Cả hai người Sở Nghị Phong và Vương Bá Chí đều không có tu thành Nguyên Anh cho nên đều không thể phi hanh mà chỉ có thể cực tốc phóng đi, chỉ là bọn họ tốc độ cực nhanh không phải cao thủ võ công bình thường có thể so sánh được.
Sở Nghị Phong tuy chưa tu thành Nguyên Anh nhưng tu vi của hắn so với Vương Bá Chí cao hơn đã đạt tới mức Nguyên Anh kỳ bình thường, bởi vậy tốc độ hắn nhanh hơn Vương Bá Chí rất nhiều và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Mắt thấy Vương Bá Chí ở phía trước, hắn quát: Vương Bá Chí vì cái gì muốn giết ta, hãy cùng ta nói cho rõ ràng.
Vương Bá Chí không quay đầu cũng biết Sở Nghị Phong đã đuổi tới sau lưng, nào dám mở miệng chỉ cố sức liều mạng chạy trốn.
Trong lúc truy đuổi Sở Nghị Phong đột nhiên thấy phía trước một tia quang mang màu vàng loé lên, rồi sau đó một thanh phi kiếm nhắm hắn phóng tới, cũng mang theo khí tức hoả hệ, chỉ là so với Vương Bá Chí yếu hơn nhiều.
Phi kiếm vượt qua Vương Bá Chí trực hướng Sở Nghị Phong. Sở Nghị Phong chờ đúng lúc, thượng phẩm linh kiếm trên thân loé lên màu lam quang điện, nhắm hướng phi kiếm màu vàng đánh tới.
Lúc này thượng phẩm linh kiếm đại hiển uy lực trực tiếp chém thanh phi kiếm màu vàng làm hai. Cách đó không xa là Trương Tuyên tâm thần bị thương nặng, thân thể run lên, từ trên lầu cao té xuống.
Vương Bá Chí căn bản không thể thoát khỏi Sở Nghị Phong, trong lòng khẩn trương thầm nhủ nếu biết thế thì đừng chọc vào Sở Nghị Phong, nhưng bây giờ đã rồi hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn đồng thời suy nghĩ đối sách.
Hai người phút chốc chạy ra khỏi Xích Viên thành, Vương Bá Chí đột nhiên thấy một địa phương phía trước, trong lòng liền mừng rỡ lập tức chạy về hướng đó
Sở Nghị Phong nhìn Vương Bá Chí chạy vòng vo một lúc, nhưng thuỷ chung vẫn hướng về một cái mộ địa, bên trong chứa không ít mộ phần, không khỏi chột dạ thầm nghĩ: “người tu chân thủ đoạn trăm ngàn kì quái, không cần đuổi theo hắn vào đây”
Mặc dù trong lòng cẩn thận nhưng Sở Nghị Phong vẫn đuổi về phía trước.
Vương Bá Chí chạy nhanh vào giữa mộ địa, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm bùa chú, cùng lúc Sở Nghị Phong bay đến, liền viết một cổ pháp quyết, chỉ tay không ngừng lay động trên tấm bùa chú, trong miệng niêm niêm chú ngữ.
Sở Nghị Phong vừa xông vào trong mộ địa, bỗng nghe một trận âm phong, thấy lạnh cả người, tựa hồ có ngàn vạn quỷ hồn than khóc bên tai.
Lúc đó hắn thấy Vương Bá Chí đang cầm bùa chú trong tay, đột nhiên xuất ra hơn 10 bóng ma màu đen, mờ mờ tỏ tỏ, lượn lờ bên người Vương Bá Chí.
“Quỷ hồn sao?” Sở Nghị Phong không biết hỏi đông hỏi tây xem nó là cái gì chỉ biết dựa theo chính suy luận của mình để giải thích.
Quỷ hồn vừa xuất ra từ tấm bùa chú, lập tức cảm giác thấy khí âm hùng hậu, khoan khoái bay lượn xung quanh tựa hồ tìm kiếm thức ăn. Sở Nghị Phong thấy từ các mộ phần toát ra cỗ khói xanh lập tức bị quỷ hồn hút vào cơ thể, sau đó tựa hồ rất khoan khoái, hưng phấn.
Vương Bá Chí cuối cùng cũng niệm xong chú ngữ, ngón tay bắt pháp quyết phát ra nhàn nhạt hồng quang, trên mặt toát ra vẻ dữ tợn, hướng Sở Nghị Phong nói: “ Sở đạo huynh, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta cam đoan sẽ không đối phó ngươi, nếu không ta với ngươi cùng chết”.
Chỉ là Sở Nghị Phong căn bản không nói, mà cầm linh kiếm nhắm ngay Vương Bá Chí, hai tròng mắt xẹt ra tia chớp.
Vương Bá Chí nhìn Sở Nghị Phong, đột nhiên cảm thấy một trận băng lạnh, tựa như chạm phải hàn băng ngàn năm thân thể phát run, mà quỷ hồn cũng cảm giác khí tức băng lạnh, ngay cả chúng cũng chịu không được, liền hướng về phía Vương Bá Chí, như muốn quay lại đạo bùa chú, Vương Bá Chí là chủ nhân của đạo bùa âm linh, tự nhiên rõ ràng cảm giác của lũ quỷ hồn, hắn cảm giác quỷ hồn cũng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên trì ra lệnh quỷ hồn tấn công Sở Nghị Phong.
“Đã như vậy ngươi đừng trách ta khuôn mặt Vương Bá Chí méo mó, quát lớn. Đồng thời, tay hắn bắt pháp quyết chỉ về phía Sở Nghị Phong, lập tức hơn 10 quỷ hồn hướng Sở Nghị Phong lao tới, một trận áp lực ập tới hướng Sở Nghị Phong, bao vây hắn, ngàn vạn tiếng ma kêu quỷ gào, khiến hắn tâm thần phiền loạn.
Sở Nghị Phong không dám coi thường lập tức vận chân nguyên, linh kiếm phóng ra quang điện, từng đạo phóng ra tạo thành một khối điện cầu.
Quỷ hồn phóng tới, Sở Nghị Phong quát: tiểu quỷ tử, đến đây đi”
Bất quá rõ ràng quỷ hồn cũng sợ hãi điện quang trên tay Sở Nghị Phong, lập tức né tránh, nhưng Sở Nghị Phong cũng không chậm, trên tay linh kiếm phóng ra trúng một quỷ hồn.
Quỷ hồn đó liền phát ra tiếng kêu thảm, vặn vẹo vài cái, rồi biến thành một ngọn lửa màu lục, trong chớp mắt biến mất.
Sở Nghị Phong mừng rỡ, không nghĩ có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ hồn như vậy, mặc dù kỳ quái nhưng quỷ hồn kia đã tiêu mất.
Vương Bá Chí nhìn thấy cũng chấn động, vốn nghĩ nhiều quỷ hồn vậy, đủ để Sở Nghị Phong luống cuống tay chân thậm chí để cho quỷ hồn xâm nhập cơ thể trực tiếp tiêu diệt linh hồn Sở Nghị Phong. Nhưng quỷ hồn do mình tế luyện nhiều năm lại không có tác dụng, ngược lại lại bị đối phương dễ dàng tiêu diệt.
Vương Bá Chí biết rõ, quỷ hồn kia đã tiêu mất, hắn vốn liên lạc được với quỷ hồn giờ không thể, chứng tỏ quỷ hồn đã bị diệt.
Vương Bá Chí sững sờ thấy uy lực của Sở Nghị Phong, trong chốc lát tiêu diệt hơn nửa số quỷ hồn.
Vốn muốn cho nhiều quỷ hồn công kích Sở Nghị Phong, giờ thành ra bị Sở Nghị Phong đồ sát, Vương Bá Chí trong lòng một trận đau đớn, tâm thần vốn bị thương lại một lần nữa bị đã kích, ói ra một ngụm máu lớn, rốt cuộc không thể tiếp tục điều khiển quỷ hồn, mà những quỷ hồn còn lại cũng lập tức bay vào tấm bùa chú trên tay Vương Bá Chí.
Vương Bá Chí thật sự không biết tại sao lại xẩy ra như vậy, kỳ thật ngay cả Sở Nghị Phong cũng không biết vì sao lôi điện của mình lại có thể dễ dàng tiêu diệt quỷ hồn.
Kỳ thật nguyên nhân là lôi điện đại biểu cho thiên phạt. Là lửa giận của trời, đối với âm hồn có trời sanh khắc tính, chỉ là âm hồn cấp thấp đối mặt với lôi điện bình thường cũng không thể chống đỡ, lập tức bị tiêu diệt.
Thấy pháp thuật của mình bị phá, Vương Bá Chí định chạy trốn nhưng Sở Nghị Phong nhanh chân bay đến. Trong nháy mắt đã tới, tay phải vung linh kiếm cùng phi kiếm tàn vỡ của Vương Bá Chí va chạm. Lập tức phi kiếm bị vỡ nát đồng thời kiếm phong vẫn chém tới cổ Vương Bá Chí.
Máu tươi phún ra, Vương Bá Chí gục xuống. Vì bản thân hắn không tu thành Nguyên Anh nên thân thể bị diệt, tự nhiên chết đi.
Mặc dù lần đầu giết người nhưng Sở Nghị Phong không thấy sợ hãi. Đầu tiên vì hắn ở đại học gặp qua không ít thi thể, mà tâm thần cũng đã được Lôi Tiêu thần đạo kinh tu luyện trở nên cứng rắn, cho nên không vì vậy mà chấn động.
/51
|