Nghiêm Chân lập tức im bặt, hôm qua họ đã hẹn thời gian là mười giờ, giờ thì cô không còn gì để nói nữa. Bà nội múc cháo ra rồi bày thêm vài món ăn nhẹ lên. Màu sắc hấp dẫn, hương vị đậm đà, nhưng bữa nay Nghiêm Chân đã định trước là sẽ khó nuốt trôi được. Còn khó hơn cả bữa tối hôm qua. Bà nội nhiệt tình cười gọi Cố Hoài Việt: “Tiểu Cố, ăn sáng chưa cháu? Lại nếm thử tay nghề của bà đi nào.” Cháo tuy dễ nấu nhưng để nấu được nồi cháo ngon quả thực vẫn cần tốn chút công sức. Năm xưa, ông nội của Nghiêm Chân bị bệnh dạ dày, bà nội khéo tay ninh cháo hạt kê để ông dưỡng dạ dày. Không những thế, bất kể trong điều kiện nào cũng luôn có những món nhẹ ăn kèm cùng cháo. Theo năm tháng, tay nghề của bà nội đã được luyện thành. Nghiêm Chân lại thấy có phần khó xử: “Nội, nội bảo người ta ăn bữa này là bữa nào đây?”
Bà nội lườm xéo cô một cái, Cố Hoài Việt khẽ cười, rất biết cách lấy lòng bà, nói: “Ăn thêm một bữa cũng không sao cả.”
Ăn sáng xong, Nghiêm Chân vơ vội lấy bát. Cô sợ anh nổi hứng lên lại đem bát đi rửa, như vậy chẳng phải cô sẽ mất sạch hình tượng hay sao. Bà nội vốn đã có ấn tượng tốt với anh, không cần anh phải thể hiện thêm nữa.
Trong phòng khách, Cố Hoài Việt lễ phép đặt món quà gặp mặt lên, tuy được đóng gói đẹp mắt, nhưng đều không phải mấy thứ lễ vật đặc biệt quý giá. Có lẽ anh phần nào hiểu được tâm tư của người con gái này, quà tặng quá tinh xảo hoặc quá quý giá, chắc cô sẽ không thích.
Bà nội hoan hỉ nói: “Đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp nữa.”
“Một ít đồ bổ dưỡng sinh, bà cứ an tâm dùng ạ, tốt cho sức khỏe lắm.” Đều là những loại hai cụ ở nhà đã dùng thử qua, nếu không anh sẽ chẳng tùy tiện mua tặng.
Bà nội nhìn anh, rồi lại nhìn Nghiêm Chân: “Hai đứa thế này là, có chuyện muốn nói với bà hả?”
Nghiêm Chân dạ một tiếng, bất chợt lại có chút bất an, “Nội còn nhớ những gì sáng qua con đã nói với nội không?”
Quên làm sao được? Mắt bà nội sáng lên, ngắm nhìn Cố Hoài Việt, “Người mà con nói đó chính là Tiểu Cố hả?”
Nghiêm Chân gật đầu, bà nội cũng nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt: “Hai đứa quen nhau từ lâu rồi à?”
Lời này là để hỏi Nghiêm Chân, cô nhìn lướt qua Cố Hoài Việt, nói: “Anh ấy là phụ huynh của học sinh lớp con, quen nhau từ ngày con nhận lớp, nhưng gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân thiết hơn.” Câu trả lời của cô như vậy không phải là nói dối đúng không, theo lý thì nếu như anh không vắng mặt trong những cuộc họp phụ huynh hết lần này đến lần khác, chắc cô đã có thể quen biết anh từ lâu rồi.
“Thân thiết hơn, thân đến mức nào?” Bà nội hỏi dồn dập, Nghiêm Chân quăng câu hỏi này sang cho Cố Hoài Việt. Chỉ thấy nét mặt anh trầm tĩnh, nói: “Chúng cháu chuẩn bị kết hôn ạ.”
“Nhanh thế à?” Mắt bà nội mở to. Đối với phản ứng tức thời này, Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị. Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân, khóe môi hơi nhếch lên: “Với tư cách là cô giáo chủ nhiệm của Gia Minh, có rất nhiều điều cháu yêu mến ở Nghiêm Chân, người nhà cháu cũng hết sức vừa ý với cô ấy, lại do cháu không có nhiều thời gian, vậy nên cháu nghĩ, sớm ngày ổn định mọi chuyện cũng tốt. Tất nhiên là, nếu như bà nội cảm thấy vội vàng quá thì chúng cháu có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa xem sao.” Nghe xong câu này, tự đáy lòng Nghiêm Chân kính phục anh. Không hổ danh là Tham mưu trưởng, chiến thuật phân tích cụ thể nắm rõ tường tận “quân địch” sử dụng quá linh hoạt.
Bà nội chau mày, hỏi Nghiêm Chân: “Sao con không nói với nội từ đầu? Hôm đó ở bệnh viện nội hỏi mà con vẫn không chịu nhận.”
“Đã nói với nội là gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân tình còn gì.” Nghiêm Chân nói xong, chừng như có vẻ ngượng ngùng, “Muốn đợi chắc chắn rồi mới nói cho nội.”
Bà nội lại nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt một lần nữa, từ đầu bà đã có ấn tượng tốt với chàng trai này, bây giờ nhìn lại, có cảm giác càng nhìn càng thấy vừa lòng. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự vẫn phải kiểm định kĩ càng, nghĩ vậy, bà thu lại nụ cười, nói với Nghiêm Chân: “Tiểu Chân này, nhà hết đồ ăn rồi, con ra ngoài mua một ít đi.”
Nghiêm Chân phút chốc không biết làm sao: “Bà nội, muốn tống con đi cũng không cần dùng đến cách này chứ.”
Bà nội trừng mắt với cô: “Đi mau.” Hết cách, cô đành phải lấy ví rồi ra ngoài. Trước khi đi còn liếc nhìn Cố Hoài Việt, anh gật đầu với cô, giữa đầu mày còn như mang ý cười.
Thấy cô đã đi khỏi, bà nội mới quay đầu lại nhìn Cố Hoài Việt, trong ánh mắt có một sự nghiêm túc hiếm thấy: “Chúng ta nói chuyện thôi.” Cố Hoài Việt nhìn bà cụ trước mặt mình, gật đầu.
Thời tiết rất đẹp, trong khu chợ kẻ bán người mua tấp nập. Chìm giữa đám người, Nghiêm Chân đi qua hết hàng này tới sạp khác, không biết nên mua những gì. Thực ra, cô thấy hơi thấp thỏm trong lòng, nhưng nghĩ lại, anh đã ba mươi tư tuổi, còn mạng mẽ hơn cô không biết bao nhiêu lần, tình huống nhỏ thế này, chắc chắn anh có thể chống đỡ được không thua kém gì cô ngày hôm qua. Cô hàng rau lại nhìn cô cười tíu tít: “Sao hôm nay có mình cháu gái đi chợ thế này, bà nội cháu đâu rồi? Sao cụ không ra ngoài đi lại cho khỏe người?” Nghiêm Chân vừa chọn rau vừa cười đáp: “Nội cháu đang bận ạ.” Nói tới đó mặt cô bỗng nóng ran. Cũng may cô bán hàng đang cân rau tính tiền nên không để ý, chỉ lúi húi bảo: “Nên để bà rảnh rang ra ngoài đi đây đi đó nữa.”
“Vâng.” Đáp lại một tiếng, Nghiêm Chân nhận lấy rau rồi mau chóng quay người rời đi, không nhịn được thầm lẩm bẩm, đúng là nguy hiểm.
Mở cửa vào nhà, hai người dường như đã trò chuyện xong, đều đang ngồi uống trà trên sofa. Nghiêm Chân vừa thay giày vừa nheo mắt nhìn họ, không lần ra được manh mối gì. Bà nội thấy cô xách thức ăn về, cười nói, “Trưa này Tiểu Cố ở lại nhé, nếm thử tay nghề cháu gái bà.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô, “Dạ thôi.” Anh mỉm cười nói, “Ngày thánh còn dài ạ.” Hay cho câu ngày tháng còn dài, làm bà nội cười đến híp cả mắt. Từ tận đáy lòng, cô bội phục tài dỗ ngọt người lớn của anh. “Bà nội, bà giữ gìn sức khỏe, hôm khác cháu sẽ lại tới thăm.”
“Ừ, được được được.” Bà nội nhận lời rồi đẩy khẽ Nghiêm Chân đang đứng ngây ra bên cạnh, “Đi, mau tiễn Tiểu Cố về.”
Coi như cô đã hoàn toàn mất hết địa vị, chỉ biết ai oán nhìn Cố Hoài Việt: “Đi thôi anh.” Lần này cô đi phía sau anh. Quả thực, Nghiêm Chân không khỏi tò mò về cuộc nói chuyện kéo dài một tiếng đồng hồ trong lúc cô vắng mặt kia: “Bà nội tôi có nói gì với anh không?” Cố Hoài Việt khẽ nghiêng đầu lại, “Có nói, nhưng tôi đã hứa với bà sẽ giữ bí mật.” Nghiêm Chân nhất thời không biết nói sao, một lúc sau, mới nói: “Chúng ta chỉ đi đăng ký, không tổ chức đám cưới vội, được không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt thoáng trầm ngâm. Trống ngực Nghiêm Chân đập liên hồi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại không hề sắc bén cũng tạo cho cô đôi chút dũng khí khó diễn tả thành lời. Vấn đề này cô đã nghĩ ngợi rất lâu: “Tôi nghĩ, chúng ta cứ đăng ký kết hôn trước. Chuyện đám cưới có thể để sau, vì vốn dĩ thời gian của anh cũng gấp gáp. Vả lại còn có Gia Minh và bà nội tôi. Tôi nghĩ, họ cần thời gian để thích ứng. Nếu tổ chức đám cưới, thì đột ngột quá.” Nói xong, cô im lặng nhìn anh, ánh mắt ôn hòa.
Tâm trạng Cố Hoài Việt lại có phần phức tạp, không thể không nói, cô suy nghĩ rất chu đáo, chu đáo tới mức anh gần như phải cảm ơn cô. Anh nhớ lại lời bà nội cô nói khi nãy: “Cái con bé Tiểu Chân này, tuy ít nói, nhưng nó là đứa thành thật, nhiều khi còn ngốc nghếch nữa cơ. Lắm lúc ấy à, nó làm gì không phải với cháu, cháu hãy lựa theo tính của nó, nếu như sai, tới khi hiểu ra nó sẽ xin lỗi cháu. Có điều này bà nói không sai đâu, người mà nó đã chọn thì nó sẽ xem trọng, đã xem trọng là sẽ đối đãi chân thành. Cho nên, cháu cũng hãy đối tốt với nó nhé.”
Ngày tháng còn dài, ngày tháng của họ thực sự còn dài, vậy nên anh không thể cứ bắt cô nhượng bộ mãi. “Tôi biết rồi.” Định thần lại, anh nói, “Bên bố mẹ tôi em không cần lo lắng.”
“Dạ?” Anh đồng ý quá nhanh, Nghiêm Chân còn không dám tin. Anh nhìn cô, bảo: “Cứ làm theo ý em đi.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. Hai nhà mà đồng ý thì những chuyện tiếp theo dường như đơn giản hơn nhiều.
Nghiêm Chân không rõ Cố Hoài Việt làm thế nào thuyết phục được ông bà Cố, dù gì khi cô tới nhà lần nữa, bà Lý Uyển và lão Tướng quân đều không nhắc gì đến đám cưới, chỉ dặn qua vài chuyện. Nghiêm Chân có thể nhận ra được, họ rất rộng lòng với cô. Bà Lý Uyển muốn mời cơm bà nội Nghiêm Chân một bữa, điện thoại gọi đi, là bà nội nghe máy. Đây xem như là lần nói chuyện đầu tiên của hai bên thông gia. Kết quả rất tốt, bà nội đã nhận lời mời.
Nghiêm Chân ít nhiều gì vẫn thấy hơi bất ngờ. Bà nội nói: “Có thế nào thì nội cũng phải giữ thể diện cho cháu gái nội chứ hả?” Người thân của cô không còn nhiều, người quan tâm đến cô cũng chẳng có mấy. Hốc mắt Nghiêm Chân nóng bừng, giọng gọi bà nội kéo dài nũng nịu. Bà nội dở khóc dở cười nhìn cô, vuốt ve mái tóc dài của cô cháu gái, khẽ hỏi: “Tiểu Chân, Tiểu Cố còn một đứa con trai thì phải?” Nghiêm Chân ngẩn ra, đầu cúi gằm: “Vâng, con biết.” Những điều cô biết, cũng không nhiều hơn bà nội. Bà nội thở dài, “Bất kể thế nào, nội cũng mong con được hạnh phúc.” Nghe lời bà nội nói, cô khẽ cựa quậy, gối đầu lên vai bà: “Nội, con biết mà.”
“Bỏ đi, nội tin cậu ấy.”
“Dạ?”
Bà nội cười cười: “Cấu ấy nói sẽ đối tốt với con, nội tin cậu ấy, cũng tin bộ quân phục cấu ấy mặc. Nhưng nếu ngày nào đó cậu ta bắt nạt con, nội sẽ trút giận thay con.” Nghiêm Chân bật cười thành tiếng, nước mắt cũng theo đó lặng lẽ rơi.
***
Trình tự đăng ký kết hôn với quân nhân rất phức tạp, ban đầu Nghiêm Chân còn tưởng phải đợi một thời gian nữa mới có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn. Không ngờ ba ngày sau, Cố Hoài Việt đã gọi điện thoại tới. “Em có rảnh không, ra ngoài một lát.” Anh nói, “Chúng ta tới Cục Dân Chính, nếu cần thì còn phải qua nhà em nữa.”
Nghiêm Chân ngạc nhiên: “Thủ tục xong hết rồi ạ?” Hôm kia cô mới điền vào mấy tờ khai để thẩm tra lý lịch, không ngờ hôm nay đã có thể trực tiếp đi lấy giấy đăng ký về.
Cố Hoài Việt nhỏ nhẹ ừ một tiếng: “Anh sắp đến trường rồi, em ra đi.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân còn thừ ra một lúc mới vội vàng đứng dậy. Khi gần đến cổng trường bỗng nhớ tới chuyện gì lại quay trở về, thay bộ đồng phục ra, sau khi soi gương xác nhận cách ăn mặc điểm trang của mình phù hợp mới rảo bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, Cố Hoài Việt đã đứng đợi cô ở trước xe, dáng người thẳng tắp. So với sự tĩnh tại của anh, Nghiêm Chân ngược lại thấy mình thiếu tự nhiên rõ rệt. Nhìn bộ quân phục mới tinh đó, tầm mắt của cô chỉ dừng ở dưới quân hàm, không nhìn lên phía trên nữa. Đổi lại, Cố Hoài Việt không hề để ý, anh mở cửa xe cho cô: “Lên xe thôi.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp bâng quơ, cúi đầu lên xe.
Vì chưa đến giờ cao điểm nên xe cộ trên đường không nhiều, xe chạy tới Cục Dân Chính rất nhanh. Tay Nghiêm Chân túm chặt áo khoác, tới lúc cô kịp nhận ra phản ứng của mình thì lớp áo kia đã nhăn lại thành nếp. Nói không hồi hộp là nói dối, nhưng hỏi cô hồi hộp vì điều gì, cô cũng không rõ. Xe đã dừng ở vị trí đậu xe, Cố Hoài Việt xuống trước, mở cửa xe giúp cô. Nghiêm Chân cắn cắn môi, đi xuống.
Bước lên từng bước, cánh cửa lớn của Cục Dân Chính đã gần trong gang tấc. Cố Hoài Việt đi phía trước bỗng dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa đúng lúc cô ngước mắt lên. Ánh mắt anh phẳng lặng như làn nước, hành động lúc này không hề giống tác phong mạnh mẽ quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn trước nay. “Chúng ta vào nhé?” Anh hỏi cô.
Nghiêm Chân đăm chiêu nhìn anh giây lát rồi gật đầu, “Vâng.”
Hôm nay người đến làm thủ tục không đông. Trước sảnh văn phòng, Nghiêm Chân nhìn thấy hai cặp nam nữ từ trong đi ra. Cặp thứ nhất hân hoan vui sướng, nụ cười rạng rỡ tựa cuốn sổ rực đỏ trong tay. Cặp đôi còn lại bộ dạng đau sầu khổ não. Sư tương phản tột độ này khiến cô thấy bùi ngùi. Xem ra, phúc và họa cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
“Sao thế?” Nghe tiếng cô thở dài, Cố Hoài Việt hỏi.
Nghiêm Chân vội lắc đầu: “Không sao.” Cố Hoài Việt thấy biểu cảm của cô, không nói nhiều thêm.
Mọi giấy tờ đều đầy đủ, thủ tục được hoàn thành nhanh chóng. Nhìn hai bản đăng ký kết hôn màu đỏ mới tinh, tự đáy lòng Nghiêm Chân thở phào một hơi. Trước mặt Cố Hoài Việt, cô giở ra xem bức ảnh bên trong. Nét mặt của hai người trong ảnh điềm tĩnh y hệt nhau. Nhìn kĩ hơn, trên gương mặt cô còn phảng phất nét cười. Không hiểu sao, Nghiêm Chân bỗng cười phì.
“Sao thế?” Cố Hoài Việt hỏi.
“Em đang nhớ lại một câu bố em từng nói,” Dưới cái nhìn trực diện của anh, mặt Nghiêm Chân hơi ửng hồng, “Bố em bảo, ở thời của bố, ảnh chụp đẹp nhất là ảnh dán trong giấy đăng ký kết hôn này đây.”
Cố Hoài Việt nghe vậy mỉm cười, kỳ thực cô không hề hay biết, bức ảnh này cũng là bức ảnh chụp đẹp nhất của anh.
Bữa cơm đầu tiên sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn là ở nhà họ Cố. Trong phòng khách, bà Lý Uyển cầm giấy đăng ký kết hôn xem xét kỹ càng. Việc này xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bà, không uổng công bà cương quyết bắt con trai nghỉ phép trở về. Bản còn lại đang trong tay Lương Hòa, cô nhỏ giọng thầm thì: “Còn thần tốc hơn mình nữa.” Nhìn hai người, Nghiêm Chân cúi đầu cười khẽ.
“Chị....dâu Nghiêm, chị cũng theo anh tới thành phố B chứ ạ?”
Lương Hòa chợt hỏi, cả bà Lý Uyển lẫn Nghiêm Chân đều ngẩn người. Vẫn là bà Lý Uyển lên tiếng trước, trách cô ấy: “Gọi hẳn hoi, chị dâu Nghiêm là thế nào, không được gắn thêm họ.”
Lương Hòa lè lưỡi, nhìn sang Nghiêm Chân, “Chị dâu, chị có đi thành phố B không?” Trong đôi mắt ánh lên niềm mong mỏi tha thiết. Đoàn 302 cách Sư đoàn A không xa, nếu Nghiêm Chân tới đó thì quả thực hai người có thể làm bạn cùng nhau.
Nghiêm Chân chưa từng nghĩ đến chuyện phải tới thành phố B, giờ đột nhiên Lương Hòa nhắc đến, cô không biết nói thế nào cho phải. Bà Lý Uyển là người giải vây cho cô “Tiểu Chân đừng đi vội. Gia Minh còn học ở đây, vừa khéo con lại là cô giáo của Gia Minh, ở lại chăm sóc thằng bé cũng tiện. Vả lại Hoài Việt cứ nay đây mai đó suốt, con đến đấy cũng không tránh khỏi cô đơn.” Nói xong, bà hỏi một câu thăm dò ý cô, “Sao hả, Tiểu Chân?”
Nghiêm Chân cười cười, gật đầu đáp vâng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bữa cơm này vui vẻ lạ thường. Gần mười hai giờ đêm Cố Hoài Việt mới đứng dậy đưa Nghiêm Chân về nhà.
Đã là chuyện vui, khó tránh được phải uống vài ly rượu. Tửu lượng của Nghiêm Chân không cao, uống quá vài chén cố thức đến giờ này đã ngà ngà say. Cố Hoài Việt để tâm tới tình trạng của cô, cố ý lái xe thật chậm. Kính xe hạ xuống một nửa, có gió mát lạnh ùa vào, Nghiêm Chân bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn.
“Cảm ơn anh.” Trông thấy ánh sáng đèn từ khu nhà đã không còn xa, Nghiêm Chân nhẹ nhàng nói.
“Không có gì.” Cố Hoài Việt nói, rồi dừng xe trước cổng khu nhà. Nhưng Nghiêm Chân chưa kịp mở cửa xuống xe, Cố Hoài Việt đã gọi cô lại: “Đợi đã.” Dứt lời, anh lấy ra một bản đăng ký kết hôn và một chùm chìa khóa. Cô chần chừ một thoáng rồi nhận lấy.
“Em tưởng bác gái sẽ tịch thu luôn cơ.” Đúng là bà Lý Uyển coi hai bản đăng ký kết hôn này như báu vật.
“Mẹ bảo anh đưa cho em.”
“Vâng.” Nghiêm Chân cúi thấp, mỉm cười. “Gia Minh vẫn chưa về nhà ạ?”
“Có về, mai sẽ đón nó về.” Anh nói, “Mỗi tháng đều phải cho sang nhà bà ngoại ở vài hôm, cũng quen rồi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Bên trong xe chợt im lặng, Nghiêm Chân có thể cảm nhận được lần này anh cố ý đi thật chậm, dường như có điều muốn nói. Nhớ lại lời Lương Hòa trước bữa cơm, cô hỏi, “Em nghe Hòa Hòa bảo, ngày mai Hoài Ninh phải đi rồi, anh với chú ấy cùng đi sao?”
“Ừ, sáu giờ sang mai bay, em không cần ra tiễn đâu.” Anh trả lời thẳng thắn, Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì. Cô nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Đây là chìa khóa ở đâu thế?”
Cố Hoài Việt nhìn thoáng qua, nói: “Anh có một căn hộ ở thành phố C, không rộng lắm, hai phòng ngủ thôi, nhưng đủ cho em và bà nội ở.” Điều kiện tốt hơn căn hộ cô đang sống nhiều.
Cô ngẩn người, theo cảm tính khăng khăng từ chối: “Em không thể nhận được.”
“Cầm lấy đi, ông cụ mong em nhận lấy.” Trước bữa cơm, lão Tướng quân gọi anh vào phòng sách, sau một hồi mật đàm, đã dặn dò anh chuyện này. Kỳ thực, ông cụ không nói thì anh cũng chuẩn bị làm như thế. Nguyên văn lời của lão Tướng quân là: “Người ta chịu gả một hoàng hoa khuê nữ cho con đã là phúc của con rồi. Đem bao nhiêu tiền ra cũng không đổi được phúc phần ấy. Phải biết trân trọng.”
“Em cũng không thể nhận được.” Nghiêm Chân kiên quyết nói, “Nhà em sẽ tự mình mua, không phải vì thế nên em mới lấy anh.”
“Anh biết, ông cụ cũng biết. Nhưng ông đã coi em là người nhà họ Cố rồi. Ông sẽ không để em một thân một mình gánh vác cả nhà.” Cố Hoài Việt ngưng lại, nói, “Anh cũng sẽ không.”
“Cố Hoài Việt, em....”
“Gia Minh cũng thích chỗ đó.” Anh chợt nói, nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu pha lẫn kinh ngạc của cô, “Nó cũng thích chỗ đó, nên em nhận lấy đi.”
Nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Nghiêm Chân chịu thỏa hiệp, vì con trai anh.
“Còn một thứ nữa.” Cố Hoài Việt cất tiếng, Nghiêm Chân lập tức thấy quay cuồng, “Còn nữa à?”
Điệu bộ của cô khiến anh ngập ngừng giây lát, sau đó khóe môi anh khẽ cong lên, lấy ra bản đăng ký còn lại. Nghiêm Chân nhìn anh hết sức ngạc nhiên. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh thấy như vậy sẽ công bằng hơn, cuộc hôn nhân này dài ngắn bao lâu, do em quyết định.”
Nghiêm Chân trầm tư chốc lát, đưa tay ra từ từ nhận lấy: “Được.”
Thực ra trong lòng cô biết rõ, quyền chủ động của cô chẳng hề nhiều hơn anh là bao. Giống như sợi dây thừng vắt ngang mỏm núi, cô nắm chặt đầu này, anh ở đầu bên kia, cắt đứt đầu nào thì người còn lại cũng sẽ rơi xuống dưới. Thế nhưng cho dù là vậy, anh vẫn trao cho cô cái quyền được cắt đứt sợi dây ấy, để nếu một ngày, cô không muốn bị treo lơ lửng ở đó nữa, có thể sớm được giải thoát. Vậy phải chăng cô không nên phụ lại tấm lòng của anh?
Nghiêm Chân cười, nhìn theo bóng xe dần khuất xa. Trời đã lạnh hẳn, cô giữ chặt hai bản đăng ký kết hôn trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh.
Bà nội lườm xéo cô một cái, Cố Hoài Việt khẽ cười, rất biết cách lấy lòng bà, nói: “Ăn thêm một bữa cũng không sao cả.”
Ăn sáng xong, Nghiêm Chân vơ vội lấy bát. Cô sợ anh nổi hứng lên lại đem bát đi rửa, như vậy chẳng phải cô sẽ mất sạch hình tượng hay sao. Bà nội vốn đã có ấn tượng tốt với anh, không cần anh phải thể hiện thêm nữa.
Trong phòng khách, Cố Hoài Việt lễ phép đặt món quà gặp mặt lên, tuy được đóng gói đẹp mắt, nhưng đều không phải mấy thứ lễ vật đặc biệt quý giá. Có lẽ anh phần nào hiểu được tâm tư của người con gái này, quà tặng quá tinh xảo hoặc quá quý giá, chắc cô sẽ không thích.
Bà nội hoan hỉ nói: “Đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp nữa.”
“Một ít đồ bổ dưỡng sinh, bà cứ an tâm dùng ạ, tốt cho sức khỏe lắm.” Đều là những loại hai cụ ở nhà đã dùng thử qua, nếu không anh sẽ chẳng tùy tiện mua tặng.
Bà nội nhìn anh, rồi lại nhìn Nghiêm Chân: “Hai đứa thế này là, có chuyện muốn nói với bà hả?”
Nghiêm Chân dạ một tiếng, bất chợt lại có chút bất an, “Nội còn nhớ những gì sáng qua con đã nói với nội không?”
Quên làm sao được? Mắt bà nội sáng lên, ngắm nhìn Cố Hoài Việt, “Người mà con nói đó chính là Tiểu Cố hả?”
Nghiêm Chân gật đầu, bà nội cũng nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt: “Hai đứa quen nhau từ lâu rồi à?”
Lời này là để hỏi Nghiêm Chân, cô nhìn lướt qua Cố Hoài Việt, nói: “Anh ấy là phụ huynh của học sinh lớp con, quen nhau từ ngày con nhận lớp, nhưng gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân thiết hơn.” Câu trả lời của cô như vậy không phải là nói dối đúng không, theo lý thì nếu như anh không vắng mặt trong những cuộc họp phụ huynh hết lần này đến lần khác, chắc cô đã có thể quen biết anh từ lâu rồi.
“Thân thiết hơn, thân đến mức nào?” Bà nội hỏi dồn dập, Nghiêm Chân quăng câu hỏi này sang cho Cố Hoài Việt. Chỉ thấy nét mặt anh trầm tĩnh, nói: “Chúng cháu chuẩn bị kết hôn ạ.”
“Nhanh thế à?” Mắt bà nội mở to. Đối với phản ứng tức thời này, Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị. Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân, khóe môi hơi nhếch lên: “Với tư cách là cô giáo chủ nhiệm của Gia Minh, có rất nhiều điều cháu yêu mến ở Nghiêm Chân, người nhà cháu cũng hết sức vừa ý với cô ấy, lại do cháu không có nhiều thời gian, vậy nên cháu nghĩ, sớm ngày ổn định mọi chuyện cũng tốt. Tất nhiên là, nếu như bà nội cảm thấy vội vàng quá thì chúng cháu có thể tìm hiểu thêm một thời gian nữa xem sao.” Nghe xong câu này, tự đáy lòng Nghiêm Chân kính phục anh. Không hổ danh là Tham mưu trưởng, chiến thuật phân tích cụ thể nắm rõ tường tận “quân địch” sử dụng quá linh hoạt.
Bà nội chau mày, hỏi Nghiêm Chân: “Sao con không nói với nội từ đầu? Hôm đó ở bệnh viện nội hỏi mà con vẫn không chịu nhận.”
“Đã nói với nội là gần đây mới suy nghĩ đến chuyện qua lại thân tình còn gì.” Nghiêm Chân nói xong, chừng như có vẻ ngượng ngùng, “Muốn đợi chắc chắn rồi mới nói cho nội.”
Bà nội lại nghiêm túc đánh giá Cố Hoài Việt một lần nữa, từ đầu bà đã có ấn tượng tốt với chàng trai này, bây giờ nhìn lại, có cảm giác càng nhìn càng thấy vừa lòng. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự vẫn phải kiểm định kĩ càng, nghĩ vậy, bà thu lại nụ cười, nói với Nghiêm Chân: “Tiểu Chân này, nhà hết đồ ăn rồi, con ra ngoài mua một ít đi.”
Nghiêm Chân phút chốc không biết làm sao: “Bà nội, muốn tống con đi cũng không cần dùng đến cách này chứ.”
Bà nội trừng mắt với cô: “Đi mau.” Hết cách, cô đành phải lấy ví rồi ra ngoài. Trước khi đi còn liếc nhìn Cố Hoài Việt, anh gật đầu với cô, giữa đầu mày còn như mang ý cười.
Thấy cô đã đi khỏi, bà nội mới quay đầu lại nhìn Cố Hoài Việt, trong ánh mắt có một sự nghiêm túc hiếm thấy: “Chúng ta nói chuyện thôi.” Cố Hoài Việt nhìn bà cụ trước mặt mình, gật đầu.
Thời tiết rất đẹp, trong khu chợ kẻ bán người mua tấp nập. Chìm giữa đám người, Nghiêm Chân đi qua hết hàng này tới sạp khác, không biết nên mua những gì. Thực ra, cô thấy hơi thấp thỏm trong lòng, nhưng nghĩ lại, anh đã ba mươi tư tuổi, còn mạng mẽ hơn cô không biết bao nhiêu lần, tình huống nhỏ thế này, chắc chắn anh có thể chống đỡ được không thua kém gì cô ngày hôm qua. Cô hàng rau lại nhìn cô cười tíu tít: “Sao hôm nay có mình cháu gái đi chợ thế này, bà nội cháu đâu rồi? Sao cụ không ra ngoài đi lại cho khỏe người?” Nghiêm Chân vừa chọn rau vừa cười đáp: “Nội cháu đang bận ạ.” Nói tới đó mặt cô bỗng nóng ran. Cũng may cô bán hàng đang cân rau tính tiền nên không để ý, chỉ lúi húi bảo: “Nên để bà rảnh rang ra ngoài đi đây đi đó nữa.”
“Vâng.” Đáp lại một tiếng, Nghiêm Chân nhận lấy rau rồi mau chóng quay người rời đi, không nhịn được thầm lẩm bẩm, đúng là nguy hiểm.
Mở cửa vào nhà, hai người dường như đã trò chuyện xong, đều đang ngồi uống trà trên sofa. Nghiêm Chân vừa thay giày vừa nheo mắt nhìn họ, không lần ra được manh mối gì. Bà nội thấy cô xách thức ăn về, cười nói, “Trưa này Tiểu Cố ở lại nhé, nếm thử tay nghề cháu gái bà.”
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô, “Dạ thôi.” Anh mỉm cười nói, “Ngày thánh còn dài ạ.” Hay cho câu ngày tháng còn dài, làm bà nội cười đến híp cả mắt. Từ tận đáy lòng, cô bội phục tài dỗ ngọt người lớn của anh. “Bà nội, bà giữ gìn sức khỏe, hôm khác cháu sẽ lại tới thăm.”
“Ừ, được được được.” Bà nội nhận lời rồi đẩy khẽ Nghiêm Chân đang đứng ngây ra bên cạnh, “Đi, mau tiễn Tiểu Cố về.”
Coi như cô đã hoàn toàn mất hết địa vị, chỉ biết ai oán nhìn Cố Hoài Việt: “Đi thôi anh.” Lần này cô đi phía sau anh. Quả thực, Nghiêm Chân không khỏi tò mò về cuộc nói chuyện kéo dài một tiếng đồng hồ trong lúc cô vắng mặt kia: “Bà nội tôi có nói gì với anh không?” Cố Hoài Việt khẽ nghiêng đầu lại, “Có nói, nhưng tôi đã hứa với bà sẽ giữ bí mật.” Nghiêm Chân nhất thời không biết nói sao, một lúc sau, mới nói: “Chúng ta chỉ đi đăng ký, không tổ chức đám cưới vội, được không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt thoáng trầm ngâm. Trống ngực Nghiêm Chân đập liên hồi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại không hề sắc bén cũng tạo cho cô đôi chút dũng khí khó diễn tả thành lời. Vấn đề này cô đã nghĩ ngợi rất lâu: “Tôi nghĩ, chúng ta cứ đăng ký kết hôn trước. Chuyện đám cưới có thể để sau, vì vốn dĩ thời gian của anh cũng gấp gáp. Vả lại còn có Gia Minh và bà nội tôi. Tôi nghĩ, họ cần thời gian để thích ứng. Nếu tổ chức đám cưới, thì đột ngột quá.” Nói xong, cô im lặng nhìn anh, ánh mắt ôn hòa.
Tâm trạng Cố Hoài Việt lại có phần phức tạp, không thể không nói, cô suy nghĩ rất chu đáo, chu đáo tới mức anh gần như phải cảm ơn cô. Anh nhớ lại lời bà nội cô nói khi nãy: “Cái con bé Tiểu Chân này, tuy ít nói, nhưng nó là đứa thành thật, nhiều khi còn ngốc nghếch nữa cơ. Lắm lúc ấy à, nó làm gì không phải với cháu, cháu hãy lựa theo tính của nó, nếu như sai, tới khi hiểu ra nó sẽ xin lỗi cháu. Có điều này bà nói không sai đâu, người mà nó đã chọn thì nó sẽ xem trọng, đã xem trọng là sẽ đối đãi chân thành. Cho nên, cháu cũng hãy đối tốt với nó nhé.”
Ngày tháng còn dài, ngày tháng của họ thực sự còn dài, vậy nên anh không thể cứ bắt cô nhượng bộ mãi. “Tôi biết rồi.” Định thần lại, anh nói, “Bên bố mẹ tôi em không cần lo lắng.”
“Dạ?” Anh đồng ý quá nhanh, Nghiêm Chân còn không dám tin. Anh nhìn cô, bảo: “Cứ làm theo ý em đi.” Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. Hai nhà mà đồng ý thì những chuyện tiếp theo dường như đơn giản hơn nhiều.
Nghiêm Chân không rõ Cố Hoài Việt làm thế nào thuyết phục được ông bà Cố, dù gì khi cô tới nhà lần nữa, bà Lý Uyển và lão Tướng quân đều không nhắc gì đến đám cưới, chỉ dặn qua vài chuyện. Nghiêm Chân có thể nhận ra được, họ rất rộng lòng với cô. Bà Lý Uyển muốn mời cơm bà nội Nghiêm Chân một bữa, điện thoại gọi đi, là bà nội nghe máy. Đây xem như là lần nói chuyện đầu tiên của hai bên thông gia. Kết quả rất tốt, bà nội đã nhận lời mời.
Nghiêm Chân ít nhiều gì vẫn thấy hơi bất ngờ. Bà nội nói: “Có thế nào thì nội cũng phải giữ thể diện cho cháu gái nội chứ hả?” Người thân của cô không còn nhiều, người quan tâm đến cô cũng chẳng có mấy. Hốc mắt Nghiêm Chân nóng bừng, giọng gọi bà nội kéo dài nũng nịu. Bà nội dở khóc dở cười nhìn cô, vuốt ve mái tóc dài của cô cháu gái, khẽ hỏi: “Tiểu Chân, Tiểu Cố còn một đứa con trai thì phải?” Nghiêm Chân ngẩn ra, đầu cúi gằm: “Vâng, con biết.” Những điều cô biết, cũng không nhiều hơn bà nội. Bà nội thở dài, “Bất kể thế nào, nội cũng mong con được hạnh phúc.” Nghe lời bà nội nói, cô khẽ cựa quậy, gối đầu lên vai bà: “Nội, con biết mà.”
“Bỏ đi, nội tin cậu ấy.”
“Dạ?”
Bà nội cười cười: “Cấu ấy nói sẽ đối tốt với con, nội tin cậu ấy, cũng tin bộ quân phục cấu ấy mặc. Nhưng nếu ngày nào đó cậu ta bắt nạt con, nội sẽ trút giận thay con.” Nghiêm Chân bật cười thành tiếng, nước mắt cũng theo đó lặng lẽ rơi.
***
Trình tự đăng ký kết hôn với quân nhân rất phức tạp, ban đầu Nghiêm Chân còn tưởng phải đợi một thời gian nữa mới có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn. Không ngờ ba ngày sau, Cố Hoài Việt đã gọi điện thoại tới. “Em có rảnh không, ra ngoài một lát.” Anh nói, “Chúng ta tới Cục Dân Chính, nếu cần thì còn phải qua nhà em nữa.”
Nghiêm Chân ngạc nhiên: “Thủ tục xong hết rồi ạ?” Hôm kia cô mới điền vào mấy tờ khai để thẩm tra lý lịch, không ngờ hôm nay đã có thể trực tiếp đi lấy giấy đăng ký về.
Cố Hoài Việt nhỏ nhẹ ừ một tiếng: “Anh sắp đến trường rồi, em ra đi.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chân còn thừ ra một lúc mới vội vàng đứng dậy. Khi gần đến cổng trường bỗng nhớ tới chuyện gì lại quay trở về, thay bộ đồng phục ra, sau khi soi gương xác nhận cách ăn mặc điểm trang của mình phù hợp mới rảo bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, Cố Hoài Việt đã đứng đợi cô ở trước xe, dáng người thẳng tắp. So với sự tĩnh tại của anh, Nghiêm Chân ngược lại thấy mình thiếu tự nhiên rõ rệt. Nhìn bộ quân phục mới tinh đó, tầm mắt của cô chỉ dừng ở dưới quân hàm, không nhìn lên phía trên nữa. Đổi lại, Cố Hoài Việt không hề để ý, anh mở cửa xe cho cô: “Lên xe thôi.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp bâng quơ, cúi đầu lên xe.
Vì chưa đến giờ cao điểm nên xe cộ trên đường không nhiều, xe chạy tới Cục Dân Chính rất nhanh. Tay Nghiêm Chân túm chặt áo khoác, tới lúc cô kịp nhận ra phản ứng của mình thì lớp áo kia đã nhăn lại thành nếp. Nói không hồi hộp là nói dối, nhưng hỏi cô hồi hộp vì điều gì, cô cũng không rõ. Xe đã dừng ở vị trí đậu xe, Cố Hoài Việt xuống trước, mở cửa xe giúp cô. Nghiêm Chân cắn cắn môi, đi xuống.
Bước lên từng bước, cánh cửa lớn của Cục Dân Chính đã gần trong gang tấc. Cố Hoài Việt đi phía trước bỗng dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa đúng lúc cô ngước mắt lên. Ánh mắt anh phẳng lặng như làn nước, hành động lúc này không hề giống tác phong mạnh mẽ quyết đoán tựa sấm rền gió cuốn trước nay. “Chúng ta vào nhé?” Anh hỏi cô.
Nghiêm Chân đăm chiêu nhìn anh giây lát rồi gật đầu, “Vâng.”
Hôm nay người đến làm thủ tục không đông. Trước sảnh văn phòng, Nghiêm Chân nhìn thấy hai cặp nam nữ từ trong đi ra. Cặp thứ nhất hân hoan vui sướng, nụ cười rạng rỡ tựa cuốn sổ rực đỏ trong tay. Cặp đôi còn lại bộ dạng đau sầu khổ não. Sư tương phản tột độ này khiến cô thấy bùi ngùi. Xem ra, phúc và họa cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
“Sao thế?” Nghe tiếng cô thở dài, Cố Hoài Việt hỏi.
Nghiêm Chân vội lắc đầu: “Không sao.” Cố Hoài Việt thấy biểu cảm của cô, không nói nhiều thêm.
Mọi giấy tờ đều đầy đủ, thủ tục được hoàn thành nhanh chóng. Nhìn hai bản đăng ký kết hôn màu đỏ mới tinh, tự đáy lòng Nghiêm Chân thở phào một hơi. Trước mặt Cố Hoài Việt, cô giở ra xem bức ảnh bên trong. Nét mặt của hai người trong ảnh điềm tĩnh y hệt nhau. Nhìn kĩ hơn, trên gương mặt cô còn phảng phất nét cười. Không hiểu sao, Nghiêm Chân bỗng cười phì.
“Sao thế?” Cố Hoài Việt hỏi.
“Em đang nhớ lại một câu bố em từng nói,” Dưới cái nhìn trực diện của anh, mặt Nghiêm Chân hơi ửng hồng, “Bố em bảo, ở thời của bố, ảnh chụp đẹp nhất là ảnh dán trong giấy đăng ký kết hôn này đây.”
Cố Hoài Việt nghe vậy mỉm cười, kỳ thực cô không hề hay biết, bức ảnh này cũng là bức ảnh chụp đẹp nhất của anh.
Bữa cơm đầu tiên sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn là ở nhà họ Cố. Trong phòng khách, bà Lý Uyển cầm giấy đăng ký kết hôn xem xét kỹ càng. Việc này xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bà, không uổng công bà cương quyết bắt con trai nghỉ phép trở về. Bản còn lại đang trong tay Lương Hòa, cô nhỏ giọng thầm thì: “Còn thần tốc hơn mình nữa.” Nhìn hai người, Nghiêm Chân cúi đầu cười khẽ.
“Chị....dâu Nghiêm, chị cũng theo anh tới thành phố B chứ ạ?”
Lương Hòa chợt hỏi, cả bà Lý Uyển lẫn Nghiêm Chân đều ngẩn người. Vẫn là bà Lý Uyển lên tiếng trước, trách cô ấy: “Gọi hẳn hoi, chị dâu Nghiêm là thế nào, không được gắn thêm họ.”
Lương Hòa lè lưỡi, nhìn sang Nghiêm Chân, “Chị dâu, chị có đi thành phố B không?” Trong đôi mắt ánh lên niềm mong mỏi tha thiết. Đoàn 302 cách Sư đoàn A không xa, nếu Nghiêm Chân tới đó thì quả thực hai người có thể làm bạn cùng nhau.
Nghiêm Chân chưa từng nghĩ đến chuyện phải tới thành phố B, giờ đột nhiên Lương Hòa nhắc đến, cô không biết nói thế nào cho phải. Bà Lý Uyển là người giải vây cho cô “Tiểu Chân đừng đi vội. Gia Minh còn học ở đây, vừa khéo con lại là cô giáo của Gia Minh, ở lại chăm sóc thằng bé cũng tiện. Vả lại Hoài Việt cứ nay đây mai đó suốt, con đến đấy cũng không tránh khỏi cô đơn.” Nói xong, bà hỏi một câu thăm dò ý cô, “Sao hả, Tiểu Chân?”
Nghiêm Chân cười cười, gật đầu đáp vâng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bữa cơm này vui vẻ lạ thường. Gần mười hai giờ đêm Cố Hoài Việt mới đứng dậy đưa Nghiêm Chân về nhà.
Đã là chuyện vui, khó tránh được phải uống vài ly rượu. Tửu lượng của Nghiêm Chân không cao, uống quá vài chén cố thức đến giờ này đã ngà ngà say. Cố Hoài Việt để tâm tới tình trạng của cô, cố ý lái xe thật chậm. Kính xe hạ xuống một nửa, có gió mát lạnh ùa vào, Nghiêm Chân bỗng chốc tỉnh táo hơn hẳn.
“Cảm ơn anh.” Trông thấy ánh sáng đèn từ khu nhà đã không còn xa, Nghiêm Chân nhẹ nhàng nói.
“Không có gì.” Cố Hoài Việt nói, rồi dừng xe trước cổng khu nhà. Nhưng Nghiêm Chân chưa kịp mở cửa xuống xe, Cố Hoài Việt đã gọi cô lại: “Đợi đã.” Dứt lời, anh lấy ra một bản đăng ký kết hôn và một chùm chìa khóa. Cô chần chừ một thoáng rồi nhận lấy.
“Em tưởng bác gái sẽ tịch thu luôn cơ.” Đúng là bà Lý Uyển coi hai bản đăng ký kết hôn này như báu vật.
“Mẹ bảo anh đưa cho em.”
“Vâng.” Nghiêm Chân cúi thấp, mỉm cười. “Gia Minh vẫn chưa về nhà ạ?”
“Có về, mai sẽ đón nó về.” Anh nói, “Mỗi tháng đều phải cho sang nhà bà ngoại ở vài hôm, cũng quen rồi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Bên trong xe chợt im lặng, Nghiêm Chân có thể cảm nhận được lần này anh cố ý đi thật chậm, dường như có điều muốn nói. Nhớ lại lời Lương Hòa trước bữa cơm, cô hỏi, “Em nghe Hòa Hòa bảo, ngày mai Hoài Ninh phải đi rồi, anh với chú ấy cùng đi sao?”
“Ừ, sáu giờ sang mai bay, em không cần ra tiễn đâu.” Anh trả lời thẳng thắn, Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì. Cô nghịch chùm chìa khóa trong tay, “Đây là chìa khóa ở đâu thế?”
Cố Hoài Việt nhìn thoáng qua, nói: “Anh có một căn hộ ở thành phố C, không rộng lắm, hai phòng ngủ thôi, nhưng đủ cho em và bà nội ở.” Điều kiện tốt hơn căn hộ cô đang sống nhiều.
Cô ngẩn người, theo cảm tính khăng khăng từ chối: “Em không thể nhận được.”
“Cầm lấy đi, ông cụ mong em nhận lấy.” Trước bữa cơm, lão Tướng quân gọi anh vào phòng sách, sau một hồi mật đàm, đã dặn dò anh chuyện này. Kỳ thực, ông cụ không nói thì anh cũng chuẩn bị làm như thế. Nguyên văn lời của lão Tướng quân là: “Người ta chịu gả một hoàng hoa khuê nữ cho con đã là phúc của con rồi. Đem bao nhiêu tiền ra cũng không đổi được phúc phần ấy. Phải biết trân trọng.”
“Em cũng không thể nhận được.” Nghiêm Chân kiên quyết nói, “Nhà em sẽ tự mình mua, không phải vì thế nên em mới lấy anh.”
“Anh biết, ông cụ cũng biết. Nhưng ông đã coi em là người nhà họ Cố rồi. Ông sẽ không để em một thân một mình gánh vác cả nhà.” Cố Hoài Việt ngưng lại, nói, “Anh cũng sẽ không.”
“Cố Hoài Việt, em....”
“Gia Minh cũng thích chỗ đó.” Anh chợt nói, nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn rầu pha lẫn kinh ngạc của cô, “Nó cũng thích chỗ đó, nên em nhận lấy đi.”
Nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Nghiêm Chân chịu thỏa hiệp, vì con trai anh.
“Còn một thứ nữa.” Cố Hoài Việt cất tiếng, Nghiêm Chân lập tức thấy quay cuồng, “Còn nữa à?”
Điệu bộ của cô khiến anh ngập ngừng giây lát, sau đó khóe môi anh khẽ cong lên, lấy ra bản đăng ký còn lại. Nghiêm Chân nhìn anh hết sức ngạc nhiên. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh thấy như vậy sẽ công bằng hơn, cuộc hôn nhân này dài ngắn bao lâu, do em quyết định.”
Nghiêm Chân trầm tư chốc lát, đưa tay ra từ từ nhận lấy: “Được.”
Thực ra trong lòng cô biết rõ, quyền chủ động của cô chẳng hề nhiều hơn anh là bao. Giống như sợi dây thừng vắt ngang mỏm núi, cô nắm chặt đầu này, anh ở đầu bên kia, cắt đứt đầu nào thì người còn lại cũng sẽ rơi xuống dưới. Thế nhưng cho dù là vậy, anh vẫn trao cho cô cái quyền được cắt đứt sợi dây ấy, để nếu một ngày, cô không muốn bị treo lơ lửng ở đó nữa, có thể sớm được giải thoát. Vậy phải chăng cô không nên phụ lại tấm lòng của anh?
Nghiêm Chân cười, nhìn theo bóng xe dần khuất xa. Trời đã lạnh hẳn, cô giữ chặt hai bản đăng ký kết hôn trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh.
/49
|