*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1. Mở đầu
"Anh Phong... Phong..."
"Không!..."
Lâm Hiểu Khánh giật mình sau cơn ác mộng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống dọc khuôn mặt trái xoan, từng sợi tóc mái lưa thưa ướt, bết, dính vào cái trán trơn bóng; chiếc váy ngủ bằng lụa cũng ướt đẫm. Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính cửa sổ, rọi vào từng giọt mồ hôi đang rơi ấy...
Cánh cửa phòng bật mở, điện được bật lên chiếu sáng khắp căn phòng, rọi lên khuôn mặt tái xanh, đầy hoảng sợ của cô gái trên chiếc giường màu hồng vô cùng nữ tính: "Khánh! Em không sao chứ?" Một người phụ nữ chạy vào, ôm chặt lấy cô.
"Chị Mai! Anh ấy bỏ em rồi phải không?" Lâm Hiểu Khánh run sợ hỏi, nước mắt liên tục rơi: "Anh ấy lạnh lùng lắm, anh ấy quay lưng bỏ đi, mặc kệ em gọi luôn... Không phải đâu đúng không?" Giọng nói run run, nói không ra hơi. "Không đâu! Cậu Phong sẽ về mà! Ngủ tiếp đi! Chỉ là ác mộng thôi!" Hoàng Mai vẫn ôm chặt lấy Lâm Hiểu Khánh để cô khóc trong lòng mình: "Chị giúp em thay váy."
Nhìn người con gái đang dần chìm vào giấc ngủ, Hoàng Mai khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt, ánh mắt đau xót nhìn Lâm Hiểu Khánh, sau đó chuyển sang tức giận, thầm rủa: "Lưu Khải Phong! Anh cứ vác mặt về đây! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"
**
"Hiểu Khánh! Cậu giỏi thật đó! Lần này cậu lại đứng đầu rồi!" Một nữ sinh chạy lại chỗ Lâm Hiểu Khánh đang selfi, không quan tâm tới xung quanh. Lâm Hiểu Khánh chỉ khẽ liếc mắt một cái, chưa tới hai giây lại tiếp tục công việc đang dang dở. Nhưng không có nghĩa là cô không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đối diện.
"Trịnh Hà Vy! Mày thôi nịnh nọt Khánh đi! Ai mà chẳng biết mày là con thầy Tuấn chứ?" "Vừa rồi mày đứng thứ mấy nhỉ?" "Nào! Để tao xem..." Vừa nói nữ sinh vừa giơ tờ giấy A4 ra, có vẻ là bảng điểm. "Bao nhiêu? Bao nhiêu?" Mấy người xung quanh đó a dua theo. "61". "Các cậu đừng quá đáng!" Trịnh Hà Vy tức giận hét lên rồi đi về chỗ, sau lưng vẫn là những ánh mắt chán ghét.
"Đùa đủ chưa? Đủ rồi thì tránh ra! Đừng che mất góc sáng của tôi!" Lâm Hiểu Khánh mặt không đổi sắc nhìn mấy người cười cợt trước mặt.
Lớp 11A1, lớp đứng đầu khối 11 của một ngôi trường danh tiếng trong nước. Bề ngoài đây là một lớp giỏi, ngoan, đứng đầu về mọi mặt... Nhưng "Sống trong chăn mới biết chăn có rận"!
**
Có rất nhiều những câu chuyện
Em giấu riêng mình em biết
Cũng bởi vì hạnh phúc của mình
Muốn gìn giữ nên em đành lặng im
Có những lần.. Anh dối em...
Em vẫn nhớ những lần như thế
Quá yêu anh, nên em san sẻ một nửa cho ai kia
Nhiều khi em rất muốn đến bên một ai và nói rằng, anh ấy đang lừa dối
Nhiều khi em rất muốn đến bên một ai để khóc, che đi sự yếu đuối
Em cũng chỉ là con gái thôi
Buồn là khóc hay vui là cười
Em cũng chỉ muốn e như bao người, được anh yêu thương một mình em thôi
Nhiều khi em không thể ngờ, yêu anh em mạnh mẽ đến vậy
Mạnh mẽ hay là ngốc đây em không phân định được điều gì nữa
Khi em quá yêu anh
Chương 1. Mở đầu
"Anh Phong... Phong..."
"Không!..."
Lâm Hiểu Khánh giật mình sau cơn ác mộng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống dọc khuôn mặt trái xoan, từng sợi tóc mái lưa thưa ướt, bết, dính vào cái trán trơn bóng; chiếc váy ngủ bằng lụa cũng ướt đẫm. Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính cửa sổ, rọi vào từng giọt mồ hôi đang rơi ấy...
Cánh cửa phòng bật mở, điện được bật lên chiếu sáng khắp căn phòng, rọi lên khuôn mặt tái xanh, đầy hoảng sợ của cô gái trên chiếc giường màu hồng vô cùng nữ tính: "Khánh! Em không sao chứ?" Một người phụ nữ chạy vào, ôm chặt lấy cô.
"Chị Mai! Anh ấy bỏ em rồi phải không?" Lâm Hiểu Khánh run sợ hỏi, nước mắt liên tục rơi: "Anh ấy lạnh lùng lắm, anh ấy quay lưng bỏ đi, mặc kệ em gọi luôn... Không phải đâu đúng không?" Giọng nói run run, nói không ra hơi. "Không đâu! Cậu Phong sẽ về mà! Ngủ tiếp đi! Chỉ là ác mộng thôi!" Hoàng Mai vẫn ôm chặt lấy Lâm Hiểu Khánh để cô khóc trong lòng mình: "Chị giúp em thay váy."
Nhìn người con gái đang dần chìm vào giấc ngủ, Hoàng Mai khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt, ánh mắt đau xót nhìn Lâm Hiểu Khánh, sau đó chuyển sang tức giận, thầm rủa: "Lưu Khải Phong! Anh cứ vác mặt về đây! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"
**
"Hiểu Khánh! Cậu giỏi thật đó! Lần này cậu lại đứng đầu rồi!" Một nữ sinh chạy lại chỗ Lâm Hiểu Khánh đang selfi, không quan tâm tới xung quanh. Lâm Hiểu Khánh chỉ khẽ liếc mắt một cái, chưa tới hai giây lại tiếp tục công việc đang dang dở. Nhưng không có nghĩa là cô không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đối diện.
"Trịnh Hà Vy! Mày thôi nịnh nọt Khánh đi! Ai mà chẳng biết mày là con thầy Tuấn chứ?" "Vừa rồi mày đứng thứ mấy nhỉ?" "Nào! Để tao xem..." Vừa nói nữ sinh vừa giơ tờ giấy A4 ra, có vẻ là bảng điểm. "Bao nhiêu? Bao nhiêu?" Mấy người xung quanh đó a dua theo. "61". "Các cậu đừng quá đáng!" Trịnh Hà Vy tức giận hét lên rồi đi về chỗ, sau lưng vẫn là những ánh mắt chán ghét.
"Đùa đủ chưa? Đủ rồi thì tránh ra! Đừng che mất góc sáng của tôi!" Lâm Hiểu Khánh mặt không đổi sắc nhìn mấy người cười cợt trước mặt.
Lớp 11A1, lớp đứng đầu khối 11 của một ngôi trường danh tiếng trong nước. Bề ngoài đây là một lớp giỏi, ngoan, đứng đầu về mọi mặt... Nhưng "Sống trong chăn mới biết chăn có rận"!
**
Có rất nhiều những câu chuyện
Em giấu riêng mình em biết
Cũng bởi vì hạnh phúc của mình
Muốn gìn giữ nên em đành lặng im
Có những lần.. Anh dối em...
Em vẫn nhớ những lần như thế
Quá yêu anh, nên em san sẻ một nửa cho ai kia
Nhiều khi em rất muốn đến bên một ai và nói rằng, anh ấy đang lừa dối
Nhiều khi em rất muốn đến bên một ai để khóc, che đi sự yếu đuối
Em cũng chỉ là con gái thôi
Buồn là khóc hay vui là cười
Em cũng chỉ muốn e như bao người, được anh yêu thương một mình em thôi
Nhiều khi em không thể ngờ, yêu anh em mạnh mẽ đến vậy
Mạnh mẽ hay là ngốc đây em không phân định được điều gì nữa
Khi em quá yêu anh
/2
|