Thấy thiếu nữ trong ngực lần ngủ mê man, khuôn mặt Tú Thiểu Thược ánh lên nét lo lắng, trong miệng không ngừng gọi tên của nàng, lần này thật lâu cũng không có hồi âm.Mà vị quản gia bên cạnh đã tiến lên mấy bước cúi người xuống, do dự lên tiếng hỏi: “Thiếu gia,bây giờ nên làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Nhanh cứu người đi!” Tú Thiểu Thược gõ lên đầu ông, tức giận nói.
Cũng may nhà họ Tú không thiếu nhất đó là ngân lượng, có ngân lượng thì có thể dụ quỷ xay cối, đủ để khiến đám người tài giỏi cam tâm tình nguyện trở thành người hầu độc đinh của Tú gia. Đám người hay đi theo bên cạnh Tú Thiểu Thược tuy rằng nhìn như tùy tùng bình thường nhưng thật ra đều là hộ vệ biết võ công, đại phu biết y thuật, nhạc sĩ hiểu âm luật ..v..v……ngay cả đầu bếp cũng góp mặt có thể nói đầy đủ không thiếu.
Tú Thiểu Thược cẩn thận ôm Diệp Hòa đến một mảnh đất trống tương đối sạch sẽ, một gã tùy tùng hiểu biết y thuật vội vàng tiến lên, lấy xuống hòm thuốc trên vai, bị Tú Thiểu Thược gấp giọng thúc giục chuyên tâm chẩn mạch.
Thời gian tí tách trôi qua, bên kia cấm vệ nhanh chóng chuẩn bị triển khai hành động cứu người, bên này Tú Thiểu Thược được tùy tùng giải thích, dùng ấm nước vốn mang theo cho y uống tự mình giúp Diệp Hòa trên tay trên vai hanh tẩy vết thương, cẩn thận hết xoa lại thoa thuốc trị thương ngoài da, rồi dùng băng vải trắng tinh tầng lớp một băng lại, đám tùy tùng thấy vậy trợn mắt hốc mồm, đây là thiếu gia hồ nháo hoang đường tùy hứng nhà bọn họ sao? Khi nào trở nên tỉ mỉ biết quan tâm thế rồi?
Đêm còn rất dài, giọt nước lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, cơn mưa to đã kéo một thời gian dài đáng lý đã ngưng không ngờ tích tách rơi xuống, đuốc trong tay cấm quân nhanh bị nước mưa phủ lên khiến ngọn lửa lúc sáng lúc tối, theo mưa ngày càng lớn không ít ngọn đuốc bị dập tắt, ánh sáng trên núi hoang dần dần trở nên mờ ảo.
Một đám tùy tùng thấy trời đổ mưa to, tranh thủ khoác áo choàng lên đỉnh đầu hai người Tú Thiểu Thược che mưa cho bọn họ, thế nhưng nước mưa rất nhanh thấm ướt cả áo choàng.
Diệp Hòa bị nước mưa lạnh lẽo kích thích, nhờ có thuốc trị thương nên có dấu hiệu ngừng đau, vết thương trên người cũng đỡ hơn, khí lực cũng dần dần khôi phục, chậm rãi mở mắt liền thấy mấy tên cấm vệ từ vách đá bò lên, bước nhanh chạy đến quỳ xuống bên cạnh đầu lĩnh. Dưới tiếng mưa tí tách gián đoạn thỉnh thoảng tục nghe thấy thanh âm hồi báo tương tự: “Bẩm! Thuộc hạ chúng tôi dọc theo dây xuống tận xuống đáy vực, mưa rơi quá lớn. . . . . . chung quanh lại một mảnh tối đen. . . . . . hiện tại vẫn chưa tìm được vương gia.”
“Hòa Hòa, nàng tỉnh rồi !” Tú Thiểu Thược vui mừng réo lên nhưng Diệp Hòa như không nghe thấy, cố gắng chống thân thể muốn đứng lên.Tú Thiểu Thược nổi cáu vội vàng kéo lại nàng hỏi: “Hòa Hòa, nàng muốn làm gì?”
Gương mặt của Tú Thiểu Thược mang theo ửng đỏ, hai tay đã nóng rần nhưng Diệp Hòa không phát hiện, hất ra tay y, trực tiếp kéo lê người đi đến bên cạnh mấy tên cấm vệ , ngoắc ngoắc người nọ đến,giọng nói yếu ớt lạnh đáng sợ: “Tìm không được? Trên vách đá . . . . . . không có sao?”
“Thuộc hạ chúng tôi đã tìm kỹ,trên vách đá không có một bóng người.”
Cái tên không giữ chữ tính, rõ ràng nói chịu được đến khi nàng gọi đến cứu cơ mà! Trong lòng Diệp Hòa dâng lên tức giận bị lừa, muốn mắng to hắn là tên chết tiệt tên khốn kiếp nhưng đến khi thốt lên lại là: “Nếu không tìm được vậy các ngươi sao không tiếp tục tìm sâu hơn nửa!”
Lại thấy cấm vệ quân lộ vẻ mặt khó xử: “Phía dưới khe núi có dòng nước chảy chảy xiết, lúc này không cách nào đốt cây đuốc, trời lại mưa to bọn thuộc hạ chưa quen thuộc địa hình, nếu không cẩn thận sẩy chân sợ rằng sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. . . . . .”
“Các ngươi sợ bị dòng chảy xiết cuốn đi nguy hiểm tánh mạng, vậy nếu tìm không được vương gia các ngươi không sợ hoàng thượng trách tội ?” Diệp Hòa cười lạnh một tiếng, không tiếp tục trì hoãn thời gian, cất giọng nói: “Tìm mấy người không sợ chết theo ta xuống dưới tìm người!”
Chống thân thể mỏi mệt không chịu nổi, Diệp Hòa giọng khàn khàn vang dội, không để lộ nửa điểm mềm yếu vô lực, trực tiếp hướng bên vách núi đi tới.Bị khí thế của nàng cổ vũ, đám người cấm vệ nhìn nhau một chút, ngay sau đó cất bước đi theo.
Nhìn thân ảnh thiếu nữ kiên quyết đi về phía vách đá, Tú Thiểu Thược không ngăn cản chỉ bất động đứng im tại chỗ, tròng mắt từ trước đến giờ hàm chứa cười đùa xẹt qua khổ sở, mơ hồ hỏi người bên cạnh: “Quản gia,lão nói. . . . . . có phải Hòa Hòa đã thích Kỳ Cửu kia rồi không?”
“Tiểu nhân . . . . . . tiểu nhân không biết.”
Thấy thân thể y phục đơn bạc lay động, quản gia lo lắng hỏi: “Thiếu gia,ngài sao rồi?”
“Thiếu gia!”
Theo một tiếng thét kinh hãi, mấy tùy tùng bỗng nhiên ngã quỵ đở lấy chủ tử, lại phát hiện mặt của y đỏ như bị ứ máu, nhiệt độ trên người nóng đến dọa người.
“Nếu Hòa Hòa thấy ta vì tìm nàng nhiễm bệnh nằm liệt giường không dậy nổi chắc chắn sẽ cảm động lắm đây!” Nhớ lại trước đó thiếu gia cười nói lời này, quản gia chỉ âm thầm lắc đầu than thở, thiếu gia đã nhiễm bệnh như bản thân mong muốn nhưng kết quả lại không thể viên mãn như dự liệu.
Xuống phía dưới so với leo lên đơn giản hơn rất nhiều nhưng trước mắt Diệp Hòa thế suy sức yếu, mỗi động tác đều phải cố hết sức.Cả buổi tối hết chém giết lại chạy trốn, leo lên vách núi,tiêu hao quá nhiều thể lực đã chống hết nổi nhưng trong lòng nàng nàng lại cố chấp không chịu khuất phục, chỉ biết nếu không thể tìm được Kỳ Mạch đời này bản thân sẽ sống trong đau lòng cùng hối hận .
Dưới niềm tin mãnh liệt chống đỡ, Diệp Hòa cùng mấy tên cấm vệ một đường xuống phía dưới, hàn phong gào thét mưa lớn xối xả rốt cục xuống được đáy vực. Diệp Hòa vui mừng phát hiện, chỗ trước đó nàng cùng Kỳ Mạch đứng trên vách đá cách nơi này không xa, chẳng qua đêm tối khiến tầm nhìn một mảnh tối om thực tế chỉ chơn mười trượng.
Quả nhiên, dưới nhai đê hoàn cảnh hết sức ác liệt, mưa to dồn dập dòng suối trên khe núi rơi ào ạt, nước xoáy vừa sâu lại nhanh, thỉnh thoảng đánh vào tảng đá văng lên từng đợt bọt sóng. Diệp Hòa mới vừa cảm thấy may mắn hiện tại lại thấy nguội lạnh, lực lượng thiên nhiên rất cường đại, nếu không thận ngã vào này dòng suối chảy xiết này chắc chắn cửu tử nhất sanh.
Không tiếp tục làm trể nãi thời gian, mọi người chia nhau hướng bốn phương tám hướng tìm kiếm. Diệp Hòa tìm được một mộc côn lớn bằng hai ngón tay, chống thân thể mệt lả trong đêm đen dọc theo hướng bên dòng suối tìm kiếm, nham thạch lâu ngày bị nước vỗ vào mặt ngoài hết sức trơn bóng.Diệp Hòa mỗi một bước đều phải cẩn thận. Ở ánh sáng le lói nàng cúi đầu không buông tha mỗi một nơi, thế nhưng tìm hồi lâu vẫn không thu hoạch được gì.
Cực độ mỏi mệt bỗng nhiên trong đầu lại truyền đến cháng váng,chân của Diệp Hòa không khỏi mềm nhũn, thét một tiếng kinh hãi sau đó trời đất xoay chuyển cả người liền ngã vào trong nước, cái lạnh thấu xương thoáng cái đem nàng bao phủ, nước lạnh như băng rót vào lỗ mũi cùng trong cổ họng giống như hỏa thiêu khổ không tả nổi.
Nước chảy dồn dập cuốn lấy Diệp Hòa hướng nhánh sông khe núi trôi đi, Diệp Hòa thầm kêu hỏng bét, úc này bị nước chảy dồn dập va vào người, một khi đụng phải nham thạch cứng rắn nàng chắc chắn sẽ chết. Lúc này dù giãy dụa thế nào cũng vô dụng, Diệp Hòa bị động theo dòng suối lao xuống, trong đầu chỉ còn nghiêng trời lệch đất cơ hồ muốn bất tỉnh.Rơi vào tuyệt cảnh Diệp Hòa đã âm thầm tính toái chết dưới nước, ai ngờ lúc này bỗng nhiên thoát khỏi cảm giác hít thở không thông bị dìm dưới nước, thân thể vối xui theo dòng nước cũng ngừng lại.
Cảm thấy phía dưới trở nên bằng phẳng, Diệp Hòa không dám tin mở mắt ra, nhìn về phía khe suối nghiêng trước mắt, mặt đất phẳng lì đọng một bãi nước, vì sóng quá lớn vô tình đẩy nàng va vào bờ
Diệp Hòa nửa người ngâm mình trong nước, nửa người nằm tại bên bờ, thở dài than mạng nàng thật lớn, xoay chuyển cần cổ cứng ngắc lại thấy được gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.Mái tóc đen nhánh tán loạn, gò má trắng mịn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền không chút tức giận, cả người chồng chất vết thương, té bị thương, đụng đả thương,vết đao,kiếm thương..v.v.Nếu không phải lồng ngực còn đang yếu ớt phập phồng nàng sẽ cho rằng hắn đã chết.Thân thể vốn cẩm y hoa phục lúc này đã rách nát không chịu nổi dính đầy vết máu vừa bẩn vừa thối rửa nhưng khí chất tôn quý lãnh ngạo trên người hắn không hề suy giảm.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, tâm tình Diệp Hòa hết sức phức tạp có thể nói vừa mừng vừa sợ dở khóc dở cười, giẫm nát giày lại không tốn chút sức tìm được. Sớm biết phải rơi vào khe núi mới có thể tìm được hắn, vậy nàng cần gì từng bước cẩn thận dò dường làm chi, sớm té ngã không phải tốt hơn sao.
Nói vậy hắn từ vách đá rơi vào dòng suối khe núi rồi bị cuốn đến nơi này, nếu dùng phương pháp bình thường tìm kiếm ở đáy vực sợ rằng tìm cả đêm cũng không tìm đến nơi này. Hiện tại cả người Diệp Hòa vô lực không còn chút sức lực, không nhúc nhích nằm ở tại chỗ lẳng lặng nhìn hắn.
Nghỉ ngơi một hồi đến khi dần dần khôi phục khí lực, Diệp Hòa lật người giống như Ô Quy chậm rãi bò về phía nam nhân nằm im lìm kia.
Sái nước lạnh, ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, ấn lên ngực, Diệp Hòa dùng tất cả phương pháp cấp cứu nàng biết nhưng không thấy hắn có dấu hiểu tỉnh lại.Nơi này vừa ẩm vừa lạnh nếu cứ ngủ mê man sẽ không tốt, phải sớm làm hắn tỉnh lại.Diệp Hòa cố hết sức giơ tay lên, kiên trì không ngừng kích lên bộ ngực, qua một lúc lâu rốt cục thấy hắn phun ra một ngụm nước, kèm theo hai tiếng ho khan kịch liệt, ánh mắt cũng chậm rãi mở ra.
Đôi môi khẽ nhếch, lông mày tung bay, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng hết thảy đều quen thuộc, thấy hắn tỉnh lại Diệp Hòa không nhịn được cong lên khóe miệng cười tươi.
Nhưng nam nhân vừa tỉnh lại hoàn toàn khác ngược nàng, Kỳ Mạch trọng thương sắc mặt vốn khó coi, một khắc mở mắt nhìn thấy Diệp Hòa sắc mặt nhất thời càng khó coi hơn bội phần.
“Nàng. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?” Hắn khó khăn mở miệng mang theo giọng nói khàn khàn khó nghe, chứ không trong trẻo lạnh lùng như ngày thường: “Nàng không làm theo lời ta nói sao?”
Nghe hắn nói như thế, Diệp Hòa tức giận phản bác: “Ngươi cũng đã nói ở trên vách đá chống cự chờ ta đến cứu, hiện tại sao lại ở nơi này chờ chết?”
Vừa mở miệng,hai người giống như trước kiêu ngạo không ai chịu thua ai nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt mang theo trách cứ cùng tức giận.
Lúc này Diệp Hòa vẫn còn dư âm sợ hãi, trước đó bởi vì trời đen kịt hai người không nhìn rõ vách núi sâu bao nhiêu.Mà hắn chỉ biết khoảng cách đỉnh núi chứ không cách nào xác định nhai đê có xa không, cho nên nói dối lừa nàng bỏ lại một mình hắn bị thương chạy trốn. Cái tên ngu ngốc này rõ ràng không muốn sống nửa mà! Nếu vách núi kia không phải chỉ mấy trăm trượng mà là vách đá vạn trượng, nếu không phải rơi vào trong nước bị vọt tới nơi này chỉ sợ hắn đã sớm tan xương nát thịt .
“Còn có thể làm gì? Nhanh cứu người đi!” Tú Thiểu Thược gõ lên đầu ông, tức giận nói.
Cũng may nhà họ Tú không thiếu nhất đó là ngân lượng, có ngân lượng thì có thể dụ quỷ xay cối, đủ để khiến đám người tài giỏi cam tâm tình nguyện trở thành người hầu độc đinh của Tú gia. Đám người hay đi theo bên cạnh Tú Thiểu Thược tuy rằng nhìn như tùy tùng bình thường nhưng thật ra đều là hộ vệ biết võ công, đại phu biết y thuật, nhạc sĩ hiểu âm luật ..v..v……ngay cả đầu bếp cũng góp mặt có thể nói đầy đủ không thiếu.
Tú Thiểu Thược cẩn thận ôm Diệp Hòa đến một mảnh đất trống tương đối sạch sẽ, một gã tùy tùng hiểu biết y thuật vội vàng tiến lên, lấy xuống hòm thuốc trên vai, bị Tú Thiểu Thược gấp giọng thúc giục chuyên tâm chẩn mạch.
Thời gian tí tách trôi qua, bên kia cấm vệ nhanh chóng chuẩn bị triển khai hành động cứu người, bên này Tú Thiểu Thược được tùy tùng giải thích, dùng ấm nước vốn mang theo cho y uống tự mình giúp Diệp Hòa trên tay trên vai hanh tẩy vết thương, cẩn thận hết xoa lại thoa thuốc trị thương ngoài da, rồi dùng băng vải trắng tinh tầng lớp một băng lại, đám tùy tùng thấy vậy trợn mắt hốc mồm, đây là thiếu gia hồ nháo hoang đường tùy hứng nhà bọn họ sao? Khi nào trở nên tỉ mỉ biết quan tâm thế rồi?
Đêm còn rất dài, giọt nước lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, cơn mưa to đã kéo một thời gian dài đáng lý đã ngưng không ngờ tích tách rơi xuống, đuốc trong tay cấm quân nhanh bị nước mưa phủ lên khiến ngọn lửa lúc sáng lúc tối, theo mưa ngày càng lớn không ít ngọn đuốc bị dập tắt, ánh sáng trên núi hoang dần dần trở nên mờ ảo.
Một đám tùy tùng thấy trời đổ mưa to, tranh thủ khoác áo choàng lên đỉnh đầu hai người Tú Thiểu Thược che mưa cho bọn họ, thế nhưng nước mưa rất nhanh thấm ướt cả áo choàng.
Diệp Hòa bị nước mưa lạnh lẽo kích thích, nhờ có thuốc trị thương nên có dấu hiệu ngừng đau, vết thương trên người cũng đỡ hơn, khí lực cũng dần dần khôi phục, chậm rãi mở mắt liền thấy mấy tên cấm vệ từ vách đá bò lên, bước nhanh chạy đến quỳ xuống bên cạnh đầu lĩnh. Dưới tiếng mưa tí tách gián đoạn thỉnh thoảng tục nghe thấy thanh âm hồi báo tương tự: “Bẩm! Thuộc hạ chúng tôi dọc theo dây xuống tận xuống đáy vực, mưa rơi quá lớn. . . . . . chung quanh lại một mảnh tối đen. . . . . . hiện tại vẫn chưa tìm được vương gia.”
“Hòa Hòa, nàng tỉnh rồi !” Tú Thiểu Thược vui mừng réo lên nhưng Diệp Hòa như không nghe thấy, cố gắng chống thân thể muốn đứng lên.Tú Thiểu Thược nổi cáu vội vàng kéo lại nàng hỏi: “Hòa Hòa, nàng muốn làm gì?”
Gương mặt của Tú Thiểu Thược mang theo ửng đỏ, hai tay đã nóng rần nhưng Diệp Hòa không phát hiện, hất ra tay y, trực tiếp kéo lê người đi đến bên cạnh mấy tên cấm vệ , ngoắc ngoắc người nọ đến,giọng nói yếu ớt lạnh đáng sợ: “Tìm không được? Trên vách đá . . . . . . không có sao?”
“Thuộc hạ chúng tôi đã tìm kỹ,trên vách đá không có một bóng người.”
Cái tên không giữ chữ tính, rõ ràng nói chịu được đến khi nàng gọi đến cứu cơ mà! Trong lòng Diệp Hòa dâng lên tức giận bị lừa, muốn mắng to hắn là tên chết tiệt tên khốn kiếp nhưng đến khi thốt lên lại là: “Nếu không tìm được vậy các ngươi sao không tiếp tục tìm sâu hơn nửa!”
Lại thấy cấm vệ quân lộ vẻ mặt khó xử: “Phía dưới khe núi có dòng nước chảy chảy xiết, lúc này không cách nào đốt cây đuốc, trời lại mưa to bọn thuộc hạ chưa quen thuộc địa hình, nếu không cẩn thận sẩy chân sợ rằng sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. . . . . .”
“Các ngươi sợ bị dòng chảy xiết cuốn đi nguy hiểm tánh mạng, vậy nếu tìm không được vương gia các ngươi không sợ hoàng thượng trách tội ?” Diệp Hòa cười lạnh một tiếng, không tiếp tục trì hoãn thời gian, cất giọng nói: “Tìm mấy người không sợ chết theo ta xuống dưới tìm người!”
Chống thân thể mỏi mệt không chịu nổi, Diệp Hòa giọng khàn khàn vang dội, không để lộ nửa điểm mềm yếu vô lực, trực tiếp hướng bên vách núi đi tới.Bị khí thế của nàng cổ vũ, đám người cấm vệ nhìn nhau một chút, ngay sau đó cất bước đi theo.
Nhìn thân ảnh thiếu nữ kiên quyết đi về phía vách đá, Tú Thiểu Thược không ngăn cản chỉ bất động đứng im tại chỗ, tròng mắt từ trước đến giờ hàm chứa cười đùa xẹt qua khổ sở, mơ hồ hỏi người bên cạnh: “Quản gia,lão nói. . . . . . có phải Hòa Hòa đã thích Kỳ Cửu kia rồi không?”
“Tiểu nhân . . . . . . tiểu nhân không biết.”
Thấy thân thể y phục đơn bạc lay động, quản gia lo lắng hỏi: “Thiếu gia,ngài sao rồi?”
“Thiếu gia!”
Theo một tiếng thét kinh hãi, mấy tùy tùng bỗng nhiên ngã quỵ đở lấy chủ tử, lại phát hiện mặt của y đỏ như bị ứ máu, nhiệt độ trên người nóng đến dọa người.
“Nếu Hòa Hòa thấy ta vì tìm nàng nhiễm bệnh nằm liệt giường không dậy nổi chắc chắn sẽ cảm động lắm đây!” Nhớ lại trước đó thiếu gia cười nói lời này, quản gia chỉ âm thầm lắc đầu than thở, thiếu gia đã nhiễm bệnh như bản thân mong muốn nhưng kết quả lại không thể viên mãn như dự liệu.
Xuống phía dưới so với leo lên đơn giản hơn rất nhiều nhưng trước mắt Diệp Hòa thế suy sức yếu, mỗi động tác đều phải cố hết sức.Cả buổi tối hết chém giết lại chạy trốn, leo lên vách núi,tiêu hao quá nhiều thể lực đã chống hết nổi nhưng trong lòng nàng nàng lại cố chấp không chịu khuất phục, chỉ biết nếu không thể tìm được Kỳ Mạch đời này bản thân sẽ sống trong đau lòng cùng hối hận .
Dưới niềm tin mãnh liệt chống đỡ, Diệp Hòa cùng mấy tên cấm vệ một đường xuống phía dưới, hàn phong gào thét mưa lớn xối xả rốt cục xuống được đáy vực. Diệp Hòa vui mừng phát hiện, chỗ trước đó nàng cùng Kỳ Mạch đứng trên vách đá cách nơi này không xa, chẳng qua đêm tối khiến tầm nhìn một mảnh tối om thực tế chỉ chơn mười trượng.
Quả nhiên, dưới nhai đê hoàn cảnh hết sức ác liệt, mưa to dồn dập dòng suối trên khe núi rơi ào ạt, nước xoáy vừa sâu lại nhanh, thỉnh thoảng đánh vào tảng đá văng lên từng đợt bọt sóng. Diệp Hòa mới vừa cảm thấy may mắn hiện tại lại thấy nguội lạnh, lực lượng thiên nhiên rất cường đại, nếu không thận ngã vào này dòng suối chảy xiết này chắc chắn cửu tử nhất sanh.
Không tiếp tục làm trể nãi thời gian, mọi người chia nhau hướng bốn phương tám hướng tìm kiếm. Diệp Hòa tìm được một mộc côn lớn bằng hai ngón tay, chống thân thể mệt lả trong đêm đen dọc theo hướng bên dòng suối tìm kiếm, nham thạch lâu ngày bị nước vỗ vào mặt ngoài hết sức trơn bóng.Diệp Hòa mỗi một bước đều phải cẩn thận. Ở ánh sáng le lói nàng cúi đầu không buông tha mỗi một nơi, thế nhưng tìm hồi lâu vẫn không thu hoạch được gì.
Cực độ mỏi mệt bỗng nhiên trong đầu lại truyền đến cháng váng,chân của Diệp Hòa không khỏi mềm nhũn, thét một tiếng kinh hãi sau đó trời đất xoay chuyển cả người liền ngã vào trong nước, cái lạnh thấu xương thoáng cái đem nàng bao phủ, nước lạnh như băng rót vào lỗ mũi cùng trong cổ họng giống như hỏa thiêu khổ không tả nổi.
Nước chảy dồn dập cuốn lấy Diệp Hòa hướng nhánh sông khe núi trôi đi, Diệp Hòa thầm kêu hỏng bét, úc này bị nước chảy dồn dập va vào người, một khi đụng phải nham thạch cứng rắn nàng chắc chắn sẽ chết. Lúc này dù giãy dụa thế nào cũng vô dụng, Diệp Hòa bị động theo dòng suối lao xuống, trong đầu chỉ còn nghiêng trời lệch đất cơ hồ muốn bất tỉnh.Rơi vào tuyệt cảnh Diệp Hòa đã âm thầm tính toái chết dưới nước, ai ngờ lúc này bỗng nhiên thoát khỏi cảm giác hít thở không thông bị dìm dưới nước, thân thể vối xui theo dòng nước cũng ngừng lại.
Cảm thấy phía dưới trở nên bằng phẳng, Diệp Hòa không dám tin mở mắt ra, nhìn về phía khe suối nghiêng trước mắt, mặt đất phẳng lì đọng một bãi nước, vì sóng quá lớn vô tình đẩy nàng va vào bờ
Diệp Hòa nửa người ngâm mình trong nước, nửa người nằm tại bên bờ, thở dài than mạng nàng thật lớn, xoay chuyển cần cổ cứng ngắc lại thấy được gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.Mái tóc đen nhánh tán loạn, gò má trắng mịn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền không chút tức giận, cả người chồng chất vết thương, té bị thương, đụng đả thương,vết đao,kiếm thương..v.v.Nếu không phải lồng ngực còn đang yếu ớt phập phồng nàng sẽ cho rằng hắn đã chết.Thân thể vốn cẩm y hoa phục lúc này đã rách nát không chịu nổi dính đầy vết máu vừa bẩn vừa thối rửa nhưng khí chất tôn quý lãnh ngạo trên người hắn không hề suy giảm.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, tâm tình Diệp Hòa hết sức phức tạp có thể nói vừa mừng vừa sợ dở khóc dở cười, giẫm nát giày lại không tốn chút sức tìm được. Sớm biết phải rơi vào khe núi mới có thể tìm được hắn, vậy nàng cần gì từng bước cẩn thận dò dường làm chi, sớm té ngã không phải tốt hơn sao.
Nói vậy hắn từ vách đá rơi vào dòng suối khe núi rồi bị cuốn đến nơi này, nếu dùng phương pháp bình thường tìm kiếm ở đáy vực sợ rằng tìm cả đêm cũng không tìm đến nơi này. Hiện tại cả người Diệp Hòa vô lực không còn chút sức lực, không nhúc nhích nằm ở tại chỗ lẳng lặng nhìn hắn.
Nghỉ ngơi một hồi đến khi dần dần khôi phục khí lực, Diệp Hòa lật người giống như Ô Quy chậm rãi bò về phía nam nhân nằm im lìm kia.
Sái nước lạnh, ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, ấn lên ngực, Diệp Hòa dùng tất cả phương pháp cấp cứu nàng biết nhưng không thấy hắn có dấu hiểu tỉnh lại.Nơi này vừa ẩm vừa lạnh nếu cứ ngủ mê man sẽ không tốt, phải sớm làm hắn tỉnh lại.Diệp Hòa cố hết sức giơ tay lên, kiên trì không ngừng kích lên bộ ngực, qua một lúc lâu rốt cục thấy hắn phun ra một ngụm nước, kèm theo hai tiếng ho khan kịch liệt, ánh mắt cũng chậm rãi mở ra.
Đôi môi khẽ nhếch, lông mày tung bay, tròng mắt trong trẻo lạnh lùng hết thảy đều quen thuộc, thấy hắn tỉnh lại Diệp Hòa không nhịn được cong lên khóe miệng cười tươi.
Nhưng nam nhân vừa tỉnh lại hoàn toàn khác ngược nàng, Kỳ Mạch trọng thương sắc mặt vốn khó coi, một khắc mở mắt nhìn thấy Diệp Hòa sắc mặt nhất thời càng khó coi hơn bội phần.
“Nàng. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?” Hắn khó khăn mở miệng mang theo giọng nói khàn khàn khó nghe, chứ không trong trẻo lạnh lùng như ngày thường: “Nàng không làm theo lời ta nói sao?”
Nghe hắn nói như thế, Diệp Hòa tức giận phản bác: “Ngươi cũng đã nói ở trên vách đá chống cự chờ ta đến cứu, hiện tại sao lại ở nơi này chờ chết?”
Vừa mở miệng,hai người giống như trước kiêu ngạo không ai chịu thua ai nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt mang theo trách cứ cùng tức giận.
Lúc này Diệp Hòa vẫn còn dư âm sợ hãi, trước đó bởi vì trời đen kịt hai người không nhìn rõ vách núi sâu bao nhiêu.Mà hắn chỉ biết khoảng cách đỉnh núi chứ không cách nào xác định nhai đê có xa không, cho nên nói dối lừa nàng bỏ lại một mình hắn bị thương chạy trốn. Cái tên ngu ngốc này rõ ràng không muốn sống nửa mà! Nếu vách núi kia không phải chỉ mấy trăm trượng mà là vách đá vạn trượng, nếu không phải rơi vào trong nước bị vọt tới nơi này chỉ sợ hắn đã sớm tan xương nát thịt .
/96
|