Ngày nghỉ thứ ba, cuối cùng Cố Hoài Việt đã có thời gian đi chơi cùng Cố Gia Minh và Nghiêm Chân. Trước khi ra ngoài anh đã cố ý mặc quần áo bình thường, Nghiêm Chân rất ít khi trông thấy anh mặc như vậy. Thực ra cũng không khác gì so với lúc mặc quân phục, nhưng cảm giác anh hiền hòa hơn. Cậu nhóc cũng rất phấn khích, ngồi trên ghế phụ lái ánh mắt long lanh sáng ngời, “Bố ơi, mình đi đâu thế?”
Cố Hoài Việt búng tay lên đầu cậu bé, hỏi: “Con muốn đi đâu? Hôm nay bố chỉ phụ trách lái xe tiến lên, phương hướng “tấn công” cụ thể cho con quyết định.” Có thể thấy rõ, tâm trạng anh rất tốt.
Cậu bé mừng rơn, nhưng đang bị dây an toàn bó buộc, nên chỉ đành kìm nén niềm vui sướng quay đầu nhìn Nghiêm Chân, “Cô Nghiêm, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Nghiêm Chân tươi cười với cậu, “Quyết định là ở con cơ mà. Con bảo đi đâu thì đi đấy.”
Bạn nhỏ Cố bắt đầu ngẫm nghĩ, dần dần, cậu bé bắt đầu mặt ủ mày chau, sau cùng nặn ra một khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, vấn đề này đã làm khó cậu rồi. Cố Hoài Việt bật cười liếc mắt nhìn cậu, ngẩng đầu lên tình cờ trông thấy tấm áp phích lớn treo ngoài rạp chiếu phim, cất tiếng đề nghị: “Hay đi xem phim nhé?”
Cậu bé ngó nhìn, vừa trông đã thấy đúng ngay thể loại mà mình yêu thích, hoan hỉ gật đầu.
Rạp chiếu phim nằm trên tầng mười của khu mua sắm, Tham mưu trưởng Cố xếp hàng mua vé, Nghiêm Chân và cậu bé đợi ở ngoài. Cậu bé lúc này đang bốc từng nắm bỏng ngô ăn nhồm nhoàm. Nghiêm Chân lại ngồi ngây ngẩn, nếu như không chú ý tới nhóc con bên cạnh này, thì họ, có coi như là đang hẹn hò không? Nghĩ vậy, Nghiêm Chân không nhịn được trộm cười. Người khác đều hẹn hò, yêu đương rồi kết hôn. Còn họ vừa khéo lại đảo ngược trình tự. Thế nhưng, tuy đường đi có khác thì đến cuối cùng vẫn quy về một đích.
“Cô Nghiêm, con muốn uống coca!” Cậu bé gào lên.
Nghiêm Chân bực bội trừng mắt, có tên nhóc này ở đây, khung cảnh dù lãng mạn đến mấy cũng sẽ bị phá hoại. Cố Hoài Việt bước đến đưa vé cho Nghiêm Chân, nhân tiện cầm luôn tay cô. Trời hôm nay hơi lạnh, Cố Hoài Việt nắm bàn tay cô, chau mày: “Sao tay em lạnh thế này?”
Nghiêm Chân chớp chớp mắt, ánh mắt vốn trầm tĩnh lại lóe lên vài tia tính quái, “Anh nghe câu này bao giờ chưa? Những người tay lạnh chẳng ai thương.” Cố Hoài Việt ngớ người một lúc, mới nhận ra cô đang nói đùa, bàn tay nắm tay cô siết chặt hơn, tựa như truyền cho cô hơi ấm.
Đúng giờ bộ phim bắt đầu. Cậu bé xem rất hào hứng, còn Nghiêm Chân lại dần dà buồn ngủ. Cố Hoài Việt cũng chăm chú xem, đến khi thấy bên vai có cảm giác nằng nặng mới phát hiện ai kia đã ngủ mất rồi. Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi để cô ngủ được êm ái. Từ ngày đi lính, những dịp hẹn hò như hôm nay chỉ cần đếm trên một bàn tay đã hết, anh không biết liệu có bản mẫu tiêu chuẩn nào có thể đem ra tham chiếu được hay không, tuy nhiên, cảm giác giống nư lúc này đây đúng là rất tuyệt. Đang lúc mạch suy nghĩ trôi đi rất xa thì chiếc di dộng trong túi rung lên, Cố Hoài Việt nhìn số gọi đến, chần chừ giây lát mới ấn nút nghe máy.
Giọng nói bên đầu kia điện thoại có phần gấp gáp, anh không nghe rõ được, định đứng dậy ra ngoài thì nhớ ra Nghiêm Chân còn say ngủ, nghiêng đầu qua nhìn, mắt cô đã mở hé. Nghiêm Chân thấy anh cầm điện thoại biết ngay là có việc, “Anh nge máy đi.” Cố Hoài Việt nở nụ cười bất đắc dĩ, bước ra phía ngoài.
Là điện thoại từ cậu thông tín viên Tiểu Mã, nói Thượng tá Triệu – Phó Ban chỉ đạo diễn tập – vừa gọi cho cậu ta báo rằng Tư lệnh Tịch đã nhập viện vì lao lực, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, muốn gặp anh. Cố Hoài Việt nhắn rằng đã biết rồi ngắt máy, hai đầu lông mày vốn giãn ra thoải mái giờ đây hơi nhíu lại. Đúng lúc bộ phim kết thúc, người trong phòng chiếu ùa ra ngoài, anh ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh.
Cô trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh đặt tay lên vai cô, nhìn cậu bé, lại nhìn cô, rồi mới lên tiếng: “Chú Tịch nhập viện rồi.”
Nghiêm Chân lập tức thấy căng thẳng, “Có nghiêm trọng không?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Nói là đã kiểm soát được tình hình, đợt này đơn vị tham gia diễn tập, chú Tịch quan tâm sát sao, chắc cả tinh thần lẫn sức khỏe đều mệt mỏi quá độ đây mà.”
“Vậy giờ mình đi thăm chú ấy chứ?”
“Hôm nay chưa đi vội, chú Tịch vừa tỉnh lại, không được gặp nhiều người, anh đưa em với con về nhà trước, rồi lên viện thăm chú ấy.”
Cũng chỉ đành như vậy. Nghiêm Chân gật đầu đồng ý.
Thực ra, ông Tịch Thiếu Phong không phải là người đã kinh qua trăm trận. Nửa thế kỷ trước, khi Thập bát tiến quân vào Tây Tạng, cắm lá cờ đỏ năm sao lên đỉnh nóc nhà thế giới thì ông vẫn còn nhỏ. Đến khi lớn lên, trở thành chàng thanh niên mười bảy, mười tám tham gia vào quân ngũ thì Tây Tạng đã được giải phóng từ lâu, thời kỳ hòa bình cũng được thiết lập. Thời điểm đó, phiên hiệu của Thập bát quân đã bị xóa bỏ, ông Tịch Thiếu Phong đi lính trong một Đoàn vốn thuộc Thập bát quân. Theo lời ông nói, xương cốt của người đóng quân trên vùng cao nguyên này cứng rắn gấp ba lần những người lính khác, thế mà giờ đây ông nằm trên giường bệnh lại vì lý do ốm đau bệnh tật, quả thực khiến ông bất mãn vô cùng. Ông nhận lấy cốc nước bà Chung Lê Anh đưa tới để uống thuốc, nhìn sang Cố Hoài Việt đang đứng nghiêm trước mặt mình: “Chú gọi cháu tới, cháu có ý kiến gì không?”
“Báo cáo Tư lệnh, không ạ.”
Không có mới lạ! Ông trừng mắt với anh, riêng cái bộ dạng đứng nghiêm bất động kia đã tỏ rõ là anh rất có ý kiến. Cố Hoài Việt thả lỏng đôi chút, giảm bớt áp lực từ ánh nhìn của Tư lệnh Tịch.
Ông Tịch Thiếu Phong khoát tay, nói vẻ mệt mỏi: “Mặc kệ cháu có ý kiến hay không, ngay bây giờ cháu tới căn cứ diễn tập đi.”
Nói dứt lời, bà Chung Lê Anh liền lên tiếng phản đối: “Nghiêm Chân vẫn còn ở đây đấy, ông đừng có hành hai đứa nó nữa.”
Ông Tịch Thiếu Phong tươi cười, nhướng mày nhìn Cố Hoài Việt, còn Cố Hoài Việt im lặng mấy giây, đứng nghiêm giơ tay chào: “Tuân lệnh.”
Tuy khẩu lệnh hô rất dõng dạc, nhưng lúc chỉ còn một mình, trên gương mặt Cố Hoài Việt là một nụ cười khổ. Anh gọi điện báo cho Nghiêm Chân biết nơi mình sẽ tới. Cô ở đầu dây bên kia yên lặng lắng nghe, đợi anh nói hết mới lên tiếng: “Anh đi đi, trên đường cẩn thận nhé, em với Gia Minh ở nhà đợi anh.”
“Ừ.” Ngắt điện thoại, Cố Hoài Việt nắm chặt tay lái, hít một hơi thật sâu, lái về phía căn cứ diễn tập. Quãng đường đi dài ba tiếng đồng hồ, bị anh rút ngắn một cách thần tốc chỉ còn nửa tiếng. Nhảy khỏi xe, Cố Hoài Việt sải bước đi về phía đại sảnh Ban chỉ đạo. Tư lệnh Tịch đã nhập viện, hiện giờ đổi thành Phó tư lệnh Lộ đang ngồi đây, chau mày nhìn lên màn hình lớn, Cố Hoài Việt ngồi xuống cạnh Phó Ban chỉ đạo Triệu Nguy, “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Phó ban Triệu lắc đầu, “Không khả quan cho Sư đoàn D lắm, Phân đội tác chiến điện tử của Quân Xanh đã gia tăng cường độ chế áp điện từ lên Quân Đỏ, còn thả virus làm gián đoạn thông tin. Xem chừng giờ Tư Lệnh Quân Đỏ Thẩm Mạnh Xuyên đang cuống lên đây, cậu ta mất liên lạc với quân của mình năm tiếng rồi.” Phó ban Triệu nhận định, bất chợt nghiêng đầu qua hỏi Cố Hoài Việt: “Cậu nói xem, Sư đoàn D bây giờ liệu có bát nháo lên không?”
“Không đâu.” Cố Hoài Việt trả lời dứt khoát, “Thẩm Mạnh Xuyên là cao thủ diệt virus, lại giỏi đánh những trận bất ngờ nữa.”
Quả thực, từ trên bản đồ có thể thấy, tuy quân của anh ta bị xé lẻ, có chỗ thậm chí còn bị xáo trộn đội hình, nhưng xưa nay Thẩm Mạnh Xuyên vẫn luôn chú trọng rèn luyện khả năng tập trung tác chiến đơn độc, vào thời điểm này, đã có được ưu thế. Quân Đỏ một mặt tiến hành chống sóng gây nhiễu đẩy lùi chế áp, mặt khác điều chỉnh lại bố trí đội hình, ép Quân Xanh phải lùi về khu đồi số ba. Song, Thẩm Mạnh Xuyên còn chưa kịp đắc ý thì từ bên cánh trái, Quân Xanh đã điều một Tiểu đoàn xe tăng cùng pháo tự hành ra đáp trả, tạo thành thế gọng kìm giáp công từ hai phía, Quân Đỏ bị dồn ép bắt đầu xây dựng phòng tuyến đánh úp kẻ địch.
Cố Hoài Việt than thở: “Cậu ta đúng là cuống lên thật.”
Phó Tư lệnh Lộ nghe vậy quay sang nhìn anh, “Nói tiếp đi.”
Cố Hoài Việt đành tiếp tục phân tích: “Cho dù bị dồn đến bờ sông cũng chưa chắc sẽ tiêu diệt được, Quân Xanh bên đó có người, chỉ cần hy sinh một cơ số ít binh lực là có thể dựng được một chiếc cầu phao nổi.”
Phó Tư lệnh Lộ mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, “Đi, lên Sư đoàn D xem thế nào.”
Đến khi họ tới được Sư đoàn D, Quân Xanh đã chiếm giữ đồi số ba, đây là cột mốc đánh dấu thất bại của Quân Đỏ trong giai đoạn một cuộc diễn tập, lúc Cố Hoài Việt cùng Phó Tư lệnh Lộ vào trong lều bạt, Thẩm Mạnh Xuyên đang khom người nhìn sa bàn[1], trông thấy Phó Tư lệnh Lộ lập tức đứng nghiêm giơ tay chào.
[1] Là thuật ngữ chuyên môn dùng để chỉ một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu….
Phó Tư lệnh Lộ cười hỏi: “Sư đoàn trưởng Thẩm, giai đoạn tiếp theo phải đánh như thế nào, đã có tính toán chưa?”
Thẩm Mạnh Xuyên đứng nghiêm: “Rồi ạ!”
“Thế thì tốt.” Phó Tư lệnh Lộ gật đầu, đi về phía sau bàn của anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên nhân lúc này bước về phía Cố Hoài Việt quan sát một lượt từ trên xuống dưới bộ quân phục thường dùng không nhuốm khói bụi anh đang mặc, lại cúi đầu nhìn bộ quân phục huấn luyện đã lăn lộn chiến trường của mình, nói: “Không chê thì bắt tay cái nào?”
Tham mưu trưởng Cố ung dung điềm đạm đối mặt với trò gây khó dễ của Thẩm Mạnh Xuyên, anh đưa tay ra, “Lát nữa có rảnh không?”
“Có.” Thẩm Mạnh Xuyên gảy gảy mái tóc, “Diễn tập giai đoạn một thất bại, cấp trên cho đơn vị tôi thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sao?”
Cố Hoài Việt không thể không thừa nhận, tên họ Thẩm này luôn có cách làm cho đơn vị mình không khác gì một đội quân tạp nham, còn bản thân anh ta cũng không giống người đứng đầu Sư đoàn, mà giống thủ lĩnh tướng cướp hơn. “Tư lệnh Tịch nhập viện rồi, nhưng vẫn cực kì quan tâm đến việc diễn tập, nếu cậu có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông ấy, nhân tiện báo cáo tình hình luôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên chừng như nghẹn họng, rủa thầm: “Bảo tôi đi báo cáo ấy à, cậu có còn muốn ông ấy xuất viện không đấy?”
Tuy là nói vậy, nhưng ba tiếng sau, hai chiếc xe Liebao giống nhau đã đậu trước khu điều trị nội trú của bệnh viện. Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên kẻ trước người sau lần lượt xuống xe, giữ khoảng cách đội hình hai người đi song hành vào trong, tốc độ cũng đều nhau. Thẩm Mạnh Xuyên thực lòng muốn phá vỡ sự đồng đều hiện có, nhưng cứ thay đổi là anh ta lại lạc nhịp, đành phải tiếp tục duy trì đội hình đội ngũ, rảo bước về phía trước.
Cố Hoài Việt đi rất điềm tĩnh, cho đến khi tới trước cửa phòng đầu mày mới giãn ra, vì anh nghe thấy bên tỏng có tiếng cười nói.
“Ai bên trong đấy?” Thẩm Mạnh Xuyên không kìm được hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn anh ta, đáp: “Vợ và con trai tôi.” Nói xong đẩy cửa đi vào. Thẩm Mạnh Xuyên nghe thấy thế thoạt tiên ngây người, qua một lúc đã ý thức được là ai, vò vò tóc, theo anh bước vào trong.
Trong phòng bệnh, Nghiêm Chân đang ngồi bên bà Chung Lê Anh trên sofa, còn ông Tịch Thiếu Phong đang nằm trên giường bệnh được cậu bé bên cạnh chọc cho cười ha ha không ngừng. Nghe tiếng mở cửa, ông đặt tờ báo trong tay xuống, xoa đầu cậu bé, nhìn về phía người đang tới.
Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên nghiêm người làm động tác chào, ông Tịch Thiếu Phong khoát tay. Lúc này đã tám giờ tối, ông không ngờ lại gặp Thẩm Mạnh Xuyên ở đây. Trong lòng có lẽ đã phỏng đoán được tình hình diễn tập.
Biết họ phải bàn chuyện, Nghiêm Chân kéo cậu bé theo bà Chung Lê Anh ra ngoài phòng, Cố Hoài Việt gọi cô lại: “Muộn thế này rồi, để anh gọi người đưa về.”
Nghiêm Chân lên tiếng: “Không vội đâu, em ở chơi với cô Chung đã.”
Cố Hoài Việt nhìn bóng bà Chung Lê Anh dắt tay cậu bé ra ngoài, gật đầu.
Nghiêm Chân tươi cười với anh, khi dịch chuyển tầm mắt, trông thấy Thẩm Mạnh Xuyên. Anh ta vừa từ trường diễn tập đến, lớp màu bôi ngụy trang trên mặt còn chưa rửa sạch. Bây giờ nhìn thấy cô, cũng ngây ra một thoáng, sau đó nở một nụ cười hiền lành.
Nghiêm Chân mỉm cười đáp lại, rồi đi ra ngoài.
Cô đi theo xe của Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông tới đây. Khi đến, đúng lúc Tư lệnh Tịch đang ngủ, còn bà Chung Lê Anh ngồi bên ngoài, len lén chấm nước mắt, thấy cô đi tới lại cuống quýt lau vội nước mắt đi. Nghiêm Chân không biết phải nói gì, bà Chung Lê Anh đã có thâm niên làm vợ lính, ngay cả quãng thời gian mười năm trên Tây Tạng cũng cùng ông Tịch Thiếu Phong vượt qua, đến nay những việc có thể khiến bà rơi nước mắt sợ rằng đã chẳng còn nhiều. Vừa rồi trong phòng bệnh, Nghiêm Chân không hỏi thăm bệnh tình ông Tịch Thiếu Phong, giờ cửa phòng đã đóng lại, không nhịn được hỏi: “Cô Chung, bệnh của chú Tịch có nghiêm trọng không ạ?”
Câu này không hỏi còn không sao, hỏi rồi, bà Chung Lê Anh mới vừa ổn định được cảm xúc đã lại bị chấn động. Bà lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, “Cái ông già này đến chết vẫn bướng, lần này mà không vào viện thì chưa biết sức khỏe là quan trọng đâu. Sớm muộn thế nào rồi cũng hại đến thân.” Thời gian trước, ông Tịch Thiếu Phong từng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư gan, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông kiên trì điều trị bằng thuốc một thời gian, bà Chung Lê Anh cũng theo sau nhắc nhở thường xuyên, lần nào ông Tịch Thiếu Phong cũng gật gù đồng ý, nhưng hễ bận rộn là dễ dàng quên đi.
Nghiêm Chân đưa bà một tờ giấy, nhẹ nhàng an ủi. Bà Chung Lê Anh từ từ hồi phục lại tinh thần, nhìn cô cười: “Để cháu chê cười rồi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, ngồi xuống cùng bà, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đang chơi súng gần đó, thấp thoáng nụ cười, “Có cô ở bên, chú Tịch hạnh phúc lắm.”
Bà Chung Lê Anh hừ một tiếng, “Ông ấy chẳng quan tâm đâu, hồi trẻ cũng có lần diễn tập, lúc dẫn dụ mục tiêu tiếp cận sát quá, bị đạn trái phá bắn vào chân với bụng dưới, đến bệnh viện máu bê bết khắp người. Cô trông thấy sợ phát khóc, thế mà cháu biết sau tỉnh dậy ông ấy nói gì không?” Bà Chung Lê Anh ngồi nghiêm trang bắt chước giọng điệu của ông Tịch Thiếu Phong, “Sao lại đưa đến bệnh viện thế này, hy sinh thì cũng phải hy sinh trên chiến trường chứ!” Nói xong bà bật cười, trong đáy mắt còn lóng lánh dòng lệ chưa khô.
Nghiêm Chân khẽ nắm bàn tay bà, “Thực ra thì, chú gạt cô đấy.” Bởi vì trên đời này có một nơi mà không anh hùng nào vượt qua được, đó là ải mỹ nhân.
Chuyện trò thêm một lúc, tâm trạng của bà Chung Lê Anh đã phục hồi lại, đúng lúc cánh cửa phòng bật mở, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên bước ra ngoài, Nghiêm Chân liền đứng dậy hỏi: “Chú Tịch thế nào rồi?”
“Chú Tịch hơi mệt, đã nằm nghỉ rồi.” Anh nói, nhìn sang bà Chung Lê Anh, “Cô Chung, chú Tịch dặn cháu đưa cô về nhà, muộn thế này rồi, cô cũng phải nghỉ ngơi đi.”
Bà Chung Lê Anh lắc đầu, “Lát nữa Tiếu Tiếu sẽ đến, cô ở lại đây chờ nó.” Tịch Tiếu là con gái nuôi của ông Tịch Thiếu Phong và bà Chung Lê Anh, đi du học ở nước ngoài, vừa về nước thì nghe tin bố nhập viện, lúc này đang vội vã trên đường đến.
Cố Hoài Việt không miễn cưỡng bà thêm nữa, “Vậy cháu xin phép về trước, hôm khác lại đến thăm chú ạ.”
Bà Chung Lê Anh gật đầu, dặn dò họ lái xe cẩn thận, mắt nhìn theo tiễn họ rời đi.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng họ ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng cậu bé con còn nhớ như in tên miệng quạ Thẩm Mạnh Xuyên này, nghiêng đầu sang cố tình trừng mắt với anh ta. Thẩm Mạnh Xuyên đang gảy gảy mấy sợi tóc sầu não, trừng mắt nhìn lại, “Này tôi bảo, con trai hai người dạy cũng không xoàng nhỉ, bé thế đã biết đồng lòng đối phó người ngoài rồi.”
Nghiêm Chân liếc nhìn anh ta, giữ chặt cậu bé không để cậu gây rối. Cố Hoài Việt đưa mắt nhìn vợ con, nhập vào một phe với họ rồi nói: “Giờ về căn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay thế nào?”
“Chuyện này khỏi cần cậu lo.” Anh ta hạ mũ xuống, ánh mắt lạc lõng xa xăm, “Sức nặng ngàn cân đè lên, đổi là cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt cười nhạt, “Chỉ có thể đồng cảm với nhau, thật là đáng tiếc.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, loáng cái, quay sang nhìn Nghiêm Chân bằng ánh mắt có phần phức tạp. Phản ứng của cô lại bình tĩnh vượt ngoài dự đoán của anh ta, chỉ gật gật đầu và khẽ mỉm cười. Nhã nhặn hơn bất cư khi nào.
Thẩm Mạnh Xuyên không phải ngốc nghếch, anh ta biết rằng trong một vài tình huống, nhã nhặn là một kiểu xa cách. Đột nhiên vành mũ bị ai đó kéo lại, Thẩm Mạnh Xuyên buộc phải quay đầu, tức tối nhìn Cố Hoài Việt.
“Thế tôi phải về tước đây, con trai tôi buồn ngủ rồi.”
Buồn ngủ đâu ra, hai con mắt to đùng còn đang trợn lên nhìn anh ta kia kìa! Thẩm Mạnh Xuyên rủa thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Phải rồi, có vợ có con đầm ấm vui vầy, đương nhiên là phải háo hức về nhà chứ.”
Tham mưu trưởng Cố làm như không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của anh ta, khẽ cười, “Vậy tôi xin chúc Sư trưởng Thẩm sớm tìm được mỹ nhân nhé. Đi trước đây.”
Thẩm Mạnh Xuyên lầm bầm rủa, trông theo bóng ba người rời đi, vuốt mặt, mắng thầm: “Khoe mẽ.”
***
Về đến nhà đã rất khuya, mau chóng vệ sinh cá nhân xong là lên giường đi ngủ. Hôm nay, Nghiêm Chân cũng khá mệt, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được. Cô chợt cảm thấy thái độ của mình với Thẩm Mạnh Xuyên hơi quá đáng. Anh ta cũng chẳng làm gì sai, dù có sai thì cũng đã xin lỗi, phản ứng của mình như vậy lại thành ra nhỏ mọn. Cô thở dài, liền bị ai kia phía sau lưng ôm chặt lấy eo: “Sao thế?”
Vòng ôm ấm áp khiến cô không khỏi nhích lại gần: “Không sao.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ sớm đi.”
Cô đáp lại một tiếng, nhưng ngẫm nghĩ lại xoay người, “Hoài Việt, lúc nãy ở bệnh viện bọn em làm thế với Thẩm Mạnh Xuyên, có phải là không hay không?”
Cố Hoài Việt mở mắt, nhìn vào đôi mắt cô sáng lên trong màn đêm, mỉm cười, “Không sao đâu, bọn anh đấu nhau thành quen rồi, với cậu ta thì anh nghe châm biếm còn thấy dễ chịu hơn là đồng cảm.”
Nghiêm Chân cười, dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh yên ả, “Em có chuyện còn chưa kể với anh.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, khẽ hỏi.
“Thực ra em với Thẩm Mạnh Xuyên quen nhau từ hồi còn nhỏ.”
“Ồ?” Cố Hoài Việt hơi nhướng mày, cánh tay ôm cô siết mạnh, “Thành khẩn khai báo.”
Nghiêm Chân đưa mắt lườm anh, “Cũng không coi là quen biết, từng gặp thôi, nhưng mà lần đó anh ta bắt nạt làm em tức phát nghẹn, về sau không gặp lại nữa.” Sau này gặp lại trên thảo nguyên, cô thực sự không còn nhớ gì về anh ta, cho đến khi anh ta đưa Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di đến Sư đoàn, cô mới nhớ ra. Lúc đó cô thực sự ghét anh ta, thù mới lại chồng thêm hận cũ. Nhưng giờ nghĩ lại thì không còn cảm xúc gì nữa. Có lẽ, thời gian thực sự là liều thuốc nhiệm màu chữa lành mọi vết thương. Nghĩ vậy, cô định thần lại, thấy Tham mưu trưởng Cố đang chăm chú nhìn cô.
“Sao thế?” Cô bất giác xoa xoa mặt mình.
“Không sao.” Anh nói, vùi đầu cô vào lòng mình, “May mắn.”
May mắn… may mắn gì cơ? Con người này sao lại chỉ nói nửa chừng? Nghiêm Chân rầu rĩ hỏi: “May mắn gì cơ?”
Người phía trên đỉnh đầu chừng như đã ngủ, rất lâu sau, lúc cô đã từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời, mới nghe anh nói một câu: “May mắn là chúng mình lấy nhau rồi.” Điều này nghĩa là ai có muốn thừa nước đục thả câu cũng đã hết đất diễn!
Nghiêm Chân dở khóc dở cười, thì ra con người này cũng có lúc trẻ con đến thế. Cô đẩy ngực anh, định trở mình xoay người, được nửa chừng đã bị anh chặn lại.
“Anh nói em nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Chưa diễn tập xong, mấy ngày nay anh phải theo Phó Tư lệnh Lộ đi quan sát diễn tập. Vậy nên, mất toi kỳ nghỉ rồi.” Anh nói ngập ngừng.
“Em biết rồi.” Nghiêm Chân đáp lại buồn thiu, điều anh khiến cô ghét nhất đó là luôn có thể duy trì thái độ điềm tĩnh nhắc nhở cô đã đến lúc phải chia ly.
Cố Hoài Việt cũng biết, vậy nên chỉ có thể ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Nghe anh xin lỗi, Nghiêm Chân liền cảm thấy tim mình bị siết lại, âm ỉ đau. Cô níu chặt áo anh, vùi đầu vào lòng anh, không dám ngẩng nhìn. Bởi chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh sẽ thấy được trong mắt cô mọng nước. “Từ sau không được nói ba chữ này nữa. Em ghét lắm
Anh khẽ cười, nói được.
Kỳ thực không nói gì, cứ lặng yên bên nhau như vậy cũng tốt. Thay vì trách oán thời gian chỉ của riêng họ quá ít ỏi, chi bằng mặc sức tận hưởng mỗi phút mỗi giây bên nhau.
Cố Hoài Việt búng tay lên đầu cậu bé, hỏi: “Con muốn đi đâu? Hôm nay bố chỉ phụ trách lái xe tiến lên, phương hướng “tấn công” cụ thể cho con quyết định.” Có thể thấy rõ, tâm trạng anh rất tốt.
Cậu bé mừng rơn, nhưng đang bị dây an toàn bó buộc, nên chỉ đành kìm nén niềm vui sướng quay đầu nhìn Nghiêm Chân, “Cô Nghiêm, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Nghiêm Chân tươi cười với cậu, “Quyết định là ở con cơ mà. Con bảo đi đâu thì đi đấy.”
Bạn nhỏ Cố bắt đầu ngẫm nghĩ, dần dần, cậu bé bắt đầu mặt ủ mày chau, sau cùng nặn ra một khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, vấn đề này đã làm khó cậu rồi. Cố Hoài Việt bật cười liếc mắt nhìn cậu, ngẩng đầu lên tình cờ trông thấy tấm áp phích lớn treo ngoài rạp chiếu phim, cất tiếng đề nghị: “Hay đi xem phim nhé?”
Cậu bé ngó nhìn, vừa trông đã thấy đúng ngay thể loại mà mình yêu thích, hoan hỉ gật đầu.
Rạp chiếu phim nằm trên tầng mười của khu mua sắm, Tham mưu trưởng Cố xếp hàng mua vé, Nghiêm Chân và cậu bé đợi ở ngoài. Cậu bé lúc này đang bốc từng nắm bỏng ngô ăn nhồm nhoàm. Nghiêm Chân lại ngồi ngây ngẩn, nếu như không chú ý tới nhóc con bên cạnh này, thì họ, có coi như là đang hẹn hò không? Nghĩ vậy, Nghiêm Chân không nhịn được trộm cười. Người khác đều hẹn hò, yêu đương rồi kết hôn. Còn họ vừa khéo lại đảo ngược trình tự. Thế nhưng, tuy đường đi có khác thì đến cuối cùng vẫn quy về một đích.
“Cô Nghiêm, con muốn uống coca!” Cậu bé gào lên.
Nghiêm Chân bực bội trừng mắt, có tên nhóc này ở đây, khung cảnh dù lãng mạn đến mấy cũng sẽ bị phá hoại. Cố Hoài Việt bước đến đưa vé cho Nghiêm Chân, nhân tiện cầm luôn tay cô. Trời hôm nay hơi lạnh, Cố Hoài Việt nắm bàn tay cô, chau mày: “Sao tay em lạnh thế này?”
Nghiêm Chân chớp chớp mắt, ánh mắt vốn trầm tĩnh lại lóe lên vài tia tính quái, “Anh nghe câu này bao giờ chưa? Những người tay lạnh chẳng ai thương.” Cố Hoài Việt ngớ người một lúc, mới nhận ra cô đang nói đùa, bàn tay nắm tay cô siết chặt hơn, tựa như truyền cho cô hơi ấm.
Đúng giờ bộ phim bắt đầu. Cậu bé xem rất hào hứng, còn Nghiêm Chân lại dần dà buồn ngủ. Cố Hoài Việt cũng chăm chú xem, đến khi thấy bên vai có cảm giác nằng nặng mới phát hiện ai kia đã ngủ mất rồi. Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi để cô ngủ được êm ái. Từ ngày đi lính, những dịp hẹn hò như hôm nay chỉ cần đếm trên một bàn tay đã hết, anh không biết liệu có bản mẫu tiêu chuẩn nào có thể đem ra tham chiếu được hay không, tuy nhiên, cảm giác giống nư lúc này đây đúng là rất tuyệt. Đang lúc mạch suy nghĩ trôi đi rất xa thì chiếc di dộng trong túi rung lên, Cố Hoài Việt nhìn số gọi đến, chần chừ giây lát mới ấn nút nghe máy.
Giọng nói bên đầu kia điện thoại có phần gấp gáp, anh không nghe rõ được, định đứng dậy ra ngoài thì nhớ ra Nghiêm Chân còn say ngủ, nghiêng đầu qua nhìn, mắt cô đã mở hé. Nghiêm Chân thấy anh cầm điện thoại biết ngay là có việc, “Anh nge máy đi.” Cố Hoài Việt nở nụ cười bất đắc dĩ, bước ra phía ngoài.
Là điện thoại từ cậu thông tín viên Tiểu Mã, nói Thượng tá Triệu – Phó Ban chỉ đạo diễn tập – vừa gọi cho cậu ta báo rằng Tư lệnh Tịch đã nhập viện vì lao lực, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, muốn gặp anh. Cố Hoài Việt nhắn rằng đã biết rồi ngắt máy, hai đầu lông mày vốn giãn ra thoải mái giờ đây hơi nhíu lại. Đúng lúc bộ phim kết thúc, người trong phòng chiếu ùa ra ngoài, anh ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh.
Cô trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh đặt tay lên vai cô, nhìn cậu bé, lại nhìn cô, rồi mới lên tiếng: “Chú Tịch nhập viện rồi.”
Nghiêm Chân lập tức thấy căng thẳng, “Có nghiêm trọng không?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, “Nói là đã kiểm soát được tình hình, đợt này đơn vị tham gia diễn tập, chú Tịch quan tâm sát sao, chắc cả tinh thần lẫn sức khỏe đều mệt mỏi quá độ đây mà.”
“Vậy giờ mình đi thăm chú ấy chứ?”
“Hôm nay chưa đi vội, chú Tịch vừa tỉnh lại, không được gặp nhiều người, anh đưa em với con về nhà trước, rồi lên viện thăm chú ấy.”
Cũng chỉ đành như vậy. Nghiêm Chân gật đầu đồng ý.
Thực ra, ông Tịch Thiếu Phong không phải là người đã kinh qua trăm trận. Nửa thế kỷ trước, khi Thập bát tiến quân vào Tây Tạng, cắm lá cờ đỏ năm sao lên đỉnh nóc nhà thế giới thì ông vẫn còn nhỏ. Đến khi lớn lên, trở thành chàng thanh niên mười bảy, mười tám tham gia vào quân ngũ thì Tây Tạng đã được giải phóng từ lâu, thời kỳ hòa bình cũng được thiết lập. Thời điểm đó, phiên hiệu của Thập bát quân đã bị xóa bỏ, ông Tịch Thiếu Phong đi lính trong một Đoàn vốn thuộc Thập bát quân. Theo lời ông nói, xương cốt của người đóng quân trên vùng cao nguyên này cứng rắn gấp ba lần những người lính khác, thế mà giờ đây ông nằm trên giường bệnh lại vì lý do ốm đau bệnh tật, quả thực khiến ông bất mãn vô cùng. Ông nhận lấy cốc nước bà Chung Lê Anh đưa tới để uống thuốc, nhìn sang Cố Hoài Việt đang đứng nghiêm trước mặt mình: “Chú gọi cháu tới, cháu có ý kiến gì không?”
“Báo cáo Tư lệnh, không ạ.”
Không có mới lạ! Ông trừng mắt với anh, riêng cái bộ dạng đứng nghiêm bất động kia đã tỏ rõ là anh rất có ý kiến. Cố Hoài Việt thả lỏng đôi chút, giảm bớt áp lực từ ánh nhìn của Tư lệnh Tịch.
Ông Tịch Thiếu Phong khoát tay, nói vẻ mệt mỏi: “Mặc kệ cháu có ý kiến hay không, ngay bây giờ cháu tới căn cứ diễn tập đi.”
Nói dứt lời, bà Chung Lê Anh liền lên tiếng phản đối: “Nghiêm Chân vẫn còn ở đây đấy, ông đừng có hành hai đứa nó nữa.”
Ông Tịch Thiếu Phong tươi cười, nhướng mày nhìn Cố Hoài Việt, còn Cố Hoài Việt im lặng mấy giây, đứng nghiêm giơ tay chào: “Tuân lệnh.”
Tuy khẩu lệnh hô rất dõng dạc, nhưng lúc chỉ còn một mình, trên gương mặt Cố Hoài Việt là một nụ cười khổ. Anh gọi điện báo cho Nghiêm Chân biết nơi mình sẽ tới. Cô ở đầu dây bên kia yên lặng lắng nghe, đợi anh nói hết mới lên tiếng: “Anh đi đi, trên đường cẩn thận nhé, em với Gia Minh ở nhà đợi anh.”
“Ừ.” Ngắt điện thoại, Cố Hoài Việt nắm chặt tay lái, hít một hơi thật sâu, lái về phía căn cứ diễn tập. Quãng đường đi dài ba tiếng đồng hồ, bị anh rút ngắn một cách thần tốc chỉ còn nửa tiếng. Nhảy khỏi xe, Cố Hoài Việt sải bước đi về phía đại sảnh Ban chỉ đạo. Tư lệnh Tịch đã nhập viện, hiện giờ đổi thành Phó tư lệnh Lộ đang ngồi đây, chau mày nhìn lên màn hình lớn, Cố Hoài Việt ngồi xuống cạnh Phó Ban chỉ đạo Triệu Nguy, “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Phó ban Triệu lắc đầu, “Không khả quan cho Sư đoàn D lắm, Phân đội tác chiến điện tử của Quân Xanh đã gia tăng cường độ chế áp điện từ lên Quân Đỏ, còn thả virus làm gián đoạn thông tin. Xem chừng giờ Tư Lệnh Quân Đỏ Thẩm Mạnh Xuyên đang cuống lên đây, cậu ta mất liên lạc với quân của mình năm tiếng rồi.” Phó ban Triệu nhận định, bất chợt nghiêng đầu qua hỏi Cố Hoài Việt: “Cậu nói xem, Sư đoàn D bây giờ liệu có bát nháo lên không?”
“Không đâu.” Cố Hoài Việt trả lời dứt khoát, “Thẩm Mạnh Xuyên là cao thủ diệt virus, lại giỏi đánh những trận bất ngờ nữa.”
Quả thực, từ trên bản đồ có thể thấy, tuy quân của anh ta bị xé lẻ, có chỗ thậm chí còn bị xáo trộn đội hình, nhưng xưa nay Thẩm Mạnh Xuyên vẫn luôn chú trọng rèn luyện khả năng tập trung tác chiến đơn độc, vào thời điểm này, đã có được ưu thế. Quân Đỏ một mặt tiến hành chống sóng gây nhiễu đẩy lùi chế áp, mặt khác điều chỉnh lại bố trí đội hình, ép Quân Xanh phải lùi về khu đồi số ba. Song, Thẩm Mạnh Xuyên còn chưa kịp đắc ý thì từ bên cánh trái, Quân Xanh đã điều một Tiểu đoàn xe tăng cùng pháo tự hành ra đáp trả, tạo thành thế gọng kìm giáp công từ hai phía, Quân Đỏ bị dồn ép bắt đầu xây dựng phòng tuyến đánh úp kẻ địch.
Cố Hoài Việt than thở: “Cậu ta đúng là cuống lên thật.”
Phó Tư lệnh Lộ nghe vậy quay sang nhìn anh, “Nói tiếp đi.”
Cố Hoài Việt đành tiếp tục phân tích: “Cho dù bị dồn đến bờ sông cũng chưa chắc sẽ tiêu diệt được, Quân Xanh bên đó có người, chỉ cần hy sinh một cơ số ít binh lực là có thể dựng được một chiếc cầu phao nổi.”
Phó Tư lệnh Lộ mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, “Đi, lên Sư đoàn D xem thế nào.”
Đến khi họ tới được Sư đoàn D, Quân Xanh đã chiếm giữ đồi số ba, đây là cột mốc đánh dấu thất bại của Quân Đỏ trong giai đoạn một cuộc diễn tập, lúc Cố Hoài Việt cùng Phó Tư lệnh Lộ vào trong lều bạt, Thẩm Mạnh Xuyên đang khom người nhìn sa bàn[1], trông thấy Phó Tư lệnh Lộ lập tức đứng nghiêm giơ tay chào.
[1] Là thuật ngữ chuyên môn dùng để chỉ một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu….
Phó Tư lệnh Lộ cười hỏi: “Sư đoàn trưởng Thẩm, giai đoạn tiếp theo phải đánh như thế nào, đã có tính toán chưa?”
Thẩm Mạnh Xuyên đứng nghiêm: “Rồi ạ!”
“Thế thì tốt.” Phó Tư lệnh Lộ gật đầu, đi về phía sau bàn của anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên nhân lúc này bước về phía Cố Hoài Việt quan sát một lượt từ trên xuống dưới bộ quân phục thường dùng không nhuốm khói bụi anh đang mặc, lại cúi đầu nhìn bộ quân phục huấn luyện đã lăn lộn chiến trường của mình, nói: “Không chê thì bắt tay cái nào?”
Tham mưu trưởng Cố ung dung điềm đạm đối mặt với trò gây khó dễ của Thẩm Mạnh Xuyên, anh đưa tay ra, “Lát nữa có rảnh không?”
“Có.” Thẩm Mạnh Xuyên gảy gảy mái tóc, “Diễn tập giai đoạn một thất bại, cấp trên cho đơn vị tôi thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sao?”
Cố Hoài Việt không thể không thừa nhận, tên họ Thẩm này luôn có cách làm cho đơn vị mình không khác gì một đội quân tạp nham, còn bản thân anh ta cũng không giống người đứng đầu Sư đoàn, mà giống thủ lĩnh tướng cướp hơn. “Tư lệnh Tịch nhập viện rồi, nhưng vẫn cực kì quan tâm đến việc diễn tập, nếu cậu có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông ấy, nhân tiện báo cáo tình hình luôn.”
Thẩm Mạnh Xuyên chừng như nghẹn họng, rủa thầm: “Bảo tôi đi báo cáo ấy à, cậu có còn muốn ông ấy xuất viện không đấy?”
Tuy là nói vậy, nhưng ba tiếng sau, hai chiếc xe Liebao giống nhau đã đậu trước khu điều trị nội trú của bệnh viện. Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên kẻ trước người sau lần lượt xuống xe, giữ khoảng cách đội hình hai người đi song hành vào trong, tốc độ cũng đều nhau. Thẩm Mạnh Xuyên thực lòng muốn phá vỡ sự đồng đều hiện có, nhưng cứ thay đổi là anh ta lại lạc nhịp, đành phải tiếp tục duy trì đội hình đội ngũ, rảo bước về phía trước.
Cố Hoài Việt đi rất điềm tĩnh, cho đến khi tới trước cửa phòng đầu mày mới giãn ra, vì anh nghe thấy bên tỏng có tiếng cười nói.
“Ai bên trong đấy?” Thẩm Mạnh Xuyên không kìm được hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn anh ta, đáp: “Vợ và con trai tôi.” Nói xong đẩy cửa đi vào. Thẩm Mạnh Xuyên nghe thấy thế thoạt tiên ngây người, qua một lúc đã ý thức được là ai, vò vò tóc, theo anh bước vào trong.
Trong phòng bệnh, Nghiêm Chân đang ngồi bên bà Chung Lê Anh trên sofa, còn ông Tịch Thiếu Phong đang nằm trên giường bệnh được cậu bé bên cạnh chọc cho cười ha ha không ngừng. Nghe tiếng mở cửa, ông đặt tờ báo trong tay xuống, xoa đầu cậu bé, nhìn về phía người đang tới.
Cố Hoài Việt và Thẩm Mạnh Xuyên nghiêm người làm động tác chào, ông Tịch Thiếu Phong khoát tay. Lúc này đã tám giờ tối, ông không ngờ lại gặp Thẩm Mạnh Xuyên ở đây. Trong lòng có lẽ đã phỏng đoán được tình hình diễn tập.
Biết họ phải bàn chuyện, Nghiêm Chân kéo cậu bé theo bà Chung Lê Anh ra ngoài phòng, Cố Hoài Việt gọi cô lại: “Muộn thế này rồi, để anh gọi người đưa về.”
Nghiêm Chân lên tiếng: “Không vội đâu, em ở chơi với cô Chung đã.”
Cố Hoài Việt nhìn bóng bà Chung Lê Anh dắt tay cậu bé ra ngoài, gật đầu.
Nghiêm Chân tươi cười với anh, khi dịch chuyển tầm mắt, trông thấy Thẩm Mạnh Xuyên. Anh ta vừa từ trường diễn tập đến, lớp màu bôi ngụy trang trên mặt còn chưa rửa sạch. Bây giờ nhìn thấy cô, cũng ngây ra một thoáng, sau đó nở một nụ cười hiền lành.
Nghiêm Chân mỉm cười đáp lại, rồi đi ra ngoài.
Cô đi theo xe của Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông tới đây. Khi đến, đúng lúc Tư lệnh Tịch đang ngủ, còn bà Chung Lê Anh ngồi bên ngoài, len lén chấm nước mắt, thấy cô đi tới lại cuống quýt lau vội nước mắt đi. Nghiêm Chân không biết phải nói gì, bà Chung Lê Anh đã có thâm niên làm vợ lính, ngay cả quãng thời gian mười năm trên Tây Tạng cũng cùng ông Tịch Thiếu Phong vượt qua, đến nay những việc có thể khiến bà rơi nước mắt sợ rằng đã chẳng còn nhiều. Vừa rồi trong phòng bệnh, Nghiêm Chân không hỏi thăm bệnh tình ông Tịch Thiếu Phong, giờ cửa phòng đã đóng lại, không nhịn được hỏi: “Cô Chung, bệnh của chú Tịch có nghiêm trọng không ạ?”
Câu này không hỏi còn không sao, hỏi rồi, bà Chung Lê Anh mới vừa ổn định được cảm xúc đã lại bị chấn động. Bà lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, “Cái ông già này đến chết vẫn bướng, lần này mà không vào viện thì chưa biết sức khỏe là quan trọng đâu. Sớm muộn thế nào rồi cũng hại đến thân.” Thời gian trước, ông Tịch Thiếu Phong từng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư gan, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông kiên trì điều trị bằng thuốc một thời gian, bà Chung Lê Anh cũng theo sau nhắc nhở thường xuyên, lần nào ông Tịch Thiếu Phong cũng gật gù đồng ý, nhưng hễ bận rộn là dễ dàng quên đi.
Nghiêm Chân đưa bà một tờ giấy, nhẹ nhàng an ủi. Bà Chung Lê Anh từ từ hồi phục lại tinh thần, nhìn cô cười: “Để cháu chê cười rồi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, ngồi xuống cùng bà, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đang chơi súng gần đó, thấp thoáng nụ cười, “Có cô ở bên, chú Tịch hạnh phúc lắm.”
Bà Chung Lê Anh hừ một tiếng, “Ông ấy chẳng quan tâm đâu, hồi trẻ cũng có lần diễn tập, lúc dẫn dụ mục tiêu tiếp cận sát quá, bị đạn trái phá bắn vào chân với bụng dưới, đến bệnh viện máu bê bết khắp người. Cô trông thấy sợ phát khóc, thế mà cháu biết sau tỉnh dậy ông ấy nói gì không?” Bà Chung Lê Anh ngồi nghiêm trang bắt chước giọng điệu của ông Tịch Thiếu Phong, “Sao lại đưa đến bệnh viện thế này, hy sinh thì cũng phải hy sinh trên chiến trường chứ!” Nói xong bà bật cười, trong đáy mắt còn lóng lánh dòng lệ chưa khô.
Nghiêm Chân khẽ nắm bàn tay bà, “Thực ra thì, chú gạt cô đấy.” Bởi vì trên đời này có một nơi mà không anh hùng nào vượt qua được, đó là ải mỹ nhân.
Chuyện trò thêm một lúc, tâm trạng của bà Chung Lê Anh đã phục hồi lại, đúng lúc cánh cửa phòng bật mở, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên bước ra ngoài, Nghiêm Chân liền đứng dậy hỏi: “Chú Tịch thế nào rồi?”
“Chú Tịch hơi mệt, đã nằm nghỉ rồi.” Anh nói, nhìn sang bà Chung Lê Anh, “Cô Chung, chú Tịch dặn cháu đưa cô về nhà, muộn thế này rồi, cô cũng phải nghỉ ngơi đi.”
Bà Chung Lê Anh lắc đầu, “Lát nữa Tiếu Tiếu sẽ đến, cô ở lại đây chờ nó.” Tịch Tiếu là con gái nuôi của ông Tịch Thiếu Phong và bà Chung Lê Anh, đi du học ở nước ngoài, vừa về nước thì nghe tin bố nhập viện, lúc này đang vội vã trên đường đến.
Cố Hoài Việt không miễn cưỡng bà thêm nữa, “Vậy cháu xin phép về trước, hôm khác lại đến thăm chú ạ.”
Bà Chung Lê Anh gật đầu, dặn dò họ lái xe cẩn thận, mắt nhìn theo tiễn họ rời đi.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng họ ra khỏi phòng bệnh, rõ ràng cậu bé con còn nhớ như in tên miệng quạ Thẩm Mạnh Xuyên này, nghiêng đầu sang cố tình trừng mắt với anh ta. Thẩm Mạnh Xuyên đang gảy gảy mấy sợi tóc sầu não, trừng mắt nhìn lại, “Này tôi bảo, con trai hai người dạy cũng không xoàng nhỉ, bé thế đã biết đồng lòng đối phó người ngoài rồi.”
Nghiêm Chân liếc nhìn anh ta, giữ chặt cậu bé không để cậu gây rối. Cố Hoài Việt đưa mắt nhìn vợ con, nhập vào một phe với họ rồi nói: “Giờ về căn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay thế nào?”
“Chuyện này khỏi cần cậu lo.” Anh ta hạ mũ xuống, ánh mắt lạc lõng xa xăm, “Sức nặng ngàn cân đè lên, đổi là cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt cười nhạt, “Chỉ có thể đồng cảm với nhau, thật là đáng tiếc.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, loáng cái, quay sang nhìn Nghiêm Chân bằng ánh mắt có phần phức tạp. Phản ứng của cô lại bình tĩnh vượt ngoài dự đoán của anh ta, chỉ gật gật đầu và khẽ mỉm cười. Nhã nhặn hơn bất cư khi nào.
Thẩm Mạnh Xuyên không phải ngốc nghếch, anh ta biết rằng trong một vài tình huống, nhã nhặn là một kiểu xa cách. Đột nhiên vành mũ bị ai đó kéo lại, Thẩm Mạnh Xuyên buộc phải quay đầu, tức tối nhìn Cố Hoài Việt.
“Thế tôi phải về tước đây, con trai tôi buồn ngủ rồi.”
Buồn ngủ đâu ra, hai con mắt to đùng còn đang trợn lên nhìn anh ta kia kìa! Thẩm Mạnh Xuyên rủa thầm trong bụng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, “Phải rồi, có vợ có con đầm ấm vui vầy, đương nhiên là phải háo hức về nhà chứ.”
Tham mưu trưởng Cố làm như không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của anh ta, khẽ cười, “Vậy tôi xin chúc Sư trưởng Thẩm sớm tìm được mỹ nhân nhé. Đi trước đây.”
Thẩm Mạnh Xuyên lầm bầm rủa, trông theo bóng ba người rời đi, vuốt mặt, mắng thầm: “Khoe mẽ.”
***
Về đến nhà đã rất khuya, mau chóng vệ sinh cá nhân xong là lên giường đi ngủ. Hôm nay, Nghiêm Chân cũng khá mệt, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được. Cô chợt cảm thấy thái độ của mình với Thẩm Mạnh Xuyên hơi quá đáng. Anh ta cũng chẳng làm gì sai, dù có sai thì cũng đã xin lỗi, phản ứng của mình như vậy lại thành ra nhỏ mọn. Cô thở dài, liền bị ai kia phía sau lưng ôm chặt lấy eo: “Sao thế?”
Vòng ôm ấm áp khiến cô không khỏi nhích lại gần: “Không sao.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ sớm đi.”
Cô đáp lại một tiếng, nhưng ngẫm nghĩ lại xoay người, “Hoài Việt, lúc nãy ở bệnh viện bọn em làm thế với Thẩm Mạnh Xuyên, có phải là không hay không?”
Cố Hoài Việt mở mắt, nhìn vào đôi mắt cô sáng lên trong màn đêm, mỉm cười, “Không sao đâu, bọn anh đấu nhau thành quen rồi, với cậu ta thì anh nghe châm biếm còn thấy dễ chịu hơn là đồng cảm.”
Nghiêm Chân cười, dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh yên ả, “Em có chuyện còn chưa kể với anh.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, khẽ hỏi.
“Thực ra em với Thẩm Mạnh Xuyên quen nhau từ hồi còn nhỏ.”
“Ồ?” Cố Hoài Việt hơi nhướng mày, cánh tay ôm cô siết mạnh, “Thành khẩn khai báo.”
Nghiêm Chân đưa mắt lườm anh, “Cũng không coi là quen biết, từng gặp thôi, nhưng mà lần đó anh ta bắt nạt làm em tức phát nghẹn, về sau không gặp lại nữa.” Sau này gặp lại trên thảo nguyên, cô thực sự không còn nhớ gì về anh ta, cho đến khi anh ta đưa Thẩm Mạnh Kiều và bà Tưởng Di đến Sư đoàn, cô mới nhớ ra. Lúc đó cô thực sự ghét anh ta, thù mới lại chồng thêm hận cũ. Nhưng giờ nghĩ lại thì không còn cảm xúc gì nữa. Có lẽ, thời gian thực sự là liều thuốc nhiệm màu chữa lành mọi vết thương. Nghĩ vậy, cô định thần lại, thấy Tham mưu trưởng Cố đang chăm chú nhìn cô.
“Sao thế?” Cô bất giác xoa xoa mặt mình.
“Không sao.” Anh nói, vùi đầu cô vào lòng mình, “May mắn.”
May mắn… may mắn gì cơ? Con người này sao lại chỉ nói nửa chừng? Nghiêm Chân rầu rĩ hỏi: “May mắn gì cơ?”
Người phía trên đỉnh đầu chừng như đã ngủ, rất lâu sau, lúc cô đã từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời, mới nghe anh nói một câu: “May mắn là chúng mình lấy nhau rồi.” Điều này nghĩa là ai có muốn thừa nước đục thả câu cũng đã hết đất diễn!
Nghiêm Chân dở khóc dở cười, thì ra con người này cũng có lúc trẻ con đến thế. Cô đẩy ngực anh, định trở mình xoay người, được nửa chừng đã bị anh chặn lại.
“Anh nói em nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Chưa diễn tập xong, mấy ngày nay anh phải theo Phó Tư lệnh Lộ đi quan sát diễn tập. Vậy nên, mất toi kỳ nghỉ rồi.” Anh nói ngập ngừng.
“Em biết rồi.” Nghiêm Chân đáp lại buồn thiu, điều anh khiến cô ghét nhất đó là luôn có thể duy trì thái độ điềm tĩnh nhắc nhở cô đã đến lúc phải chia ly.
Cố Hoài Việt cũng biết, vậy nên chỉ có thể ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Nghe anh xin lỗi, Nghiêm Chân liền cảm thấy tim mình bị siết lại, âm ỉ đau. Cô níu chặt áo anh, vùi đầu vào lòng anh, không dám ngẩng nhìn. Bởi chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh sẽ thấy được trong mắt cô mọng nước. “Từ sau không được nói ba chữ này nữa. Em ghét lắm
Anh khẽ cười, nói được.
Kỳ thực không nói gì, cứ lặng yên bên nhau như vậy cũng tốt. Thay vì trách oán thời gian chỉ của riêng họ quá ít ỏi, chi bằng mặc sức tận hưởng mỗi phút mỗi giây bên nhau.
/49
|