Phân phát vật tư xong, đoàn người trở lại trạm rada xã Thông Nguyên thì cũng đã tối, ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt kiên nghị của chiến sĩ đứng gác.
“Báo cáo trạm trưởng, bà con tặng cậu Hàn Trác Vũ rất nhiều thứ, mời anh kiểm tra và nhận.” Chiến sĩ giơ tay chào, sau đó chỉ về phía bãi đất bên trái cửa. Ở đấy có rất nhiều túi làm bằng da rắn, túi nào túi nấy căng phồng.
Thông báo trong đầu Hàn Trác Vũ vẫn vang lên liên tục, tuy giá trị cảm ơn không còn nhiều như ban đầu, nhưng cứ 10 điểm, 20 điểm, 30 điểm, tích lũy lại cũng không ít chút nào, chẳng mấy chỗ đã lên đến hơn hai vạn. Nhớ lại hồi còn cảm thấy mỹ mãn với việc kiếm được 5 giá trị cảm ơn mỗi ngày, cậu và 9527 đều cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
“Mọi người đi đâu mà dính bẩn thế kia?” Khúc Tĩnh đeo túi thuốc, thở hổn hển bước tới, mấy ngày nay ông đi đến thôn Tây cách đây xa nhất để khám bệnh, tối không về trạm.
“Nhìn này, đây là hạt dẻ với thịt khô bà con tặng tôi đấy, toàn thứ tốt thôi! Lát bảo Tiểu Vũ chưng cho tôi ăn.” Giơ cái túi trong tay lên, Khúc Tĩnh đắc ý khoe. So với cuộc sống gấp gáp đầy áp lực ở thủ đô, ông lại thích xã Thông Nguyên đơn giản mà yên tĩnh này hơn, tuy hoàn cảnh có chút thiếu thốn, nhưng cơ thể lại khỏe hơn hẳn, đi mấy giờ đường núi mà chẳng có vấn đề gì.
“A, đây là gì vậy?” Nhìn thấy túi da rắn xếp thành núi, Khúc Tĩnh kinh ngạc nhướn mày.
“Bà con tặng cho Tiểu Vũ.” Lôi Đình lấy một túi hạt dẻ, một túi thịt khô, một túi nấm dẻ, còn lại bảo người chuyển đến căn tin.
“Sao lại cho nhiều thế?” Khúc Tĩnh giấu cái túi trên tay ra sau lưng. Xấu hổ quá.
“Tiểu Vũ quyên tặng rất nhiều vật tư, đây là quà cảm ơn của bà con.” Lôi Đình bình tĩnh giải thích.
“Sao không nói cho tôi biết? Tôi phải liên hệ bệnh viện trung ương, bảo bọn họ gửi mấy xe thuốc tới.” Khúc Tĩnh lấy di động ra.
“Trạm rada của chúng ta cũng sẽ tổ chức một cuộc quyên góp ủng hộ riêng.” Lôi Đình vừa đi vừa thương lượng với chính ủy vừa tới.
Tề Dự và Văn Hàm nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ phải mau chóng ghi hình cho xong, kêu gọi nhiều người hơn nữa đến giúp đỡ người dân ở đây. Gánh nặng nặng nề thế kia không nên để một đứa bé phải gánh chịu.
Đã hai ngày kể từ hôm phát vật tư, giá trị cảm ơn vẫn liên tục truyền tới, đắp chăn mới, mặc áo mới, đun than nóng hầm hập, bà con tất nhiên lại nhớ tới người đã mang đến tất cả những điều này cho họ.
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 3 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh…”
“Đinh…”
Thiếu niên buông sách, yếu ớt mở miệng, “Có thể tắt thông báo đi được không?”
“A, tôi tưởng kí chủ thích nghe tiếng đinh đinh này chứ. Kí chủ, cậu đang bước đi trên con đường vĩ đại vì nhân dân phục vụ, sớm muộn gì cũng có ngày, cậu trở thành chiến sĩ cách mạng ưu tú như đồng chí Lôi Phong!” 9527 nắm tay. Hiện giờ, nó rất tin tưởng vào tương lai của kí chủ.
“Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm thôi.” Thiếu niên im lặng một lát rồi bình tĩnh nói.
“Kí chủ, cậu đã đạt tới cảnh giới của đồng chí Lôi Phong rồi! Tôi mừng lắm!” 9527 ôm tim, cảm động sắp khóc.
“Nếu mừng thì làm ơn tắt thông báo đi, cảm ơn.”
“Được, kí chủ.” 9527 lập tức khôi phục lại giọng điện tử lạnh như băng.
Lẳng lặng đọc sách thêm một lát, Hàn Trác Vũ đứng dậy vận động, tiện tay rút máy chơi game trong tay Lôi Sâm, dẫn bé ra sân phơi nắng.
“Đây là ai?” Cậu mở máy tính bảng ra, chỉ một bức ảnh hỏi.
“Bố.” Lôi Sâm ngoan ngoãn trả lời.
“Người này thì sao?”
“Ông nội.”
“Người này.”
“Bà nội.”
“…”
“…”
Sau khi chỉ hết người nhà họ Lôi, Hàn Trác Vũ xoa đầu bé con, dặn dò, “Lần tới về nhà phải chào mọi người dấy.”
Lôi Sâm dùng sức gật đầu.
“Ngoan~” Hàn Trác Vũ nhếch môi, hôn lên trán bé
Lôi Sâm nháy nháy mắt, bổ nhào vào trong cái ôm của thiếu niên, vui vẻ gọi, “Mẹ!” Những bạn khác đều có mẹ, mỗi bé không có. Chỉ cần nghĩ đến từ này, trong đầu bé lại hiện lên nụ cười của anh Tiểu Vũ.
“Ha ha~” Thiệu Dật Thần đang đứng ở cửa thay giày bật cười, Lôi Đình đứng sau ông cũng nhếch môi cười.
Hàn Trác Vũ mặt không cảm xúc, tai đã đỏ bừng, dùng sức giữ chặt bé con nghịch ngợm, giọng trong trẻo nói, “Gọi sai rồi.”
“Đúng rồi.” Lôi Sâm cố chấp lắc đầu.
“Sai rồi.” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Đúng mà!”
“Sai rồi!”
“…”
“…”
Thiệu Dật Thần nín cười đến sắp không nhịn được nữa.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nó muốn gọi là gì thì gọi, đợi lớn lên là biết sửa thôi.” Lôi Đình ôm lấy con trai, dùng sức hôn một cái, thầm nghĩ quả nhiên là con ngoan của bố!
Hàn Trác Vũ mím môi, không cãi nữa, nghiêng đầu để chú Lôi hôn nhẹ lên má mình.
Thiệu Dật Thần ngồi trên ghế salon, mắt chớp chớp. Nếu Lôi Sâm không gọi như vậy, ông lại không nghĩ nhiều, giờ nhìn lại, hình thức ở chung của Hàn thiếu với bố con nhà họ Lôi đúng là rất kì quái, chẳng khác gì một nhà ba người cả.
Có lẽ là… Mình nghĩ nhiều quá đúng không? Thiệu Dật Thần lắc đầu bật cười, vào chủ đề chính, “Hàn thiếu, Hồ chủ tịch đã gửi bản kế hoạch khai thác của chúng ta lên rồi, lãnh đạo huyện muốn gặp mặt nói chuyện với chúng ta, cậu có muốn đi không?”
Hàn Trác Vũ theo phản xạ nhìn về phía Lôi Đình.
“Đi đi, nhớ những lời chú nói với cháu, là đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm, đã làm là phải làm đến nơi đến chốn, đừng có vì chút khó khăn mà lùi bước.” Lôi Đình xoa đầu thiếu niên.
“Cháu đi, bao giờ vậy?” Ánh mắt do dự của Hàn Trác Vũ dần trở nên kiên định.
Không ngờ Lôi trung tướng lại có sức ảnh hưởng với Hàn thiếu đến mức này, nhưng hình như Hàn thiếu càng ngày càng trưởng thành hơn. Thiệu Dật Thần thầm cảm thấy an ủi, dịu giọng nói, “Giờ đi luôn, đến thị trấn là hai giờ rưỡi, cũng là giờ làm việc của họ.”
“Được, Tiểu Sâm đi thay quần áo với anh nào.” Hàn Trác Vũ đứng dậy về phòng, thay một chiếc áo lông có mũ, sau đó mặc cho Lôi Sâm một chiếc tương tự, hai người cùng mặt không cảm xúc, như thể từ cùng một khuôn đúc ra.
“Nếu không phải tôi biết rõ, có khi tôi lại tưởng Lôi Sâm là Tiểu Vũ sinh.” Thiệu Dật Thần đùa.
Có do Tiểu Vũ sinh hay không cũng có gì khác nhau đâu? Lôi Đình mỉm cười, nhìn đồng hồ, trầm ngâm nói, “Chiều nay tôi có một cuộc họp quan trọng nên không đi cùng được. Ban lãnh đạo huyện cũng không sạch sẽ đâu, anh nhớ giúp Tiểu Vũ.”
“Tôi biết rõ.” Thiệu Dật Thần gần đầu. Mấy năm qua, chính phủ đã bỏ ra bao nhiêu tiền giúp đỡ người nghèo, thế mà huyện Khai Nguyên vẫn là huyện nghèo khó nhất nước, ở đây có vấn đề gì, ai mà chẳng biết? Chẳng qua là quan giàu thì dân nghèo thôi.
Thiệu Dật Thần đã sớm chuẩn bị tinh thần bị bóc lột, nhưng không nói gì với Hàn Trác Vũ, lái Hummer chở mọi người đi. Hummer động cơ rất khỏe, đến nơi sớm nửa tiếng liền. So với xã Thông Nguyên nghèo nàn lạc hậu, thị trấn Khai Nguyên đã đạt đến quy mô của thành phố loại nhỏ, nhất là tòa nhà ủy ban huyện, bề ngoài bắt chước kiến trúc Nhà Trắng của nước A, từ xa nhìn lại rất khí thế, chắc chắn phải mất đến vài trăm triệu để xây. Bãi đỗ xe trước cửa có một hàng xe sang, chẳng kém gì thành phố loại hai, loại ba.
Thiệu Dật Thần nhướn mày, đã nắm bắt được đại khái tình hình.
“Hàn thiếu, lát nữa mọi chuyện cứ để tôi lo, cậu chỉ cần lúc về nói một câu ‘Để tôi về suy nghĩ’ là được, cái khác không cần xem vào. Cậu làm được không?” Thiệu Dật Thần nhẹ giọng dặn dò thiếu niên.
Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu.
Ba người được một cán bộ nhiệt tình dẫn vào văn phòng chủ tịch huyện, nhưng chủ tịch huyện vẫn chưa đến.
“Mời mọi người chờ một lát, Mã chủ tịch của chúng tôi đang họp, anh ấy sẽ qua nhanh thôi.” Người kia bưng trà nóng hổi tới, giải thích.
“Không sao, mọi người cứ làm việc đi.” Thiệu Dật Thần mỉm cười khoát tay.
Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm vào trong lòng, hai người cầm điện thoại chơi game.
Chừng nửa giờ sau, ngay cả Thiệu Dật Thần tính tình ôn hòa cũng có chút thiếu kiên nhẫn, chủ tịch Mã mới đẩy cửa vào, vừa cười vừa vươn tay, “Ai, ngại quá! Trưa tôi có một cuộc họp rất quan trọng, bận mãi đến giờ. Mọi người mau ngồi xuống đi, Tiểu Lưu, pha ấm trà mới cho tôi!”
Chủ tịch Mã giọng oang oang, người mập mạp, hai má béo trắng đỏ bừng, mở miệng ra là có mùi rượu nồng nặc.
Thiệu Dật Thần không lộ cảm xúc, nhưng ấn tượng với người này rơi xuống tận đáy cốc.
Hàn Trác Vũ cất điện thoại, xoa xoa đầu Lôi Sâm vừa bị giật mình.
“Tôi đã xem qua bản kế hoạch của mọi người rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ huyện Khai Nguyên. Mọi người cũng biết, huyện Khai Nguyên chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, không có tiền sửa đường…” Chủ tịch Mã vừa mở miệng là liền lên giọng bề trên, vòng vo tam quốc, chủ đề chỉ vây quanh việc tài chính của huyện rất khó khăn.
Thiệu Dật Thần kiên nhẫn lắng nghe, mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Hàn Trác Vũ nghe hơn mười giây liền không còn hứng thú, lấy di động ra tiếp tục chơi game với Lôi Sâm.
Chủ tịch Mã lặng lẽ quan sát ba người, thấy Thiệu Dật Thần có vẻ hiền lành, hai người còn lại là trẻ con, trong lòng liền bắt đầu suy xét. Trước khi đến, ông đã tìm hiểu rõ về công ty kỹ thuật sinh học Hoàn Vũ, công ty quả thật có người chống lưng, nhưng nghe nói trong đợt thanh tẩy tỉnh G lần trước, người đó đã mất chức, hiện giờ tình huống rất bấp bênh, vậy nên mới phải chạy đến xã Thông Nguyên nhỏ bé này tìm đường phát triển. Đây là dê béo đưa tới cửa mà, ngu mới không làm thịt.
“Đường núi dài đến 154km, mọi người chỉ dự toán có 1300 vạn, không phải là hơi ít sao?” Ông suy nghĩ một lát, giờ mới vào chủ đề chính. Nếu là quyên tặng không điều kiện, 1300 vạn này có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nhưng đối phương lại đang quan tâm đến khoảnh rừng của xã Thông Nguyên, Chủ tịch Mã tự cho rằng mình có lợi thế, thái độ cũng kiêu căng hơn hẳn. Người xưa có câu – Dân không đấu với quan, ông đã sống ở huyện Khai Nguyên nhiều năm, quan hệ rộng rãi, bí thư huyện định chống đối cũng bị chuyển công tác, giờ vừa là chủ tịch huyện vừa là bí thư, xử lý mấy người từ nơi khác đến này dễ như trở bàn tay.
“Chúng tôi tiến hành dự toán theo giá của đường đá đắp bùn, 1300 vạn chỉ nhiều không ít.” Thiệu Dật Thần xua tay.
“Đường đá đắp bùn thì dùng được mấy năm chứ? Mọi người khai thác xã Thông Nguyên, phải 4-5 năm mới thu được lợi nhuận, đến lúc đó có sản phẩm tiêu thụ, đường lại hỏng thì còn phiền phức hơn. Tôi thấy làm đường nhựa bê tông là tốt nhất.” Chủ tịch Mã cười ha hả khuyên nhủ, sau đó gọi Chu kế toán, làm dự toán lại.
Ngón tay sơn sửa đẹp đẽ của Chu kế toán ấn vài nút trên máy tính, in một bản dự toán ra, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Thiệu Dật Thần nhướn mày – Được lắm, bọn họ không chỉ yêu cầu đường nhựa bê tông bình thường, mà còn là đường nhựa cải tiến, trong nhựa đường đã tăng thêm chất phụ gia, sau khi đường hoàn thành thì sẽ rất rắn chắc, có thể chịu trọng tải cao, làm đường cao tốc cũng không vấn đề gì, dự toán từ 7 đến 8 vạn một km tăng lên thành 65 vạn. Hơn nữa trên bản dự toán còn ghi rõ Hoàn Vũ bỏ vốn, chính quyền huyện thuê nhân công xây dựng, vậy không biết sẽ bòn rút bao nhiêu nữa.
Trong lòng cười lạnh liên tục, Thiệu Dật Thần đưa bản dự toán cho thiếu niên.
“Theo phân tích, xã Thông Nguyên hoàn toàn không cần đến đường nhựa cải tiến, đường đá đắp đất mới là biện pháp kinh tế mà đem lại hiệu quả cao nhất. Hơn nữa dự toán này đã đắp thêm rất nhiều khoản vô lí, đề nghị kí chủ không đồng ý.” 9527 nghiêm túc khuyên nhủ.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình vứt tờ dự toán lên bàn.
Nụ cười của chủ tịch Mã khẽ cứng lại, suy nghĩ một lát mới nói, “Đương nhiên, sửa đường cũng là tránh nhiệm của huyện, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm 70% số tiền, mà phương án khai thác của mọi người sẽ không chỉ trong xã Thông Nguyên, tôi sẽ giao quyền khai thác cả xã Thất Bảo, xã Lộ Câu, xã Lô Hoa xung quanh cho mọi người, coi như là tạo điều kiện. Vậy được không?”
Đề nghị này nghe có vẻ hùng hồn, nhưng ánh mắt Thiệu Dật Thần lại càng lạnh lùng. Chính phủ bỏ 70% nghĩa là hơn ba trăm triệu, hơn nữa Hoàn Vũ không có quyền kiểm tra tình trạng xây dựng đường, ai biết mấy người này cầm tiền xong có làm đường theo đúng yêu cầu hay không? Hóa ra tiền xây văn phòng như Nhà trắng với mua siêu xe là từ đây mà ra à? Đúng là giỏi kinh doanh thật!
Không đợi Thiệu Dật Thần mở miệng, Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm đứng dậy, vứt một câu ‘Để tôi suy nghĩ’ rồi ra về luôn. Cậu đã chịu đủ nụ cười dối trá và ánh mắt tham lam của ông ta rồi.
“Ngại quá, Hàn thiếu chúng tôi tương đối tùy hứng.” Thiệu Dật Thần mỉm cười xin lỗi.
“Nào có nào có, bọn trẻ tuổi này toàn thế mà. Mai chúng ta lại bàn tiếp được không?” Chủ tịch Mã cũng không muốn mất con dê béo này.
“Được, ngày mai lại bàn. Bản dự toán này có thể đưa tôi về xem lại không?” Thiệu Dật Thần lịch sự hỏi.
Có hi vọng! Chủ tịch Mã mừng rỡ vô cùng, liên hồi đồng ý, rồi tự mình đưa ba người ra bãi gửi xe.
“Đợi tiền đến tay, anh cũng mua cho em một chiếc Hummer, nhưng không thể đi trong huyện Khai Nguyên này, tránh bị người nhìn thấy. Chúng ta lên tỉnh chơi.” Nhìn xe đã đi xa, chủ tịch Mã dùng giọng điệu mờ ám nói với Chu kế toán, đổi lấy nụ cười quyến rũ của đối phương.
“Báo cáo trạm trưởng, bà con tặng cậu Hàn Trác Vũ rất nhiều thứ, mời anh kiểm tra và nhận.” Chiến sĩ giơ tay chào, sau đó chỉ về phía bãi đất bên trái cửa. Ở đấy có rất nhiều túi làm bằng da rắn, túi nào túi nấy căng phồng.
Thông báo trong đầu Hàn Trác Vũ vẫn vang lên liên tục, tuy giá trị cảm ơn không còn nhiều như ban đầu, nhưng cứ 10 điểm, 20 điểm, 30 điểm, tích lũy lại cũng không ít chút nào, chẳng mấy chỗ đã lên đến hơn hai vạn. Nhớ lại hồi còn cảm thấy mỹ mãn với việc kiếm được 5 giá trị cảm ơn mỗi ngày, cậu và 9527 đều cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
“Mọi người đi đâu mà dính bẩn thế kia?” Khúc Tĩnh đeo túi thuốc, thở hổn hển bước tới, mấy ngày nay ông đi đến thôn Tây cách đây xa nhất để khám bệnh, tối không về trạm.
“Nhìn này, đây là hạt dẻ với thịt khô bà con tặng tôi đấy, toàn thứ tốt thôi! Lát bảo Tiểu Vũ chưng cho tôi ăn.” Giơ cái túi trong tay lên, Khúc Tĩnh đắc ý khoe. So với cuộc sống gấp gáp đầy áp lực ở thủ đô, ông lại thích xã Thông Nguyên đơn giản mà yên tĩnh này hơn, tuy hoàn cảnh có chút thiếu thốn, nhưng cơ thể lại khỏe hơn hẳn, đi mấy giờ đường núi mà chẳng có vấn đề gì.
“A, đây là gì vậy?” Nhìn thấy túi da rắn xếp thành núi, Khúc Tĩnh kinh ngạc nhướn mày.
“Bà con tặng cho Tiểu Vũ.” Lôi Đình lấy một túi hạt dẻ, một túi thịt khô, một túi nấm dẻ, còn lại bảo người chuyển đến căn tin.
“Sao lại cho nhiều thế?” Khúc Tĩnh giấu cái túi trên tay ra sau lưng. Xấu hổ quá.
“Tiểu Vũ quyên tặng rất nhiều vật tư, đây là quà cảm ơn của bà con.” Lôi Đình bình tĩnh giải thích.
“Sao không nói cho tôi biết? Tôi phải liên hệ bệnh viện trung ương, bảo bọn họ gửi mấy xe thuốc tới.” Khúc Tĩnh lấy di động ra.
“Trạm rada của chúng ta cũng sẽ tổ chức một cuộc quyên góp ủng hộ riêng.” Lôi Đình vừa đi vừa thương lượng với chính ủy vừa tới.
Tề Dự và Văn Hàm nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ phải mau chóng ghi hình cho xong, kêu gọi nhiều người hơn nữa đến giúp đỡ người dân ở đây. Gánh nặng nặng nề thế kia không nên để một đứa bé phải gánh chịu.
Đã hai ngày kể từ hôm phát vật tư, giá trị cảm ơn vẫn liên tục truyền tới, đắp chăn mới, mặc áo mới, đun than nóng hầm hập, bà con tất nhiên lại nhớ tới người đã mang đến tất cả những điều này cho họ.
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 3 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh…”
“Đinh…”
Thiếu niên buông sách, yếu ớt mở miệng, “Có thể tắt thông báo đi được không?”
“A, tôi tưởng kí chủ thích nghe tiếng đinh đinh này chứ. Kí chủ, cậu đang bước đi trên con đường vĩ đại vì nhân dân phục vụ, sớm muộn gì cũng có ngày, cậu trở thành chiến sĩ cách mạng ưu tú như đồng chí Lôi Phong!” 9527 nắm tay. Hiện giờ, nó rất tin tưởng vào tương lai của kí chủ.
“Tôi chỉ làm việc tôi muốn làm thôi.” Thiếu niên im lặng một lát rồi bình tĩnh nói.
“Kí chủ, cậu đã đạt tới cảnh giới của đồng chí Lôi Phong rồi! Tôi mừng lắm!” 9527 ôm tim, cảm động sắp khóc.
“Nếu mừng thì làm ơn tắt thông báo đi, cảm ơn.”
“Được, kí chủ.” 9527 lập tức khôi phục lại giọng điện tử lạnh như băng.
Lẳng lặng đọc sách thêm một lát, Hàn Trác Vũ đứng dậy vận động, tiện tay rút máy chơi game trong tay Lôi Sâm, dẫn bé ra sân phơi nắng.
“Đây là ai?” Cậu mở máy tính bảng ra, chỉ một bức ảnh hỏi.
“Bố.” Lôi Sâm ngoan ngoãn trả lời.
“Người này thì sao?”
“Ông nội.”
“Người này.”
“Bà nội.”
“…”
“…”
Sau khi chỉ hết người nhà họ Lôi, Hàn Trác Vũ xoa đầu bé con, dặn dò, “Lần tới về nhà phải chào mọi người dấy.”
Lôi Sâm dùng sức gật đầu.
“Ngoan~” Hàn Trác Vũ nhếch môi, hôn lên trán bé
Lôi Sâm nháy nháy mắt, bổ nhào vào trong cái ôm của thiếu niên, vui vẻ gọi, “Mẹ!” Những bạn khác đều có mẹ, mỗi bé không có. Chỉ cần nghĩ đến từ này, trong đầu bé lại hiện lên nụ cười của anh Tiểu Vũ.
“Ha ha~” Thiệu Dật Thần đang đứng ở cửa thay giày bật cười, Lôi Đình đứng sau ông cũng nhếch môi cười.
Hàn Trác Vũ mặt không cảm xúc, tai đã đỏ bừng, dùng sức giữ chặt bé con nghịch ngợm, giọng trong trẻo nói, “Gọi sai rồi.”
“Đúng rồi.” Lôi Sâm cố chấp lắc đầu.
“Sai rồi.” Hàn Trác Vũ nhíu mày.
“Đúng mà!”
“Sai rồi!”
“…”
“…”
Thiệu Dật Thần nín cười đến sắp không nhịn được nữa.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nó muốn gọi là gì thì gọi, đợi lớn lên là biết sửa thôi.” Lôi Đình ôm lấy con trai, dùng sức hôn một cái, thầm nghĩ quả nhiên là con ngoan của bố!
Hàn Trác Vũ mím môi, không cãi nữa, nghiêng đầu để chú Lôi hôn nhẹ lên má mình.
Thiệu Dật Thần ngồi trên ghế salon, mắt chớp chớp. Nếu Lôi Sâm không gọi như vậy, ông lại không nghĩ nhiều, giờ nhìn lại, hình thức ở chung của Hàn thiếu với bố con nhà họ Lôi đúng là rất kì quái, chẳng khác gì một nhà ba người cả.
Có lẽ là… Mình nghĩ nhiều quá đúng không? Thiệu Dật Thần lắc đầu bật cười, vào chủ đề chính, “Hàn thiếu, Hồ chủ tịch đã gửi bản kế hoạch khai thác của chúng ta lên rồi, lãnh đạo huyện muốn gặp mặt nói chuyện với chúng ta, cậu có muốn đi không?”
Hàn Trác Vũ theo phản xạ nhìn về phía Lôi Đình.
“Đi đi, nhớ những lời chú nói với cháu, là đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm, đã làm là phải làm đến nơi đến chốn, đừng có vì chút khó khăn mà lùi bước.” Lôi Đình xoa đầu thiếu niên.
“Cháu đi, bao giờ vậy?” Ánh mắt do dự của Hàn Trác Vũ dần trở nên kiên định.
Không ngờ Lôi trung tướng lại có sức ảnh hưởng với Hàn thiếu đến mức này, nhưng hình như Hàn thiếu càng ngày càng trưởng thành hơn. Thiệu Dật Thần thầm cảm thấy an ủi, dịu giọng nói, “Giờ đi luôn, đến thị trấn là hai giờ rưỡi, cũng là giờ làm việc của họ.”
“Được, Tiểu Sâm đi thay quần áo với anh nào.” Hàn Trác Vũ đứng dậy về phòng, thay một chiếc áo lông có mũ, sau đó mặc cho Lôi Sâm một chiếc tương tự, hai người cùng mặt không cảm xúc, như thể từ cùng một khuôn đúc ra.
“Nếu không phải tôi biết rõ, có khi tôi lại tưởng Lôi Sâm là Tiểu Vũ sinh.” Thiệu Dật Thần đùa.
Có do Tiểu Vũ sinh hay không cũng có gì khác nhau đâu? Lôi Đình mỉm cười, nhìn đồng hồ, trầm ngâm nói, “Chiều nay tôi có một cuộc họp quan trọng nên không đi cùng được. Ban lãnh đạo huyện cũng không sạch sẽ đâu, anh nhớ giúp Tiểu Vũ.”
“Tôi biết rõ.” Thiệu Dật Thần gần đầu. Mấy năm qua, chính phủ đã bỏ ra bao nhiêu tiền giúp đỡ người nghèo, thế mà huyện Khai Nguyên vẫn là huyện nghèo khó nhất nước, ở đây có vấn đề gì, ai mà chẳng biết? Chẳng qua là quan giàu thì dân nghèo thôi.
Thiệu Dật Thần đã sớm chuẩn bị tinh thần bị bóc lột, nhưng không nói gì với Hàn Trác Vũ, lái Hummer chở mọi người đi. Hummer động cơ rất khỏe, đến nơi sớm nửa tiếng liền. So với xã Thông Nguyên nghèo nàn lạc hậu, thị trấn Khai Nguyên đã đạt đến quy mô của thành phố loại nhỏ, nhất là tòa nhà ủy ban huyện, bề ngoài bắt chước kiến trúc Nhà Trắng của nước A, từ xa nhìn lại rất khí thế, chắc chắn phải mất đến vài trăm triệu để xây. Bãi đỗ xe trước cửa có một hàng xe sang, chẳng kém gì thành phố loại hai, loại ba.
Thiệu Dật Thần nhướn mày, đã nắm bắt được đại khái tình hình.
“Hàn thiếu, lát nữa mọi chuyện cứ để tôi lo, cậu chỉ cần lúc về nói một câu ‘Để tôi về suy nghĩ’ là được, cái khác không cần xem vào. Cậu làm được không?” Thiệu Dật Thần nhẹ giọng dặn dò thiếu niên.
Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu.
Ba người được một cán bộ nhiệt tình dẫn vào văn phòng chủ tịch huyện, nhưng chủ tịch huyện vẫn chưa đến.
“Mời mọi người chờ một lát, Mã chủ tịch của chúng tôi đang họp, anh ấy sẽ qua nhanh thôi.” Người kia bưng trà nóng hổi tới, giải thích.
“Không sao, mọi người cứ làm việc đi.” Thiệu Dật Thần mỉm cười khoát tay.
Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm vào trong lòng, hai người cầm điện thoại chơi game.
Chừng nửa giờ sau, ngay cả Thiệu Dật Thần tính tình ôn hòa cũng có chút thiếu kiên nhẫn, chủ tịch Mã mới đẩy cửa vào, vừa cười vừa vươn tay, “Ai, ngại quá! Trưa tôi có một cuộc họp rất quan trọng, bận mãi đến giờ. Mọi người mau ngồi xuống đi, Tiểu Lưu, pha ấm trà mới cho tôi!”
Chủ tịch Mã giọng oang oang, người mập mạp, hai má béo trắng đỏ bừng, mở miệng ra là có mùi rượu nồng nặc.
Thiệu Dật Thần không lộ cảm xúc, nhưng ấn tượng với người này rơi xuống tận đáy cốc.
Hàn Trác Vũ cất điện thoại, xoa xoa đầu Lôi Sâm vừa bị giật mình.
“Tôi đã xem qua bản kế hoạch của mọi người rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ huyện Khai Nguyên. Mọi người cũng biết, huyện Khai Nguyên chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, không có tiền sửa đường…” Chủ tịch Mã vừa mở miệng là liền lên giọng bề trên, vòng vo tam quốc, chủ đề chỉ vây quanh việc tài chính của huyện rất khó khăn.
Thiệu Dật Thần kiên nhẫn lắng nghe, mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
Hàn Trác Vũ nghe hơn mười giây liền không còn hứng thú, lấy di động ra tiếp tục chơi game với Lôi Sâm.
Chủ tịch Mã lặng lẽ quan sát ba người, thấy Thiệu Dật Thần có vẻ hiền lành, hai người còn lại là trẻ con, trong lòng liền bắt đầu suy xét. Trước khi đến, ông đã tìm hiểu rõ về công ty kỹ thuật sinh học Hoàn Vũ, công ty quả thật có người chống lưng, nhưng nghe nói trong đợt thanh tẩy tỉnh G lần trước, người đó đã mất chức, hiện giờ tình huống rất bấp bênh, vậy nên mới phải chạy đến xã Thông Nguyên nhỏ bé này tìm đường phát triển. Đây là dê béo đưa tới cửa mà, ngu mới không làm thịt.
“Đường núi dài đến 154km, mọi người chỉ dự toán có 1300 vạn, không phải là hơi ít sao?” Ông suy nghĩ một lát, giờ mới vào chủ đề chính. Nếu là quyên tặng không điều kiện, 1300 vạn này có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nhưng đối phương lại đang quan tâm đến khoảnh rừng của xã Thông Nguyên, Chủ tịch Mã tự cho rằng mình có lợi thế, thái độ cũng kiêu căng hơn hẳn. Người xưa có câu – Dân không đấu với quan, ông đã sống ở huyện Khai Nguyên nhiều năm, quan hệ rộng rãi, bí thư huyện định chống đối cũng bị chuyển công tác, giờ vừa là chủ tịch huyện vừa là bí thư, xử lý mấy người từ nơi khác đến này dễ như trở bàn tay.
“Chúng tôi tiến hành dự toán theo giá của đường đá đắp bùn, 1300 vạn chỉ nhiều không ít.” Thiệu Dật Thần xua tay.
“Đường đá đắp bùn thì dùng được mấy năm chứ? Mọi người khai thác xã Thông Nguyên, phải 4-5 năm mới thu được lợi nhuận, đến lúc đó có sản phẩm tiêu thụ, đường lại hỏng thì còn phiền phức hơn. Tôi thấy làm đường nhựa bê tông là tốt nhất.” Chủ tịch Mã cười ha hả khuyên nhủ, sau đó gọi Chu kế toán, làm dự toán lại.
Ngón tay sơn sửa đẹp đẽ của Chu kế toán ấn vài nút trên máy tính, in một bản dự toán ra, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị.
Thiệu Dật Thần nhướn mày – Được lắm, bọn họ không chỉ yêu cầu đường nhựa bê tông bình thường, mà còn là đường nhựa cải tiến, trong nhựa đường đã tăng thêm chất phụ gia, sau khi đường hoàn thành thì sẽ rất rắn chắc, có thể chịu trọng tải cao, làm đường cao tốc cũng không vấn đề gì, dự toán từ 7 đến 8 vạn một km tăng lên thành 65 vạn. Hơn nữa trên bản dự toán còn ghi rõ Hoàn Vũ bỏ vốn, chính quyền huyện thuê nhân công xây dựng, vậy không biết sẽ bòn rút bao nhiêu nữa.
Trong lòng cười lạnh liên tục, Thiệu Dật Thần đưa bản dự toán cho thiếu niên.
“Theo phân tích, xã Thông Nguyên hoàn toàn không cần đến đường nhựa cải tiến, đường đá đắp đất mới là biện pháp kinh tế mà đem lại hiệu quả cao nhất. Hơn nữa dự toán này đã đắp thêm rất nhiều khoản vô lí, đề nghị kí chủ không đồng ý.” 9527 nghiêm túc khuyên nhủ.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình vứt tờ dự toán lên bàn.
Nụ cười của chủ tịch Mã khẽ cứng lại, suy nghĩ một lát mới nói, “Đương nhiên, sửa đường cũng là tránh nhiệm của huyện, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm 70% số tiền, mà phương án khai thác của mọi người sẽ không chỉ trong xã Thông Nguyên, tôi sẽ giao quyền khai thác cả xã Thất Bảo, xã Lộ Câu, xã Lô Hoa xung quanh cho mọi người, coi như là tạo điều kiện. Vậy được không?”
Đề nghị này nghe có vẻ hùng hồn, nhưng ánh mắt Thiệu Dật Thần lại càng lạnh lùng. Chính phủ bỏ 70% nghĩa là hơn ba trăm triệu, hơn nữa Hoàn Vũ không có quyền kiểm tra tình trạng xây dựng đường, ai biết mấy người này cầm tiền xong có làm đường theo đúng yêu cầu hay không? Hóa ra tiền xây văn phòng như Nhà trắng với mua siêu xe là từ đây mà ra à? Đúng là giỏi kinh doanh thật!
Không đợi Thiệu Dật Thần mở miệng, Hàn Trác Vũ ôm Lôi Sâm đứng dậy, vứt một câu ‘Để tôi suy nghĩ’ rồi ra về luôn. Cậu đã chịu đủ nụ cười dối trá và ánh mắt tham lam của ông ta rồi.
“Ngại quá, Hàn thiếu chúng tôi tương đối tùy hứng.” Thiệu Dật Thần mỉm cười xin lỗi.
“Nào có nào có, bọn trẻ tuổi này toàn thế mà. Mai chúng ta lại bàn tiếp được không?” Chủ tịch Mã cũng không muốn mất con dê béo này.
“Được, ngày mai lại bàn. Bản dự toán này có thể đưa tôi về xem lại không?” Thiệu Dật Thần lịch sự hỏi.
Có hi vọng! Chủ tịch Mã mừng rỡ vô cùng, liên hồi đồng ý, rồi tự mình đưa ba người ra bãi gửi xe.
“Đợi tiền đến tay, anh cũng mua cho em một chiếc Hummer, nhưng không thể đi trong huyện Khai Nguyên này, tránh bị người nhìn thấy. Chúng ta lên tỉnh chơi.” Nhìn xe đã đi xa, chủ tịch Mã dùng giọng điệu mờ ám nói với Chu kế toán, đổi lấy nụ cười quyến rũ của đối phương.
/100
|