Thế là, sau câu nói kinh bạc hồn vía người khác của cậu ấm nhà Draco... Isabella không biết tự khi nào liền trở thành bạn của cậu ta, tất nhiên là không ai có ý kiến gì về việc đó cả, vì kỳ thi cuối đã đổ ập lên đầu chúng như lũ cuốn sông Nin. Isabella cũng làm gì có thời gian nào mà qua lại cùng cậu ta, cô còn một đống bài tập cơ mà.
Neville, bao thuốc lá của trò vẫn còn râu kìa - Giáo sư McGonagall, với cái áo chùng phù thủy màu tím phối cái nón to tướng, cùng với một cuốn sổ bọc da khổng lồ đã bắt đầu đi chấm điểm từng đứa học trò một. Mấy cái bao thuốc lá được biến ra từ con chuột tất nhiên là phải đẹp, và tuyệt đối không được còn râu. Tuy nhiên, cũng có đứa vẫy đũa phép chục lần mà con chuột cứ chạy vòng quanh như gà mất tóc, kết quả là bị loại ngay tức khắc.
Isabella thực sư cũng không quá lo lắng về những kỳ thi, đặc biệt là môn độc dược hay bùa phép, vì cô rất thành thục hai môn đó. Thứ mà cô lo nhất hiện giờ chính là Hòn Đá Phù Thủy, chỉ bởi vì không biết lão Quirell có bất chợt thay đổi kế hoạch hay không, và Harry luôn than thở đầu cậu đau như búa bổ. Nhưng may thay, có vẻ hòn đá vẫn an toàn, ít nhất là trước khi kỳ thi kết thúc.
Cuối cùng cũng xong xuôi - Isabella thốt lên, quăng thẳng cây bút lông ngỗng trên tay qua một bên, sau khi hoàn thành gần 3 cuộn giấy da bài Lịch sử Pháp thuật. Làm được nhiều như thế này là quá giới hạn của cô rồi, bởi vì trí nhớ của cô không tốt lắm vào việc học môn này, cô đâu phải Hermione đâu. Lúc đó giáo sư Binns- con ma già đang gật gù cũng cho tụi học trò nộp bài, kết thúc kỳ thi đằng đẵng. Một tràng reo hò từ khắp mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài vang lên, muốn làm tung mấy cái trần ếm bùa tòa lâu đài, và Isabella nhồi nhét mấy món đồ dùng của mình vào cặp da, hòa theo đám học sinh túa ra sân trường.
Cô từ chối lời mời đi ăn tối cùng của một số anh chàng cùng nhà, sau đó một mình đi lòng vòng khắp nơi, gần bờ hồ xanh và trong như mặt gương soi. Mấy ngọn gió thổi mát rượi từ khu rừng Cấm làm cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, liền ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh rờn, dựa vào một gốc cây khá lớn.
Isa, em làm bài tốt chứ? - Một giọng nói vang lên, khuôn mặt ai đó cùng mái tóc nâu đẹp phóng to trước mắt cô. Isabella vội vã ngồi dậy, đầu đụng vào người phía trước một cái cốp đau điếng.
A...ui..anh Ced...Tất nhiên rồi, em làm cũng tạm ổn đi. Anh...anh thì sao?
Isabella đối diện khuôn mặt đẹp trai kia, ấp úng hỏi, xoa xoa cái trán sưng to của mình. Mấy hôm nay cô bận túi bụi với bài thi và vụ hòn đá, nên cũng không có thời gian đến thư viện tìm anh Cedric. Quả thật...có chút...nhớ đi, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Cái này...cái này có gọi là tâm linh tương thông không nhỉ?, một câu nói khá quen thuộc của Trung Hoa hiện lên, làm cô đỏ hết cả mặt. Thật sự là...háo sắc quá mà!
Cũng không tệ lắm, mặc dù anh không thích bài Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí. Em biết đấy...cái ngón tay của anh - Cedric mỉm cười trả lời, mang theo một vẻ hài hước chưa bao giờ xuất hiện. Isabella liền bật ra một tràng cười, xích mông qua để anh ngồi cạnh mình. Cả hai bỗng chốc im lặng, chỉ vì không biết nên nói gì cả. Bỗng nhiên, nghĩ đến một việc gì đó, Isabella mở miệng hỏi nhỏ:
Anh Ced, anh nghĩ sao về Cho Chang?
Cho Chang?Ý em là Cho Chang nhà Ravenclaw?Anh không nghĩ anh thích cô ấy lắm...Bọn anh chỉ gặp qua nhau vài lần. Em...em đừng hiểu lầm, chỉ là thỉnh thoảng cùng làm bài tập thôi... Có vấn đề gì sao?
Isabella nhìn khuôn mặt lúng túng của anh, phì cười. Nhưng trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác gì đó hơi mất mát một chút...Tuy có chút đãng trí, nhưng cô luôn nhớ rất rõ các tình tiết trong truyện, đặc biệt là về anh Cedric, cả chuyện tình nổi tiếng của anh ấy và Cho Chang nữa...cô nàng nổi tiếng nhà Ravenclaw...Rốt cuộc thì phải làm sao cho đúng đây?
Không...không có gì đâu, em chỉ hỏi thế thôi - Isabella cười trừ, trả lời Cedric, nhưng lại chẳng nhận ra vẻ phức tạp kia trong mắt anh là gì...Đúng lúc đó, có hai bóng người cực kỳ quen thuộc vụt ngang qua...chằng phải là Ron và Harry sao?Còn hướng kia...là tới căn chòi gỗ của lão Hagrid!
Không ổn, em có việc đi trước. Hẹn gặp anh sau - Isabella thầm than, sau đó vội chào rồi chạy vụt đi...Cô còn chưa nói với anh được câu nào mà...
Cedric nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi có chút lắc đầu tự cười bản thân...Cô lạnh nhạt như vậy, anh có cơ hội hay không chứ?
Isabella chạy đi, đúng, nhưng cô không hề đi theo Harry đến chỗ lão Hagrid, mà tìm đường đi tới nhà nghỉ dành cho những con cú sau khi đưa thư. Dạo gần đây Merlin nhà cô cứ lảng vảng đâu đó gần chốn này, chắc là phải lòng chàng cú nào rồi luôn. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy Merlin đang lẫn lộn trong một đám cú khác, nhìn thấy chủ nhân, con cú liền bay ra đậu lên tay cô, thân thiết mổ nhẹ vài cái. Isabella cười cười, xoa xoa đầu cô nàng rồi đi ra khỏi chuồng, trở về ký túc xá nhà Gryffindor. Vừa đặt được chân vào đại sảnh, thì liền thấy một tấm áo choàng , ngồi trên một cây chổi thần, vụt qua trước mặt cô, hòa vào ánh sáng đỏ cuối ngày của hoàng hôn. Người đó chính là giáo sư Dumbledore, lão Quirell đã hành động rồi sao?
Cô hơi hốt hoảng một ích, vội vã tăng nhanh bước chân, nhưng mà vừa vào thì bị ngăn lại.
Isa, bạn đi đâu vội thế?Đi ăn tối cùng mình đi - Pavarti cười tươi tắn,, đôi mắt đen láy của cô nàng híp lại.
Không được, Par, mình có việc gấp...A
Không từ chối gì hết, bạn phải đi cùng mình - Pavarti phồng má, sau đó khoác vai cô lôi đi...
Ơ...này...mình có việc gấp thật mà... Này
Lúc Isabella trốn về được, thì đã quá 8 giờ, cô sốt sắng leo lên cầu thang, đọc mật khẩu cho bức chân dung Bà Béo, sau đó ào vào bên trong. Ai ngờ vấp phải một cái gì đó ngay cửa ra vào làm bản thân té đau điếng, Isabella định đá nó phát, thì nhìn ra được cái đống lù khù đó chính là Neville. Hình như cậu bị ếm lời nguyền trói toàn thân, nằm bất động trên sàn. Cô liền vội vã giải phép, sau đó dựng cậu dậy, hỏi:
Ai ếm bùa bạn thế?Nói mình nghe xem
Là...là...là Harry, Ron và Hermione. Họ, họ lại trốn ngủ nữa rồi, nếu mà bị bắt được thì nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm mất.
Không được, mình phải đi ngay. Neville, bạn nhớ đừng tiết lộ chuyện này cho ai khác, mình sẽ giải quyết nó. - Isabella cắn môi, sau đó bật dậy đi vào bên trong. Người ngồi dưới đất liền nắm áo cô lại...
Isa...bạn đừng nói cho cô McGonagall...mình không muốn...
Được, được rồi, mình sẽ không làm vậy đâu
Isabella trả lời, sau đó chạy vụt vào bên trong phòng, vội vội vàng vàng dùm cây bút lông ngỗng viết ra vài chữ, cột vào chân Merlin đậu ở cửa sổ rồi thả nó ra ngoài bầu trời đêm. Hi vọng sẽ kịp lúc!
Trong thời gian đó, Isabella vô cùng lo lắng, cứ đi qua đi lại trong phòng. Sau cùng, không chịu nổi nữa, chụi ra ngoài thì gặp Hermione mình toàn bụi đất và vết cháy xém đi vào . Cô nàng nhìn thấy cô thì há hốc mồm, không thể tin được nữa:
Isa?...bạn...
Chuyện đó không có quan trọng...Ron và Harry đâu?
Hermione trân trối nhìn cô, sau đó tìm lại được hơi thở, bình tĩnh trả lời:
Ron ở dưới Bệnh Thất, Harry cũng đang kiểm tra sức khỏe dưới đó...Hòn đá an toàn rồi!Ron bị ván cờ của giáo sư McGonagall đánh cho ngất tại chỗ, mình vừa định báo tin cho thầy Dumbledore thì thấy thầy xộc vào. Isa...bạn đoán rất đúng, thật ra người chủ mưu không phải là giáo sư Snape, mà là thầy Quirell...
Không có gì, bạn dẫn đường đi, tụi mình xuống thăm Ron
Cả hai đứa dẫn nhau xuống bệnh thất...Xem ra đêm nay cô thật sự mất ngủ rồi à. Đúng lúc cô và Hermione chạy vào cửa, thì bắt gặp thầy Dumbledore đi ra, thầy đợi Hermion vô trước, rồi mới mỉm cười với cô một cái đầy chủ ý:
làm tốt lắm
Neville, bao thuốc lá của trò vẫn còn râu kìa - Giáo sư McGonagall, với cái áo chùng phù thủy màu tím phối cái nón to tướng, cùng với một cuốn sổ bọc da khổng lồ đã bắt đầu đi chấm điểm từng đứa học trò một. Mấy cái bao thuốc lá được biến ra từ con chuột tất nhiên là phải đẹp, và tuyệt đối không được còn râu. Tuy nhiên, cũng có đứa vẫy đũa phép chục lần mà con chuột cứ chạy vòng quanh như gà mất tóc, kết quả là bị loại ngay tức khắc.
Isabella thực sư cũng không quá lo lắng về những kỳ thi, đặc biệt là môn độc dược hay bùa phép, vì cô rất thành thục hai môn đó. Thứ mà cô lo nhất hiện giờ chính là Hòn Đá Phù Thủy, chỉ bởi vì không biết lão Quirell có bất chợt thay đổi kế hoạch hay không, và Harry luôn than thở đầu cậu đau như búa bổ. Nhưng may thay, có vẻ hòn đá vẫn an toàn, ít nhất là trước khi kỳ thi kết thúc.
Cuối cùng cũng xong xuôi - Isabella thốt lên, quăng thẳng cây bút lông ngỗng trên tay qua một bên, sau khi hoàn thành gần 3 cuộn giấy da bài Lịch sử Pháp thuật. Làm được nhiều như thế này là quá giới hạn của cô rồi, bởi vì trí nhớ của cô không tốt lắm vào việc học môn này, cô đâu phải Hermione đâu. Lúc đó giáo sư Binns- con ma già đang gật gù cũng cho tụi học trò nộp bài, kết thúc kỳ thi đằng đẵng. Một tràng reo hò từ khắp mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài vang lên, muốn làm tung mấy cái trần ếm bùa tòa lâu đài, và Isabella nhồi nhét mấy món đồ dùng của mình vào cặp da, hòa theo đám học sinh túa ra sân trường.
Cô từ chối lời mời đi ăn tối cùng của một số anh chàng cùng nhà, sau đó một mình đi lòng vòng khắp nơi, gần bờ hồ xanh và trong như mặt gương soi. Mấy ngọn gió thổi mát rượi từ khu rừng Cấm làm cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, liền ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh rờn, dựa vào một gốc cây khá lớn.
Isa, em làm bài tốt chứ? - Một giọng nói vang lên, khuôn mặt ai đó cùng mái tóc nâu đẹp phóng to trước mắt cô. Isabella vội vã ngồi dậy, đầu đụng vào người phía trước một cái cốp đau điếng.
A...ui..anh Ced...Tất nhiên rồi, em làm cũng tạm ổn đi. Anh...anh thì sao?
Isabella đối diện khuôn mặt đẹp trai kia, ấp úng hỏi, xoa xoa cái trán sưng to của mình. Mấy hôm nay cô bận túi bụi với bài thi và vụ hòn đá, nên cũng không có thời gian đến thư viện tìm anh Cedric. Quả thật...có chút...nhớ đi, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Cái này...cái này có gọi là tâm linh tương thông không nhỉ?, một câu nói khá quen thuộc của Trung Hoa hiện lên, làm cô đỏ hết cả mặt. Thật sự là...háo sắc quá mà!
Cũng không tệ lắm, mặc dù anh không thích bài Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí. Em biết đấy...cái ngón tay của anh - Cedric mỉm cười trả lời, mang theo một vẻ hài hước chưa bao giờ xuất hiện. Isabella liền bật ra một tràng cười, xích mông qua để anh ngồi cạnh mình. Cả hai bỗng chốc im lặng, chỉ vì không biết nên nói gì cả. Bỗng nhiên, nghĩ đến một việc gì đó, Isabella mở miệng hỏi nhỏ:
Anh Ced, anh nghĩ sao về Cho Chang?
Cho Chang?Ý em là Cho Chang nhà Ravenclaw?Anh không nghĩ anh thích cô ấy lắm...Bọn anh chỉ gặp qua nhau vài lần. Em...em đừng hiểu lầm, chỉ là thỉnh thoảng cùng làm bài tập thôi... Có vấn đề gì sao?
Isabella nhìn khuôn mặt lúng túng của anh, phì cười. Nhưng trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác gì đó hơi mất mát một chút...Tuy có chút đãng trí, nhưng cô luôn nhớ rất rõ các tình tiết trong truyện, đặc biệt là về anh Cedric, cả chuyện tình nổi tiếng của anh ấy và Cho Chang nữa...cô nàng nổi tiếng nhà Ravenclaw...Rốt cuộc thì phải làm sao cho đúng đây?
Không...không có gì đâu, em chỉ hỏi thế thôi - Isabella cười trừ, trả lời Cedric, nhưng lại chẳng nhận ra vẻ phức tạp kia trong mắt anh là gì...Đúng lúc đó, có hai bóng người cực kỳ quen thuộc vụt ngang qua...chằng phải là Ron và Harry sao?Còn hướng kia...là tới căn chòi gỗ của lão Hagrid!
Không ổn, em có việc đi trước. Hẹn gặp anh sau - Isabella thầm than, sau đó vội chào rồi chạy vụt đi...Cô còn chưa nói với anh được câu nào mà...
Cedric nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi có chút lắc đầu tự cười bản thân...Cô lạnh nhạt như vậy, anh có cơ hội hay không chứ?
Isabella chạy đi, đúng, nhưng cô không hề đi theo Harry đến chỗ lão Hagrid, mà tìm đường đi tới nhà nghỉ dành cho những con cú sau khi đưa thư. Dạo gần đây Merlin nhà cô cứ lảng vảng đâu đó gần chốn này, chắc là phải lòng chàng cú nào rồi luôn. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy Merlin đang lẫn lộn trong một đám cú khác, nhìn thấy chủ nhân, con cú liền bay ra đậu lên tay cô, thân thiết mổ nhẹ vài cái. Isabella cười cười, xoa xoa đầu cô nàng rồi đi ra khỏi chuồng, trở về ký túc xá nhà Gryffindor. Vừa đặt được chân vào đại sảnh, thì liền thấy một tấm áo choàng , ngồi trên một cây chổi thần, vụt qua trước mặt cô, hòa vào ánh sáng đỏ cuối ngày của hoàng hôn. Người đó chính là giáo sư Dumbledore, lão Quirell đã hành động rồi sao?
Cô hơi hốt hoảng một ích, vội vã tăng nhanh bước chân, nhưng mà vừa vào thì bị ngăn lại.
Isa, bạn đi đâu vội thế?Đi ăn tối cùng mình đi - Pavarti cười tươi tắn,, đôi mắt đen láy của cô nàng híp lại.
Không được, Par, mình có việc gấp...A
Không từ chối gì hết, bạn phải đi cùng mình - Pavarti phồng má, sau đó khoác vai cô lôi đi...
Ơ...này...mình có việc gấp thật mà... Này
Lúc Isabella trốn về được, thì đã quá 8 giờ, cô sốt sắng leo lên cầu thang, đọc mật khẩu cho bức chân dung Bà Béo, sau đó ào vào bên trong. Ai ngờ vấp phải một cái gì đó ngay cửa ra vào làm bản thân té đau điếng, Isabella định đá nó phát, thì nhìn ra được cái đống lù khù đó chính là Neville. Hình như cậu bị ếm lời nguyền trói toàn thân, nằm bất động trên sàn. Cô liền vội vã giải phép, sau đó dựng cậu dậy, hỏi:
Ai ếm bùa bạn thế?Nói mình nghe xem
Là...là...là Harry, Ron và Hermione. Họ, họ lại trốn ngủ nữa rồi, nếu mà bị bắt được thì nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm mất.
Không được, mình phải đi ngay. Neville, bạn nhớ đừng tiết lộ chuyện này cho ai khác, mình sẽ giải quyết nó. - Isabella cắn môi, sau đó bật dậy đi vào bên trong. Người ngồi dưới đất liền nắm áo cô lại...
Isa...bạn đừng nói cho cô McGonagall...mình không muốn...
Được, được rồi, mình sẽ không làm vậy đâu
Isabella trả lời, sau đó chạy vụt vào bên trong phòng, vội vội vàng vàng dùm cây bút lông ngỗng viết ra vài chữ, cột vào chân Merlin đậu ở cửa sổ rồi thả nó ra ngoài bầu trời đêm. Hi vọng sẽ kịp lúc!
Trong thời gian đó, Isabella vô cùng lo lắng, cứ đi qua đi lại trong phòng. Sau cùng, không chịu nổi nữa, chụi ra ngoài thì gặp Hermione mình toàn bụi đất và vết cháy xém đi vào . Cô nàng nhìn thấy cô thì há hốc mồm, không thể tin được nữa:
Isa?...bạn...
Chuyện đó không có quan trọng...Ron và Harry đâu?
Hermione trân trối nhìn cô, sau đó tìm lại được hơi thở, bình tĩnh trả lời:
Ron ở dưới Bệnh Thất, Harry cũng đang kiểm tra sức khỏe dưới đó...Hòn đá an toàn rồi!Ron bị ván cờ của giáo sư McGonagall đánh cho ngất tại chỗ, mình vừa định báo tin cho thầy Dumbledore thì thấy thầy xộc vào. Isa...bạn đoán rất đúng, thật ra người chủ mưu không phải là giáo sư Snape, mà là thầy Quirell...
Không có gì, bạn dẫn đường đi, tụi mình xuống thăm Ron
Cả hai đứa dẫn nhau xuống bệnh thất...Xem ra đêm nay cô thật sự mất ngủ rồi à. Đúng lúc cô và Hermione chạy vào cửa, thì bắt gặp thầy Dumbledore đi ra, thầy đợi Hermion vô trước, rồi mới mỉm cười với cô một cái đầy chủ ý:
làm tốt lắm
/23
|