Long Thần tính toán một chút, nếu như có người có thể giết chết sáu người, vậy thì quá không thực tế rồi. Dù sao thì vẫn còn nhiều người cường đại như vậy, không có khả năng những người khác chỉ giết hai người thôi.
Dưới sự cám dỗ của Đế Giáp U Minh, tất cả mọi người đều đang liều mạng.
Không nghĩ quá nhiều, sau khi có được phương hướng của Diệp Huyên, Long Thần không nói hai lời lập tức chạy về phía đó.
Tỷ tỷ ta nhất định lo lắng ta chết rồi. Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên khẩn trương nói.
Chỉ cần ngươi không chết, thì tên ngươi trong đồ án hình tròn sẽ không biến mất, nàng cũng sẽ biết được ngươi còn sống, cho nên đừng quá lo lắng. Lấy thực lực của nàng, ở chỗ này không ai có thể giết chết nàng. Cho dù là Tô Chân có cùng cấp bậc với nàng, cũng sẽ không ngu tới mức động thủ với nàng ở chỗ này. Long Thần phân tích nói.
Diệp Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Một giờ, hiện tại đã sắp trôi qua nửa giờ rồi, tổng cộng có ba mươi bảy người đi vào, nói cách khác, phải chết hai mươi bảy người. Chuyện lần này của Diệp gia và Tô gia nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cả U Minh Phủ chấn động to lớn. Hai gia tộc nếu không thể lấy được chỗ tốt trong truyền thừa Sát Thần này, nhất định sẽ không gượng dậy nổi, cho dù có cường giả trấn giữ, cũng sẽ trở thành gia tộc nhị lưu.
Diệp gia, mặc dù là gia tộc của Diệp Hiên, nhưng từ trong lời nói của Diệp Hiên cũng có thể nhận thấy, đối với sự hưng vong của Diệp gia, hắn không có quan tâm quá lớn.
Long Thần suy nghĩ một chút thì cũng hiểu. Dù sao người nhà Diệp Huyên ở trong Diệp gia đều không có được sự coi trọng đầy đủ.
Nếu có thể thoát được đại nạn lần này, ta nhất định phải đưa cha mẹ ta chuyển tới U Linh chủ thành của tỷ tỷ. Dù sao ở cái phủ thành kia còn phải xem sắc mặt bọn họ, ta cũng chả muốn ở lại. Trong quá trình tìm kiếm, Diệp Hiên có chút oán trách nói.
Có thể còn sống đi ra hay không, quả thực là một vấn đề.
Long Thần không nói nhiều, dù sao chuyện của Diệp gia hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu hai tỷ đệ Diệp Huyên cần hắn giúp, thì hắn tuyết đối không từ chối. Bây giờ Long Thần cố gắng đi giết chóc như vậy, thật ra cũng là vì lấy được Đế Giáp U Minh, sau đó cho bọn họ.
Cho dù Đế Giáp U Minh có tác dụng lớn đối với Long Thần, thì hắn cũng sẽ cho. Có lẽ Diệp Hiên càng cần Đế Giáp U Minh hơn hắn nhiều.
Theo cách đi tới của Long Thần, hắn đã nhanh chóng đến gần vị trí mà Diệp Huyên và Tô Mặc đứng lúc nãy. Diệp Huyên đã sớm rời đi, còn Tô Mặc thì lại đang chạy tới phía Long Thần, trong mắt tràn đầy sát ý.
Không cho Diệp Huyên một bài học khắc cốt ghi tâm, hắn tuyệt đối không cam lòng.
Sát ý, cháy hừng hực trong lòng hắn.
Quái, hai tên tiểu tử này làm sao có thể còn sống tới giờ chứ. Người chết càng ngày càng nhiều, cao thủ của hai đại gia tộc gần như chết hết, phần lớn còn chết trong tay người gia tộc mình, nếu chuyện nơi đây truyền ra ngoài, thì sẽ rất náo nhiệt đây.
Vừa tiến về phía trước, Tô Mặc vừa cười gằn.
Diệp Huyên nhìn là biết không giết chết mấy người. Lấy tốc độ của thúc tổ, bây giờ chắc đã giết chết ít nhất năm người rồi. Đế Giáp U Minh, ngoại trừ Diệp Huyên, không người nào có thể cạnh tranh với thúc tổ.
Trong lòng vừa mới dâng lên ý niệm như vậy, Tô Mặc bỗng nhiên dừng bước, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, phía trước dường như có người đang vọt tới chỗ hắn.
Cái này, cảm giác như là Thần Vũ cảnh tầng một. Tô Mặc liếm liếm đôi môi có chút xanh nhạt, cười.
Tô Mặc. Long Thần vội vàng dừng bước, sử dụng Phệ Linh Yêu Đồng hắn nhanh chóng phát hiện Tô mặc đã xuất hiện trong phạm vi một dặm, hơn nữa từ biểu hiện của đối phương, rất có thể hắn đã phát hiện ra Long Thần đang tới, đang có chút dao động nhỏ xíu.
Quả nhiên không hổ là võ giả Vũ Chi Cực cảnh viên mãn. Long Thần cười lạnh một tiếng, quay trở lại, tia chớp màu vàng uốn lượn dưới chân hắn, hắn thi triển ra tốc độ nhanh nhất, lao vụt đi trong cái mê cung vô tận mà phức tạp này. Tô Mặc chỉ có thể dựa vào cảm giác mơ hồ mà truy đuổi Long Thần, cảm giác này còn có chút không chính xác. Mà Long Thần lại có thể nắm bắt chính xác vị trí của Tô Mặc.
Cho dù tốc độ của ngươi có nhanh hơn ta vô số lần thì đã làm sao. Nơi này là mê cung, thần thức của ngươi lại không dùng được. Long Thần như một tia chớp màu vàng cắt xéo qua bên cạnh. Hắn biết Tô Mặc đang truy đuổi hắn, hơn nữa khoảng cách giữa hai người còn đang từ từ kéo gần.
Bên này. Long Thần lại cua một góc ngoặt, rồi xông ra một hướng khác, khiến Tô Mặc không nắm được vị trí của hắn. Sau khi truy đuổi khoảng tầm một khắc, Tô Mặc chỉ có thể thở hổn hển dừng lại, bởi vì Long Thần đã hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác của hắn.
Làm sao có thể, mới vừa vào Thần Vũ cảnh tầng một thôi, mà tốc độ của tiểu tử này cũng quá nhanh đi. Đó không phải là tốc độ của Thần Vũ cảnh tầng một, cho dù là Tô Ách cũng phải kém hắn.
Tô Mặc thở hổn hển, mặt đen thùi lùi. Diệp Huyên hắn không đối phó được, còn bị làm nhục một trận nữa. Không ngờ, đến một tên Long Thần nho nhỏ, hắn cũng không đuổi kịp, loại cảm giác này khiến hắn suýt chút nữa hộc máu vì tức.
Tại sao hắn giống như biết vị trí của ta vậy, so với việc ta phát hiện hắn, hắn còn phát hiện ta nhanh hơn. Chẳng những vậy còn chuyên chọn góc độ xảo quyệt chạy trốn. Tô Mặc trăm tư không thể giải.
Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Trực giác của tiểu tử này bén nhạy như vậy, nếu hắn có lực sát thương cường hãn nữa, là có thể đánh chết võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, vậy thì phiền toái rồi. Cũng may hắn mới chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một.
Nghĩ tới đây, Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Giết Long Thần không được, hắn chỉ có thể tìm những người khác của Diệp gia tới hạ hỏa.
Đến bây giờ ta mới giết chết được một người, còn thiếu nhiều lắm. Người phải chết còn mười bốn người, nhưng hình như người càng ngày càng ít, muốn tìm được cũng chả dễ gì.
Tô Mặc nói không sai, Long Thần cũng cảm giác như vậy. Muốn trong vòng một canh giờ, chỉ còn lại mười người, độ khó cực lớn, hơn nữa càng về sau, người càng ít, muốn đụng mặt nhau cũng không dễ dàng.
Mới vừa rồi gặp phải Tô Mặc, suýt chút nữa bị đuổi kịp, Long Thần phải chạy rất xa, sau khi chắc chắn Tô Mặc tuyệt đối không đuổi kịp, hắn mới yên tâm tiếp tục săn giết. Dù sao đều là địch nhân, vì Đế Giáp U Minh, hắn cũng điên cuồng, không khách khí.
Có Phệ Linh Yêu Đồng, Long Thần càng có thể nắm giữ chắc chắn vị trí của địch nhân. Đây là ưu thế lớn nhất của hắn.
Đại khái qua đi ba phần tư canh giờ, thời gian đã gần hết, trong lòng mọi người đều có thêm cảm giác khẩn trương.
Nơi đây chính là lăng mộ do cường giả Thần Vũ cảnh tầng tám, Càn Khôn Thiên Đạo lưu lại, hắn nói xóa bỏ toàn bộ chúng ta, đó là chuyện tuyệt đối có thể...
Nhớ tới điểm này, trong lòng Long Thần có chút khủng hoảng. Bây giờ có thể nói là thời khắc vô cùng khẩn trương, mỗi một người đều không hy vọng mình chết, nhưng lại hy vọng người khác chết sớm một chút.
Còn dư lại mười ba người, nói cách khác, chết thêm ba người nữa là xong. Long Thần hít thở sâu một lần.
Hai tên Thần Vũ cảnh tầng một chúng ta vẫn còn sáng tên trên đồ án hình tròn, chắc chắn khiến rất nhiều người sợ tới choáng váng rồi đi. Chỉ là như vậy thì tỷ tỷ ta không cần phải quá mức lo lắng rồi, dù sao thì chúng ta cũng đã sống đến cuối cùng. Diệp Hiên tán thưởng nhìn Long Thần. Kỳ tích này là do Long Thần làm ra.
Huynh đệ, không có ngươi ta đã mất mạng. Ngươi đã cứu mạng ta lần thứ ba, Diệp Hiên ta đời này chắc không báo đáp hết cho ngươi được rồi. Chuyện này khiến cho ta rất khó chịu...
Nếu như ngươi đã nói là huynh đệ, thì đừng so đo những chuyện nhỏ này. Đổi lại là ngươi thì cũng sẽ làm như vậy. Long Thần cười một tiếng, không quá so đo.
Hắn tiếp tục đi tới, tìm càng nhiều đối thủ hơn.
Nhất định phải trong vòng một canh giờ kết thúc tất cả chiến đấu, mới có thể có mười người còn sống đi tiếp. Nếu không, đừng nói Đế Giáp U Minh, toàn bộ mọi người đều phải chết ở chỗ này.
Đến thời điểm trước mắt, đã chết hai mươi bốn người, một mình ta giết chết tám người, càng về sau, muốn tìm được đối thủ lại càng thêm khó.
Người bị chết càng nhiều, mật độ cũng càng nhỏ, Long Thần có thể tìm được tám người, thuần túy là dựa vào Phệ Linh Yêu Đồng của hắn.
Đương nhiên, trong quá trình này, những cường giả như Tô Mặc, Đằng Long, Diệp Tích Chi kể cả Tô Dương, Long Thần đều gặp phải. Chỉ là sau khi thấy bọn họ, Long Thần lập tức chạy trốn.
Dây dưa với bọn họ mới là đồ ngu.
Nếu như có người giết chết chín người, vậy thì tổng cộng ta với người đó đã là mười bảy người, hẳn là không có khả năng. Nhưng vì lý do an toàn, ta nhất định phải giết thêm một người nữa mới được.
Nhớ tới điểm này, Long Thần tăng nhanh bước chân.
Tô Ách.
Sau một hồi tìm kiếm, nụ cười của Long Thần nhanh chóng trở thành cừu hận.
Ngươi phát hiện Tô Ách sao, chính là lão ta đích thân giết chết Độc Cô gia gia. Trong ánh mắt của Diệp Hiên cũng toát ra cừu hận. Lúc trước, Độc Cô Quân vì để cho bọn họ còn sống rời đi, mà bồi theo sinh mạng mình, chết trong tay Tô Ách kia.
Long Thần không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo tràn đầy sát ý, toàn thân phóng vèo về phía vị trí Tô Ách.
Long Thần, ngươi mau dừng lại, lão ta là võ giả Thiên Nhân cảnh viên mãn, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào Vũ Chi Cực cảnh. Ngươi không phải là đối thủ của lão ta đâu...
Ai nói ta không phải chứ. Từ khi có được thực lực này, ta còn chưa được đánh thoải mái trận nào đâu. Đám người Tô Thiên, Diệp Cô Phong, quá yếu rồi...
Lời của Long Thần khiến cho Diệp Hiên ngây người thật lâu.
Lão quái vật tu luyện hơn ngàn năm, mấy ngàn năm, tích góp vô số thần nguyên, ở trong mắt Long Thần lại trở nên quá yếu. Tên Long Thần này, rốt cuộc kinh khủng tới trình độ nào chứ.
Thời điểm mới gặp được Long Thần, theo hắn thấy Long Thần chắc là Thiên Vũ cảnh tầng bảy đi.
Người khác tu luyện từ Thiên Vũ cảnh tầng bảy tới Thần Vũ cảnh tầng ba, có thể phải dùng tới thời gian một ngàn năm. Còn tên Long Thần này, thì trong vòng một năm, trực tiếp nhảy vọt.
Đây không gọi là yêu nghiệt thì là cái gì.
Diệp Hiên phát hiện mình không thể nói gì nữa, hoàn toàn không khuyên được Long Thần.
Tô Ách. Long Thần gào rống một tiếng, trực tiếp quẹo cua, từ trong bóng tối bước từng bước đi ra, huyết khí toàn thân cuộn trào, tạo thành một màn sương mù dày đặc trên người hắn, thỉnh thoảng còn có đồ ảnh thần long lóe lên.
Tô Ách bị dọa sợ hết hồn.
Ở những giây phút cuối cùng này, mỗi một người còn sống đều là cường giả. Trong mười người, sáu người Thần Vũ cảnh tầng bốn trở lên khẳng định còn sống, còn dư lại ngoại trừ Long Thần Diệp Hiên, trên cơ bản đều là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn. Tô Ách đã chuẩn bị không tác chiến nữa, mà là ẩn núp chờ đợi, để cho những cao thủ chân chính ở trong khoảng thời gian cuối cùng này, giết chết ba người cuối cùng.
Vậy mà đột nhiên có người kêu tên mình, có thể không bị hù dọa sao.
Lão ta vội vàng xoay người, sau lưng quả thực có một khí tức kinh khủng truyền tới, Tô Ách còn đang chuẩn bị chạy trốn. Nhưng khi thấy là Long Thần quen thuộc đột nhiên xuất hiện, một khắc đó, lão ta cười điên cuồng rồi.
Dưới sự cám dỗ của Đế Giáp U Minh, tất cả mọi người đều đang liều mạng.
Không nghĩ quá nhiều, sau khi có được phương hướng của Diệp Huyên, Long Thần không nói hai lời lập tức chạy về phía đó.
Tỷ tỷ ta nhất định lo lắng ta chết rồi. Trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên khẩn trương nói.
Chỉ cần ngươi không chết, thì tên ngươi trong đồ án hình tròn sẽ không biến mất, nàng cũng sẽ biết được ngươi còn sống, cho nên đừng quá lo lắng. Lấy thực lực của nàng, ở chỗ này không ai có thể giết chết nàng. Cho dù là Tô Chân có cùng cấp bậc với nàng, cũng sẽ không ngu tới mức động thủ với nàng ở chỗ này. Long Thần phân tích nói.
Diệp Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Một giờ, hiện tại đã sắp trôi qua nửa giờ rồi, tổng cộng có ba mươi bảy người đi vào, nói cách khác, phải chết hai mươi bảy người. Chuyện lần này của Diệp gia và Tô gia nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cả U Minh Phủ chấn động to lớn. Hai gia tộc nếu không thể lấy được chỗ tốt trong truyền thừa Sát Thần này, nhất định sẽ không gượng dậy nổi, cho dù có cường giả trấn giữ, cũng sẽ trở thành gia tộc nhị lưu.
Diệp gia, mặc dù là gia tộc của Diệp Hiên, nhưng từ trong lời nói của Diệp Hiên cũng có thể nhận thấy, đối với sự hưng vong của Diệp gia, hắn không có quan tâm quá lớn.
Long Thần suy nghĩ một chút thì cũng hiểu. Dù sao người nhà Diệp Huyên ở trong Diệp gia đều không có được sự coi trọng đầy đủ.
Nếu có thể thoát được đại nạn lần này, ta nhất định phải đưa cha mẹ ta chuyển tới U Linh chủ thành của tỷ tỷ. Dù sao ở cái phủ thành kia còn phải xem sắc mặt bọn họ, ta cũng chả muốn ở lại. Trong quá trình tìm kiếm, Diệp Hiên có chút oán trách nói.
Có thể còn sống đi ra hay không, quả thực là một vấn đề.
Long Thần không nói nhiều, dù sao chuyện của Diệp gia hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu hai tỷ đệ Diệp Huyên cần hắn giúp, thì hắn tuyết đối không từ chối. Bây giờ Long Thần cố gắng đi giết chóc như vậy, thật ra cũng là vì lấy được Đế Giáp U Minh, sau đó cho bọn họ.
Cho dù Đế Giáp U Minh có tác dụng lớn đối với Long Thần, thì hắn cũng sẽ cho. Có lẽ Diệp Hiên càng cần Đế Giáp U Minh hơn hắn nhiều.
Theo cách đi tới của Long Thần, hắn đã nhanh chóng đến gần vị trí mà Diệp Huyên và Tô Mặc đứng lúc nãy. Diệp Huyên đã sớm rời đi, còn Tô Mặc thì lại đang chạy tới phía Long Thần, trong mắt tràn đầy sát ý.
Không cho Diệp Huyên một bài học khắc cốt ghi tâm, hắn tuyệt đối không cam lòng.
Sát ý, cháy hừng hực trong lòng hắn.
Quái, hai tên tiểu tử này làm sao có thể còn sống tới giờ chứ. Người chết càng ngày càng nhiều, cao thủ của hai đại gia tộc gần như chết hết, phần lớn còn chết trong tay người gia tộc mình, nếu chuyện nơi đây truyền ra ngoài, thì sẽ rất náo nhiệt đây.
Vừa tiến về phía trước, Tô Mặc vừa cười gằn.
Diệp Huyên nhìn là biết không giết chết mấy người. Lấy tốc độ của thúc tổ, bây giờ chắc đã giết chết ít nhất năm người rồi. Đế Giáp U Minh, ngoại trừ Diệp Huyên, không người nào có thể cạnh tranh với thúc tổ.
Trong lòng vừa mới dâng lên ý niệm như vậy, Tô Mặc bỗng nhiên dừng bước, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, phía trước dường như có người đang vọt tới chỗ hắn.
Cái này, cảm giác như là Thần Vũ cảnh tầng một. Tô Mặc liếm liếm đôi môi có chút xanh nhạt, cười.
Tô Mặc. Long Thần vội vàng dừng bước, sử dụng Phệ Linh Yêu Đồng hắn nhanh chóng phát hiện Tô mặc đã xuất hiện trong phạm vi một dặm, hơn nữa từ biểu hiện của đối phương, rất có thể hắn đã phát hiện ra Long Thần đang tới, đang có chút dao động nhỏ xíu.
Quả nhiên không hổ là võ giả Vũ Chi Cực cảnh viên mãn. Long Thần cười lạnh một tiếng, quay trở lại, tia chớp màu vàng uốn lượn dưới chân hắn, hắn thi triển ra tốc độ nhanh nhất, lao vụt đi trong cái mê cung vô tận mà phức tạp này. Tô Mặc chỉ có thể dựa vào cảm giác mơ hồ mà truy đuổi Long Thần, cảm giác này còn có chút không chính xác. Mà Long Thần lại có thể nắm bắt chính xác vị trí của Tô Mặc.
Cho dù tốc độ của ngươi có nhanh hơn ta vô số lần thì đã làm sao. Nơi này là mê cung, thần thức của ngươi lại không dùng được. Long Thần như một tia chớp màu vàng cắt xéo qua bên cạnh. Hắn biết Tô Mặc đang truy đuổi hắn, hơn nữa khoảng cách giữa hai người còn đang từ từ kéo gần.
Bên này. Long Thần lại cua một góc ngoặt, rồi xông ra một hướng khác, khiến Tô Mặc không nắm được vị trí của hắn. Sau khi truy đuổi khoảng tầm một khắc, Tô Mặc chỉ có thể thở hổn hển dừng lại, bởi vì Long Thần đã hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác của hắn.
Làm sao có thể, mới vừa vào Thần Vũ cảnh tầng một thôi, mà tốc độ của tiểu tử này cũng quá nhanh đi. Đó không phải là tốc độ của Thần Vũ cảnh tầng một, cho dù là Tô Ách cũng phải kém hắn.
Tô Mặc thở hổn hển, mặt đen thùi lùi. Diệp Huyên hắn không đối phó được, còn bị làm nhục một trận nữa. Không ngờ, đến một tên Long Thần nho nhỏ, hắn cũng không đuổi kịp, loại cảm giác này khiến hắn suýt chút nữa hộc máu vì tức.
Tại sao hắn giống như biết vị trí của ta vậy, so với việc ta phát hiện hắn, hắn còn phát hiện ta nhanh hơn. Chẳng những vậy còn chuyên chọn góc độ xảo quyệt chạy trốn. Tô Mặc trăm tư không thể giải.
Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Trực giác của tiểu tử này bén nhạy như vậy, nếu hắn có lực sát thương cường hãn nữa, là có thể đánh chết võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba, vậy thì phiền toái rồi. Cũng may hắn mới chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một.
Nghĩ tới đây, Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Giết Long Thần không được, hắn chỉ có thể tìm những người khác của Diệp gia tới hạ hỏa.
Đến bây giờ ta mới giết chết được một người, còn thiếu nhiều lắm. Người phải chết còn mười bốn người, nhưng hình như người càng ngày càng ít, muốn tìm được cũng chả dễ gì.
Tô Mặc nói không sai, Long Thần cũng cảm giác như vậy. Muốn trong vòng một canh giờ, chỉ còn lại mười người, độ khó cực lớn, hơn nữa càng về sau, người càng ít, muốn đụng mặt nhau cũng không dễ dàng.
Mới vừa rồi gặp phải Tô Mặc, suýt chút nữa bị đuổi kịp, Long Thần phải chạy rất xa, sau khi chắc chắn Tô Mặc tuyệt đối không đuổi kịp, hắn mới yên tâm tiếp tục săn giết. Dù sao đều là địch nhân, vì Đế Giáp U Minh, hắn cũng điên cuồng, không khách khí.
Có Phệ Linh Yêu Đồng, Long Thần càng có thể nắm giữ chắc chắn vị trí của địch nhân. Đây là ưu thế lớn nhất của hắn.
Đại khái qua đi ba phần tư canh giờ, thời gian đã gần hết, trong lòng mọi người đều có thêm cảm giác khẩn trương.
Nơi đây chính là lăng mộ do cường giả Thần Vũ cảnh tầng tám, Càn Khôn Thiên Đạo lưu lại, hắn nói xóa bỏ toàn bộ chúng ta, đó là chuyện tuyệt đối có thể...
Nhớ tới điểm này, trong lòng Long Thần có chút khủng hoảng. Bây giờ có thể nói là thời khắc vô cùng khẩn trương, mỗi một người đều không hy vọng mình chết, nhưng lại hy vọng người khác chết sớm một chút.
Còn dư lại mười ba người, nói cách khác, chết thêm ba người nữa là xong. Long Thần hít thở sâu một lần.
Hai tên Thần Vũ cảnh tầng một chúng ta vẫn còn sáng tên trên đồ án hình tròn, chắc chắn khiến rất nhiều người sợ tới choáng váng rồi đi. Chỉ là như vậy thì tỷ tỷ ta không cần phải quá mức lo lắng rồi, dù sao thì chúng ta cũng đã sống đến cuối cùng. Diệp Hiên tán thưởng nhìn Long Thần. Kỳ tích này là do Long Thần làm ra.
Huynh đệ, không có ngươi ta đã mất mạng. Ngươi đã cứu mạng ta lần thứ ba, Diệp Hiên ta đời này chắc không báo đáp hết cho ngươi được rồi. Chuyện này khiến cho ta rất khó chịu...
Nếu như ngươi đã nói là huynh đệ, thì đừng so đo những chuyện nhỏ này. Đổi lại là ngươi thì cũng sẽ làm như vậy. Long Thần cười một tiếng, không quá so đo.
Hắn tiếp tục đi tới, tìm càng nhiều đối thủ hơn.
Nhất định phải trong vòng một canh giờ kết thúc tất cả chiến đấu, mới có thể có mười người còn sống đi tiếp. Nếu không, đừng nói Đế Giáp U Minh, toàn bộ mọi người đều phải chết ở chỗ này.
Đến thời điểm trước mắt, đã chết hai mươi bốn người, một mình ta giết chết tám người, càng về sau, muốn tìm được đối thủ lại càng thêm khó.
Người bị chết càng nhiều, mật độ cũng càng nhỏ, Long Thần có thể tìm được tám người, thuần túy là dựa vào Phệ Linh Yêu Đồng của hắn.
Đương nhiên, trong quá trình này, những cường giả như Tô Mặc, Đằng Long, Diệp Tích Chi kể cả Tô Dương, Long Thần đều gặp phải. Chỉ là sau khi thấy bọn họ, Long Thần lập tức chạy trốn.
Dây dưa với bọn họ mới là đồ ngu.
Nếu như có người giết chết chín người, vậy thì tổng cộng ta với người đó đã là mười bảy người, hẳn là không có khả năng. Nhưng vì lý do an toàn, ta nhất định phải giết thêm một người nữa mới được.
Nhớ tới điểm này, Long Thần tăng nhanh bước chân.
Tô Ách.
Sau một hồi tìm kiếm, nụ cười của Long Thần nhanh chóng trở thành cừu hận.
Ngươi phát hiện Tô Ách sao, chính là lão ta đích thân giết chết Độc Cô gia gia. Trong ánh mắt của Diệp Hiên cũng toát ra cừu hận. Lúc trước, Độc Cô Quân vì để cho bọn họ còn sống rời đi, mà bồi theo sinh mạng mình, chết trong tay Tô Ách kia.
Long Thần không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo tràn đầy sát ý, toàn thân phóng vèo về phía vị trí Tô Ách.
Long Thần, ngươi mau dừng lại, lão ta là võ giả Thiên Nhân cảnh viên mãn, chỉ thiếu một bước nữa là có thể bước vào Vũ Chi Cực cảnh. Ngươi không phải là đối thủ của lão ta đâu...
Ai nói ta không phải chứ. Từ khi có được thực lực này, ta còn chưa được đánh thoải mái trận nào đâu. Đám người Tô Thiên, Diệp Cô Phong, quá yếu rồi...
Lời của Long Thần khiến cho Diệp Hiên ngây người thật lâu.
Lão quái vật tu luyện hơn ngàn năm, mấy ngàn năm, tích góp vô số thần nguyên, ở trong mắt Long Thần lại trở nên quá yếu. Tên Long Thần này, rốt cuộc kinh khủng tới trình độ nào chứ.
Thời điểm mới gặp được Long Thần, theo hắn thấy Long Thần chắc là Thiên Vũ cảnh tầng bảy đi.
Người khác tu luyện từ Thiên Vũ cảnh tầng bảy tới Thần Vũ cảnh tầng ba, có thể phải dùng tới thời gian một ngàn năm. Còn tên Long Thần này, thì trong vòng một năm, trực tiếp nhảy vọt.
Đây không gọi là yêu nghiệt thì là cái gì.
Diệp Hiên phát hiện mình không thể nói gì nữa, hoàn toàn không khuyên được Long Thần.
Tô Ách. Long Thần gào rống một tiếng, trực tiếp quẹo cua, từ trong bóng tối bước từng bước đi ra, huyết khí toàn thân cuộn trào, tạo thành một màn sương mù dày đặc trên người hắn, thỉnh thoảng còn có đồ ảnh thần long lóe lên.
Tô Ách bị dọa sợ hết hồn.
Ở những giây phút cuối cùng này, mỗi một người còn sống đều là cường giả. Trong mười người, sáu người Thần Vũ cảnh tầng bốn trở lên khẳng định còn sống, còn dư lại ngoại trừ Long Thần Diệp Hiên, trên cơ bản đều là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn. Tô Ách đã chuẩn bị không tác chiến nữa, mà là ẩn núp chờ đợi, để cho những cao thủ chân chính ở trong khoảng thời gian cuối cùng này, giết chết ba người cuối cùng.
Vậy mà đột nhiên có người kêu tên mình, có thể không bị hù dọa sao.
Lão ta vội vàng xoay người, sau lưng quả thực có một khí tức kinh khủng truyền tới, Tô Ách còn đang chuẩn bị chạy trốn. Nhưng khi thấy là Long Thần quen thuộc đột nhiên xuất hiện, một khắc đó, lão ta cười điên cuồng rồi.
/1228
|