Một buổi sáng đẹp trời với tiếng chim hót líu lo trên vòm cây, nắng dịu nhẹ, làn hương lan tỏa xung quanh, ông mặt trời chiếu gọi và trên giường có một người nằm ngủ ngon lành. Cái người ấy nằm trọn tròn trong chiếc chăn ấm như một chú thỏ ngon và đang chờ người đánh thức. Một tiếng chuông điện thoại reo leo phá tan rất ngủ của người đó, một hồi chuông vang dài nhưng vẫn không thấy động tĩnh là sẽ bắt máy, tiếp theo đó là 2,3,… thì cuối cùng người đó cũng bắt máy. Cái giọng cà nhựa cà nhựa:
- A dô.
- Giờ này biết mấy giờ không mà còn nắm đó ngủ nữa hả, dậy mau lên – người đầu dây bên kia la lớn.
- Hôm nay là chủ nhật mà cho em ngủ tí nữa đi anh yêu – cậu nói nhưng con mắt vẫn nhắm nghiền chưa có ý muốn tỉnh dậy.
- Em quên hôm nay là ngày gì rồi à, em hẹn anh đi chơi đó, trời ơi trên đời này còn xót lại con ma nhà họ hứa, nếu em quên vậy thì thôi em ngủ nữa đi – giọng Tử có vẻ dỗi hờn.
Vừa nhắc tới cậu liền choàng tỉnh dậy, tí nữa là cậu quên mất tiêu, nghe trong điện thoại có mùi thuốc sung cậu liền dụ ngọt để cho nó đừng khai hỏa:
- Anh yêu à, em đâu có quên tại em ngủ quên chứ bộ, thôi thông cảm cho em tí nha cục cưng, tí xíu nữa qua rước em đi nhanh lắm, em yêu anh lắm đó, moa moa, hihi – cậu nói giọng ngọt như mật ong kèm theo là tiếng hôn trong điện thoại.
- Rước cái gì nữa anh đang ở trước nhà em nà, còn không ra mở cửa cho anh, muốn anh chết khô ngoài đường luôn sao, chết là không ai yêu em nữa cho coi, nhanh… – Tử hơi cằn nhằn.
- Yêu anh muốn chết, chưa hưởng thụ được gì sao dễ cho anh chết được chứ, kaka….em xuống liền.
Cúp máy cậu liền bay xuống nhà mở cửa cho Tử với đầu tóc rối bù, miệng còn xay ke, áo thun ba lỗ kết hợp với quần đùi một bộ đồ ngủ quá hợp lí. Bước ra mở cửa thì thấy cái mặt hầm hầm của Tử là cậu biết mình có lỗi, để cho dẫn xe vào trong xong thì cậu mới đi lại phía sao lưng ôm anh vào lòng bắt đầu buôn ra những câu đường mật dụ dỗ anh chàng người yêu của mình:
- Thôi nha anh đừng có giận em mà, tại em quên chứ bộ, thông cảm cho em lần này nữa đi em hứa lần sao không vậy nữa.
- Em hứa bao nhiêu lần rồi?
- Thì lần này là lần cuối cùng, tại không có ai đánh thức em chứ bộ – cậu ngụy biện cho hành động ham ngủ của mình.
- Sao không biết dặn đồng hồ – kéo cậu ra phía trước mặt mình mà nói nhưng mặt vẫn còn hâm hâm – em muốn có người đánh thức à?
- … – gật gật mà không hiểu hành động của mình ngu ngốc tới cỡ nào.
- Được vậy từ nay anh sẽ là người đánh thức em dậy, như vậy có được không – nụ cười bí hiểm chợt nỡ trên gương mặt đẹp trai của Tử.
- Vậy hay quá còn gì – cậu vui mừng liền ôm hôn vào má anh một cái, rồi hỏi tiếp – nhưng bằng cách nào?
- Bằng cách anh sẽ dọn qua đây ở chung với em – anh cười mà nhéo hai bên má của cậu.
- Không được – cậu bỗng hét lớn khi phát hiện ra ý đồ đen tối của Tử.
- Tại sao không được hả cục cưng – Tử cười, hết nhéo giờ tới ôm eo cậu.
- Tại vì em ở một mình quen rồi có người khác vào thấy hơi bất tiện…với lại hai bác ở nhà cũng không đồng ý cho anh ở đâu, thôi anh dẹp cái ý nghĩ đó lại đi – cậu nghĩ lí do hết sức chính đáng.
- Em hãy tập quen sống có người khác đi là vừa. Nói cho em nghe nè ba mẹ anh đi nước ngoài và định cư ở bển luôn rồi, ba mẹ có kêu nhưng anh không chịu vì anh còn một cục nợ nên không thể đi được, với lại em nghĩ coi, em ở một mình anh không có yên tâm gì hết lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, không ai chăm sóc em anh sót lắm đó biết không, đối với anh em như một kho báo vô cùng quý giá nên vì thế anh phải hết sức giữ gìn, sơ hở không khéo bị người khác cướp mất thì sao, lúc đó biết đường đâu lấy lại – Tử chơi lại chiêu dụ dỗ của mình đánh vào tâm lý của cậu.
- Nhưng…sao em không nghe anh nói ba mẹ anh định cư ở bển.
- Anh mới biết hồi sáng này khi ba mẹ điện thoại về, anh cũng bất ngờ nhưng cũng hết sức là vui mừng vì việc đó – ánh mắt nụ cười của anh có phần gian xảo.
- Em đâu phải là con nít đâu cần người chăm sóc, em lớn rồi.
- Con nít lâu năm thì có, em ở một mình, anh ở một mình vậy sao hai chúng ta không về chung một nhà sống cho vui, chi cho khổ mõi người một nhà, lúc nhớ gặp phải điện thoại tốn tiền, muốn gặp mặt thì phải tốn tiền xăng chạy qua, bất tiện vô cùng. Hay em dọn qua sống cùng với anh đi – tiếp tục tung chiêu dụ dỗ và anh biết con mồi của mình chuẩn bị xa lưới.
- Không, em không về nhà ở cùng anh đâu.
- A dô.
- Giờ này biết mấy giờ không mà còn nắm đó ngủ nữa hả, dậy mau lên – người đầu dây bên kia la lớn.
- Hôm nay là chủ nhật mà cho em ngủ tí nữa đi anh yêu – cậu nói nhưng con mắt vẫn nhắm nghiền chưa có ý muốn tỉnh dậy.
- Em quên hôm nay là ngày gì rồi à, em hẹn anh đi chơi đó, trời ơi trên đời này còn xót lại con ma nhà họ hứa, nếu em quên vậy thì thôi em ngủ nữa đi – giọng Tử có vẻ dỗi hờn.
Vừa nhắc tới cậu liền choàng tỉnh dậy, tí nữa là cậu quên mất tiêu, nghe trong điện thoại có mùi thuốc sung cậu liền dụ ngọt để cho nó đừng khai hỏa:
- Anh yêu à, em đâu có quên tại em ngủ quên chứ bộ, thôi thông cảm cho em tí nha cục cưng, tí xíu nữa qua rước em đi nhanh lắm, em yêu anh lắm đó, moa moa, hihi – cậu nói giọng ngọt như mật ong kèm theo là tiếng hôn trong điện thoại.
- Rước cái gì nữa anh đang ở trước nhà em nà, còn không ra mở cửa cho anh, muốn anh chết khô ngoài đường luôn sao, chết là không ai yêu em nữa cho coi, nhanh… – Tử hơi cằn nhằn.
- Yêu anh muốn chết, chưa hưởng thụ được gì sao dễ cho anh chết được chứ, kaka….em xuống liền.
Cúp máy cậu liền bay xuống nhà mở cửa cho Tử với đầu tóc rối bù, miệng còn xay ke, áo thun ba lỗ kết hợp với quần đùi một bộ đồ ngủ quá hợp lí. Bước ra mở cửa thì thấy cái mặt hầm hầm của Tử là cậu biết mình có lỗi, để cho dẫn xe vào trong xong thì cậu mới đi lại phía sao lưng ôm anh vào lòng bắt đầu buôn ra những câu đường mật dụ dỗ anh chàng người yêu của mình:
- Thôi nha anh đừng có giận em mà, tại em quên chứ bộ, thông cảm cho em lần này nữa đi em hứa lần sao không vậy nữa.
- Em hứa bao nhiêu lần rồi?
- Thì lần này là lần cuối cùng, tại không có ai đánh thức em chứ bộ – cậu ngụy biện cho hành động ham ngủ của mình.
- Sao không biết dặn đồng hồ – kéo cậu ra phía trước mặt mình mà nói nhưng mặt vẫn còn hâm hâm – em muốn có người đánh thức à?
- … – gật gật mà không hiểu hành động của mình ngu ngốc tới cỡ nào.
- Được vậy từ nay anh sẽ là người đánh thức em dậy, như vậy có được không – nụ cười bí hiểm chợt nỡ trên gương mặt đẹp trai của Tử.
- Vậy hay quá còn gì – cậu vui mừng liền ôm hôn vào má anh một cái, rồi hỏi tiếp – nhưng bằng cách nào?
- Bằng cách anh sẽ dọn qua đây ở chung với em – anh cười mà nhéo hai bên má của cậu.
- Không được – cậu bỗng hét lớn khi phát hiện ra ý đồ đen tối của Tử.
- Tại sao không được hả cục cưng – Tử cười, hết nhéo giờ tới ôm eo cậu.
- Tại vì em ở một mình quen rồi có người khác vào thấy hơi bất tiện…với lại hai bác ở nhà cũng không đồng ý cho anh ở đâu, thôi anh dẹp cái ý nghĩ đó lại đi – cậu nghĩ lí do hết sức chính đáng.
- Em hãy tập quen sống có người khác đi là vừa. Nói cho em nghe nè ba mẹ anh đi nước ngoài và định cư ở bển luôn rồi, ba mẹ có kêu nhưng anh không chịu vì anh còn một cục nợ nên không thể đi được, với lại em nghĩ coi, em ở một mình anh không có yên tâm gì hết lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, không ai chăm sóc em anh sót lắm đó biết không, đối với anh em như một kho báo vô cùng quý giá nên vì thế anh phải hết sức giữ gìn, sơ hở không khéo bị người khác cướp mất thì sao, lúc đó biết đường đâu lấy lại – Tử chơi lại chiêu dụ dỗ của mình đánh vào tâm lý của cậu.
- Nhưng…sao em không nghe anh nói ba mẹ anh định cư ở bển.
- Anh mới biết hồi sáng này khi ba mẹ điện thoại về, anh cũng bất ngờ nhưng cũng hết sức là vui mừng vì việc đó – ánh mắt nụ cười của anh có phần gian xảo.
- Em đâu phải là con nít đâu cần người chăm sóc, em lớn rồi.
- Con nít lâu năm thì có, em ở một mình, anh ở một mình vậy sao hai chúng ta không về chung một nhà sống cho vui, chi cho khổ mõi người một nhà, lúc nhớ gặp phải điện thoại tốn tiền, muốn gặp mặt thì phải tốn tiền xăng chạy qua, bất tiện vô cùng. Hay em dọn qua sống cùng với anh đi – tiếp tục tung chiêu dụ dỗ và anh biết con mồi của mình chuẩn bị xa lưới.
- Không, em không về nhà ở cùng anh đâu.
/57
|