáo con nhận ra rằng nét vẽ trên mảnh ngọc bội đem lại tai họa kia và nét khắc hình bàn tay nhỏ nàv rất giống nhau, đều là hình năm ngón tay xòe ra, ngón áp út lại ngắn hơn một đôt so với ngón tay út.
Tôi bèn nói vói hai người bọn họ: “Tôi thấy thứ đổ vật này chắc hẳn có liên quan rất lớn đến loại tà thuật hiểm độc kia, nhất định là sau khi được dùng để làm một nghi lễ nào đó xong thì được cất giâu bên trong người xác chết. Thú nước máu bên trong chiếc vò cũng chính là máu thịt của trẻ em đã được xử lý đặc biệt, phần đáy của chiếc vò e rằng đã dính liền với xác chết của người lính. Đám thây ma trẻ em được tạo ra từ phần thịt của những binh lính nhà Tần, thế nhưng trong số đó thứ có tác dụng quan trọng nhất chắc hẳn là bàn tay nhỏ này, là kẻ giật dây phía sau tất cả mọi chuyện, còn có thể lặng lẽ đem những hạt giống đầu yêu quái gieo vào người chúng ta mà không ai hay biết!” Tuy rằng đây chí là suy đoán của tôi nhung từ hiện thực trước mắt chỉ có thể rút ra được kết luận như vậy.
Lời nói của tôi khiến cho Lâm Nam và Cáo con vội vội vàng vàng kéo kín cổ áo lại, trừng mắt nhìn bàn tay ở trong mảnh hổ phách đó, không nói nên lời. Dưới ánh đèn pin từ đẩu ba chúng tôi chiếu xuống, mảnh hổ phách tiếp tục phát ra một mùi thơm quái dị, Lâm Nam cũng đang lặng yên suy nghĩ. Vào lúc còn đang bế tắc thì Cáo con chợt lên tiếng: “Chi bằng chúng ta mạo hiểm một lần nữa, đem cả mảnh ngọc bội và hố phách này ném vào trong chiếc vò xem chuyện gì sẽ xảy ra? Dù sao thì thứ yêu thuật này cũng đã thất truyền từ lâu, cho dù chúng ta có nghĩ nát óc cũng chưa chắc tìm ra được cách hóa giải, chi bằng chúng ta cứ thử cách này xem sao.”
Lâm Nam gật gật đầu: “Ở trong vò là thứ dùng để chế tạo ra thây ma trẻ em, hai mảnh ngọc bội và hổ phách này lai là những đồ vật đã được dùng trong việc tế lễ. Hơn nữa nghhi lễ thực hiện tà thuật cũng có liên quan rất lớn đến việc tế lễ. Khi hai thứ đồ vật này gặp nhau chắc chắn sẽ có thay đổi gì đó xảy ra. Cho dù lại xuất hiện một lũ thây ma trẻ em quái đản nữa thì tôi thấy mặt đất biết đâu lại mở ra một ao máu khác. Hãy thử xem sao!”
Tôi cẩn thận đem hai mảnh ngọc bội và hổ phách thả vào trong chiếc vò, nước trong vò lập tức sôi lên sùng sục. Tôi cũng không dám đứng một mình bên cạnh chiếc vò đó bèn vội vàng lùi lại đứng cạnh hai người bọn họ, còn chưa kịp đứng vững thì chợt nghe thấy từ đằng xa vọng đến tiếng tường đổ, còn từ trong vò lại xuất hiện hai bàn tay nhỏ thò ra ngoài ra sức bám chặt vào thành vò, nhưng sau đó lại bị kéo xuống, mấy tiếng nhai rôm rốp vang lên, rồi sau đó lặng như tờ.
Chúng tôi còn đang do dự không biết nên quyết định thế nào thì trên mặt đất lại xuất hiện vô số những miệng hố lớn, ba người chúng tôi vừa hay lại đứng ngay phía trên một miệng hố lớn nên ngay lập tức bị rơi xuống. Lần này không giống như lần trước rơi xuống êm ru không tiếng động mà phát ra tiếng kim loại bị va đập rất mạnh. Trong bóng tối dày đặc chỉ nhìn thấy ánh đèn pin của chúng tôi chiếu lên loang loáng, không đầy mấy giây sau lại nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, một mảng đồng khổng lổ bao gồm cả ba chúng tôi ở phía trên rơi thằng xuống nền đất cứng.
Trong bóng tối, tôi vỗ vỗ vào đầu đang bị choáng váng vì rơi xuống quá mạnh, may mà vẫn ổn, ba người chúng tôi không bị tách nhau ra. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn pin, Lâm Nam đã tóm chặt lấy cổ của Cáo con, rồi lớn tiếng hỏi tôi: “Cô có sao không?”
Tôi dùng đèn pin chiếu xuống bên dưới người mình nhìn thấy một con đường làm bằng thanh gỗ bèn đáp- “Không sao, tôi vẫn ổn, bên này tôi rơi vào thanh gỗ, còn hai người thì sao?” Nói xong tôi loạng choạng đứng dậy tiến về phía bọn họ.
Ớ đâu cũng có mùi mục nát bốc lên, dưới chân chúng tôi là những thanh gỗ tròn rất lớn làm từ thân cây đã bóc vỏ, không biết đã được ngâm trong cái gì, khi dẫm lên thấy trơn tuồn tuột. Lâm Nam vui mừng đáp: “Ha ha, Cáo con quả là một vị phúc tinh, vừa mới động não một chút, chúng ta đã thoát khỏi người lính mặc giáp đồng rồi, thật là tốt quá!”
Tôi đến bên cạnh hai người bọn họ, nhìn thấy Cáo con nét mặt trắng bệch, dường như đang cố nhịn đau, đã không thốt ra được lời nào. Tôi liền cắt ngang nỗi vui mừng của Lâm Nam: “Đừng có mà kêu tốt quá nữa, mau xem Cáo con bị thương ở đâu rồi, anh có biết để ý đến người khác không thế?”
Bàn chân nhỏ nhắn cúa Cáo con bị mắc kẹt giữa hai thanh gỗ, không thể cử động được. Tôi và Lâm Nam tốn rất nhiều công sức mới có thể dùng dao đào xuống thanh gỗ vừa to vừa cứng đó, rút được chân Cáo con ra. Nhìn thấy Lâm Nam hoảng hốt ngổi xoa chân cho cô bé, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó. Trên mặt đất có thể xuất hiện nhiều hố lớn như vậy, lẽ nào lại là một thứ tà thuật nham hiểm của Tần vương? Nhìn vào cách bố trí ở phía trên thì không thể là bày ra mê hồn trận này để trêu đùa chúng tôi, theo lẽ thường nếu đã tốn nhiều công sức như vậy, lại là ở dưới mặt đất thì chỉ có khả năng là để bảo vệ vương mộ hoặc là để che giấu kho báu mà thôi. Thế nhưng ngược lại chúng tôi lại bị đưa xuống nơi sâu như thếnày, đúng là không hợp lý một chút nào!
Tôi bèn nói ra những điểm nghi vấn của mình, cuôì cùng còn nói thêm điều làm tôi lo lắng nhất: “Liệu có phải chỗ này là hố bẫy chuyên dùng để giết chết những kẻ trộm mộ không? Liệu ba chúng ta có bị giam cầm đến chết ở đây không?” Lâm Nam lắc lắc đầu: “Tôi thấy không có khả năng đó, hố bẫy làm sao lại có lát thanh gỗ ở bên dưới được. Chẳng có ai lại tốt bụng tới mức chuẩn bị sẵn quan tài cho những kẻ trộm mộ được. Hơn nữa cô không cảm thấy loại tà thuật này có một yếu điểm hay sao?” Có lẽ cảm thấy việc ngồi xoa chân cho con gái có chút xấu hổ, bàn tay của Lâm Nam liền chậm dần lại rồi nói tiếp: “Loại yêu thuật bắt nguồn từ Tây Tạng cổ này vốn chỉ là nghi thức được những người thời xưa sùng bái việc tế lễ sử dụng mà thôi, sau đó mới biến đổi dần trở thành trùng thuật, cần dựa vào các loại bùa chú đem oán khí cùa những người bị chết oan tập trung trên cơ thể của động vật. Do đó nó có một giới hạn thời gian nhất định, con vật đó muốn giữ được tính mạng thì cần phải ăn uống bình thường mới có thể làm hại người khác được. Nó làm thế nào để vừa giữ được tính mạng lâu dài, vừa để khi gặp phái kẻ nào xâm phạm thì có thể phát huy được độc chiêu của mình, đó là một vấn đề tương đối khó, và cũng là điểm yếu duy nhất. Tôi nghĩ loại tà thuật mà chúng ta gặp phải còn lợi hại hơn nữa vì nó đã không dùng động vật làm trung gian nữa, tuy vậy chắc nó vẫn gặp phải vấn đề này.”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hiểu được phần nào của những lời nói khó hiểu này. Đại khái là những binh lính Tần bị chết một cách thảm khốc kia, từ những người xương thịt bị róc ra băm nhỏ cho vào trong vò, hay đầu bị ép lại thành bánh, còn cả người lính mặc giáp đồng bị đổ đồng nóng chảy vào trong miệng, cho đến đám thây ma trẻ em được tạo nên từ những mảnh thi thể kết dính lại, hay tên móng vuốt âm bị rút mất xương sống, tất cả những người này đều bị giày vò cho tới tận lúc chết. Họ còn phải chịu đựng một loại tà thuật tàn khốc, sau khi chết vẫn không được yên thân, còn phải canh giữ cho lăng mộ của nhà vua.
Thế nhưng điểm yếu này có ý nghĩa gì đây? Chăng phải đã có người nói rằng loại tà thuật tàn khôc này từ lâu đã bị thất truyền, lẽ nào chúng tôi lại may mắn đến mức có thể dựa vào điểm yếu duy nhất này để tìm được đường ra?
Lâm Nam dường như vẫn còn nhận thức được điều gì đó, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi, mở miệng định nói mà không thốt ra lời, chỉ dùng tay chỉ vào tôi, ra hiệu cho tôi tiến lại gần. Tôi đề cao cảnh giác, từ từ bước tới, chỉ thấy Lâm Nam chỉ vào bên dưới cổ họng của mình. Tôi định thần nhìn kĩ lại thì thấy có hai cái đầu người nhỏ xíu đang cắn xé ở cùng một chỗ, những cái mồm đẩy răng sắc nhọn đang hoạt động hết công suất. Đây rõ ràng không phải vết hằn gì mà là có vật gì đó còn sống đang chuyển động bên dưới làn da của Lâm Nam!
Tôi vội vàng sờ vào bên dưới cổ họng mình, thấy vẫn trơn tru như thường, không có gì cả. Trong lúc vô tình tôi chợt chạm vào chiếc gương đồng trừ tà mà Cáo con đã tặng mình. Lẽ nào nhờ có chiếc gương đổng này mới tránh cho tôi khỏi chịu sự thao túng của thứ tà thuật hiểm ác kia? Tôi rút chiếc gương đồng ra, nhìn thử xem sao. Dù sao tôi cũng không thể giương mắt nhìn hai người bọn họ phải chịu khổ khoanh tay không làm gì cả.
Vừa đưa chiếc gương đồng đến gần cổ Lâm Nam ngay lập tức từ trong bề mặt của chiếc gương xuất hiện một làn khói trắng, còn từ trong cổ họng Lâm Nam lại phát ra tiếng kêu la thảm thiết, hai cái đầu người nhỏ xíu đó liền tập trung lại một chỗ, ra sức tranh nhau thoát ra ngoài, hai cái miệng hung dữ ngoác ra thật vô cùng đáng sợ. Tôi thấy Lâm Nam nôn thốc nôn tháo ra một đống dịch đục ngầu đen sì, rồi sau đó ngất xỉu luôn.
Một lát sau, tôi thấy hai cái đầu người kia không còn động đậy gì nữa, nằm ngoan ngoãn nổi lên trên bề mặt da. Tôi lật tấm gương đồng lại xem, thấy hình vẽ những đường kẻ lúc trước còn không rõ ràng, giờ lại đột nhiên có thêm hai ngôi sao nhỏ đang phát sáng, kết hợp với những hình vẽ khác khiến cả bức hình ngày càng giống một con chim bằng lớn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Nam cũng trở mình ngồi dậy thở dốc, còn Cáo con vẫn nằm bò trên mặt đất không thấy động đậy gì nữa, tôi liền mở khóa kéo mũ bảo hiểm của cô, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, dưới cổ họng của cô cũng có hai chiếc đầu người đang cắn xé. Điểm khác biệt với Lâm Nam là hai chiếc đầu người này đã hợp thành một, vừa to vừa đen, còn phát ra mùi hôi thôi nhức óc từ trong cổ họng đang vươn dài hai chiếc đầu ra ngoài. Bên dưới đã thấp thoáng nhìn thấy xuất hiện hình dáng của cơ thể người, rất gần với phần đầu của Cáo con. Tôi liếc mắt nhìn sang thấy Lâm Nam vẫn đang ngồi bệt trên nền đất nghỉ ngơi, tôi đành cởi bỏ áo ngực của cô bé, hi vọng chiếc gương đồng có thể giải trừ được loại tà thuật đáng sợ này.
Lần này có khác với Lâm Nam lúc trước. Khi tôi vừa giơ chiếc gương đồng đến gần cái đầu người màu đen thì thấy cái đầu chợt ngoác miệng thò ra ngoạm chặt lấy cạnh bên của chiếc gương đổng. Từ trong gương lại xuất hiện một làn khói trắng, cái miệng đầy răng kia bị rụng lần lượt từng chiếc một, đôi mắt kinh hoàng mở to, tiếng la hét cũng nhỏ dẩn. Một lúc sau mới thấy Cáo con dần dần tỉnh lại.
Tôi thấy hai người bọn họ đều đã tỉnh táo dần, trừ nét mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi, còn đâu không có gì đáng ngại nữa thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nam hổi phục nhanh hơn Cáo con rất nhiều, đã đứng dậy hoạt động một lát rồi nói: “Cô Dương, lần này đều nhờ có cô đã cứu mạng tôi và Cáo con, xem ra món quà Cáo con tặng cho cô đúng là bảo vật vô giá. Lúc cô nói với tôi là Cáo con có gì đó không ổn, tôi đã linh cảm thây cô nói rất đúng, chỉ là không ngờ được chính bản thân mình
cũng nhanh chóng bị trúng độc. Loại tà thuật ác độc này không chỉ đáng sợ bình thường mà nó âm thầm lặng lẽ tấn công người khác. Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị con côn trùng nào đó đốt, kết quả là càng gãi càng ngứa, ngay cả khi muôn nói mà cũng không nói được. May mà lúc đó cô đã lấy ra chiếc gương đồng, nếu không hai người chúng tôi chắc hẳn phải bỏ mạng ở chốn này rồi. Nói xong liền nắm chặt lấy tay tôi, đồng thời nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn thấy hai người bọn họ nhanh chóng hồi phục tôi cũng thấy nhẹ cả người. Loại tà thuật hiểm ác này đã gieo một cái đầu người nhỏ đáng sợ bên dưới cổ họng của bọn họ, nếu để thời gian đủ lâu, cái đầu yêu quái lớn lên rồi thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Rốt cuộc còn có thể mang tới rắc rối gì hay không thì chưa ai biết, bây giờ chỉ có cách tránh xa những xác chết binh lính mặc giáp đồng ôm vò đó càng xa càng tốt, như vậy mới có thể yên tâm được phần nào.
Một lát sau, tôi thấy hai người bọn họ đã hồi phục gần như hoàn toàn rổi bèn dựa theo suy đoán của mình bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.
Tôi cho rằng bên dưới quả đúng là có chôn lăng mộ của nhà Chu. Những binh lính Tần, tà thuật, thây ma trẻ em, ao máu bên trên lăng mộ nhà Chu này chắc hẳn đều là kiệt tác của Tần vương. Rất có khả năng năm xưa Tần vương phát hiện thây bài toán phong thủy ở nơi này, vừa là hình thế rồng nằm vô cùng hiểm ác, lại là “nội tàng uyên” tuyệt đẹp đang âm thầm bảo vệ giang sơn tám trăm năm của triều đại nhà Chu. Lúc đó nhà Đông Chu vương thất suy yếu, lại dời đô về Lạc Ấp, cơ bản không có khả năng không chế các nước chư hầu chứ đừng nói là lăng mộ của tổ tiên nữa. Vậy là Tần vương liền ra tay, bố trí đại trận pháp phong thủy này để dịch chuyển điềm lành của ngọa long ngâm về phù hộ cho người Tẩn, nhưng làm thế nào để thực hiện được vô số những cạm bẫy bí mật thế này thì cho đến giờ tôi vẫn chưa đoán ra, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, nó có liên quan rất lớn tới kết cấu phong thủy của núi Phượng Hoàng.
Lúc này Cáo con cũng đã tỉnh lại, thều thào nói: “Như vậy xem ra lăng mộ của Chu vương đã bị trộm sạch rồi? Lần này chúng ta lại trắng tay hay sao?” Vừa mới nói xong thì phát hiện thấy cổ áo của mình đã bị mở ra, một bên áo ngực cũng bị kéo xuống, bèn kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi ngay lập tức quay người ra phía sau kéo khóa lên.
Giờ tôi mới nhớ ra khi nãy sau khi tiêu diệt cái đầu yêu quái trên ngực cô bé xong đã quên mất không mặc lại áo và kéo khóa lên cho cô bé, trong lòng cười thầm, dưới lăng mộ này tối đen như mực, chỉ có ánh sáng phát ra tò đèn pin của chúng tôi, có cái gì mà phải xấu hổ cơ chứ.
Lâm Nam nghiêm nghị nói: “Lăng mộ của Chu vương đã bị ăn trộm hay chưa đến giờ vẫn chưa thể khẳng định được. Tần vương tuy nhìn ra được sự nguy hiểm đáng sợ của ngọa long ngâm, đương nhiên cũng sẽ lo sợ những kẻ đến ăn trộm mộ sẽ làm tổn hại tới những sự sắp đặt bí mật của mình. Nhìn ông ta đã tốn bao tâm huyết bố trí vòng ngoài của lăng mộ nhà Chu như thế này, toàn bộ là nhằm trấn áp sát khí của phong thủy. Khó lòng mà khẳng định được liệu ông ta có làm một số việc ở lăng mộ Chu vương để dịch chuyển phong thủy sang bảo vệ cho bản thân mình hay không. Nếu là do Tần Thủy Hoàng làm việc này thì lại càng đáng sợ. Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng ở Li Sơn trong truyền thuyết từ trước đến nay vẫn chưa có ai từng đào được. Tuy rằng nơi đó cách chỗ này mấy trăm cây số nhưng tôi e rằng vẫn có liên quan.”
Tôi lại nhớ tới mảnh ngọc bội mà Cáo con đã nhặt được, bèn quay sang hỏi cô bé: “Cáo con, bên dưới chỗ em nhặt được mảnh ngọc bội có đúng là có vết sáp nến hay không? Theo lý mà nói thì thời đó đã làm gì có nến cơ chứ?”
Cáo con đáp: “Đúng vậy mà! Lúc mới đầu em còn không nhìn ra là ở đó có vật gì cơ, nhìn kĩ một lúc lâu mới thấy có thứ gì đó lấp lánh, em liền tới gần định nhặt lên xem mới phát hiện thấy nó được dính chặt với bên dưới băng sáp nến, trên mặt đất còn có những đường nét mờ mờ vẽ hình một gương mặt. Đúng rồi, bây giờ chị nói như vậy, em nghĩ lại thấy rất giống với nến của thời hiện đại, nhất định là đã có người tới đây rồi!”
Nói như vậy, tôi và Lâm Nam đều cảm thấy vẫn con có người khác đang ẩn nấp trong lăng mộ, là bạn hay là thù thì vẫn chưa biết được, nhưng hai người bọn họ làm thế nào lại trúng phải loại tà thuật hiểm độc này, bị bọn thây ma trẻ em bao vây đuổi theo, chạy bán sống bán chết, lại càng hoang mang hơn nữa là việc cái ao máu li kì này lại đưa chúng tôi quay trở về bên trong trận pháp thành đồng vách sắt của những người lính này, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Chúng tôi sắp nghĩ đến nát cả óc rồi!
Sau khi chúng tôi thoát ra khỏi ao máu thì nó lại dần dần khép lại, lúc này trên mặt đất đã kín hẳn, không để lại một chút dấu vết nào. Khi nãy tôi còn đang bận tiêu diệt cái đẩu yêu quái bên dưới cổ họng của hai người bọn họ nên không hề chú ý xem ao máu đã khép lại từ bao giờ!
Không còn cách nào khác, ba người chúng tôi lại phải chỉnh trang lại hành lí, bàn bạc với nhau xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Phân tích đi phân tích lại một hổi, chúng tôi xác định được lúc này vẫn còn đang quanh quẩn bên trong mê hồn trận của Tần vương, khoảng cách với lăng mộ của Chu vương ở bên dưới vẫn còn rất xa. Đến đây lại quay trở lại với vấn đề tại sao Tần vương lại tạo ra nhiều đường đi như vậy? Mục đích là gì?
Ao máu kia xem ra cũng rất đáng sợ, bên trong lại có dòng chảy ngầm và bậc thềm đá. Tuy vậy nó lại giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, như vậy không hề giống với tác phong của mê hồn trận này một chút nào. Rốt cuộc là những binh lính mặc giáp đồng đó có vấn đề ở đâu? Xem ra muốn tìm được đường ra vẫn cần phải chú ý tới những xác chết binh lính nhà Tần lặng im không nói năng gì đó!
Do tôi có mang tấm gương đồng trừ tà nên kiên quyết một mình bước qua đó, hi vọng lại gần những xác chết binh lính Tần mặc áo giáp đồng ngồi ôm vò này có thể phát hiện ra manh mối gì. Tôi bảo Lâm Nam và Cáo con tạm thời ở lai chỗ cũ, không được manh động.
Khi tôi lại gần xác người lính mặc áo giáp đồng ngồi ôm vò đó thì nhận thấy ngoài đặc trưng của binh lính nhà Tần ra, tất cả đều hết sức bình thường, xác chết đó vẫn ngồi im không động đậy, nhưng tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm quái dị, hoàn toàn không giống vói mùi của xác chết từ mấy nghìn năm về trước. Tôi bèn rút đầu nhọn của chiếc xẻng xúc đất ra, cẩn thận thò vào trong vò thử chọc chọc mấy cái. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn pin trên đầu chiếu vào tôi có thể thấy được hơn nửa chiếc vò đựng một thứ gì đó đậm đặc như là máu vậy. Bên cạnh những mảnh xương chân xương tay vỡ vụn thì trong vò không còn thứ gì khác nữa.
Không hiểu tại sao tôi vẫn ngửi thấy mùi hương đó, tôi đoán rằng mùi hương này bay ra tò trong miệng của cái xác lính mặc áo giáp đồng kia. Tôi bèn dùng đầu nhọn của chiếc xèng khẽ chọc thử vào trong miệng của cái xác khô thì thây rất cứng. Tôi lại tiến gần thêm một chút, rọi đèn vào bên trong thì nhìn thấy trong miệng của xác chết đã được đổ đồng nóng chảy vào bịt kín, còn có mấy chỗ lồi lõm như là bong bóng, mùi hương đang từ trong đó bay ra ngoài.
Tôi đi ra phía sau xác người lính đó, thấy đôi chân quỳ trên mặt đất đã dính liền xuống đó. Bộ áo giáp cũng đã gỉ nát lắm rôi, tôi chỉ cần chọc nhẹ một phát đã làm thùng một lỗ trên tấm giáp che ngực, nhìn vào thấy một cái lỗ đen ngòm, mùi hương từ trong đó bay ra càng nồng nặc hơn, dường như có thứ gì đó đang lay động dưới ánh đèn. Tấm gương đồng trong người tôi đột nhiên rung mạnh một cái khiến tôi giật hết cả mình, lẽ nào do bọn thây ma trẻ em ờ bên trong lại đang giở trò ma quỷ gì đây?
Tôi liền nhanh chóng dùng đầu nhọn của chiếc xẻng móc lấy thứ ở trong cái hốc đen đó lôi ra ngoài, thì ra đó là một mảnh hổ phách dèn dẹt có một lớp lông mịn màu trắng. Hình dáng của nó không được rõ ràng, to bằng bàn tay của người lớn. Đầu nhọn của chiếc xẻng vừa khéo móc đúng vào một cái lỗ ở một góc của mảnh hổ phách. Sau khi mảnh hổ phách được lôi ra ngoài thì lớp lông màu trắng chợt tan biến đi như lớp băng mỏng tan chảy vậy, làm lộ ra một bàn tay nhỏ trong mảnh hổ phách đó, bộ xương trong suốt lúc ẩn lúc hiện.
Tôi bèn cầm nó qua đưa cho Lâm Nam và Cáo con xem, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy vật nào giống như thế này, đặc biệt là bàn tay nhỏ bằng hổ phách được tìm thấy trong các ngôi mộ cổ. Cáo con nhận ra rằng nét vẽ trên mảnh ngọc bội đem lại tai họa kia và nét khắc hình bàn tay nhỏ nàv rất giống nhau, đều là hình năm ngón tay xòe ra, ngón áp út lại ngắn hơn một đôt so với ngón tay út.
Tôi bèn nói vói hai người bọn họ: “Tôi thấy thứ đổ vật này chắc hẳn có liên quan rất lớn đến loại tà thuật hiểm độc kia, nhất định là sau khi được dùng để làm một nghi lễ nào đó xong thì được cất giâu bên trong người xác chết. Thú nước máu bên trong chiếc vò cũng chính là máu thịt của trẻ em đã được xử lý đặc biệt, phần đáy của chiếc vò e rằng đã dính liền với xác chết của người lính. Đám thây ma trẻ em được tạo ra từ phần thịt của những binh lính nhà Tần, thế nhưng trong số đó thứ có tác dụng quan trọng nhất chắc hẳn là bàn tay nhỏ này, là kẻ giật dây phía sau tất cả mọi chuyện, còn có thể lặng lẽ đem những hạt giống đầu yêu quái gieo vào người chúng ta mà không ai hay biết!” Tuy rằng đây chí là suy đoán của tôi nhung từ hiện thực trước mắt chỉ có thể rút ra được kết luận như vậy.
Lời nói của tôi khiến cho Lâm Nam và Cáo con vội vội vàng vàng kéo kín cổ áo lại, trừng mắt nhìn bàn tay ở trong mảnh hổ phách đó, không nói nên lời. Dưới ánh đèn pin từ đẩu ba chúng tôi chiếu xuống, mảnh hổ phách tiếp tục phát ra một mùi thơm quái dị, Lâm Nam cũng đang lặng yên suy nghĩ. Vào lúc còn đang bế tắc thì Cáo con chợt lên tiếng: “Chi bằng chúng ta mạo hiểm một lần nữa, đem cả mảnh ngọc bội và hố phách này ném vào trong chiếc vò xem chuyện gì sẽ xảy ra? Dù sao thì thứ yêu thuật này cũng đã thất truyền từ lâu, cho dù chúng ta có nghĩ nát óc cũng chưa chắc tìm ra được cách hóa giải, chi bằng chúng ta cứ thử cách này xem sao.”
Lâm Nam gật gật đầu: “Ở trong vò là thứ dùng để chế tạo ra thây ma trẻ em, hai mảnh ngọc bội và hổ phách này lai là những đồ vật đã được dùng trong việc tế lễ. Hơn nữa nghhi lễ thực hiện tà thuật cũng có liên quan rất lớn đến việc tế lễ. Khi hai thứ đồ vật này gặp nhau chắc chắn sẽ có thay đổi gì đó xảy ra. Cho dù lại xuất hiện một lũ thây ma trẻ em quái đản nữa thì tôi thấy mặt đất biết đâu lại mở ra một ao máu khác. Hãy thử xem sao!”
Tôi cẩn thận đem hai mảnh ngọc bội và hổ phách thả vào trong chiếc vò, nước trong vò lập tức sôi lên sùng sục. Tôi cũng không dám đứng một mình bên cạnh chiếc vò đó bèn vội vàng lùi lại đứng cạnh hai người bọn họ, còn chưa kịp đứng vững thì chợt nghe thấy từ đằng xa vọng đến tiếng tường đổ, còn từ trong vò lại xuất hiện hai bàn tay nhỏ thò ra ngoài ra sức bám chặt vào thành vò, nhưng sau đó lại bị kéo xuống, mấy tiếng nhai rôm rốp vang lên, rồi sau đó lặng như tờ.
Chúng tôi còn đang do dự không biết nên quyết định thế nào thì trên mặt đất lại xuất hiện vô số những miệng hố lớn, ba người chúng tôi vừa hay lại đứng ngay phía trên một miệng hố lớn nên ngay lập tức bị rơi xuống. Lần này không giống như lần trước rơi xuống êm ru không tiếng động mà phát ra tiếng kim loại bị va đập rất mạnh. Trong bóng tối dày đặc chỉ nhìn thấy ánh đèn pin của chúng tôi chiếu lên loang loáng, không đầy mấy giây sau lại nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, một mảng đồng khổng lổ bao gồm cả ba chúng tôi ở phía trên rơi thằng xuống nền đất cứng.
Trong bóng tối, tôi vỗ vỗ vào đầu đang bị choáng váng vì rơi xuống quá mạnh, may mà vẫn ổn, ba người chúng tôi không bị tách nhau ra. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn pin, Lâm Nam đã tóm chặt lấy cổ của Cáo con, rồi lớn tiếng hỏi tôi: “Cô có sao không?”
Tôi dùng đèn pin chiếu xuống bên dưới người mình nhìn thấy một con đường làm bằng thanh gỗ bèn đáp- “Không sao, tôi vẫn ổn, bên này tôi rơi vào thanh gỗ, còn hai người thì sao?” Nói xong tôi loạng choạng đứng dậy tiến về phía bọn họ.
Ớ đâu cũng có mùi mục nát bốc lên, dưới chân chúng tôi là những thanh gỗ tròn rất lớn làm từ thân cây đã bóc vỏ, không biết đã được ngâm trong cái gì, khi dẫm lên thấy trơn tuồn tuột. Lâm Nam vui mừng đáp: “Ha ha, Cáo con quả là một vị phúc tinh, vừa mới động não một chút, chúng ta đã thoát khỏi người lính mặc giáp đồng rồi, thật là tốt quá!”
Tôi đến bên cạnh hai người bọn họ, nhìn thấy Cáo con nét mặt trắng bệch, dường như đang cố nhịn đau, đã không thốt ra được lời nào. Tôi liền cắt ngang nỗi vui mừng của Lâm Nam: “Đừng có mà kêu tốt quá nữa, mau xem Cáo con bị thương ở đâu rồi, anh có biết để ý đến người khác không thế?”
Bàn chân nhỏ nhắn cúa Cáo con bị mắc kẹt giữa hai thanh gỗ, không thể cử động được. Tôi và Lâm Nam tốn rất nhiều công sức mới có thể dùng dao đào xuống thanh gỗ vừa to vừa cứng đó, rút được chân Cáo con ra. Nhìn thấy Lâm Nam hoảng hốt ngổi xoa chân cho cô bé, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó. Trên mặt đất có thể xuất hiện nhiều hố lớn như vậy, lẽ nào lại là một thứ tà thuật nham hiểm của Tần vương? Nhìn vào cách bố trí ở phía trên thì không thể là bày ra mê hồn trận này để trêu đùa chúng tôi, theo lẽ thường nếu đã tốn nhiều công sức như vậy, lại là ở dưới mặt đất thì chỉ có khả năng là để bảo vệ vương mộ hoặc là để che giấu kho báu mà thôi. Thế nhưng ngược lại chúng tôi lại bị đưa xuống nơi sâu như thếnày, đúng là không hợp lý một chút nào!
Tôi bèn nói ra những điểm nghi vấn của mình, cuôì cùng còn nói thêm điều làm tôi lo lắng nhất: “Liệu có phải chỗ này là hố bẫy chuyên dùng để giết chết những kẻ trộm mộ không? Liệu ba chúng ta có bị giam cầm đến chết ở đây không?” Lâm Nam lắc lắc đầu: “Tôi thấy không có khả năng đó, hố bẫy làm sao lại có lát thanh gỗ ở bên dưới được. Chẳng có ai lại tốt bụng tới mức chuẩn bị sẵn quan tài cho những kẻ trộm mộ được. Hơn nữa cô không cảm thấy loại tà thuật này có một yếu điểm hay sao?” Có lẽ cảm thấy việc ngồi xoa chân cho con gái có chút xấu hổ, bàn tay của Lâm Nam liền chậm dần lại rồi nói tiếp: “Loại yêu thuật bắt nguồn từ Tây Tạng cổ này vốn chỉ là nghi thức được những người thời xưa sùng bái việc tế lễ sử dụng mà thôi, sau đó mới biến đổi dần trở thành trùng thuật, cần dựa vào các loại bùa chú đem oán khí cùa những người bị chết oan tập trung trên cơ thể của động vật. Do đó nó có một giới hạn thời gian nhất định, con vật đó muốn giữ được tính mạng thì cần phải ăn uống bình thường mới có thể làm hại người khác được. Nó làm thế nào để vừa giữ được tính mạng lâu dài, vừa để khi gặp phái kẻ nào xâm phạm thì có thể phát huy được độc chiêu của mình, đó là một vấn đề tương đối khó, và cũng là điểm yếu duy nhất. Tôi nghĩ loại tà thuật mà chúng ta gặp phải còn lợi hại hơn nữa vì nó đã không dùng động vật làm trung gian nữa, tuy vậy chắc nó vẫn gặp phải vấn đề này.”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hiểu được phần nào của những lời nói khó hiểu này. Đại khái là những binh lính Tần bị chết một cách thảm khốc kia, từ những người xương thịt bị róc ra băm nhỏ cho vào trong vò, hay đầu bị ép lại thành bánh, còn cả người lính mặc giáp đồng bị đổ đồng nóng chảy vào trong miệng, cho đến đám thây ma trẻ em được tạo nên từ những mảnh thi thể kết dính lại, hay tên móng vuốt âm bị rút mất xương sống, tất cả những người này đều bị giày vò cho tới tận lúc chết. Họ còn phải chịu đựng một loại tà thuật tàn khốc, sau khi chết vẫn không được yên thân, còn phải canh giữ cho lăng mộ của nhà vua.
Thế nhưng điểm yếu này có ý nghĩa gì đây? Chăng phải đã có người nói rằng loại tà thuật tàn khôc này từ lâu đã bị thất truyền, lẽ nào chúng tôi lại may mắn đến mức có thể dựa vào điểm yếu duy nhất này để tìm được đường ra?
/30
|