Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 36 - Chương 16.2

/49


Đối mặt với câu hỏi của Đồ Hiểu, bà Lý Uyển và Nghiêm Chân ngơ ngác nhìn nhau. Ông cụ hít sâu một hơi, giọng hơi khàn, “Từng phẫu thuật, nhưng là chuyện từ mấy năm về trước, có liên quan gì đến hiện giờ không?”

Bà Lý Uyển không khỏi sửng sốt: “Mấy năm về trước? Sao tôi không hay biết gì? Tôi chỉ biết chân nó bị thương, làm phẫu thuật bao giờ? Ông thông đồng với nó giấu tôi à?”

“Tính bà thế nào con nó còn không biết à? Nói ra lại làm bà lo lắng rồi khóc lóc thì còn nói để làm gì nào?”

“Ông, ông...” Bà cụ tức nghẹn lời, chẳng mấy chốc mắt đã đỏ hoe. Nghiêm Chân nhìn bà cụ, trong lòng như có mũi kim đâm xuyên qua, đau đến co rúm lại.

Cô đỡ bà Lý Uyển ngồi xuống, vuốt nhẹ lưng cho bà bình tâm lại, “Mẹ, đừng lo, nghe bác sĩ nói đã nào.”

Đồ Hiểu tiếp lời: “Phải nói là chắc chắn có liên quan, cháu đoán, nhất định là sau cuộc phẫu thuật trước, Tham mưu trưởng Cố chưa nghỉ ngơi điều dưỡng cho khỏi hẳn phải không ạ?”

Bàn tay cầm điếu thuốc của ông Cố khẽ run, “Nó bảo không sao, phẫu thuật xong là về thẳng Sư đoàn chuẩn bị tham gia diễn tập. Tôi, tôi cũng không ngăn cản.”

Bà Lý Uyển nghe thấy thế, nước mắt tí tách rơi trên bàn tay đang đỡ bà của Nghiêm Chân. Nghiêm Chân siết chặt tay, bình tĩnh hỏi Đồ Hiểu: “Không điều dưỡng tốt có gây hậu quả nghiêm trọng lắm không? Cô cũng biết là công việc của anh ấy bận rộn, không có nhiều thời gian để dưỡng bệnh.”

“Đương nhiên là rất nghiêm trọng chứ.” Đồ Hiểu khẳng định, “Loại gãy xương do mệt mỏi kéo dài này nếu không bình phục hoàn toàn thì không được phép tham gia bất cứ việc huấn luyện quân sự nào. Tất nhiên là Tham mưu trưởng Cố đã qua thời kì làm tân binh, không nhất thiết mỗi ngày đều phải rèn luyện nặng, nhưng dù gì lượng công việc cũng không hề ít, càng không nói đến lần này anh ấy còn đi cứu nạn...” Nói đến đây, Đồ Hiểu ngừng lại, một là vì cô áng chừng về cơ bản họ đã hiểu được; hai là vì, quả thực sắc mặt Nghiêm Chân đã tái nhợt, cô sợ nếu mình nói thêm điều gì nữa, người phụ nữ này sẽ ngất đi mất!

Một hồi trầm mặc nặng nề qua đi, ông Cố lên tiếng: “Vậy quá trình điều trị cụ thể ra sao, bệnh viện đã có phương án chưa?”

“Theo ý của Chủ nhiệm khoa là tiến hành phẫu thuật trước, sau đó phải điều dưỡng thêm vài tháng ạ.” Đồ Hiểu ngừng lại rồi nói tiếp, “Đây là phương án tối ưu, nhưng phải cần đến sự hợp tác của Tham mưu trưởng mới được.”

Lại thêm một hồi trầm mặc. Theo lý mà nói đây là phương án hữu hiệu nhất nhưng lại không một ai có thể quyết định thay anh ngay lúc này, bởi người nào đó rất ít khi nói những điều cố chấp nhưng lại thường xuyên làm những chuyện cố chấp.

Người lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lần này là Nghiêm Chân, cô nói với Đồ Hiểu: “Làm đi, chỉ cần anh ấy khỏe.”

Giọng nói không lớn nhưng tràn đầy kiên quyết. Đồ Hiểu mỉm cười với cô.

“Hợp tác, nhất định sẽ hợp tác!” Ông Cố nói, “Cái thằng ranh ấy lần này mà không chịu hợp tác thì khỏi làm lính tráng gì nữa, Quân đội không dung dưỡng loại thương binh cứng đầu như nó!”

***

Nằm trên giường gần hai ngày, Cố Hoài Việt mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cả nhà sau khi mừng vui khôn xiết liền lập tức sắp xếp chương trình phục hồi chức năng cho anh. Cố Hoài Việt lúc mới đầu còn hơi mơ hồ, hơn nữa vì có bà xã ở bên nên Tham mưu trưởng Cố trong thân phận thương binh cứng đầu còn cảm thấy chuyện dưỡng thương quả thực không tồi. Thế nhưng vừa cầm kế hoạch trị liệu lên xem qua thì hai đầu mày đã nhíu chặt lại.

Bác sĩ Đồ đút tay vào túi đứng tựa một bên thái độ hí hửng khi thấy người gặp họa, vừa quan sát vẻ mặt rầu rĩ của thủ trưởng, vừa nhìn Nghiêm Chân đang cần mẫn lau nhà. Từ khi cô nói rằng phòng bệnh sạch sẽ thoáng mát rất có lợi cho sức khỏe người bệnh thì ngày nào người phụ nữ này cũng làm tổng vệ sinh!

“Tôi hỏi chị này.” Cô bước đến trước mặt Nghiêm Chân, Nghiêm Chân ngẩng nhìn, “Giờ chị ôm đồm hết việc nhà, có phải là để chuẩn bị cho việc sau này Tham mưu trưởng đi đứng bất tiện không?”

Nghiêm Chân không khỏi trừng mắt nhìn vị bác sĩ. Qua mấy ngày tiếp xúc cô đã quá quen với Đồ Hiểu, biết cô gái này thường hay bông đùa, cô cũng không thể coi là thật, “Bác sĩ Đồ, đâu ra cái kiểu trù ếm bệnh nhân của mình thế chứ?”

Đồ Hiểu nhăn nhở, “Nhìn mặt mày anh ấy cau có thế kia, tôi đoán cũng sắp đến nơi rồi.”

Cô bác sĩ này chỉ giỏi làm rối loạn lòng quân, Nghiêm Chân dùng cây lau nhà đuổi cô ấy ra ngoài. Quay lại, thấy người nào đó vẫn đang ngẩn người nhìn bản phương án trị liệu.

“Anh đừng xem nữa.” Nghiêm Chân nói.

“Hả?” Cố Hoài Việt ngẩng đầu.

“Em thay anh đồng ý rồi.” Nghiêm Chân chống lên cây lau nhà, nhìn anh, “Em nói là em đã quyết định thay anh rồi, ông cụ cũng đồng ý rồi, bảo là quân đội không dung dưỡng thương binh cứng đầu như anh đâu. Thế nên, em thay anh cân nhắc tổng thể một lượt thấy vẫn nên đồng ý thì hơn.”

Lúc nói những lời này sắc mặt của cô cực kì nghiêm túc nhưng sao Tham mưu trưởng Cố nhìn thế nào cũng thấy lòng cô đang vui như hoa nở. Kiểm soát anh, khiến anh không còn gì để nói, không thể không đồng ý làm cô khoái chí đến vậy sao? Cố Hoài Việt ho nhẹ hai tiếng, vẫy tay gọi Nghiêm Chân: “Em qua đây đi.”

“Làm gì?” Nghiêm Chân nhìn anh có vẻ đề phòng, giờ đây cô phải noi theo tinh thần Cách mạng bất khuất kiên cường của tiểu Tư lệnh Cố, không thể thỏa hiệp.

Cố Hoài Việt nhìn điệu bộ của cô, không khỏi bật cười: “Em qua đây, anh muốn ôm em mà.”

Viên đạn bọc đường đấy! Trong tâm trí, cậu bé Cố Gia Minh bất chợt nhảy ra cảnh cáo cô. Cô phải giữ vững! Giữ vững! Giữ... không nổi! Nhìn anh cười dịu dàng, cô giáo Nghiêm từng bước từng bước đi sát tới, Tham mưu trưởng Cố thuận đà ôm trọn người đẹp vào lòng.

Nghiêm Chân vén lại tóc, tận đáy lòng đang thầm khinh bỉ chính mình nhưng vẫn dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện: “Này nhé, nhất định phải phẫu thuật. Cũng bắt buộc phải nghỉ dưỡng, hơn nữa không được phép rút ngắn thời gian.”

“Anh không nói là không phẫu thuật, nhưng mà thời gian nghỉ dưỡng, hình như hơi dài nhỉ?” Tham mưu trưởng thử thương lượng với vị thủ trưởng tạm quyền.

Nghiêm Chân mạnh mẽ khoát tay: “Miễn mặc cả!”

“Nghiêm Chân…”

“Anh có gọi tên em một ngàn lần, một vạn lần cũng vô ích.”

“Bà xã.” Anh mềm giọng, bàn tay ôm lấy eo cô từ từ siết chặt, nhưng có thế nào đi nữa người trong lòng vẫn không hề lay động.

“Anh... anh nhõng nhẽo cũng vô ích!” Nói xong, cô cương quyết nhấc tay anh ra, cầm theo khăn lau đi ra ngoài. Còn tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ dao động mất, xem ra không nghe lời tiểu Tư lệnh quả nhiên là không ổn. Còn Cố Hoài Việt chỉ biết cười khổ, ngay cả mỹ nam kế cũng đã lôi ra dùng, sao vẫn không qua ải được nhỉ? Anh thả lỏng người nằm xuống giường, rầu rĩ ngước nhìn trần nhà.

Chốc lát sau, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tham mưu trưởng Cố tưởng rằng Nghiêm Chân đã quay lại, ngồi bật dậy bằng tốc độ nhanh nhất có thể, kết quả lại trông thấy một gương mặt nam giới đã quá quen thuộc. Người này mặc trên mình bộ quân phục huấn luyện, đứng tựa cửa nhìn anh cười mà như không cười, thấy anh ngồi dậy, hớn hở hất hàm: “Ôi, anh hùng cứu nạn đã về đấy à?”

Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn anh ta, không đáp lời, cảm nhận sâu sắc rằng cái kẻ họ Thẩm tên khỉ này giống như âm hồn không tan. Thẩm Mạnh Xuyên cũng không lấy làm lạ, thấy chủ nhà không đón chào thì tự mình kéo ghế tới ngồi xuống. “Ê, nói xem nào, sao lại thành ra thế này? Nghe đồn là bị cả miếng kính đâm phải, còn khâu mất mấy mũi nữa hả?” Thẩm Mạnh Xuyên nhìn anh, “Tốt đấy, tốt đấy! Người ta bảo, vết sẹo là huân chương chiến công của người lính cơ mà! Cậu xem cậu lại thêm được một cái đây này!”

Cuối cùng Cố Hoài Việt cũng nhìn thẳng vào anh ta, “Sao lại vào được thế?”

“Cái gì mà sao lại vào được thế?”

Cố Hoài Việt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, “Cả người đầy mùi khói súng bụi bặm chưa tan hết đã đi vào, thế này đợi cậu ra khỏi không biết bệnh viện phải phun bao nhiêu thuốc tẩy uế đây?”

“Này, cậu khỏi phải nói nhé, ông đây cứ nghênh ngang mà đi vào đấy.”

“Chắc là có bác sĩ miệt vườn(1) nào đấy mở cửa sau cho cậu chứ gì?”

(1) Một cách nói đùa.

Tên khỉ Thẩm hắng giọng, không tiếp lời anh mà cầm lên bản phương án trị liệu bên cạnh, quét mắt đọc nhanh như chớp. Xem xong, không nhịn được thở than: “Lần này xem chừng chuẩn bị làm lớn đây, phẫu thuật không nói làm gì, còn phải nghỉ dưỡng hơn nửa năm cơ à?”

“Vậy mới nói, kéo theo cả chia rẽ nội bộ chứ còn gì!” Hiếm khi Cố Hoài Việt không đấu khẩu với anh ta mà lại cùng than thở.

Thẩm Mạnh Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, ánh mặt trời rạng rỡ, bên ngoài phơi đầy quần áo và chăn gối của bệnh nhân. Anh ta đăm đăm nhìn hết thảy, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, đầu mày nhíu lại, đưa tay lên túi áo rút ra một bao thuốc, “Bảo này, hút điếu thuốc được không?”

Người nằm trên giường nhàn nhã thốt ra mấy chữ: “Phòng bệnh là nơi trọng địa.”

Thẩm Mạnh Xuyên chỉ đành cất thuốc đi, “Thế thôi ra ngoài hút.” Đi đến cửa phòng, Thẩm Mạnh Xuyên dừng bước, ngoảnh đầu lại nói: “Có chuyện này quên không nói với cậu, giờ bỗng dưng nhớ ra.”

“Chuyện gì?” Cố Hoài Việt nhìn anh ta.

Thẩm Mạnh Xuyên vuốt tóc, “Chẳng nhớ rõ lắm. Đại khái là hai hôm trước, bỗng dưng tôi nhận được điện thoại của một bác sĩ miệt vườn. Cậu đoán xem cô ấy nói gì với tôi?”

“Nói gì?”

“Cô ấy bảo bên cạnh cô ấy có một người phụ nữ vừa khóc như mưa vừa ngồi giặt mấy bộ quần áo rách, cô ấy hỏi tôi xem làm thế nào. Lúc đó tôi nói là tôi cũng không biết, giờ tôi giao lại câu hỏi ấy cho cậu, cậu vẫn luôn thông minh hơn tôi còn gì, cậu nghĩ câu trả lời đi.”

Đó là khoảng ngày thứ hai sau khi Cố Hoài Việt nhập viện, Nghiêm Chân tìm Đồ Hiểu để xin lại chiếc áo khoác rằn ri anh đã mặc lúc được đưa đến viện. Chiếc quần đã rách nát, còn áo vẫn nguyên lành. Đồ Hiểu vô cùng thắc mắc nhưng vẫn tìm lại chiếc áo khoác cho cô, rốt cuộc không thể ngờ được người phụ nữ này bưng chậu tới thẳng phòng giặt. Vừa giặt vừa khóc, vì có quá nhiều máu thấm đẫm trên đó, giặt sao cũng không sạch được.

Cố Hoài Việt nghe xong sững sờ, rất lâu không lên tiếng, cho đến khi Thẩm Mạnh Xuyên đóng cửa rời đi, nhờ tiếng cạch cửa anh mới hoàn hồn lại, nở nụ cười tự giễu về phía cánh cửa đóng chặt. Người thông minh? Đã bao giờ anh làm một người thông minh thực sự đâu.

Thôi được làm một lần vậy.

/49

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status