Nhưng chuyện ở đời vốn chẳng thể tính trước.
Hai tháng giả làm phản đồ ở Ma giới, số việc Như Hà nhúng tay vào nhiều không đếm xuể, chiến thắng trong tầm tay của Ma giới vì thế mà bị đẩy xa, càng ngày càng có nhiều rắc rối xảy ra, Ma giới không ít lần nghi ngờ y âm thầm giở trò nhưng chúng lại không thể làm gì y vì Nhữ Huyền luôn bảo vệ y đến cùng, hắn sẵn sàng giết chết kẻ nào dám mở miệng đòi điều tra y, sự tin tưởng của hắn với y đã hoá thành chấp niệm điên cuồng. Những ngày cuối cùng, vì quá nhiều sự vụ Nhữ Huyền buộc phải rời Ma giới, hắn giao lại phân nửa quyền hành ở nơi này cho y. Nắm chặt tay y, hắn lặng lẽ bảo.
- Chờ ta. Ta sẽ chiến thắng trở về!
- Được, chúa tể. – Y dịu dàng cười. – Tôi đợi ngài.
Chiếc mặt nạ đã đeo lên y sẽ diễn đến cùng.
Lời hứa chờ đợi khi ấy y không làm được, lòng trung thành Nhữ Huyền mong muốn y cũng chẳng thể trao.
Hoặc chăng nên nói hắn không phải vị vua mà y lựa chọn.
Ba ngày sau, trời đổ mưa tầm tã, giữa chiến trường máu lửa khốc liệt hoang tàn Nhữ Huyền cùng Như Hà gặp lại, chỉ khác hai người giờ đây đã đứng hai bờ chiến tuyến. Đôi mắt Nhữ Huyền sậm đen như hắc ín rực lửa đau đớn và điên cuồng, hắn nhìn xoáy sâu vào y như chất vấn, sau tất cả những gì hắn làm cho y chẳng lẽ đây là cách y báo đáp, bản thân hắn có lẽ không thể chấp nhận nổi sự phản bội này. Ma tính trong hắn tăng cao, Nhữ Huyền tàn sát tất cả những kẻ trong tầm tay, thế nhưng dù hắn có phát điên cỡ nào cũng không thể cứu vãn tình hình, Ma giới suy sụp, quá nửa quân số đã chết vì sai lầm của hắn.
Ở phía bên kia, tay cầm thanh kiếm Huyết Mệnh, Như Hà lướt nhanh qua những bóng người, cái danh kiếm thuật đứng đầu Đông cung của y không phải tự dưng mà có, y lạnh lùng chém xuống từng nhát quyết tuyệt, máu nóng bắn ra thấm ướt tả áo dài. Những bóng người ngã xuống y chẳng nhìn rõ mặt, có thể họ là những kẻ đã từng phản đối phỉ báng y nhưng cũng có thể đó là những người đã hầu hạ cơm nước cho y suốt hai tháng dài, y không biết, chỉ có một điều chắc chắn họ đều mang oán hận mà chết không cam lòng.
Mưa rơi nặng hạt, hai người hai phía chẳng mấy chốc đã tới gần, giữa chiến trường hỗn loạn hắn và y đứng lặng nhìn nhau, đôi mắt hắn là hận thù đau đớn còn y lại hốt hoảng tránh mình khỏi ánh mắt kia. Trong giây phút ấy, thốt nhiên những khoảnh khắc hắn chiều chuộng nâng niu y hai tháng qua lướt tới, y nhớ tới đôi tay dịu dàng của hắn ngày qua ngày chữa trị thay băng cho y, nhớ tới đêm hắn cùng y ngắm trăng uống rượu, nhớ tới lúc hắn cởi áo của mình khoác cho y tránh lạnh, nhớ tới khi hắn vụng về khen đôi mắt y thật đẹp, khen tả áo xanh y mặc hợp hơn bất kỳ ai. Hôm nay y vẫn mặc áo xanh hắn thích nhưng máu đỏ đã nhuộm ướt bả vai, sắc màu ấy gợi cho y nhớ đến nàng công chúa mặc váy đỏ đã gục khóc trong căn phòng nhỏ ở Thiên Nguyệt cung, kẻ đứng trước mặt y bây giờ chính là người đàn ông mà công chúa thầm thương trộm nhớ. Thời khắc ngẩn ngơ ấy cây kiếm trên tay y bất chợt rơi xuống, một tiếng keng nghe thật rõ giữa bốn phương hỗn loạn.
- Hà công tử, giết hắn!
Ai đó hét lên, Như Hà giật mình tỉnh mộng, y nắm chặt bàn tay mình lại và cúi người nhặt thanh kiếm lên. Chuôi kiếm lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay y, chẳng biết vì lý do gì y lại dùng cánh tay trái yếu ớt trước nay chỉ cầm bút để cầm kiếm đối diện hắn, cũng thật chế nhạo làm sao khi y dùng chính cánh tay hắn hứa hẹn sẽ chữa lành cho y để hòng giết hắn. Đôi mắt hắn xoáy vào y tuyệt vọng, và theo cách không thể ngờ đến nhất hắn buông rơi thanh kiếm của mình.
Y thét lên một tiếng rồi lao tới, hắn vẫn nhìn y chằm chằm, thoáng chốc hắn nhắm đôi mắt lại. Mưa rơi ướt đẫm gương mặt hắn phủ lên bóng dáng hắn sự tang tóc và cô đơn.
Kiếm đã giơ ra không thể rút lại, cánh tay trái đau đớn của y vung lên, khoảnh khắc y đối diện với hắn bất chợt một bóng người nhào ra.
Máu bắn lên mặt y xộc mùi tanh ngọt, đôi mắt y hốt hoảng mở lớn, phía xa xa Trác Nghiên gào lên một tiếng kinh hoàng.
- MẸ!!!
Kẻ ngã xuống trước mặt y là một phụ nữ trung niên mặt mày đôn hậu, người được biết đến với chức danh em gái Ma hoàng, mẹ ruột của hoàng thân Trác Nghiên. Người phụ nữ này Như Hà đã gặp vài lần, lần nào bà cũng chào y với một nụ cười từ ái, trong cả Ma giới bao la dù mang dòng máu Ma tộc thuần khiết nhưng bà lại là người dịu dàng hơn bất kỳ ai. Giờ đây trước mặt y, bà nằm thiêm thiếp, gương mặt hiền hậu nhợt nhạt lấm lem đất bùn, bà chết khi không kịp chăng chối lấy một lời.
- A!!!!
Nhữ Huyền phát điên, hắn không sao kiểm soát được bản năng của mình, đôi mắt hắn chuyển màu đỏ rực, móng vuốt hắn cắm sâu vào thân thể người cô mà hắn coi như mẹ ruột.
- Tại sao! Tại sao...
Hắn gào từng tiếng khản đặc, dưới cơn mưa ấy đất trời như rung lên theo tiếng gào của hắn. Như Hà chết lặng nhìn hắn điên loạn cắn xé thân thể người cô đã chết như muốn nuốt tất cả máu thịt ấy vào trong bụng. Phía xa Trác Nghiên cuồng nộ giết chóc, xác người dải kín núi non, tiếng khóc của gã như uất hận vang lên từ địa ngục.
Đúng lúc ấy quân cứu viện của Ma giới do quân sư cầm đầu phi tới, cơ hội ngàn năm có một để giết chết Nhữ Huyền tuột khỏi tầm tay, Phong thần Dạ Đằng từ xa lao đến kéo Như Hà lên lưng rồng.
- Đủ rồi. Đệ đánh không lại. Chúng ta rút!
Máu chảy thành sông, tiếng người gào thét, lửa bị dập tàn trong cơn mưa buốt giá đầu đông, ngồi trên lưng rồng Như Hà không ngừng ngoái lại, quỳ dưới đất bùn Nhữ Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn hút sâu vào bóng thanh niên áo xanh ngày càng khuất xa phía chân trời.
Đại chiến Ma giới - Đông cung kéo dài ba tháng cứ như thế chấm dứt.
Kết quả.
Ma giới đại bại!
.
.
.
Hai tháng trước Đông cung từng đánh đuổi Như Hà như một kẻ phản bội, giờ đây khắp nơi rực rỡ cờ hoa họ lại chào đón y như tôn vinh một vị anh hùng.
Việc đầu tiên Như Hà làm khi về đây không phải là diện kiến Nhật Đế hay trùng phùng với Phù Du mà là quay lại Thủy Tinh Cung tẩy trần sạch sẽ. Y đắm mình trong dòng nước lạnh, để nước gột đi tất cả máu bùn trên người, những vết thương lớn nhỏ cũng được y làm sạch và băng bó cần thận, y thay một bộ phục trang mới, chỉnh sửa lại tóc tai, rồi soi mình trong tấm gương lớn. Trong gương y vẫn là thanh niên tóc bạc, mắt bạc, ngoại hình kỳ dị không mấy đẹp đẽ hệt như hai tháng trước y rời đi. Nhìn chằm chằm vào gương, y cố vẽ lên gương mặt mình một nụ cười bình thản, chiếc bóng phản chiếu trong gương soi lại nụ cười dối trá rạng rỡ của y, phút giây ấy y giật mình hoảng hốt, máu đỏ đã gột kỹ trên người dường như một lần nữa lại quay về nhuộm đẫm hai bàn tay y. Y lặng lẽ nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt găm móng tay vào da thịt, đau đớn nhắc y phải bình tĩnh. Chiến tranh tất sẽ có thương vong đây là điều không thể tránh khỏi, đây đã là kết quả tốt đẹp, tốt hơn cả những gì hai tháng trước y đã từng dự tính. Đông cung đã thắng, y vẫn còn sống trở về, Phù Du của y vẫn đang bình an. Còn gì để ước mong hơn thế. Như Hà thở ra một hơi, y nhìn lại mình trong gương lần nữa rồi xoay đầu bước đi.
Đã đến lúc tới gặp cô dâu của y rồi.
Phù Du đón y bằng cái ôm đẫm nước mắt, nàng nức nở dụi mặt vào vai y rồi không ngừng ngó trước nhìn sau chỉ để xem y có bị thương ở đâu không. So với hai tháng trước, Phù Du gầy đi rất nhiều, hốc mắt nàng hõm sâu, thâm quầng. Nàng run rẩy gọi tên y không ngừng, vòng tay ấm áp của nàng siết lấy y như lan truyền sức mạnh thanh tẩy tâm hồn y, cuốn đi tất cả muộn phiền ám ảnh trong y. Bờ vai y cuối cùng cũng thả lỏng.
Y đã về nhà.
Nụ cười mà y tưởng sẽ khó khăn lắm để vẽ ra lại nhẹ nhàng nở trên môi y như thế.
- Phù Du.
Y thầm thì.
- Muội đã nói rồi. Gả cho ta đi.
Phù Du vừa gật đầu vừa rơi nước mắt. Xung quanh y tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Trời đã ngừng mưa, phía Đông xa xa mặt trời lên rạng rỡ, y cúi đầu hôn lên bờ môi nàng đắm say. Trong khoảnh khắc ấy trái tim y đập rộn lên hạnh phúc, y dường như đã ôm trọn thế giới trong tay. Những sóng gió phong ba y sẽ thay nàng gánh vác, tội lỗi trên tay y sẽ thay nàng trả, dùng máu và nước mắt để đổi lấy nụ cười của nàng, dẫu có phải đánh đổi bao nhiêu y vẫn cho rằng ấy là xứng đáng!
Nhưng có một điều y không biết hoặc đã quên đi, khi y lựa chọn nàng là bạn đời của mình thì đồng nghĩa với việc y đã buộc chặt số mệnh của nàng với cuộc đời y, y quyết tâm trả giá vì nàng thì nàng cũng buộc phải trả giá vì y.
Đại tiệc mừng chiến thắng của Đông cung diễn ra ba ngày ba đêm, Nhật Đế tuyên bố sẽ phong thần cho Hà công tử. Nhật Đế tuyên bố cuối đông này khi Nguyệt thần Phù Du tròn mười tám tuổi sẽ tổ chức đám cưới cho hai người. Nhật Đế cũng tuyên bố mình sẽ lập Nhữ Dạ công chúa làm hoàng hậu.
Khi cả Đông cung đang vui vẻ rộn ràng thì sáng sớm ngày thứ tư hung tin ào đến như một cơn bão.
Nguyệt thần Phù Du trúng độc bất tỉnh.
Nhữ Dạ nương nương biến mất.
Thủy Tinh cung phút chốc chìm trong chết chóc.
Hai tháng giả làm phản đồ ở Ma giới, số việc Như Hà nhúng tay vào nhiều không đếm xuể, chiến thắng trong tầm tay của Ma giới vì thế mà bị đẩy xa, càng ngày càng có nhiều rắc rối xảy ra, Ma giới không ít lần nghi ngờ y âm thầm giở trò nhưng chúng lại không thể làm gì y vì Nhữ Huyền luôn bảo vệ y đến cùng, hắn sẵn sàng giết chết kẻ nào dám mở miệng đòi điều tra y, sự tin tưởng của hắn với y đã hoá thành chấp niệm điên cuồng. Những ngày cuối cùng, vì quá nhiều sự vụ Nhữ Huyền buộc phải rời Ma giới, hắn giao lại phân nửa quyền hành ở nơi này cho y. Nắm chặt tay y, hắn lặng lẽ bảo.
- Chờ ta. Ta sẽ chiến thắng trở về!
- Được, chúa tể. – Y dịu dàng cười. – Tôi đợi ngài.
Chiếc mặt nạ đã đeo lên y sẽ diễn đến cùng.
Lời hứa chờ đợi khi ấy y không làm được, lòng trung thành Nhữ Huyền mong muốn y cũng chẳng thể trao.
Hoặc chăng nên nói hắn không phải vị vua mà y lựa chọn.
Ba ngày sau, trời đổ mưa tầm tã, giữa chiến trường máu lửa khốc liệt hoang tàn Nhữ Huyền cùng Như Hà gặp lại, chỉ khác hai người giờ đây đã đứng hai bờ chiến tuyến. Đôi mắt Nhữ Huyền sậm đen như hắc ín rực lửa đau đớn và điên cuồng, hắn nhìn xoáy sâu vào y như chất vấn, sau tất cả những gì hắn làm cho y chẳng lẽ đây là cách y báo đáp, bản thân hắn có lẽ không thể chấp nhận nổi sự phản bội này. Ma tính trong hắn tăng cao, Nhữ Huyền tàn sát tất cả những kẻ trong tầm tay, thế nhưng dù hắn có phát điên cỡ nào cũng không thể cứu vãn tình hình, Ma giới suy sụp, quá nửa quân số đã chết vì sai lầm của hắn.
Ở phía bên kia, tay cầm thanh kiếm Huyết Mệnh, Như Hà lướt nhanh qua những bóng người, cái danh kiếm thuật đứng đầu Đông cung của y không phải tự dưng mà có, y lạnh lùng chém xuống từng nhát quyết tuyệt, máu nóng bắn ra thấm ướt tả áo dài. Những bóng người ngã xuống y chẳng nhìn rõ mặt, có thể họ là những kẻ đã từng phản đối phỉ báng y nhưng cũng có thể đó là những người đã hầu hạ cơm nước cho y suốt hai tháng dài, y không biết, chỉ có một điều chắc chắn họ đều mang oán hận mà chết không cam lòng.
Mưa rơi nặng hạt, hai người hai phía chẳng mấy chốc đã tới gần, giữa chiến trường hỗn loạn hắn và y đứng lặng nhìn nhau, đôi mắt hắn là hận thù đau đớn còn y lại hốt hoảng tránh mình khỏi ánh mắt kia. Trong giây phút ấy, thốt nhiên những khoảnh khắc hắn chiều chuộng nâng niu y hai tháng qua lướt tới, y nhớ tới đôi tay dịu dàng của hắn ngày qua ngày chữa trị thay băng cho y, nhớ tới đêm hắn cùng y ngắm trăng uống rượu, nhớ tới lúc hắn cởi áo của mình khoác cho y tránh lạnh, nhớ tới khi hắn vụng về khen đôi mắt y thật đẹp, khen tả áo xanh y mặc hợp hơn bất kỳ ai. Hôm nay y vẫn mặc áo xanh hắn thích nhưng máu đỏ đã nhuộm ướt bả vai, sắc màu ấy gợi cho y nhớ đến nàng công chúa mặc váy đỏ đã gục khóc trong căn phòng nhỏ ở Thiên Nguyệt cung, kẻ đứng trước mặt y bây giờ chính là người đàn ông mà công chúa thầm thương trộm nhớ. Thời khắc ngẩn ngơ ấy cây kiếm trên tay y bất chợt rơi xuống, một tiếng keng nghe thật rõ giữa bốn phương hỗn loạn.
- Hà công tử, giết hắn!
Ai đó hét lên, Như Hà giật mình tỉnh mộng, y nắm chặt bàn tay mình lại và cúi người nhặt thanh kiếm lên. Chuôi kiếm lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay y, chẳng biết vì lý do gì y lại dùng cánh tay trái yếu ớt trước nay chỉ cầm bút để cầm kiếm đối diện hắn, cũng thật chế nhạo làm sao khi y dùng chính cánh tay hắn hứa hẹn sẽ chữa lành cho y để hòng giết hắn. Đôi mắt hắn xoáy vào y tuyệt vọng, và theo cách không thể ngờ đến nhất hắn buông rơi thanh kiếm của mình.
Y thét lên một tiếng rồi lao tới, hắn vẫn nhìn y chằm chằm, thoáng chốc hắn nhắm đôi mắt lại. Mưa rơi ướt đẫm gương mặt hắn phủ lên bóng dáng hắn sự tang tóc và cô đơn.
Kiếm đã giơ ra không thể rút lại, cánh tay trái đau đớn của y vung lên, khoảnh khắc y đối diện với hắn bất chợt một bóng người nhào ra.
Máu bắn lên mặt y xộc mùi tanh ngọt, đôi mắt y hốt hoảng mở lớn, phía xa xa Trác Nghiên gào lên một tiếng kinh hoàng.
- MẸ!!!
Kẻ ngã xuống trước mặt y là một phụ nữ trung niên mặt mày đôn hậu, người được biết đến với chức danh em gái Ma hoàng, mẹ ruột của hoàng thân Trác Nghiên. Người phụ nữ này Như Hà đã gặp vài lần, lần nào bà cũng chào y với một nụ cười từ ái, trong cả Ma giới bao la dù mang dòng máu Ma tộc thuần khiết nhưng bà lại là người dịu dàng hơn bất kỳ ai. Giờ đây trước mặt y, bà nằm thiêm thiếp, gương mặt hiền hậu nhợt nhạt lấm lem đất bùn, bà chết khi không kịp chăng chối lấy một lời.
- A!!!!
Nhữ Huyền phát điên, hắn không sao kiểm soát được bản năng của mình, đôi mắt hắn chuyển màu đỏ rực, móng vuốt hắn cắm sâu vào thân thể người cô mà hắn coi như mẹ ruột.
- Tại sao! Tại sao...
Hắn gào từng tiếng khản đặc, dưới cơn mưa ấy đất trời như rung lên theo tiếng gào của hắn. Như Hà chết lặng nhìn hắn điên loạn cắn xé thân thể người cô đã chết như muốn nuốt tất cả máu thịt ấy vào trong bụng. Phía xa Trác Nghiên cuồng nộ giết chóc, xác người dải kín núi non, tiếng khóc của gã như uất hận vang lên từ địa ngục.
Đúng lúc ấy quân cứu viện của Ma giới do quân sư cầm đầu phi tới, cơ hội ngàn năm có một để giết chết Nhữ Huyền tuột khỏi tầm tay, Phong thần Dạ Đằng từ xa lao đến kéo Như Hà lên lưng rồng.
- Đủ rồi. Đệ đánh không lại. Chúng ta rút!
Máu chảy thành sông, tiếng người gào thét, lửa bị dập tàn trong cơn mưa buốt giá đầu đông, ngồi trên lưng rồng Như Hà không ngừng ngoái lại, quỳ dưới đất bùn Nhữ Huyền ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn hút sâu vào bóng thanh niên áo xanh ngày càng khuất xa phía chân trời.
Đại chiến Ma giới - Đông cung kéo dài ba tháng cứ như thế chấm dứt.
Kết quả.
Ma giới đại bại!
.
.
.
Hai tháng trước Đông cung từng đánh đuổi Như Hà như một kẻ phản bội, giờ đây khắp nơi rực rỡ cờ hoa họ lại chào đón y như tôn vinh một vị anh hùng.
Việc đầu tiên Như Hà làm khi về đây không phải là diện kiến Nhật Đế hay trùng phùng với Phù Du mà là quay lại Thủy Tinh Cung tẩy trần sạch sẽ. Y đắm mình trong dòng nước lạnh, để nước gột đi tất cả máu bùn trên người, những vết thương lớn nhỏ cũng được y làm sạch và băng bó cần thận, y thay một bộ phục trang mới, chỉnh sửa lại tóc tai, rồi soi mình trong tấm gương lớn. Trong gương y vẫn là thanh niên tóc bạc, mắt bạc, ngoại hình kỳ dị không mấy đẹp đẽ hệt như hai tháng trước y rời đi. Nhìn chằm chằm vào gương, y cố vẽ lên gương mặt mình một nụ cười bình thản, chiếc bóng phản chiếu trong gương soi lại nụ cười dối trá rạng rỡ của y, phút giây ấy y giật mình hoảng hốt, máu đỏ đã gột kỹ trên người dường như một lần nữa lại quay về nhuộm đẫm hai bàn tay y. Y lặng lẽ nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt găm móng tay vào da thịt, đau đớn nhắc y phải bình tĩnh. Chiến tranh tất sẽ có thương vong đây là điều không thể tránh khỏi, đây đã là kết quả tốt đẹp, tốt hơn cả những gì hai tháng trước y đã từng dự tính. Đông cung đã thắng, y vẫn còn sống trở về, Phù Du của y vẫn đang bình an. Còn gì để ước mong hơn thế. Như Hà thở ra một hơi, y nhìn lại mình trong gương lần nữa rồi xoay đầu bước đi.
Đã đến lúc tới gặp cô dâu của y rồi.
Phù Du đón y bằng cái ôm đẫm nước mắt, nàng nức nở dụi mặt vào vai y rồi không ngừng ngó trước nhìn sau chỉ để xem y có bị thương ở đâu không. So với hai tháng trước, Phù Du gầy đi rất nhiều, hốc mắt nàng hõm sâu, thâm quầng. Nàng run rẩy gọi tên y không ngừng, vòng tay ấm áp của nàng siết lấy y như lan truyền sức mạnh thanh tẩy tâm hồn y, cuốn đi tất cả muộn phiền ám ảnh trong y. Bờ vai y cuối cùng cũng thả lỏng.
Y đã về nhà.
Nụ cười mà y tưởng sẽ khó khăn lắm để vẽ ra lại nhẹ nhàng nở trên môi y như thế.
- Phù Du.
Y thầm thì.
- Muội đã nói rồi. Gả cho ta đi.
Phù Du vừa gật đầu vừa rơi nước mắt. Xung quanh y tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Trời đã ngừng mưa, phía Đông xa xa mặt trời lên rạng rỡ, y cúi đầu hôn lên bờ môi nàng đắm say. Trong khoảnh khắc ấy trái tim y đập rộn lên hạnh phúc, y dường như đã ôm trọn thế giới trong tay. Những sóng gió phong ba y sẽ thay nàng gánh vác, tội lỗi trên tay y sẽ thay nàng trả, dùng máu và nước mắt để đổi lấy nụ cười của nàng, dẫu có phải đánh đổi bao nhiêu y vẫn cho rằng ấy là xứng đáng!
Nhưng có một điều y không biết hoặc đã quên đi, khi y lựa chọn nàng là bạn đời của mình thì đồng nghĩa với việc y đã buộc chặt số mệnh của nàng với cuộc đời y, y quyết tâm trả giá vì nàng thì nàng cũng buộc phải trả giá vì y.
Đại tiệc mừng chiến thắng của Đông cung diễn ra ba ngày ba đêm, Nhật Đế tuyên bố sẽ phong thần cho Hà công tử. Nhật Đế tuyên bố cuối đông này khi Nguyệt thần Phù Du tròn mười tám tuổi sẽ tổ chức đám cưới cho hai người. Nhật Đế cũng tuyên bố mình sẽ lập Nhữ Dạ công chúa làm hoàng hậu.
Khi cả Đông cung đang vui vẻ rộn ràng thì sáng sớm ngày thứ tư hung tin ào đến như một cơn bão.
Nguyệt thần Phù Du trúng độc bất tỉnh.
Nhữ Dạ nương nương biến mất.
Thủy Tinh cung phút chốc chìm trong chết chóc.
/75
|