Hồng Uyển có chút bất đắc dĩ cười cười, phu quân này của nàng thật là, sống cùng nhau bao năm, vậy mà lại nghĩ nhiều như vậy, muốn nhờ nàng giúp cũng xấu hổ đỏ mặt sao?
"Phu quân yên tâm, Uyển nhi sẽ chiếu cố tốt Lãnh cô nương." Nói xong cũng không đợi Lưu Thiên đáp lại liền xoay người, vén màn đi đến bên giường ngọc.
Hồng Uyển nhìn chăm chú Lãnh Ngạo Hàn, đây hẳn là Lãnh cô nương mà Hồng Hiểu Luân nói với nàng đi, đúng là phấn điêu ngọc trác tiểu nữ oa.
Ánh mắt hiện lên tia nuối tiếc, nếu nàng sinh nữ nhi, đứa bé nhất định cũng xinh đẹp y như Lãnh cô nương vậy, nhưng nàng lại ra sinh hai nam hài, hiện đang học vũ đạo kiếm pháp tại Diễn trường, thân pháp xem như cũng có chút thành tựu.
Lưu Thiên thấy Uyển nhi không chú ý đến hắn, liền ho nhẹ mấy tiếng, mong nhận được sự chú ý của nàng, nhưng là Hồng Uyển vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, không chút bận tâm với Lưu Thiên.
Lưu Thiên cảm thấy mình thật dư thừa, liền cáo từ trở về.
"Vậy nàng ở lại, ta về trước." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa còn quay đầu lưu luyến nhìn lại, nhưng nữ tử ngồi trến giường cũng không nguyện ý liếc hắn một cái, Lưu Thiên liền giận dỗi bỏ về. Nhưng là khi hắn vừa bước chân ra khỏi Thiên Thiêm cư, tố y nữ tử ngồi trên giường có khẽ mỉm cười vui vẻ.
Rất nhanh, nụ cười liền biến mất, nữ tử lại ôn nhu chăm sóc tiểu cô nương trên giường.
_____o0o_____
Dược phòng.
Ám vệ đã sớm đem tuyền thủy trở về, hiện tại, Hồng Hiểu Luân đang cố đem tuyền thủy dung nhập vào đan dược đã luyện.
Hồng Hiểu Luân đi đến Tử lò bên cạnh, mở nắp ra, Tử lò màu tím đậm, được tạo ra từ Tử thạch quý hiếm, một khối tử thạch vạn kim khó cầu, dùng Tử thạch luyện đan có thể nâng cấp phẩm đan dược, mà Hồng Hiểu Luân hắn lại dùng Tử thạch tạc thành lò luyện mà trực tiếp luyện ra.
Bên trong Tử lò là một đống bột đen sì, nhưng tỏa mùi rất thơm, Hồng Hiểu Luân cẩn thận đem tuyền thủy đổ vào đống bột, từng giọt tuyền thủy chảy ra đều đều, đến khi đống bột đen nhão ra, Hồng Hiểu Luân mới dừng tay, rồi lập tức đậy nắp lò, nhanh chóng phóng ra Thiên Hỏa đốt cháy Tử lò.
Đốt cháy liên tục, đếnkkh cảm thấy đã đến lúc, Hồng Hiểu Luân mới từ từ giảm khí, rồi dừng hẳn, đợi thêm tí nữa, y đầu đầy mồ hôi cẩn thận mở nắp Tử lò ra xem.
Bên trong,đống bột nhão đã biến mất, thay vào đó là ba viên đan dược đen tuyền óng ánh, Hồng Hiểu Luân không ngừng đánh giá phẩm cấp đang dược. Viên Hắc Huyết Tuyền đan này là ngũ phẩm tam giai, phẩm cấp hiếm có, dùng nó có thể làm bổ máu, tăng năng lượng, giữ nguyên tu vi dù thân thể bị thương tổn, ngăn chặn tổn thương kinh mạch.
Hồng Hiểu Luân đem ba viên Hắc đan bỏ vào bình ngọc, đậy kín, bỏ vào ngực áo, khi nhấc chân định bước ra ngoài thì y nhìn thấy bên cạnh còn vài viên Hắc Huyết Tuyền đan tứ phẩm cửu giai, nghĩ nghĩ, y liền cầm một cái bình khác màu xanh ngọc bích rồi cho mấy viên đan đó vào, sau đó y nhanh chóng rời đi dược viên, hướng về Thiên Thiềm cư đi tới.
___o0o___
Huyết Ngọc bị lạc vào một khoảng không thuần một màu trắng, trước mặt, phía sau, trên, dưới, trái, phải, tất cả đều màu trắng, bỗng nàng nhìn thấy trước có hai tiểu oa nhi xinh đẹp, một nữ hài, một nam hài.
Hai hài tử da thịt vô cùng mịn màng, mặt mũi thì xinh đẹp, phấn nộn. Môi mỏng, chỗ không giống nhau chính là đôi mắt cùng mái tóc.
Nữ hài mắt phượng hẹp dài sắc sảo, bên trong là huyết sắc con ngươi tà ác khát máu, nam hài thì mắt to tròn ngập nước, đồng tử đen huyền, tóc dài đen bóng.
Dung mạo tương đồng, khí chất bất đồng, nữ hài gương mặt mị hoặc câu nhân, tà tà mị mị, còn nam hài lại mang một mùi vị đơn thuần, thanh khiết.
Cùng nhau, quả thật như tiên đồng ngọc nữ.
"Mẫu thân...mẫu thân....người là mẫu thân của chúng con...." Hai hài tử đồng loạt kêu lên, đồng loạt giơ tay hướng về phía nàng.
Lãnh Huyết Ngọc trợn mắt, nhìn xung quanh, không một bóng người, hai hài tử này là kêu nàng sao?
Bước nhanh đến gần, vươn tay đón lấy hai bóng dáng nhỏ bé, nhưng thứ nàng nhận được lại là không khí, hai hài tử đâu rồi, đừng nói là tan mất chứ?
Lãnh Huyết Ngọc hoàn hồn tỉnh lại, đập vào mắt nàng vẫn là căn phòng cũ, vẫn xa hoa lộng lẫy, khói hương lượn lờ, vừa nãy chỉ là mơ thôi sao.
Xoa xoa huyệt thái dương, mồ hôi đầy tóc, giấc mơ kia thật sự quá chân thật, còn gương mặt kia, rất quen thuộc...
Đặt tay lên trán, từng hình ảnh lướt nhanh qua trong mắt Lãnh Huyết Ngọc, nhưng lại thủy chung không nhìn thấy bóng dáng nào giống với hai hài tử.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, liền bật dậy, bước xuống giường, bước nhanh vào dục dũng.
Tẩy rửa thân thể thật sạch sẽ, Lãnh Huyết Ngọc mặc vào một bộ hồng y rực rỡ, tóc búi trâm đơn giản, thanh thoát ra khỏi cửa.
Vừa bước ra sân viên, Lãnh Huyết Ngọc liền gặp Lưu Thiên dẫn theo hai vị trưởng lão cùng rất nhiều thuộc hạ đến đây, sắc mặt Lưu Thiên cực kì nghiêm trọng.
"Phu quân yên tâm, Uyển nhi sẽ chiếu cố tốt Lãnh cô nương." Nói xong cũng không đợi Lưu Thiên đáp lại liền xoay người, vén màn đi đến bên giường ngọc.
Hồng Uyển nhìn chăm chú Lãnh Ngạo Hàn, đây hẳn là Lãnh cô nương mà Hồng Hiểu Luân nói với nàng đi, đúng là phấn điêu ngọc trác tiểu nữ oa.
Ánh mắt hiện lên tia nuối tiếc, nếu nàng sinh nữ nhi, đứa bé nhất định cũng xinh đẹp y như Lãnh cô nương vậy, nhưng nàng lại ra sinh hai nam hài, hiện đang học vũ đạo kiếm pháp tại Diễn trường, thân pháp xem như cũng có chút thành tựu.
Lưu Thiên thấy Uyển nhi không chú ý đến hắn, liền ho nhẹ mấy tiếng, mong nhận được sự chú ý của nàng, nhưng là Hồng Uyển vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, không chút bận tâm với Lưu Thiên.
Lưu Thiên cảm thấy mình thật dư thừa, liền cáo từ trở về.
"Vậy nàng ở lại, ta về trước." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa còn quay đầu lưu luyến nhìn lại, nhưng nữ tử ngồi trến giường cũng không nguyện ý liếc hắn một cái, Lưu Thiên liền giận dỗi bỏ về. Nhưng là khi hắn vừa bước chân ra khỏi Thiên Thiêm cư, tố y nữ tử ngồi trên giường có khẽ mỉm cười vui vẻ.
Rất nhanh, nụ cười liền biến mất, nữ tử lại ôn nhu chăm sóc tiểu cô nương trên giường.
_____o0o_____
Dược phòng.
Ám vệ đã sớm đem tuyền thủy trở về, hiện tại, Hồng Hiểu Luân đang cố đem tuyền thủy dung nhập vào đan dược đã luyện.
Hồng Hiểu Luân đi đến Tử lò bên cạnh, mở nắp ra, Tử lò màu tím đậm, được tạo ra từ Tử thạch quý hiếm, một khối tử thạch vạn kim khó cầu, dùng Tử thạch luyện đan có thể nâng cấp phẩm đan dược, mà Hồng Hiểu Luân hắn lại dùng Tử thạch tạc thành lò luyện mà trực tiếp luyện ra.
Bên trong Tử lò là một đống bột đen sì, nhưng tỏa mùi rất thơm, Hồng Hiểu Luân cẩn thận đem tuyền thủy đổ vào đống bột, từng giọt tuyền thủy chảy ra đều đều, đến khi đống bột đen nhão ra, Hồng Hiểu Luân mới dừng tay, rồi lập tức đậy nắp lò, nhanh chóng phóng ra Thiên Hỏa đốt cháy Tử lò.
Đốt cháy liên tục, đếnkkh cảm thấy đã đến lúc, Hồng Hiểu Luân mới từ từ giảm khí, rồi dừng hẳn, đợi thêm tí nữa, y đầu đầy mồ hôi cẩn thận mở nắp Tử lò ra xem.
Bên trong,đống bột nhão đã biến mất, thay vào đó là ba viên đan dược đen tuyền óng ánh, Hồng Hiểu Luân không ngừng đánh giá phẩm cấp đang dược. Viên Hắc Huyết Tuyền đan này là ngũ phẩm tam giai, phẩm cấp hiếm có, dùng nó có thể làm bổ máu, tăng năng lượng, giữ nguyên tu vi dù thân thể bị thương tổn, ngăn chặn tổn thương kinh mạch.
Hồng Hiểu Luân đem ba viên Hắc đan bỏ vào bình ngọc, đậy kín, bỏ vào ngực áo, khi nhấc chân định bước ra ngoài thì y nhìn thấy bên cạnh còn vài viên Hắc Huyết Tuyền đan tứ phẩm cửu giai, nghĩ nghĩ, y liền cầm một cái bình khác màu xanh ngọc bích rồi cho mấy viên đan đó vào, sau đó y nhanh chóng rời đi dược viên, hướng về Thiên Thiềm cư đi tới.
___o0o___
Huyết Ngọc bị lạc vào một khoảng không thuần một màu trắng, trước mặt, phía sau, trên, dưới, trái, phải, tất cả đều màu trắng, bỗng nàng nhìn thấy trước có hai tiểu oa nhi xinh đẹp, một nữ hài, một nam hài.
Hai hài tử da thịt vô cùng mịn màng, mặt mũi thì xinh đẹp, phấn nộn. Môi mỏng, chỗ không giống nhau chính là đôi mắt cùng mái tóc.
Nữ hài mắt phượng hẹp dài sắc sảo, bên trong là huyết sắc con ngươi tà ác khát máu, nam hài thì mắt to tròn ngập nước, đồng tử đen huyền, tóc dài đen bóng.
Dung mạo tương đồng, khí chất bất đồng, nữ hài gương mặt mị hoặc câu nhân, tà tà mị mị, còn nam hài lại mang một mùi vị đơn thuần, thanh khiết.
Cùng nhau, quả thật như tiên đồng ngọc nữ.
"Mẫu thân...mẫu thân....người là mẫu thân của chúng con...." Hai hài tử đồng loạt kêu lên, đồng loạt giơ tay hướng về phía nàng.
Lãnh Huyết Ngọc trợn mắt, nhìn xung quanh, không một bóng người, hai hài tử này là kêu nàng sao?
Bước nhanh đến gần, vươn tay đón lấy hai bóng dáng nhỏ bé, nhưng thứ nàng nhận được lại là không khí, hai hài tử đâu rồi, đừng nói là tan mất chứ?
Lãnh Huyết Ngọc hoàn hồn tỉnh lại, đập vào mắt nàng vẫn là căn phòng cũ, vẫn xa hoa lộng lẫy, khói hương lượn lờ, vừa nãy chỉ là mơ thôi sao.
Xoa xoa huyệt thái dương, mồ hôi đầy tóc, giấc mơ kia thật sự quá chân thật, còn gương mặt kia, rất quen thuộc...
Đặt tay lên trán, từng hình ảnh lướt nhanh qua trong mắt Lãnh Huyết Ngọc, nhưng lại thủy chung không nhìn thấy bóng dáng nào giống với hai hài tử.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, liền bật dậy, bước xuống giường, bước nhanh vào dục dũng.
Tẩy rửa thân thể thật sạch sẽ, Lãnh Huyết Ngọc mặc vào một bộ hồng y rực rỡ, tóc búi trâm đơn giản, thanh thoát ra khỏi cửa.
Vừa bước ra sân viên, Lãnh Huyết Ngọc liền gặp Lưu Thiên dẫn theo hai vị trưởng lão cùng rất nhiều thuộc hạ đến đây, sắc mặt Lưu Thiên cực kì nghiêm trọng.
/15
|