Cục cưng, mình muốn nghe giọng của cậu.
Khi màu trắng bạc hiện lên trên bầu trời, Phó Tư Điềm tỉnh dậy. Thời Ý cách đó một chiếc gối vẫn đang còn trong mơ, nghiêng người sang phía cô, lông mày thanh tú giãn ra, say giấc nồng. Chăn điều hòa hờ hững đắp lên eo, váy hai dây không che được bờ vai mảnh mai và xương quai xanh lộ ra ngoài, những vết đỏ mờ ám lấm tấm, như ẩn như hiện trong suối tóc đen, cho thấy tối qua Phó Tư Điềm đã càn rỡ như thế nào, mà Thời Ý lại dung túng cho cô đến mức nào. Đáy mắt Phó Tư Điềm dần hiện lên vẻ thẹn thùng, khóe môi không khỏi tràn ra nụ cười ngây ngô.
Tìиɦ ɖu͙ƈ là một từ ngữ không thể tránh khỏi trong tình yêu, đem lòng yêu mến, nước chảy thành sông, là một chuyện rất tự nhiên, ở phương diện này, Phó Tư Điềm không phải người bảo thủ. Nhưng đều là con gái, chiếm hữu và bị chiếm hữu, Phó Tư Điềm không chắc hai chuyện này có được tính là giống nhau không, cũng không chắc Thời Ý đã sẵn sàng hay chưa. Vì vậy trước giờ Thời Ý chưa có biểu hiện gì, cô vẫn luôn không dám quá chủ động, sợ Thời Ý không thoải mái.
Nhưng Thời Ý rất dịu dàng, dù cho ban đầu cô rất vụng về, sau đó lại rất quá trớn, cô ấy vẫn ẩn nhẫn chấp nhận, cho cô tất cả đáp án khẳng định mà cô mong muốn.
Phó Tư Điềm nhẹ chân nhẹ tay kéo chăn điều hòa lên cho Thời Ý, sau đó nằm lên gối đầu của cô ấy, nhìn cô ấy không chớp mắt, đôi môi càng lúc càng giương cao, không cầm lòng nổi kề sát lại, hôn một cái cực nhẹ lên chóp mũi Thời Ý, như bông hoa tuyết phớt qua.
Nhiệt độ cơ thể chân thực mang đến sự thỏa mãn và yêu thích không gì sánh bằng. Phó Tư Điềm cảm thấy mình chính là người giàu có nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cô không nhắm mắt ngủ tiếp, ngồi dậy, lại nghiêng đầu si ngốc nhìn Thời Ý thêm một lúc lâu, sau đó mới rời giường, kéo rèm cửa chặn ánh sáng lại, ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Lúc Thời Ý bị báo thức đánh thức, trong phòng vẫn còn tối om, im ắng, nhất thời khiến cô ấy không phân biệt được đang là ban ngày hay ban đêm.
Cổ họng khô như sắp bốc khói, cô ấy mơ màng giơ tay muốn sờ tìm điện thoại, vừa cử động một cái mới nhận ra eo và bụng đau nhức, giống như vừa mới gập bụng mấy trăm cái vậy.
Chịu đựng khó chịu, tắt báo thức, ý thức dần tỉnh táo lại, khóe môi Thời Ý khẽ nhếch lên, nghiêng đầu tìm "tên đầu sỏ" – nào ngờ, bên cạnh trống không, tên đầu sỏ chuồn mất rồi?
Thời Ý sững sờ một lúc sau đó mới phản ứng lại được, tám giờ hơn rồi, hẳn là Phó Tư Điềm dậy chuẩn bị bữa sáng.
Cô ấy chống người dậy, xuống giường kéo rèm ra, đạp bước chân mỏi nhừ ra ngoài tìm Phó Tư Điềm. Đi thẳng một mạch đến cửa phòng sách, mới có thể nghe được âm thanh rất nhỏ truyền ra từ trong bếp.
Trái tim Thời Ý không khỏi nhẹ bẫng, độ cong trên khóe môi càng sâu thêm.
Trong phòng bếp, ánh mặt trời chiếu lên người Phó Tư Điềm, cô buộc tạp dề, hơi cúi đầu nhìn cơm trong nồi hấp. Ánh mặt trời cắt xén rất đẹp lên bóng dáng Phó Tư Điềm, Thời Ý dừng bước, bỗng nhiên không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Phó Tư Điềm lại dường như cảm nhận được, quay đầu qua, chạm thẳng vào đáy mắt cô ấy.
"Cậu dậy rồi?" Cô lon ton chạy về phía Thời Ý, âm đuôi nâng cao một cách vui vẻ.
Thời Ý bị cô lây nhiễm, tựa lên cửa, vươn tay kéo lấy eo cô, ôm cô đến trước người mình, cười nhạt: "Mình tưởng cậu bỏ trốn rồi chứ."
Phó Tư Điềm tựa vào lòng cô ấy, tim mềm giọng nói cũng mềm: "Mình đâu có ngốc."
"Hửm?" Giọng Thời Ý khàn khàn, Phó Tư Điềm nghe đến tê dại.
Cô ngẩng đầu, nửa đùa nửa nghiêm túc trả lời: "Mình muốn nhận tội, mong cậu để mình chịu trách nhiệm, phán mình tù chung thân."
Thời Ý chọc cô: "Thê trong thê tử hả?"
(*) Tù chung thân bính âm là /wú qí/, phát âm gần giống chữ thê /qī/ trong thê tử.
Phó Tư Điềm cọ cọ lên vai cô ấy: "Không phải nha." Cọ xong, cô nhỏ giọng quan tâm: "Trên... trên người cậu có khó chịu không? Cổ họng vẫn ổn chứ?"
Cô cảm thấy tiếng rêи ɾỉ bị nén trong cổ họng càng dễ làm tổn thương cổ họng hơn. Bản thân cô đã vậy, Thời Ý còn ngại phát ra tiếng hơn cả cô, nhưng từng hơi thở và tiếng xin tha lại khiêu khích người ta đến cực hạn. Khiến người ta điên cuồng.
Bây giờ quan tâm cổ họng cô ấy có ổn không? Hôm qua cũng không biết là ai dỗ dành cô ấy, hùng hồn dụ hoặc cô ấy: "Cục cưng, mình muốn nghe giọng của cậu. Cục cưng, không sao đâu..."
Quá thể đáng. Ai cho phép Phó Tư Điềm gọi cô ấy là "Cục cưng" vào lúc đó!
Thời Ý bật ra tiếng cười, gần như là cười gằn. Phó Tư Điềm chột dạ, muốn hôn lấy lòng cô ấy, Thời Ý hơi ngửa đầu, Phó Tư Điềm chỉ hôn trúng cằm.
Phó Tư Điềm chớp chớp mắt không biết làm sao.
Lòng Thời Ý lại mềm đi. Cô ấy phát hiện Phó Tư Điềm càng ngày càng giỏi làm nũng. "Mình chưa đánh răng."
Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên: "Không sao." Cô ngẩng đầu, vẫn mổ nhẹ thêm một cái, "Mình chưng canh tuyết lê cho cậu, cậu đánh răng xong uống một chút trước rồi hẳn ăn sáng?"
"Ừ." Thời Ý không từ chối ý tốt của cô. "Vậy mình đi rửa mặt trước đây."
"Được." Phó Tư Điềm đáp lời.
Đến khi Thời Ý rửa mặt xong đi ra, Giản Lộc Hòa cũng đã dậy, mặc đồ ngủ, cầm sẵn đũa ngồi trước bàn ăn chờ cơm.
Thời Ý đứng cạnh Phó Tư Điềm giúp Phó Tư Điềm bưng đồ ăn ra bàn, chào hỏi Giản Lộc Hòa: "Sao cậu nhanh vậy."
Giản Lộc Hòa đáng thương nói: "Tại mình đói bụng. Đói quá nên tỉnh luôn. Mình còn nghi ngờ tối qua mình chưa ăn cơm tối nữa."
Thời Ý trình bày sự thật: "Cậu ăn rồi. Miệng thì nói tui đang giảm cân, tay thì gắp lia gắp lịa ăn còn nhiều hơn mọi người."
Giản Lộc Hòa: "..."
Phó Tư Điềm đặt cơm gạo nếp xuống bàn, phì cười.
"Thời Ý." Bỗng nhiên Giản Lộc Hòa giống như phát hiện ra lục địa mới, chỉ vào cổ mình nói với Thời Ý: "Chỗ này của cậu bị sao vậy? Đỏ đỏ, lấm tấm lấm tấm, cũng không giống muỗi chích."
Sắc mặt của Phó Tư Điềm và Thời Ý đều cứng đờ thấy rõ. Thời Ý giơ tay che lại theo bản năng, "Chắc là bị dị ứng phát ban." Lúc thay quần áo rõ ràng cô ấy đã kiểm tra rồi.
"Để mình nhìn giúp cậu. Phát ban gì vậy, có bị để lại dấu vết không." Giản Lộc Hòa ra vẻ muốn nghiêng người qua kiểm tra.
"Khỏi, mình đi bôi thuốc." Thời Ý vội vàng đứng dậy, bộ dạng Phó Tư Điềm nhìn như cũng muốn đi theo.
Giản Lộc Hòa bưng khuôn mặt đắc thắng cười lên: "Mình lừa mấy cậu đó."
Thời Ý và Phó Tư Điềm quay phắt đầu lại, mặt Giản Lộc Hòa mờ ám, chế nhạo bọn họ: "Hai cậu căng thẳng vậy làm gì?" Cô ấy nói đầy ẩn ý: "Chậc, quả nhiên rời khỏi ký túc xá là tự do. Thời Ý Ý ơi, không ngờ nha không ngờ nha, mình nhìn lầm cậu rồi."
Thời Ý lẳng lặng nhìn Giản Lộc Hòa hai giây, lỗ tai nóng lên, mặt không biểu cảm. Cô ấy bước đến bưng cơm gạo nếp và sữa đậu nành ngọt trước mặt Giản Lộc Hòa đi, "Xem ra cậu cũng không đói lắm, vẫn còn sức để nói nhiều lời vô ích như vậy."
Giản Lộc Hòa hoảng hốt, vội vàng che bát lại cầu xin tha thứ: "Ah, mình sai rồi mình sai rồi, Thời Ý, Thời tốt bụng, Thời đại mỹ nữ, Thời đại tổng công!" Thời Ý bất động, Giản Lộc Hòa lại chuyển sang cầu cứu Phó Tư Điềm: "Điềm Điềm, cậu mau quản lý cậu ấy đi, mình đói quá, hic, cơm này để nguội ăn không ngon đúng không."
Phó Tư Điềm buồn cười, bước lên hòa giải, Thời Ý thuận thế tha cho Giản Lộc Hòa, lúc này ba người mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
"Chị Lộ với Hi Trúc chưa dậy nữa hả?" Giản Lộc Hòa hỏi thăm.
Phó Tư Điềm nhớ lại: "Hồi lúc bảy giờ hơn mình đi mua bánh quẩy phát hiện ngoài cửa không có giày của Hi Trúc với chị Lộ, mình sang phòng cho khách xem thử, hai người họ đúng là không có ở đây. Mình gửi tin nhắn cho Hi Trúc, Hi Trúc không trả lời mình, mình lại gửi tin nhắn cho chị Lộ, chị Lộ nói nửa đêm nhận được email yêu cầu nộp một vài tài liệu nên cậu ấy quay về trường trước, Hi Trúc không yên tâm nên về cùng cậu ấy luôn."
Giản Lộc Hòa thắc mắc: "Gấp đến vậy sao? Hơn nửa đêm còn quay về." Vừa nói chuyện, cô ấy vừa nuốt một muỗng cơm gạo nếp, kinh ngạc kêu lên: "Điềm Điềm, đây là gì vậy?! Ngon quá đi mất, mình chưa từng ăn bao giờ."
Đối với lời giải thích của Doãn Phồn Lộ, Thời Ý và Phó Tư Điềm nhìn nhau, có cùng thắc mắc.
Đừng nói là nửa đêm nói chuyện bất thành, không có cách nào ở chung một phòng được nha? Nhưng ngại Giản Lộc Hòa đang ở đây, hai người không trao đổi được, chỉ tự hiểu ngầm, chờ lát nữa hai người kia dậy thì gọi điện thoại hỏi thử.
"Đây là gạo nếp Lỗ Thành, cách làm không giống bên này của chúng ta." Phó Tư Điềm giải thích cho Giản Lộc Hòa: "Mình biết do lúc trước có xem một bộ phim tài liệu về ẩm thực, mình thấy Thời Ý rất thích, bèn thay đổi một chút, làm thử xem sao."
Giản Lộc Hòa hâm mộ: "Thời Ý, không ấy tụi mình đổi người yêu đi."
Thời Ý híp mắt nhìn cô ấy, để cô ấy tự hiểu.
Giản Lộc Hòa than thở: "Mình thật sự rất muốn học nấu ăn, nhưng mà hễ đụng vô là thấy vừa mệt vừa phiền."
Phó Tư Điềm cười nói: "Lúc trước mình cũng từng cảm thấy như vậy. Nhưng sau đó phát hiện, nếu như cậu thay đổi một tâm trạng khác để làm, sẽ thấy nó thực sự rất thú vị, rất thoải mái tinh thần." Đặc biệt là khi nghĩ đến dáng vẻ yêu thích, vui mừng của Thời Ý.
"Vậy à? Vậy có lẽ là vì cậu có hứng thú?" Đầu óc Giản Lộc Hòa xoay chuyển nhanh: 'Vậy sau này cậu có thể mở một quán ăn, tự mình làm chủ, vừa vui vẻ vừa có thể kiếm tiền, mình còn có thể đến ăn thường xuyên!"
Phó Tư Điềm cười: "Nghe hay đó. Có điều cần phải có vốn. Hơn nữa, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì sẽ loạn cào cào lên cho xem."
Thời Ý bỗng nói: "Nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử. Mình bỏ vốn, cậu đầu tư kỹ thuật."
Phó Tư Điềm và Giản Lộc Hòa đều sửng sốt. Sao lại nói như thật vậy.
"Vậy chờ kỹ thuật của mình giỏi hơn chút nữa nha. Bốn mươi tuổi, đợi bao giờ về hưu thì chúng ta mở." Phó Tư Điềm nửa thật nửa giả nói đùa.
Thời Ý cong môi, "Được, vậy tới lúc đó nhớ để dành cho mình một chân chạy bàn."
Giản Lộc Hòa hùa theo: "Mình cũng muốn! Mình dễ lắm, không cần lương, cậu chỉ cần lo cơm nước mỗi ngày cho mình là được."
Thời Ý và Phó Tư Điềm liếc nhìn bát cơm trên bàn của cô ấy, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Giản Lộc Hòa bức xúc: "Mấy cậu cười cái gì! Đừng tưởng mình không hiểu! Ý của mấy cậu là gì!"
Phó Tư Điềm và Thời Ý cười mà không nói.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, lấp đầy phòng ăn.
Ăn cơm xong, Phó Tư Điềm ra ban công tưới nước cho sen đá và bonsai, Thời Ý đi cùng, giới thiệu cho cô tập tính của từng loại cây trong nhà và quy luật tưới nước, Giản Lộc Hòa ngồi một mình trong phòng khách chán chê, cũng đi ra theo.
Đang nói đến sen đá ngọc phiến, Giản Lộc Hòa bỗng chỉ về phía đối diện hỏi: "Kia có phải là chị Lộ với Hi Trúc không?"
Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn theo hướng cô ấy chỉ, trước cửa của dãy khách sạn cách một con đường, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc đang tay nắm tay đi ra ngoài.
??!
Giản Lộc Hòa hỏi một câu chết chóc: "Không phải hai người họ quay về ký túc à? Sao lại đi khách sạn rồi? Là bọn họ mà đúng không."
Phó Tư Điềm và Thời Ý ngơ ngác nhìn nhau.
"Chắc không phải đâu? Xa như vậy, nhìn cũng không rõ." Phó Tư Điềm cố gắng chèo chống.
Giản Lộc Hòa bán tín bán nghi: "Nhưng mà nhìn giống lắm. Thời Ý, cậu cũng thấy không giống hả?"
Thời Ý ra vẻ tự nhiên: "Ờ."
Giản Lộc Hòa "Ò" một tiếng, nhìn chằm chằm hai người kia mấy giây, vẫn cảm thấy chính là bọn họ. Cô ấy chạy ra phòng khách, cầm điện thoại, vừa đi ra ban công vừa nói: "Nhưng mình cảm giác chính là bọn họ. Mình gọi cho bọn họ là biết ngay."
Trong khi nói chuyện, cô ấy gọi điện cho Doãn Phồn Lộ, bật loa ngoài.
Ngoài ban công, trên con đường, dưới ba ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Doãn Phồn Lộ bắt máy.
"Alo, Lộc Hòa?" Giọng nói có chút khàn của Doãn Phồn Lộ truyền đến.
Giản Lộc Hòa ngẩn người, hỏi: "Sao giọng cậu là lạ vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng một cách quỷ dị trong mấy giây.
Phó Tư Điềm cắn môi dưới, vùi đầu lên vai Thời Ý, nhịn cười đến đau bụng.
Khi màu trắng bạc hiện lên trên bầu trời, Phó Tư Điềm tỉnh dậy. Thời Ý cách đó một chiếc gối vẫn đang còn trong mơ, nghiêng người sang phía cô, lông mày thanh tú giãn ra, say giấc nồng. Chăn điều hòa hờ hững đắp lên eo, váy hai dây không che được bờ vai mảnh mai và xương quai xanh lộ ra ngoài, những vết đỏ mờ ám lấm tấm, như ẩn như hiện trong suối tóc đen, cho thấy tối qua Phó Tư Điềm đã càn rỡ như thế nào, mà Thời Ý lại dung túng cho cô đến mức nào. Đáy mắt Phó Tư Điềm dần hiện lên vẻ thẹn thùng, khóe môi không khỏi tràn ra nụ cười ngây ngô.
Tìиɦ ɖu͙ƈ là một từ ngữ không thể tránh khỏi trong tình yêu, đem lòng yêu mến, nước chảy thành sông, là một chuyện rất tự nhiên, ở phương diện này, Phó Tư Điềm không phải người bảo thủ. Nhưng đều là con gái, chiếm hữu và bị chiếm hữu, Phó Tư Điềm không chắc hai chuyện này có được tính là giống nhau không, cũng không chắc Thời Ý đã sẵn sàng hay chưa. Vì vậy trước giờ Thời Ý chưa có biểu hiện gì, cô vẫn luôn không dám quá chủ động, sợ Thời Ý không thoải mái.
Nhưng Thời Ý rất dịu dàng, dù cho ban đầu cô rất vụng về, sau đó lại rất quá trớn, cô ấy vẫn ẩn nhẫn chấp nhận, cho cô tất cả đáp án khẳng định mà cô mong muốn.
Phó Tư Điềm nhẹ chân nhẹ tay kéo chăn điều hòa lên cho Thời Ý, sau đó nằm lên gối đầu của cô ấy, nhìn cô ấy không chớp mắt, đôi môi càng lúc càng giương cao, không cầm lòng nổi kề sát lại, hôn một cái cực nhẹ lên chóp mũi Thời Ý, như bông hoa tuyết phớt qua.
Nhiệt độ cơ thể chân thực mang đến sự thỏa mãn và yêu thích không gì sánh bằng. Phó Tư Điềm cảm thấy mình chính là người giàu có nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cô không nhắm mắt ngủ tiếp, ngồi dậy, lại nghiêng đầu si ngốc nhìn Thời Ý thêm một lúc lâu, sau đó mới rời giường, kéo rèm cửa chặn ánh sáng lại, ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Lúc Thời Ý bị báo thức đánh thức, trong phòng vẫn còn tối om, im ắng, nhất thời khiến cô ấy không phân biệt được đang là ban ngày hay ban đêm.
Cổ họng khô như sắp bốc khói, cô ấy mơ màng giơ tay muốn sờ tìm điện thoại, vừa cử động một cái mới nhận ra eo và bụng đau nhức, giống như vừa mới gập bụng mấy trăm cái vậy.
Chịu đựng khó chịu, tắt báo thức, ý thức dần tỉnh táo lại, khóe môi Thời Ý khẽ nhếch lên, nghiêng đầu tìm "tên đầu sỏ" – nào ngờ, bên cạnh trống không, tên đầu sỏ chuồn mất rồi?
Thời Ý sững sờ một lúc sau đó mới phản ứng lại được, tám giờ hơn rồi, hẳn là Phó Tư Điềm dậy chuẩn bị bữa sáng.
Cô ấy chống người dậy, xuống giường kéo rèm ra, đạp bước chân mỏi nhừ ra ngoài tìm Phó Tư Điềm. Đi thẳng một mạch đến cửa phòng sách, mới có thể nghe được âm thanh rất nhỏ truyền ra từ trong bếp.
Trái tim Thời Ý không khỏi nhẹ bẫng, độ cong trên khóe môi càng sâu thêm.
Trong phòng bếp, ánh mặt trời chiếu lên người Phó Tư Điềm, cô buộc tạp dề, hơi cúi đầu nhìn cơm trong nồi hấp. Ánh mặt trời cắt xén rất đẹp lên bóng dáng Phó Tư Điềm, Thời Ý dừng bước, bỗng nhiên không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Phó Tư Điềm lại dường như cảm nhận được, quay đầu qua, chạm thẳng vào đáy mắt cô ấy.
"Cậu dậy rồi?" Cô lon ton chạy về phía Thời Ý, âm đuôi nâng cao một cách vui vẻ.
Thời Ý bị cô lây nhiễm, tựa lên cửa, vươn tay kéo lấy eo cô, ôm cô đến trước người mình, cười nhạt: "Mình tưởng cậu bỏ trốn rồi chứ."
Phó Tư Điềm tựa vào lòng cô ấy, tim mềm giọng nói cũng mềm: "Mình đâu có ngốc."
"Hửm?" Giọng Thời Ý khàn khàn, Phó Tư Điềm nghe đến tê dại.
Cô ngẩng đầu, nửa đùa nửa nghiêm túc trả lời: "Mình muốn nhận tội, mong cậu để mình chịu trách nhiệm, phán mình tù chung thân."
Thời Ý chọc cô: "Thê trong thê tử hả?"
(*) Tù chung thân bính âm là /wú qí/, phát âm gần giống chữ thê /qī/ trong thê tử.
Phó Tư Điềm cọ cọ lên vai cô ấy: "Không phải nha." Cọ xong, cô nhỏ giọng quan tâm: "Trên... trên người cậu có khó chịu không? Cổ họng vẫn ổn chứ?"
Cô cảm thấy tiếng rêи ɾỉ bị nén trong cổ họng càng dễ làm tổn thương cổ họng hơn. Bản thân cô đã vậy, Thời Ý còn ngại phát ra tiếng hơn cả cô, nhưng từng hơi thở và tiếng xin tha lại khiêu khích người ta đến cực hạn. Khiến người ta điên cuồng.
Bây giờ quan tâm cổ họng cô ấy có ổn không? Hôm qua cũng không biết là ai dỗ dành cô ấy, hùng hồn dụ hoặc cô ấy: "Cục cưng, mình muốn nghe giọng của cậu. Cục cưng, không sao đâu..."
Quá thể đáng. Ai cho phép Phó Tư Điềm gọi cô ấy là "Cục cưng" vào lúc đó!
Thời Ý bật ra tiếng cười, gần như là cười gằn. Phó Tư Điềm chột dạ, muốn hôn lấy lòng cô ấy, Thời Ý hơi ngửa đầu, Phó Tư Điềm chỉ hôn trúng cằm.
Phó Tư Điềm chớp chớp mắt không biết làm sao.
Lòng Thời Ý lại mềm đi. Cô ấy phát hiện Phó Tư Điềm càng ngày càng giỏi làm nũng. "Mình chưa đánh răng."
Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên: "Không sao." Cô ngẩng đầu, vẫn mổ nhẹ thêm một cái, "Mình chưng canh tuyết lê cho cậu, cậu đánh răng xong uống một chút trước rồi hẳn ăn sáng?"
"Ừ." Thời Ý không từ chối ý tốt của cô. "Vậy mình đi rửa mặt trước đây."
"Được." Phó Tư Điềm đáp lời.
Đến khi Thời Ý rửa mặt xong đi ra, Giản Lộc Hòa cũng đã dậy, mặc đồ ngủ, cầm sẵn đũa ngồi trước bàn ăn chờ cơm.
Thời Ý đứng cạnh Phó Tư Điềm giúp Phó Tư Điềm bưng đồ ăn ra bàn, chào hỏi Giản Lộc Hòa: "Sao cậu nhanh vậy."
Giản Lộc Hòa đáng thương nói: "Tại mình đói bụng. Đói quá nên tỉnh luôn. Mình còn nghi ngờ tối qua mình chưa ăn cơm tối nữa."
Thời Ý trình bày sự thật: "Cậu ăn rồi. Miệng thì nói tui đang giảm cân, tay thì gắp lia gắp lịa ăn còn nhiều hơn mọi người."
Giản Lộc Hòa: "..."
Phó Tư Điềm đặt cơm gạo nếp xuống bàn, phì cười.
"Thời Ý." Bỗng nhiên Giản Lộc Hòa giống như phát hiện ra lục địa mới, chỉ vào cổ mình nói với Thời Ý: "Chỗ này của cậu bị sao vậy? Đỏ đỏ, lấm tấm lấm tấm, cũng không giống muỗi chích."
Sắc mặt của Phó Tư Điềm và Thời Ý đều cứng đờ thấy rõ. Thời Ý giơ tay che lại theo bản năng, "Chắc là bị dị ứng phát ban." Lúc thay quần áo rõ ràng cô ấy đã kiểm tra rồi.
"Để mình nhìn giúp cậu. Phát ban gì vậy, có bị để lại dấu vết không." Giản Lộc Hòa ra vẻ muốn nghiêng người qua kiểm tra.
"Khỏi, mình đi bôi thuốc." Thời Ý vội vàng đứng dậy, bộ dạng Phó Tư Điềm nhìn như cũng muốn đi theo.
Giản Lộc Hòa bưng khuôn mặt đắc thắng cười lên: "Mình lừa mấy cậu đó."
Thời Ý và Phó Tư Điềm quay phắt đầu lại, mặt Giản Lộc Hòa mờ ám, chế nhạo bọn họ: "Hai cậu căng thẳng vậy làm gì?" Cô ấy nói đầy ẩn ý: "Chậc, quả nhiên rời khỏi ký túc xá là tự do. Thời Ý Ý ơi, không ngờ nha không ngờ nha, mình nhìn lầm cậu rồi."
Thời Ý lẳng lặng nhìn Giản Lộc Hòa hai giây, lỗ tai nóng lên, mặt không biểu cảm. Cô ấy bước đến bưng cơm gạo nếp và sữa đậu nành ngọt trước mặt Giản Lộc Hòa đi, "Xem ra cậu cũng không đói lắm, vẫn còn sức để nói nhiều lời vô ích như vậy."
Giản Lộc Hòa hoảng hốt, vội vàng che bát lại cầu xin tha thứ: "Ah, mình sai rồi mình sai rồi, Thời Ý, Thời tốt bụng, Thời đại mỹ nữ, Thời đại tổng công!" Thời Ý bất động, Giản Lộc Hòa lại chuyển sang cầu cứu Phó Tư Điềm: "Điềm Điềm, cậu mau quản lý cậu ấy đi, mình đói quá, hic, cơm này để nguội ăn không ngon đúng không."
Phó Tư Điềm buồn cười, bước lên hòa giải, Thời Ý thuận thế tha cho Giản Lộc Hòa, lúc này ba người mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
"Chị Lộ với Hi Trúc chưa dậy nữa hả?" Giản Lộc Hòa hỏi thăm.
Phó Tư Điềm nhớ lại: "Hồi lúc bảy giờ hơn mình đi mua bánh quẩy phát hiện ngoài cửa không có giày của Hi Trúc với chị Lộ, mình sang phòng cho khách xem thử, hai người họ đúng là không có ở đây. Mình gửi tin nhắn cho Hi Trúc, Hi Trúc không trả lời mình, mình lại gửi tin nhắn cho chị Lộ, chị Lộ nói nửa đêm nhận được email yêu cầu nộp một vài tài liệu nên cậu ấy quay về trường trước, Hi Trúc không yên tâm nên về cùng cậu ấy luôn."
Giản Lộc Hòa thắc mắc: "Gấp đến vậy sao? Hơn nửa đêm còn quay về." Vừa nói chuyện, cô ấy vừa nuốt một muỗng cơm gạo nếp, kinh ngạc kêu lên: "Điềm Điềm, đây là gì vậy?! Ngon quá đi mất, mình chưa từng ăn bao giờ."
Đối với lời giải thích của Doãn Phồn Lộ, Thời Ý và Phó Tư Điềm nhìn nhau, có cùng thắc mắc.
Đừng nói là nửa đêm nói chuyện bất thành, không có cách nào ở chung một phòng được nha? Nhưng ngại Giản Lộc Hòa đang ở đây, hai người không trao đổi được, chỉ tự hiểu ngầm, chờ lát nữa hai người kia dậy thì gọi điện thoại hỏi thử.
"Đây là gạo nếp Lỗ Thành, cách làm không giống bên này của chúng ta." Phó Tư Điềm giải thích cho Giản Lộc Hòa: "Mình biết do lúc trước có xem một bộ phim tài liệu về ẩm thực, mình thấy Thời Ý rất thích, bèn thay đổi một chút, làm thử xem sao."
Giản Lộc Hòa hâm mộ: "Thời Ý, không ấy tụi mình đổi người yêu đi."
Thời Ý híp mắt nhìn cô ấy, để cô ấy tự hiểu.
Giản Lộc Hòa than thở: "Mình thật sự rất muốn học nấu ăn, nhưng mà hễ đụng vô là thấy vừa mệt vừa phiền."
Phó Tư Điềm cười nói: "Lúc trước mình cũng từng cảm thấy như vậy. Nhưng sau đó phát hiện, nếu như cậu thay đổi một tâm trạng khác để làm, sẽ thấy nó thực sự rất thú vị, rất thoải mái tinh thần." Đặc biệt là khi nghĩ đến dáng vẻ yêu thích, vui mừng của Thời Ý.
"Vậy à? Vậy có lẽ là vì cậu có hứng thú?" Đầu óc Giản Lộc Hòa xoay chuyển nhanh: 'Vậy sau này cậu có thể mở một quán ăn, tự mình làm chủ, vừa vui vẻ vừa có thể kiếm tiền, mình còn có thể đến ăn thường xuyên!"
Phó Tư Điềm cười: "Nghe hay đó. Có điều cần phải có vốn. Hơn nữa, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì sẽ loạn cào cào lên cho xem."
Thời Ý bỗng nói: "Nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử. Mình bỏ vốn, cậu đầu tư kỹ thuật."
Phó Tư Điềm và Giản Lộc Hòa đều sửng sốt. Sao lại nói như thật vậy.
"Vậy chờ kỹ thuật của mình giỏi hơn chút nữa nha. Bốn mươi tuổi, đợi bao giờ về hưu thì chúng ta mở." Phó Tư Điềm nửa thật nửa giả nói đùa.
Thời Ý cong môi, "Được, vậy tới lúc đó nhớ để dành cho mình một chân chạy bàn."
Giản Lộc Hòa hùa theo: "Mình cũng muốn! Mình dễ lắm, không cần lương, cậu chỉ cần lo cơm nước mỗi ngày cho mình là được."
Thời Ý và Phó Tư Điềm liếc nhìn bát cơm trên bàn của cô ấy, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Giản Lộc Hòa bức xúc: "Mấy cậu cười cái gì! Đừng tưởng mình không hiểu! Ý của mấy cậu là gì!"
Phó Tư Điềm và Thời Ý cười mà không nói.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, lấp đầy phòng ăn.
Ăn cơm xong, Phó Tư Điềm ra ban công tưới nước cho sen đá và bonsai, Thời Ý đi cùng, giới thiệu cho cô tập tính của từng loại cây trong nhà và quy luật tưới nước, Giản Lộc Hòa ngồi một mình trong phòng khách chán chê, cũng đi ra theo.
Đang nói đến sen đá ngọc phiến, Giản Lộc Hòa bỗng chỉ về phía đối diện hỏi: "Kia có phải là chị Lộ với Hi Trúc không?"
Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn theo hướng cô ấy chỉ, trước cửa của dãy khách sạn cách một con đường, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc đang tay nắm tay đi ra ngoài.
??!
Giản Lộc Hòa hỏi một câu chết chóc: "Không phải hai người họ quay về ký túc à? Sao lại đi khách sạn rồi? Là bọn họ mà đúng không."
Phó Tư Điềm và Thời Ý ngơ ngác nhìn nhau.
"Chắc không phải đâu? Xa như vậy, nhìn cũng không rõ." Phó Tư Điềm cố gắng chèo chống.
Giản Lộc Hòa bán tín bán nghi: "Nhưng mà nhìn giống lắm. Thời Ý, cậu cũng thấy không giống hả?"
Thời Ý ra vẻ tự nhiên: "Ờ."
Giản Lộc Hòa "Ò" một tiếng, nhìn chằm chằm hai người kia mấy giây, vẫn cảm thấy chính là bọn họ. Cô ấy chạy ra phòng khách, cầm điện thoại, vừa đi ra ban công vừa nói: "Nhưng mình cảm giác chính là bọn họ. Mình gọi cho bọn họ là biết ngay."
Trong khi nói chuyện, cô ấy gọi điện cho Doãn Phồn Lộ, bật loa ngoài.
Ngoài ban công, trên con đường, dưới ba ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Doãn Phồn Lộ bắt máy.
"Alo, Lộc Hòa?" Giọng nói có chút khàn của Doãn Phồn Lộ truyền đến.
Giản Lộc Hòa ngẩn người, hỏi: "Sao giọng cậu là lạ vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng một cách quỷ dị trong mấy giây.
Phó Tư Điềm cắn môi dưới, vùi đầu lên vai Thời Ý, nhịn cười đến đau bụng.
/163
|