Ngày tất niên ba mươi tháng Chạp, cuối cùng Sư đoàn A cũng dừng tập luyện. Các đơn vị dậy sớm tập thể dục, ăn sáng xong xuôi là bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh, tràn đầy tinh thần hăng hái đón Tết Nguyên Đán, khắp mọi nơi đều rạo rực, hân hoan.
Năm nay, các gia đình sống ở dãy phòng người thân của Sư đoàn A tấp nập hơn bao giờ hết. Theo lời chị Sở Dao – vợ của Lưu Hướng Đông nói thì Tết này không khác gì đi hội, mọi người quay quần bên nhau.
Nghiêm Chân quàng khăn chỉn chu, rồi cùng Sở Dao tới nhà ăn của Sư đoàn nặn bánh chéo, vì năm nay các chị em vợ lính tới đông nên Sư đoàn tổ chức cho các chiến sĩ và người thân cùng nhau đón mừng năm mới. Đi trên đường, thỉnh thoảng lại có vài chiến sĩ ghé mắt nhìn Nghiêm Chân, khiến bước đi của cô có phần rối loạn. Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, cô không khỏi xấu hổ ngượng ngùng, bước thật nhanh vào nhà ăn.
Sở Dao cũng được nghe loáng thoáng về buổi tối hôm ấy, nhưng câu chuyện được mọi người truyền tai nhau khá mơ hồ, chỉ biết rằng Tham mưu trưởng phu nhân say rượu cãi nhau với Tham mưu trưởng, xem ra cũng rất ác liệt, vết thương trên miệng kia chẳng rõ rành rành ra đấy còn gì? Còn về tại sao cãi nhau, ai nấy chỉ ngầm biết trong lòng chứ không người nào nói ra. Sở Dao thầm nghĩ, vừa nhào bột vừa hỏi: “Tiểu Chân, đây là lần đầu tiên em đón Tết trong doanh trại quân đội đúng không?”
Nghiêm Chân đang xếp miếng bánh chẻo, cô miết nhẹ mép bánh, hai ngón tay bóp vào giữa, nặn thành một khối hình đầy đặn đẹp mắt. Nghe Sở Dao hỏi, cô cười nói: “Không ạ.” Năm mười một tuổi Nghiêm Chân rời doanh trại đơn vị của bố, từ năm sáu tuổi đến đơn vị ở, cứ mỗi dịp Tất niên, cô lại cùng bố đến nhà ăn của Lữ đoàn đón Tết cùng các chú bác chiến sĩ. Bầu không khí náo nhiệt ấy cô sẽ chẳng bao giờ quên được, bởi mỗi khi đến ngày này, nụ cười trên gương mặt bố đều cực kì rạng rỡ.
Sở Dao than thở: “Bố em cũng là quân nhân à? Em đúng là có duyên với quân nhân thật đấy. Tiểu Vĩ nhà chị năm nay thi đại học này, nhất quyết đòi đăng ký vào trường Quân sự, chị nói thế nào cũng không bảo được cái thân lừa ưa nặng ấy. Em tính, cả đời bố nó đã cống hiến cho quân đội rồi, lại đưa thêm một người đi nữa thì chị chịu làm sao được….”
“Cháu nó muốn đăng ký cứ để cho nó đăng ký, thanh niên sống có lý tưởng là tốt chị ạ.” Cô dứt lời, Sở Dao còn chưa kịp lên tiếng, cậu bé Gia Minh nãy giờ vẫn đang mãi nhào nghịch đống bột đã nhao nhao nói chen vào: “Bác ơi, lớn lên con cũng muốn vào quân ngũ! Ông nội con bảo phẩm chất cao đẹp truyền giữ muôn đời!”
Hai người lớn đều không nhịn được cười phá lên, Nghiêm Chân nhéo cặp má phúng phính của cậu: “Đồ trẻ con ranh ma!”
Bánh chẻo vừa được đưa vào nồi con chưa chín, Sư trưởng Lưu Hướng Đông đã cùng Chính Uỷ Cao Tường bước vào, mấy vị lãnh đạo này đều quen với việc mỗi năm xuống cơ sở đón Tết cùng các chiến sĩ, như vậy vui càng thêm vui. Cố Hoài Việt cũng rảo bước theo sau, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Chân, mỉm cười. Nghiêm Chân cúi đầu, Sở Dao ở sau lưng huých cô một cái, cô mới đi đến bên cạnh anh, mặt còn ửng đỏ.
“Lạnh không?” Nói xong anh cầm tay cô. Nghiêm Chân lắc đầu, ngược lại thấy tay anh lạnh vô cùng, theo phản xạ cô nắm lấy thật chặt.
Lưu Hướng Đông khom người trêu đùa với Gia Minh, càng nhìn cậu bé anh ta càng thấy quý mến, anh ta tỉ mỉ quan sát cục bột nhào trong tay cậu bé, “Gia Minh, cháu nặn cái gì đấy? Bác nhìn sao mà thấy giống xe hơi trong nhà xe mình thế nhỉ?” Anh ta cố ý chọc cậu bé, cục bột kia đã bị cậu nhào nặn thành vô dạng vô hình từ lâu rồi. Thế nhưng cậu nhóc cho là thật, bàn tay bụ bẫm ngừng lại, bĩu môi: “Bác ơi, cháu nặn xe tăng, không phải xe hơi đâu!”
Lưu Hướng Đông dám mắt vào món đồ chơi thủ công kia nửa ngày trời, sau cùng cất tiếng cười sảng khoái, nhìn sang Cố Hoài Việt: “Không đùa được với anh cu nhà cậu đâu nhé!”
Cậu bé Cố Gia Minh trề môi ra sáp lại trước mặt thủ trưởng Cố, cặp mắt tinh tường quét qua quét lại giữa hai người lớn. Cậu ngủ lại nhà ông Tịch Thiếu Phong một đêm đã về, cậu cảm thấy chán ngắt, vì hai bạn nhỏ nhà bà Chung căn bản không cùng một đẳng cấp với cậu, suốt cả ngày léo nha léo nhéo chỉ biết đọc truyện cổ tích! Lúc được trục xuất về nhà cậu bé liền cảm giác có điều gì bất thường. Cậu đeo cặp sách trên vai đứng ở cửa thềm, chỉ vào môi của ông bố ra mở cửa cho cậu hỏi: “Thủ trưởng, sao bố lại bị thương thế?”
Cố Hoài Việt nheo mắt nhìn cậu vẻ dọa nạt, tiếc là đêm đó ngủ chưa sâu giấc nên uy lực giảm đi đáng kể, cong cong ngón tay búng đầu cậu bé, xách cổ áo lôi xềnh xệch cậu vào nhà. Đợi đến sau khi Cố Hoài Việt ăn sáng xong đi tới trụ sở cơ quan, một mình Nghiêm Chân ở lại lập tức phải đương đầu với màn tra khảo nghiêm khắc của tổ chức. Nghiêm Chân khi đó vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, ngước đôi mắt đã khóc đến sung húp, không biết phải nói gì. Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, cậu bặm môi: Hai người này chắc chắn có chuyện mờ ám!
Cậu bé vẫn dẩu môi lên, ngẩng đầu nhìn hai người lớn: “Dạo này cô không chơi với con nữa nhé, cô đó, cô cậy lớn bắt nạt bé, cô không đếm xỉa gì đến con nhé!”
Nghiêm Chân bị cậu bé lên án kịch liệt chỉ biết cúi gằm, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười. Cố Hoài Việt cúi xuống, búng tay lên đầu cậu bé, nhéo đến cái mà phúng phính của cậu nói: “Ai lại không đếm xỉa gì đến con được, năm mươi watt[1] sáng chói lọi cơ mà.”
[1] Ý nói cậu bé Cố Gia Minh như chiếc bóng đèn công suất năm mươi watt, tuy bé nhỏ nhưng vẫn là kỳ đà cản mũi hai người lớn.
Cậu bé tức tối nhìn anh, những người có mặt nghe hai bố con làm trò, ai nấy đều cười nghiêng ngả. Nghiêm Chân nghiêng đầu quay đi, mặt ửng đỏ.
Một lúc sau bánh chẻo đã chín, mấy người Lưu Hướng Đông cũng đến lúc phải đi, phải làm một vòng quanh nhà ăn các đơn vị trong Sư đoàn. Trước khi đi, Nghiên Chân níu Cố Hoài Việt lại, dặn anh: “Anh uống ít thôi đấy.”
“Biết mà.” Cố Hoài Việt khẽ cười, nắm tay cô, “Đợi anh về nhé.”
Nghiêm Chân đáp vâng, mặt ửng hồng, trông theo bóng anh, Nghiêm Chân ngây người ra một lúc, cho đến khi anh bạn nhỏ giật giật gấu áo, cô mới hoàn hồn lại, cùng cậu ăn bánh chẻo.
Ăn xong bữa cơm Tất niên, Nghiêm Chân dắt cậu bé Cố Gia Minh về nhà, ngồi trên sofa gọi điện về Cố viên và bà nội. Bất kể là gọi tới nhà nào cũng thấy ở đó rất vui vẻ, náo nhiệt, lại càng nổi bật khung cảnh vắng vẻ đìu hiu của hai người họ. Qua điện thoại, bà nội căn dặn cô: “Năm mới đến rồi, phải vui vẻ con nhé.”
Bà cụ nghe cô nói Tham mưu trưởng Cố đêm ba mươi cũng không ở nhà, tưởng rằng cô không vui, đang khuyên nhủ cô đây. Nghiêm Chân tươi cười, cô nào có mong manh như vậy. Có điều, đề tài này mà khơi thì sẽ kéo dài bất tận, cô đành ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi ạ.”
Lý ra đêm ba mươi phải đợi đón Giao thừa, nhưng chưa đến mười giờ cậu bé đã ngáp dài: “Buồn ngủ.”
Cậu bé nhìn Nghiêm Chân bằng vẻ đáng thương. Nghiêm Chân nhéo má phính của cậu, cười: “Đã nói là phải đợi bố về cơ mà?”
Cậu bé mắt rơm rớm: “Buồn ngủ!”
Thôi, bị cậu nhìn như thế, Nghiêm Chân cảm thấy nếu mình không cho cậu đi ngủ thì quả thực là tội ác tày trời. Dù gì cũng là một đứa trẻ, không nhất thiết phải đón Giao thừa bằng được.
Có lẽ cậu nhóc đã buồn ngủ lắm rồi, vừa chui vào trong chăn ấm, ngáp một cái là lập tức ngủ say. Cậu ngủ thật ngon lành, trong giấc mơ vẫn không quên chóp chép, đoán chừng là đã mơ thấy đồ ăn ngon.
Nghiêm Chân cứ ngồi đó lặng yên nhìn cậu bé một lúc, vuốt ve mái tóc của cậu, đắp chăn lại cẩn thận rồi tắt đèn đi ra. Lúc ra tới phòng khách, chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Cô dừng bước, đứng đó nghe ngóng một lúc thì nghe ra là tiếng lạch cạch của chìa khóa. Chắc ai kia đã về? Cô khẽ cười. Nhưng mãi vẫn không thấy anh mở cửa, không lẽ đã uống say? Nghiêm Chân bước tới, mở cửa ngó xem.
Quả nhiên, ai kia đang cúi đầu suy ngẫm xem chiếc chìa khóa nào có thể mở được cửa nhà mình. Ánh đèn ấm áp chợt rọi đến khiến anh ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn, thấy người con gái xinh đẹp thanh tú đứng trước mặt mình, anh mỉm cười nhẹ nhàng. Tửu lượng của Cố Hoài Việt không kém, nhưng đây là đơn vị quân đội, đến dịp đón mừng năm mới, ai còn nhớ được quân hàm của anh cao thấp ra sao, chỉ một chữ - Uống! Dù có là Cố Hoài Việt, cũng bị chuốc cho say mèm. Nghĩ tới đó, Tham mưu trưởng Cố mắng khẽ: “Cái lũ ôn con!”
Nghiêm Chân đưa mắt nhìn anh hồi lâu, không nhịn được bật cười, mau chóng kéo anh vào trong, không để cho người này đứng ăn nói linh tinh nữa.
Vào đến nhà, cô xuống bếp pha một cốc mật ong, đợi nghiệt độ vừa chuẩn mang tới cho anh uống. Cố Hoài Việt dựa người lên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, Nghiêm Chân đưa anh cốc nước mật ong, anh nhận lấy, nếm một ngụm, rồi cúi đầu nghịch chiếc cốc. Nghiêm Chân ngồi xuống bên cạnh anh, giục anh uống nốt.
Anh cười cười, nghiêng đầu sang, đưa tay nắm chặt lấy tay cô: “Anh vừa mới nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh nhớ năm ngoái có một lần, anh với Hoài Ninh cùng đi dự một buổi tiệc rượu, Hoài Ninh uống nhiều, anh lái xe đưa nó về nhà, sau khi anh dìu nó vào nhà thì Lương Hòa pha ngay cho nó một cốc nước mật ong. Em có biết lúc đó anh nghĩ gì không?” Anh nhìn cô không dời mắt, nhấn vào từng chữ, “Anh nghĩ, có vợ thật là tốt.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, ngắc ngứ hỏi: “Anh không bảo Hòa Hòa pha cho anh một cốc, cứ thế tự mình lái xe về à?”
“Có tài xế đưa về.” Anh cười đáp.
“Đấy không phải là vấn đề!”
Tham mưu trưởng Cố nhắm mắt lại, ngả người vào chiếc gối tựa, giọng nói có phần mệt mỏi: “Thực ra con người ta, một khi đã bị đóng khung treo lên thì sẽ không xuống được nữa. Đâu phải người ta không thể nói được, là tự bản thân mình không thể nói được.” Nói cách khác, một người đàn ông, sao có thể không biết ngượng mà thành trò cười trước mặt em đâu.
Nghe anh nói vậy, Nghiêm Chân chợt cảm thấy trái tim như bị một mũi kim sắc nhọn đâm vào đau đớn. Một người đàn ông như anh, có lẽ chỉ khi đã uống say thần trí mơ màng, mới cho phép bản thân mình để lộ ra một thoáng yếu mềm, nghĩ đến những chuyện trước kia không dám nghĩ. Xong đâu đấy vùi đầu vào ngủ một giấc, mở mắt tỉnh dậy, lại trở về là một người mình đồng da sắt. Thậm chí cô còn thấy bội phục chính mình, một câu nói vô tâm của mình khi trước lại khiến anh mất kiểm soát như thế. Không chỉ vậy, cô còn thấy xót xa: “Về sau không được thế này nữa.”
Nghiêm Chân nhẹ giọng trách anh, không ngờ thủ trưởng rất biết phối hợp, siết chặt bàn tay cô, ừ một tiếng. Không lâu sau, còn khẽ khàng than thở một câu: “Dù gì anh cũng là người có vợ rồi cơ mà.”
Cô phát hiện, anh uống say lại hay, say rồi sẽ không còn giống bộ dạng bị đóng khung treo lên, hờ hững lạnh nhạt với bất kể điều gì kia nữa, còn có thể nhận ra được cái tốt của cô, được lắm, được lắm! Nghiêm Chân còn đang mải mê với phát hiện lý thú của mình, không để ý tới đôi mắt sâu thẳm của anh nãy giờ vẫn nhìn cô đắm đuối, đến lúc cô nhận ra, đôi mắt kia đã tràn ngập ý cười.
“Sao thế?”
“không sao, thấy có gì trên tóc em thôi.” Nói rồi anh lấy xuống một sợi nhung lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân đưa tay đón lấy, không ngờ đất trời bỗng như đảo lộn, cô bị nhấc bổng lên ôm gọn vào trong vòng tay anh, không đợi cô kịp phản ứng lại, nụ hôn của anh đã áp xuống.
Đây đã không phải lần đầu anh hôn cô, nhưng nụ hôn đầu tiên với nụ hôn này tuyệt đối không giống nhau. Có một cảm giác cháy bỏng, nồng nàn đến nghẹt thở, khiến cô chừng như khó mà chống đỡ, trong lúc lúng túng đã choàng tay khoác lên cổ anh.
Cố Hoài Việt khẽ vén mái tóc dài của cô, hương thơm dịu nhẹ khiến anh không tự chủ được mà hôn sâu hơn. Không rõ vì sao đột nhiệt anh muốn hôn cô, chỉ hôn một chút thôi, nhưng khi đã đặt môi là vấn vít không rời. Anh không còn giữ được mấy phần lý trí, cho đến khi đáy mắt cô mờ mịt một màn sương anh mới thả cô ra, gục đầu lên trán cô để hơi thở dần yên ổn. Cô còn hơi ngần ngại, anh đã cảm nhận được.
“Nghỉ ngơi thôi.”
Nghiêm Chân vụt ngẩng đầu nhìn anh, khẽ thở dốc, nói không nên lời. Anh nở nụ cười, nhưng lại là cười khổ.
“Anh say rồi.” Lúc lâu sau, Nghiêm Chân mới cố nói được một câu.
“Ừ, anh biết.” Anh nói, vậy nên mới bị kích động, mới khó lòng kìm nén thế này.
“Nhưng em không say.” Cô vội nói, “Em rất tỉnh táo.”
“Ừ?” Anh nhướng mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vùi đầu vào lòng anh: “Ý em là, được mà, Hoài Việt.”
Ban đầu, Cố Hoài Việt còn không dám tin. Nhưng khuôn mặt người phụ nữ trong lòng càng lúc càng đỏ bừng một cách đáng nghi khiến anh vui mừng, ngay tức thì ôm cô thật chặt, đi vào phòng ngủ. Nghiêm Chân vùi đầu trong lòng anh, tận hưởng khoảnh khắc bình yên quyến luyến này.
***
Đơn vị quân đội có rất nhiều cách để đón mừng năm mới. Ngoài các Đại đội thi đua nhau, thỉnh thoảng Đoàn Văn công ở trên còn cử phân đội văn nghệ về biểu diễn, có khi lãnh đạo cũng góp vui, xuống cơ sở thăm hỏi chiến sĩ. Tóm lại, muốn tưng bừng kiểu nào cũng có.
Sáng sớm, Nghiêm Chân đã bị tiếng còi hiệu đánh thức. Còi hiệu nổi lên không bao lâu, đã có tiếng người huyên náo vang vọng từ thao trường. Nghiêm Chân vừa mặc quần áo vừa dò đoán có lẽ lại là Đại đội nào đó đang tổ chức hoạt động ngoài thao trường.
Cửa phòng bỗng mở, cậu bé Cố Gia Minh tay chắp sau lưng từ phòng khách đi vào, biểu cảm cực kì nghiêm khắc: “Cô Nghiêm, sao cô lại ngủ nướng thế! Cô chẳng có tiến bộ gì cả!”
Tiểu Tư lệnh Cố gần đây rất không hài lòng vì cô ngày nào cũng dậy muộn. Còn Nghiêm Chân sắc mặt ửng hồng, nhanh trí chuyển chủ đề: “Gia Minh, bên ngoài làm gì mà ồn ào thế?”
Cậu bé lôi một quả táo ra gặm, cũng có vẻ mơ hồ không rõ, “Nghe bố con bảo là tòa nhà phía trước đang tổ chức hoạt động, nếu không phải đợi cô ăn cơm, con đã đi xem từ lâu rồi!” Dứt lời liền xị mặt.
Nghiêm Chân lại càng chột dạ hơn, vội xuống giường đi nấu bữa sáng, không thể chậm trễ chuyện lớn của tiểu Tư lệnh được. Cố Hoài Việt không có nhà, cô lê bước đến trước bàn ăn, chỉ thấy một tờ giấy Cố Hoài Việt để lại. Nét chữ anh biết lên trang giấy đơn mỏng mạnh mẽ, cứng cáp:Hôm nay đi trực, em với Gia Minh ngủ dậy nhớ ăn sáng nhé!
Cô đọc thầm, khóe miệng cong cong. Cô đun nóng món bánh chẻo đã nặn hôm qua, gọi cậu bé tới ăn bữa sáng: “Gia Minh, hồi trước đón Tết ở đơn vị có vui không?”
Cố Gia Minh nhai nhồm nhoàm miếng sủi cảo nhân tôm trong miệng: “Chán ngắt!”
“Tại sao?”
“Bố chẳng rảnh rỗi chơi với con.” Cậu bé hờn trách, “Được đi ra ngoài cũng chỉ có đi tảo mộ, chán quá thể.”
“Đi tảo mộ à?”
Cậu bé cũng nhận ra mình đã lỡ lời, vội lấy tay che miệng lại, đến như vậy rồi vẫn không quên nhai nhóp nhép miếng sủi cảo ăn dở, điệu bộ của cậu bé chọc cô bật cười: “Được rồi, mau ăn đi con.”
Cậu bé nghe lời cô lại gắp thêm một miếng sủi cảo. Còn Nghiêm Chân nhìn những miếng sủi cảo lóng lánh trong tô canh lớn, bắt đầu ngây ngẩn.
Đối với Lâm Kha, nói cô không để tâm là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Thế nhưng cô cũng biết, đòi hỏi anh quên đi cũng là một chuyện bất khả thi. Đó là tấm bia mộ sừng sững trong lòng anh, cho dù không phải tình yêu, thì vẫn còn duyên nợ, còn tiếc nuối. Cô sẽ không, cũng không thể bắt anh làm chuyện như vậy. Điều duy nhất cô có thể đó là đừng để mình tiếp tục bị ám ảnh. Tâm lý không cân bằng sẽ dễ sinh ra lòng đố kị, mà cô không muốn phải đố kị với một người đã khuất, cô muốn được hạnh phúc. Nghĩ vậy, cuối cùng Nghiêm Chân nở nụ cười tươi.
Năm nay, các gia đình sống ở dãy phòng người thân của Sư đoàn A tấp nập hơn bao giờ hết. Theo lời chị Sở Dao – vợ của Lưu Hướng Đông nói thì Tết này không khác gì đi hội, mọi người quay quần bên nhau.
Nghiêm Chân quàng khăn chỉn chu, rồi cùng Sở Dao tới nhà ăn của Sư đoàn nặn bánh chéo, vì năm nay các chị em vợ lính tới đông nên Sư đoàn tổ chức cho các chiến sĩ và người thân cùng nhau đón mừng năm mới. Đi trên đường, thỉnh thoảng lại có vài chiến sĩ ghé mắt nhìn Nghiêm Chân, khiến bước đi của cô có phần rối loạn. Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, cô không khỏi xấu hổ ngượng ngùng, bước thật nhanh vào nhà ăn.
Sở Dao cũng được nghe loáng thoáng về buổi tối hôm ấy, nhưng câu chuyện được mọi người truyền tai nhau khá mơ hồ, chỉ biết rằng Tham mưu trưởng phu nhân say rượu cãi nhau với Tham mưu trưởng, xem ra cũng rất ác liệt, vết thương trên miệng kia chẳng rõ rành rành ra đấy còn gì? Còn về tại sao cãi nhau, ai nấy chỉ ngầm biết trong lòng chứ không người nào nói ra. Sở Dao thầm nghĩ, vừa nhào bột vừa hỏi: “Tiểu Chân, đây là lần đầu tiên em đón Tết trong doanh trại quân đội đúng không?”
Nghiêm Chân đang xếp miếng bánh chẻo, cô miết nhẹ mép bánh, hai ngón tay bóp vào giữa, nặn thành một khối hình đầy đặn đẹp mắt. Nghe Sở Dao hỏi, cô cười nói: “Không ạ.” Năm mười một tuổi Nghiêm Chân rời doanh trại đơn vị của bố, từ năm sáu tuổi đến đơn vị ở, cứ mỗi dịp Tất niên, cô lại cùng bố đến nhà ăn của Lữ đoàn đón Tết cùng các chú bác chiến sĩ. Bầu không khí náo nhiệt ấy cô sẽ chẳng bao giờ quên được, bởi mỗi khi đến ngày này, nụ cười trên gương mặt bố đều cực kì rạng rỡ.
Sở Dao than thở: “Bố em cũng là quân nhân à? Em đúng là có duyên với quân nhân thật đấy. Tiểu Vĩ nhà chị năm nay thi đại học này, nhất quyết đòi đăng ký vào trường Quân sự, chị nói thế nào cũng không bảo được cái thân lừa ưa nặng ấy. Em tính, cả đời bố nó đã cống hiến cho quân đội rồi, lại đưa thêm một người đi nữa thì chị chịu làm sao được….”
“Cháu nó muốn đăng ký cứ để cho nó đăng ký, thanh niên sống có lý tưởng là tốt chị ạ.” Cô dứt lời, Sở Dao còn chưa kịp lên tiếng, cậu bé Gia Minh nãy giờ vẫn đang mãi nhào nghịch đống bột đã nhao nhao nói chen vào: “Bác ơi, lớn lên con cũng muốn vào quân ngũ! Ông nội con bảo phẩm chất cao đẹp truyền giữ muôn đời!”
Hai người lớn đều không nhịn được cười phá lên, Nghiêm Chân nhéo cặp má phúng phính của cậu: “Đồ trẻ con ranh ma!”
Bánh chẻo vừa được đưa vào nồi con chưa chín, Sư trưởng Lưu Hướng Đông đã cùng Chính Uỷ Cao Tường bước vào, mấy vị lãnh đạo này đều quen với việc mỗi năm xuống cơ sở đón Tết cùng các chiến sĩ, như vậy vui càng thêm vui. Cố Hoài Việt cũng rảo bước theo sau, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Chân, mỉm cười. Nghiêm Chân cúi đầu, Sở Dao ở sau lưng huých cô một cái, cô mới đi đến bên cạnh anh, mặt còn ửng đỏ.
“Lạnh không?” Nói xong anh cầm tay cô. Nghiêm Chân lắc đầu, ngược lại thấy tay anh lạnh vô cùng, theo phản xạ cô nắm lấy thật chặt.
Lưu Hướng Đông khom người trêu đùa với Gia Minh, càng nhìn cậu bé anh ta càng thấy quý mến, anh ta tỉ mỉ quan sát cục bột nhào trong tay cậu bé, “Gia Minh, cháu nặn cái gì đấy? Bác nhìn sao mà thấy giống xe hơi trong nhà xe mình thế nhỉ?” Anh ta cố ý chọc cậu bé, cục bột kia đã bị cậu nhào nặn thành vô dạng vô hình từ lâu rồi. Thế nhưng cậu nhóc cho là thật, bàn tay bụ bẫm ngừng lại, bĩu môi: “Bác ơi, cháu nặn xe tăng, không phải xe hơi đâu!”
Lưu Hướng Đông dám mắt vào món đồ chơi thủ công kia nửa ngày trời, sau cùng cất tiếng cười sảng khoái, nhìn sang Cố Hoài Việt: “Không đùa được với anh cu nhà cậu đâu nhé!”
Cậu bé Cố Gia Minh trề môi ra sáp lại trước mặt thủ trưởng Cố, cặp mắt tinh tường quét qua quét lại giữa hai người lớn. Cậu ngủ lại nhà ông Tịch Thiếu Phong một đêm đã về, cậu cảm thấy chán ngắt, vì hai bạn nhỏ nhà bà Chung căn bản không cùng một đẳng cấp với cậu, suốt cả ngày léo nha léo nhéo chỉ biết đọc truyện cổ tích! Lúc được trục xuất về nhà cậu bé liền cảm giác có điều gì bất thường. Cậu đeo cặp sách trên vai đứng ở cửa thềm, chỉ vào môi của ông bố ra mở cửa cho cậu hỏi: “Thủ trưởng, sao bố lại bị thương thế?”
Cố Hoài Việt nheo mắt nhìn cậu vẻ dọa nạt, tiếc là đêm đó ngủ chưa sâu giấc nên uy lực giảm đi đáng kể, cong cong ngón tay búng đầu cậu bé, xách cổ áo lôi xềnh xệch cậu vào nhà. Đợi đến sau khi Cố Hoài Việt ăn sáng xong đi tới trụ sở cơ quan, một mình Nghiêm Chân ở lại lập tức phải đương đầu với màn tra khảo nghiêm khắc của tổ chức. Nghiêm Chân khi đó vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, ngước đôi mắt đã khóc đến sung húp, không biết phải nói gì. Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của cô, cậu bặm môi: Hai người này chắc chắn có chuyện mờ ám!
Cậu bé vẫn dẩu môi lên, ngẩng đầu nhìn hai người lớn: “Dạo này cô không chơi với con nữa nhé, cô đó, cô cậy lớn bắt nạt bé, cô không đếm xỉa gì đến con nhé!”
Nghiêm Chân bị cậu bé lên án kịch liệt chỉ biết cúi gằm, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười. Cố Hoài Việt cúi xuống, búng tay lên đầu cậu bé, nhéo đến cái mà phúng phính của cậu nói: “Ai lại không đếm xỉa gì đến con được, năm mươi watt[1] sáng chói lọi cơ mà.”
[1] Ý nói cậu bé Cố Gia Minh như chiếc bóng đèn công suất năm mươi watt, tuy bé nhỏ nhưng vẫn là kỳ đà cản mũi hai người lớn.
Cậu bé tức tối nhìn anh, những người có mặt nghe hai bố con làm trò, ai nấy đều cười nghiêng ngả. Nghiêm Chân nghiêng đầu quay đi, mặt ửng đỏ.
Một lúc sau bánh chẻo đã chín, mấy người Lưu Hướng Đông cũng đến lúc phải đi, phải làm một vòng quanh nhà ăn các đơn vị trong Sư đoàn. Trước khi đi, Nghiên Chân níu Cố Hoài Việt lại, dặn anh: “Anh uống ít thôi đấy.”
“Biết mà.” Cố Hoài Việt khẽ cười, nắm tay cô, “Đợi anh về nhé.”
Nghiêm Chân đáp vâng, mặt ửng hồng, trông theo bóng anh, Nghiêm Chân ngây người ra một lúc, cho đến khi anh bạn nhỏ giật giật gấu áo, cô mới hoàn hồn lại, cùng cậu ăn bánh chẻo.
Ăn xong bữa cơm Tất niên, Nghiêm Chân dắt cậu bé Cố Gia Minh về nhà, ngồi trên sofa gọi điện về Cố viên và bà nội. Bất kể là gọi tới nhà nào cũng thấy ở đó rất vui vẻ, náo nhiệt, lại càng nổi bật khung cảnh vắng vẻ đìu hiu của hai người họ. Qua điện thoại, bà nội căn dặn cô: “Năm mới đến rồi, phải vui vẻ con nhé.”
Bà cụ nghe cô nói Tham mưu trưởng Cố đêm ba mươi cũng không ở nhà, tưởng rằng cô không vui, đang khuyên nhủ cô đây. Nghiêm Chân tươi cười, cô nào có mong manh như vậy. Có điều, đề tài này mà khơi thì sẽ kéo dài bất tận, cô đành ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi ạ.”
Lý ra đêm ba mươi phải đợi đón Giao thừa, nhưng chưa đến mười giờ cậu bé đã ngáp dài: “Buồn ngủ.”
Cậu bé nhìn Nghiêm Chân bằng vẻ đáng thương. Nghiêm Chân nhéo má phính của cậu, cười: “Đã nói là phải đợi bố về cơ mà?”
Cậu bé mắt rơm rớm: “Buồn ngủ!”
Thôi, bị cậu nhìn như thế, Nghiêm Chân cảm thấy nếu mình không cho cậu đi ngủ thì quả thực là tội ác tày trời. Dù gì cũng là một đứa trẻ, không nhất thiết phải đón Giao thừa bằng được.
Có lẽ cậu nhóc đã buồn ngủ lắm rồi, vừa chui vào trong chăn ấm, ngáp một cái là lập tức ngủ say. Cậu ngủ thật ngon lành, trong giấc mơ vẫn không quên chóp chép, đoán chừng là đã mơ thấy đồ ăn ngon.
Nghiêm Chân cứ ngồi đó lặng yên nhìn cậu bé một lúc, vuốt ve mái tóc của cậu, đắp chăn lại cẩn thận rồi tắt đèn đi ra. Lúc ra tới phòng khách, chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Cô dừng bước, đứng đó nghe ngóng một lúc thì nghe ra là tiếng lạch cạch của chìa khóa. Chắc ai kia đã về? Cô khẽ cười. Nhưng mãi vẫn không thấy anh mở cửa, không lẽ đã uống say? Nghiêm Chân bước tới, mở cửa ngó xem.
Quả nhiên, ai kia đang cúi đầu suy ngẫm xem chiếc chìa khóa nào có thể mở được cửa nhà mình. Ánh đèn ấm áp chợt rọi đến khiến anh ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn, thấy người con gái xinh đẹp thanh tú đứng trước mặt mình, anh mỉm cười nhẹ nhàng. Tửu lượng của Cố Hoài Việt không kém, nhưng đây là đơn vị quân đội, đến dịp đón mừng năm mới, ai còn nhớ được quân hàm của anh cao thấp ra sao, chỉ một chữ - Uống! Dù có là Cố Hoài Việt, cũng bị chuốc cho say mèm. Nghĩ tới đó, Tham mưu trưởng Cố mắng khẽ: “Cái lũ ôn con!”
Nghiêm Chân đưa mắt nhìn anh hồi lâu, không nhịn được bật cười, mau chóng kéo anh vào trong, không để cho người này đứng ăn nói linh tinh nữa.
Vào đến nhà, cô xuống bếp pha một cốc mật ong, đợi nghiệt độ vừa chuẩn mang tới cho anh uống. Cố Hoài Việt dựa người lên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, Nghiêm Chân đưa anh cốc nước mật ong, anh nhận lấy, nếm một ngụm, rồi cúi đầu nghịch chiếc cốc. Nghiêm Chân ngồi xuống bên cạnh anh, giục anh uống nốt.
Anh cười cười, nghiêng đầu sang, đưa tay nắm chặt lấy tay cô: “Anh vừa mới nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh nhớ năm ngoái có một lần, anh với Hoài Ninh cùng đi dự một buổi tiệc rượu, Hoài Ninh uống nhiều, anh lái xe đưa nó về nhà, sau khi anh dìu nó vào nhà thì Lương Hòa pha ngay cho nó một cốc nước mật ong. Em có biết lúc đó anh nghĩ gì không?” Anh nhìn cô không dời mắt, nhấn vào từng chữ, “Anh nghĩ, có vợ thật là tốt.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, ngắc ngứ hỏi: “Anh không bảo Hòa Hòa pha cho anh một cốc, cứ thế tự mình lái xe về à?”
“Có tài xế đưa về.” Anh cười đáp.
“Đấy không phải là vấn đề!”
Tham mưu trưởng Cố nhắm mắt lại, ngả người vào chiếc gối tựa, giọng nói có phần mệt mỏi: “Thực ra con người ta, một khi đã bị đóng khung treo lên thì sẽ không xuống được nữa. Đâu phải người ta không thể nói được, là tự bản thân mình không thể nói được.” Nói cách khác, một người đàn ông, sao có thể không biết ngượng mà thành trò cười trước mặt em đâu.
Nghe anh nói vậy, Nghiêm Chân chợt cảm thấy trái tim như bị một mũi kim sắc nhọn đâm vào đau đớn. Một người đàn ông như anh, có lẽ chỉ khi đã uống say thần trí mơ màng, mới cho phép bản thân mình để lộ ra một thoáng yếu mềm, nghĩ đến những chuyện trước kia không dám nghĩ. Xong đâu đấy vùi đầu vào ngủ một giấc, mở mắt tỉnh dậy, lại trở về là một người mình đồng da sắt. Thậm chí cô còn thấy bội phục chính mình, một câu nói vô tâm của mình khi trước lại khiến anh mất kiểm soát như thế. Không chỉ vậy, cô còn thấy xót xa: “Về sau không được thế này nữa.”
Nghiêm Chân nhẹ giọng trách anh, không ngờ thủ trưởng rất biết phối hợp, siết chặt bàn tay cô, ừ một tiếng. Không lâu sau, còn khẽ khàng than thở một câu: “Dù gì anh cũng là người có vợ rồi cơ mà.”
Cô phát hiện, anh uống say lại hay, say rồi sẽ không còn giống bộ dạng bị đóng khung treo lên, hờ hững lạnh nhạt với bất kể điều gì kia nữa, còn có thể nhận ra được cái tốt của cô, được lắm, được lắm! Nghiêm Chân còn đang mải mê với phát hiện lý thú của mình, không để ý tới đôi mắt sâu thẳm của anh nãy giờ vẫn nhìn cô đắm đuối, đến lúc cô nhận ra, đôi mắt kia đã tràn ngập ý cười.
“Sao thế?”
“không sao, thấy có gì trên tóc em thôi.” Nói rồi anh lấy xuống một sợi nhung lông vịt đưa cho cô. Nghiêm Chân đưa tay đón lấy, không ngờ đất trời bỗng như đảo lộn, cô bị nhấc bổng lên ôm gọn vào trong vòng tay anh, không đợi cô kịp phản ứng lại, nụ hôn của anh đã áp xuống.
Đây đã không phải lần đầu anh hôn cô, nhưng nụ hôn đầu tiên với nụ hôn này tuyệt đối không giống nhau. Có một cảm giác cháy bỏng, nồng nàn đến nghẹt thở, khiến cô chừng như khó mà chống đỡ, trong lúc lúng túng đã choàng tay khoác lên cổ anh.
Cố Hoài Việt khẽ vén mái tóc dài của cô, hương thơm dịu nhẹ khiến anh không tự chủ được mà hôn sâu hơn. Không rõ vì sao đột nhiệt anh muốn hôn cô, chỉ hôn một chút thôi, nhưng khi đã đặt môi là vấn vít không rời. Anh không còn giữ được mấy phần lý trí, cho đến khi đáy mắt cô mờ mịt một màn sương anh mới thả cô ra, gục đầu lên trán cô để hơi thở dần yên ổn. Cô còn hơi ngần ngại, anh đã cảm nhận được.
“Nghỉ ngơi thôi.”
Nghiêm Chân vụt ngẩng đầu nhìn anh, khẽ thở dốc, nói không nên lời. Anh nở nụ cười, nhưng lại là cười khổ.
“Anh say rồi.” Lúc lâu sau, Nghiêm Chân mới cố nói được một câu.
“Ừ, anh biết.” Anh nói, vậy nên mới bị kích động, mới khó lòng kìm nén thế này.
“Nhưng em không say.” Cô vội nói, “Em rất tỉnh táo.”
“Ừ?” Anh nhướng mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vùi đầu vào lòng anh: “Ý em là, được mà, Hoài Việt.”
Ban đầu, Cố Hoài Việt còn không dám tin. Nhưng khuôn mặt người phụ nữ trong lòng càng lúc càng đỏ bừng một cách đáng nghi khiến anh vui mừng, ngay tức thì ôm cô thật chặt, đi vào phòng ngủ. Nghiêm Chân vùi đầu trong lòng anh, tận hưởng khoảnh khắc bình yên quyến luyến này.
***
Đơn vị quân đội có rất nhiều cách để đón mừng năm mới. Ngoài các Đại đội thi đua nhau, thỉnh thoảng Đoàn Văn công ở trên còn cử phân đội văn nghệ về biểu diễn, có khi lãnh đạo cũng góp vui, xuống cơ sở thăm hỏi chiến sĩ. Tóm lại, muốn tưng bừng kiểu nào cũng có.
Sáng sớm, Nghiêm Chân đã bị tiếng còi hiệu đánh thức. Còi hiệu nổi lên không bao lâu, đã có tiếng người huyên náo vang vọng từ thao trường. Nghiêm Chân vừa mặc quần áo vừa dò đoán có lẽ lại là Đại đội nào đó đang tổ chức hoạt động ngoài thao trường.
Cửa phòng bỗng mở, cậu bé Cố Gia Minh tay chắp sau lưng từ phòng khách đi vào, biểu cảm cực kì nghiêm khắc: “Cô Nghiêm, sao cô lại ngủ nướng thế! Cô chẳng có tiến bộ gì cả!”
Tiểu Tư lệnh Cố gần đây rất không hài lòng vì cô ngày nào cũng dậy muộn. Còn Nghiêm Chân sắc mặt ửng hồng, nhanh trí chuyển chủ đề: “Gia Minh, bên ngoài làm gì mà ồn ào thế?”
Cậu bé lôi một quả táo ra gặm, cũng có vẻ mơ hồ không rõ, “Nghe bố con bảo là tòa nhà phía trước đang tổ chức hoạt động, nếu không phải đợi cô ăn cơm, con đã đi xem từ lâu rồi!” Dứt lời liền xị mặt.
Nghiêm Chân lại càng chột dạ hơn, vội xuống giường đi nấu bữa sáng, không thể chậm trễ chuyện lớn của tiểu Tư lệnh được. Cố Hoài Việt không có nhà, cô lê bước đến trước bàn ăn, chỉ thấy một tờ giấy Cố Hoài Việt để lại. Nét chữ anh biết lên trang giấy đơn mỏng mạnh mẽ, cứng cáp:Hôm nay đi trực, em với Gia Minh ngủ dậy nhớ ăn sáng nhé!
Cô đọc thầm, khóe miệng cong cong. Cô đun nóng món bánh chẻo đã nặn hôm qua, gọi cậu bé tới ăn bữa sáng: “Gia Minh, hồi trước đón Tết ở đơn vị có vui không?”
Cố Gia Minh nhai nhồm nhoàm miếng sủi cảo nhân tôm trong miệng: “Chán ngắt!”
“Tại sao?”
“Bố chẳng rảnh rỗi chơi với con.” Cậu bé hờn trách, “Được đi ra ngoài cũng chỉ có đi tảo mộ, chán quá thể.”
“Đi tảo mộ à?”
Cậu bé cũng nhận ra mình đã lỡ lời, vội lấy tay che miệng lại, đến như vậy rồi vẫn không quên nhai nhóp nhép miếng sủi cảo ăn dở, điệu bộ của cậu bé chọc cô bật cười: “Được rồi, mau ăn đi con.”
Cậu bé nghe lời cô lại gắp thêm một miếng sủi cảo. Còn Nghiêm Chân nhìn những miếng sủi cảo lóng lánh trong tô canh lớn, bắt đầu ngây ngẩn.
Đối với Lâm Kha, nói cô không để tâm là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Thế nhưng cô cũng biết, đòi hỏi anh quên đi cũng là một chuyện bất khả thi. Đó là tấm bia mộ sừng sững trong lòng anh, cho dù không phải tình yêu, thì vẫn còn duyên nợ, còn tiếc nuối. Cô sẽ không, cũng không thể bắt anh làm chuyện như vậy. Điều duy nhất cô có thể đó là đừng để mình tiếp tục bị ám ảnh. Tâm lý không cân bằng sẽ dễ sinh ra lòng đố kị, mà cô không muốn phải đố kị với một người đã khuất, cô muốn được hạnh phúc. Nghĩ vậy, cuối cùng Nghiêm Chân nở nụ cười tươi.
/49
|