Nửa đêm, Thạch Lỗi lại đến một chuyến, bé con vốn đã ngủ lập tức bị đánh thức, nhìn chằm chằm cậu ta. Thạch Lỗi bị ánh mắt âm trầm đó nhìn mà nổi hết da gà, thấy bạn tốt ra dấu liền vội vàng ra về.
Trước lúc ngủ, một lớn một bé còn nằm cách nhau rất xa, đợi đến khi tia nắng ban mai chiếu vào phòng bệnh, bé con đã lăn vào trong lòng thiếu niên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo thiếu niên.
Năm giờ rưỡi, đã đến giờ tập thể dục buổi sáng, đồng hồ sinh học chuẩn xác của thiếu niên thúc giục cậu thức dậy, cậu khẽ nghiêng người, bé con cũng tỉnh theo.
Tối hôm qua, Thạch Lỗi đã mang bàn chải và khăn mặt tới, thiếu niên như thường, lau mặt lau tay cho bé con, bóp kem đánh răng lên bàn chải, ra hiệu bảo bé tự đánh răng. Bé con dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bàn chải, một lát sau, ngửa đầu, há miệng, để lộ hàm răng nho nhỏ.
“Có lẽ bé muốn cậu đánh hộ. Cũng đã bốn tuổi rồi, sao ngay cả những việc nhỏ này cũng không biết làm?” 9527 tìm hướng dẫn giáo dục trẻ, dùng giọng đau xót nói, “Kí chủ, chúng ta nhầm rồi, bé không khép kín vì bị kích thích, mà là giống cậu, mắc bệnh tự kỷ. Cậu xem, hai mắt bé vô thần, động tác máy móc, giống hệt cậu lúc trước, tình trạng bệnh có lẽ còn nghiêm trọng hơn cậu, ngay cả khả năng tự sinh hoạt cũng không có.”
Hàn Trác Vũ trong lòng có chút xúc động, nhìn đôi mắt tối tăm u ám của bé con như thể nhìn thấy mình lúc còn nhỏ. Cậu lùi ra sau hai bước, đặt bàn chải cũng ly nước lên giá, dùng giọng lạnh như băng ra lệnh, “Tự đánh răng!”
Đến bên bé trong lúc tuyệt vọng nhất, Hàn Trác Vũ biết rõ mình đã nhận được chìa khóa vào cánh cửa tâm hồn của bé. Hiện tại, việc cậu cần làm không phải là dung túng bé, mặc bé sống trong thế giới nội tâm của riêng mình, mà là xây dựng cho bé một con đường tiến ra thế giới bên ngoài, ép bé tiến lên, tựa như 9527 đã từng làm.
Bé con không nói gì, vùi đầu vào đầu gối, im lặng phản kháng.
Hàn Trác Vũ mặc áo khoác, cầm di động đi ra ngoài, mặc tiếng tít tít tít vang lên liên tục, cuối cùng biến thành tiếng cầu cứu thê lương, cậu cũng không quay đầu lại. Đi xuống tầng, đứng ở góc khuất một lát, cậu lại lặng lẽ quay trở về.
“Anh ơi, đừng bỏ em lại…” Bé con mặt không biểu tình, mắt lại đỏ bừng. Bé ngơ ngác bò xuống giường, còn chưa đi giầy đã chạy khỏi phòng, đúng lúc va vào thiếu niên đang quay lại.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhìn bàn chân trần của bé, một lớn một nhỏ đứng nhìn nhau trong hành lang, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Quay lại!” Mấy phút đồng hồ sau, thiếu niên phun ra được hai chữ.
Bé con run lên, vội vàng chạy về, hổn hển bò lên giường bệnh, mở to mắt nhìn cậu.
Hàn Trác Vũ lấy một chậu nước ấm, nghiêm mặt lau sạch bụi bẩn trên chân nhỏ, đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Sáng sớm đã nhận được nhiều giá trị cảm ơn thế này, cuộc sống thật sự là không còn gì tốt đẹp hơn!” 9527 cười như được mùa.
Lau chân xong, Hàn Trác Vũ đưa bàn chải cho bé con, ý tứ không cần nói cũng biết. Bé con cũng ngoan ngoãn nhận lấy, cẩn thận đánh răng, xong còn há to miệng, để anh trai nhìn thấy mình đã nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của cậu.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình gật đầu, gác chân lên bệ cửa sổ giãn cơ, tình huống đặc biệt thế này, cậu muốn ra ngoài chạy bộ cũng không được rồi. Suốt thời gian đó, bé con nhìn chằm chằm cậu, như thể sợ cậu sẽ biến mất, mãi đến khi Thạch Lỗi mang bữa sáng đến mới dời mắt.
“A, hôm nay nhìn có sức sống hơn nhỉ!” Phát hiện trong mắt bé đã có chút cảm xúc, không còn âm trầm như tối qua, Thạch Lỗi quả thật rất mừng.
“Ăn sáng đi.” Cậu ta đặt bánh bao, cháo trắng, dưa muối lên tủ đầu giường.
Hàn Trác Vũ đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đi ra, cắm ống hút vào bát cháo, đưa đến bên miệng bé con. Bé con hai tay bưng lấy bát cháo, chậm rãi hút từng ngụm. Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, loáng thoáng có người nói, “Sụn lưỡi hơi lệch, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận là không có vấn đề gì. Chất lỏng lạ tiêm vào trong cơ thể bé tạm thời còn chưa kiểm tra được vì thiết bị của bệnh viện còn đơn sơ, nhưng hiện giờ chưa thấy xuất hiện tình huống xấu…”
Người đang nói là chủ tịch huyện Phương Trung, thái độ rất khiêm tốt, tỏ rõ thân phận người đi cùng không tầm thường chút nào.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn ra cửa, bé con cùng Hàn Trác Vũ thì đang phình quai hàm ăn sáng, không chút hứng thú với thế giới bên ngoài.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc quân trang dẫn đầu bước vào.
Thạch Lỗi trợn mắt há hốc mồm – F*ck! Một gạch hai sao, trung tướng đấy! Hơn nữa nhìn đối phương mới chừng ngoài ba mươi! Gia thế phải khủng đến mức nào mới lên cấp nhanh như vậy?!
Người tới nhìn chằm chằm bé con trên giường bệnh, tuy không rõ lắm, nhưng bước chân trầm ồn bỗng nhiên có chút rối loạn, sau đó dùng ánh mắt nghiên cứu đảo qua hai thiếu niên. Đây là một người đàn ông sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt cực kỳ thấu triệt, khiến người không cách nào lẩn trốn. Anh chỉ đứng đó, không khí xung quanh đã như đóng băng lại, toàn thân tràn ngập sự uy nghiêm.
Thạch Lỗi đứng thẳng, má đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Hàn Trác Vũ mở to hai mắt, sau đó lập tức rời ánh mắt, cúi đầu, rụt vai, cẩn thận lùi ra sau lưng bạn tốt. Cậu đã từng thấy người đàn ông này, là con trai thứ hai của Lôi gia ở thủ đô – Lôi Đình. Lúc cậu vừa về nước có tham dự đại thọ 70 của ông Lôi, Lôi Lệ Trân cố tình dẫn cậu đến chỗ đông người. Người tới người lui, nói chuyện rôm rả khiến cậu hoảng sợ tới cực điểm, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tránh né, đang định đẩy cửa vào một gian phòng, Lôi Đình đột nhiên xuất hiện, dùng sức bắt lấy cổ tay cậu, cảnh cáo, “Đây là phòng làm việc, người không phận sự miễn vào, mời rời đi ngay!”
Ánh mắt của người đàn ông sắc bén như lưỡi đao, giọng nói lạnh lùng của anh đến giờ còn khắc sâu trong óc cậu, khiến thiếu niên sắc mặt trắng bệch.
Lôi Đình xuất thân là lính trinh sát, lập tức phát hiện thiếu niên không bình thường, nhưng không nói gì, trực tiếp đi đến bên giường, cẩn thận nhìn con trai.
Bé con ôm bát co người lại, đầu cúi rất thấp, hận không thể vùi đầu vào trong bát cháo, trên chiếc cổ nhỏ nhắn quấn một vòng băng gạc, che vết dây hằn đáng sợ. Đây là tư thế kháng cự, dù anh có là bố của bé cũng không cách nào nhận được sự tin tưởng.
Ánh mắt Lôi Đình hơi tối lại, cố gắng khống chế xúc động muốn ôm lấy con trai.
“Bố đến rồi, không sao nữa rồi!” Anh mở miệng nói, lại cảm thấy lời đảm bảo này chẳng có chút trọng lượng nào. Khi con trai cần bảo vệ nhất, anh không đúng lúc xuất hiện, khoảng cách giữa hai bố con giờ càng ngày càng lớn, không biết cuộc đời này có thể nào bù đắp được không.
Anh thử vươn tay, định xoa đầu bé, lại bị tránh né, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi. Anh nhếch môi, cả buổi không nói được gì, những người khác trong phòng bệnh cũng không dám lên tiếng.
“Là các cháu cứu Tiểu Sâm à?” Bình phục cảm xúc dưới đáy lòng, anh quay đầu lại nhìn hai thiếu niên.
“Đúng, đúng vậy.” Thạch Lỗi lắp bắp.
“Rất cảm ơn!” Giọng anh khàn khàn, nghe có vẻ chân thành vô cùng.
Hàn Trác Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, lại nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt có chút bất an.
9527 tức giận phàn nàn, “Miệng thì nói cảm ơn, vậy mà hệ thống lại chẳng thu được giá trị cảm ơn nào, đúng là dối trá! Người như vậy sao có thể sinh ra Tiểu Chính chứ? Chẳng lẽ đây chính là ‘Trúc xấu sinh măng ngon’ trong truyền thuyết sao?”
Hàn Trác Vũ mím môi, làm bộ như không nghe thấy gì cả.
“Cháu biết chú à?” Lôi Đình tuy dùng giọng nghi vấn, nhưng ánh mắt lợi hại lại lộ vẻ chắc chắn. Hoảng sợ bất an trong mắt thiếu niên khiến anh cảnh giác vô cùng. Ngay cả quản gia và bác sĩ tâm lý đã làm việc cho nhà họ Lôi bao lâu còn bị mua chuộc, anh lúc này không thể nào buông lỏng cảnh giác được.
Thiếu niên lui ra sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
Lôi Đình híp mắt, khí thế đột nhiên tăng vọt, đè ép khiến người không thể nào thở nổi. Người khác không ai dám mở miệng, chỉ có Thạch Lỗi lắp bắp, “Báo, báo cáo thủ trưởng, bạn cháu mắc bệnh tự kỷ, không thích nói chuyện.”
Bệnh tự kỷ? Nghi ngờ trong lòng Lôi Đình chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tăng thêm. Là tìm hiểu được tình huống của Tiểu Sâm nên cố ý dùng tư thái này xuất hiện sao? Trước kia đã từng xảy ra tình huống tương tự. Anh tiến lên một bước, đôi mắt hẹp dài như mắt ưng tập trung nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, không để sót bất kì biểu cảm nào của cậu.
“Bố cháu là An Quốc Nhân.” Giọng thiếu niên bé đến không thể bé hơn.
Lôi Đình quay sang nhìn sĩ quan phụ tá.
“Bí thư thành phố H, chồng của Lôi Lệ Trân.” Sĩ quan tận chức tận trách nhắc nhở.
Lôi Đình dùng chút thời gian hồi tưởng, cuối cùng gật đầu nói, “Hóa ra là cháu trai! Có thời gian, chú nhất định sẽ tự mình đến nhà cháu cảm ơn” Con trai của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, trùng hợp thật! Anh thầm nghĩ như vậy.
“Chẳng cần đến nhà cảm ơn đâu, chỉ cần anh cho tôi vài giá trị cảm ơn thôi!” 9527 tức giận đến giơ chân.
Hàn Trác Vũ cúi đầu xuống, lùi ra sau lưng bạn tốt, mãi đến khi không thể nào nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông, cậu mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Tiểu Sâm, bố dẫn còn về nhà nhé.” Người đàn ông cúi người, định ôm lấy con trai đã co rúm lại, không nghĩ tới bé con đột nhiên hất bát cháo đi, bò xuống giường, chạy đến bên người thiếu niên, hai tay nhỏ bé nắm chặt ống quần thiếu niên, ra vẻ đánh chết cũng không chịu đi.
Lôi Đình nghiêng người tránh cháo văng tung tóe, biểu cảm bất đắc dĩ lại đau lòng. Con trai bị tiêm thứ thuốc không rõ nguồn gốc, anh phải dẫn bé đến bệnh viện thành phố H gần nhất để kiểm tra cẩn thận, sau đó tiến hành trị liệu. Nhưng con trai lại kháng cự mình như thế, thậm chí còn hơn cả tước lúc bị bắt cóc, điều này anh thật sự không ngờ tới.
Mỗi khi anh bước lên một bước, một lớn một nhỏ dính chặt lấy nhau lại lùi ra sau một bước, khiến anh không thể không giang hai tay, tỏ vẻ mình vô hại.
“Thủ trưởng, hay bọn cháu về cùng chú luôn đi. Con chú là Hàn Trác Vũ cứu, bé rất dính cậu ấy, ngay cả ngủ cũng thỉnh thoảng lại tỉnh, sợ Hàn Trác Vũ biến mất. Có Hàn Trác Vũ ở bên, bé nhất định sẽ ngoan ngoãn hơn hẳn!” Thạch Lỗi từ nhỏ đã rất sùng bái quân nhân, giờ phút này vô cùng xun xoe giúp đỡ thủ trưởng, thậm chí không tiếc bán luôn cả bạn tốt.
Lôi Đình trầm ngâm một lát, dùng giọng điệu nghe thì lễ phép, nhưng kỳ thật không cho phép người khác cự tuyệt, “Hàn Trác Vũ đúng không? Cháu có thể về thành phố H cùng bọn chú được không? Cháu cũng thấy đấy, Tiểu Sâm rất cần kiểm tra toàn diện. Chú nghĩ chắc hẳn cháu có thể lý giải tâm trạng của một người bố đang lo lắng.”
“Tít tít tít…” Thông báo của hệ thống cho thấy người đàn ông quả thật cần giúp đỡ.
“Chúng ta về cùng anh ta đi, coi như là vì Tiểu Chính.” 9527 không cam lòng nói.
Hàn Trác Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt vừa đen vừa lớn của bé con, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Là bố con sao mà khác nhau nhiều vậy?! Tiểu Chính vừa ra tay là vài chục đến vài trăm giá trị cảm ơn đấy!” 9527 nhịn không được khinh bỉ.
Trước lúc ngủ, một lớn một bé còn nằm cách nhau rất xa, đợi đến khi tia nắng ban mai chiếu vào phòng bệnh, bé con đã lăn vào trong lòng thiếu niên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo thiếu niên.
Năm giờ rưỡi, đã đến giờ tập thể dục buổi sáng, đồng hồ sinh học chuẩn xác của thiếu niên thúc giục cậu thức dậy, cậu khẽ nghiêng người, bé con cũng tỉnh theo.
Tối hôm qua, Thạch Lỗi đã mang bàn chải và khăn mặt tới, thiếu niên như thường, lau mặt lau tay cho bé con, bóp kem đánh răng lên bàn chải, ra hiệu bảo bé tự đánh răng. Bé con dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bàn chải, một lát sau, ngửa đầu, há miệng, để lộ hàm răng nho nhỏ.
“Có lẽ bé muốn cậu đánh hộ. Cũng đã bốn tuổi rồi, sao ngay cả những việc nhỏ này cũng không biết làm?” 9527 tìm hướng dẫn giáo dục trẻ, dùng giọng đau xót nói, “Kí chủ, chúng ta nhầm rồi, bé không khép kín vì bị kích thích, mà là giống cậu, mắc bệnh tự kỷ. Cậu xem, hai mắt bé vô thần, động tác máy móc, giống hệt cậu lúc trước, tình trạng bệnh có lẽ còn nghiêm trọng hơn cậu, ngay cả khả năng tự sinh hoạt cũng không có.”
Hàn Trác Vũ trong lòng có chút xúc động, nhìn đôi mắt tối tăm u ám của bé con như thể nhìn thấy mình lúc còn nhỏ. Cậu lùi ra sau hai bước, đặt bàn chải cũng ly nước lên giá, dùng giọng lạnh như băng ra lệnh, “Tự đánh răng!”
Đến bên bé trong lúc tuyệt vọng nhất, Hàn Trác Vũ biết rõ mình đã nhận được chìa khóa vào cánh cửa tâm hồn của bé. Hiện tại, việc cậu cần làm không phải là dung túng bé, mặc bé sống trong thế giới nội tâm của riêng mình, mà là xây dựng cho bé một con đường tiến ra thế giới bên ngoài, ép bé tiến lên, tựa như 9527 đã từng làm.
Bé con không nói gì, vùi đầu vào đầu gối, im lặng phản kháng.
Hàn Trác Vũ mặc áo khoác, cầm di động đi ra ngoài, mặc tiếng tít tít tít vang lên liên tục, cuối cùng biến thành tiếng cầu cứu thê lương, cậu cũng không quay đầu lại. Đi xuống tầng, đứng ở góc khuất một lát, cậu lại lặng lẽ quay trở về.
“Anh ơi, đừng bỏ em lại…” Bé con mặt không biểu tình, mắt lại đỏ bừng. Bé ngơ ngác bò xuống giường, còn chưa đi giầy đã chạy khỏi phòng, đúng lúc va vào thiếu niên đang quay lại.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhìn bàn chân trần của bé, một lớn một nhỏ đứng nhìn nhau trong hành lang, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Quay lại!” Mấy phút đồng hồ sau, thiếu niên phun ra được hai chữ.
Bé con run lên, vội vàng chạy về, hổn hển bò lên giường bệnh, mở to mắt nhìn cậu.
Hàn Trác Vũ lấy một chậu nước ấm, nghiêm mặt lau sạch bụi bẩn trên chân nhỏ, đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Sáng sớm đã nhận được nhiều giá trị cảm ơn thế này, cuộc sống thật sự là không còn gì tốt đẹp hơn!” 9527 cười như được mùa.
Lau chân xong, Hàn Trác Vũ đưa bàn chải cho bé con, ý tứ không cần nói cũng biết. Bé con cũng ngoan ngoãn nhận lấy, cẩn thận đánh răng, xong còn há to miệng, để anh trai nhìn thấy mình đã nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của cậu.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình gật đầu, gác chân lên bệ cửa sổ giãn cơ, tình huống đặc biệt thế này, cậu muốn ra ngoài chạy bộ cũng không được rồi. Suốt thời gian đó, bé con nhìn chằm chằm cậu, như thể sợ cậu sẽ biến mất, mãi đến khi Thạch Lỗi mang bữa sáng đến mới dời mắt.
“A, hôm nay nhìn có sức sống hơn nhỉ!” Phát hiện trong mắt bé đã có chút cảm xúc, không còn âm trầm như tối qua, Thạch Lỗi quả thật rất mừng.
“Ăn sáng đi.” Cậu ta đặt bánh bao, cháo trắng, dưa muối lên tủ đầu giường.
Hàn Trác Vũ đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đi ra, cắm ống hút vào bát cháo, đưa đến bên miệng bé con. Bé con hai tay bưng lấy bát cháo, chậm rãi hút từng ngụm. Đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, loáng thoáng có người nói, “Sụn lưỡi hơi lệch, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận là không có vấn đề gì. Chất lỏng lạ tiêm vào trong cơ thể bé tạm thời còn chưa kiểm tra được vì thiết bị của bệnh viện còn đơn sơ, nhưng hiện giờ chưa thấy xuất hiện tình huống xấu…”
Người đang nói là chủ tịch huyện Phương Trung, thái độ rất khiêm tốt, tỏ rõ thân phận người đi cùng không tầm thường chút nào.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn ra cửa, bé con cùng Hàn Trác Vũ thì đang phình quai hàm ăn sáng, không chút hứng thú với thế giới bên ngoài.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc quân trang dẫn đầu bước vào.
Thạch Lỗi trợn mắt há hốc mồm – F*ck! Một gạch hai sao, trung tướng đấy! Hơn nữa nhìn đối phương mới chừng ngoài ba mươi! Gia thế phải khủng đến mức nào mới lên cấp nhanh như vậy?!
Người tới nhìn chằm chằm bé con trên giường bệnh, tuy không rõ lắm, nhưng bước chân trầm ồn bỗng nhiên có chút rối loạn, sau đó dùng ánh mắt nghiên cứu đảo qua hai thiếu niên. Đây là một người đàn ông sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt cực kỳ thấu triệt, khiến người không cách nào lẩn trốn. Anh chỉ đứng đó, không khí xung quanh đã như đóng băng lại, toàn thân tràn ngập sự uy nghiêm.
Thạch Lỗi đứng thẳng, má đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Hàn Trác Vũ mở to hai mắt, sau đó lập tức rời ánh mắt, cúi đầu, rụt vai, cẩn thận lùi ra sau lưng bạn tốt. Cậu đã từng thấy người đàn ông này, là con trai thứ hai của Lôi gia ở thủ đô – Lôi Đình. Lúc cậu vừa về nước có tham dự đại thọ 70 của ông Lôi, Lôi Lệ Trân cố tình dẫn cậu đến chỗ đông người. Người tới người lui, nói chuyện rôm rả khiến cậu hoảng sợ tới cực điểm, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tránh né, đang định đẩy cửa vào một gian phòng, Lôi Đình đột nhiên xuất hiện, dùng sức bắt lấy cổ tay cậu, cảnh cáo, “Đây là phòng làm việc, người không phận sự miễn vào, mời rời đi ngay!”
Ánh mắt của người đàn ông sắc bén như lưỡi đao, giọng nói lạnh lùng của anh đến giờ còn khắc sâu trong óc cậu, khiến thiếu niên sắc mặt trắng bệch.
Lôi Đình xuất thân là lính trinh sát, lập tức phát hiện thiếu niên không bình thường, nhưng không nói gì, trực tiếp đi đến bên giường, cẩn thận nhìn con trai.
Bé con ôm bát co người lại, đầu cúi rất thấp, hận không thể vùi đầu vào trong bát cháo, trên chiếc cổ nhỏ nhắn quấn một vòng băng gạc, che vết dây hằn đáng sợ. Đây là tư thế kháng cự, dù anh có là bố của bé cũng không cách nào nhận được sự tin tưởng.
Ánh mắt Lôi Đình hơi tối lại, cố gắng khống chế xúc động muốn ôm lấy con trai.
“Bố đến rồi, không sao nữa rồi!” Anh mở miệng nói, lại cảm thấy lời đảm bảo này chẳng có chút trọng lượng nào. Khi con trai cần bảo vệ nhất, anh không đúng lúc xuất hiện, khoảng cách giữa hai bố con giờ càng ngày càng lớn, không biết cuộc đời này có thể nào bù đắp được không.
Anh thử vươn tay, định xoa đầu bé, lại bị tránh né, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi. Anh nhếch môi, cả buổi không nói được gì, những người khác trong phòng bệnh cũng không dám lên tiếng.
“Là các cháu cứu Tiểu Sâm à?” Bình phục cảm xúc dưới đáy lòng, anh quay đầu lại nhìn hai thiếu niên.
“Đúng, đúng vậy.” Thạch Lỗi lắp bắp.
“Rất cảm ơn!” Giọng anh khàn khàn, nghe có vẻ chân thành vô cùng.
Hàn Trác Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, lại nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt có chút bất an.
9527 tức giận phàn nàn, “Miệng thì nói cảm ơn, vậy mà hệ thống lại chẳng thu được giá trị cảm ơn nào, đúng là dối trá! Người như vậy sao có thể sinh ra Tiểu Chính chứ? Chẳng lẽ đây chính là ‘Trúc xấu sinh măng ngon’ trong truyền thuyết sao?”
Hàn Trác Vũ mím môi, làm bộ như không nghe thấy gì cả.
“Cháu biết chú à?” Lôi Đình tuy dùng giọng nghi vấn, nhưng ánh mắt lợi hại lại lộ vẻ chắc chắn. Hoảng sợ bất an trong mắt thiếu niên khiến anh cảnh giác vô cùng. Ngay cả quản gia và bác sĩ tâm lý đã làm việc cho nhà họ Lôi bao lâu còn bị mua chuộc, anh lúc này không thể nào buông lỏng cảnh giác được.
Thiếu niên lui ra sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
Lôi Đình híp mắt, khí thế đột nhiên tăng vọt, đè ép khiến người không thể nào thở nổi. Người khác không ai dám mở miệng, chỉ có Thạch Lỗi lắp bắp, “Báo, báo cáo thủ trưởng, bạn cháu mắc bệnh tự kỷ, không thích nói chuyện.”
Bệnh tự kỷ? Nghi ngờ trong lòng Lôi Đình chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tăng thêm. Là tìm hiểu được tình huống của Tiểu Sâm nên cố ý dùng tư thái này xuất hiện sao? Trước kia đã từng xảy ra tình huống tương tự. Anh tiến lên một bước, đôi mắt hẹp dài như mắt ưng tập trung nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, không để sót bất kì biểu cảm nào của cậu.
“Bố cháu là An Quốc Nhân.” Giọng thiếu niên bé đến không thể bé hơn.
Lôi Đình quay sang nhìn sĩ quan phụ tá.
“Bí thư thành phố H, chồng của Lôi Lệ Trân.” Sĩ quan tận chức tận trách nhắc nhở.
Lôi Đình dùng chút thời gian hồi tưởng, cuối cùng gật đầu nói, “Hóa ra là cháu trai! Có thời gian, chú nhất định sẽ tự mình đến nhà cháu cảm ơn” Con trai của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, trùng hợp thật! Anh thầm nghĩ như vậy.
“Chẳng cần đến nhà cảm ơn đâu, chỉ cần anh cho tôi vài giá trị cảm ơn thôi!” 9527 tức giận đến giơ chân.
Hàn Trác Vũ cúi đầu xuống, lùi ra sau lưng bạn tốt, mãi đến khi không thể nào nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông, cậu mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Tiểu Sâm, bố dẫn còn về nhà nhé.” Người đàn ông cúi người, định ôm lấy con trai đã co rúm lại, không nghĩ tới bé con đột nhiên hất bát cháo đi, bò xuống giường, chạy đến bên người thiếu niên, hai tay nhỏ bé nắm chặt ống quần thiếu niên, ra vẻ đánh chết cũng không chịu đi.
Lôi Đình nghiêng người tránh cháo văng tung tóe, biểu cảm bất đắc dĩ lại đau lòng. Con trai bị tiêm thứ thuốc không rõ nguồn gốc, anh phải dẫn bé đến bệnh viện thành phố H gần nhất để kiểm tra cẩn thận, sau đó tiến hành trị liệu. Nhưng con trai lại kháng cự mình như thế, thậm chí còn hơn cả tước lúc bị bắt cóc, điều này anh thật sự không ngờ tới.
Mỗi khi anh bước lên một bước, một lớn một nhỏ dính chặt lấy nhau lại lùi ra sau một bước, khiến anh không thể không giang hai tay, tỏ vẻ mình vô hại.
“Thủ trưởng, hay bọn cháu về cùng chú luôn đi. Con chú là Hàn Trác Vũ cứu, bé rất dính cậu ấy, ngay cả ngủ cũng thỉnh thoảng lại tỉnh, sợ Hàn Trác Vũ biến mất. Có Hàn Trác Vũ ở bên, bé nhất định sẽ ngoan ngoãn hơn hẳn!” Thạch Lỗi từ nhỏ đã rất sùng bái quân nhân, giờ phút này vô cùng xun xoe giúp đỡ thủ trưởng, thậm chí không tiếc bán luôn cả bạn tốt.
Lôi Đình trầm ngâm một lát, dùng giọng điệu nghe thì lễ phép, nhưng kỳ thật không cho phép người khác cự tuyệt, “Hàn Trác Vũ đúng không? Cháu có thể về thành phố H cùng bọn chú được không? Cháu cũng thấy đấy, Tiểu Sâm rất cần kiểm tra toàn diện. Chú nghĩ chắc hẳn cháu có thể lý giải tâm trạng của một người bố đang lo lắng.”
“Tít tít tít…” Thông báo của hệ thống cho thấy người đàn ông quả thật cần giúp đỡ.
“Chúng ta về cùng anh ta đi, coi như là vì Tiểu Chính.” 9527 không cam lòng nói.
Hàn Trác Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt vừa đen vừa lớn của bé con, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Là bố con sao mà khác nhau nhiều vậy?! Tiểu Chính vừa ra tay là vài chục đến vài trăm giá trị cảm ơn đấy!” 9527 nhịn không được khinh bỉ.
/100
|