Đỉnh Thiên nhai dưới chân núi, hơi sớm sương còn lạnh, không khí nhuốm đầy sự tươi mới, trong lành
Sắc trời vẫn chưa sáng, phía trời tây vẫn còn u tối trong khi đó phía đông thoáng ẩn hiện vài nét ánh sáng trắng, một màu trắng xóa, lê ám, thâm trầm mang đến cảm giác rộng mênh mang, mờ mịt
Trên đỉnh núi thấp thoáng hai bóng người, một hắc y lãnh khốc tuấn mỹ, một tử y thuần khiết mị hoặc. Nam nhân hắc y với khuôn mặt búp bê gây cho người ta cảm giác dễ gần nhưng mà cứ đối diện trực tiếp với đôi băng mâu lãnh khốc kia thì chẳng có ai can đảm thử điều đó cả, một mảnh lạnh băng không độ ấm tuy nhiên khi nhìn sang tử y thiếu nữ bên cạnh, mục quang lại ôn nhu, mềm mại không kể xiết. Vâng! Hai người đó không ai khác chính là Phong Tà Nguyệt cùng Lãnh Khuynh Thiên
“ Nguyệt, hình như chúng ta đến hơi sớm nha…” âm thanh mềm nhẹ từ tính, Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ nhìn sang Phong Tà Nguyệt. Hắn và nàng định ước đến Thiên nhai ngắm mặt trời mọc. Tính ra, mãi cho đến bây giờ hắn và nàng coi như là lần hẹn hò đầu tiên nhỉ
“ Không đâu, mặt trời rất nhanh sẽ xuất hiện …” Phong Tà Nguyệt ôn nhu cười nhìn y nhân bên cạnh mình. Mặc dù trong kí ức không có thiếu nữ tử y kia nhưng mà hắn luôn cảm thấy trong lòng luôn đong đầy hình ảnh của nàng. Mỗi nhăn mi mày cười, mỗi ánh mắt ôn nhu, mỗi nụ cười ấm áp, mỗi lời nói….đến từng cử chỉ thật nhỏ thôi cũng tác động đến lòng hắn…khiến cho hắn..trầm luân…
Phong Tà Nguyệt lẳng lặng nhìn Lãnh Khuynh Thiên, nhãn thần ôn nhu đến nịch nhân, ánh mắt ấy cũng lắm ái tình….có lẽ vì cái nhìn quá nóng rực ấy mà Lãnh Khuynh Thiên cũng cảm nhận được, bất giác quay đầu lại nhìn hắn. Hai người đối diện lẫn nhau, điều muốn nói cũng chẳng thể nói thành lời, dường như qua ánh mắt ấy cũng hiểu được đối phương muốn nói những gì, vô thanh thắng hữu thanh…
Dường như thời gia trôi qua cả thế kỉ…
Cái se lạnh của buổi sớm giờ đây dường như được xua đi bởi ánh nhìn quá ấm áp của đối phương
Và có lẽ, mặt trời mọc đỉnh Thiên nhai có đẹp như thế nào cũng chẳng thể thu hút cái nhìn của Phong Tà Nguyệt, hắn dường như chỉ muốn im lặng mà đối diện ngắm nhìn nàng…, ái nhân của hắn…thê tử của hắn…
Bất giác tay áo y giật giật
“ Nguyệt, nhìn kìa…..” giọng nói hồ hởi của Lãnh Khuynh Thiên đưa hắn về với hiện tại, đưa mục quang nhìn theo hướng của nàng. Lãnh Khuynh Thiên đưa tay chỉ về đám hồng sắc lững lờ giữa đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm
“ Mặt trời mọc…” Lãnh Khuynh Thiên thì thầm, ôn nhu cười khẽ với Phong Tà Nguyệt
Gió thổi đi, tựa như thổi tan lớp mây đang che mảng hồng sắc kia, vài ánh đỏ nhợt nhạt hiện ra, không gây gắt mà mang vẻ đẹp diễm mỹ, sắc đỏ như ẩn như hiện trong lớp màn bạc sương sớm, tựa như đôi gò má ửng hồng của người thiếu nữ đang thẹn thùng…
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi như muốn nhiễm tẫn cả thiên địa, nhuộm màu những dãy núi bạt ngàn hùng vĩ, nhuộm cả dòng sông xanh vắt đang uốn lượn tít tắp trải rộng đến cuối chân trời. Một màu vàng óng ánh lấp lánh ánh dương quang…
Vầng thái dương đỏ dần dần lộ ra từng chút, quang mang hồng sắc từ từ tràn ra, kim quang rực rỡ đến chói mắt
Gió thổi mây bay, vân hải xoay vần, những đám mây u tối còn lượn lờ dường như bị cái nắng nhẹ xua đi, thay vào đó là sắc vàng hòa đỏ cùng thoang thoáng màu tím đan xen vào nhau, mỹ lệ đến huyễn hoặc
“ Thật tráng lệ…..” Lãnh Khuynh Thiên cảm thán. Đã bao lâu rồi nàng mới nhìn lại mặt trời mọc nhỉ. Liếc sang người bên cạnh, ánh mắt nhu tình nhìn mình, Lãnh Khuynh Thiên lòng có chút than nhẹ. Dường như hắn và nàng thật hiếm khi hai người có một khoảng không riêng như thế này đây, yên ả và bình lặng
Phong Tà Nguyệt từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn không chuyển hướng mà nhìn cảnh mặt trời tráng lệ kia. Y vẫn chăm chú ngắm nhìn y nhân bên cạnh mà thôi. Nàng ngắm nhìn về phía chân trời nhưng mà hắn- Phong Tà Nguyệt chỉ nhìn nàng .
Tử y thiếu nữ bị ánh sáng nhuốm thành một mảng màu hồng, lấp loáng chói mắt khiến cho người ta mê hoặc không thôi, tựa như cửu thiên huyền nữ đọa nhập phàm trần.
Phong Tà Nguyệt bất giác như lạc vào trong cảm giác mê hoặc này. Phong tà nguyệt, hắn không tin trên đời thần phật nhưng mà thời khắc này đây hắn thầm cầu nguyện thời gian trôi chậm một chút, chậm một chút thôi….!!
Bất chợt đồng tử bỗng nhiên mở lớn. Lỗ tai y nghe thật rõ tiếng trái tim nãy lên thật mạnh
Phong Tà nguyệt lắc lắc đầu bỗng nhiên một trận chóng váng ập đến, cái đau như xé gan xé ruột chợt ùa về khiến cho hắn có chút lảo đảo
“ Nguyệt.., Nguyệt…” Lãnh Khuynh Thiên cuống quýt đỡ lấy y. Lẽ nào cơn đau đó lại phát tác, nhưng hôm nay đâu phải ngày trăng non nha!!
Cơn đau ùa đến quá nhanh, Phong Tà Nguyệt cũng không thể ứng phó được, lời muốn nói lại như nghẹn đứng ở cổ, không thốt thành lời. Chỉ còn đôi nhãn thần vẫn nhu tình như nước kia như nhắn đến ái nhân của mình đừng lo lắng
Lãnh Khuynh Thiên tay đưa lên, màu tím huyễn hoặc bao lấy cơ thể của Phong Tà Nguyệt bất chợt khiến cho hắn thư sướng không thôi. Nhưng mà dường như một điều gì đó lại khiến hắn sợ hãi khi mà nhìn thấy nàng truyền thứ màu tím ma mị kia cho hắn. Điều này khiến cho hắn cảm thấy….nàng sẽ mất đi….
Phong Tà Nguyệt muốn ngăn cản nhưng mà không thể làm gì được, chưa bao giờ y cảm thấy bất lực như thế này đây….. bỗng dưng hắn cảm thấy hận bản thân mình ghê gớm…tại sao? Hắn lại bị căn bệnh này…. Hắn sống chung với căn bệnh kỳ quái đó hơn hai mươi năm, đau đến chết đi sống lại nhưng mà hắn chưa bao giờ một câu oán hận nhưng mà giờ khắc này đây hắn oán quá, giận quá….nếu hắn không bị như vậy…nàng sẽ không truyền linh lực cho hắn…như vậy…sẽ không…
Trước đi Phong Tà Nguyệt ngất đi, tất cả những hình ảnh như thác lũ chợt ùa về choáng ngợp trong tâm trí hắn
Năm tuổi, hắn gặp nàng, kì lạ lời nói….khiến hắn khắc cốt ghi tâm
Hai mươi tuổi, nàng cứu hắn., ôn nhu là nàng…..khiến hắn si luyến không muốn buông tay
Thảo nguyên bạt ngàn mênh mông….hắn nói câu : “ ta ái ngươi”
Hỉ đường trên cao, trời xanh làm chứng, hỏa y ngạo nghễ, nàng là tân nương đẹp nhất mà hắn từng xem…
Ôn nhu ấm áp là nàng, thuần khiết đến mị hoặc là nàng, tử y xinh đẹp huyền bí….từng chút từng chút len lõi trăm cõi lòng băng giá ngàn năm của hắn….khiến cho nó tan ra, trôi đi…..vạn kiếp bất phục…
Đoạn vô ưu…!!…vô ưu, bất ưu, bất lo khiến quên đi người mà mình yêu thương nhất….
Đoạn vô ưu, Thiên mệnh hoa…cứu nàng……
Phong Tà Nguyệt nguyện khuynh tẫn tất cả dù là sinh mạng này chỉ mong nàng có thể hồi sinh…
Phong Tà Nguyệt, tin rằng..dù có quên nàng chỉ cần một thoáng gặp nàng, chỉ cần nàng có thể ôn nhu mỉm cười với y một lần nữa….Phong Tà Nguyệt nhất định đuổi theo nàng đời đời kiếp kiếp, dù là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền…..
Phong Tà Nguyệt….yêu Lãnh Khuynh Thiên cả đời nhất thế, trọn đời bất hối..!!…..
Tay đưa lên, chạm nhẹ vào dung nhan lo lắng của ái nhân, bạc thần hé mở : “ ….Thiên..!!…”
Bóng tối dần ập đến, Phong Tà Nguyệt lịm dần rồi chìm vào hôn mê, nhưng mà khóe miệng vẫn cong lên nét cười ôn nhu đến thỏa mãn.
Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ cho đến gay gắt. Thiên nhai hùng vĩ tráng lệ, gió mang theo hương vị mát lành tươi mới thấm vào lòng người, dịu êm…
Âm thanh xào xạc của những chiếc lá va chạm vào nhau như một khúc ca tự nhiên thật hài hòa….
Ấm áp……
Dịu dàng……
Say đắm….!!
Sắc trời vẫn chưa sáng, phía trời tây vẫn còn u tối trong khi đó phía đông thoáng ẩn hiện vài nét ánh sáng trắng, một màu trắng xóa, lê ám, thâm trầm mang đến cảm giác rộng mênh mang, mờ mịt
Trên đỉnh núi thấp thoáng hai bóng người, một hắc y lãnh khốc tuấn mỹ, một tử y thuần khiết mị hoặc. Nam nhân hắc y với khuôn mặt búp bê gây cho người ta cảm giác dễ gần nhưng mà cứ đối diện trực tiếp với đôi băng mâu lãnh khốc kia thì chẳng có ai can đảm thử điều đó cả, một mảnh lạnh băng không độ ấm tuy nhiên khi nhìn sang tử y thiếu nữ bên cạnh, mục quang lại ôn nhu, mềm mại không kể xiết. Vâng! Hai người đó không ai khác chính là Phong Tà Nguyệt cùng Lãnh Khuynh Thiên
“ Nguyệt, hình như chúng ta đến hơi sớm nha…” âm thanh mềm nhẹ từ tính, Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ nhìn sang Phong Tà Nguyệt. Hắn và nàng định ước đến Thiên nhai ngắm mặt trời mọc. Tính ra, mãi cho đến bây giờ hắn và nàng coi như là lần hẹn hò đầu tiên nhỉ
“ Không đâu, mặt trời rất nhanh sẽ xuất hiện …” Phong Tà Nguyệt ôn nhu cười nhìn y nhân bên cạnh mình. Mặc dù trong kí ức không có thiếu nữ tử y kia nhưng mà hắn luôn cảm thấy trong lòng luôn đong đầy hình ảnh của nàng. Mỗi nhăn mi mày cười, mỗi ánh mắt ôn nhu, mỗi nụ cười ấm áp, mỗi lời nói….đến từng cử chỉ thật nhỏ thôi cũng tác động đến lòng hắn…khiến cho hắn..trầm luân…
Phong Tà Nguyệt lẳng lặng nhìn Lãnh Khuynh Thiên, nhãn thần ôn nhu đến nịch nhân, ánh mắt ấy cũng lắm ái tình….có lẽ vì cái nhìn quá nóng rực ấy mà Lãnh Khuynh Thiên cũng cảm nhận được, bất giác quay đầu lại nhìn hắn. Hai người đối diện lẫn nhau, điều muốn nói cũng chẳng thể nói thành lời, dường như qua ánh mắt ấy cũng hiểu được đối phương muốn nói những gì, vô thanh thắng hữu thanh…
Dường như thời gia trôi qua cả thế kỉ…
Cái se lạnh của buổi sớm giờ đây dường như được xua đi bởi ánh nhìn quá ấm áp của đối phương
Và có lẽ, mặt trời mọc đỉnh Thiên nhai có đẹp như thế nào cũng chẳng thể thu hút cái nhìn của Phong Tà Nguyệt, hắn dường như chỉ muốn im lặng mà đối diện ngắm nhìn nàng…, ái nhân của hắn…thê tử của hắn…
Bất giác tay áo y giật giật
“ Nguyệt, nhìn kìa…..” giọng nói hồ hởi của Lãnh Khuynh Thiên đưa hắn về với hiện tại, đưa mục quang nhìn theo hướng của nàng. Lãnh Khuynh Thiên đưa tay chỉ về đám hồng sắc lững lờ giữa đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm
“ Mặt trời mọc…” Lãnh Khuynh Thiên thì thầm, ôn nhu cười khẽ với Phong Tà Nguyệt
Gió thổi đi, tựa như thổi tan lớp mây đang che mảng hồng sắc kia, vài ánh đỏ nhợt nhạt hiện ra, không gây gắt mà mang vẻ đẹp diễm mỹ, sắc đỏ như ẩn như hiện trong lớp màn bạc sương sớm, tựa như đôi gò má ửng hồng của người thiếu nữ đang thẹn thùng…
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi như muốn nhiễm tẫn cả thiên địa, nhuộm màu những dãy núi bạt ngàn hùng vĩ, nhuộm cả dòng sông xanh vắt đang uốn lượn tít tắp trải rộng đến cuối chân trời. Một màu vàng óng ánh lấp lánh ánh dương quang…
Vầng thái dương đỏ dần dần lộ ra từng chút, quang mang hồng sắc từ từ tràn ra, kim quang rực rỡ đến chói mắt
Gió thổi mây bay, vân hải xoay vần, những đám mây u tối còn lượn lờ dường như bị cái nắng nhẹ xua đi, thay vào đó là sắc vàng hòa đỏ cùng thoang thoáng màu tím đan xen vào nhau, mỹ lệ đến huyễn hoặc
“ Thật tráng lệ…..” Lãnh Khuynh Thiên cảm thán. Đã bao lâu rồi nàng mới nhìn lại mặt trời mọc nhỉ. Liếc sang người bên cạnh, ánh mắt nhu tình nhìn mình, Lãnh Khuynh Thiên lòng có chút than nhẹ. Dường như hắn và nàng thật hiếm khi hai người có một khoảng không riêng như thế này đây, yên ả và bình lặng
Phong Tà Nguyệt từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn không chuyển hướng mà nhìn cảnh mặt trời tráng lệ kia. Y vẫn chăm chú ngắm nhìn y nhân bên cạnh mà thôi. Nàng ngắm nhìn về phía chân trời nhưng mà hắn- Phong Tà Nguyệt chỉ nhìn nàng .
Tử y thiếu nữ bị ánh sáng nhuốm thành một mảng màu hồng, lấp loáng chói mắt khiến cho người ta mê hoặc không thôi, tựa như cửu thiên huyền nữ đọa nhập phàm trần.
Phong Tà Nguyệt bất giác như lạc vào trong cảm giác mê hoặc này. Phong tà nguyệt, hắn không tin trên đời thần phật nhưng mà thời khắc này đây hắn thầm cầu nguyện thời gian trôi chậm một chút, chậm một chút thôi….!!
Bất chợt đồng tử bỗng nhiên mở lớn. Lỗ tai y nghe thật rõ tiếng trái tim nãy lên thật mạnh
Phong Tà nguyệt lắc lắc đầu bỗng nhiên một trận chóng váng ập đến, cái đau như xé gan xé ruột chợt ùa về khiến cho hắn có chút lảo đảo
“ Nguyệt.., Nguyệt…” Lãnh Khuynh Thiên cuống quýt đỡ lấy y. Lẽ nào cơn đau đó lại phát tác, nhưng hôm nay đâu phải ngày trăng non nha!!
Cơn đau ùa đến quá nhanh, Phong Tà Nguyệt cũng không thể ứng phó được, lời muốn nói lại như nghẹn đứng ở cổ, không thốt thành lời. Chỉ còn đôi nhãn thần vẫn nhu tình như nước kia như nhắn đến ái nhân của mình đừng lo lắng
Lãnh Khuynh Thiên tay đưa lên, màu tím huyễn hoặc bao lấy cơ thể của Phong Tà Nguyệt bất chợt khiến cho hắn thư sướng không thôi. Nhưng mà dường như một điều gì đó lại khiến hắn sợ hãi khi mà nhìn thấy nàng truyền thứ màu tím ma mị kia cho hắn. Điều này khiến cho hắn cảm thấy….nàng sẽ mất đi….
Phong Tà Nguyệt muốn ngăn cản nhưng mà không thể làm gì được, chưa bao giờ y cảm thấy bất lực như thế này đây….. bỗng dưng hắn cảm thấy hận bản thân mình ghê gớm…tại sao? Hắn lại bị căn bệnh này…. Hắn sống chung với căn bệnh kỳ quái đó hơn hai mươi năm, đau đến chết đi sống lại nhưng mà hắn chưa bao giờ một câu oán hận nhưng mà giờ khắc này đây hắn oán quá, giận quá….nếu hắn không bị như vậy…nàng sẽ không truyền linh lực cho hắn…như vậy…sẽ không…
Trước đi Phong Tà Nguyệt ngất đi, tất cả những hình ảnh như thác lũ chợt ùa về choáng ngợp trong tâm trí hắn
Năm tuổi, hắn gặp nàng, kì lạ lời nói….khiến hắn khắc cốt ghi tâm
Hai mươi tuổi, nàng cứu hắn., ôn nhu là nàng…..khiến hắn si luyến không muốn buông tay
Thảo nguyên bạt ngàn mênh mông….hắn nói câu : “ ta ái ngươi”
Hỉ đường trên cao, trời xanh làm chứng, hỏa y ngạo nghễ, nàng là tân nương đẹp nhất mà hắn từng xem…
Ôn nhu ấm áp là nàng, thuần khiết đến mị hoặc là nàng, tử y xinh đẹp huyền bí….từng chút từng chút len lõi trăm cõi lòng băng giá ngàn năm của hắn….khiến cho nó tan ra, trôi đi…..vạn kiếp bất phục…
Đoạn vô ưu…!!…vô ưu, bất ưu, bất lo khiến quên đi người mà mình yêu thương nhất….
Đoạn vô ưu, Thiên mệnh hoa…cứu nàng……
Phong Tà Nguyệt nguyện khuynh tẫn tất cả dù là sinh mạng này chỉ mong nàng có thể hồi sinh…
Phong Tà Nguyệt, tin rằng..dù có quên nàng chỉ cần một thoáng gặp nàng, chỉ cần nàng có thể ôn nhu mỉm cười với y một lần nữa….Phong Tà Nguyệt nhất định đuổi theo nàng đời đời kiếp kiếp, dù là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền…..
Phong Tà Nguyệt….yêu Lãnh Khuynh Thiên cả đời nhất thế, trọn đời bất hối..!!…..
Tay đưa lên, chạm nhẹ vào dung nhan lo lắng của ái nhân, bạc thần hé mở : “ ….Thiên..!!…”
Bóng tối dần ập đến, Phong Tà Nguyệt lịm dần rồi chìm vào hôn mê, nhưng mà khóe miệng vẫn cong lên nét cười ôn nhu đến thỏa mãn.
Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ cho đến gay gắt. Thiên nhai hùng vĩ tráng lệ, gió mang theo hương vị mát lành tươi mới thấm vào lòng người, dịu êm…
Âm thanh xào xạc của những chiếc lá va chạm vào nhau như một khúc ca tự nhiên thật hài hòa….
Ấm áp……
Dịu dàng……
Say đắm….!!
/61
|