Tha Hương Vô Danh Khách trèo lên đến lưng chừng núi, thì hai mụ nạ dòng chạy ra đón đường quát hỏi: - Lão già này ở đâu đám ngang nhiên đến núi Bắc Mang hống hách?
Tha Hương Vô Danh Khách trợn mắt nhìn mụ, hỏi lại: - Phải chăng các ngươi là đại đệ tử của Thần Bà, Thần Bà đã mời ta lên, sao các ngươi lại dám cản đường?
- Ha ha! Tại sao ngươi điểm huyệt Lục sư muội, hãy giải thích cho rõ đã?
- Để ta gặp Thần Bà sẽ nói.
- Sư phụ ta đã hạ lệnh, nếu ngươi không nói rõ lý do, thì đừng hòng vào bái kiến người.
Tha Hương Vô Danh Khách tức giận nói: - Thần Bà đã thừa biết rồi, sao còn hỏi vặn? Ngươi nói cho y hay: Lấy thuốc giải hàn độc cho ta ngay! Nếu không, thì ta coi cái núi Bắc Mang này chẳng vào đâu.
Lão vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng quát: - Mai nhi! Thương nhi! Các ngươi hãy tránh ra! Ha ha! Mấy chục năm trời mới gặp cố hữu. Ngày nay đã coi già này không vào đâu!
Tiếng quát vừa dứt, một làn bóng trắng nhảy vọt ra. Đồng thời tiếng binh khí rít lên, bổ xuống.
Tha Hương Vô Danh Khách kinh hãi nhảy tránh sang bên, xa ra một trượng, đứng trên mỏm đá.
"Sầm" một tiếng kinh người! Chỗ lão vừa đứng trước bị đánh trúng, đá vỡ tan thành bụi bay lên. Sườn núi đá hiện ra một vết vỡ khá dài.
Rồi một tiếng cười ha hả, nói: - Lão quỷ trời đánh kia! Ngươi ở đâu đến đây dám dở thói ngang tàng? Hãy tiếp chiêu nữa của ta đây.
Ánh hàn quang lóe lên, một luồng hàn phong ập tới.
Tha Hương Vô Danh Khách lại nhảy tung đi né tránh rồi quát lớn: - Thần Bà! Nếu ngươi còn bức bách ta quá, ta không sợ ngươi đâu!
- Bữa nay lão bà cho ngươi hay: Ngươi đến thì được chứ ra đi không xong đâu! Động thủ đi.
Mụ vừa nói vừa tới tấp đánh đến.
Tha Hương Vô Danh Khách vừa xách Phan Tịnh, vừa ôm một thiếu nữ áo trắng không phản kích được đành né tả tránh hữu, giữa làn bóng trượng chập chùng dày đặc.
Bắc Mang Thần Bà thu trượng về, lập tức người mụ xuất hiện. Mụ đã già lắm, đầu bạc như sương, song mặt dữ như Thiên lôi. Tay mụ cầm một cây thiết trượng to bằng cổ tay.
Mụ quát lớn: - Bỏ chúng nó xuống cùng lão bà đấu ba trăm hiệp rồi sẽ nói chuyện.
Tha Hương Vô Danh Khách đưa cặp mắt oai nghiêm nhìn Thần Bà, thấy mụ tuy vẻ mặt căm tức dữ dội, nhưng vẫn bao phủ một làn chính khí. Trong lòng lão nghi hoặc tự hỏi: “Thần Bà là một nhân vật lừng lẫy võ lâm, sao lại phái đệ tử hạ độc thủ Phan Tịnh? Nhưng sự thực đã rành rành, có lý đâu còn giả được?” Rồi lão nhìn Mai nhi, Thương nhi bảo: - Đón lấy.
Lão vừa nói vừa quẳng Phan Tịnh và thiếu nữ áo trắng ra.
Cây thiết trượng của Thần Bà đã rít lên veo véo đánh tới.
Mụ ra chiêu thần tốc, mãnh liệt khiến Vô Danh Khách không kịp suy nghĩ nữa.
Đồng thời mụ quát lên: - Lão già chó chết kia! Ngươi đã không coi ta vào đâu, bữa nay ngươi sẽ biết.
Trượng phong xô tới ầm ập như sóng cồn.
Tha Hương Vô Danh Khách, người đã bé nhỏ lại gầy khẳng gầy kheo, lão chuồn một cách rất tài tình như con cá lội tung tăng giữa làn bóng trượng mịt mờ. Lão cố ẩn nhẫn không phản kích, cất tiếng hỏi: - Thần Bà! Tại sao Thần Bà lại sai đệ tử hạ độc thủ đánh Phan Tịnh? Hãy nói cho ta biết đã! Tại sao lại dùng đến chất độc lợi hại nhất của Bắc Mang là Băng Độc Thần Châm?
Bắc Mang Thần Bà vẫn không trả lời, chỉ hăm hở múa tít cây thiết trượng dồn dập đánh tới.
Tha Hương Vô Danh Khách bỗng hú lên một tiếng, nhảy tung lên khỏi làn ánh trượng rồi hạ mình xuống như sao sa, chạy xuống chân núi.
Bắc Mang Thần Bà quát hỏi: - Lão chó má kia! Ngươi trốn thoát được chăng?
Một làn bóng trắng loang loáng như gió rượt theo, đồng thời ánh hàn quang chụp xuống Vô Danh Khách, mụ tức giận quát lên ầm ầm: - Lão chó má kia! Tự nhiên vô cớ sao ngươi lại điểm huyệt đệ tử của ta? Ta phải cho ngươi biết tay.
Mụ vung trượng nhằm Vô Danh Khách đánh rất rát.
Vô Danh Khách vừa né tránh vừa quát lên: - Ta không đánh chết nó thế là đã nể ngươi lắm rồi đó.
"Sầm" một tiếng khủng khiếp! Một tảng đá lớn bị Bắc Mang Thần Bà đập trượng trúng vỡ làm đôi.
Tha Hương Vô Danh Khách không nhịn được nữa, gầm lên: - Thần Bà! Nếu ngươi còn vô lễ ta cũng không nể ngươi nữa đâu! Dù ngươi có giỏi đến mấy ta cũng coi rất tầm thường.
Lão nói xong đứng lại không nhúc nhích.
Bắc Mang Thần Bà tức giận, lông tóc đứng dựng cả lên. Tính nóng như lửa, mụ không đáp lời Vô Danh Khách, cứ vung trượng đánh ráo riết.
Tha Hương Vô Danh Khách lại quát: - Thế là ngươi tự tìm lấy cái nhục, đừng oán ta nhé!
Lão không né tránh nữa, chỉ lún người xuống một chút, rồi vung hai chưởng đánh ra đến "sầm" một tiếng kinh hồn.
Bắc Mang Thần Bà rú lên một tiếng hãi hùng, miệng hộc máu tươi ra. Mụ bị hất lùi lại đến ba trượng. Toàn thân mụ run bần bật. Bộ mặt Lôi Công của mụ biến thành lợt lạt.
Một thiếu nữ áo trắng chạy như bay, đến bên gọi to: - Sư phụ! Sư phụ!
Rồi giơ tay toan đỡ mụ dậy.
Bắc Mang Thần Bà hất tay ra quát lên: - Cút đi!
Tiếng mụ thê thảm. Cặp mắt long lanh ngấn lệ, mụ nhìn chòng chọc Vô Danh Khách, hằn học nói: - Giỏi lắm! Giỏi lắm! Thanh danh ta mấy chục năm nay bị tiêu tan vì phát chưởng của mi. Được lắm! Bây giờ có điều chi ngươi hãy nói ra.
Công lực Tha Hương Vô Danh Khách cao sâu hơn Bắc Mang Thần Bà rất nhiều.
Lúc nãy lão thấy Thần Bà mặt lộ chính khí, nên không muốn hạ thủ mà thôi. Bấy giờ bị mụ bức bách, lão đánh một chưởng hất mụ đi, làm thanh danh của mụ bị tiêu tan, trong lòng lão không khỏi hối hận. Lão tủm tỉm cười nói: - Thần Bà! Lỗi là ở nơi bà! Tiểu lão theo đúng lễ đến xin yết kiến, bà cứ bức bách, tiểu lão phải động thủ.
- Đừng rườm lời nữa! Có việc gì cứ nói mau.
Vô Danh Khách lại tức mình, xẵng giọng: - Mụ đã biết rồi sao còn giả vờ hỏi làm chi?
- Thúi lắm...
Bắc Mang Thần Bà cặp mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tha Hương Vô Danh Khách lại hỏi: - Được lắm! Ta hỏi mụ: Băng Độc Thần Châm phải chăng là môn ám khí độc đáo của mụ?
- Hừ!
- Phan Tịnh bị thương vì Bắc Mang Thần Châm.
- Ai đánh y bị thương?
- Chà! Lục đệ tử của mụ đó?
Hai thiếu nữ áo trắng đứng bên đều biến sắc, tức giận nói: - Sư phụ! Lão nói nhăng đấy! Mấy năm nay Lục muội vẫn ở liền với đệ tử, không dời nửa bước, và chưa từng xuống núi. Hơn nữa sư phụ, chưa truyền thụ môn Thần Châm cho y, thì y đả thương gã thế nào được?
Bắc Mang Thần Bà cười lạt, nhìn Vô Danh Khách nói: - Thế thì ngươi nhận lầm rồi!
Tha Hương Vô Danh Khách cười nói: - Lầm ư? Thần Châm hãy còn ở trong mình Phan Tịnh đó!
Bắc Mang Thần Bà vẫy tay bảo hai thiếu nữ: - Lấy thuốc giải ra đây để chữa cho y. Vụ này thật là quái dị! Mười mấy năm nay ta chưa rời khỏi Bắc Mang nửa bước, hôm nay phải xuống núi một lần mới được. Nhưng... Hà hà...
Bắc Mang Thần Bà cặp mắt lộ sát khí.
Tha Hương Vô Danh Khách không khỏi giật mình vì làn chính khí trên mặt bây giờ mất hết. Lão nói: - Thần Bà! Lão phu khuyên Thần Bà không có ý nghĩ sai lầm.
- Sao? Ngươi muốn cai quản ta chăng?
- Tuy tiểu lão không cai quản được Thần Bà, nhưng Thần Bà lại lấy chuyện bị thua về chưởng lực của tiểu lão làm hổ thẹn ư?
- Hổ thẹn! Phải rồi, ta hổ thẹn và căm hờn ngươi.
Tha Hương Vô Danh Khách cười rộ hỏi: - Thần Bà có biết lão phu là ai không?
Câu hỏi này khiến cho Bắc Mang Thần Bà phải sửng sốt. Hai mắt bà nhìn Vô Danh Khách không chớp, dường như để thấu rõ tâm can lão.
Tha Hương Vô Danh Khách lại cười nói: - Lúc lão phu thành danh trong võ lâm, còn nhớ có gặp bà một lần và khi đó bà còn là một vị tiểu cô nương!
Bắc Mang Thần Bà biến sắc, đột nhiên xúc động, lớn tiếng nói: - Phải chăng lão tiền bối là Đông Hải Kim Ngao Tẩu. Tiền bối cùng Thiên Sơn Dược Sư mang ngoại hiệu là Thiên Hải Long Tiên.
Tha Hương Vô Danh Khách gật đầu, nghiêm sắc mặt hỏi: - Bây giờ mụ thấy thế nào? Mụ lại thua dưới bàn tay ta có gì tổn hại đến thanh danh không?
Bắc Mang Thần Bà dịu giọng đáp: - Như vậy là vinh hạnh cho vãn bối. Vãn bối được Thiên Hải Long Tiên dạy bảo cho thì còn nói gì nữa? Nhưng tình thực mà nói thì mũi Bắc Mang Thần Châm kia không phải là của bản môn, vì bọn đệ tử bản môn quả chưa ai xuống núi.
Tha Hương Vô Danh Khách sửng sốt hỏi: - Nếu lão phu không hoa mắt, thì đêm hôm trước đã gặp người thiếu nữ áo trắng và rõ ràng y là Lục đệ tử quí môn. Vậy bà giải thích thế nào đây?
- Nếu có đệ tử xuống núi thì vãn bối tất phải biết chứ?
- Thiếu nữ đó đã nói rõ là đệ tử của bà.
- Bất luận người nào cũng có thể mượn danh nghĩa của vãn bối để làm điều càn rỡ. Bây giờ vấn đề cần phải tìm cho ra là mũi Bắc Mang Thần Châm kia sao y lại có, và sao y biết cả Phương nhi (tức Lục đệ tử)?
Bắc Mang Thần Bà nói xong, ngẩng mặt nhìn lên trên không ra chiều nghĩ ngợi. Rồi bà lẩm bẩm như nói với chính mình: - Từ lúc Phương nhi nhập môn, y chưa xuống núi lần nào. Vậy mà ai lại cải trang theo dung mạo của y được? Mười năm nay mình ở núi Bắc Mang, chỉ có sư muội đến thăm mấy lần, ngoài ra không còn ai hết. Chẳng lẽ lại là sư muội? Và không có lý nào sư muội lại gây sự thế này?
Vô Danh Khách nghe mụ lẩm bẩm như vậy liền hỏi ngay: - Thần Bà! Sư muội bà là ai?
Bắc Mang Thần Bà tủm tỉm cười đáp: - Sư muội vãn bối là kẻ vô danh, dù có nói ra tiền bối cũng không biết.
- Bà thử nói cho nghe!
-Ngoại hiệu y là Mật Nương, vì y dung mạo xinh đẹp lại ăn nói dễ nghe, nên người ta tặng cho y cái ngoại hiệu đó.
Tha Hương Vô Danh Khách vừa nghe, đã cười rộ hỏi: - Phải chăng y là vợ góa Tình Thiên Bảo Chúa? Và chồng y đã bị chết về chưởng lực của Vô Tình phu nhân phải không?
Bắc Mang Thần Bà kinh ngạc đáp: - Chính thị!
- Thôi thế thì đúng y rồi! Nhưng Bắc Mang Thần Châm của bà có để lọt vào tay ai không?
- Không!
- Có đúng thế không? Chẳng lẽ mũi châm này bà chưa dùng tới bao giờ?
- Suốt đời vãn bối mới dùng tới một lần để đối phó với một tên nghiệt đồ.
Bắc Mang Thần Bà nhắc tới một tên nghiệt đồ của mụ, mụ hậm hực nói tiếp: - Nếu không vì hắn, thì vãn bối đã chẳng giữ bọn đệ tử bản môn không cho xuống núi làm gì?
Tha Hương Vô Danh Khách cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nói: - Thần Bà! Bây giờ bà đi ngay thì bỏ những người bị thương kia hay sao?
Mụ liền tung người nhảy quay về đón lấy thuốc giải độc ở tay Cô nhi. Mụ giải khai huyệt đạo Phan Tịnh và chữa thương cho chàng.
Phan Tịnh được giải khai huyệt đạo và chữa thương rồi, Tha Hương Vô Danh Khách không nói nửa lời, kéo Phan Tịnh đi luôn.
Phan Tịnh ngạc nhiên hỏi: - Đây là địa phương nào?
- Đừng hỏi nữa! Nơi đây không có liên quan gì đến ngươi. Vả lại ta có bảo ngươi cũng chẳng ích gì, vì cô gái đêm trước không phải là đệ tử Bắc Mang.
- Vậy nàng là ai?
- Rồi sau này ngươi sẽ điều tra dần dần. Bây giờ chúng ta phải tới núi Thang Sơn ngay tức khắc, không thể chần chờ được nữa.
Hai người tăng gia cước lực. Theo sau có Bắc Mang Thần Bà. Thoáng cái ba người đã xuống chân núi Bắc Mang.
Bắc Mang Thần Bà hướng về Vô Danh Khách, khom lưng nói: - Xin thứ cho vãn bối không thể tiễn chân xa hơn được.
Tha Hương Vô Danh Khách đưa mắt nhìn mụ, rồi nghiêm sắc mặt nói: - Thần Bà! Tiểu lão có câu này khuyên bà chẳng biết có lọt tai không? Những ngày sắp tới trong võ lâm còn nhiều chuyện rắc rối, bà nên bớt nóng nảy. Nếu không, chỉ sểnh tay một cái đã thành mối hận ngàn thu. Khi hối hận lại sẽ không kịp nữa.
Bắc Mang Thần Bà vâng dạ đáp: - Bản môn đệ tử từ đây có xuống núi hành đạo, cũng mong được tiền bối chiếu cố.
Tha Hương Vô Danh Khách cười ha hả, trỏ vào Phan Tịnh lớn tiếng nói: - Y là phò mã gia đương triều, tài kiêm văn võ, lại là cây cột trụ của phái Thiên Giáo. Thần Bà! Nếu Thần Bà cần tay giúp đỡ thì cứ kiếm y là được. Thôi lão phu đi đây.
Phan Tịnh vội đến trước Thần Bà vái chào nói: - Bắc Mang tiền bối! Vãn bối xin bái kiến tiền bối.
Rồi chàng chắp tay, thái độ ung dung chàng lấy Nhật Nguyệt Lệnh trong bọc ra giơ lên nói: - Quân dị tộc xâm phạm bờ cõi, bọn tà ma giở thói lăng loàn. Các phái võ Kinh đô còn gặp lắm chuyện lầm than. Phái Thiên Giáo lại ra đời diệt trừ tà ma, duy trì đạo đức, thể theo lòng trời hợp ý mọi người. Nhưng bản giáo mới trùng hưng, rất cần được kiệt sĩ thiên hạ đem tài ba ra phù trợ chính nghĩa. Nay bản sứ giả đại diện cho bản giáo chủ trân trọng mời Thần Bà gia nhập giáo hội. Chẳng hiểu Thần Bà có ưng chịu không?
Bắc Mang Thần Bà cùng Tha Hương Vô Danh Khách nghe chàng nói những lời đanh thép, chính nghĩa, nghiêm trang đều gật đầu ra chiều ưng thuận.
Bắc Mang Thần Bà lại ra chiều nóng nảy cười hỏi: - Quí giáo đã có lời mời, già này xin tâm lĩnh. Khi nào được rảnh sẽ đến yết kiến quí giáo chủ. Nhưng chưa hiểu quý giáo chủ là ai?
Phan Tịnh cười đáp: - Chính là phụ thân vãn bối, danh hiệu là Thiên Hiệp Phan Khôn.
- Ủa! Té ra là Phan đại hiệp. Nếu vậy lão thân sẽ đi yết kiến.
Phan Tịnh lại vái chào Thần Bà rồi cùng Tha Hương Vô Danh Khách thi triển khinh công đi ngay. Hai người đi nhanh như điện chớp, Vô Danh Khách giục luôn miệng, những mong tới Thang Sơn ngay tức khắc.
Phan Tịnh không hiểu tự hỏi: “Tại sao chuyến đi Thang Sơn này lại vội vã thế? Hay là trên đó quả có chuyện gì trọng đại xảy ra?” Sau cùng, chàng không thể nhẫn nại được, lên tiếng hỏi: - Tiền bối! Chuyến đi Thang Sơn này sao phải gấp rút như vậy?
Tha Hương Vô Danh Khách đáp: - Sự tình cấp bách lắm rồi. Phái Thất Tuyệt giáo cùng phái Cờ Máu cấu kết với nhau, đại thế của võ lâm nguy ngập đến nơi. Dù ta có đến Thang Sơn mời được lão hữu cùng Vô Tình phu nhân trở lại giang hồ, e rằng cũng khó vãn hồi được tình thế nghiêm trọng này!
Phan Tịnh cả kinh, nhưng chàng cũng chưa tìm ra phương pháp gì để ngăn trở phái Thất Tuyệt cùng phái Cờ Máu liên kết với nhau. Chàng nghĩ rằng: Nếu chưa tìm ra được kế sách vẹn toàn, thì dù có đến Thang Sơn cũng vô ích.
Tha Hương Vô Danh Khách dường như đã đoán ra ý nghĩ của Phan Tịnh. Lão tủm tỉm cười nói: - Đến nơi ta sẽ có cách. Ngươi bất tất phải nghĩ ngợi nhiều.
Tối hôm sau, hai người đến Thang Sơn vào khoảng cuối canh ba. Về phía bắc, núi này có một cái hang nhỏ hẹp cực kỳ bí mật. Đó chính là căn cứ Tổng đàn phái Thất Tuyệt giáo. Ngoài hang này chừng mười dặm đều bố trí những trạm canh phòng rất nghiêm mật.
Đêm hôm ấy gió lộng trời tối. Đột nhiên tại một trạm canh phái Thất Tuyệt, bỗng kéo lên hai Lá Cờ Máu. Hai gã phu canh giật mình lớn tiếng la: - Lạp tề ô ly!
Một tiếng cười khẩy vọng lại, rồi đột nhiên gã phu canh mé hữu rú lên một tiếng, lăn ra chết liền! Còn tên phu canh kia vội kêu thét lên: - Tề lạp sa y!
Rồi co giò chạy tuốt.
Lại một tiếng cười gằn văng vẳng ở phía sau nổi lên. Lá Cờ Máu thứ hai bay vèo đến cắm đúng vào vai gã. Gã rú lên một tiếng thật to, vẫn chưa biết trên vai mình đã cắm Lá Cờ Máu. Gã cứ để vậy, chạy thục thân thẳng vào hang núi.
Nhưng gã phát giác ra rằng sau khi gã rú lên một tiếng thì cả bốn mặt, tám phương có đến mười mấy gã Thất Tuyệt giáo đồ chạy tới, và đều hô khẩu hiệu: "Tề lạp sa y" liên thanh không ngớt.
Mười mấy tên Thất Tuyệt giáo đồ nhảy xổ tới nơi, thì chẳng thấy động tịnh chi nữa, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Bọn Thất Tuyệt giáo đồ còn đang kinh dị ngơ ngác thì chợt thấy hai bóng đen chạy như bay tới, chẳng nói năng gì, phóng chưởng đánh ra mãnh liệt.
Một tiếng rú thê thảm vang lên rồi máu tươi vọt ra như suối.
Mười mấy tên Thất Tuyệt giáo đồ nhốn nháo cả lên, miệng không ngớt la: - Tề lạp sa y!
Ầm ầm hai tiếng! Lại hai cây thịt đổ xuống. Thân pháp hai bóng đen mau lẹ như tên, tiếp tục phóng chưởng đánh. Bảy tám gã Thất Tuyệt giáo đồ nữa ngã lăn ra. Mấy tên còn sống sót vừa kêu la vừa chạy tán loạn.
Một bóng đen ung dung lấy trong bọc ra mấy Lá Cờ Máu ném tới. Mấy tên kia vừa la vừa chạy, để nguyên Lá Cờ Máu trên vai.
Bọn Thất Tuyệt giáo đồ chạy hết rồi một bóng đen khẽ quát: - Phan Tịnh! Đi thôi! Ngươi nhớ rằng đêm nay tuyệt đối đừng để bại lộ hành tung và chỉ đón đường giết bọn Thất Tuyệt giáo đồ.
Bóng đen kia chỉ khẽ hắng giọng một tiếng.
Hai người lại chạy như bay đi sâu vào, đuổi theo phương hướng bọn Thất Tuyệt giáo đồ trốn chạy. Chỉ trong khoảng khắc đã đến trước cửa hang.
Trong hang vẫn vọng ra tiếng la: - Tề lạp sa y!
Đó là khẩu hiệu báo việc khẩn cấp của Thất Tuyệt giáo.
Giữa lúc ấy từ trong hang bay vọt ra hai bóng người. Sau hai bóng ngươi còn có một lũ khác đi theo.
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách ẩn mình vào một bên nhìn ra rất rõ.
Phan Tịnh khẽ hỏi: - Tiền bối! Hai người đi đầu kia là trưởng lão Thất Tuyệt giáo, mình có nên động thủ không?
Tha Hương Vô Danh Khách đáp: - Ta còn thấy rõ hơn ngươi. Công lực hai lão này không phải tầm thường, để ta ra tay giết họ. Ngươi chờ lại một chút, hễ thấy ta giết xong hai lão, thì lập tức xông ra mà giết bọn giáo đồ cho thất điên bát đảo. Xong rồi lại phải đi ngay, chớ có tham chiến.
- Vãn bối hiểu rồi.
Tha Hương Vô Danh Khách khẽ vỗ vai Phan Tịnh và giao cho chàng hai Lá Cờ Máu, rồi đột nhiên rú lên một tràng dài. Hai tay lão vung ra như chim đại bàng giương cánh nhảy lên trên không.
Hai trưởng lão Thất Tuyệt giáo thấy vậy liền quát lên một tiếng, lún người xuống chuẩn bị tiếp chiến.
Tiếng hú vừa dứt, bóng đen còn lơ lửng trên không đã phóng chưởng ra như chớp, mạnh như sấm sét chụp xuống.
Hai trưởng lão muốn tránh cũng không sao kịp nữa, vừa la lên một tiếng, chưa kịp phóng chưởng ra nghênh địch, thì từ trên không bật lên tiếng cười the thé, bóng người hạ xuống nhẹ nhàng như mảnh lá rụng.
Ầm ầm hai tiếng! Hai trưởng lão Thất Tuyệt giáo đã bị hất ra ngoài năm trượng, đụng vào vách đá đến "sầm" một tiếng, đầu óc vỡ tan.
Tha Hương Vô Danh Khách trợn mắt nhìn mụ, hỏi lại: - Phải chăng các ngươi là đại đệ tử của Thần Bà, Thần Bà đã mời ta lên, sao các ngươi lại dám cản đường?
- Ha ha! Tại sao ngươi điểm huyệt Lục sư muội, hãy giải thích cho rõ đã?
- Để ta gặp Thần Bà sẽ nói.
- Sư phụ ta đã hạ lệnh, nếu ngươi không nói rõ lý do, thì đừng hòng vào bái kiến người.
Tha Hương Vô Danh Khách tức giận nói: - Thần Bà đã thừa biết rồi, sao còn hỏi vặn? Ngươi nói cho y hay: Lấy thuốc giải hàn độc cho ta ngay! Nếu không, thì ta coi cái núi Bắc Mang này chẳng vào đâu.
Lão vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng quát: - Mai nhi! Thương nhi! Các ngươi hãy tránh ra! Ha ha! Mấy chục năm trời mới gặp cố hữu. Ngày nay đã coi già này không vào đâu!
Tiếng quát vừa dứt, một làn bóng trắng nhảy vọt ra. Đồng thời tiếng binh khí rít lên, bổ xuống.
Tha Hương Vô Danh Khách kinh hãi nhảy tránh sang bên, xa ra một trượng, đứng trên mỏm đá.
"Sầm" một tiếng kinh người! Chỗ lão vừa đứng trước bị đánh trúng, đá vỡ tan thành bụi bay lên. Sườn núi đá hiện ra một vết vỡ khá dài.
Rồi một tiếng cười ha hả, nói: - Lão quỷ trời đánh kia! Ngươi ở đâu đến đây dám dở thói ngang tàng? Hãy tiếp chiêu nữa của ta đây.
Ánh hàn quang lóe lên, một luồng hàn phong ập tới.
Tha Hương Vô Danh Khách lại nhảy tung đi né tránh rồi quát lớn: - Thần Bà! Nếu ngươi còn bức bách ta quá, ta không sợ ngươi đâu!
- Bữa nay lão bà cho ngươi hay: Ngươi đến thì được chứ ra đi không xong đâu! Động thủ đi.
Mụ vừa nói vừa tới tấp đánh đến.
Tha Hương Vô Danh Khách vừa xách Phan Tịnh, vừa ôm một thiếu nữ áo trắng không phản kích được đành né tả tránh hữu, giữa làn bóng trượng chập chùng dày đặc.
Bắc Mang Thần Bà thu trượng về, lập tức người mụ xuất hiện. Mụ đã già lắm, đầu bạc như sương, song mặt dữ như Thiên lôi. Tay mụ cầm một cây thiết trượng to bằng cổ tay.
Mụ quát lớn: - Bỏ chúng nó xuống cùng lão bà đấu ba trăm hiệp rồi sẽ nói chuyện.
Tha Hương Vô Danh Khách đưa cặp mắt oai nghiêm nhìn Thần Bà, thấy mụ tuy vẻ mặt căm tức dữ dội, nhưng vẫn bao phủ một làn chính khí. Trong lòng lão nghi hoặc tự hỏi: “Thần Bà là một nhân vật lừng lẫy võ lâm, sao lại phái đệ tử hạ độc thủ Phan Tịnh? Nhưng sự thực đã rành rành, có lý đâu còn giả được?” Rồi lão nhìn Mai nhi, Thương nhi bảo: - Đón lấy.
Lão vừa nói vừa quẳng Phan Tịnh và thiếu nữ áo trắng ra.
Cây thiết trượng của Thần Bà đã rít lên veo véo đánh tới.
Mụ ra chiêu thần tốc, mãnh liệt khiến Vô Danh Khách không kịp suy nghĩ nữa.
Đồng thời mụ quát lên: - Lão già chó chết kia! Ngươi đã không coi ta vào đâu, bữa nay ngươi sẽ biết.
Trượng phong xô tới ầm ập như sóng cồn.
Tha Hương Vô Danh Khách, người đã bé nhỏ lại gầy khẳng gầy kheo, lão chuồn một cách rất tài tình như con cá lội tung tăng giữa làn bóng trượng mịt mờ. Lão cố ẩn nhẫn không phản kích, cất tiếng hỏi: - Thần Bà! Tại sao Thần Bà lại sai đệ tử hạ độc thủ đánh Phan Tịnh? Hãy nói cho ta biết đã! Tại sao lại dùng đến chất độc lợi hại nhất của Bắc Mang là Băng Độc Thần Châm?
Bắc Mang Thần Bà vẫn không trả lời, chỉ hăm hở múa tít cây thiết trượng dồn dập đánh tới.
Tha Hương Vô Danh Khách bỗng hú lên một tiếng, nhảy tung lên khỏi làn ánh trượng rồi hạ mình xuống như sao sa, chạy xuống chân núi.
Bắc Mang Thần Bà quát hỏi: - Lão chó má kia! Ngươi trốn thoát được chăng?
Một làn bóng trắng loang loáng như gió rượt theo, đồng thời ánh hàn quang chụp xuống Vô Danh Khách, mụ tức giận quát lên ầm ầm: - Lão chó má kia! Tự nhiên vô cớ sao ngươi lại điểm huyệt đệ tử của ta? Ta phải cho ngươi biết tay.
Mụ vung trượng nhằm Vô Danh Khách đánh rất rát.
Vô Danh Khách vừa né tránh vừa quát lên: - Ta không đánh chết nó thế là đã nể ngươi lắm rồi đó.
"Sầm" một tiếng khủng khiếp! Một tảng đá lớn bị Bắc Mang Thần Bà đập trượng trúng vỡ làm đôi.
Tha Hương Vô Danh Khách không nhịn được nữa, gầm lên: - Thần Bà! Nếu ngươi còn vô lễ ta cũng không nể ngươi nữa đâu! Dù ngươi có giỏi đến mấy ta cũng coi rất tầm thường.
Lão nói xong đứng lại không nhúc nhích.
Bắc Mang Thần Bà tức giận, lông tóc đứng dựng cả lên. Tính nóng như lửa, mụ không đáp lời Vô Danh Khách, cứ vung trượng đánh ráo riết.
Tha Hương Vô Danh Khách lại quát: - Thế là ngươi tự tìm lấy cái nhục, đừng oán ta nhé!
Lão không né tránh nữa, chỉ lún người xuống một chút, rồi vung hai chưởng đánh ra đến "sầm" một tiếng kinh hồn.
Bắc Mang Thần Bà rú lên một tiếng hãi hùng, miệng hộc máu tươi ra. Mụ bị hất lùi lại đến ba trượng. Toàn thân mụ run bần bật. Bộ mặt Lôi Công của mụ biến thành lợt lạt.
Một thiếu nữ áo trắng chạy như bay, đến bên gọi to: - Sư phụ! Sư phụ!
Rồi giơ tay toan đỡ mụ dậy.
Bắc Mang Thần Bà hất tay ra quát lên: - Cút đi!
Tiếng mụ thê thảm. Cặp mắt long lanh ngấn lệ, mụ nhìn chòng chọc Vô Danh Khách, hằn học nói: - Giỏi lắm! Giỏi lắm! Thanh danh ta mấy chục năm nay bị tiêu tan vì phát chưởng của mi. Được lắm! Bây giờ có điều chi ngươi hãy nói ra.
Công lực Tha Hương Vô Danh Khách cao sâu hơn Bắc Mang Thần Bà rất nhiều.
Lúc nãy lão thấy Thần Bà mặt lộ chính khí, nên không muốn hạ thủ mà thôi. Bấy giờ bị mụ bức bách, lão đánh một chưởng hất mụ đi, làm thanh danh của mụ bị tiêu tan, trong lòng lão không khỏi hối hận. Lão tủm tỉm cười nói: - Thần Bà! Lỗi là ở nơi bà! Tiểu lão theo đúng lễ đến xin yết kiến, bà cứ bức bách, tiểu lão phải động thủ.
- Đừng rườm lời nữa! Có việc gì cứ nói mau.
Vô Danh Khách lại tức mình, xẵng giọng: - Mụ đã biết rồi sao còn giả vờ hỏi làm chi?
- Thúi lắm...
Bắc Mang Thần Bà cặp mắt chiếu ra những tia sáng hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tha Hương Vô Danh Khách lại hỏi: - Được lắm! Ta hỏi mụ: Băng Độc Thần Châm phải chăng là môn ám khí độc đáo của mụ?
- Hừ!
- Phan Tịnh bị thương vì Bắc Mang Thần Châm.
- Ai đánh y bị thương?
- Chà! Lục đệ tử của mụ đó?
Hai thiếu nữ áo trắng đứng bên đều biến sắc, tức giận nói: - Sư phụ! Lão nói nhăng đấy! Mấy năm nay Lục muội vẫn ở liền với đệ tử, không dời nửa bước, và chưa từng xuống núi. Hơn nữa sư phụ, chưa truyền thụ môn Thần Châm cho y, thì y đả thương gã thế nào được?
Bắc Mang Thần Bà cười lạt, nhìn Vô Danh Khách nói: - Thế thì ngươi nhận lầm rồi!
Tha Hương Vô Danh Khách cười nói: - Lầm ư? Thần Châm hãy còn ở trong mình Phan Tịnh đó!
Bắc Mang Thần Bà vẫy tay bảo hai thiếu nữ: - Lấy thuốc giải ra đây để chữa cho y. Vụ này thật là quái dị! Mười mấy năm nay ta chưa rời khỏi Bắc Mang nửa bước, hôm nay phải xuống núi một lần mới được. Nhưng... Hà hà...
Bắc Mang Thần Bà cặp mắt lộ sát khí.
Tha Hương Vô Danh Khách không khỏi giật mình vì làn chính khí trên mặt bây giờ mất hết. Lão nói: - Thần Bà! Lão phu khuyên Thần Bà không có ý nghĩ sai lầm.
- Sao? Ngươi muốn cai quản ta chăng?
- Tuy tiểu lão không cai quản được Thần Bà, nhưng Thần Bà lại lấy chuyện bị thua về chưởng lực của tiểu lão làm hổ thẹn ư?
- Hổ thẹn! Phải rồi, ta hổ thẹn và căm hờn ngươi.
Tha Hương Vô Danh Khách cười rộ hỏi: - Thần Bà có biết lão phu là ai không?
Câu hỏi này khiến cho Bắc Mang Thần Bà phải sửng sốt. Hai mắt bà nhìn Vô Danh Khách không chớp, dường như để thấu rõ tâm can lão.
Tha Hương Vô Danh Khách lại cười nói: - Lúc lão phu thành danh trong võ lâm, còn nhớ có gặp bà một lần và khi đó bà còn là một vị tiểu cô nương!
Bắc Mang Thần Bà biến sắc, đột nhiên xúc động, lớn tiếng nói: - Phải chăng lão tiền bối là Đông Hải Kim Ngao Tẩu. Tiền bối cùng Thiên Sơn Dược Sư mang ngoại hiệu là Thiên Hải Long Tiên.
Tha Hương Vô Danh Khách gật đầu, nghiêm sắc mặt hỏi: - Bây giờ mụ thấy thế nào? Mụ lại thua dưới bàn tay ta có gì tổn hại đến thanh danh không?
Bắc Mang Thần Bà dịu giọng đáp: - Như vậy là vinh hạnh cho vãn bối. Vãn bối được Thiên Hải Long Tiên dạy bảo cho thì còn nói gì nữa? Nhưng tình thực mà nói thì mũi Bắc Mang Thần Châm kia không phải là của bản môn, vì bọn đệ tử bản môn quả chưa ai xuống núi.
Tha Hương Vô Danh Khách sửng sốt hỏi: - Nếu lão phu không hoa mắt, thì đêm hôm trước đã gặp người thiếu nữ áo trắng và rõ ràng y là Lục đệ tử quí môn. Vậy bà giải thích thế nào đây?
- Nếu có đệ tử xuống núi thì vãn bối tất phải biết chứ?
- Thiếu nữ đó đã nói rõ là đệ tử của bà.
- Bất luận người nào cũng có thể mượn danh nghĩa của vãn bối để làm điều càn rỡ. Bây giờ vấn đề cần phải tìm cho ra là mũi Bắc Mang Thần Châm kia sao y lại có, và sao y biết cả Phương nhi (tức Lục đệ tử)?
Bắc Mang Thần Bà nói xong, ngẩng mặt nhìn lên trên không ra chiều nghĩ ngợi. Rồi bà lẩm bẩm như nói với chính mình: - Từ lúc Phương nhi nhập môn, y chưa xuống núi lần nào. Vậy mà ai lại cải trang theo dung mạo của y được? Mười năm nay mình ở núi Bắc Mang, chỉ có sư muội đến thăm mấy lần, ngoài ra không còn ai hết. Chẳng lẽ lại là sư muội? Và không có lý nào sư muội lại gây sự thế này?
Vô Danh Khách nghe mụ lẩm bẩm như vậy liền hỏi ngay: - Thần Bà! Sư muội bà là ai?
Bắc Mang Thần Bà tủm tỉm cười đáp: - Sư muội vãn bối là kẻ vô danh, dù có nói ra tiền bối cũng không biết.
- Bà thử nói cho nghe!
-Ngoại hiệu y là Mật Nương, vì y dung mạo xinh đẹp lại ăn nói dễ nghe, nên người ta tặng cho y cái ngoại hiệu đó.
Tha Hương Vô Danh Khách vừa nghe, đã cười rộ hỏi: - Phải chăng y là vợ góa Tình Thiên Bảo Chúa? Và chồng y đã bị chết về chưởng lực của Vô Tình phu nhân phải không?
Bắc Mang Thần Bà kinh ngạc đáp: - Chính thị!
- Thôi thế thì đúng y rồi! Nhưng Bắc Mang Thần Châm của bà có để lọt vào tay ai không?
- Không!
- Có đúng thế không? Chẳng lẽ mũi châm này bà chưa dùng tới bao giờ?
- Suốt đời vãn bối mới dùng tới một lần để đối phó với một tên nghiệt đồ.
Bắc Mang Thần Bà nhắc tới một tên nghiệt đồ của mụ, mụ hậm hực nói tiếp: - Nếu không vì hắn, thì vãn bối đã chẳng giữ bọn đệ tử bản môn không cho xuống núi làm gì?
Tha Hương Vô Danh Khách cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nói: - Thần Bà! Bây giờ bà đi ngay thì bỏ những người bị thương kia hay sao?
Mụ liền tung người nhảy quay về đón lấy thuốc giải độc ở tay Cô nhi. Mụ giải khai huyệt đạo Phan Tịnh và chữa thương cho chàng.
Phan Tịnh được giải khai huyệt đạo và chữa thương rồi, Tha Hương Vô Danh Khách không nói nửa lời, kéo Phan Tịnh đi luôn.
Phan Tịnh ngạc nhiên hỏi: - Đây là địa phương nào?
- Đừng hỏi nữa! Nơi đây không có liên quan gì đến ngươi. Vả lại ta có bảo ngươi cũng chẳng ích gì, vì cô gái đêm trước không phải là đệ tử Bắc Mang.
- Vậy nàng là ai?
- Rồi sau này ngươi sẽ điều tra dần dần. Bây giờ chúng ta phải tới núi Thang Sơn ngay tức khắc, không thể chần chờ được nữa.
Hai người tăng gia cước lực. Theo sau có Bắc Mang Thần Bà. Thoáng cái ba người đã xuống chân núi Bắc Mang.
Bắc Mang Thần Bà hướng về Vô Danh Khách, khom lưng nói: - Xin thứ cho vãn bối không thể tiễn chân xa hơn được.
Tha Hương Vô Danh Khách đưa mắt nhìn mụ, rồi nghiêm sắc mặt nói: - Thần Bà! Tiểu lão có câu này khuyên bà chẳng biết có lọt tai không? Những ngày sắp tới trong võ lâm còn nhiều chuyện rắc rối, bà nên bớt nóng nảy. Nếu không, chỉ sểnh tay một cái đã thành mối hận ngàn thu. Khi hối hận lại sẽ không kịp nữa.
Bắc Mang Thần Bà vâng dạ đáp: - Bản môn đệ tử từ đây có xuống núi hành đạo, cũng mong được tiền bối chiếu cố.
Tha Hương Vô Danh Khách cười ha hả, trỏ vào Phan Tịnh lớn tiếng nói: - Y là phò mã gia đương triều, tài kiêm văn võ, lại là cây cột trụ của phái Thiên Giáo. Thần Bà! Nếu Thần Bà cần tay giúp đỡ thì cứ kiếm y là được. Thôi lão phu đi đây.
Phan Tịnh vội đến trước Thần Bà vái chào nói: - Bắc Mang tiền bối! Vãn bối xin bái kiến tiền bối.
Rồi chàng chắp tay, thái độ ung dung chàng lấy Nhật Nguyệt Lệnh trong bọc ra giơ lên nói: - Quân dị tộc xâm phạm bờ cõi, bọn tà ma giở thói lăng loàn. Các phái võ Kinh đô còn gặp lắm chuyện lầm than. Phái Thiên Giáo lại ra đời diệt trừ tà ma, duy trì đạo đức, thể theo lòng trời hợp ý mọi người. Nhưng bản giáo mới trùng hưng, rất cần được kiệt sĩ thiên hạ đem tài ba ra phù trợ chính nghĩa. Nay bản sứ giả đại diện cho bản giáo chủ trân trọng mời Thần Bà gia nhập giáo hội. Chẳng hiểu Thần Bà có ưng chịu không?
Bắc Mang Thần Bà cùng Tha Hương Vô Danh Khách nghe chàng nói những lời đanh thép, chính nghĩa, nghiêm trang đều gật đầu ra chiều ưng thuận.
Bắc Mang Thần Bà lại ra chiều nóng nảy cười hỏi: - Quí giáo đã có lời mời, già này xin tâm lĩnh. Khi nào được rảnh sẽ đến yết kiến quí giáo chủ. Nhưng chưa hiểu quý giáo chủ là ai?
Phan Tịnh cười đáp: - Chính là phụ thân vãn bối, danh hiệu là Thiên Hiệp Phan Khôn.
- Ủa! Té ra là Phan đại hiệp. Nếu vậy lão thân sẽ đi yết kiến.
Phan Tịnh lại vái chào Thần Bà rồi cùng Tha Hương Vô Danh Khách thi triển khinh công đi ngay. Hai người đi nhanh như điện chớp, Vô Danh Khách giục luôn miệng, những mong tới Thang Sơn ngay tức khắc.
Phan Tịnh không hiểu tự hỏi: “Tại sao chuyến đi Thang Sơn này lại vội vã thế? Hay là trên đó quả có chuyện gì trọng đại xảy ra?” Sau cùng, chàng không thể nhẫn nại được, lên tiếng hỏi: - Tiền bối! Chuyến đi Thang Sơn này sao phải gấp rút như vậy?
Tha Hương Vô Danh Khách đáp: - Sự tình cấp bách lắm rồi. Phái Thất Tuyệt giáo cùng phái Cờ Máu cấu kết với nhau, đại thế của võ lâm nguy ngập đến nơi. Dù ta có đến Thang Sơn mời được lão hữu cùng Vô Tình phu nhân trở lại giang hồ, e rằng cũng khó vãn hồi được tình thế nghiêm trọng này!
Phan Tịnh cả kinh, nhưng chàng cũng chưa tìm ra phương pháp gì để ngăn trở phái Thất Tuyệt cùng phái Cờ Máu liên kết với nhau. Chàng nghĩ rằng: Nếu chưa tìm ra được kế sách vẹn toàn, thì dù có đến Thang Sơn cũng vô ích.
Tha Hương Vô Danh Khách dường như đã đoán ra ý nghĩ của Phan Tịnh. Lão tủm tỉm cười nói: - Đến nơi ta sẽ có cách. Ngươi bất tất phải nghĩ ngợi nhiều.
Tối hôm sau, hai người đến Thang Sơn vào khoảng cuối canh ba. Về phía bắc, núi này có một cái hang nhỏ hẹp cực kỳ bí mật. Đó chính là căn cứ Tổng đàn phái Thất Tuyệt giáo. Ngoài hang này chừng mười dặm đều bố trí những trạm canh phòng rất nghiêm mật.
Đêm hôm ấy gió lộng trời tối. Đột nhiên tại một trạm canh phái Thất Tuyệt, bỗng kéo lên hai Lá Cờ Máu. Hai gã phu canh giật mình lớn tiếng la: - Lạp tề ô ly!
Một tiếng cười khẩy vọng lại, rồi đột nhiên gã phu canh mé hữu rú lên một tiếng, lăn ra chết liền! Còn tên phu canh kia vội kêu thét lên: - Tề lạp sa y!
Rồi co giò chạy tuốt.
Lại một tiếng cười gằn văng vẳng ở phía sau nổi lên. Lá Cờ Máu thứ hai bay vèo đến cắm đúng vào vai gã. Gã rú lên một tiếng thật to, vẫn chưa biết trên vai mình đã cắm Lá Cờ Máu. Gã cứ để vậy, chạy thục thân thẳng vào hang núi.
Nhưng gã phát giác ra rằng sau khi gã rú lên một tiếng thì cả bốn mặt, tám phương có đến mười mấy gã Thất Tuyệt giáo đồ chạy tới, và đều hô khẩu hiệu: "Tề lạp sa y" liên thanh không ngớt.
Mười mấy tên Thất Tuyệt giáo đồ nhảy xổ tới nơi, thì chẳng thấy động tịnh chi nữa, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Bọn Thất Tuyệt giáo đồ còn đang kinh dị ngơ ngác thì chợt thấy hai bóng đen chạy như bay tới, chẳng nói năng gì, phóng chưởng đánh ra mãnh liệt.
Một tiếng rú thê thảm vang lên rồi máu tươi vọt ra như suối.
Mười mấy tên Thất Tuyệt giáo đồ nhốn nháo cả lên, miệng không ngớt la: - Tề lạp sa y!
Ầm ầm hai tiếng! Lại hai cây thịt đổ xuống. Thân pháp hai bóng đen mau lẹ như tên, tiếp tục phóng chưởng đánh. Bảy tám gã Thất Tuyệt giáo đồ nữa ngã lăn ra. Mấy tên còn sống sót vừa kêu la vừa chạy tán loạn.
Một bóng đen ung dung lấy trong bọc ra mấy Lá Cờ Máu ném tới. Mấy tên kia vừa la vừa chạy, để nguyên Lá Cờ Máu trên vai.
Bọn Thất Tuyệt giáo đồ chạy hết rồi một bóng đen khẽ quát: - Phan Tịnh! Đi thôi! Ngươi nhớ rằng đêm nay tuyệt đối đừng để bại lộ hành tung và chỉ đón đường giết bọn Thất Tuyệt giáo đồ.
Bóng đen kia chỉ khẽ hắng giọng một tiếng.
Hai người lại chạy như bay đi sâu vào, đuổi theo phương hướng bọn Thất Tuyệt giáo đồ trốn chạy. Chỉ trong khoảng khắc đã đến trước cửa hang.
Trong hang vẫn vọng ra tiếng la: - Tề lạp sa y!
Đó là khẩu hiệu báo việc khẩn cấp của Thất Tuyệt giáo.
Giữa lúc ấy từ trong hang bay vọt ra hai bóng người. Sau hai bóng ngươi còn có một lũ khác đi theo.
Phan Tịnh cùng Tha Hương Vô Danh Khách ẩn mình vào một bên nhìn ra rất rõ.
Phan Tịnh khẽ hỏi: - Tiền bối! Hai người đi đầu kia là trưởng lão Thất Tuyệt giáo, mình có nên động thủ không?
Tha Hương Vô Danh Khách đáp: - Ta còn thấy rõ hơn ngươi. Công lực hai lão này không phải tầm thường, để ta ra tay giết họ. Ngươi chờ lại một chút, hễ thấy ta giết xong hai lão, thì lập tức xông ra mà giết bọn giáo đồ cho thất điên bát đảo. Xong rồi lại phải đi ngay, chớ có tham chiến.
- Vãn bối hiểu rồi.
Tha Hương Vô Danh Khách khẽ vỗ vai Phan Tịnh và giao cho chàng hai Lá Cờ Máu, rồi đột nhiên rú lên một tràng dài. Hai tay lão vung ra như chim đại bàng giương cánh nhảy lên trên không.
Hai trưởng lão Thất Tuyệt giáo thấy vậy liền quát lên một tiếng, lún người xuống chuẩn bị tiếp chiến.
Tiếng hú vừa dứt, bóng đen còn lơ lửng trên không đã phóng chưởng ra như chớp, mạnh như sấm sét chụp xuống.
Hai trưởng lão muốn tránh cũng không sao kịp nữa, vừa la lên một tiếng, chưa kịp phóng chưởng ra nghênh địch, thì từ trên không bật lên tiếng cười the thé, bóng người hạ xuống nhẹ nhàng như mảnh lá rụng.
Ầm ầm hai tiếng! Hai trưởng lão Thất Tuyệt giáo đã bị hất ra ngoài năm trượng, đụng vào vách đá đến "sầm" một tiếng, đầu óc vỡ tan.
/66
|