Phượng Thiên Sơn tiếp tục nói về quan điểm của mình, hắn thấy có một số việc phải chỉ dạy thật tốt cho Sở Nghị Phong, hắn từ Dĩnh Hành đã nghe qua tình huống của Sở Nghị Phong, biết Sở Nghị Phong mới vào tu chân giới, chỉ có một mình, bất quá tu vi không tồi, cho nên hắn mới dám đem Phượng Uyển Dĩnh gả cho Sở Nghị Phong. Nếu không hắn đường đường là chưởng môn Huyền Y phái như thế nào lại để tâm tới một tên vô danh tiểu tốt của tu chân giới ? Bất quá, quan tọng hơn cả vẫn là tâm ý của Phượng Uyển Dĩnh
- “Ngươi nói nhờ vào sự giúp đỡ của ngoại lực cuối cùng chỉ đạt tiểu thừa, nói thế mặc dù không sai, nhưng cũng không hẳn là như thế, tu vi của mình đương nhiên càng cao càng tốt, nhưng ở tu chân giới cùng người tranh đấu, có khi chỉ bằng thực lực của mình thì còn xa mới đủ, lúc này liền nhờ vào pháp bảo, mặc dù pháp bảo không cách nào gia tăng tu vi của chính mình, nhưng lại có thể giúp cho tu vi được phát huy tối đa. Cho nên ngoại lực cũng không thể thiếu.
Sở Nghị Phong lẳng lặng nghe, khẽ gật đầu, coi như là đồng tình.
Hắn vừa nghe liền hiểu, hắn đương nhiên sẽ không bài xích tương trợ bên ngoài, nhưng vẫn nhớ kỹ Lan thần trước lúc phi thăng đã dặn hắn tu vi của chính mình mới là trọng yếu.
- “Đem phi kiếm của ngươi cho ta xem một chút”.
Sở Nghị Phong tâm thần hơi động, trong cơ thể thượng phẩm linh kiếm lập tức hiện ra, đưa cho Phượng Thiên Sơn.
Phượng Thiên Sơn tiếp lấy thượng phẩm linh kiếm của Sở Nghị Phong, cẩn thận quan sát một phen, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, vội khen “Thượng phẩm linh kiếm, hảo kiếm à!”
Sở Nghị Phong thầm nghĩ : “Đương nhiên là hảo kiếm, cũng không nhìn xem ai là người luyện chế, sư phụ ta là người có thể phi thăng thần giới mà!“
Bất quá Phượng Thiên Sơn cuối cùng thần sắc ảm đạm, có chút không thoả nói “Thượng phẩm linh kiếm cho dù tốt cũng chỉ là linh khí, nhưng Cố Thiên Bằng lại có thể sử dụng tiên khí a, tiên khí và linh khí vốn không cùng cấp bậc, khác biệt nhiều lắm.”
Nói xong, Phượng Thiên Sơn đem phi kiếm trả cho Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong tâm vừa động, nghĩ tới trong trữ vật giới chỉ còn có thanh trường thương, đây chính là trung phẩm tiên khí, hẳn là so với tiên khí của Cố Thiên Bằng chưa hẳn là kém hơn, vì vậy nói : “Phượng trưởng môn, đến lúc đó ta tự có biện pháp đối phó Cố Thiên Bằng, dù hắn có tiên khí, ta cũng không sợ hắn.”
Nhưng là tuyệt đối không thể xem thường, uy lực tiên khí không phải là thượng phẩm linh khí có thể so sánh.” Vừa nói, Phượng Thiên Sơn từ trữ vật giới chỉ lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Sở Nghị Phong.
- “Đây là cái gì ?” Sở Nghị Phong không hiểu hỏi.
- “Đây là thiên cực đan, có thể trong thời gian ngắn gia tăng tu vi của ngươi, nếu gặp nguy hiểm, ngươi lập tức nuốt vào, có thể hữu dụng.”
- “Tốt như vậy sao ?” Sở Nghị Phong suy nghĩ về cái bình nhỏ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Phượng Thiên Sơn, đột nhiên hỏi: “ Có tác dụng phụ không ?”
Phượng Thiên Sơn hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “ Tác dụng phụ cũng có một chút, bất quá là có vài ngày sau công lực toàn bộ tiêu tan mà thôi, chỉ cần thời gian qua đi, tự nhiên có thể khôi phục.”
Sở Nghị Phong bĩu môi, hiển nhiên không tin là đơn giản như vậy, bất quá hắn vẫn nhận lấy, lúc này chưa cần nhưng sau này có thể dùng đến.
Thương lượng thêm một chút nữa, Sở Nghị Phong từ phòng Phượng Thiên Sơn đi ra, vừa lúc đi ra đụng phải tiểu nha đầu bên cạnh Phượng Uyển Dĩnh.
- “Sở công tử, tiểu thư nhà ta mời ngài qua.” Tô linh nhi hai mắt vụt sáng lên, hai mắt tò mò đánh giá Sở Nghị Phong, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy hắn, nhưng là lần đầu tiên nàng đánh giá dung mạo Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong mỉm cười hỏi :“Hiện tại không phải là đang đi sao?”
- “Tiểu thư nhà ta nói, nếu như người còn có sự tình khác, trước tiên có thể thu xếp công việc, tối nay tiểu thư ở trên núi chờ người.”
- “Biết rồi”. Nói xong Sở Nghị Phong trực tiếp quay lại tiểu viện của mình, nhưng Dĩnh Hành còn chưa về tới, hẳn là đang còn luyện chế Thiên Nhất đan.
Thấy hai bên chừng vô sự, lại xuất ra kim giản, nghiên cứu các loại pháp quyết trong đó, rồi xuất ra cây trường thương mà Lan thần đưa cho hắn.
Sau khi lấy máu nhận chủ, trường thương này Sở Nghị Phong vẫn chưa từng dùng qua, thứ nhất là chưa cần dùng tới, thứ hai cũng là không thể dễ dàng sử dụng, bất quá nghĩ đến Cố Thiên Bằng trong tay có thể cũng có tiên khí, nói không chừng ngày mai sẽ phải dùng tới.
Trường thương toàn thân màu xanh đen, chỉ có mũi thương phát ra hàn quang ngân sắc, phía dưới đầu thương buộc một túm dây màu đen bay lả tả, mang theo cảm giác trang nghiêm, mà ở thên trường thương đột nhiên hiện ra hai chữ: “Chiến Phong”.
Nắm chặt trường thương, một dòng điện dũng mãnh truyền vào thương, lập tức sáng lên một mảnh điện quang, Sở Nghị Phong có thể cảm giác chỉ một chút chân nguyên tiến vào trường thương liền bộc phát điện năng cường đại, quả thật có thể phát huy hết thực lực của mình, hơn nữa càng gia tăng cường lực công kích.
Buổi tối, gió núi đặc biệt mát mẻ, gió thổi trong rừng cây, phát ra từng đợt âm thanh xào xạc, ở đây ban đêm có vẻ đặc biệt yên tĩnh, Sở Nghị Phong đi trên con đường nhỏ trước ngọn núi, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
Phượng Uyển Dĩnh tu vi cũng là Nguyên anh kì, Sở Nghị Phong còn cách ngọn núi một khoảng nàng đã cảm giác được, vì vậy ngọc thủ khẽ vuốt cổ cầm, từng đợt âm thanh nhẹ nhàng từ đầu ngón tay nàng tuôn ra.
Tiếng đàn đã không còn cô tịch, đã có chút vui sướng, giống như dòng suối nhỏ thấy phía trước là dòng sông cuồn cuộn chảy, có chút vỗi vã nhập vào sông lớn, vui vẻ mà hưng phấn, đã tràn ngập sức sống.
Sở Nghị Phong trên mặt cũng khẽ cười, cất bước nhẹ nhàng và thoải mái.
Vẫn là dọc theo đường lên núi kia, bất quá lần này Sở Nghị Phong không có dừng lại mà vẫn đi lên cái đình trên núi.
Phượng Uyển Dĩnh sớm đã biết Sở Nghị Phong đi tới phía sau, nhưng tay nàng đánh đàn vẫn không ngừng lại, mà là tiếp tục gảy đàn, mái tóc dài, bạch y (áo trắng) tuỳ theo tiếng đàn mà nhẹ nhàng bay…
Sở Nghị Phong vô thanh vô tức ngồi đối diện nàng, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn vui sướng, trong thiên địa tựa hồ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn này một mình thổ lộ hết tâm sự, nói đúng ra nó là tiếng lòng của vị tiên tử này.
Niềm vui sướng khi vừa gặp đã yêu, sự tịch mịch của tương tư hoài niệm, nỗi ưu thương thoang thoảng không thể nói thành lời, còn có sự e ấp thẹn thùng khi gặp mặt... Tất cả những thứ đó tạo thành một khúc đàn tuôn chảy.
Sở Nghị Phong lắng tai nghe, tâm thần có chút xao động, tựa hồ như cảm nhận được tiếng lòng của Phượng Uyển Dĩnh, từ trong mắt hiển lộ một tia nhìn trìu mến.
Một khúc cuối cùng….
Sở Nghị Phong cùng Phượng Uyển Dĩnh không ai nói gì, chỉ sợ làm hỏng tình cảnh trước mặt, chỉ là qua bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng đậm lưu chuyển, phảng phất ngươi là ta, ta là ngươi…
Không biết qua bao lâu.
- “ Ngày mai ngươi phải cẩn thận một chút.” Phượng Uyển Dĩnh u sầu nói.
- “Yên tâm đi, ta không có việc gì.” Sở Nghị Phong nhìn nàng một cách an tâm.
- “Ngươi không trách ta sao ?” Phượng Uyển Dĩnh nhẹ giọng hỏi.
- “Tại sao ta lại trách nàng ?”
- “Bởi vì ta khiến ngươi vướng vào chuyện này.”
- “Nếu như có thể lựa chọn lại, ta cũng sẽ chọn như vậy, cho nên ta sẽ không trách nàng”.
- “Vậy…”
- “Nghe xong tiếng đàn của nàng, ta phát hiện ra, lần này ta làm là hoàn toàn tự nguyện…”
- “Ừ..”
Mà ở xa xa trong rừng cây, nhẹ nhàng truyền đến một tiếng thở dài : “Ài, con gái cũng đã lớn, tuổi trẻ thật tốt a!”
/51
|