Sắc mặc Toa Toa khẽ biến, nàng không ngờ mình chỉ lầm bầm trong miệng mấu câu thế thôi mà vẫn bị Hạ Đào Đào nghe thấy, vội vàng xua tay trước ánh mắt nghi ngờ của Hạ Đào Đào:
“Không….Không có gì… Tớ chỉ nói, khí, khí trời… hình như lạnh hơn rồi thì phải…”
“Hử, thật không đấy?” Sự chú ý của Hạ Đào Đào dành cho Mạc Toa Toa hiển nhiên là không thể duy trì được lâu, cô nàng hỏi một câu qua loa đại khái rồi cho qua ngay. Sau đó ánh mắt của nàng nhanh như chớp ném về phía Mộ Khinh Hàn dùng ngữ khí như thể tớ – thách – cậu – từ – chối – đấy mà rằng:
“Đúng rồi, sáng sớm mai chúng ta không có tiết đúng không? Tớ đã giúp cậu đồng ý với học trưởng ngày mai cùng đi luyện cấp với anh ấy.”
Lời vừa dứt, Mộ Khinh Hàn đã kháng nghị ngay:
“Cái gì? Không được đâu!” Đùa à >< Trực giác mách bảo cô rằng, nếu cô cùng đánh quái với người con trai nào khác, Dạ nhất định sẽ nổi giận cho coi! Nhưng mà…Sao nàng lại có cái suy nghĩ đó nhỉ?
“Không có gì là không được hết!” Hạ Đào Đào kiên quyết bác bỏ thẳng thừng lời kháng nghị của Mộ Khinh Hàn, đoạn quay đầu lại cười híp cả hai mắt với Mạc Toa Toa:
“Toa Toa, cậu cũng đi cùng bọn tớ chứ?”
Mạc Toa Toa còn đang âm thầm cảm thấy may mắn vì thoát được một kiếp nạn, vừa nghe thấy Hạ Đào Đào nói thế thì lập tức tỉnh táo lại:
“Loạn Thế ấy hả? Được, lúc nghỉ hè tớ down rồi nhưng vẫn không có thời gian chơi.”
Cô nàng có nặn ra một nụ cười với Hạ Đào Đào, rồi len lén ném ánh mắt “tự cầu phúc đi nhá” về phía Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn lại bị coi như không khí lần thứ n thì không khỏi nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Haizz, có vẻ như nàng không có quyền từ chối nữa rồi…
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ Mộ Khinh Hàn đã bị đánh thức. Dưới sự nửa ép buộc nửa dụ dỗ của nữ vương Hạ Đào Đào, cuối cùng cô phải bất đắc dĩ đồng ý với yêu cầu của bạn.
Mộ Khinh Hàn ngáp ngắn ngáp dài đăng nhập vào game, nhân vật của nàng vẫn đang đứng ở nơi lần trước đăng xuất. Mặc dù trời đã sáng, nhưng trên con đường cổ kính này vẫn chỉ mới lác đác vài bóng người, mấy cửa hàng xung quanh cũng mới mở độ hai ba cái. Thành Thanh Long náo nhiệt tưng bừng ngày hôm qua lúc này lại vắng lặng yên tĩnh đến lạ thường.
Mộ Khinh Hàn mở danh sách bạn tốt ra nhìn qua một lượt, sáng này Dạ Thanh Hàn và Loạn Mã Tiên Sinh đều có tiết, thế nên tên hiển thị của họ đều chỉ mang một màu xám xịt.
Mộ Khinh Hàn không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhắn một cái tin cho Dạ Thanh Hàn kể sơ qua tình huống lúc này của mình.
Sau đó, nàng cẩn thận dòm ngó khắp bốn phía xung quanh, thừa dịp không có ai chú ý mới guồng chân chạy vào một góc hẻo lánh gần đó, nhanh tay chuyển sang nhân vật đã bị cô cho vào quên lãng từ đời nảo đời nào “Lạc Anh Phiêu Tuyết”.
Nàng mở bảng điều khiển nhân vật ra thêm “Băng Lam Thuỷ Mật Đào” vào danh sách bạn tốt. Rất nhanh sau đã nhân được thông báo của hệ thống.
[Hệ thống] : “Người chơi Băng Lam Thuỷ Mật Đào đồng ý thêm bạn làm bạn tốt.”
Mộ Khinh Hàn gửi cho Băng Lam Thuỷ Mật Đào một tin nhắn, rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ đầy súc tích:
“Ở đâu?”
Không lâu sau, một con chim bồ câu đã vỗ cánh bay về phía nàng, chuẩn xác đậu xuống lòng bàn tay, hoá thành tờ giấy trắng bên trên có viết mấy dòng chữ:
“Trước cổng thành Huyền Vũ, đến đây ngay! Nhớ kĩ tuyệt đối không được mặc đồ màu trắng!”
Không được mặc đồ màu trắng? Mộ Khinh Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc vội sửng sốt gửi lại một cái tin:
“Tại sao?”
Có điều, nàng chờ mãi mà vẫn không thấy thư trả lời của Băng Lam Thuỷ Mật Đào đâu. Mộ Khinh Hàn sốt ruột nhìn theo hướng chim bồ câu bay đi, nhưng ngay cả cái bóng mờ mờ cũng chẳng thấy. Nàng không thể làm gì khác hơn là chạy vào một cửa hàng gần đó,mua đại một bộ quần áo lụa màu lam thay cho bộ y phục trắng muốt trên người, rồi vội vàng đi tìm truyền tống trong thành Thanh Long, bước vào tiến thẳng đến thành Huyền Vũ.
Thành Huyền Vũ, một trong bốn đại chủ thành.
Không như thành Thanh Long lấy màu xanh làm chủ đạo, trong thành Huyền Vũ, màu đen mới là màu chính, mỗi căn nhà đều có bốn góc mái hiên chếch lên, dựng đứng phía trên là một bức tượng đá Huyền Vũ uy phong lẫm liệt. Kiểu nhà thiết kế như thế này, chính là một trong những điểm đặc sắc nhất của thành Huyền Vũ.
Vừa sáng sớm tinh mơ, Thệ Thuỷ Niên Hoa đã dẫn theo một đám đàn em đi tuần tra trong thành Huyễn Vũ. Thành Huyền Vũ là địa bàn của gia tộc Thệ Thuỷ, hắn rất thích nơi này vì ở đây hắn có thể tha hồ làm cáo mượn oai hùm, bắt nạt kẻ yếu…À không, là diễu võ dương oai, trừ gian diệt ác mới đúng nhân tiện còn có thể trưng ra cho người khác thấy, khí thế của phó bang chủ gia tộc Thệ Thuỷ nó lẫm liệt cỡ nào!
Thệ Thuỷ Niên Hoa mặc một bộ quần áo bằng gấm, quanh thân lấp lánh ánh lam, bên hông đeo một thanh trường kiếm tỏa ra quầng sáng màu tím, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường lớn, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sắc bén lia khắp xung quanh, xem xem có người chơi nào mặc đồ trắng hay không.
Màu trắng, là màu mà hắn hận nhất trên thế gian này.
Mỗi khi nhìn thấy có người chơi nào mặc đồ trắng trong thành, hắn lập tức không chút do dự mà xông lên, thẳng tay luân bạch luôn người chơi vô tội đó. Bởi vì, Lạc Tuyết Khinh Hàn. Bởi vì, Dạ Thanh Hàn. Hai kẻ thù không đội trời chung của hắn, đều thích mặc đồ trắng! Cho nên, kể từ lúc đó, màu hắn hận nhất là màu trắng!
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, người chơi trong thành không ai dám mặc đồ trắng nữa. Trên đường phố, người chơi đi tới đi lui, khoác trên mình đủ các loại trang phục với biết bao màu sắc rực rỡ, duy chỉ có màu trắng là tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Thệ Thuỷ Niên Hoa nhìn người chơi qua lại đắc ý dạt dào gật gật đầu, tựa như bậc quân vương từ trên cao nhìn xuống, đầu hắn lại càng ngẩng cao hơn, cảm giác tự hào tràn ngập nơi đáy lòng.
Đột nhiên, bước chân Thệ Thuỷ Niên Hoa dừng sững lại, ánh mắt bị một dáng hình màu lam ở cổng thành hấp dẫn.
Đó hình như là một nữ tân thủ, tuy rằng trên người thiếu nữ ấy chỉ khoác bộ trang bị trắng, nhưng cũng không thể che lấp nổi ánh sáng rực rỡ toả ra từ người nàng. Bộ y phục màu lam với tầng tầng lớp lớp tà váy mỏng manh trong suốt, trên eo thắt một dải gấm đồng màu, mái tóc dài mượt như thác nước đổ từ trên cao. Dù khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng thanh nhã yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt đen trong suốt sáng ngời kia, khiến người ta không thể không chú ý đến.
Nàng đứng trước cổng thành, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh giống như là đang đợi ai đó.
Nhưng mà Thệ Thuỷ Niên Hoa đã không thể bình tĩnh nổi nữa rồi. Một luồng điện không biết từ đâu xuất hiện chạy dọc cơ thể hắn, hắn sống trên đời hơn hai mươi năm lần đầu tiên cảm thấy tim mình đập mạnh như thế này ngay cả khuôn mặt cũng không kiềm chế được, đỏ ửng lên.
Trái tim hắn đã bị một mũi tên gọi là “vừa thấy đã yêu”!
Lòng rộn ràng, tim đập loạn mãi vẫn không ngừng lại được. Hắn muốn bước đến gần thiếu nữ kia, nhưng lại sợ quá đường đột, chỉ e sẽ khiến đối phương xem thường mình.
Làm sao đây? Phải làm sao đây? Thệ Thuỷ Niên Hoa giơ tay giữ chặt phần ngực nơi trái tim đang đập loạn, cố làm mình bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, gắng tìm ra một phương pháp tốt nhất để tiếp cận đối phương.
“Lão đại, làm sao thế?” Tên đàn em đi theo phía sau nhìn thấy động tác kì lạ của Thệ Thuỷ Niên Hoa thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, liền tò mò lên tiếng hỏi han.
Đống ý tưởng đang lướt qua lướt lại vèo vèo trong đầu Thệ Thuỷ Niên Hoa bỗng bị câu hỏi đột ngột này cắt béng mất, hắn lập tức nổi giận đùng đùng, ánh mắt phóng về phía tên đàn em, còn đang muốn xử đẹp thằng nhãi lau chau kia, thì hắn bất chợt phát hiện ra, cặp mắt của thằng này trông gian không thể tả. Hốt nhiên, một tia sáng lóe lên, hắn đã nghĩ ra một kế.
Nghĩ đoạn, hắn cố kiềm chế sự sung sướng trong lòng lại, ra vẻ bình tĩnh ho “khụ” một tiếng, chỉ vào thiếu nữ áo lam đang đứng phía trước, rồi nghiêm trang nói với thằng đàn em:
“Mày, đi trêu ghẹo cô gái kia cho tao. Nhớ kỹ, không được để cô ấy biết là tao sai mày đi!”
Tên đàn em nghe thấy thế thì kinh hãi trợn mắt há mồm, không kìm được kêu lên:
“Cái gì?! Lão đại, chuyện, chuyện này sao em có thể làm được?” Không phải đầu lão đại xảy ra sự cố ở bộ phận nào rồi chứ? Sao lại bảo một công dân tốt luôn tuân thủ kỷ cương phép nước như hắn đi trêu ghẹo con gái nhà người ta?
“Ngu!” Thệ Thuỷ Niên Hoa hung tợn trừng mắt một cái, cau mày nói:
“Mày biết cái gì gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không? Muốn có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển thì phải có một tên ác bá đến trêu ghẹo mỹ nữ trước, hiểu chưa! Còn không mau đi?!”
Tên đàn em thấy bộ dạng Thệ Thuỷ Niên Hoa hiện giờ đúng là chẳng khác gì một lão ác bá, trong lòng kêu khổ không thôi. Hoá ra là lão đại muốn tiếp cận MM nhà người ta, nên mới bắt hắn đi làm kẻ xấu, sau đó ra chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân”… Nhưng mà xem chừng, lão đại còn giống ác bá hơn hắn nhiều…
Bạn đàn em khóc không ra nước mắt, dưới ánh mắt trừng trừng hung hăng độc ác của Thệ Thuỷ Niên Hoa, hắn nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước, từng bước từng bước một. Hắn nhắm chặt hai mắt, cắn răng nghĩ: Không có gì to tát đâu! Chẳng phải chỉ trêu ghẹo một em gái thôi sao, sợ quái gì!
Hạ quyết tâm, hắn xốc lại tinh thần rồi hăng hái chạy tới, nháy nháy mắt với thiếu nữ vận lam y:
“Mỹ nữ, đi một mình sao?”
Thế nhưng, hắn đợi cả nửa ngày, đáp lại lời hắn chỉ là một sự im lặng tuyệt đối. Thiếu nữ kia căn bản là chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Bạn đàn em không khỏi ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bộ dạng của mình vẫn chưa đủ hung ác sao? Sao mà đối phương không thèm để ý đến mình chút xíu nào thế này, ngay cả sợ hãi cũng chẳng có lấy một tí ti? Hay là mình nên ra vẻ ác bá thêm chút nữa?
Lúc bạn đàn em còn đang khổ sở suy nghĩ, thì thiếu nữ áo lam đã bước ra xa, không một tiếng động.
Cô thiếu nữ kia không ai khác chính là Mộ Khinh Hàn đang nguỵ trang dưới vỏ bọc của “Lạc Anh Phiêu Tuyết”. Từ truyền tống đi ra, cô lập tức đến thẳng cổng thành Huyền Vũ, vậy mà chẳng thấy ma nào hết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác như “bị người ta cho leo cây”, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
Đang gửi bồ câu đưa thư cho Băng Lam Thuỷ Mật Đào, nàng chợt nhìn thấy một người chơi bước tới. Nàng còn nghĩ chắc chẳng có chuyện gì tốt lành quả nhiên ngay giây sau liền thấy người chơi đó nháy nháy mắt với cô, giọng điệu đầy bỡn cợt:
“Mỹ nữ, đi một mình sao?”
Mộ Khinh Hàn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, bước ra xa vài bước.
Thế mà tên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, trái lại còn không biết xấu hổ mà tiến lên, trưng ra một đôi mắt đắm đuối:
“MM, lại đây cho đại gia đùa giỡn nào”
Chữ “nào” vừa được thốt ra khỏi miệng, bạn đàn em đã chợt thấy một tia sáng lóe lên ngay trước mắt, một luồng khí mãnh liệt bỗng ập tới, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, hắn đã thấy ngực mình đau nhói, khí lạnh xâm nhập vào thân thể, chạy dọc theo từng mạch máu! Hắn lạnh run cả người tập trung nhìn lại mới bất ngờ phát hiện ra, vị trí nơi trái tim hắn đã bị một thanh kiếm xuyên thẳng qua tự lúc nào!
Mộ Khinh Hàn đang bị một cục tức đè ngang bụng, không biết tìm chỗ nào phát tác, tự nhiên lại có một tên xui xẻo tự động dâng mạng lên tận cửa, làm quái gì có thể tha cho hắn được? Dù sao người chơi chưa đến cấp 10 thì cũng được Hệ thống bảo hộ, thế nên sau khi nghe hắn nói xong câu thứ hai, cô không chút do dự rút thanh Phong Chi kiếm – phần thưởng từ Boss thỏ lần trước – ra, chẳng nói chẳng rằng, đâm thẳng về phía trước!
“Dừng tay! Giữa bàn dân thiên hạ mà dám trêu ghẹo ” Thệ Thuỷ Niên Hoa căn đúng thời cơ, chuẩn bị nhảy ra diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, thì bị sự cố bất ngờ xảy ra trước mắt làm cho sợ hết hồn, lời mới nói được một nửa đã nghẹn luôn nơi cổ họng.
Hắn không ngờ tới khả năng MM kia có thể sẽ thẹn quá hoá giận mà thẳng tay chém chết tên đàn em, càng không nghĩ rằng, một tân thủ lại có khả năng giết chết người chơi hơn mình đến 10 cấp chỉ bằng duy nhất một chiêu như thế. Nhìn theo luồng ánh sáng trắng đang dần biến mất, Thệ Thuỷ Niên Hoa thầm mắng mình thất sách, đoạn liếc về phía thiếu nữ kia trong lòng cảm thấy cực kỳ sùng bái: nàng ấy thực sự… quá quá quá anh dũng mà!
Trong mắt Thệ Thuỷ Niên Hoa bay lơ lửng một đống trái tim màu hồng, nếu như… nếu như đối phương cũng quan có tình cảm với hắn, hai người họ nhất định sẽ trở thành một đôi hiệp lữ, tiếu ngạo giang hồ, chu du bốn biển…Là chuyện hạnh phúc xiết bao…
Thế nhưng, ảo tưởng của Thệ Thuỷ Niên Hoa rất nhanh đã bị một giọng nam rất đỗi quen thuộc phá tan:
“Học muội, có chuyện gì thế?”
Mộ Khinh Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc này, biết người nàng đợi nãy giờ cuối cùng cũng chịu đến, cho nên thu kiếm lại, quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thệ Thuỷ Vô Trần và Băng Lam Thuỷ Mật Đào đang đi tới. Cô cố kìm sự giận dữ lại, ôn hoà gọi hai người:
“Đào Đào, học trưởng.”
“Học muội.” Thệ Thuỷ Vô Trần mỉm cười gật đầu với Mộ Khinh Hàn, nhìn thấy vẻ hờ hững trên khuôn mặt nàng, hắn không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Thệ Thuỷ Niên Hoa trốn một bên nãy giờ rốt cục không kiềm chế được, bước nhanh lên trước, vờ như vô tình đụng trúng mấy người:
“Vô Trần ca, Đào Đào muội thật khéo mà… A, vị MM này… là người mới sao?”
Băng Lam Thuỷ Mật Đào sửng sốt con gái vốn luôn đặc biệt nhạy cảm, lúc này nàng đã mơ hồ nhận ra được điều gì hơn nữa khi cô nhìn thấy tình ý trong mắt Thệ Thuỷ Niên Hoa, lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Cô toét miệng cười hì hì nửa đùa nửa thật nói:
“Này Niên Hoa ca ca, không phải là huynh có hứng thú với Khinh Hàn nhà chúng tôi đấy chứ? Nói cho huynh biết nhé, đừng có ý định vớ vẩn gì với cô nàng, cô ấy rất có thể sẽ là bang chủ phu nhân tương lai đấy.”
Băng Lam Thủy Mật Đào cố tình nhấn mạnh hai chữ “bang chủ”, dụng ý nhắm thẳng vào Thệ Thuỷ Niên Hoa.
Mộ Khinh Hàn tức giận cắt ngang:
“Đào Đào, đừng nói bậy!”
“Tớ nói bậy chỗ nào đâu…”
Nhưng chưa kịp dứt lời, tiếng của Băng Lam Thuỷ Mật Đào đã bị một giọng nói lớn át mất:
“Vô Trần ca, tôi thích MM này! Tôi quyết đinh rồi! Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với huynh!”
Thệ Thuỷ Niên Hoa nhìn Thệ Thuỷ Vô Trần bằng một ánh mắt vô cùng kiên định, hắn cao giọng tuyên bố, ngữ khí cực kỳ đáng tin. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, như thể hùng hồn tuyên bố với thế giới rằng: không gì có thể phá vỡ được quyết tâm của hắn!
(/ □ \)…
Băng Lam Thuỷ Mật Đào kinh ngạc trợn mắt há mồm; nụ cười tao nhã luôn thường trực trên khuôn mặt Thệ Thuỷ Vô Trần, lúc này cũng đã héo úa luôn rồi… Dáng vẻ tươi cười của hắn thoắt cái cứng đờ lại, ánh mắt đang nhìn Thệ Thuỷ Niên Hoa chỉ tràn ngập vẻ khó tin.
Phản ứng của hai kẻ kia đã kinh khủng như thế… Huống chi là kẻ trong cuộc – Mộ Khinh Hàn đây…
Thật ra, lúc Mộ Khinh Hàn nhìn thấy Thệ Thuỷ Niên Hoa đã cực kỳ kinh ngạc, không biết có phải là do đối địch trường kỳ hay không, mà trong lòng cô bỗng xuất hiện sự đề phòng, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng tràn ngập địch ý.
Không thể ngờ rằng… Thệ Thuỷ Niên Hoa lại đột nhiên hạ chiến thư với Thệ Thuỷ Vô Trần! Mộ Khinh Hàn vốn bị mấy câu bậy bạ của Băng Lam Thuỷ Mật Đào làm cho sắc mặt trắng bệch cả ra… Nay, hồn phách nàng lại bị thêm một tia sét dữ tợn khác đánh trúng, trong nháy mắt, nàng đã hoá – thành – tro – bụi!
“Không….Không có gì… Tớ chỉ nói, khí, khí trời… hình như lạnh hơn rồi thì phải…”
“Hử, thật không đấy?” Sự chú ý của Hạ Đào Đào dành cho Mạc Toa Toa hiển nhiên là không thể duy trì được lâu, cô nàng hỏi một câu qua loa đại khái rồi cho qua ngay. Sau đó ánh mắt của nàng nhanh như chớp ném về phía Mộ Khinh Hàn dùng ngữ khí như thể tớ – thách – cậu – từ – chối – đấy mà rằng:
“Đúng rồi, sáng sớm mai chúng ta không có tiết đúng không? Tớ đã giúp cậu đồng ý với học trưởng ngày mai cùng đi luyện cấp với anh ấy.”
Lời vừa dứt, Mộ Khinh Hàn đã kháng nghị ngay:
“Cái gì? Không được đâu!” Đùa à >< Trực giác mách bảo cô rằng, nếu cô cùng đánh quái với người con trai nào khác, Dạ nhất định sẽ nổi giận cho coi! Nhưng mà…Sao nàng lại có cái suy nghĩ đó nhỉ?
“Không có gì là không được hết!” Hạ Đào Đào kiên quyết bác bỏ thẳng thừng lời kháng nghị của Mộ Khinh Hàn, đoạn quay đầu lại cười híp cả hai mắt với Mạc Toa Toa:
“Toa Toa, cậu cũng đi cùng bọn tớ chứ?”
Mạc Toa Toa còn đang âm thầm cảm thấy may mắn vì thoát được một kiếp nạn, vừa nghe thấy Hạ Đào Đào nói thế thì lập tức tỉnh táo lại:
“Loạn Thế ấy hả? Được, lúc nghỉ hè tớ down rồi nhưng vẫn không có thời gian chơi.”
Cô nàng có nặn ra một nụ cười với Hạ Đào Đào, rồi len lén ném ánh mắt “tự cầu phúc đi nhá” về phía Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn lại bị coi như không khí lần thứ n thì không khỏi nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Haizz, có vẻ như nàng không có quyền từ chối nữa rồi…
Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ Mộ Khinh Hàn đã bị đánh thức. Dưới sự nửa ép buộc nửa dụ dỗ của nữ vương Hạ Đào Đào, cuối cùng cô phải bất đắc dĩ đồng ý với yêu cầu của bạn.
Mộ Khinh Hàn ngáp ngắn ngáp dài đăng nhập vào game, nhân vật của nàng vẫn đang đứng ở nơi lần trước đăng xuất. Mặc dù trời đã sáng, nhưng trên con đường cổ kính này vẫn chỉ mới lác đác vài bóng người, mấy cửa hàng xung quanh cũng mới mở độ hai ba cái. Thành Thanh Long náo nhiệt tưng bừng ngày hôm qua lúc này lại vắng lặng yên tĩnh đến lạ thường.
Mộ Khinh Hàn mở danh sách bạn tốt ra nhìn qua một lượt, sáng này Dạ Thanh Hàn và Loạn Mã Tiên Sinh đều có tiết, thế nên tên hiển thị của họ đều chỉ mang một màu xám xịt.
Mộ Khinh Hàn không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhắn một cái tin cho Dạ Thanh Hàn kể sơ qua tình huống lúc này của mình.
Sau đó, nàng cẩn thận dòm ngó khắp bốn phía xung quanh, thừa dịp không có ai chú ý mới guồng chân chạy vào một góc hẻo lánh gần đó, nhanh tay chuyển sang nhân vật đã bị cô cho vào quên lãng từ đời nảo đời nào “Lạc Anh Phiêu Tuyết”.
Nàng mở bảng điều khiển nhân vật ra thêm “Băng Lam Thuỷ Mật Đào” vào danh sách bạn tốt. Rất nhanh sau đã nhân được thông báo của hệ thống.
[Hệ thống] : “Người chơi Băng Lam Thuỷ Mật Đào đồng ý thêm bạn làm bạn tốt.”
Mộ Khinh Hàn gửi cho Băng Lam Thuỷ Mật Đào một tin nhắn, rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ đầy súc tích:
“Ở đâu?”
Không lâu sau, một con chim bồ câu đã vỗ cánh bay về phía nàng, chuẩn xác đậu xuống lòng bàn tay, hoá thành tờ giấy trắng bên trên có viết mấy dòng chữ:
“Trước cổng thành Huyền Vũ, đến đây ngay! Nhớ kĩ tuyệt đối không được mặc đồ màu trắng!”
Không được mặc đồ màu trắng? Mộ Khinh Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc vội sửng sốt gửi lại một cái tin:
“Tại sao?”
Có điều, nàng chờ mãi mà vẫn không thấy thư trả lời của Băng Lam Thuỷ Mật Đào đâu. Mộ Khinh Hàn sốt ruột nhìn theo hướng chim bồ câu bay đi, nhưng ngay cả cái bóng mờ mờ cũng chẳng thấy. Nàng không thể làm gì khác hơn là chạy vào một cửa hàng gần đó,mua đại một bộ quần áo lụa màu lam thay cho bộ y phục trắng muốt trên người, rồi vội vàng đi tìm truyền tống trong thành Thanh Long, bước vào tiến thẳng đến thành Huyền Vũ.
Thành Huyền Vũ, một trong bốn đại chủ thành.
Không như thành Thanh Long lấy màu xanh làm chủ đạo, trong thành Huyền Vũ, màu đen mới là màu chính, mỗi căn nhà đều có bốn góc mái hiên chếch lên, dựng đứng phía trên là một bức tượng đá Huyền Vũ uy phong lẫm liệt. Kiểu nhà thiết kế như thế này, chính là một trong những điểm đặc sắc nhất của thành Huyền Vũ.
Vừa sáng sớm tinh mơ, Thệ Thuỷ Niên Hoa đã dẫn theo một đám đàn em đi tuần tra trong thành Huyễn Vũ. Thành Huyền Vũ là địa bàn của gia tộc Thệ Thuỷ, hắn rất thích nơi này vì ở đây hắn có thể tha hồ làm cáo mượn oai hùm, bắt nạt kẻ yếu…À không, là diễu võ dương oai, trừ gian diệt ác mới đúng nhân tiện còn có thể trưng ra cho người khác thấy, khí thế của phó bang chủ gia tộc Thệ Thuỷ nó lẫm liệt cỡ nào!
Thệ Thuỷ Niên Hoa mặc một bộ quần áo bằng gấm, quanh thân lấp lánh ánh lam, bên hông đeo một thanh trường kiếm tỏa ra quầng sáng màu tím, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường lớn, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sắc bén lia khắp xung quanh, xem xem có người chơi nào mặc đồ trắng hay không.
Màu trắng, là màu mà hắn hận nhất trên thế gian này.
Mỗi khi nhìn thấy có người chơi nào mặc đồ trắng trong thành, hắn lập tức không chút do dự mà xông lên, thẳng tay luân bạch luôn người chơi vô tội đó. Bởi vì, Lạc Tuyết Khinh Hàn. Bởi vì, Dạ Thanh Hàn. Hai kẻ thù không đội trời chung của hắn, đều thích mặc đồ trắng! Cho nên, kể từ lúc đó, màu hắn hận nhất là màu trắng!
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, người chơi trong thành không ai dám mặc đồ trắng nữa. Trên đường phố, người chơi đi tới đi lui, khoác trên mình đủ các loại trang phục với biết bao màu sắc rực rỡ, duy chỉ có màu trắng là tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Thệ Thuỷ Niên Hoa nhìn người chơi qua lại đắc ý dạt dào gật gật đầu, tựa như bậc quân vương từ trên cao nhìn xuống, đầu hắn lại càng ngẩng cao hơn, cảm giác tự hào tràn ngập nơi đáy lòng.
Đột nhiên, bước chân Thệ Thuỷ Niên Hoa dừng sững lại, ánh mắt bị một dáng hình màu lam ở cổng thành hấp dẫn.
Đó hình như là một nữ tân thủ, tuy rằng trên người thiếu nữ ấy chỉ khoác bộ trang bị trắng, nhưng cũng không thể che lấp nổi ánh sáng rực rỡ toả ra từ người nàng. Bộ y phục màu lam với tầng tầng lớp lớp tà váy mỏng manh trong suốt, trên eo thắt một dải gấm đồng màu, mái tóc dài mượt như thác nước đổ từ trên cao. Dù khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng thanh nhã yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt đen trong suốt sáng ngời kia, khiến người ta không thể không chú ý đến.
Nàng đứng trước cổng thành, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh giống như là đang đợi ai đó.
Nhưng mà Thệ Thuỷ Niên Hoa đã không thể bình tĩnh nổi nữa rồi. Một luồng điện không biết từ đâu xuất hiện chạy dọc cơ thể hắn, hắn sống trên đời hơn hai mươi năm lần đầu tiên cảm thấy tim mình đập mạnh như thế này ngay cả khuôn mặt cũng không kiềm chế được, đỏ ửng lên.
Trái tim hắn đã bị một mũi tên gọi là “vừa thấy đã yêu”!
Lòng rộn ràng, tim đập loạn mãi vẫn không ngừng lại được. Hắn muốn bước đến gần thiếu nữ kia, nhưng lại sợ quá đường đột, chỉ e sẽ khiến đối phương xem thường mình.
Làm sao đây? Phải làm sao đây? Thệ Thuỷ Niên Hoa giơ tay giữ chặt phần ngực nơi trái tim đang đập loạn, cố làm mình bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, gắng tìm ra một phương pháp tốt nhất để tiếp cận đối phương.
“Lão đại, làm sao thế?” Tên đàn em đi theo phía sau nhìn thấy động tác kì lạ của Thệ Thuỷ Niên Hoa thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, liền tò mò lên tiếng hỏi han.
Đống ý tưởng đang lướt qua lướt lại vèo vèo trong đầu Thệ Thuỷ Niên Hoa bỗng bị câu hỏi đột ngột này cắt béng mất, hắn lập tức nổi giận đùng đùng, ánh mắt phóng về phía tên đàn em, còn đang muốn xử đẹp thằng nhãi lau chau kia, thì hắn bất chợt phát hiện ra, cặp mắt của thằng này trông gian không thể tả. Hốt nhiên, một tia sáng lóe lên, hắn đã nghĩ ra một kế.
Nghĩ đoạn, hắn cố kiềm chế sự sung sướng trong lòng lại, ra vẻ bình tĩnh ho “khụ” một tiếng, chỉ vào thiếu nữ áo lam đang đứng phía trước, rồi nghiêm trang nói với thằng đàn em:
“Mày, đi trêu ghẹo cô gái kia cho tao. Nhớ kỹ, không được để cô ấy biết là tao sai mày đi!”
Tên đàn em nghe thấy thế thì kinh hãi trợn mắt há mồm, không kìm được kêu lên:
“Cái gì?! Lão đại, chuyện, chuyện này sao em có thể làm được?” Không phải đầu lão đại xảy ra sự cố ở bộ phận nào rồi chứ? Sao lại bảo một công dân tốt luôn tuân thủ kỷ cương phép nước như hắn đi trêu ghẹo con gái nhà người ta?
“Ngu!” Thệ Thuỷ Niên Hoa hung tợn trừng mắt một cái, cau mày nói:
“Mày biết cái gì gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không? Muốn có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển thì phải có một tên ác bá đến trêu ghẹo mỹ nữ trước, hiểu chưa! Còn không mau đi?!”
Tên đàn em thấy bộ dạng Thệ Thuỷ Niên Hoa hiện giờ đúng là chẳng khác gì một lão ác bá, trong lòng kêu khổ không thôi. Hoá ra là lão đại muốn tiếp cận MM nhà người ta, nên mới bắt hắn đi làm kẻ xấu, sau đó ra chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân”… Nhưng mà xem chừng, lão đại còn giống ác bá hơn hắn nhiều…
Bạn đàn em khóc không ra nước mắt, dưới ánh mắt trừng trừng hung hăng độc ác của Thệ Thuỷ Niên Hoa, hắn nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước, từng bước từng bước một. Hắn nhắm chặt hai mắt, cắn răng nghĩ: Không có gì to tát đâu! Chẳng phải chỉ trêu ghẹo một em gái thôi sao, sợ quái gì!
Hạ quyết tâm, hắn xốc lại tinh thần rồi hăng hái chạy tới, nháy nháy mắt với thiếu nữ vận lam y:
“Mỹ nữ, đi một mình sao?”
Thế nhưng, hắn đợi cả nửa ngày, đáp lại lời hắn chỉ là một sự im lặng tuyệt đối. Thiếu nữ kia căn bản là chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.
Bạn đàn em không khỏi ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bộ dạng của mình vẫn chưa đủ hung ác sao? Sao mà đối phương không thèm để ý đến mình chút xíu nào thế này, ngay cả sợ hãi cũng chẳng có lấy một tí ti? Hay là mình nên ra vẻ ác bá thêm chút nữa?
Lúc bạn đàn em còn đang khổ sở suy nghĩ, thì thiếu nữ áo lam đã bước ra xa, không một tiếng động.
Cô thiếu nữ kia không ai khác chính là Mộ Khinh Hàn đang nguỵ trang dưới vỏ bọc của “Lạc Anh Phiêu Tuyết”. Từ truyền tống đi ra, cô lập tức đến thẳng cổng thành Huyền Vũ, vậy mà chẳng thấy ma nào hết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác như “bị người ta cho leo cây”, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
Đang gửi bồ câu đưa thư cho Băng Lam Thuỷ Mật Đào, nàng chợt nhìn thấy một người chơi bước tới. Nàng còn nghĩ chắc chẳng có chuyện gì tốt lành quả nhiên ngay giây sau liền thấy người chơi đó nháy nháy mắt với cô, giọng điệu đầy bỡn cợt:
“Mỹ nữ, đi một mình sao?”
Mộ Khinh Hàn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, bước ra xa vài bước.
Thế mà tên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, trái lại còn không biết xấu hổ mà tiến lên, trưng ra một đôi mắt đắm đuối:
“MM, lại đây cho đại gia đùa giỡn nào”
Chữ “nào” vừa được thốt ra khỏi miệng, bạn đàn em đã chợt thấy một tia sáng lóe lên ngay trước mắt, một luồng khí mãnh liệt bỗng ập tới, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, hắn đã thấy ngực mình đau nhói, khí lạnh xâm nhập vào thân thể, chạy dọc theo từng mạch máu! Hắn lạnh run cả người tập trung nhìn lại mới bất ngờ phát hiện ra, vị trí nơi trái tim hắn đã bị một thanh kiếm xuyên thẳng qua tự lúc nào!
Mộ Khinh Hàn đang bị một cục tức đè ngang bụng, không biết tìm chỗ nào phát tác, tự nhiên lại có một tên xui xẻo tự động dâng mạng lên tận cửa, làm quái gì có thể tha cho hắn được? Dù sao người chơi chưa đến cấp 10 thì cũng được Hệ thống bảo hộ, thế nên sau khi nghe hắn nói xong câu thứ hai, cô không chút do dự rút thanh Phong Chi kiếm – phần thưởng từ Boss thỏ lần trước – ra, chẳng nói chẳng rằng, đâm thẳng về phía trước!
“Dừng tay! Giữa bàn dân thiên hạ mà dám trêu ghẹo ” Thệ Thuỷ Niên Hoa căn đúng thời cơ, chuẩn bị nhảy ra diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, thì bị sự cố bất ngờ xảy ra trước mắt làm cho sợ hết hồn, lời mới nói được một nửa đã nghẹn luôn nơi cổ họng.
Hắn không ngờ tới khả năng MM kia có thể sẽ thẹn quá hoá giận mà thẳng tay chém chết tên đàn em, càng không nghĩ rằng, một tân thủ lại có khả năng giết chết người chơi hơn mình đến 10 cấp chỉ bằng duy nhất một chiêu như thế. Nhìn theo luồng ánh sáng trắng đang dần biến mất, Thệ Thuỷ Niên Hoa thầm mắng mình thất sách, đoạn liếc về phía thiếu nữ kia trong lòng cảm thấy cực kỳ sùng bái: nàng ấy thực sự… quá quá quá anh dũng mà!
Trong mắt Thệ Thuỷ Niên Hoa bay lơ lửng một đống trái tim màu hồng, nếu như… nếu như đối phương cũng quan có tình cảm với hắn, hai người họ nhất định sẽ trở thành một đôi hiệp lữ, tiếu ngạo giang hồ, chu du bốn biển…Là chuyện hạnh phúc xiết bao…
Thế nhưng, ảo tưởng của Thệ Thuỷ Niên Hoa rất nhanh đã bị một giọng nam rất đỗi quen thuộc phá tan:
“Học muội, có chuyện gì thế?”
Mộ Khinh Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc này, biết người nàng đợi nãy giờ cuối cùng cũng chịu đến, cho nên thu kiếm lại, quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thệ Thuỷ Vô Trần và Băng Lam Thuỷ Mật Đào đang đi tới. Cô cố kìm sự giận dữ lại, ôn hoà gọi hai người:
“Đào Đào, học trưởng.”
“Học muội.” Thệ Thuỷ Vô Trần mỉm cười gật đầu với Mộ Khinh Hàn, nhìn thấy vẻ hờ hững trên khuôn mặt nàng, hắn không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Thệ Thuỷ Niên Hoa trốn một bên nãy giờ rốt cục không kiềm chế được, bước nhanh lên trước, vờ như vô tình đụng trúng mấy người:
“Vô Trần ca, Đào Đào muội thật khéo mà… A, vị MM này… là người mới sao?”
Băng Lam Thuỷ Mật Đào sửng sốt con gái vốn luôn đặc biệt nhạy cảm, lúc này nàng đã mơ hồ nhận ra được điều gì hơn nữa khi cô nhìn thấy tình ý trong mắt Thệ Thuỷ Niên Hoa, lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng. Cô toét miệng cười hì hì nửa đùa nửa thật nói:
“Này Niên Hoa ca ca, không phải là huynh có hứng thú với Khinh Hàn nhà chúng tôi đấy chứ? Nói cho huynh biết nhé, đừng có ý định vớ vẩn gì với cô nàng, cô ấy rất có thể sẽ là bang chủ phu nhân tương lai đấy.”
Băng Lam Thủy Mật Đào cố tình nhấn mạnh hai chữ “bang chủ”, dụng ý nhắm thẳng vào Thệ Thuỷ Niên Hoa.
Mộ Khinh Hàn tức giận cắt ngang:
“Đào Đào, đừng nói bậy!”
“Tớ nói bậy chỗ nào đâu…”
Nhưng chưa kịp dứt lời, tiếng của Băng Lam Thuỷ Mật Đào đã bị một giọng nói lớn át mất:
“Vô Trần ca, tôi thích MM này! Tôi quyết đinh rồi! Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với huynh!”
Thệ Thuỷ Niên Hoa nhìn Thệ Thuỷ Vô Trần bằng một ánh mắt vô cùng kiên định, hắn cao giọng tuyên bố, ngữ khí cực kỳ đáng tin. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, như thể hùng hồn tuyên bố với thế giới rằng: không gì có thể phá vỡ được quyết tâm của hắn!
(/ □ \)…
Băng Lam Thuỷ Mật Đào kinh ngạc trợn mắt há mồm; nụ cười tao nhã luôn thường trực trên khuôn mặt Thệ Thuỷ Vô Trần, lúc này cũng đã héo úa luôn rồi… Dáng vẻ tươi cười của hắn thoắt cái cứng đờ lại, ánh mắt đang nhìn Thệ Thuỷ Niên Hoa chỉ tràn ngập vẻ khó tin.
Phản ứng của hai kẻ kia đã kinh khủng như thế… Huống chi là kẻ trong cuộc – Mộ Khinh Hàn đây…
Thật ra, lúc Mộ Khinh Hàn nhìn thấy Thệ Thuỷ Niên Hoa đã cực kỳ kinh ngạc, không biết có phải là do đối địch trường kỳ hay không, mà trong lòng cô bỗng xuất hiện sự đề phòng, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng tràn ngập địch ý.
Không thể ngờ rằng… Thệ Thuỷ Niên Hoa lại đột nhiên hạ chiến thư với Thệ Thuỷ Vô Trần! Mộ Khinh Hàn vốn bị mấy câu bậy bạ của Băng Lam Thuỷ Mật Đào làm cho sắc mặt trắng bệch cả ra… Nay, hồn phách nàng lại bị thêm một tia sét dữ tợn khác đánh trúng, trong nháy mắt, nàng đã hoá – thành – tro – bụi!
/66
|