Trời đã vào tháng Ba mà tuyết ở Lâm Chi vẫn rơi ngày một nhiều.
Từng mảng tuyết trắng đổ ào ào phủ ngập những cánh đào chớm nở, rồi lất phất bay giữa đám đông đang hốt hoảng, khiến họ càng thêm sợ hãi.
Thời gian này vốn dĩ là mùa ngắm cảnh thưởng hoa, vậy mà những băng tuyết xinh đẹp kia lại mang đến tai họa phá hủy mọi thứ. Tuyết lở, đất trời trắng xóa một màu, vô cùng nguy hiểm. Người la hét, người bỏ chạy, khung cảnh hiện thời đang rất hỗn loạn.
Nghiêm Chân tỉnh lại trong tình hình đó, tuyết rơi như trút bên tai khiến trong đầu cô chỉ còn vang lên những tiếng ù ù trống rỗng. Không nhớ nói tại sao cô lại ở đây, cũng không nhớ nổi chuyện tuyết lở đã xảy ra thế rào, chỉ biết rằng, cô bị kẹt trong tuyết, chân tay không thể cử động.
Thẫn thờ giây lát, cô rụt đầu trốn vào chiếc áo khoác dày đang mặc. Tuyết tan ra ngấm vào cơ thể, đôi chút lạnh giá lẩn trong làn hơi ấm. Lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, cô lại không hề lo lắng.
Chợt có tiếng trẻ con thút thít hỏi cô: “Cô không thấy lạnh ạ? Sao cô lại cười?”
Cô khó nhọc cúi đầu, phát hiện thấy dưới lớp áo khoác của mình còn đang bao bọc một cô bé con. Nghiêm Chân chăm chú nhìn bé gái, đáp giọng nhẹ nhàng: “Cô không lạnh.”
Cô bé chừng như không hiểu, vẫn nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to đen láy.
“Bởi vì, cô nhớ từng có người nói với cô. Chú ấy bảo rằng, con người luôn có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, khi chìm trong những kỷ niệm ấy sẽ cảm nhận được hơi ấm đã thiếu vắng từ lâu.” Nghiêm Chân nói, dòng suy nghĩ dần trôi xa. Anh nói, sau mấy năm đóng quân ở Tây Tạng anh mới tiến vào Binh chủng Đặc công, không biết trước khi nào sẽ nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, thời khắc thập tử, nhất sinh cũng đã từng trải qua.
Anh nói, anh từng mai phục trong tuyết suốt hai ngày để theo dõi mục tiêu, tay chân buốt cóng đến mất hết cảm giác, nhưng súng nhất quyết không được buông. Rồi Đại đội trưởng nói với anh, đừng lúc nào cũng căng như dây đàn, phải thả lỏng ra, nghĩ tới những chuyện vui vẻ. Anh lục tìm trong trí nhớ, nghĩ tới điều gì đây, thế là anh chìm vào hồi ức, và rồi quên cả cái lạnh.
Giờ này, cô bị mắc kẹt trong tuyết lạnh run bần bật, thế là cô cũng lục tìm trong trí nhớ, nhớ đến chuyện vui vẻ nào nhỉ?
Cô nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng. Có biết bao ký ức ùa về.
Có gì trong số những kỷ niệm tươi đẹp đã qua đó?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô từ từ khép mắt lại.
Từng mảng tuyết trắng đổ ào ào phủ ngập những cánh đào chớm nở, rồi lất phất bay giữa đám đông đang hốt hoảng, khiến họ càng thêm sợ hãi.
Thời gian này vốn dĩ là mùa ngắm cảnh thưởng hoa, vậy mà những băng tuyết xinh đẹp kia lại mang đến tai họa phá hủy mọi thứ. Tuyết lở, đất trời trắng xóa một màu, vô cùng nguy hiểm. Người la hét, người bỏ chạy, khung cảnh hiện thời đang rất hỗn loạn.
Nghiêm Chân tỉnh lại trong tình hình đó, tuyết rơi như trút bên tai khiến trong đầu cô chỉ còn vang lên những tiếng ù ù trống rỗng. Không nhớ nói tại sao cô lại ở đây, cũng không nhớ nổi chuyện tuyết lở đã xảy ra thế rào, chỉ biết rằng, cô bị kẹt trong tuyết, chân tay không thể cử động.
Thẫn thờ giây lát, cô rụt đầu trốn vào chiếc áo khoác dày đang mặc. Tuyết tan ra ngấm vào cơ thể, đôi chút lạnh giá lẩn trong làn hơi ấm. Lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, cô lại không hề lo lắng.
Chợt có tiếng trẻ con thút thít hỏi cô: “Cô không thấy lạnh ạ? Sao cô lại cười?”
Cô khó nhọc cúi đầu, phát hiện thấy dưới lớp áo khoác của mình còn đang bao bọc một cô bé con. Nghiêm Chân chăm chú nhìn bé gái, đáp giọng nhẹ nhàng: “Cô không lạnh.”
Cô bé chừng như không hiểu, vẫn nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to đen láy.
“Bởi vì, cô nhớ từng có người nói với cô. Chú ấy bảo rằng, con người luôn có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, khi chìm trong những kỷ niệm ấy sẽ cảm nhận được hơi ấm đã thiếu vắng từ lâu.” Nghiêm Chân nói, dòng suy nghĩ dần trôi xa. Anh nói, sau mấy năm đóng quân ở Tây Tạng anh mới tiến vào Binh chủng Đặc công, không biết trước khi nào sẽ nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, thời khắc thập tử, nhất sinh cũng đã từng trải qua.
Anh nói, anh từng mai phục trong tuyết suốt hai ngày để theo dõi mục tiêu, tay chân buốt cóng đến mất hết cảm giác, nhưng súng nhất quyết không được buông. Rồi Đại đội trưởng nói với anh, đừng lúc nào cũng căng như dây đàn, phải thả lỏng ra, nghĩ tới những chuyện vui vẻ. Anh lục tìm trong trí nhớ, nghĩ tới điều gì đây, thế là anh chìm vào hồi ức, và rồi quên cả cái lạnh.
Giờ này, cô bị mắc kẹt trong tuyết lạnh run bần bật, thế là cô cũng lục tìm trong trí nhớ, nhớ đến chuyện vui vẻ nào nhỉ?
Cô nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng. Có biết bao ký ức ùa về.
Có gì trong số những kỷ niệm tươi đẹp đã qua đó?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô từ từ khép mắt lại.
/49
|