Ngại tình trạng bản thân còn chưa khỏe hẳn, Diệp Hòa cả ngày ở lại Hạ phủ dưỡng thương, từ sáng đến chiều chỉ nằm trên giường chờ thỉnh thoảng có người tới thăm nàng hoặc nha hoàn chịu trách nhiệm hầu hạ nàng ăn cơm uống thuốc. Trong thuốc trị thương không thể thiếu thành phần thuốc ngủ, trong mộng thời gian đặc biệt trôi qua mau, nháy mắt đã qua ba ngày.
Chuyện bị ám sát tại Tây giao giao cho hình bộ bắt tay điều tra đến nay vẫn không chút âm tín. Sẽ có kết quả như thế Diệp Hòa cũng không kinh ngạc, nàng đối với người chủ mưu phía sau không quá hi vọng, dù sao núi hoang Tây giao đã sớm bị dọn dẹp sạch sẻ, thi thể, cung tên, binh khí đều biến mất không thấy dấu vết, ngay cả vết máu cũng bị mưa to cuốn đi không để lại nửa điểm dấu vết, có thể đi đâu tra?
Nhắc lại Diệp Hòa không khỏi lần nữa nhớ lại thích khách truy sát tại cánh đồng tuyết ba năm trước, đồng dạng theo sát không nghỉ thấy chết không sờn, đồng dạng liều chết đánh giết thủ đoạn sắc bén, đồng dạng mạnh mẽ vang dội không lưu dấu vết. Hai lần bị ám sát không phải cùng một bọn làm chứ?
Lần này bị ám sát mặc dù ảnh hưởng đến chánh sự triều đình nhưng không làm trễ nãi liên thân giữa Đại Kỳ cùng Bắc gia, giai đoạn trước hôn sự được chuẩn bị với khí thế hừng hực, mười ngày sau hôn lễ sẽ tiến hành dưới ngàn vạn ánh mắt mọi người. Mắt thấy sắp đến hôn kỳ nhưng Diệp Hòa trong lòng lại có chút bất an, mấy ngày qua lời đêm đó của bát gia cứ thường xuyên vọng vào trong đầu nàng, chẳng lẻ mười ngày sau trong hôn lễ sẽ có hành động?
Song những ngày qua Diệp Hòa ba phen mấy bận thỉnh thoảng thám thính ý Hạ Niên Đức nhưng không nhận được bất kỳ dị thường. Chẳng lẽ do nàng đa nghi ? Dù sao lấy trưởng công chúa Bắc gia thì Kỳ Đế cũng phải kiêng kỵ, cũng như lời bát gia nói bảo vệ y nhất thời không xảy ra chuyện gì, có lẽ lời không cần trải qua cuộc sống lo lắng thấp thỏm chính là ám chỉ việc này?
Trải qua ba ngày điều dưỡng trên người Diệp Hòa không ít vết thương dần dần khép lại nhưng vẫn đau nhức cả người không còn chút sức, mặc dù miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại nhưng mệt mỏi đổ mồ hôi lâm ly, thế nhưng so với vết thương trên người nàng thì người kia còn nghiêm trọng hơn.Theo như lời Hạ Niên Đức, đã hai ngày liên tục Kỳ đế không thượng triều, bãi giá Kim Lân Điện, không để ý ngày đêm canh giữ đầu giường ái tử. Trải qua người của thái y viện cứu chữa hai ngày đêm không ngủ không nghỉ, vương đã từ trong hôn mê tỉnh lại, suy yếu quá mức mà ho khan không ngừng, động tác mạnh một chút liền phun ra máu.
Diệp Hòa từ trong miệng Hạ Niên Đức còn thám thính được ít tin tức về Khiêm vương, khi nghe bệnh trạng ho ra máu làm nàng âm thầm kinh hãi, nếu bị ho lao thì làm sao bây giờ?Cần phải biết ở nơi này kỹ thuật chữa bệnh chưa được phát triển, nếu mắc chứng ho lao hy vọng chữa khỏi là cực kỳ bé nhỏ. Sẽ không . . . . . . Diệp Hòa âm thầm an ủi mình, động mạch phổi cao áp cùng nhánh khí quản khuếch trương cũng xuất hiện tình trạng tương tự, hồ ly xảo trá kia mạng lớn nhất định không có việc gì.
Mấy ngày qua Diệp Hòa vì chuyện này mà lo lắng không thôi nhưng dân chúng trong hoàng thành ngược lại, cả bên trong thành tràn ngập hơi thở vui mừng , hầu như tất cả mọi người đều chú ý việc liên hôn giữa Bát gia cùng trưởng công chúa, ngay cả tiểu nha hoàn mỗi ngày thay thuốc đưa cơm Diệp Hòa cũng muốn đoạt thải cầu trong ngày lễ thành thân, sau này có thể gả cho lang quân như ý.
Song ngày này, tiểu nha hoàn đi vào vòng Diệp Hòa, trên tay lại không thấy bưng súp cũng không có đưa tới thức ăn nước trà mà vội vàng kêu lên: “Tiểu thư, hoàng thượng truyền thánh chỉ, là đại tổng quản Từ công công tự mình đưa tới chỉ rõ muốn tiểu thư ra ngoài tiếp chỉ!”
Đại tổng quản là thân tính bên cạnh hoàng thượng tự mình đến truyền thánh chỉ tất nhiên không phải chuyện nhỏ! Nghe lời này, Diệp Hòa liền mặc áo ngoài treo đầu giường vội vàng đứng lên, thời điểm đứng lên vẫn còn lảo đảo, may nha hoàn bên cạnh thấy thế liền tranh thủ đở lấy nàng, Diệp Hòa nửa dựa nha hoàn đi ra tiền thính.
Ngoài đại sảnh Hạ phủ, Từ công công trắng tròn mập mạp đã đứng tại chỗ, bên cạnh còn có mấy tiểu thái giám đứng xếp hàng ngay ngắn như đứng chờ đã lâu. Tâm phúc của hoàng thượng đắc tội không được, Diệp Hòa vội vàng sải bước nhỏ đi tới nhưng còn chưa bước vào cửa đã nghe giọng nói lanh lảnh đặc biệt thuộc về hoạn quan truyền đến: “Hạ tiểu thư không cần gấp gáp, thân thể tiểu thư không khỏe chậm một chút cũng không sao.”
Diệp Hòa ngẩn ra,kinh ngạc nhìn thái độ cung kính quá mức của người nọ nhưng dưới chân nện bước vẫn chưa giảm bớt, bước vào tiền thính, đi tới nơi cách xa ông ta một thước liền dừng lại, lễ phép nói: “Làm phiền Từ công công.”
“Hạ tiểu thư không cần khách khí, đây là bổn phận của nô tài.” Từ tổng quản khẽ gật đầu mỉm cười, tiếng nói vừa ngắt sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc,cất giọng hô: “Hạ thị Diệp Hòa tiếp chỉ.”
Theo tiếng nói của Từ công công truyền đến, Diệp Hòa vội vàng khom lưng quỳ xuống, nha hoàn gia đinh bên trong phòng khách cũng lần lượt quỳ trên đất.
“Phụng thiên thành vận, hoàng đế chiếu viết.” Giọng nói lanh lãnh bên trong phòng khách chậm rãi vang lên: “Hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức, nữ nhi Diệp Hòa tính tình thành thực hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng. Nay cửu hoàng tử Khiêm Vương đột nhiên vô ý bị bệnh ma quấn thân nguy hiểm cận kề, cần phải xung hỉ đẩy lùi bệnh ma sớm ngày an khảng, nhanh chóng chọn hiền nữ cùng xứng. Hạ thị chi nữ có thể nói là người phù hợp, trẫm đặc biệt phong nàng làm vương phi của Cửu nhi. Hết thảy lễ nghi giao lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám cùng chung tổ chức, chọn ngày tốt bảy ngày sau lập tức thành thân.”
Khi Từ công công nói xong hai chữ “khâm thử”, Diệp Hòa mới từ trong thánh chỉ phục hồi tinh thần. Bệnh ma quấn thân nguy hiểm cận kề. . . . . . Đã nghiêm trọng đến cần xung hỉ? Đối với hôn sự giữa nàng cùng Khiêm vương, mặc dù hoàng thượng từng trên đại điện chính miệng hứa hẹn qua nhưng ngại danh tiếng hỗn độn của nàng, tưởng rằng hoàng thượng ắt hẳn buông tha, không nghĩ lại nhanh chóng đến vậy. Tuy nói vì gấp rút xung hỉ mới chấp nhận nhưng trong khoảng thời gian ngắn Diệp Hòa vẫn khó thể tiếp nhận.
“Chúc mừng Hạ tiểu thư. . . . . .” Từ công công cười híp mắt tiến lên, khoát tay áo sửa lời: “Theo nô tài xem ra, hiện tại hẳn xưng tiểu thư là Khiêm vương Phi mới đúng.”Còn vây trong suy nghĩ phức tạp, Diệp Hòa đứng dậy hai tay nhận lấy thánh chỉ ông đưa đến, do dự một hồi cuối cùng mở miệng hỏi: “Từ công công, thân thể Khiêm vương có gì đáng ngại sao?”
“Chuyện chủ tử, nô tài không dám lắm mồm.” Từ tổng quản sắc mặt thay đổi, cúi đầu nói: “Xin thứ cho nô tài nói thẳng, vô luận vương gia thân thể thế nào, hoàng thượng ý chỉ đã ban, tiểu thư không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Diệp Hòa ngơ ngẩn một lát sau mới hiểu, Từ công công cho rằng nàng hỏi thăm tình trạng thân thể Khiêm vương là lo lắng sau khi gả cho một vương gia đoản mệnh sau này có thể trở thành quả phụ, vì vậy khuyên nàng nhận mệnh, không nên cả gan làm trái thánh chỉ ? Nhưng ông ta đã nghĩ quá nhiều, Diệp Hòa thiếu nợ hắn rất nhiều chỉ cần có thể giúp hắn thoát khỏi ốm đau còn an khang khỏe mạnh đừng nói gả xung hỉ gì đó, dù có lấy mạng nàng cũng tuyệt không quá đáng.
Thánh chỉ truyền tới, đoàn người Từ công công cũng từ từ rời đi, Diệp Hòa đứng bên trong phòng khách thật lâu không động, trên mặt ánh lên lo lắng.
Qủa nhiên người nọ mắc chứng bệnh ho lao sống không được bao lâu? Nghĩ tới đây ngực Diệp Hòa giống có một thanh đao xẹt qua, cảm xúc từ trước đến giờ trầm lặng thế nào cũng không bình tĩnh được.
“Tiểu thư, tiểu thư không nên quá lo lắng, tuy hôn sự này vì xung hỉ nhưng dù sao cũng gả cho vương gia. . . . . .” Giọng nói an ủi vanh vảnh bên tai đổi lại Diệp Hòa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn chỉ thấy tiểu nha hoàn bên cạnh biểu tình tràn đầy bi thương nhìn nàng, trong mắt còn mang theo tia đồng tình.
Diệp Hòa lắc đầu nhưng không có lên tiếng. Khó trách nha đầu này lộ vẻ mặt đồng tình, tân nương dùng để xung hỉ phần lớn mạng khổ hoặc ở bên cạnh chăm sóc ma bệnh cả đời, dù trượng phu chết cũng phải thủ tiết. Làm thế nào nói với nha đầu này đây, nàng hiện tại lo lắng không sợ mệnh khổ mà lo lắng vì nghe nói người kia bệnh nặng nguy hiểm cận kề cơ.
Ngồi xuống ghế bành, Diệp Hòa mở ra thánh chỉ vàng rực nhìn thêm lần nửa nhưng chợt phát hiện một chi tiết vừa rồi không chú ý tới. Vì cái gì phải thành hôn vào bảy ngày sau. Bảy ngày sau. . . . . . không phải đại điển liên thân hai nước ? Bắc gia trưởng công chúa thành thân là chuyện lớn cỡ nào, vật phẩm thành thân, lễ nghi tế ti, mũ phượng khăn quàng vai đã sớm bắt đầu chuẩn bị . Mặc dù chuyện xung hỉ xảy ra bất ngờ nhưng dù sao cũng là Cửu hoàng tử lấy vương phi không thể quá mức khó coi, tất nhiên vì không để trễ nãi thời gian liên hôn cùng lấy phi đồng thời cử hành chung một ngày, không cần chuẩn bị nhiều cũng sẽ không mất mặt hoàng tử một nước, quả thật tiện lợi rất nhiều.
Nhưng như vậy chẳng phải là nàng cùng bát gia thành thân chung một ngày sao?
Chuyện bị ám sát tại Tây giao giao cho hình bộ bắt tay điều tra đến nay vẫn không chút âm tín. Sẽ có kết quả như thế Diệp Hòa cũng không kinh ngạc, nàng đối với người chủ mưu phía sau không quá hi vọng, dù sao núi hoang Tây giao đã sớm bị dọn dẹp sạch sẻ, thi thể, cung tên, binh khí đều biến mất không thấy dấu vết, ngay cả vết máu cũng bị mưa to cuốn đi không để lại nửa điểm dấu vết, có thể đi đâu tra?
Nhắc lại Diệp Hòa không khỏi lần nữa nhớ lại thích khách truy sát tại cánh đồng tuyết ba năm trước, đồng dạng theo sát không nghỉ thấy chết không sờn, đồng dạng liều chết đánh giết thủ đoạn sắc bén, đồng dạng mạnh mẽ vang dội không lưu dấu vết. Hai lần bị ám sát không phải cùng một bọn làm chứ?
Lần này bị ám sát mặc dù ảnh hưởng đến chánh sự triều đình nhưng không làm trễ nãi liên thân giữa Đại Kỳ cùng Bắc gia, giai đoạn trước hôn sự được chuẩn bị với khí thế hừng hực, mười ngày sau hôn lễ sẽ tiến hành dưới ngàn vạn ánh mắt mọi người. Mắt thấy sắp đến hôn kỳ nhưng Diệp Hòa trong lòng lại có chút bất an, mấy ngày qua lời đêm đó của bát gia cứ thường xuyên vọng vào trong đầu nàng, chẳng lẻ mười ngày sau trong hôn lễ sẽ có hành động?
Song những ngày qua Diệp Hòa ba phen mấy bận thỉnh thoảng thám thính ý Hạ Niên Đức nhưng không nhận được bất kỳ dị thường. Chẳng lẽ do nàng đa nghi ? Dù sao lấy trưởng công chúa Bắc gia thì Kỳ Đế cũng phải kiêng kỵ, cũng như lời bát gia nói bảo vệ y nhất thời không xảy ra chuyện gì, có lẽ lời không cần trải qua cuộc sống lo lắng thấp thỏm chính là ám chỉ việc này?
Trải qua ba ngày điều dưỡng trên người Diệp Hòa không ít vết thương dần dần khép lại nhưng vẫn đau nhức cả người không còn chút sức, mặc dù miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại nhưng mệt mỏi đổ mồ hôi lâm ly, thế nhưng so với vết thương trên người nàng thì người kia còn nghiêm trọng hơn.Theo như lời Hạ Niên Đức, đã hai ngày liên tục Kỳ đế không thượng triều, bãi giá Kim Lân Điện, không để ý ngày đêm canh giữ đầu giường ái tử. Trải qua người của thái y viện cứu chữa hai ngày đêm không ngủ không nghỉ, vương đã từ trong hôn mê tỉnh lại, suy yếu quá mức mà ho khan không ngừng, động tác mạnh một chút liền phun ra máu.
Diệp Hòa từ trong miệng Hạ Niên Đức còn thám thính được ít tin tức về Khiêm vương, khi nghe bệnh trạng ho ra máu làm nàng âm thầm kinh hãi, nếu bị ho lao thì làm sao bây giờ?Cần phải biết ở nơi này kỹ thuật chữa bệnh chưa được phát triển, nếu mắc chứng ho lao hy vọng chữa khỏi là cực kỳ bé nhỏ. Sẽ không . . . . . . Diệp Hòa âm thầm an ủi mình, động mạch phổi cao áp cùng nhánh khí quản khuếch trương cũng xuất hiện tình trạng tương tự, hồ ly xảo trá kia mạng lớn nhất định không có việc gì.
Mấy ngày qua Diệp Hòa vì chuyện này mà lo lắng không thôi nhưng dân chúng trong hoàng thành ngược lại, cả bên trong thành tràn ngập hơi thở vui mừng , hầu như tất cả mọi người đều chú ý việc liên hôn giữa Bát gia cùng trưởng công chúa, ngay cả tiểu nha hoàn mỗi ngày thay thuốc đưa cơm Diệp Hòa cũng muốn đoạt thải cầu trong ngày lễ thành thân, sau này có thể gả cho lang quân như ý.
Song ngày này, tiểu nha hoàn đi vào vòng Diệp Hòa, trên tay lại không thấy bưng súp cũng không có đưa tới thức ăn nước trà mà vội vàng kêu lên: “Tiểu thư, hoàng thượng truyền thánh chỉ, là đại tổng quản Từ công công tự mình đưa tới chỉ rõ muốn tiểu thư ra ngoài tiếp chỉ!”
Đại tổng quản là thân tính bên cạnh hoàng thượng tự mình đến truyền thánh chỉ tất nhiên không phải chuyện nhỏ! Nghe lời này, Diệp Hòa liền mặc áo ngoài treo đầu giường vội vàng đứng lên, thời điểm đứng lên vẫn còn lảo đảo, may nha hoàn bên cạnh thấy thế liền tranh thủ đở lấy nàng, Diệp Hòa nửa dựa nha hoàn đi ra tiền thính.
Ngoài đại sảnh Hạ phủ, Từ công công trắng tròn mập mạp đã đứng tại chỗ, bên cạnh còn có mấy tiểu thái giám đứng xếp hàng ngay ngắn như đứng chờ đã lâu. Tâm phúc của hoàng thượng đắc tội không được, Diệp Hòa vội vàng sải bước nhỏ đi tới nhưng còn chưa bước vào cửa đã nghe giọng nói lanh lảnh đặc biệt thuộc về hoạn quan truyền đến: “Hạ tiểu thư không cần gấp gáp, thân thể tiểu thư không khỏe chậm một chút cũng không sao.”
Diệp Hòa ngẩn ra,kinh ngạc nhìn thái độ cung kính quá mức của người nọ nhưng dưới chân nện bước vẫn chưa giảm bớt, bước vào tiền thính, đi tới nơi cách xa ông ta một thước liền dừng lại, lễ phép nói: “Làm phiền Từ công công.”
“Hạ tiểu thư không cần khách khí, đây là bổn phận của nô tài.” Từ tổng quản khẽ gật đầu mỉm cười, tiếng nói vừa ngắt sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc,cất giọng hô: “Hạ thị Diệp Hòa tiếp chỉ.”
Theo tiếng nói của Từ công công truyền đến, Diệp Hòa vội vàng khom lưng quỳ xuống, nha hoàn gia đinh bên trong phòng khách cũng lần lượt quỳ trên đất.
“Phụng thiên thành vận, hoàng đế chiếu viết.” Giọng nói lanh lãnh bên trong phòng khách chậm rãi vang lên: “Hộ bộ thượng thư Hạ Niên Đức, nữ nhi Diệp Hòa tính tình thành thực hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng. Nay cửu hoàng tử Khiêm Vương đột nhiên vô ý bị bệnh ma quấn thân nguy hiểm cận kề, cần phải xung hỉ đẩy lùi bệnh ma sớm ngày an khảng, nhanh chóng chọn hiền nữ cùng xứng. Hạ thị chi nữ có thể nói là người phù hợp, trẫm đặc biệt phong nàng làm vương phi của Cửu nhi. Hết thảy lễ nghi giao lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám cùng chung tổ chức, chọn ngày tốt bảy ngày sau lập tức thành thân.”
Khi Từ công công nói xong hai chữ “khâm thử”, Diệp Hòa mới từ trong thánh chỉ phục hồi tinh thần. Bệnh ma quấn thân nguy hiểm cận kề. . . . . . Đã nghiêm trọng đến cần xung hỉ? Đối với hôn sự giữa nàng cùng Khiêm vương, mặc dù hoàng thượng từng trên đại điện chính miệng hứa hẹn qua nhưng ngại danh tiếng hỗn độn của nàng, tưởng rằng hoàng thượng ắt hẳn buông tha, không nghĩ lại nhanh chóng đến vậy. Tuy nói vì gấp rút xung hỉ mới chấp nhận nhưng trong khoảng thời gian ngắn Diệp Hòa vẫn khó thể tiếp nhận.
“Chúc mừng Hạ tiểu thư. . . . . .” Từ công công cười híp mắt tiến lên, khoát tay áo sửa lời: “Theo nô tài xem ra, hiện tại hẳn xưng tiểu thư là Khiêm vương Phi mới đúng.”Còn vây trong suy nghĩ phức tạp, Diệp Hòa đứng dậy hai tay nhận lấy thánh chỉ ông đưa đến, do dự một hồi cuối cùng mở miệng hỏi: “Từ công công, thân thể Khiêm vương có gì đáng ngại sao?”
“Chuyện chủ tử, nô tài không dám lắm mồm.” Từ tổng quản sắc mặt thay đổi, cúi đầu nói: “Xin thứ cho nô tài nói thẳng, vô luận vương gia thân thể thế nào, hoàng thượng ý chỉ đã ban, tiểu thư không nên suy nghĩ quá nhiều.”
Diệp Hòa ngơ ngẩn một lát sau mới hiểu, Từ công công cho rằng nàng hỏi thăm tình trạng thân thể Khiêm vương là lo lắng sau khi gả cho một vương gia đoản mệnh sau này có thể trở thành quả phụ, vì vậy khuyên nàng nhận mệnh, không nên cả gan làm trái thánh chỉ ? Nhưng ông ta đã nghĩ quá nhiều, Diệp Hòa thiếu nợ hắn rất nhiều chỉ cần có thể giúp hắn thoát khỏi ốm đau còn an khang khỏe mạnh đừng nói gả xung hỉ gì đó, dù có lấy mạng nàng cũng tuyệt không quá đáng.
Thánh chỉ truyền tới, đoàn người Từ công công cũng từ từ rời đi, Diệp Hòa đứng bên trong phòng khách thật lâu không động, trên mặt ánh lên lo lắng.
Qủa nhiên người nọ mắc chứng bệnh ho lao sống không được bao lâu? Nghĩ tới đây ngực Diệp Hòa giống có một thanh đao xẹt qua, cảm xúc từ trước đến giờ trầm lặng thế nào cũng không bình tĩnh được.
“Tiểu thư, tiểu thư không nên quá lo lắng, tuy hôn sự này vì xung hỉ nhưng dù sao cũng gả cho vương gia. . . . . .” Giọng nói an ủi vanh vảnh bên tai đổi lại Diệp Hòa lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn chỉ thấy tiểu nha hoàn bên cạnh biểu tình tràn đầy bi thương nhìn nàng, trong mắt còn mang theo tia đồng tình.
Diệp Hòa lắc đầu nhưng không có lên tiếng. Khó trách nha đầu này lộ vẻ mặt đồng tình, tân nương dùng để xung hỉ phần lớn mạng khổ hoặc ở bên cạnh chăm sóc ma bệnh cả đời, dù trượng phu chết cũng phải thủ tiết. Làm thế nào nói với nha đầu này đây, nàng hiện tại lo lắng không sợ mệnh khổ mà lo lắng vì nghe nói người kia bệnh nặng nguy hiểm cận kề cơ.
Ngồi xuống ghế bành, Diệp Hòa mở ra thánh chỉ vàng rực nhìn thêm lần nửa nhưng chợt phát hiện một chi tiết vừa rồi không chú ý tới. Vì cái gì phải thành hôn vào bảy ngày sau. Bảy ngày sau. . . . . . không phải đại điển liên thân hai nước ? Bắc gia trưởng công chúa thành thân là chuyện lớn cỡ nào, vật phẩm thành thân, lễ nghi tế ti, mũ phượng khăn quàng vai đã sớm bắt đầu chuẩn bị . Mặc dù chuyện xung hỉ xảy ra bất ngờ nhưng dù sao cũng là Cửu hoàng tử lấy vương phi không thể quá mức khó coi, tất nhiên vì không để trễ nãi thời gian liên hôn cùng lấy phi đồng thời cử hành chung một ngày, không cần chuẩn bị nhiều cũng sẽ không mất mặt hoàng tử một nước, quả thật tiện lợi rất nhiều.
Nhưng như vậy chẳng phải là nàng cùng bát gia thành thân chung một ngày sao?
/96
|