Bên trong đại điện không khí trang trọng, hương án đèn lồng nến đỏ pháo hoa đang được nhanh chóng đem đi, cung phi phu nhân được đưa trở về chỉ còn lại hoàng tử Đại Kỳ đủ loại quan lại cùng đám người sứ thần đi theo Bắc gia vương tử tụ tập, tất cả cung tỳ hầu hạ công chúa mấy ngày qua đều được triệu đến, ở trên đại điện trước mặt mọi người đưa ra nghi vấn, ngay cả thức ăn đã dùng, nước trà đã uống, vật phẩm đã chạm đều được đưa đến điện cẩn thận kiểm nghiệm.
Kỳ Mạch vì thân thể mang bệnh mà được ban thưởng ngồi bên cạnh, trong điện mọi người sắc mặt ngưng trọng khẩn trương chỉ có hắn thản nhiên ánh mắt bình tĩnh, không có nửa điểm bối rối quan sát trong điện tiến hành thẩm vấn kiểm tra. Đúng lúc này, một gã thuộc hạ dọc theo vách tường khó người để ý đi vào đại điện, lặng lẽ đi tới bên cạnh Kỳ Mạch, cúi người lo lắng ở bên tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Không biết nói cái gì Khiêm vương gia vốn thái sơn áp đỉnh vẫn bình tĩnh không quan tâm thoáng chốc biến sắc, đôi môi đỏ mọng mím lại, đuôi lông mày anh tuấn hơi nhíu nhìn Kỳ đế vị trí chủ thượng nhưng ngay sau đó giả bộ khó chịu kịch liệt ho khan, trong đại đường nghiêm trang có vẻ bất ngờ.
Ánh mắt u ám của Kỳ đế quét tới, vì mỏi mệt mà giọng khàn khàn phất tay: “Lão Cửu thân thể mang bệnh không nên vất vả, cứ về phủ nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhi thần tuân lệnh.” Kỳ Mạch lập tức chấp tay đáp, nói xong liền nhờ tùy tùng đở đứng dậy trực tiếp hướng ngoài điện sải bước. Hắn rời đi mang đến bao nhiêu sóng gió, trong điện mọi người ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi kết quả thẩm tra, tâm tình trầm trọng sốt ruột, chỉ sợ làm không tốt tối nay vô cùng có khả năng chuyện vui biến thành tang sự, kết minh thành kết thù, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. . . . . .
Ra khỏi đại điện, Kỳ Mạch đôi mắt đen nhánh uyển nhược hàn đàm phiếm lãnh ý còn có ẩn chứa lo lắng, không để ý vết thương chưa lành, bỏ đi xe ngựa thoải mái mang theo A Lỗ cùng mấy tên hộ vệ tùy tùng dọc theo ngõ sâu giục ngựa trở về phủ, nhìn một đám nô bộc chờ chực trước đại môn Khiêm vương phủ, còn chưa xuống ngựa liền trầm giọng hỏi: “Vương Phi vẫn chưa về sao?”
Thấy chủ tử sắc mặt khó coi, quản gia không dám chậm trễ, vội vàng khom người trả lời: “Các nô tài ở chỗ này cung nghênh hồi lâu, mãi vẫn không thấy vương phi trở về, nô tài nghi xảy ra chuyện bất trắc mới vội vàng phái người vào cung bẩm báo ngài.”
“Truyền lệnh xuống.” Ánh mắt Kỳ Mạch trở nên u ám, trầm giọng phân phó: “Triệu tập mọi người tìm kiếm khắp nơi trong thành, bất cứ giá nào cũng phải nhanh tìm được vương phi!”
“Tuân lệnh, vương gia!” A Lỗ cất giọng đáp.
Cũng vào lúc này lại có một gã gia phó từ bên trong phủ vội vã chạy đến bên cạnh sườn ngựa Khiêm Vương cưỡi đem hai tay giơ lên cao cao: “Bẩm báo vương gia. . . . . . Không biết người nào đem thứ này ném vào trong viện. . . . . .”
Kỳ Mạch lông mày khóa chặc, cầm qua bao quần áo phất tay mở ra, nhất thời con ngươi trừng lớn, lồng ngực phập phồng, ức chế tức giận dâng lên, cả người tản mát ra lệ khí như bóng tối ùn ùn kéo đến cắn nuốt hết thảy chung quanh. Chỉ thấy trong bao quần áo rõ ràng đặt mũ phượng nhuốm máu, kim tuyến đã gảy lìa, trân châu được đính phía trên cũng vì vậy mất đi, không còn tiên diễm lộng lẫy như lúc ban đầu, song hắn nhìn thoáng qua liền nhận ra đây chính là mũ phượng Diệp Hòa đeo lúc cùng hắn bái đường thành thân.
Bên cạnh mũ phượng còn có một phong thư, xé ra nhìn xuống trang giấy chỉ viết tám chữ to”Mở ra cửa thành, dời đi cấm quân”.
Nhìn mấy chữ này liên lạc cùng với chuyện Bắc gia trưởng công chúa chết bất đắc kỳ tử đã có mấy phần sáng tỏ. Trong mắt đen bóng của Kỳ Mạch dưới ánh trăng khẽ nheo lại mang theo tia sắc bén, ngón tay nắm lá thư siết chặc, khóe miệng trầm giọng gằng lên: “Kỳ Tử Phỉ!”
“Vương gia, nhân thủ cũng đã triệu tập tốt có phải chúng ta lập tức lên đường tìm kiếm vương Phi?” A Lỗ tiến về phía trước lên tiếng hỏi.
“Không cần.” Kỳ Mạch rất nhanh siết dây cương quay đầu ngựa lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, giơ roi lạnh giọng quát lên: “Theo Bổn vương đến quân doanh!”
………..
Mã nhi cấp tốc phóng đi, dạ phong giá rét gào thét lướt qua bên tai, Diệp Hòa dùng hết sức huy động roi ngựa hướng Thành Tây phóng đi, trong đầu thỉnh thoảng văng vẳng lời của Hình Lôi, bát gia không muốn thành thân. . . . . . mưu nghịch phản quốc. . . . . . vây sát tại chỗ. . . . . .
Nam tử nho nhã từng lay động đồng nàng, y đã cứu mạng của nàng còn chữa hết chân của nàng, ngôi cửu ngũ vốn là của y, y bị huynh trưởng mưu tính mất quyền thất thế, chân y tàn tật còn bị vòng cấm ba năm.
Nàng không thể để y xảy ra chuyện!
Khi tới được Thành Tây, Diệp Hòa đã bị gió phật đến gương mặt đông cứng nhưng trên quảng trường Thành Tây, bốn phía một mảnh yên lặng, không một bóng người, không có binh lính cấm vệ không khí căng thẳng như nàng tưởng tượng, không có bát gia đang bị vây sát như nàng nghĩ,không có gì cả.
Diệp Hòa nhíu chặt chân mày, Hình Lôi lừa nàng? Vì sao phải lừa gạt nàng ? Bát gia rốt cuộc ở nơi nào, lời Hình Lôi nói thật hay giả?
Kỳ Mạch vì thân thể mang bệnh mà được ban thưởng ngồi bên cạnh, trong điện mọi người sắc mặt ngưng trọng khẩn trương chỉ có hắn thản nhiên ánh mắt bình tĩnh, không có nửa điểm bối rối quan sát trong điện tiến hành thẩm vấn kiểm tra. Đúng lúc này, một gã thuộc hạ dọc theo vách tường khó người để ý đi vào đại điện, lặng lẽ đi tới bên cạnh Kỳ Mạch, cúi người lo lắng ở bên tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Không biết nói cái gì Khiêm vương gia vốn thái sơn áp đỉnh vẫn bình tĩnh không quan tâm thoáng chốc biến sắc, đôi môi đỏ mọng mím lại, đuôi lông mày anh tuấn hơi nhíu nhìn Kỳ đế vị trí chủ thượng nhưng ngay sau đó giả bộ khó chịu kịch liệt ho khan, trong đại đường nghiêm trang có vẻ bất ngờ.
Ánh mắt u ám của Kỳ đế quét tới, vì mỏi mệt mà giọng khàn khàn phất tay: “Lão Cửu thân thể mang bệnh không nên vất vả, cứ về phủ nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhi thần tuân lệnh.” Kỳ Mạch lập tức chấp tay đáp, nói xong liền nhờ tùy tùng đở đứng dậy trực tiếp hướng ngoài điện sải bước. Hắn rời đi mang đến bao nhiêu sóng gió, trong điện mọi người ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi kết quả thẩm tra, tâm tình trầm trọng sốt ruột, chỉ sợ làm không tốt tối nay vô cùng có khả năng chuyện vui biến thành tang sự, kết minh thành kết thù, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. . . . . .
Ra khỏi đại điện, Kỳ Mạch đôi mắt đen nhánh uyển nhược hàn đàm phiếm lãnh ý còn có ẩn chứa lo lắng, không để ý vết thương chưa lành, bỏ đi xe ngựa thoải mái mang theo A Lỗ cùng mấy tên hộ vệ tùy tùng dọc theo ngõ sâu giục ngựa trở về phủ, nhìn một đám nô bộc chờ chực trước đại môn Khiêm vương phủ, còn chưa xuống ngựa liền trầm giọng hỏi: “Vương Phi vẫn chưa về sao?”
Thấy chủ tử sắc mặt khó coi, quản gia không dám chậm trễ, vội vàng khom người trả lời: “Các nô tài ở chỗ này cung nghênh hồi lâu, mãi vẫn không thấy vương phi trở về, nô tài nghi xảy ra chuyện bất trắc mới vội vàng phái người vào cung bẩm báo ngài.”
“Truyền lệnh xuống.” Ánh mắt Kỳ Mạch trở nên u ám, trầm giọng phân phó: “Triệu tập mọi người tìm kiếm khắp nơi trong thành, bất cứ giá nào cũng phải nhanh tìm được vương phi!”
“Tuân lệnh, vương gia!” A Lỗ cất giọng đáp.
Cũng vào lúc này lại có một gã gia phó từ bên trong phủ vội vã chạy đến bên cạnh sườn ngựa Khiêm Vương cưỡi đem hai tay giơ lên cao cao: “Bẩm báo vương gia. . . . . . Không biết người nào đem thứ này ném vào trong viện. . . . . .”
Kỳ Mạch lông mày khóa chặc, cầm qua bao quần áo phất tay mở ra, nhất thời con ngươi trừng lớn, lồng ngực phập phồng, ức chế tức giận dâng lên, cả người tản mát ra lệ khí như bóng tối ùn ùn kéo đến cắn nuốt hết thảy chung quanh. Chỉ thấy trong bao quần áo rõ ràng đặt mũ phượng nhuốm máu, kim tuyến đã gảy lìa, trân châu được đính phía trên cũng vì vậy mất đi, không còn tiên diễm lộng lẫy như lúc ban đầu, song hắn nhìn thoáng qua liền nhận ra đây chính là mũ phượng Diệp Hòa đeo lúc cùng hắn bái đường thành thân.
Bên cạnh mũ phượng còn có một phong thư, xé ra nhìn xuống trang giấy chỉ viết tám chữ to”Mở ra cửa thành, dời đi cấm quân”.
Nhìn mấy chữ này liên lạc cùng với chuyện Bắc gia trưởng công chúa chết bất đắc kỳ tử đã có mấy phần sáng tỏ. Trong mắt đen bóng của Kỳ Mạch dưới ánh trăng khẽ nheo lại mang theo tia sắc bén, ngón tay nắm lá thư siết chặc, khóe miệng trầm giọng gằng lên: “Kỳ Tử Phỉ!”
“Vương gia, nhân thủ cũng đã triệu tập tốt có phải chúng ta lập tức lên đường tìm kiếm vương Phi?” A Lỗ tiến về phía trước lên tiếng hỏi.
“Không cần.” Kỳ Mạch rất nhanh siết dây cương quay đầu ngựa lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, giơ roi lạnh giọng quát lên: “Theo Bổn vương đến quân doanh!”
………..
Mã nhi cấp tốc phóng đi, dạ phong giá rét gào thét lướt qua bên tai, Diệp Hòa dùng hết sức huy động roi ngựa hướng Thành Tây phóng đi, trong đầu thỉnh thoảng văng vẳng lời của Hình Lôi, bát gia không muốn thành thân. . . . . . mưu nghịch phản quốc. . . . . . vây sát tại chỗ. . . . . .
Nam tử nho nhã từng lay động đồng nàng, y đã cứu mạng của nàng còn chữa hết chân của nàng, ngôi cửu ngũ vốn là của y, y bị huynh trưởng mưu tính mất quyền thất thế, chân y tàn tật còn bị vòng cấm ba năm.
Nàng không thể để y xảy ra chuyện!
Khi tới được Thành Tây, Diệp Hòa đã bị gió phật đến gương mặt đông cứng nhưng trên quảng trường Thành Tây, bốn phía một mảnh yên lặng, không một bóng người, không có binh lính cấm vệ không khí căng thẳng như nàng tưởng tượng, không có bát gia đang bị vây sát như nàng nghĩ,không có gì cả.
Diệp Hòa nhíu chặt chân mày, Hình Lôi lừa nàng? Vì sao phải lừa gạt nàng ? Bát gia rốt cuộc ở nơi nào, lời Hình Lôi nói thật hay giả?
/96
|