Cửu Trọng cung
“ Cung chủ?” Hắc y nhân cung kính nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt, nhãn thần đầy sùng bái nhưng cũng lắm sợ hãi.
Nam nhân cũng khoảng 24, 25 tuổi thôi. Dung nhan tuấn mỹ, băng mâu lãnh khốc một mảnh không độ ấm, cái nhìn rét lạnh khiến cho người ta không dám đối diện trực tiếp.
“ Mọi chuyện sao rồi?” nam nhân lên tiếng, âm thanh trầm thấp tà mị.
“ Là!…, mọi chuyện sắp đặt một cách chặt chẽ, nếu không có gì thay đổi gì con mồi sẽ vào lưới….” hắc y nhân bẩm báo
“ Được rồi, ngươi lui….” nam nhân ra lệnh
“ Là….” hắc y nhân xoay người cáo lui , động tác nhanh chóng
Nhanh thôi, rât nhanh nữa hắn sẽ quay về được rồi, tỷ tỷ của hắn….!!..
Tỷ tỷ nha, tiểu Vũ sắp trở lại rồi, người có hay không nhận ra ta….!!!
Nam nhân cong lên nét cười ôn nhu hiếm thấy, mục quang mềm dịu tựa hải.,khẽ nhắm mắt lại….
Thanh lãnh
Bình lặng….
Mái trúc nhỏ xinh, một màu xanh óng ả tươi đẹp…!!
Hai hài tử vui vẻ vui đùa cùng nhau. Nữ hài tử lớn hơn nam hài tử chỉ vài tuổi thôi nhưng nhãn thần của nữ hài tử vô cùng ôn nhu, rất đỗi dịu dàng nhìn đệ đệ của mình.
Nam hài tử hồn nhiên cười vui vẻ nghịch ngợm, đôi con ngươi tròn xoe luôn sùng kính nhìn tỷ tỷ của mình, yêu thích nằm trong lòng tỷ tỷ, ngửi mùi hương trúc thấm đượm trên người tỷ tỷ.
Hài tử đôi lúc bày những trò nghịch ngợm chỉ mong tỷ tỷ có thể ngoáy đầu lại nhìn, rồi sủng nịnh trách cứ
Hài tử không có cha, không có mẹ nhưng mà luôn hạnh phúc sống, hòa cùng tiếng cười ấp áp, vì có tỷ tỷ của nó….
Hài tử…..vô cùng…yêu thương tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của mình, yêu đến sùng kính, yêu đến tôn thờ….
Hài tử ấy là hắn, Lãnh Khuynh Vũ, hài tử hồn nhiên năm nào…..giờ trở thành chủ nhân của Cửu trọng cung, tổ chức thần bí nhất trên đại lục..
Nhãn thần bật mở, đôi con ngươi co lại, rồi ảm đạm dần…hắn…bất quá chỉ là một giấc mộng, mộng tan người tỉnh chỉ còn lại tiếc nuối không nguôi.
Hắn đã chờ bao nhiêu lâu rồi nhỉ?…
Hơn 15 năm, hắn đã chờ hơn mười lăm năm….
Không biết tỷ tỷ giờ này đây sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn rất xinh đẹp, rất ôn nhu….không biết tỷ đã lập gia đình chưa?
Hắn bất giác cong lên nét cười khẽ, rất khẽ…!!…nếu như tỷ tỷ có hài tử thì nhất định đứa trẻ đó hạnh phúc nhất trên đời.
Hắn nhớ ngày xưa, tỷ tỷ sủng mình, đau mình, thương mình…chỉ cần hắn bị tổn thương một tí xíu thôi, tỷ tỷ đã cau mày rồi. Chỉ cần hắn không vui tỷ tỷ lại dùng hết mọi cách chọc cho hắn vui. Chỉ cần là điều hắn muốn, dù như thế nào tỷ tỷ cũng làm cho….sủng đến vô pháp vô thiên…
Tỷ tỷ, người có biết, tiểu Vũ thật sự không phải bị té mà bị thương đâu. Chẳng qua là muốn nhìn tỷ tỷ vì ta mà lo lắng thôi. Như vậy cảm giác có người quan tâm thật tốt biết bao. Trên trường học, đồng học thường trêu đùa hắn không có cha mẹ, hắn khó quá, lòng đau quá nhưng mà vẫn kiêu hãnh tự hào mà nói rằng hắn có trên đời tốt nhất tỷ tỷ. Nhưng mà khi nhìn thấy tỷ vì ta mà lo lắng, mà đau lòng…thật sự tiểu Vũ hối hận rồi. Tiểu Vũ chỉ hi vọng tỷ tỷ vui vẻ cười mà thôi. Đôi bờ vai bé nhỏ của tỷ gánh vác quá nhiều rồi, thật mệt mỏi đúng không.
Tỷ tỷ, người có biết, tiểu Vũ không vui là vì trách nhiệm của tỷ thật nặng nề mà tiểu Vũ chẳng thể giúp được, nhưng mà tiểu Vũ không vui, tỷ tỷ cũng không vui, cho nên tỷ tỷ thiên tài….lại ngốc nghếch tìm mọi cách chọc cho tiểu Vũ vui…khiến cho tiểu Vũ…cảm động không ngớt,…
Và rồi….chỉ cần là ước muốn của tiểu Vũ là tỷ tỷ dù khuynh tẫn tất cả cũng làm cho bằng được! nhưng mà tỷ tỷ ngốc ơi! Người có biết, nguyện vọng lớn nhất của tiểu Vũ chính là tỷ tỷ vui vẻ hạnh phúc, nhẹ nhàng thoải mái mà sống, không phải gánh trách nhiệm gia tộc nặng nề…chỉ là bình thường cô gái mà thôi, có vui, có buồn, có hạnh phúc, có khóc…!!
Tiểu Vũ đi rồi…tỷ tỷ đau lòng lắm đúng không. Trên phiêu đãng hư không, nhìn thấy bóng hình tịch mịch của tỷ tỷ..lòng tiểu vũ khó quá, đau quá….rất muốn ôm lấy tỷ tỷ, rất muốn nói “ tỷ tỷ…tiểu Vũ…không sao đâu?”
Thanh lãnh cô tịch….
Tịch mịch ai thương….
Tỷ tỷ à!! Tiểu Vũ trên đời này yêu thương nhất chính là tỷ tỷ đó….!! Tiểu Vũ thật hối hận chưa từng nói câu… “.tiểu Vũ thương tỷ tỷ nhất trên đời….” như vậy có chăng sẽ không tiếc, không nuối, không oán, không hận…..
Nhưng mà bây giờ không sao rồi…vì Tiểu Vũ nhất định sẽ trở về được….nhất định lại trở bên tỷ tỷ, chúng ta lại như xưa….tỷ cùng đệ…được không?
Yên ả
Bình lặng
Ấm áp…….
Tỷ tỷ của ta nha….!!……….
“ Cung chủ?” Hắc y nhân cung kính nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt, nhãn thần đầy sùng bái nhưng cũng lắm sợ hãi.
Nam nhân cũng khoảng 24, 25 tuổi thôi. Dung nhan tuấn mỹ, băng mâu lãnh khốc một mảnh không độ ấm, cái nhìn rét lạnh khiến cho người ta không dám đối diện trực tiếp.
“ Mọi chuyện sao rồi?” nam nhân lên tiếng, âm thanh trầm thấp tà mị.
“ Là!…, mọi chuyện sắp đặt một cách chặt chẽ, nếu không có gì thay đổi gì con mồi sẽ vào lưới….” hắc y nhân bẩm báo
“ Được rồi, ngươi lui….” nam nhân ra lệnh
“ Là….” hắc y nhân xoay người cáo lui , động tác nhanh chóng
Nhanh thôi, rât nhanh nữa hắn sẽ quay về được rồi, tỷ tỷ của hắn….!!..
Tỷ tỷ nha, tiểu Vũ sắp trở lại rồi, người có hay không nhận ra ta….!!!
Nam nhân cong lên nét cười ôn nhu hiếm thấy, mục quang mềm dịu tựa hải.,khẽ nhắm mắt lại….
Thanh lãnh
Bình lặng….
Mái trúc nhỏ xinh, một màu xanh óng ả tươi đẹp…!!
Hai hài tử vui vẻ vui đùa cùng nhau. Nữ hài tử lớn hơn nam hài tử chỉ vài tuổi thôi nhưng nhãn thần của nữ hài tử vô cùng ôn nhu, rất đỗi dịu dàng nhìn đệ đệ của mình.
Nam hài tử hồn nhiên cười vui vẻ nghịch ngợm, đôi con ngươi tròn xoe luôn sùng kính nhìn tỷ tỷ của mình, yêu thích nằm trong lòng tỷ tỷ, ngửi mùi hương trúc thấm đượm trên người tỷ tỷ.
Hài tử đôi lúc bày những trò nghịch ngợm chỉ mong tỷ tỷ có thể ngoáy đầu lại nhìn, rồi sủng nịnh trách cứ
Hài tử không có cha, không có mẹ nhưng mà luôn hạnh phúc sống, hòa cùng tiếng cười ấp áp, vì có tỷ tỷ của nó….
Hài tử…..vô cùng…yêu thương tỷ tỷ ruột thịt duy nhất của mình, yêu đến sùng kính, yêu đến tôn thờ….
Hài tử ấy là hắn, Lãnh Khuynh Vũ, hài tử hồn nhiên năm nào…..giờ trở thành chủ nhân của Cửu trọng cung, tổ chức thần bí nhất trên đại lục..
Nhãn thần bật mở, đôi con ngươi co lại, rồi ảm đạm dần…hắn…bất quá chỉ là một giấc mộng, mộng tan người tỉnh chỉ còn lại tiếc nuối không nguôi.
Hắn đã chờ bao nhiêu lâu rồi nhỉ?…
Hơn 15 năm, hắn đã chờ hơn mười lăm năm….
Không biết tỷ tỷ giờ này đây sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn rất xinh đẹp, rất ôn nhu….không biết tỷ đã lập gia đình chưa?
Hắn bất giác cong lên nét cười khẽ, rất khẽ…!!…nếu như tỷ tỷ có hài tử thì nhất định đứa trẻ đó hạnh phúc nhất trên đời.
Hắn nhớ ngày xưa, tỷ tỷ sủng mình, đau mình, thương mình…chỉ cần hắn bị tổn thương một tí xíu thôi, tỷ tỷ đã cau mày rồi. Chỉ cần hắn không vui tỷ tỷ lại dùng hết mọi cách chọc cho hắn vui. Chỉ cần là điều hắn muốn, dù như thế nào tỷ tỷ cũng làm cho….sủng đến vô pháp vô thiên…
Tỷ tỷ, người có biết, tiểu Vũ thật sự không phải bị té mà bị thương đâu. Chẳng qua là muốn nhìn tỷ tỷ vì ta mà lo lắng thôi. Như vậy cảm giác có người quan tâm thật tốt biết bao. Trên trường học, đồng học thường trêu đùa hắn không có cha mẹ, hắn khó quá, lòng đau quá nhưng mà vẫn kiêu hãnh tự hào mà nói rằng hắn có trên đời tốt nhất tỷ tỷ. Nhưng mà khi nhìn thấy tỷ vì ta mà lo lắng, mà đau lòng…thật sự tiểu Vũ hối hận rồi. Tiểu Vũ chỉ hi vọng tỷ tỷ vui vẻ cười mà thôi. Đôi bờ vai bé nhỏ của tỷ gánh vác quá nhiều rồi, thật mệt mỏi đúng không.
Tỷ tỷ, người có biết, tiểu Vũ không vui là vì trách nhiệm của tỷ thật nặng nề mà tiểu Vũ chẳng thể giúp được, nhưng mà tiểu Vũ không vui, tỷ tỷ cũng không vui, cho nên tỷ tỷ thiên tài….lại ngốc nghếch tìm mọi cách chọc cho tiểu Vũ vui…khiến cho tiểu Vũ…cảm động không ngớt,…
Và rồi….chỉ cần là ước muốn của tiểu Vũ là tỷ tỷ dù khuynh tẫn tất cả cũng làm cho bằng được! nhưng mà tỷ tỷ ngốc ơi! Người có biết, nguyện vọng lớn nhất của tiểu Vũ chính là tỷ tỷ vui vẻ hạnh phúc, nhẹ nhàng thoải mái mà sống, không phải gánh trách nhiệm gia tộc nặng nề…chỉ là bình thường cô gái mà thôi, có vui, có buồn, có hạnh phúc, có khóc…!!
Tiểu Vũ đi rồi…tỷ tỷ đau lòng lắm đúng không. Trên phiêu đãng hư không, nhìn thấy bóng hình tịch mịch của tỷ tỷ..lòng tiểu vũ khó quá, đau quá….rất muốn ôm lấy tỷ tỷ, rất muốn nói “ tỷ tỷ…tiểu Vũ…không sao đâu?”
Thanh lãnh cô tịch….
Tịch mịch ai thương….
Tỷ tỷ à!! Tiểu Vũ trên đời này yêu thương nhất chính là tỷ tỷ đó….!! Tiểu Vũ thật hối hận chưa từng nói câu… “.tiểu Vũ thương tỷ tỷ nhất trên đời….” như vậy có chăng sẽ không tiếc, không nuối, không oán, không hận…..
Nhưng mà bây giờ không sao rồi…vì Tiểu Vũ nhất định sẽ trở về được….nhất định lại trở bên tỷ tỷ, chúng ta lại như xưa….tỷ cùng đệ…được không?
Yên ả
Bình lặng
Ấm áp…….
Tỷ tỷ của ta nha….!!……….
/61
|