Nếu như là đứa bé khác, đã là làm con gái của một vị Tổng tài giàu có, còn có một người mẹ hiền dịu như Tuệ Hy, thì chắc chắn ai cũng đồng ý.
Nhưng đối với Tiểu Muội thì cô bé lại lắc đầu, Tuệ Hy nhìn như vậy liền có chút thất vọng, nhưng cô nghĩ chắc đứa bé này đã sớm có quyết định của mình, nên cô cũng không muốn ép con bé.
- Tiểu Muội, sao cháu lại không chấp nhận?
- Thưa bà, Tiểu Muội muốn ở trại trẻ với các bạn, nếu như sau này Tiểu Muội lớn, cháu sẽ làm ở trại trẻ, để giúp những em bé có số phận giống cháu.
Lâm Giao và Tuệ Hy kinh ngạc, cả hai người họ không dám tin đây chỉ mới là đứa bé 4 tuổi, vậy mà sao suy nghĩ lại còn rất chững chạc, chẳng lẽ đứa bé này thật sự trưởng thành trước tuổi sao? Nghĩ vui vậy thôi, nhưng họ cũng không muốn ép buộc Tiểu Muội.
Dù sao thì nếu như con bé ở đây, thì chắc chắn con bé sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ bên ngoài.
Nhưng ở trong trại trẻ lại không như vậy, ở đó con bé có bạn bè, có những người mẹ rất tốt khác, còn được tự do bay nhảy.
Như vậy, chắc hẳn sẽ thích hơn
Có lẽ, Tuệ Hy không muốn con bé giống mình.
Từ nhỏ đã bị bắt ép học đủ thứ, ngay cả ăn nói cũng phải học, từng cử chỉ cũng phải học.
Nếu như để một cô bé chịu như vậy, thật sự Tuệ Hy cũng không đành lòng.
Với lại, bây giờ giữa cô và Tần Minh vẫn chưa có danh chính ngôn thuận kết hôn với nhau, nếu nhận nuôi đứa bé thì con bé sẽ mang họ gì? Nếu mang họ của cô thì lại mang danh là con riêng, còn nếu mang họ của Tần Minh thì lại bị những kẻ trong gia tộc nhà họ Tần bày mưu ám hại.
Thôi thì tốt nhất nên để con bé tự do đi
[........................]
Và cứ như vậy, Tiểu Muội ở Tần gia được năm ngày thì được những người trong mái ấm "Hạnh Phúc" đưa đi cùng các bạn, thật ra ở lâu thì Tuệ Hy cũng nảy sinh tình cảm với con bé, với tâm trạng không muốn chia tay con bé.
Nhưng vì tương lai, cô đành ngậm ngùi chào tạm biệt cô bé đáng yêu này vậy
Khi Tần Minh nhìn Tuệ Hy buồn như vậy, anh liền cảm thấy xót xa.
Sau đó, Tần Minh cùng Tuệ Hy đi lên phòng, Tần Minh nhìn thấy cô đứng ở trước cửa sổ nhìn xa xăm, anh liền ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng nói
- Em làm sao vậy?
- Tần Minh...!Liệu chúng ta ở bên nhau như vậy, thật sự là đúng đắn sao?
- Em nhớ Vệ Kha?
Tuệ Hy im lặng không đáp
- Em muốn về bên cậu ta?
Tuệ Hy tiếp tục im lặng
Sau đó, Tần Minh xoay cô lại, để mặt cô đối diện với anh rồi Tần Minh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói
- Anh cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ.
Chỉ cần em muốn quay về với Vệ Kha, anh sẽ để em đi.
Nhưng nếu sau ba ngày, em vẫn không đi...!Thì cả đời của em, đừng hòng thoát khỏi anh!
Tuệ Hy nghe như vậy liền mỉm cười, sau đó cô tựa đầu vào ngực anh, mặc kệ cho anh ôm lấy mình.
Thật sự Tần Minh rất rất tốt, luôn nghĩ cho cô, ngay cả bản thân chịu thiệt thòi anh cũng chỉ nghĩ cho cô.
Nhưng mà Tuệ Hy thật sự không hiểu được là, tại sao bản thân lại cứ nhớ đến Vệ Kha.
Nhưng chợt trong không khí im lặng, Tần Minh lại nói
- Bốn ngày nữa Vệ Kha và cô bạn thân sẽ ra nước ngoài.
Nếu ba ngày sau em muốn quay về với cậu ta, thì anh sẽ tìm cách tách cô gái họ Đàn kia ra, để em và Vệ Kha sang nước ngoài sinh sống.
Bản thân em cũng sẽ thoát khỏi Diệp gia và sống một cuộc sống mà em mong muốn.
Tuệ Hy không đáp gì, cô chỉ vùi mặt vào ngực anh, giọt nước mắt không kiềm được liền chảy dài trên gương mặt của của cô, khi Tần Minh cảm thấy bản thân thật sự không kiềm được cảm xúc nữa thì anh nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Sau đó nói
- Tối nay em cứ ngủ ở đây.
Anh sang thư phòng ngủ.
Em ngủ sớm đi nhé.
Tần Minh dịu dàng đặt lên trán của cô một nụ hôn, rồi nhẹ giọng nói
- Bảo bối, ngủ ngoan.
Sau đó, Tần Minh bước ra khỏi phòng, anh đứng trước cửa phòng rồi nhìn vào.
Còn Tuệ Hy thì đi đến cửa phòng, nửa muốn mở nửa lại không muốn, sao đó cô tựa lưng vào cửa phòng, từ từ ngồi xuống ôm lấy chân mình rồi bật khóc.
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời của cô.
Từ nhỏ thì đã bị ép buộc vào một khuôn khổ của thiên kim đại tiểu thư.
Đến lớn, chỉ vì chữ "yêu" nhưng gia cảnh lại khác nhau, liền bị cấm cản.
Sau đó...!Sau đó cô đã vũ sạch thanh danh của một cô gái để đến sống cùng người mình yêu, nhưng rồi lại bị bạn thân của người ta qua mặt.
Người cô yêu phản bội cô...!Người yêu cô cũng vì cô mà đau lòng.
Rốt cuộc thì giữa hai người nam nhân này, cô nên chọn ai?
Còn ở bên ngoài phòng, Tần Minh đứng như tượng sáp nhìn cánh cửa kia.
Có lẽ bản thân anh biết rõ, Tuệ Hy mãi mãi không thuộc về anh, nhưng mà...!Chuyện lỡ cũng đã lỡ rồi.
Anh chỉ sợ khi Tuệ Hy về với Vệ Kha, thì sẽ bị Vệ Kha khinh thường.
Nghĩ như vậy, Tần Minh liền đấp mạnh vào tường, miệng thì nói
- Chết tiệt! Nếu lúc đó kiềm chế một chút! Thì sẽ không làm Tuệ Hy khó xử rồi.
Sau đó, Tần Minh đi vào thư phòng ngồi ngẫm lại một chút.
Phía xa, Lâm Giao nhìn thấy liền thở dài
Lần đầu tiên con trai bà biết rung động, trớ trêu là lại rung động với người đã có ý trung nhân.
Nhưng mà bây giờ thì sao chứ...!Gạo cũng đã nấu thành cơm, bà lỡ đóng vai ác rồi thì ác cho tới vậy.
Sáng sớm ngày mai Lâm Giao sẽ sang Diệp gia xin cưới cho hai đứa nó.
Như vậy thì...!Tuy thiệt thòi cho Tuệ Hy, nhưng bà càng không muốn con trai của mình đau khổ.
Thân làm mẹ, con đau một thì bà mẹ như bà đau gấp mười.
Lâm Giao nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Tuệ Hy
- Tiểu Hy, chúng ta nói chuyện một chút, được không?.
/46
|