Cố Hoài Việt nhướng mày nhìn cậu em.
“Nhưng phải tìm cho Gia Minh một người mẹ đi thôi.” Cố Hoài Ninh cân nhắc lời nói, chậm rãi tiếp tục: “Mẹ của Gia Minh mất đã lâu rồi. Bản thân anh thế nào em không biết, nhưng con trẻ cứ thiếu mẹ mãi thì không được đâu.” Anh đã làm bố nên càng hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của việc có một gia đình hoàn chỉnh đối với đứa trẻ quan trọng thế nào.
Cố Hoài Việt nghe vậy cúi đầu cười, gảy chiếc nút trên nắp ấm trà, nét mặt ngơ ngẩn. Cũng khó cho cậu em này của anh, ngày thường ít nói lại phải hao tâm tổn tứ lên tiếng khuyên nhủ anh như vậy. Chỉ là, không phải ai cũng hiểu được tâm tư của anh. Những điều đã chôn kín trong lòng, đến chính bản thân anh cũng không muốn khơi dậy.
“Hay là, anh đợi mẹ sắp đặt cho đấy?”
Đây thì lại là tin mới. Cố Hoài Việt hỏi, “Sao? Bà cụ lại nghĩ ra chiêu trò gì đối phó anh à?”
“Thứ ba tuần sau là sinh nhật ông cụ, ý mẹ là định tổ chức một bữa tiệc tại nhà, mời hết những người có thể mời tới. Nghe bảo lần này khách mời quan trọng là Tổng tham mưu trưởng Thẩm Nhất Minh. Anh chưa quên cô con gái út của chú ấy chứ hả?”
Hiển nhiên Cố Hoài Việt còn nhớ: “Đã rõ. Anh sẽ chuẩn bị.”
Trao đổi qua loa mấy câu, Cố Hoài Việt trở về phòng trên lầu hai, cậu con trai Cố Gia Minh đã ngủ, căn phòng chỉ còn bật một ngọn đèn tường, ánh đèn vàng tỏa ra không gian một mảng sáng dịu nhẹ. Trên giường, cậu bé đã say giấc, hai chân kẹp gối, tư thế nằm lộn xộn.
Anh bước nhanh vài bước đến dém chăn cho con, không ngờ cậu bé lại dần tỉnh giấc, đôi mắt đen láy còn mơ màng ngủ trong phút chốc bắt gặp hình ảnh người ở trước mắt. Cậu cuộn tròn người lại, cuối cùng hừ khẽ một tiếng, xoay người ngủ tiếp, hoàn toàn không để ý tới anh.
Cố Hoài Việt bật cười, nằm xuống cạnh con: “Cố Gia Minh, vẫn còn giận bố à?”
Trả lời anh là một giọng nói khàn khàn: “Ngủ rồi.”
Rõ ràng là không chịu nghe lời dỗ dành, Cố Hoài Việt ôm trán: “Thế con ngủ tiếp đi. Thủ trưởng bố đây chiều mai bay...”
Đúng theo dự tính, cậu bé quay ngoắt lại, ánh mắt tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt đắc ý của thủ trưởng.
Cố Hoài Việt tươi cười, ôm con vào lòng, ôn tồn nói: “Lần tới lớp con họp phụ huynh vào lúc nào?”
Cố Gia Minh bĩu môi: “Lần sau không cho bố đi nữa. Cứ để chú út đi.”
“Thế làm sao được.” Anh cụng đầu vào trán con, vỗ về: “Hay là mấy hôm nữa bố sắp xếp thời gian đi gặp cô giáo con, giải thích với cô nhé?”
“Thế thì cô sẽ biết người đi họp hôm đó không phải là bố à?”
“Không sao. Chuyện đấy cứ để bố lo.” Cố Hoài Việt cam đoan. Đến lúc này, cậu bé mới miễn cưỡng tha thứ cho anh, chui vào vòng tay anh, ngủ ngon lành. Ngắm khuôn mặt cậu bé non nớt ngây thơ, ánh mắt của Cố Hoài Việt cũng dần trở nên ôn hòa.
***
Vừa kết thúc một tiết dạy, Nghiêm Chân phủi phủi bụi phấn bám trên người, đi về phía phòng giáo viên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ, xua tan không khí lạnh lẽo mà những cơn mưa tầm tã mấy ngày qua đem tới. Nghiêm Chân mở toang cửa sổ để ánh nắng rọi vào. Các thầy cô trong phòng đều đang trên lớp, bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi khiến cô cảm thấy khoan khoái vô cùng. Đột nhiên, chiếc di động trong ngăn bàn bỗng đổ chuông.
Nghiêm Chân lấy ra xem, một dãy số trông khá quen thuộc: “A lô!”
“Chào cô, tôi là phụ huynh em Cố Gia Minh.”
“Chào anh.”
“Tới đây, cô Nghiêm có thời gian không, tôi muốn tới trường hỏi thăm một chút.” Giọng nói trầm ấm này nghe thật dễ chịu.
Nghiêm Chân hơi bất ngờ: “Vâng, từ thứ hai tới thứ sáu tôi đều ở trường. Có chuyện gì sao ạ?”
Đầu kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Buổi họp phụ huynh lần trước, vì một số lý do mà tôi không đến được. Nên muốn tìm lúc nào đó gặp cô Nghiêm để trao đổi.”
Nghiêm Chân ngạc nhiên: “Người lần trước đeo quân hàm Trung tá đó, không phải anh sao?”
“Đó là em trai tôi.”
Thì ra bố của Cố Gia Minh lại là người khác, đúng là phức tạp thật. Nghiêm Chân lặng im một thoáng, nói: “Được, hôm nay đã là thứ sáu rồi, vậy để thứ hai đi. Có tiện cho anh không?”
Cố Hoài Việt đồng ý không do dự, chuyện này đã quyết như vậy.
Có điều cậu bé Cố Gia Minh vẫn giữ bộ mặt thiểu não: “Chưa biết chừng đến lúc ấy bố lại có việc.”
“Không đâu, bố hứa!” Anh xoa đầu con trai, đi về phía phòng khách.
Bà Lý Uyển nhìn anh không nhịn được phải nói một câu: “Con tự đếm xem, con đi họp được cho Gia Minh mấy bận, khó khăn lắm lần này mới đồng ý, mà đến cuối cùng vẫn là người khác đi thay!”
Cố Hoài Việt chỉ cười không đáp.
Nghĩ kĩ lại, quả thực anh nợ con trai không ít, vậy nên lần này phải thể hiện cho thật tốt.
***
Thứ hai.
Nghiêm Chân có tiết đầu buổi sáng, nhưng vì đồng hồ báo thức đình công, cô vội đến được trường đã sắp đến giờ vào lớp.
Lúc vào phòng giáo viên, cô Lý ở bàn đối diện đang dặm lại lớp phấn trang điểm, lúc ánh mắt quét qua Nghiêm Chân chợt hỏi nhỏ: “Cô Nghiêm, sao mặt cô nhợt nhạt thế?”
“Thế à?” Nhận chiếc gương từ tay cô Lý, Nghiêm Chân soi lại tỉ mỉ một lát, trả chiếc gương lại, “Lúc sáng đi vội quá, chưa kịp trang điểm.”
Cô Lý bĩu môi: “Vậy không được đâu nhé. Phụ nữ mà không giữ gìn cẩn thận, chăm sóc tử tế thì chóng già lắm. Vả lại, làm giáo viên như chúng ta, ngày ngày đi ra đi vào cả người dính toàn bụi phấn, càng phải chú ý hơn. Phải rồi, cô Nghiêm này, cuối tuần có rảnh không? Chúng ta đi spa nhé?”
Nghiêm Chân khẽ chau mày, rất nhanh liền mỉm cười: “Không được rồi, cuối tuần tôi còn có việc.”
“Hả?” Cô Lý ngạc nhiên, “Việc gì thế?”
“Làm gia sư ấy mà.” Nghiêm Chân trả lời ngắn gọn, rút tập sách trong ngăn bàn ra, “Không còn sớm nữa, tôi lên lớp trước đây.”
Cô Lý nhìn theo bóng cô đã đi xa, không nhịn được lầm bầm: “Dạy Ngữ văn thì làm được gia sư gì?”
Đúng là Nghiêm Chân dạy Ngữ văn, nhưng khi làm gia sư ở bên ngoài, Văn, Toán, Ngoại ngữ cô đều dạy được cả. Hơn nữa, còn nhận dạy kèm hai học sinh, mỗi dịp cuối tuần đều kín lịch. Bà nội sợ cô vất vả quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, mấy lần khuyên cô đừng làm thêm nữa, nhà cửa chưa cần mua vội. Nhưng Nghiêm Chân chỉ mỉm cười đáp lại, hôm sau vẫn cứ đi tiếp, không chịu nghỉ ngơi.
Trong lớp học sinh đã có mặt đông đủ, không khí rất sôi nổi. Qua mấy ngày cuối tuần, đến lúc đi học các em nhỏ đều hăng hái trò chuyện với bạn bè. Nghiêm Chân để mắt nhìn qua Cố Gia Minh, chỉ thấy cậu bé đang ngồi tại chỗ mình, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội lệch, cười hi hi rất đáng yêu, còn Lâm Tử đằng sau cậu bé trông lại ỉu xìu. Chắc hẳn bạn nhỏ Cố này đã thông cáo rộng khắp chuyện bố mình trở về, lúc này đang đắc ý đây. Khóe môi cô khẽ cong lên, với trẻ con thì bố chính là cả bầu trời. Chúng có thể không biết họp phụ huynh có ý nghĩa gì, chỉ cần đọ xem bố của siêu phàm hơn, giống anh hùng hơn.
Nghiêm Chân còn nhớ, trong một bài tập làm văn, Cố Gia Minh đã viết thế này: “Bố của em là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất!” Xem ra bố có vị trí rất lớn trong lòng cậu bé, cũng khó trách cậu lại đánh nhau với Lâm Tử chỉ vì một câu nói như thế.
Hết giờ dạy, Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt, ở đầu dây bên kia anh lịch thiệp hỏi cô có tiện gặp hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn liền hẹn gặp cô ở một quán cafe gần trường.
Ngắt máy, Nghiêm Chân thấy hơi khó hiểu. Quán cafe ư? Gặp giáo viên thì gặp ở trường không phải thích hợp hơn sao? Xem ra quả thực vị phụ huynh này không hay gặp giáo viên cho lắm. Nghĩ vậy, Nghiêm Chân khẽ mỉm cười.
Theo giờ đã hẹn. Nghiêm Chân đến quan cafe.
Do đã biết trước thân phận của đối phương, nên vừa vào cửa là Nghiêm Chân lập tức đảo mắt nhìn quanh, không ngờ kết quả lại khiến cô có chút bất ngờ. Giữa những người trong quán, cô không hề thấy ai mặc quân phục.
Còn đang ngơ ngác thì một người đàn ông ăn mặc bình thường đón lấy ánh mắt cô đứng dậy, diện mạo khôi ngô, vóc dáng cao gầy, bước đi đường hoàng. Nhìn anh, Nghiêm Chân vô thức đoán định người này chính là bố của Cố Gia Minh, và lời nói của người đàn ông kia cũng vừa lúc chứng minh suy đoán của cô. “Chào cô.” Anh nói.
Nghiêm Chân mỉm cười, giơ tay phải ra bắt tay anh: “Chào anh.”
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Chân gọi một tách cafe, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, thấy một tách hồng trà đang tỏa ra hơi nóng.
Cố Hoài Việt cúi đầu nhấp một ngụm trà, cơn đau âm ỉ trong dạ dày dịu đi ít nhiều. Trưa nay có một bữa tiệc, anh không tránh được nên đã uống chút rượu. Rượu mạnh làm cho dạ dày anh vốn có vấn đề trở nên khó chịu vô cùng.
Anh đặt tách trà xuống, nhìn Nghiêm Chân đang ngồi đối diện. Một cô gái trẻ tuổi, khoác trên người bộ đồng phục, nét mặt rất trầm tĩnh như đang đợi anh mở lời. “Cô Nghiêm thứ lỗi, đã làm mất thời gian của cô.”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Không sao, tiếp phụ huynh tới thăm hỏi cũng là công việc của giáo viên chúng tôi.”
Cố Hoài Việt khẽ cười, trên người anh tỏa ra nét oai nghiêm sắc sảo. Xuất thân là lính như anh rất khó để có thể dễ dàng trở nên ôn hòa, điều này bản thân anh không hay biết, nhưng người ngồi đối diện là Nghiêm Chân lại cảm nhận được rõ ràng, bởi lúc này đây cô đang thấy có chút bất an.
“Gia Minh từ bé đã nghịch ngợm, chắc đã gây ra cho cô nhiều phiền toái phải không?”
“Em Cố Gia Minh có hơi nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh, được bạn bè quý mến lắm.”
Cố Hoài Việt ngoài mặt thì cười, trong lòng lại hừ một tiếng. Thằng oắt con miệng dẻo quẹo, giỏi nhất là làm cho người xung quanh cảm thấy ngọt ngào lâng lâng. Chuyện trò thêm một lúc, Cố Hoài Việt đã phần nào nắm rõ thành tích của nhóc con nhà mình. Anh đặt hai tay trên gối, vẫn giữ tư thế nghiêm nghị, nói: “Tôi đi lính ở xa, cả năm không mấy khi ở nhà, dạy con không được đến nơi đến chốn. Vậy nên, phải phiền cô giáo nhiều hơn rồi.”
“Người lính gìn giữ biên cương bảo vệ Tổ quốc, điều này tôi có thể hiểu.” Nghiêm Chân tươi cười, mà lời nói lại chợt trở nên bén nhọn, “Nhưng cứ luôn khiến con trẻ thất vọng cũng không hay, anh không có thời gian, mẹ của Gia Minh cũng không có thời gian sao ạ?”
Anh lặng đi một chốc, rồi cho cô câu trả lời: “Thật xin lỗi, nhưng mẹ của Gia Minh đã qua đời rồi.”
Nghiêm Chân sửng sốt, cô nhận lớp đã một thời gian, nhưng với tình huống như thế này thực sự cô vẫn chưa sâu sát tìm hiểu. Đúng lúc cô bối rối không thôi thì chiếc điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô nhìn Cố Hoài Việt rồi quay đi nghe điện.
Là điện thoại của thím Lý nhà đối diện. Do bà nội không khỏe, lúc cô không có nhà thường nhờ thím Lý chăm nom giúp. Lúc thấy số gọi đến, mí mắt Nghiêm Chân đột nhiên giật giật, mà ở bên đầu kia giọng nói chói tai của thím Lý cũng đã biến dự cảm của cô thành sự thật, “Tiểu Chân à? Bà nội cháu lại bị tăng huyết áp rồi, giờ đang ở trong bệnh viện thành phố. Cháu tới ngay đi!”
Ngắt máy, Nghiêm Chân lập tức đứng bật dậy, vơ vội túi chuẩn bị đi ra ngoài. Chợt có bàn tay nắm lấy tay cô, nhắc nhở cô rằng anh đang ở đây.
Nghiêm Chân quay đầu nhìn, không giấu nổi nỗi hoang mang trong lúc quẫn bách, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, bà nội tôi xảy ra chuyện, tôi phải tới bệnh viện.”
“Tôi đã nghe thấy rồi.” Giọng Cố Hoài Việt trầm ấm, lại thấy thần sắc cô gái trước mặt càng thêm rối bời. “Để tôi đưa cô đến đó.”
“Hả?”
“Bệnh viện thành phố ở phía Đông, cách đây rất xa, đi ô tô nhanh hơn nhiều.”
Rõ ràng anh đã thấy bộ dạng cô lúc đến đây, điều này khiến cô khó xử. Nhưng đạp xe đạp đi quả thực rất mất thời gian, Nghiêm Chân cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc tới bệnh viện, thím Lý đang đứng đợi trước cửa, nhìn thấy Nghiêm Chân liền chạy ra đón.
Nghiêm Chân nắm chặt tay thím hỏi han: “Thím ơi, bà nội cháu sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, vừa tỉnh lại. Lúc nãy thím cũng lo cuống cả lên.”
Nghiêm Chân vội vã muốn vào trong, chợt thím Lý ngăn cô lại, nét mặt ngập ngừng có vẻ khó nói: “Thím nghĩ hay là cháu đừng vào vội.”
“Sao thế ạ?”
“Còn nhớ người mà lần trước thím giới thiệu cho cháu đi coi mắt không?”
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, Nghiêm Chân vội đáp: “Nhớ ạ.”
Thím Lý vỗ tay một cái, bảo: “Bà nội cháu nổi giận vì chuyện này đấy, mà cứ hễ tức giận là huyết áp lại tăng cao. Mà huyết áp hễ tăng cao, thì chẳng phải...”
Nghiêm Chân có phần sốt ruột: “Rốt cuộc là làm sao ạ?”
Chuyện là như sau, Nghiêm Chân nhờ thím Lý trông nom bà nội, hai người thường ngày rảnh rỗi vẫn hay ngồi nói với nhau những chuyện trong nhà ngoài ngõ. Hôm nay bà nội nhắc đến việc hôn nhân đại sự của cô, liền nhớ lại đối tượng lần trước cô đi coi mắt, mãi không nghe thấy cô đả động gì đến nên bà mới sốt ruột. Vì người là do thím Lý giới thiệu, bà bèn nhờ thím Lý gọi cho người ta.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói giọng thoái thác: “Cái cô này nom ra không hề có ý định kết hôn, tôi với cô ấy căn bản là trò chuyện không hợp.”
Lại là cái kiểu đó, trước đây bao nhiêu người đều bị từ chối như vậy rồi? Bà nội nghe xong liền bốc hỏa. Sau đó thì được đưa vào viện.
Nghiêm Chân dở khóc dở cười. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vẫn đẩy cửa bước vào.
Bà nội vẫn đang thiếp ngủ, Nghiêm Chân tiễn thím Lý về rồi ngồi xuống bên giường bà. Năm nay bà nội đã sáu mươi tám tuổi, nhưng không giống như những ông bà cụ cùng tuổi khác tóc bạc da mồi. Nhìn kĩ, tóc đen của bà còn nhiều lắm, bà vẫn luôn tự hào vì điều này. Nhưng mấy năm gần đây, vì cô, tóc bà nội đã bạc thêm nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, Nghiêm Chân thấy thật có lỗi với bà.
Cửa sổ phòng bệnh còn đang mở, gió lạnh từng cơn thổi bay tấm rèm ùa vào trong phòng, Nghiêm Chân bước đến trước cửa sổ định đóng lại thì nghe thấy tiếng bà nội nằm trên giường bệnh nói: “Đừng có đóng, để đó gió thổi cho hạ hỏa.”
Nghiêm Chân không biết phải làm sao, vẫn với tay cài chặt cửa sổ, tươi cười quay lại: “Nội, đã vào thu rồi, nội còn muốn bị cảm nữa à?”
Bà cụ hừ một tiếng: “Chết sớm cho khỏe, đỡ phải phiền não với mấy đứa tụi bay.”
“Bà nội.”
Cuối cùng vẫn cứ là cứng miệng mềm lòng, chốc lát sau bà nội đã nắm chặt tay cô, hết lời khuyên bảo: “Tiểu Chân, bà nội từng thề với bố con, nhất định sẽ nuôi nấng con khôn lớn nên người, nhìn thấy con lấy chồng sinh con. Nhưng mà nội năm nay đã sáu mươi tám tuổi rồi, con vẫn không chịu giúp nội được toại nguyện hay sao?”
Nghiêm Chân không nói nên lời. Phòng bệnh phút chốc chìm trong im lặng, tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới rõ rệt vô cùng.
Nghiêm Chân ngoảnh đầu nhìn, ngạc nhiên nhận ra người đến lại là phụ huynh của Cố Gia Minh – Cố Hoài Việt.
Bỗng chốc bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Cố Hoài Việt cũng hơi mất tự nhiên, nhưng cửa đã hé nửa, anh cũng chỉ đành bất chấp xông lên thôi: “Làm phiền cô Nghiêm rồi, cô để quên túi trên xe tôi.”
Nghiêm Chân nhất thời lúng túng, vội nhận lại túi của mình từ tay anh. Bà nội nhìn anh, đôi mắt mờ mịt phát sáng: “Tiểu Chân, ai đấy?”
“Đây là phụ huynh học sinh lớp con, tiện đường nên đưa con tới đây.” Cô biết bà nội đang nghĩ gì, vội vàng giải thích.
Quả nhiên, ánh mắt bà nội dần u ám lại. Cố Hoài Việt cũng từng bắt gặp ánh mắt như vậy của mẹ mình, quen thuộc đến độ thoáng nhìn là biết, cũng hiểu được thời điểm này không tiện ở lại lâu.
“Vậy tôi xin phép về trước đây, có gì sẽ liên lạc sau.” Lại quay qua nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh: “Bà cũng nghỉ ngơi chóng khỏe ạ.”
“Ừ, ừ...” Bà cụ ngán ngẩm đáp lời, nhìn bóng anh dần khuất xa mà dâng lên muộn phiền, tự mình lẩm bẩm: “Sao Tiểu Chân nhà tôi lại không gặp được người đàn ông như thế chứ?”
Nghiêm Chân cầm chiếc túi, nghe những lời bà nội nói, lặng lẽ thở dài.
***
Hoàn thành nhiệm vụ con trai giao cho, Cố Hoài Việt nhẹ nhõm hẳn, ra khỏi viện tranh thủ thời gian đúng lúc tiện đi đón Cố Gia Minh tan học về nhà.
Cố Gia Minh hết sức cảnh giác trước động thái này của ông bố: “Bố ơi, hôm nay bố làm sao thế?” Bỗng dưng lại tốt với cậu như vậy, chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra. Nên biết rằng, cậu rất hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ do chính bố lái xe đưa đón.
Cố Hoài Việt dở khóc dở cười gõ đầu cậu nhóc: “Có chuyện gì? Hả?”
Cậu bé ôm đầu, khuôn mặt bé bỏng bỗng chốc nhăn nhó: “Cô giáo tụi con từng bảo, một người bình thường chẳng thèm để tâm gì đến mình, đột nhiên lại quay đầu cười với mình thì chắc chắn là có âm mưu.” Cậu nói xong liền đứng với lên trước, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt thủ trưởng, nói rõ ràng từng chữ: “Chắc chắn bố đã làm chuyện gì có lỗi với con rồi. Bố nói đi, có phải bố lại định bỏ rơi con về thành phố B không?”
Khóe môi Cố Hoài Việt hơi mím lại, nghiêng người qua xoa đầu con trai: “Lần này bố sẽ ở thêm vài ngày, thế nên con không phải lo.”
Cố Gia Minh dẩu môi lên: “Bố nói lời có giữ lời không đấy?”
Cố Hoài Việt lập tức cam đoan: “Lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cho con.”
Tay vuốt ve mái tóc cậu bé, Cố Hoài Việt thoáng chút thất thần. Xem ra anh đã tạo ấn tượng xấu trong lòng con mất rồi, cũng khó cho anh cả năm chẳng mấy khi ở nhà, con trai khi gặp anh lại vẫn thân thiết đến vậy.
Mượn lời mẹ anh nói, Gia Minh bám anh như thế là bởi cậu bé không có mẹ, chỉ có bố thôi. Có một người mẹ chăm sóc cậu sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên anh hiểu ý của mẹ, nhưng lần nào cũng chỉ cười trừ cho qua. Đến giờ thì mẹ anh cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu thúc ép anh kết hôn, trước mắt tiệc mừng thọ ông cụ nhà chính là Hồng Môn Yến[1] của anh.
[1] Thời Hán Sở tranh hùng, Phạm Tăng đã bày ra bữa tiệc Hồng Môn Yến nhằm giúp Hạng Vũ ám hại Lưu Bang. Từ đó có điển tích này, ám chỉ việc bày tiệc chiêu đãi nhưng đằng sau lại ẩn chứa mưu đồ thâm hiểm.
Phải đi đâu tìm ra một đối tượng phù hợp để dắt về lấy lệ cho qua lễ mừng thọ bây giờ? Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Cố Gia Minh cũng đau đầu, ngồi trên ghế mặt nhăn mày nhó: “Bố ơi, hôm nay cô giáo Ngữ văn của tụi con ra một đề bài.”
“Sao? Gặp phải khó khăn không hoàn thành được nhiệm vụ à?”
“Vâng.” Cố Gia Minh đưa bàn tay bụ bẫm lên ôm mặt rầu rĩ, tiếng thở dài thốt ra qua kẽ tay.
Nghiêm trọng vậy sao? Anh nhướng mày: “Đề bài là gì?”
“Mẹ của em.”
Cố Hoài Việt hơi ngẩn người: “Cô giáo Ngữ văn của các con là ai vậy?”
“Là cô Nghiêm.” Cậu bé lanh lảnh trả lời, “Cô chủ nhiệm của tụi con ấy.”
Nghiêm Chân. Cố Hoài Việt bất chợt nhắc thầm tên cô.
***
Nằm viện ba ngày, Nghiêm Chân mới đưa bà nội về nhà, tuy bà cụ còn chưa hết giận nhưng cũng hết cách với cô cháu gái bướng bỉnh. Phía bên bà nội thấy thoải mái , hiển nhiên Nghiêm Chân cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều, thời gian rảnh rỗi lại chợt nhớ tới Cố Hoài Việt. Lần trước vì gấp gáp, vừa tới bệnh viện cô đã vội xuống xe, quên cả túi không cầm, đến một câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.
Chuyện này về tình về lý đều không được, lưỡng lự chốc lát, Nghiêm Chân vẫn bấm số gọi cho Cố Hoài Việt, điều khiến cô bất ngờ là không ai bắt máy. Nghĩ chắc là không tiện, Nghiêm Chân đành ngắt điện thoại, nhìn chồng vở bài tập chất trên bàn, tĩnh tâm lại bắt tay vào làm việc.
Nghiêm Chân dạy lớp một, với cô, việc chữa bài cho các em học sinh chẳng hề đơn điệu nhàm chán, mà ngược lại, lối tư duy đơn giản ngây ngô khiến người lớn không sao lường trước được, cùng những lỗi chính tả nho nhỏ mà bọn trẻ mắc phải thường khiến Nghiêm Chân không thể nhịn cười.
Lấy bài văn trên tay mà cô đang sửa làm ví dụ, từng con chữ nghuệch ngoạc bị miễn cưỡng dồn ép vào hàng vào lối, thỉnh thoảng còn xuất hiện phiên âm thay cho chữ viết, cô tỉ mẩn dịch lại bài văn có tựa đề “Mẹ của em” này: “Thưa cô, bài văn này làm khó con quá. Mẹ con đã mất từ rất lâu, rất lâu rồi. Bà nội bảo mẹ đã hóa thành con chim nhỏ bay đi, con chẳng tin đâu, trẻ con cũng không dễ lừa gạt thế nhé. Nhưng mà, thủ trưởng nói rằng, cô giáo đã giao nhiệm vụ thì con phải gắng sức hoàn thành. Vậy nên thưa cô, cô thật sự làm khó con quá.”
Đọc xong, khóe môi Nghiêm Chân khẽ cong lên. Cô nhìn ba chữ “Cố Gia Minh” viết ở trên, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh khi cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy rồi lại than ngắn thở dài nói “Bố con làm trong quân đội đấy ạ”, không khỏi bật cười, đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Làm khó cậu bé như vậy, phải chăng người làm giáo viên như cô cũng nên biểu thị gì đó? Suy nghĩ một lát, Nghiêm Chân khoanh tròn một bông hoa nhỏ bên dưới. Sắc màu tươi rói, hệt như đôi má hồng hồng của những đứa trẻ.
Cậu bé Cố Gia Minh cũng rất thích thú. Bài văn của cậu nhận được một bông hoa màu đỏ cơ đấy! Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu bé, thế là cậu lại càng khoái chí, tan học về vừa vào đến cửa đã bắt đầu ồn ào.
Bà nội Lý Uyển và thím út Lương Hòa đều cười tít khen ngợi cậu, duy chỉ có Cố Hoài Việt cầm lấy quyển vở trong tay cậu xem qua, quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc ý ngời ngời của cậu bé, tên nhóc này nhìn đâu ra được cái bộ dạng bị làm khó chứ. Anh gõ lên đầu cậu nhóc: “Lần sau không được phép làm qua quýt thế này nữa, tính theo tiêu chuẩn của bố thì văn của con không đạt.”
Cậu bé bĩu môi: “Cô Nghiêm chẳng ác như bố đâu.”
Vừa đúng lúc chị Trương đã làm xong bánh sữa bơ, cậu bé nguẩy mông chạy tót đi ăn. Cố Hoài Việt cười đi lên lầu.
Hôm nay anh ra ngoài cả ngày, ở Sư đoàn có người lính gặp sự cố trong cuộc thi tuyển của Binh chủng Đặc công, được đưa đến bệnh viện gần nhất ở thành phố C, anh thay mặt Sư đoàn đến thăm hỏi. Di động lại để ở nhà, cầm lên xem thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của Nghiêm Chân. Cố Hoài Việt bất giác nhíu mày, gọi lại cho cô. Đầu kia bắt máy rất nhanh, thậm chí khi anh còn chưa kịp nghĩ xem sẽ mở lời ra sao thì tiếng “A lô” nhẹ nhàng của cô đã truyền tới.
“Chào cô Nghiêm, tôi là bố của Gia Minh.”
Nghe giọng nói trầm ấm trong điện thoại, Nghiêm Chân hơi ngẩn người. Cô vội bắt máy, không kịp nhìn xem ai gọi đến. “À, chào anh.” Cô chật vật mới cất được tiếng chào, chắc anh thấy có cuộc gọi nhỡ nên mới gọi lại cho cô, “Chiều này tôi có gọi điện thoại cho anh, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là muốn cảm ơn anh ấy mà.”
Cố Hoài Việt nghe vậy mỉm cười: “Không có gì, sức khỏe của bà cụ vẫn ổn chứ?”
“Vâng, cũng hồi phục nhiều rồi.”
“Thế thì tốt.”
Nói hết mấy câu xã giao, hai bên đều cùng im lặng. Đúng lúc Nghiêm Chân muốn nói thêm, chợt nghe thấy tiếng cậu bé reo vui ở đầu bên kia vọng tới: “Bố ơi, ông về rồi, xuống ăn cơm thôi!”
Nghiêm Chân nghe thấy thế nở nụ cười: “Vậy thôi, tôi cúp máy đây.”
“Được.” Cố Hoài Việt vội đáp, nhưng xoay người nhìn thấy dưới lầu ông Cố đang bế bổng cậu bé Cố Gia Minh lên anh lại chợt nhớ ra chuyện gì, tức tốc gọi Nghiêm Chân ở đầu bên kia đang chuẩn bị cúp máy, “Đợi đã.”
“Sao vậy?” Nghiêm Chân bị tiếng gọi bất chợt của anh làm cho giật mình.
Âm thanh vừa rồi tựa như vô thức bật ra, chính bản thân Cố Hoài Việt cũng bất ngờ. Anh bóp trán, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tôi muốn nhờ cô giáo Nghiêm giúp một việc.”
“Nhưng phải tìm cho Gia Minh một người mẹ đi thôi.” Cố Hoài Ninh cân nhắc lời nói, chậm rãi tiếp tục: “Mẹ của Gia Minh mất đã lâu rồi. Bản thân anh thế nào em không biết, nhưng con trẻ cứ thiếu mẹ mãi thì không được đâu.” Anh đã làm bố nên càng hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của việc có một gia đình hoàn chỉnh đối với đứa trẻ quan trọng thế nào.
Cố Hoài Việt nghe vậy cúi đầu cười, gảy chiếc nút trên nắp ấm trà, nét mặt ngơ ngẩn. Cũng khó cho cậu em này của anh, ngày thường ít nói lại phải hao tâm tổn tứ lên tiếng khuyên nhủ anh như vậy. Chỉ là, không phải ai cũng hiểu được tâm tư của anh. Những điều đã chôn kín trong lòng, đến chính bản thân anh cũng không muốn khơi dậy.
“Hay là, anh đợi mẹ sắp đặt cho đấy?”
Đây thì lại là tin mới. Cố Hoài Việt hỏi, “Sao? Bà cụ lại nghĩ ra chiêu trò gì đối phó anh à?”
“Thứ ba tuần sau là sinh nhật ông cụ, ý mẹ là định tổ chức một bữa tiệc tại nhà, mời hết những người có thể mời tới. Nghe bảo lần này khách mời quan trọng là Tổng tham mưu trưởng Thẩm Nhất Minh. Anh chưa quên cô con gái út của chú ấy chứ hả?”
Hiển nhiên Cố Hoài Việt còn nhớ: “Đã rõ. Anh sẽ chuẩn bị.”
Trao đổi qua loa mấy câu, Cố Hoài Việt trở về phòng trên lầu hai, cậu con trai Cố Gia Minh đã ngủ, căn phòng chỉ còn bật một ngọn đèn tường, ánh đèn vàng tỏa ra không gian một mảng sáng dịu nhẹ. Trên giường, cậu bé đã say giấc, hai chân kẹp gối, tư thế nằm lộn xộn.
Anh bước nhanh vài bước đến dém chăn cho con, không ngờ cậu bé lại dần tỉnh giấc, đôi mắt đen láy còn mơ màng ngủ trong phút chốc bắt gặp hình ảnh người ở trước mắt. Cậu cuộn tròn người lại, cuối cùng hừ khẽ một tiếng, xoay người ngủ tiếp, hoàn toàn không để ý tới anh.
Cố Hoài Việt bật cười, nằm xuống cạnh con: “Cố Gia Minh, vẫn còn giận bố à?”
Trả lời anh là một giọng nói khàn khàn: “Ngủ rồi.”
Rõ ràng là không chịu nghe lời dỗ dành, Cố Hoài Việt ôm trán: “Thế con ngủ tiếp đi. Thủ trưởng bố đây chiều mai bay...”
Đúng theo dự tính, cậu bé quay ngoắt lại, ánh mắt tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt đắc ý của thủ trưởng.
Cố Hoài Việt tươi cười, ôm con vào lòng, ôn tồn nói: “Lần tới lớp con họp phụ huynh vào lúc nào?”
Cố Gia Minh bĩu môi: “Lần sau không cho bố đi nữa. Cứ để chú út đi.”
“Thế làm sao được.” Anh cụng đầu vào trán con, vỗ về: “Hay là mấy hôm nữa bố sắp xếp thời gian đi gặp cô giáo con, giải thích với cô nhé?”
“Thế thì cô sẽ biết người đi họp hôm đó không phải là bố à?”
“Không sao. Chuyện đấy cứ để bố lo.” Cố Hoài Việt cam đoan. Đến lúc này, cậu bé mới miễn cưỡng tha thứ cho anh, chui vào vòng tay anh, ngủ ngon lành. Ngắm khuôn mặt cậu bé non nớt ngây thơ, ánh mắt của Cố Hoài Việt cũng dần trở nên ôn hòa.
***
Vừa kết thúc một tiết dạy, Nghiêm Chân phủi phủi bụi phấn bám trên người, đi về phía phòng giáo viên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời tỏa ánh vàng rực rỡ, xua tan không khí lạnh lẽo mà những cơn mưa tầm tã mấy ngày qua đem tới. Nghiêm Chân mở toang cửa sổ để ánh nắng rọi vào. Các thầy cô trong phòng đều đang trên lớp, bầu không khí yên tĩnh hiếm hoi khiến cô cảm thấy khoan khoái vô cùng. Đột nhiên, chiếc di động trong ngăn bàn bỗng đổ chuông.
Nghiêm Chân lấy ra xem, một dãy số trông khá quen thuộc: “A lô!”
“Chào cô, tôi là phụ huynh em Cố Gia Minh.”
“Chào anh.”
“Tới đây, cô Nghiêm có thời gian không, tôi muốn tới trường hỏi thăm một chút.” Giọng nói trầm ấm này nghe thật dễ chịu.
Nghiêm Chân hơi bất ngờ: “Vâng, từ thứ hai tới thứ sáu tôi đều ở trường. Có chuyện gì sao ạ?”
Đầu kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Buổi họp phụ huynh lần trước, vì một số lý do mà tôi không đến được. Nên muốn tìm lúc nào đó gặp cô Nghiêm để trao đổi.”
Nghiêm Chân ngạc nhiên: “Người lần trước đeo quân hàm Trung tá đó, không phải anh sao?”
“Đó là em trai tôi.”
Thì ra bố của Cố Gia Minh lại là người khác, đúng là phức tạp thật. Nghiêm Chân lặng im một thoáng, nói: “Được, hôm nay đã là thứ sáu rồi, vậy để thứ hai đi. Có tiện cho anh không?”
Cố Hoài Việt đồng ý không do dự, chuyện này đã quyết như vậy.
Có điều cậu bé Cố Gia Minh vẫn giữ bộ mặt thiểu não: “Chưa biết chừng đến lúc ấy bố lại có việc.”
“Không đâu, bố hứa!” Anh xoa đầu con trai, đi về phía phòng khách.
Bà Lý Uyển nhìn anh không nhịn được phải nói một câu: “Con tự đếm xem, con đi họp được cho Gia Minh mấy bận, khó khăn lắm lần này mới đồng ý, mà đến cuối cùng vẫn là người khác đi thay!”
Cố Hoài Việt chỉ cười không đáp.
Nghĩ kĩ lại, quả thực anh nợ con trai không ít, vậy nên lần này phải thể hiện cho thật tốt.
***
Thứ hai.
Nghiêm Chân có tiết đầu buổi sáng, nhưng vì đồng hồ báo thức đình công, cô vội đến được trường đã sắp đến giờ vào lớp.
Lúc vào phòng giáo viên, cô Lý ở bàn đối diện đang dặm lại lớp phấn trang điểm, lúc ánh mắt quét qua Nghiêm Chân chợt hỏi nhỏ: “Cô Nghiêm, sao mặt cô nhợt nhạt thế?”
“Thế à?” Nhận chiếc gương từ tay cô Lý, Nghiêm Chân soi lại tỉ mỉ một lát, trả chiếc gương lại, “Lúc sáng đi vội quá, chưa kịp trang điểm.”
Cô Lý bĩu môi: “Vậy không được đâu nhé. Phụ nữ mà không giữ gìn cẩn thận, chăm sóc tử tế thì chóng già lắm. Vả lại, làm giáo viên như chúng ta, ngày ngày đi ra đi vào cả người dính toàn bụi phấn, càng phải chú ý hơn. Phải rồi, cô Nghiêm này, cuối tuần có rảnh không? Chúng ta đi spa nhé?”
Nghiêm Chân khẽ chau mày, rất nhanh liền mỉm cười: “Không được rồi, cuối tuần tôi còn có việc.”
“Hả?” Cô Lý ngạc nhiên, “Việc gì thế?”
“Làm gia sư ấy mà.” Nghiêm Chân trả lời ngắn gọn, rút tập sách trong ngăn bàn ra, “Không còn sớm nữa, tôi lên lớp trước đây.”
Cô Lý nhìn theo bóng cô đã đi xa, không nhịn được lầm bầm: “Dạy Ngữ văn thì làm được gia sư gì?”
Đúng là Nghiêm Chân dạy Ngữ văn, nhưng khi làm gia sư ở bên ngoài, Văn, Toán, Ngoại ngữ cô đều dạy được cả. Hơn nữa, còn nhận dạy kèm hai học sinh, mỗi dịp cuối tuần đều kín lịch. Bà nội sợ cô vất vả quá sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, mấy lần khuyên cô đừng làm thêm nữa, nhà cửa chưa cần mua vội. Nhưng Nghiêm Chân chỉ mỉm cười đáp lại, hôm sau vẫn cứ đi tiếp, không chịu nghỉ ngơi.
Trong lớp học sinh đã có mặt đông đủ, không khí rất sôi nổi. Qua mấy ngày cuối tuần, đến lúc đi học các em nhỏ đều hăng hái trò chuyện với bạn bè. Nghiêm Chân để mắt nhìn qua Cố Gia Minh, chỉ thấy cậu bé đang ngồi tại chỗ mình, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội lệch, cười hi hi rất đáng yêu, còn Lâm Tử đằng sau cậu bé trông lại ỉu xìu. Chắc hẳn bạn nhỏ Cố này đã thông cáo rộng khắp chuyện bố mình trở về, lúc này đang đắc ý đây. Khóe môi cô khẽ cong lên, với trẻ con thì bố chính là cả bầu trời. Chúng có thể không biết họp phụ huynh có ý nghĩa gì, chỉ cần đọ xem bố của siêu phàm hơn, giống anh hùng hơn.
Nghiêm Chân còn nhớ, trong một bài tập làm văn, Cố Gia Minh đã viết thế này: “Bố của em là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất!” Xem ra bố có vị trí rất lớn trong lòng cậu bé, cũng khó trách cậu lại đánh nhau với Lâm Tử chỉ vì một câu nói như thế.
Hết giờ dạy, Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt, ở đầu dây bên kia anh lịch thiệp hỏi cô có tiện gặp hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn liền hẹn gặp cô ở một quán cafe gần trường.
Ngắt máy, Nghiêm Chân thấy hơi khó hiểu. Quán cafe ư? Gặp giáo viên thì gặp ở trường không phải thích hợp hơn sao? Xem ra quả thực vị phụ huynh này không hay gặp giáo viên cho lắm. Nghĩ vậy, Nghiêm Chân khẽ mỉm cười.
Theo giờ đã hẹn. Nghiêm Chân đến quan cafe.
Do đã biết trước thân phận của đối phương, nên vừa vào cửa là Nghiêm Chân lập tức đảo mắt nhìn quanh, không ngờ kết quả lại khiến cô có chút bất ngờ. Giữa những người trong quán, cô không hề thấy ai mặc quân phục.
Còn đang ngơ ngác thì một người đàn ông ăn mặc bình thường đón lấy ánh mắt cô đứng dậy, diện mạo khôi ngô, vóc dáng cao gầy, bước đi đường hoàng. Nhìn anh, Nghiêm Chân vô thức đoán định người này chính là bố của Cố Gia Minh, và lời nói của người đàn ông kia cũng vừa lúc chứng minh suy đoán của cô. “Chào cô.” Anh nói.
Nghiêm Chân mỉm cười, giơ tay phải ra bắt tay anh: “Chào anh.”
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Chân gọi một tách cafe, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, thấy một tách hồng trà đang tỏa ra hơi nóng.
Cố Hoài Việt cúi đầu nhấp một ngụm trà, cơn đau âm ỉ trong dạ dày dịu đi ít nhiều. Trưa nay có một bữa tiệc, anh không tránh được nên đã uống chút rượu. Rượu mạnh làm cho dạ dày anh vốn có vấn đề trở nên khó chịu vô cùng.
Anh đặt tách trà xuống, nhìn Nghiêm Chân đang ngồi đối diện. Một cô gái trẻ tuổi, khoác trên người bộ đồng phục, nét mặt rất trầm tĩnh như đang đợi anh mở lời. “Cô Nghiêm thứ lỗi, đã làm mất thời gian của cô.”
Nghiêm Chân lắc đầu: “Không sao, tiếp phụ huynh tới thăm hỏi cũng là công việc của giáo viên chúng tôi.”
Cố Hoài Việt khẽ cười, trên người anh tỏa ra nét oai nghiêm sắc sảo. Xuất thân là lính như anh rất khó để có thể dễ dàng trở nên ôn hòa, điều này bản thân anh không hay biết, nhưng người ngồi đối diện là Nghiêm Chân lại cảm nhận được rõ ràng, bởi lúc này đây cô đang thấy có chút bất an.
“Gia Minh từ bé đã nghịch ngợm, chắc đã gây ra cho cô nhiều phiền toái phải không?”
“Em Cố Gia Minh có hơi nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh, được bạn bè quý mến lắm.”
Cố Hoài Việt ngoài mặt thì cười, trong lòng lại hừ một tiếng. Thằng oắt con miệng dẻo quẹo, giỏi nhất là làm cho người xung quanh cảm thấy ngọt ngào lâng lâng. Chuyện trò thêm một lúc, Cố Hoài Việt đã phần nào nắm rõ thành tích của nhóc con nhà mình. Anh đặt hai tay trên gối, vẫn giữ tư thế nghiêm nghị, nói: “Tôi đi lính ở xa, cả năm không mấy khi ở nhà, dạy con không được đến nơi đến chốn. Vậy nên, phải phiền cô giáo nhiều hơn rồi.”
“Người lính gìn giữ biên cương bảo vệ Tổ quốc, điều này tôi có thể hiểu.” Nghiêm Chân tươi cười, mà lời nói lại chợt trở nên bén nhọn, “Nhưng cứ luôn khiến con trẻ thất vọng cũng không hay, anh không có thời gian, mẹ của Gia Minh cũng không có thời gian sao ạ?”
Anh lặng đi một chốc, rồi cho cô câu trả lời: “Thật xin lỗi, nhưng mẹ của Gia Minh đã qua đời rồi.”
Nghiêm Chân sửng sốt, cô nhận lớp đã một thời gian, nhưng với tình huống như thế này thực sự cô vẫn chưa sâu sát tìm hiểu. Đúng lúc cô bối rối không thôi thì chiếc điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô nhìn Cố Hoài Việt rồi quay đi nghe điện.
Là điện thoại của thím Lý nhà đối diện. Do bà nội không khỏe, lúc cô không có nhà thường nhờ thím Lý chăm nom giúp. Lúc thấy số gọi đến, mí mắt Nghiêm Chân đột nhiên giật giật, mà ở bên đầu kia giọng nói chói tai của thím Lý cũng đã biến dự cảm của cô thành sự thật, “Tiểu Chân à? Bà nội cháu lại bị tăng huyết áp rồi, giờ đang ở trong bệnh viện thành phố. Cháu tới ngay đi!”
Ngắt máy, Nghiêm Chân lập tức đứng bật dậy, vơ vội túi chuẩn bị đi ra ngoài. Chợt có bàn tay nắm lấy tay cô, nhắc nhở cô rằng anh đang ở đây.
Nghiêm Chân quay đầu nhìn, không giấu nổi nỗi hoang mang trong lúc quẫn bách, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, bà nội tôi xảy ra chuyện, tôi phải tới bệnh viện.”
“Tôi đã nghe thấy rồi.” Giọng Cố Hoài Việt trầm ấm, lại thấy thần sắc cô gái trước mặt càng thêm rối bời. “Để tôi đưa cô đến đó.”
“Hả?”
“Bệnh viện thành phố ở phía Đông, cách đây rất xa, đi ô tô nhanh hơn nhiều.”
Rõ ràng anh đã thấy bộ dạng cô lúc đến đây, điều này khiến cô khó xử. Nhưng đạp xe đạp đi quả thực rất mất thời gian, Nghiêm Chân cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc tới bệnh viện, thím Lý đang đứng đợi trước cửa, nhìn thấy Nghiêm Chân liền chạy ra đón.
Nghiêm Chân nắm chặt tay thím hỏi han: “Thím ơi, bà nội cháu sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, vừa tỉnh lại. Lúc nãy thím cũng lo cuống cả lên.”
Nghiêm Chân vội vã muốn vào trong, chợt thím Lý ngăn cô lại, nét mặt ngập ngừng có vẻ khó nói: “Thím nghĩ hay là cháu đừng vào vội.”
“Sao thế ạ?”
“Còn nhớ người mà lần trước thím giới thiệu cho cháu đi coi mắt không?”
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, Nghiêm Chân vội đáp: “Nhớ ạ.”
Thím Lý vỗ tay một cái, bảo: “Bà nội cháu nổi giận vì chuyện này đấy, mà cứ hễ tức giận là huyết áp lại tăng cao. Mà huyết áp hễ tăng cao, thì chẳng phải...”
Nghiêm Chân có phần sốt ruột: “Rốt cuộc là làm sao ạ?”
Chuyện là như sau, Nghiêm Chân nhờ thím Lý trông nom bà nội, hai người thường ngày rảnh rỗi vẫn hay ngồi nói với nhau những chuyện trong nhà ngoài ngõ. Hôm nay bà nội nhắc đến việc hôn nhân đại sự của cô, liền nhớ lại đối tượng lần trước cô đi coi mắt, mãi không nghe thấy cô đả động gì đến nên bà mới sốt ruột. Vì người là do thím Lý giới thiệu, bà bèn nhờ thím Lý gọi cho người ta.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói giọng thoái thác: “Cái cô này nom ra không hề có ý định kết hôn, tôi với cô ấy căn bản là trò chuyện không hợp.”
Lại là cái kiểu đó, trước đây bao nhiêu người đều bị từ chối như vậy rồi? Bà nội nghe xong liền bốc hỏa. Sau đó thì được đưa vào viện.
Nghiêm Chân dở khóc dở cười. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vẫn đẩy cửa bước vào.
Bà nội vẫn đang thiếp ngủ, Nghiêm Chân tiễn thím Lý về rồi ngồi xuống bên giường bà. Năm nay bà nội đã sáu mươi tám tuổi, nhưng không giống như những ông bà cụ cùng tuổi khác tóc bạc da mồi. Nhìn kĩ, tóc đen của bà còn nhiều lắm, bà vẫn luôn tự hào vì điều này. Nhưng mấy năm gần đây, vì cô, tóc bà nội đã bạc thêm nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, Nghiêm Chân thấy thật có lỗi với bà.
Cửa sổ phòng bệnh còn đang mở, gió lạnh từng cơn thổi bay tấm rèm ùa vào trong phòng, Nghiêm Chân bước đến trước cửa sổ định đóng lại thì nghe thấy tiếng bà nội nằm trên giường bệnh nói: “Đừng có đóng, để đó gió thổi cho hạ hỏa.”
Nghiêm Chân không biết phải làm sao, vẫn với tay cài chặt cửa sổ, tươi cười quay lại: “Nội, đã vào thu rồi, nội còn muốn bị cảm nữa à?”
Bà cụ hừ một tiếng: “Chết sớm cho khỏe, đỡ phải phiền não với mấy đứa tụi bay.”
“Bà nội.”
Cuối cùng vẫn cứ là cứng miệng mềm lòng, chốc lát sau bà nội đã nắm chặt tay cô, hết lời khuyên bảo: “Tiểu Chân, bà nội từng thề với bố con, nhất định sẽ nuôi nấng con khôn lớn nên người, nhìn thấy con lấy chồng sinh con. Nhưng mà nội năm nay đã sáu mươi tám tuổi rồi, con vẫn không chịu giúp nội được toại nguyện hay sao?”
Nghiêm Chân không nói nên lời. Phòng bệnh phút chốc chìm trong im lặng, tiếng gõ cửa từ ngoài truyền tới rõ rệt vô cùng.
Nghiêm Chân ngoảnh đầu nhìn, ngạc nhiên nhận ra người đến lại là phụ huynh của Cố Gia Minh – Cố Hoài Việt.
Bỗng chốc bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Cố Hoài Việt cũng hơi mất tự nhiên, nhưng cửa đã hé nửa, anh cũng chỉ đành bất chấp xông lên thôi: “Làm phiền cô Nghiêm rồi, cô để quên túi trên xe tôi.”
Nghiêm Chân nhất thời lúng túng, vội nhận lại túi của mình từ tay anh. Bà nội nhìn anh, đôi mắt mờ mịt phát sáng: “Tiểu Chân, ai đấy?”
“Đây là phụ huynh học sinh lớp con, tiện đường nên đưa con tới đây.” Cô biết bà nội đang nghĩ gì, vội vàng giải thích.
Quả nhiên, ánh mắt bà nội dần u ám lại. Cố Hoài Việt cũng từng bắt gặp ánh mắt như vậy của mẹ mình, quen thuộc đến độ thoáng nhìn là biết, cũng hiểu được thời điểm này không tiện ở lại lâu.
“Vậy tôi xin phép về trước đây, có gì sẽ liên lạc sau.” Lại quay qua nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh: “Bà cũng nghỉ ngơi chóng khỏe ạ.”
“Ừ, ừ...” Bà cụ ngán ngẩm đáp lời, nhìn bóng anh dần khuất xa mà dâng lên muộn phiền, tự mình lẩm bẩm: “Sao Tiểu Chân nhà tôi lại không gặp được người đàn ông như thế chứ?”
Nghiêm Chân cầm chiếc túi, nghe những lời bà nội nói, lặng lẽ thở dài.
***
Hoàn thành nhiệm vụ con trai giao cho, Cố Hoài Việt nhẹ nhõm hẳn, ra khỏi viện tranh thủ thời gian đúng lúc tiện đi đón Cố Gia Minh tan học về nhà.
Cố Gia Minh hết sức cảnh giác trước động thái này của ông bố: “Bố ơi, hôm nay bố làm sao thế?” Bỗng dưng lại tốt với cậu như vậy, chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra. Nên biết rằng, cậu rất hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ do chính bố lái xe đưa đón.
Cố Hoài Việt dở khóc dở cười gõ đầu cậu nhóc: “Có chuyện gì? Hả?”
Cậu bé ôm đầu, khuôn mặt bé bỏng bỗng chốc nhăn nhó: “Cô giáo tụi con từng bảo, một người bình thường chẳng thèm để tâm gì đến mình, đột nhiên lại quay đầu cười với mình thì chắc chắn là có âm mưu.” Cậu nói xong liền đứng với lên trước, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt thủ trưởng, nói rõ ràng từng chữ: “Chắc chắn bố đã làm chuyện gì có lỗi với con rồi. Bố nói đi, có phải bố lại định bỏ rơi con về thành phố B không?”
Khóe môi Cố Hoài Việt hơi mím lại, nghiêng người qua xoa đầu con trai: “Lần này bố sẽ ở thêm vài ngày, thế nên con không phải lo.”
Cố Gia Minh dẩu môi lên: “Bố nói lời có giữ lời không đấy?”
Cố Hoài Việt lập tức cam đoan: “Lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cho con.”
Tay vuốt ve mái tóc cậu bé, Cố Hoài Việt thoáng chút thất thần. Xem ra anh đã tạo ấn tượng xấu trong lòng con mất rồi, cũng khó cho anh cả năm chẳng mấy khi ở nhà, con trai khi gặp anh lại vẫn thân thiết đến vậy.
Mượn lời mẹ anh nói, Gia Minh bám anh như thế là bởi cậu bé không có mẹ, chỉ có bố thôi. Có một người mẹ chăm sóc cậu sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên anh hiểu ý của mẹ, nhưng lần nào cũng chỉ cười trừ cho qua. Đến giờ thì mẹ anh cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu thúc ép anh kết hôn, trước mắt tiệc mừng thọ ông cụ nhà chính là Hồng Môn Yến[1] của anh.
[1] Thời Hán Sở tranh hùng, Phạm Tăng đã bày ra bữa tiệc Hồng Môn Yến nhằm giúp Hạng Vũ ám hại Lưu Bang. Từ đó có điển tích này, ám chỉ việc bày tiệc chiêu đãi nhưng đằng sau lại ẩn chứa mưu đồ thâm hiểm.
Phải đi đâu tìm ra một đối tượng phù hợp để dắt về lấy lệ cho qua lễ mừng thọ bây giờ? Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Cố Gia Minh cũng đau đầu, ngồi trên ghế mặt nhăn mày nhó: “Bố ơi, hôm nay cô giáo Ngữ văn của tụi con ra một đề bài.”
“Sao? Gặp phải khó khăn không hoàn thành được nhiệm vụ à?”
“Vâng.” Cố Gia Minh đưa bàn tay bụ bẫm lên ôm mặt rầu rĩ, tiếng thở dài thốt ra qua kẽ tay.
Nghiêm trọng vậy sao? Anh nhướng mày: “Đề bài là gì?”
“Mẹ của em.”
Cố Hoài Việt hơi ngẩn người: “Cô giáo Ngữ văn của các con là ai vậy?”
“Là cô Nghiêm.” Cậu bé lanh lảnh trả lời, “Cô chủ nhiệm của tụi con ấy.”
Nghiêm Chân. Cố Hoài Việt bất chợt nhắc thầm tên cô.
***
Nằm viện ba ngày, Nghiêm Chân mới đưa bà nội về nhà, tuy bà cụ còn chưa hết giận nhưng cũng hết cách với cô cháu gái bướng bỉnh. Phía bên bà nội thấy thoải mái , hiển nhiên Nghiêm Chân cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều, thời gian rảnh rỗi lại chợt nhớ tới Cố Hoài Việt. Lần trước vì gấp gáp, vừa tới bệnh viện cô đã vội xuống xe, quên cả túi không cầm, đến một câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.
Chuyện này về tình về lý đều không được, lưỡng lự chốc lát, Nghiêm Chân vẫn bấm số gọi cho Cố Hoài Việt, điều khiến cô bất ngờ là không ai bắt máy. Nghĩ chắc là không tiện, Nghiêm Chân đành ngắt điện thoại, nhìn chồng vở bài tập chất trên bàn, tĩnh tâm lại bắt tay vào làm việc.
Nghiêm Chân dạy lớp một, với cô, việc chữa bài cho các em học sinh chẳng hề đơn điệu nhàm chán, mà ngược lại, lối tư duy đơn giản ngây ngô khiến người lớn không sao lường trước được, cùng những lỗi chính tả nho nhỏ mà bọn trẻ mắc phải thường khiến Nghiêm Chân không thể nhịn cười.
Lấy bài văn trên tay mà cô đang sửa làm ví dụ, từng con chữ nghuệch ngoạc bị miễn cưỡng dồn ép vào hàng vào lối, thỉnh thoảng còn xuất hiện phiên âm thay cho chữ viết, cô tỉ mẩn dịch lại bài văn có tựa đề “Mẹ của em” này: “Thưa cô, bài văn này làm khó con quá. Mẹ con đã mất từ rất lâu, rất lâu rồi. Bà nội bảo mẹ đã hóa thành con chim nhỏ bay đi, con chẳng tin đâu, trẻ con cũng không dễ lừa gạt thế nhé. Nhưng mà, thủ trưởng nói rằng, cô giáo đã giao nhiệm vụ thì con phải gắng sức hoàn thành. Vậy nên thưa cô, cô thật sự làm khó con quá.”
Đọc xong, khóe môi Nghiêm Chân khẽ cong lên. Cô nhìn ba chữ “Cố Gia Minh” viết ở trên, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh khi cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy rồi lại than ngắn thở dài nói “Bố con làm trong quân đội đấy ạ”, không khỏi bật cười, đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Làm khó cậu bé như vậy, phải chăng người làm giáo viên như cô cũng nên biểu thị gì đó? Suy nghĩ một lát, Nghiêm Chân khoanh tròn một bông hoa nhỏ bên dưới. Sắc màu tươi rói, hệt như đôi má hồng hồng của những đứa trẻ.
Cậu bé Cố Gia Minh cũng rất thích thú. Bài văn của cậu nhận được một bông hoa màu đỏ cơ đấy! Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu bé, thế là cậu lại càng khoái chí, tan học về vừa vào đến cửa đã bắt đầu ồn ào.
Bà nội Lý Uyển và thím út Lương Hòa đều cười tít khen ngợi cậu, duy chỉ có Cố Hoài Việt cầm lấy quyển vở trong tay cậu xem qua, quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc ý ngời ngời của cậu bé, tên nhóc này nhìn đâu ra được cái bộ dạng bị làm khó chứ. Anh gõ lên đầu cậu nhóc: “Lần sau không được phép làm qua quýt thế này nữa, tính theo tiêu chuẩn của bố thì văn của con không đạt.”
Cậu bé bĩu môi: “Cô Nghiêm chẳng ác như bố đâu.”
Vừa đúng lúc chị Trương đã làm xong bánh sữa bơ, cậu bé nguẩy mông chạy tót đi ăn. Cố Hoài Việt cười đi lên lầu.
Hôm nay anh ra ngoài cả ngày, ở Sư đoàn có người lính gặp sự cố trong cuộc thi tuyển của Binh chủng Đặc công, được đưa đến bệnh viện gần nhất ở thành phố C, anh thay mặt Sư đoàn đến thăm hỏi. Di động lại để ở nhà, cầm lên xem thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của Nghiêm Chân. Cố Hoài Việt bất giác nhíu mày, gọi lại cho cô. Đầu kia bắt máy rất nhanh, thậm chí khi anh còn chưa kịp nghĩ xem sẽ mở lời ra sao thì tiếng “A lô” nhẹ nhàng của cô đã truyền tới.
“Chào cô Nghiêm, tôi là bố của Gia Minh.”
Nghe giọng nói trầm ấm trong điện thoại, Nghiêm Chân hơi ngẩn người. Cô vội bắt máy, không kịp nhìn xem ai gọi đến. “À, chào anh.” Cô chật vật mới cất được tiếng chào, chắc anh thấy có cuộc gọi nhỡ nên mới gọi lại cho cô, “Chiều này tôi có gọi điện thoại cho anh, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là muốn cảm ơn anh ấy mà.”
Cố Hoài Việt nghe vậy mỉm cười: “Không có gì, sức khỏe của bà cụ vẫn ổn chứ?”
“Vâng, cũng hồi phục nhiều rồi.”
“Thế thì tốt.”
Nói hết mấy câu xã giao, hai bên đều cùng im lặng. Đúng lúc Nghiêm Chân muốn nói thêm, chợt nghe thấy tiếng cậu bé reo vui ở đầu bên kia vọng tới: “Bố ơi, ông về rồi, xuống ăn cơm thôi!”
Nghiêm Chân nghe thấy thế nở nụ cười: “Vậy thôi, tôi cúp máy đây.”
“Được.” Cố Hoài Việt vội đáp, nhưng xoay người nhìn thấy dưới lầu ông Cố đang bế bổng cậu bé Cố Gia Minh lên anh lại chợt nhớ ra chuyện gì, tức tốc gọi Nghiêm Chân ở đầu bên kia đang chuẩn bị cúp máy, “Đợi đã.”
“Sao vậy?” Nghiêm Chân bị tiếng gọi bất chợt của anh làm cho giật mình.
Âm thanh vừa rồi tựa như vô thức bật ra, chính bản thân Cố Hoài Việt cũng bất ngờ. Anh bóp trán, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tôi muốn nhờ cô giáo Nghiêm giúp một việc.”
/49
|