Mọi việc điều xảy ra bình thường nhưng có điều Khương luôn tới mà năng nỉ cậu nhưng cậu một mực không nói tiếng nào mà chỉ khoát tay và chạy đi. Nhiều đêm suy nghĩ mà cậu cũng không biết phải nói gì với Khương. Trong lòng vẫn thấy có lỗi với Khương nhiều lắm nhưng hiện tại cậu lại đang rất vui vẻ và hạnh phúc. Hạnh phúc và cắn rứt cứ sâu xé tâm hồn khiến cậu nhiều đêm thức trắng, đem suy nghĩ đó nói với Hân thì chỉ nhận được cái lắc đầu ngao ngán và một câu nói của Tú làm cho cậu thêm phần hoang mang:
- Cuộc đời chỉ có một hãy nghe theo tiếng gọi từ trái tim và hãy đáp trả lại nó, nếu đã sai thì khó lòng có thể quay đầu lại được, vốn dĩ một con người có bao nhiêu cái 10 năm nhưng còn em thì khác thời gian em sắp hết hãy tận hưởng những gì đang có để không phải hối tiếc.
Yêu thì cậu thật sự đã yêu Tử rất nhiều, vui hơn nữa là cậu cũng được anh cưng chiều hết mực, anh yêu thương chăm sóc cậu như một viên ngọc quý, nhiều lúc cậu nhõng nhẽo anh chỉ biết phì cười.
- Người gì đâu mà nhõng nhẽo thấy ớn – anh ôm cậu từ phía sao khi cả hai đang ở trong phòng của cậu.
- Em thích như vậy đó, em nhõng nhẽo với người em yêu chứ có nhõng nhẽo với người khác đâu, được thôi, vậy em đi nhõng nhẽo với người khác – cậu đẩy nhẹ anh ra.
- Vậy đâu có được, em nhõng nhẽo để anh chiều chuộng, nếu mà không có em nhõng nhẻo thì anh sẽ buồn chết mất – vẫn ôm cứng lấy eo cậu, giọng nói gợi tình.
- Hiểu rồi hé, rốt cuộc anh chỉ sợ buồn thôi chứ gì, hazz – cậu thở dài.
- Đâu có, có em bên cạnh mà buồn cái nỗi gì, vui còn không kịp – Tử hôn vào gáy cậu khiến cậu nhột và cười haha.
- Thì ra là anh lấy em ra làm công cụ giải trí à ? – cậu bắt bẽ.
- Trời em khéo vu oan giá họa cho anh, anh xem em là cục vàng của anh chịu chưa – giọng nói ngọt ngào như đường mía (kiến bu rồi nha haha).
- Cục vàng ? – cậu hỏi lại vì nghi ngờ.
- Vàng 24K đấy nhé – Tử khẳng định.
- Nếu thấy xài hết được rồi đem bán cho đầu đường xó chợ chứ gì – cậu làm bộ buồn thất thiểu.
- Ai nói anh sẽ đem bán em, anh chỉ đem cầm thôi, khi nào cần thì chuộc lại – anh lại chọc ghẹo cậu.
- Được lắm, vậy khi nào xài xong nhớ thông báo cho em biết nha để em biết đường mà còn lo liệu cho cái thân phận lênh đênh của mình, đúng là hồng nhan bạc mệnh – cậu buồn xo.
- Thời buổi giờ hồng nhan bạc triệu chứ không còn bạc mệnh đâu em – anh vẫn cười vẫn nói tay thì vẫn cứ ôm lấy cậu.
- … – cậu im lặng.
- Giận rồi sao cục cưng – Tử hỏi.
Vẫn không thấy trả lời, buông vòng tay ra khỏi người cậu điều đó làm cậu vô cùng hụt hẵn nhưng chưa kịp buồn thì cả người cậu xoay lại đối diện với anh, anh nhắc bỗng cậu lên và đặt cậu ngồi trên thành cửa sổ (đương nhiên là cửa sổ đóng vì cánh cửa sổ còn khoảng một gang tay). Lúc này mặt đối mặt, cậu cảm nhận và quan sát được từng đường nét, từng milimet trên khuôn mặt anh, đôi mắt trong veo chỉ có hình bóng cậu, sóng mũi cao cao, đôi môi gợi tình và cả cái vòng tay ấm áp chứa đựng sự thương yêu. Vòng tay vẫn xiết chặt lấy cậu, môi bắt đầu nói những ca từ thành thật mà ngọt ngào khiến người nghe phải chết trong sự ngọt ngào đó, điển hình là cậu ngay lúc này đây:
- Em biết em là gì không ?
- ….
- Em không phải là vàng 24K cũng không phải là kim cương sáng lấp lánh, em là vật vô giá trị đối với anh, không có gì có thể sánh bằng được, nếu em hỏi anh yêu cuộc sống hay là yêu em thì anh sẽ mạnh dạng trả lời rằng anh yêu cuộc sống này – đôi mắt tình cãm của Tử nhìn cậu.
- Vậy anh không yêu em.
Tử chỉ lắc đầu và cười nhẹ, một tay ôm còn một tay nhéo lấy sống mũi của cậu mà nói:
- Em ngốc lắm, vì em là cuộc sống của anh thì tức nhiên là anh phải yêu cuộc sống này rồi.
Cậu thật sự cười mãn nguyện, đúng là mật ngọt chết ruồi mà cái này là cậu tự nguyện chết ấy nhá. Nãy giờ hai tay đặt trên vai anh bây giờ thì bắt đầu hoạt động, môi không nói gì giờ thì bắt đầu nói. Tay thì ôm lấy khuôn mặt anh, miệng cười tươi và nói:
- Nói chuyện vậy ai mà không mê cho được, chỉ được cái khéo nịn thôi à… – nhìn anh âu ếm – ngoài em ra còn nói với đứa nào như thế nữa không – cậu nói ngọt nhưng lại bắt bẽ anh.
- Anh thề có chúa, anh chỉ nói những lời này duy nhất với Nguyễn Trúc Nhân này thôi, anh xin thề – Tử đưa 3 ngón tay trước mặt mà thề – Dương Tử bày xin thề những gì con nói mà có nữa lời nào gian dối xin thiên lôi xuống mà đánh con chết liền.
Cậu bụm miệng Tử lại nhưng không kịp, hai tay vẫn còn ôm lấy khuôn mặt anh mà nói:
- Em tin anh, anh chết rồi lấy ai mà em nhõng nhẽo, lấy ai mà chìu chuộng em, vì những lời nói thật lòng em sẽ thưởng cho anh.
Nói xong cậu chủ động hôn anh vừa hôn cậu vừa nói:
- “Chụt” yêu anh.
- “Chụt” em yêu anh.
- “Chụt” em rất yêu anh.
3 nụ hôn liên tiếp vừa hôn cậu vừa nói những lời nói thật lòng điều đó làm cho Tử vui hẵn lên, tỉnh táo cả người. Thực hiện xong phần thưởng của mình thì bây giờ tới lượt của Tử. Tử trao cậu ánh mắt không thể nào tình tứ hơn được nữa, từng hơi thở cả hai phả vào nhau ấm nóng và rồi đôi môi lại tiếp xúc với nhau, ban đầu chậm dần và rồi nhanh dần rồi lại mãnh liệt hơn nữa, một nụ hôn vô cùng dài đến bất tận. Chiếc lưỡi ấm nóng của Khương bắt đầu hoạt động trêu ghẹo chiếc lưỡi của ai kia, đẩy vào và khám phá khắp xung quanh, đáp lại là sự đón tiếp nhiệt tình của cậu. Vị ngọt cứ lan tỏ xung quanh hai đôi môi cứ dính chặt nhau không rời. Xa xa mặt trời bắt đầu tắt nắng, từng cánh chim theo nhau về tổ, chúng hót ríu rít như muốn chúc phúc cho đôi tình nhân này mãi được hạnh phúc.
Những ngày hạnh phúc cứ nối tiếp nhau. Cậu thật sự hạnh phúc nhưng cái bí mật đó thì cậu không nói ra cứ một mình chịu đựng mà ôm vào lòng, nhiều lúc cậu biến mất một cách bí ẩn điều đó làm cho Tử lo lắng, anh như ngồi trên đóng lửa vậy, cứ trực chờ ở nhà cậu suốt có khi còn ngủ lại ở nhà cậu và đương nhiên là ngủ phòng cậu. Khi thấy cậu về là lập tức bay tới ôm cậu vào lòng, và rặn hỏi cách mấy cậu chỉ trả lời qua lo cho xong nhưng lại làm cho Tử nghi ngờ đang có gì giấu diếm và Tử đã âm thầm theo dõi. Sắp đạt được mục đích thì lại có bị kẻ phá rối người đó chính là Trường Giang.
- “Ta không thể cho ngươi biết sớm được như vậy lại mất vui” – Trường Giang nói thầm.
Sau khi trở về từ đại dương cơ thể cậu mệt mỏi nhưng vừa nhận được điện thoại của Lan thì lập tức cậu vui vẻ:
- Nhân hả 2 ngày nữa con Phương nó rủ tụi mình xuống nhà ngoại nó ở dưới miền Tây chơi kìa, nghe đâu có vườn tha hồ mà ăn uống rồi còn có sông nữa, vui lắm đi không?
- Nhưng còn lịch học.
- Khỏi lo, tuần sao trường cho nghĩ, tha hồ mà chơi.
- Phương rũ nhiêu người?
- Thì tui, mí người, người yêu mí người, thằng Toàn nữa.
Cậu nghe xong rồi suy nghĩ một hồi thì cậu lại nói:
- Để tui điện hỏi con Lan tí chuyện.
- Khỏi điện nó đang bên cạnh tui nè, để nó nói chuyện với ông.
- Alo, Phương nghe nè, rồi tính sao có đi không?
- Đi nhưng mà cho tui rũ thêm 2 người nữa được không?
- Ai vậy?
- Thì là anh Tú với chị Hân tui, họ cũng chưa xuống miền Tây lần nào, sẵn dịp muốn họ cùng xuống luôn, càng đông càng vui mà, bà coi được không?
- Không thành vấn về, chuyện nhỏ như con thỏ, vậy quyết định vậy đi, sáng ngày mốt lên đường.
- Ok. Hihi.
Sau đó cậu đến gặp Hân:
- Chị à, ngày mốt chị cùng anh Tú xuống miền Tây chơi với tụi em nghe, ở dưới đó vui lắm.
- Em nhớ rằng cỡ này em bị biến đổi liên tục lỡ như….
- Thì bởi vậy nên em mới rũ thêm anh với chị theo em nè, có anh với chị đi theo còn lo gì nữa.
- Ấy cái thằng này, tính hay quá hé, ham chơi thấy sợ luôn.
- Đi mà chị, vui lắm có nhiều thứ không có giống dưới thủy cung đâu, hấp dẫn lắm.
- Nghe tò mò quá không đi thì uổng….Ok em, chị với anh sẽ đi.
- Gặp lại anh chị sớm nhé. Ai lớp du bặc bặc.
Thế là kế hoạch đi chơi được dựng lên một cách nhanh chống và nhiều điều bắt ngờ đang chờ cậu ở phía trước.
- Cuộc đời chỉ có một hãy nghe theo tiếng gọi từ trái tim và hãy đáp trả lại nó, nếu đã sai thì khó lòng có thể quay đầu lại được, vốn dĩ một con người có bao nhiêu cái 10 năm nhưng còn em thì khác thời gian em sắp hết hãy tận hưởng những gì đang có để không phải hối tiếc.
Yêu thì cậu thật sự đã yêu Tử rất nhiều, vui hơn nữa là cậu cũng được anh cưng chiều hết mực, anh yêu thương chăm sóc cậu như một viên ngọc quý, nhiều lúc cậu nhõng nhẽo anh chỉ biết phì cười.
- Người gì đâu mà nhõng nhẽo thấy ớn – anh ôm cậu từ phía sao khi cả hai đang ở trong phòng của cậu.
- Em thích như vậy đó, em nhõng nhẽo với người em yêu chứ có nhõng nhẽo với người khác đâu, được thôi, vậy em đi nhõng nhẽo với người khác – cậu đẩy nhẹ anh ra.
- Vậy đâu có được, em nhõng nhẽo để anh chiều chuộng, nếu mà không có em nhõng nhẻo thì anh sẽ buồn chết mất – vẫn ôm cứng lấy eo cậu, giọng nói gợi tình.
- Hiểu rồi hé, rốt cuộc anh chỉ sợ buồn thôi chứ gì, hazz – cậu thở dài.
- Đâu có, có em bên cạnh mà buồn cái nỗi gì, vui còn không kịp – Tử hôn vào gáy cậu khiến cậu nhột và cười haha.
- Thì ra là anh lấy em ra làm công cụ giải trí à ? – cậu bắt bẽ.
- Trời em khéo vu oan giá họa cho anh, anh xem em là cục vàng của anh chịu chưa – giọng nói ngọt ngào như đường mía (kiến bu rồi nha haha).
- Cục vàng ? – cậu hỏi lại vì nghi ngờ.
- Vàng 24K đấy nhé – Tử khẳng định.
- Nếu thấy xài hết được rồi đem bán cho đầu đường xó chợ chứ gì – cậu làm bộ buồn thất thiểu.
- Ai nói anh sẽ đem bán em, anh chỉ đem cầm thôi, khi nào cần thì chuộc lại – anh lại chọc ghẹo cậu.
- Được lắm, vậy khi nào xài xong nhớ thông báo cho em biết nha để em biết đường mà còn lo liệu cho cái thân phận lênh đênh của mình, đúng là hồng nhan bạc mệnh – cậu buồn xo.
- Thời buổi giờ hồng nhan bạc triệu chứ không còn bạc mệnh đâu em – anh vẫn cười vẫn nói tay thì vẫn cứ ôm lấy cậu.
- … – cậu im lặng.
- Giận rồi sao cục cưng – Tử hỏi.
Vẫn không thấy trả lời, buông vòng tay ra khỏi người cậu điều đó làm cậu vô cùng hụt hẵn nhưng chưa kịp buồn thì cả người cậu xoay lại đối diện với anh, anh nhắc bỗng cậu lên và đặt cậu ngồi trên thành cửa sổ (đương nhiên là cửa sổ đóng vì cánh cửa sổ còn khoảng một gang tay). Lúc này mặt đối mặt, cậu cảm nhận và quan sát được từng đường nét, từng milimet trên khuôn mặt anh, đôi mắt trong veo chỉ có hình bóng cậu, sóng mũi cao cao, đôi môi gợi tình và cả cái vòng tay ấm áp chứa đựng sự thương yêu. Vòng tay vẫn xiết chặt lấy cậu, môi bắt đầu nói những ca từ thành thật mà ngọt ngào khiến người nghe phải chết trong sự ngọt ngào đó, điển hình là cậu ngay lúc này đây:
- Em biết em là gì không ?
- ….
- Em không phải là vàng 24K cũng không phải là kim cương sáng lấp lánh, em là vật vô giá trị đối với anh, không có gì có thể sánh bằng được, nếu em hỏi anh yêu cuộc sống hay là yêu em thì anh sẽ mạnh dạng trả lời rằng anh yêu cuộc sống này – đôi mắt tình cãm của Tử nhìn cậu.
- Vậy anh không yêu em.
Tử chỉ lắc đầu và cười nhẹ, một tay ôm còn một tay nhéo lấy sống mũi của cậu mà nói:
- Em ngốc lắm, vì em là cuộc sống của anh thì tức nhiên là anh phải yêu cuộc sống này rồi.
Cậu thật sự cười mãn nguyện, đúng là mật ngọt chết ruồi mà cái này là cậu tự nguyện chết ấy nhá. Nãy giờ hai tay đặt trên vai anh bây giờ thì bắt đầu hoạt động, môi không nói gì giờ thì bắt đầu nói. Tay thì ôm lấy khuôn mặt anh, miệng cười tươi và nói:
- Nói chuyện vậy ai mà không mê cho được, chỉ được cái khéo nịn thôi à… – nhìn anh âu ếm – ngoài em ra còn nói với đứa nào như thế nữa không – cậu nói ngọt nhưng lại bắt bẽ anh.
- Anh thề có chúa, anh chỉ nói những lời này duy nhất với Nguyễn Trúc Nhân này thôi, anh xin thề – Tử đưa 3 ngón tay trước mặt mà thề – Dương Tử bày xin thề những gì con nói mà có nữa lời nào gian dối xin thiên lôi xuống mà đánh con chết liền.
Cậu bụm miệng Tử lại nhưng không kịp, hai tay vẫn còn ôm lấy khuôn mặt anh mà nói:
- Em tin anh, anh chết rồi lấy ai mà em nhõng nhẽo, lấy ai mà chìu chuộng em, vì những lời nói thật lòng em sẽ thưởng cho anh.
Nói xong cậu chủ động hôn anh vừa hôn cậu vừa nói:
- “Chụt” yêu anh.
- “Chụt” em yêu anh.
- “Chụt” em rất yêu anh.
3 nụ hôn liên tiếp vừa hôn cậu vừa nói những lời nói thật lòng điều đó làm cho Tử vui hẵn lên, tỉnh táo cả người. Thực hiện xong phần thưởng của mình thì bây giờ tới lượt của Tử. Tử trao cậu ánh mắt không thể nào tình tứ hơn được nữa, từng hơi thở cả hai phả vào nhau ấm nóng và rồi đôi môi lại tiếp xúc với nhau, ban đầu chậm dần và rồi nhanh dần rồi lại mãnh liệt hơn nữa, một nụ hôn vô cùng dài đến bất tận. Chiếc lưỡi ấm nóng của Khương bắt đầu hoạt động trêu ghẹo chiếc lưỡi của ai kia, đẩy vào và khám phá khắp xung quanh, đáp lại là sự đón tiếp nhiệt tình của cậu. Vị ngọt cứ lan tỏ xung quanh hai đôi môi cứ dính chặt nhau không rời. Xa xa mặt trời bắt đầu tắt nắng, từng cánh chim theo nhau về tổ, chúng hót ríu rít như muốn chúc phúc cho đôi tình nhân này mãi được hạnh phúc.
Những ngày hạnh phúc cứ nối tiếp nhau. Cậu thật sự hạnh phúc nhưng cái bí mật đó thì cậu không nói ra cứ một mình chịu đựng mà ôm vào lòng, nhiều lúc cậu biến mất một cách bí ẩn điều đó làm cho Tử lo lắng, anh như ngồi trên đóng lửa vậy, cứ trực chờ ở nhà cậu suốt có khi còn ngủ lại ở nhà cậu và đương nhiên là ngủ phòng cậu. Khi thấy cậu về là lập tức bay tới ôm cậu vào lòng, và rặn hỏi cách mấy cậu chỉ trả lời qua lo cho xong nhưng lại làm cho Tử nghi ngờ đang có gì giấu diếm và Tử đã âm thầm theo dõi. Sắp đạt được mục đích thì lại có bị kẻ phá rối người đó chính là Trường Giang.
- “Ta không thể cho ngươi biết sớm được như vậy lại mất vui” – Trường Giang nói thầm.
Sau khi trở về từ đại dương cơ thể cậu mệt mỏi nhưng vừa nhận được điện thoại của Lan thì lập tức cậu vui vẻ:
- Nhân hả 2 ngày nữa con Phương nó rủ tụi mình xuống nhà ngoại nó ở dưới miền Tây chơi kìa, nghe đâu có vườn tha hồ mà ăn uống rồi còn có sông nữa, vui lắm đi không?
- Nhưng còn lịch học.
- Khỏi lo, tuần sao trường cho nghĩ, tha hồ mà chơi.
- Phương rũ nhiêu người?
- Thì tui, mí người, người yêu mí người, thằng Toàn nữa.
Cậu nghe xong rồi suy nghĩ một hồi thì cậu lại nói:
- Để tui điện hỏi con Lan tí chuyện.
- Khỏi điện nó đang bên cạnh tui nè, để nó nói chuyện với ông.
- Alo, Phương nghe nè, rồi tính sao có đi không?
- Đi nhưng mà cho tui rũ thêm 2 người nữa được không?
- Ai vậy?
- Thì là anh Tú với chị Hân tui, họ cũng chưa xuống miền Tây lần nào, sẵn dịp muốn họ cùng xuống luôn, càng đông càng vui mà, bà coi được không?
- Không thành vấn về, chuyện nhỏ như con thỏ, vậy quyết định vậy đi, sáng ngày mốt lên đường.
- Ok. Hihi.
Sau đó cậu đến gặp Hân:
- Chị à, ngày mốt chị cùng anh Tú xuống miền Tây chơi với tụi em nghe, ở dưới đó vui lắm.
- Em nhớ rằng cỡ này em bị biến đổi liên tục lỡ như….
- Thì bởi vậy nên em mới rũ thêm anh với chị theo em nè, có anh với chị đi theo còn lo gì nữa.
- Ấy cái thằng này, tính hay quá hé, ham chơi thấy sợ luôn.
- Đi mà chị, vui lắm có nhiều thứ không có giống dưới thủy cung đâu, hấp dẫn lắm.
- Nghe tò mò quá không đi thì uổng….Ok em, chị với anh sẽ đi.
- Gặp lại anh chị sớm nhé. Ai lớp du bặc bặc.
Thế là kế hoạch đi chơi được dựng lên một cách nhanh chống và nhiều điều bắt ngờ đang chờ cậu ở phía trước.
/57
|