Cục cưng.
Mưa giông mùa hạ hết cơn này đến cơn khác, bài hát chia xa lại ngân vang trong khuôn viên trường, cuộc thi đấu ca khúc lớp của khoa Quản trị kinh doanh kết thúc thành công tốt đẹp, nhóm của Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc cũng xuất sắc giành được giải nhất cuộc thi cấp trường, được cử đi tham gia cuộc thi cấp tỉnh.
Cuộc thi cấp tỉnh được sắp xếp ở học kỳ sau, tuy rằng kỳ thi cuối kỳ sắp đến, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có thể thở phào một hơi. Sau khi cùng cả nhóm lấy tiền thưởng đi ăn mừng một phen, Phó Tư Điềm và Thời Ý quyết định nhân dịp nghỉ Tết Đoan Ngọ, cúp thêm hai ngày 1 tháng 6, 2 tháng 6, đi Giang Nam xem lễ hội, tiện thể ghé tham quan cổ trấn vùng sông nước cho thư thái tinh thần.
Vào buổi tối một ngày trước khi đi, hai người sửa soạn hành lý ở ký túc xá, thảo luận về lộ trình du lịch hai ngày tiếp theo và khách sạn cần đặt trước, điện thoại Thời Ý đặt cạnh máy tính bỗng vang lên.
Hiển thị người gọi đến là "Chú Hướng".
Trong lòng Thời Ý lộp bộp một tiếng, nụ cười bất giác tan biến trên môi.
Cô ấy bắt máy, gọi một tiếng "Chú".
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Phó Tư Điềm thấy cô ấy đứng bật dậy, nhíu mày, sắc mặt nặng nề.
"Mẹ đâu? Hiện tại sao rồi? Có ổn không?" Giọng Thời Ý ép xuống cực kỳ thấp, nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy yếu ớt.
Động tác trong tay Phó Tư Điềm ngừng lại, hô hấp cũng ngừng theo, tim đập thình thịch.
Cô có linh cảm không lành.
Làm ơn đừng là dì xảy ra chuyện gì. Trong lòng cô thấp thỏm cầu nguyện.
Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó đến.
Thời Ý trả lời "Được, con qua ngay", cúp điện thoại, vừa tìm chìa khóa xe trên bàn vừa giải thích với cô: "Tư Điềm, mẹ mình bị trượt ngã khi đang tắm, phải sinh sớm, bây giờ mình phải đến bệnh viện một chuyến."
Giọng điệu cô ấy tuy bình tĩnh, nhưng Phó Tư Điềm lại nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn giấu kín – chìa khóa xe rõ ràng nằm ngay bên cạnh máy tính, vậy mà Thời Ý hết lần này đến lần khác không thấy được sự tồn tại của nó.
Phó Tư Điềm cũng hoảng hốt theo, vội vàng cầm giúp chìa khóa xe đưa đến trước mặt Thời Ý, lo lắng hỏi: "Vậy dì thế nào rồi? Có ổn không?"
Thời Ý nhận lấy chìa khóa, âm thanh rất trầm: "Chú nói mẹ vẫn ổn, nhưng bị vỡ ối rồi, không chờ được đến ngày dự sinh. Đã chuẩn bị đưa đi làm phẫu thuật." Nói rồi cô ấy bước nhanh ra ngoài ký túc xá, Phó Tư Điềm vội đi theo: "Mình đưa cậu đến học viện Giáo dục Quốc tế lấy xe."
Xe đậu ở học viện Giáo dục Quốc tế, đi qua đó phải mất một chặng đường.
Thời Ý sốt ruột, không từ chối.
Phó Tư Điềm liền đi theo bên cạnh cô ấy, chạy phía trước cô ấy, vừa ra khỏi thang máy, cô chạy bước nhỏ ra ngoài, mở khóa xe điện quay đầu chờ đón cô ấy.
Thời Ý lên xe, cô liền vặn tay lái, vừa nhanh vừa vững vàng chạy đi.
Cơn gió oi bức đêm hè thổi qua bên tai, hoa Photinia hai bên đường nhanh chóng lùi lại. Đáng lẽ đã qua mùa hoa, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thối như có như không. Nếu là ngày thường, Thời Ý sẽ than phiền một hai câu với Phó Tư Điềm. Nhưng tối nay, cô ấy không có chút tâm trạng nào.
Phụ nữ có thai vốn dĩ không thể chịu được ngã, mẹ cô ấy còn là sản phụ có tuổi, Hướng Nghiệp nói với cô ấy mẹ không sao, có phải chỉ là để trấn an cô ấy hay không... Cô ấy không mảy may lộ ra cảm xúc gì trên mặt, nhưng hai tay vòng qua eo Phó Tư Điềm lại vô thức siết vào.
Phó Tư Điềm nhận ra, thả một tay đặt lên cánh tay Thời Ý, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thời Ý, nhất định là dì không sao đâu, biết đâu chừng trên đường đi có khi cậu nhận được điện thoại của chú, báo với cậu dì và bạn nhỏ đều đã đi ra rồi, không sao nữa. Cậu đừng tự dọa mình."
Giọng cô cũng không đến mức nghiêm túc, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như trước, nhưng lại có sức thuyết phục không thể giải thích được. Trái tim Thời Ý dường như cũng ổn định lại được đôi chút.
Cô ấy siết chặt eo Phó Tư Điềm, hiếm khi lộ ra vẻ mong manh yếu ớt, vùi mặt lên lưng Phó Tư Điềm, đáp lại bằng một câu rất khẽ: "Ừm."
Phó Tư Điềm vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy, buông ra cầm lại tay lái, chuyển hướng chú ý của cô ấy: "Trước đó mình cũng chưa hỏi cậu, cậu hi vọng là em trai hay em gái?"
Thời Ý nhàn nhạt nói: "Nào cũng được. Chỉ hi vọng nó khỏe mạnh thông minh, để mẹ mình bớt nhọc lòng."
Phó Tư Điềm cố ý chọc cô ấy: "Giống cậu vậy đó hả?"
Tinh thần Thời Ý đã thả lỏng được đôi chút, "Không phải."
"Hử?"
"Mình chưa đủ để mẹ không nhọc lòng." Cô ấy thành thật đánh giá bản thân. Lúc sau này tự xem xét, khi trước vì muốn hàn gắn mối quan hệ của Phương Nhược Hoa và Thời Viễn Miên, cô ấy đã làm không ít chuyện khiến Phương Nhược Hoa khó xử.
Phó Tư Điềm lại không tin: "Vậy à? Mình chẳng hề thấy vậy." Dừng một chút, cô cười nói: "Mình không nên hỏi cậu, mình nên hỏi dì."
"Hả?"
"Mình nghĩ câu trả lời của dì hẳn là sẽ khác với của cậu."
"Cậu chắc chắn đến vậy à?"
"Nuôi dạy một đứa trẻ là chuyện không dễ dàng. Mình cảm thấy nhất định trong quá trình dì nhìn cậu trưởng thành đã nhận được rất nhiều niềm vui và dũng khí, vì vậy mới có lòng tin và dũng khí để nuôi dạy thêm một đứa trẻ nữa."
Thời Ý ngẩn người, chống lên tấm lưng gầy yếu nhưng ấm áp của cô, trái tim bỗng nhiên ấm đến rối tinh rối mù. Giọng cô ấy rốt cuộc cũng có chút ý cười: "Mặc dù cậu nói nghe rất hay, nhưng mà..."
"Sao?"
"Cho cậu cơ hội, cậu dám nói chuyện với mẹ mình à?"
Phó Tư Điềm: "..."
Thời Ý bật ra tiếng cười nhàn nhạt.
Quãng đường không dài, lướt qua rất nhanh trong lúc trò chuyện. Đến bãi đỗ xe học viện Giáo dục Quốc tế, Thời Ý xuống xe, bấm chìa khóa, đèn xe chớp lên. Phó Tư Điềm đứng ven đường, hai chân chống trên mặt đất, nhìn Thời Ý mở cửa sắp ngồi vào trong xe, đột nhiên gọi cô ấy: "Thời Ý."
Thời Ý giữ cửa nhìn cô.
Phó Tư Điềm gạt chống xe, leo xuống nhìn cô ấy nói: "Mình đi qua đó với cậu." Cô không yên tâm để Thời Ý lái xe một mình trong hoàn cảnh này.
"Cho mình cơ hội, mình dám nói chuyện với mẹ cậu."
Thời Ý nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, đường nét trong trẻo lạnh lùng trên gương mặt bị bóng đêm phủ lên trở nên rất nhu hòa.
"Vậy cậu nhanh lên." Cô ấy nở nụ cười rất nhẹ, giả vờ hờ hững đồng ý.
Mặt mày Phó Tư Điềm cong lên, thở phào nhẹ nhõm, đáp lại một câu rồi xoay người khóa xe, nhanh chóng chạy lon ton đến ghế phó lái, mở cửa xe ra.
Nhưng mà nói thì nói vậy, đến khi thật sự tới bệnh viện rồi, Phó Tư Điềm lại không chạm mặt Phương Nhược Hoa được, đừng nói chi tới nói chuyện – lúc bọn họ đến, Phương Nhược Hoa đã vào phòng phẫu thuật.
Một đám người đứng vây quanh ngoài phòng phẫu thuật, ngoại trừ Hướng Nghiệp còn có cha mẹ Hướng Nghiệp, ông ngoại bà ngoại, cậu, mợ của Thời Ý.
Toàn là những người thân thích, Thời Ý đột nhiên dắt theo một cô gái xa lạ đến đây khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc. Thời Ý giới thiệu nói đây là người bạn đưa cô ấy đến, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa.
Vào những lúc thế này, cũng không ai có tâm tư đi trò chuyện hỏi han các thứ.
Thời Ý hỏi Hướng Nghiệp vì sao Phương Nhược Hoa lại bị trượt ngã, Hướng Nghiệp nói là buổi chiều sau khi bà ấy ngủ trưa dậy, muốn đi tắm, lúc đi ra thì trượt chân. Ông ấy nghe thấy tiếng động liền đi vào ngay lập tức, lúc đó đã xuất huyết rồi, ông ấy lật đật đưa bà đến bệnh viện.
Sắc mặt Thời Ý thoắt cái trở nên rất khó xem, cảm xúc lo lắng sợ hãi suốt dọc đường đều hóa thành nổi nóng. Lớn tháng như vậy rồi, ông ấy cũng đâu phải không ở nhà, tại sao lại có thể để mẹ đi tắm một mình như vậy? Chuyện từ chiều, bây giờ vào đến phòng phẫu thuật luôn rồi mới báo cho cô ấy biết?
Nhưng ở đây nhiều người, cha mẹ Hướng Nghiệp cũng có mặt, Thời Ý cắn răng nhịn xuống.
Cô ấy không muốn Phương Nhược Hoa sau này sẽ khó xử. Huống hồ, trong lòng cô ấy biết, đến tận bây giờ mới báo cho cô ấy phần nhiều là do Phương Nhược Hoa yêu cầu. Chưa đến mức bất đắc dĩ, Phương Nhược Hoa có lẽ sẽ không muốn để cô ấy biết chuyện này. Phương Nhược Hoa sợ nhất là cô ấy và Hướng Nghiệp xảy ra lục đục.
Phó Tư Điềm cảm nhận được tâm trạng cô ấy, lén lút cầm tay cô ấy, mang theo tràn đầy ý tứ muốn vỗ về.
Thời Ý nắm chặt tay cô, không nói chuyện, mím môi nhìn chằm chằm vào bóng đèn đỏ của phòng phẫu thuật, chịu đựng từng giây từng giây trôi qua.
Thật không dễ dàng gì, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá bế một đứa trẻ sơ sinh đi ra báo tin mừng, "Mẹ tròn con vuông, con gái. Mẹ đang khâu, rất tỉnh táo, còn phải chờ thêm chốc lát."
Ngoài cửa ngay tức thì vui sướng hân hoan, mấy người lớn tuổi chắp hai tay trước ngực, liên tục cảm tạ trời đất.
Y tá yêu cầu một người nhà đi cùng tắm rửa cho em bé mới sinh, Thời Ý và Hướng Nghiệp đều đứng trước cửa ngóng vào trong phòng phẫu thuật, không ai nhúc nhích. Bà cụ Hướng rất yêu thích đứa cháu gái già đến chừng này rồi mới có được, cũng muốn đi xuống cùng, nhưng ông bà sui gia đang ở đây, con dâu còn chưa ra, sợ bị nói ra nói vào nên cũng không dám nhúc nhích. Mợ của Thời Ý thấy thế bèn xung phong đi cùng.
Hai mươi phút nữa trôi qua, cửa phòng phẫu thuật lại bật mở. Lần này, Phương Nhược Hoa được đẩy ra.
Thời Ý vọt đến ngay tức thì, mấy người thân cũng lũ lượt chạy sang.
Phó Tư Điềm cũng đứng lên chạy được hai bước theo bản năng, thấy mọi người lần lượt đứng đầy bốn phía giường bệnh, bước chân bỗng ngừng lại.
Thang máy không vào được nhiều người như vậy, bây giờ cô chen chúc theo vào cũng quá kì cục.
Cô thức thời đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
Thời Ý đi theo xe đẩy được nửa đường, dường như sực nhớ ra gì đó, vừa đi vừa quay đầu, liếc mắt một cái đã tìm được ánh mắt chưa từng dời đi của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đứng trên hành lang cách đó mấy mét, cho cô ấy một nụ cười dịu dàng ấm áp, dùng tay ra dấu với cô ấy, ý bảo cô sẽ tự mình đi thang bộ xuống.
Sắc mặt Thời Ý dịu đi, cũng nở nụ cười, gật gật đầu với cô, yên tâm theo sát giường đẩy của Phương Nhược Hoa đi vào thang máy.
Phó Tư Điềm nhìn cửa thang máy khép lại, thở phào nhẹ nhõm, vui thay Thời Ý. Cô thấy thang máy ngừng ở tầng ba, xoay người xuống lầu, đi vào khu nội trú lầu ba, ngồi trên ghế trước bàn hướng dẫn chờ Thời Ý.
Không lâu sau Thời Ý đi ra cùng y tá, có vẻ là phải đi hỗ trợ làm thủ tục. Ngang qua khu hướng dẫn nhìn thấy Phó Tư Điềm, cô ấy cố ý dừng chân: "Vào xem em bé, chào mẹ mình cái?"
Phó Tư Điềm nghĩ đến bầu không khí trong phòng bệnh, lắc đầu: "Lần sau đi. Bây giờ có phải dì đang rất mệt hay không? Trước mắt mình không quấy rầy dì."
Thời Ý sợ cô ngại cũng không ép cô, xoa nhẹ đầu cô nói: "Vậy cậu ở đây chờ mình một lát, chút nữa mình đưa cậu về. Ngày mai không đi được rồi, hai ngày này mình muốn sang đây ngủ qua đêm với mẹ."
Phó Tư Điềm quan tâm: "Không cần đâu, mình tự về được rồi. Đi chơi thì lúc nào đi cũng được, dì với em gái quan trọng hơn."
Thang máy đến, y tá thúc giục: "Người nhà bà Phương Nhược Hoa?"
Thời Ý đành phải dặn dò ngắn gọn thêm một câu: "Ở đây chờ mình." Sau đó bước nhanh đuổi theo y tá.
Phó Tư Điềm làm sao nỡ để Thời Ý chạy ngược chạy xuôi, rước thêm phiền toái. Nếu bên này Thời Ý không có việc gì nữa, cô định sẽ xuống lầu, tự ra cổng bệnh viện bắt xe về.
Thời Ý làm xong thủ tục, quay trở lại cửa phòng bệnh bằng lối đi thông bởi một tòa nhà khác, vừa định đẩy cửa vào thì nhìn thấy qua lớp kính nhỏ trên cửa phòng, trong phòng bệnh, cha mẹ Hướng Nghiệp và ông bà ngoại chia ra đứng hai bên đầu giường Phương Nhược Hoa, Hướng Nghiệp nửa ngồi bên mép giường, khoát tay lên người đứa trẻ đang nằm cạnh Phương Nhược Hoa, cúi đầu hôn Phương Nhược Hoa, y tá cầm máy ảnh đứng cuối giường đối diện bọn họ, trông dáng vẻ hẳn là đang chụp ảnh gia đình.
Bàn tay định đẩy cửa của Thời Ý nhất thời dừng trên không trung. Tiếng cười nói trong phòng không ngớt, vui vẻ thuận hòa, Phương Nhược Hoa nhìn đứa trẻ chăm chú cùng với ánh mắt của Hướng Nghiệp, là sự dịu dàng vừa quen thuộc vừa xa lạ với Thời Ý.
Thời Ý bỗng mất đi can đảm bước vào cửa.
Cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng.
Không phải là không vui, mà cũng không hẳn là vui. Cô ấy thu tay về, rũ mắt đứng đó vài giây, vẫn không thể hoàn toàn điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình được. Không muốn làm mất hứng, lại càng không muốn làm vật cản trên con đường hạnh phúc của mẹ, cô ấy xoay người rời khỏi, đi về phía quầy hướng dẫn, định tranh thủ thời gian đưa Phó Tư Điềm về ký túc xá để tĩnh tâm lại một chút.
Trên ghế ngồi chỗ quầy hướng dẫn nào còn bóng dáng Phó Tư Điềm nữa.
Thời Ý khẽ cau mày, lấy điện thoại ra kiểm tra, Phó Tư Điềm cũng không nhắn gì cho cô ấy. Cô ấy gọi thẳng qua cho Phó Tư Điềm.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Phó Tư Điềm còn chưa kịp nói chuyện, giọng Thời Ý đã không được tốt hỏi: "Cậu về rồi?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra một giây, ngay sau đó giống như chưa phát giác điều gì, dịu giọng trả lời: "Mình chưa. Vốn dĩ mình định về nhưng nhớ ra phải mua vài món đồ cho cậu, nên quay lại rồi."
Cô vẫn dịu dàng như trước bỗng khiến Thời Ý cảm thấy hổ thẹn. Cô ấy kìm nén cảm xúc không tốt của mình lại, giọng điệu bình thản hỏi: "Đồ gì vậy?"
Có vẻ như không tiện giải thích cho lắm, Phó Tư Điềm do dự vài giây, trả lời: "Mình sắp đến khu nội trú rồi, lát nữa đưa cậu là cậu biết ngay thôi."
Thời Ý vừa đi vào thang máy vừa nói: "Mình đi xuống tìm cậu, tiện thể đưa cậu về trường luôn."
"Không cần đâu, cậu ở với dì đi, mình tự bắt xe về được rồi. Sau khi lên xe mình sẽ gửi biển số xe cho cậu được không? Cậu..."
Còn chưa nghe xong được một câu hoàn chỉnh, thang máy đi xuống, tín hiệu bị cắt đứt.
Thời Ý không còn cách nào, cất điện thoại vào.
Chưa đến vài giây, thang máy đã đến sảnh tầng một, từ xa xa trong bóng đêm, cô ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm cầm một cái bọc nhỏ chạy chầm chậm về phía tòa nhà.
Bước chân không tiếng động, uyển chuyển linh hoạt, Thời Ý trông theo bóng dáng cô, cảm thấy dường như có thứ gì đó từng chút từng chút trùng trùng điệp điệp gõ lên trái tim mình.
"Thời Ý." Cô nở nụ cười khi trông thấy cô ấy.
Thời Ý bước xuống bậc thang tòa nhà nội trú, đứng trước mặt cô, dưới ngọn đèn vàng, trán Phó Tư Điềm lấm tấm mồ hôi, lánh lấp tia sáng chói lọi, giống hệt như đôi mắt đang nhìn cô ấy chăm chú kia vậy.
"Cậu chạy làm gì?" Trái tim Thời Ý mềm nhũn.
Phó Tư Điềm cong cong mặt mày nói: "Sợ cậu xuống rồi đi đường khác, không gặp được mình." Nói rồi, cô đưa chiếc bọc trong tay cho Thời Ý.
Thời Ý nhận lấy, mở miệng bọc ra nhìn thoáng qua – bên trong là ba gói băng vệ sinh nhãn hiệu cô ấy thường sử dụng, dùng ban ngày, dùng ban đêm cái nào cũng có. Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Tư Điềm, trái tim như bị thứ gì đó mạnh mẽ đánh trúng.
Phó Tư Điềm thật tự nhiên mà nói: "Lúc nãy đi gấp quá cậu cũng không có mang túi xách theo. Mình sợ cậu bận rộn rồi quên béng, đến khi muốn thay mới nhớ ra, đến lúc đó cửa hàng bên ngoài đã đóng cửa hết thì phiền phức lắm. Không biết sao trong cửa hàng không có bán loại mặt lưới, mình đành phải..."
Lời còn chưa nói dứt, Thời Ý bỗng nhiên vươn tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt.
Phó Tư Điềm kinh ngạc, lời nói còn lại biến mất trong cổ họng. "Thời Ý?" Cô lo lắng gọi.
Chóp mũi Thời Ý dán lên lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên rất muốn ôm cậu."
Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên cảm tính như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy Phó Tư Điềm lại hiểu ra được điều gì đó.
Cô ôm lại cô ấy, im lặng để Thời Ý ôm mấy giây, bỗng nhẹ nhàng khẽ gọi bên tai cô ấy: "Cục cưng."
Bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, lỗ tai Thời Ý nóng bừng, cả người như bị điện giật vừa mềm mại vừa tê dại, lại nghe thấy Phó Tư Điềm tiếp tục nói: "Mình thuộc về cậu."
"Mãi mãi chỉ thuộc về một mình cậu."
Hơi thở của Thời Ý càng lúc càng trầm. Tất cả những mất mát khôn xiết không thể giãi bày ở quá khứ, ở hiện tại, dường như trong phút chốc đều đã bị sự dịu dàng ấm áp của cô, bị cái ôm của cô hóa giải hết thảy.
May mắn làm sao, may mắn biết bao khi có được Phó Tư Điềm trong đời này. Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, mẹ tìm được rồi, cô ấy cũng tìm được rồi.
Cô ấy lưu luyến buông Phó Tư Điềm ra, gác lên tóc mai cô, hỏi cô: "Mình hối hận rồi, không đợi đến học kỳ sau nữa. Cuối tuần này chúng ta chuyển về nhà ở luôn được không?"
Phó Tư Điềm nói: "Được."
"Cậu muốn mình ở đâu, mình sẽ ở đó."
Trong phòng bệnh của Phương Nhược Hoa nằm trên lầu ba khu nội trú, Hướng Nghiệp đứng bên cửa sổ rót nước từ máy lọc, tầm mắt lơ đãng quét xuống hai cô gái đang ôm nhau dưới lầu, ngẩn người, tim đánh thịch một cái không lí do.
Mưa giông mùa hạ hết cơn này đến cơn khác, bài hát chia xa lại ngân vang trong khuôn viên trường, cuộc thi đấu ca khúc lớp của khoa Quản trị kinh doanh kết thúc thành công tốt đẹp, nhóm của Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc cũng xuất sắc giành được giải nhất cuộc thi cấp trường, được cử đi tham gia cuộc thi cấp tỉnh.
Cuộc thi cấp tỉnh được sắp xếp ở học kỳ sau, tuy rằng kỳ thi cuối kỳ sắp đến, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có thể thở phào một hơi. Sau khi cùng cả nhóm lấy tiền thưởng đi ăn mừng một phen, Phó Tư Điềm và Thời Ý quyết định nhân dịp nghỉ Tết Đoan Ngọ, cúp thêm hai ngày 1 tháng 6, 2 tháng 6, đi Giang Nam xem lễ hội, tiện thể ghé tham quan cổ trấn vùng sông nước cho thư thái tinh thần.
Vào buổi tối một ngày trước khi đi, hai người sửa soạn hành lý ở ký túc xá, thảo luận về lộ trình du lịch hai ngày tiếp theo và khách sạn cần đặt trước, điện thoại Thời Ý đặt cạnh máy tính bỗng vang lên.
Hiển thị người gọi đến là "Chú Hướng".
Trong lòng Thời Ý lộp bộp một tiếng, nụ cười bất giác tan biến trên môi.
Cô ấy bắt máy, gọi một tiếng "Chú".
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Phó Tư Điềm thấy cô ấy đứng bật dậy, nhíu mày, sắc mặt nặng nề.
"Mẹ đâu? Hiện tại sao rồi? Có ổn không?" Giọng Thời Ý ép xuống cực kỳ thấp, nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy yếu ớt.
Động tác trong tay Phó Tư Điềm ngừng lại, hô hấp cũng ngừng theo, tim đập thình thịch.
Cô có linh cảm không lành.
Làm ơn đừng là dì xảy ra chuyện gì. Trong lòng cô thấp thỏm cầu nguyện.
Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó đến.
Thời Ý trả lời "Được, con qua ngay", cúp điện thoại, vừa tìm chìa khóa xe trên bàn vừa giải thích với cô: "Tư Điềm, mẹ mình bị trượt ngã khi đang tắm, phải sinh sớm, bây giờ mình phải đến bệnh viện một chuyến."
Giọng điệu cô ấy tuy bình tĩnh, nhưng Phó Tư Điềm lại nhìn thấy rõ ràng sự hoảng loạn giấu kín – chìa khóa xe rõ ràng nằm ngay bên cạnh máy tính, vậy mà Thời Ý hết lần này đến lần khác không thấy được sự tồn tại của nó.
Phó Tư Điềm cũng hoảng hốt theo, vội vàng cầm giúp chìa khóa xe đưa đến trước mặt Thời Ý, lo lắng hỏi: "Vậy dì thế nào rồi? Có ổn không?"
Thời Ý nhận lấy chìa khóa, âm thanh rất trầm: "Chú nói mẹ vẫn ổn, nhưng bị vỡ ối rồi, không chờ được đến ngày dự sinh. Đã chuẩn bị đưa đi làm phẫu thuật." Nói rồi cô ấy bước nhanh ra ngoài ký túc xá, Phó Tư Điềm vội đi theo: "Mình đưa cậu đến học viện Giáo dục Quốc tế lấy xe."
Xe đậu ở học viện Giáo dục Quốc tế, đi qua đó phải mất một chặng đường.
Thời Ý sốt ruột, không từ chối.
Phó Tư Điềm liền đi theo bên cạnh cô ấy, chạy phía trước cô ấy, vừa ra khỏi thang máy, cô chạy bước nhỏ ra ngoài, mở khóa xe điện quay đầu chờ đón cô ấy.
Thời Ý lên xe, cô liền vặn tay lái, vừa nhanh vừa vững vàng chạy đi.
Cơn gió oi bức đêm hè thổi qua bên tai, hoa Photinia hai bên đường nhanh chóng lùi lại. Đáng lẽ đã qua mùa hoa, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thối như có như không. Nếu là ngày thường, Thời Ý sẽ than phiền một hai câu với Phó Tư Điềm. Nhưng tối nay, cô ấy không có chút tâm trạng nào.
Phụ nữ có thai vốn dĩ không thể chịu được ngã, mẹ cô ấy còn là sản phụ có tuổi, Hướng Nghiệp nói với cô ấy mẹ không sao, có phải chỉ là để trấn an cô ấy hay không... Cô ấy không mảy may lộ ra cảm xúc gì trên mặt, nhưng hai tay vòng qua eo Phó Tư Điềm lại vô thức siết vào.
Phó Tư Điềm nhận ra, thả một tay đặt lên cánh tay Thời Ý, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thời Ý, nhất định là dì không sao đâu, biết đâu chừng trên đường đi có khi cậu nhận được điện thoại của chú, báo với cậu dì và bạn nhỏ đều đã đi ra rồi, không sao nữa. Cậu đừng tự dọa mình."
Giọng cô cũng không đến mức nghiêm túc, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như trước, nhưng lại có sức thuyết phục không thể giải thích được. Trái tim Thời Ý dường như cũng ổn định lại được đôi chút.
Cô ấy siết chặt eo Phó Tư Điềm, hiếm khi lộ ra vẻ mong manh yếu ớt, vùi mặt lên lưng Phó Tư Điềm, đáp lại bằng một câu rất khẽ: "Ừm."
Phó Tư Điềm vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy, buông ra cầm lại tay lái, chuyển hướng chú ý của cô ấy: "Trước đó mình cũng chưa hỏi cậu, cậu hi vọng là em trai hay em gái?"
Thời Ý nhàn nhạt nói: "Nào cũng được. Chỉ hi vọng nó khỏe mạnh thông minh, để mẹ mình bớt nhọc lòng."
Phó Tư Điềm cố ý chọc cô ấy: "Giống cậu vậy đó hả?"
Tinh thần Thời Ý đã thả lỏng được đôi chút, "Không phải."
"Hử?"
"Mình chưa đủ để mẹ không nhọc lòng." Cô ấy thành thật đánh giá bản thân. Lúc sau này tự xem xét, khi trước vì muốn hàn gắn mối quan hệ của Phương Nhược Hoa và Thời Viễn Miên, cô ấy đã làm không ít chuyện khiến Phương Nhược Hoa khó xử.
Phó Tư Điềm lại không tin: "Vậy à? Mình chẳng hề thấy vậy." Dừng một chút, cô cười nói: "Mình không nên hỏi cậu, mình nên hỏi dì."
"Hả?"
"Mình nghĩ câu trả lời của dì hẳn là sẽ khác với của cậu."
"Cậu chắc chắn đến vậy à?"
"Nuôi dạy một đứa trẻ là chuyện không dễ dàng. Mình cảm thấy nhất định trong quá trình dì nhìn cậu trưởng thành đã nhận được rất nhiều niềm vui và dũng khí, vì vậy mới có lòng tin và dũng khí để nuôi dạy thêm một đứa trẻ nữa."
Thời Ý ngẩn người, chống lên tấm lưng gầy yếu nhưng ấm áp của cô, trái tim bỗng nhiên ấm đến rối tinh rối mù. Giọng cô ấy rốt cuộc cũng có chút ý cười: "Mặc dù cậu nói nghe rất hay, nhưng mà..."
"Sao?"
"Cho cậu cơ hội, cậu dám nói chuyện với mẹ mình à?"
Phó Tư Điềm: "..."
Thời Ý bật ra tiếng cười nhàn nhạt.
Quãng đường không dài, lướt qua rất nhanh trong lúc trò chuyện. Đến bãi đỗ xe học viện Giáo dục Quốc tế, Thời Ý xuống xe, bấm chìa khóa, đèn xe chớp lên. Phó Tư Điềm đứng ven đường, hai chân chống trên mặt đất, nhìn Thời Ý mở cửa sắp ngồi vào trong xe, đột nhiên gọi cô ấy: "Thời Ý."
Thời Ý giữ cửa nhìn cô.
Phó Tư Điềm gạt chống xe, leo xuống nhìn cô ấy nói: "Mình đi qua đó với cậu." Cô không yên tâm để Thời Ý lái xe một mình trong hoàn cảnh này.
"Cho mình cơ hội, mình dám nói chuyện với mẹ cậu."
Thời Ý nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, đường nét trong trẻo lạnh lùng trên gương mặt bị bóng đêm phủ lên trở nên rất nhu hòa.
"Vậy cậu nhanh lên." Cô ấy nở nụ cười rất nhẹ, giả vờ hờ hững đồng ý.
Mặt mày Phó Tư Điềm cong lên, thở phào nhẹ nhõm, đáp lại một câu rồi xoay người khóa xe, nhanh chóng chạy lon ton đến ghế phó lái, mở cửa xe ra.
Nhưng mà nói thì nói vậy, đến khi thật sự tới bệnh viện rồi, Phó Tư Điềm lại không chạm mặt Phương Nhược Hoa được, đừng nói chi tới nói chuyện – lúc bọn họ đến, Phương Nhược Hoa đã vào phòng phẫu thuật.
Một đám người đứng vây quanh ngoài phòng phẫu thuật, ngoại trừ Hướng Nghiệp còn có cha mẹ Hướng Nghiệp, ông ngoại bà ngoại, cậu, mợ của Thời Ý.
Toàn là những người thân thích, Thời Ý đột nhiên dắt theo một cô gái xa lạ đến đây khiến tất cả mọi người có chút kinh ngạc. Thời Ý giới thiệu nói đây là người bạn đưa cô ấy đến, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa.
Vào những lúc thế này, cũng không ai có tâm tư đi trò chuyện hỏi han các thứ.
Thời Ý hỏi Hướng Nghiệp vì sao Phương Nhược Hoa lại bị trượt ngã, Hướng Nghiệp nói là buổi chiều sau khi bà ấy ngủ trưa dậy, muốn đi tắm, lúc đi ra thì trượt chân. Ông ấy nghe thấy tiếng động liền đi vào ngay lập tức, lúc đó đã xuất huyết rồi, ông ấy lật đật đưa bà đến bệnh viện.
Sắc mặt Thời Ý thoắt cái trở nên rất khó xem, cảm xúc lo lắng sợ hãi suốt dọc đường đều hóa thành nổi nóng. Lớn tháng như vậy rồi, ông ấy cũng đâu phải không ở nhà, tại sao lại có thể để mẹ đi tắm một mình như vậy? Chuyện từ chiều, bây giờ vào đến phòng phẫu thuật luôn rồi mới báo cho cô ấy biết?
Nhưng ở đây nhiều người, cha mẹ Hướng Nghiệp cũng có mặt, Thời Ý cắn răng nhịn xuống.
Cô ấy không muốn Phương Nhược Hoa sau này sẽ khó xử. Huống hồ, trong lòng cô ấy biết, đến tận bây giờ mới báo cho cô ấy phần nhiều là do Phương Nhược Hoa yêu cầu. Chưa đến mức bất đắc dĩ, Phương Nhược Hoa có lẽ sẽ không muốn để cô ấy biết chuyện này. Phương Nhược Hoa sợ nhất là cô ấy và Hướng Nghiệp xảy ra lục đục.
Phó Tư Điềm cảm nhận được tâm trạng cô ấy, lén lút cầm tay cô ấy, mang theo tràn đầy ý tứ muốn vỗ về.
Thời Ý nắm chặt tay cô, không nói chuyện, mím môi nhìn chằm chằm vào bóng đèn đỏ của phòng phẫu thuật, chịu đựng từng giây từng giây trôi qua.
Thật không dễ dàng gì, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá bế một đứa trẻ sơ sinh đi ra báo tin mừng, "Mẹ tròn con vuông, con gái. Mẹ đang khâu, rất tỉnh táo, còn phải chờ thêm chốc lát."
Ngoài cửa ngay tức thì vui sướng hân hoan, mấy người lớn tuổi chắp hai tay trước ngực, liên tục cảm tạ trời đất.
Y tá yêu cầu một người nhà đi cùng tắm rửa cho em bé mới sinh, Thời Ý và Hướng Nghiệp đều đứng trước cửa ngóng vào trong phòng phẫu thuật, không ai nhúc nhích. Bà cụ Hướng rất yêu thích đứa cháu gái già đến chừng này rồi mới có được, cũng muốn đi xuống cùng, nhưng ông bà sui gia đang ở đây, con dâu còn chưa ra, sợ bị nói ra nói vào nên cũng không dám nhúc nhích. Mợ của Thời Ý thấy thế bèn xung phong đi cùng.
Hai mươi phút nữa trôi qua, cửa phòng phẫu thuật lại bật mở. Lần này, Phương Nhược Hoa được đẩy ra.
Thời Ý vọt đến ngay tức thì, mấy người thân cũng lũ lượt chạy sang.
Phó Tư Điềm cũng đứng lên chạy được hai bước theo bản năng, thấy mọi người lần lượt đứng đầy bốn phía giường bệnh, bước chân bỗng ngừng lại.
Thang máy không vào được nhiều người như vậy, bây giờ cô chen chúc theo vào cũng quá kì cục.
Cô thức thời đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
Thời Ý đi theo xe đẩy được nửa đường, dường như sực nhớ ra gì đó, vừa đi vừa quay đầu, liếc mắt một cái đã tìm được ánh mắt chưa từng dời đi của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đứng trên hành lang cách đó mấy mét, cho cô ấy một nụ cười dịu dàng ấm áp, dùng tay ra dấu với cô ấy, ý bảo cô sẽ tự mình đi thang bộ xuống.
Sắc mặt Thời Ý dịu đi, cũng nở nụ cười, gật gật đầu với cô, yên tâm theo sát giường đẩy của Phương Nhược Hoa đi vào thang máy.
Phó Tư Điềm nhìn cửa thang máy khép lại, thở phào nhẹ nhõm, vui thay Thời Ý. Cô thấy thang máy ngừng ở tầng ba, xoay người xuống lầu, đi vào khu nội trú lầu ba, ngồi trên ghế trước bàn hướng dẫn chờ Thời Ý.
Không lâu sau Thời Ý đi ra cùng y tá, có vẻ là phải đi hỗ trợ làm thủ tục. Ngang qua khu hướng dẫn nhìn thấy Phó Tư Điềm, cô ấy cố ý dừng chân: "Vào xem em bé, chào mẹ mình cái?"
Phó Tư Điềm nghĩ đến bầu không khí trong phòng bệnh, lắc đầu: "Lần sau đi. Bây giờ có phải dì đang rất mệt hay không? Trước mắt mình không quấy rầy dì."
Thời Ý sợ cô ngại cũng không ép cô, xoa nhẹ đầu cô nói: "Vậy cậu ở đây chờ mình một lát, chút nữa mình đưa cậu về. Ngày mai không đi được rồi, hai ngày này mình muốn sang đây ngủ qua đêm với mẹ."
Phó Tư Điềm quan tâm: "Không cần đâu, mình tự về được rồi. Đi chơi thì lúc nào đi cũng được, dì với em gái quan trọng hơn."
Thang máy đến, y tá thúc giục: "Người nhà bà Phương Nhược Hoa?"
Thời Ý đành phải dặn dò ngắn gọn thêm một câu: "Ở đây chờ mình." Sau đó bước nhanh đuổi theo y tá.
Phó Tư Điềm làm sao nỡ để Thời Ý chạy ngược chạy xuôi, rước thêm phiền toái. Nếu bên này Thời Ý không có việc gì nữa, cô định sẽ xuống lầu, tự ra cổng bệnh viện bắt xe về.
Thời Ý làm xong thủ tục, quay trở lại cửa phòng bệnh bằng lối đi thông bởi một tòa nhà khác, vừa định đẩy cửa vào thì nhìn thấy qua lớp kính nhỏ trên cửa phòng, trong phòng bệnh, cha mẹ Hướng Nghiệp và ông bà ngoại chia ra đứng hai bên đầu giường Phương Nhược Hoa, Hướng Nghiệp nửa ngồi bên mép giường, khoát tay lên người đứa trẻ đang nằm cạnh Phương Nhược Hoa, cúi đầu hôn Phương Nhược Hoa, y tá cầm máy ảnh đứng cuối giường đối diện bọn họ, trông dáng vẻ hẳn là đang chụp ảnh gia đình.
Bàn tay định đẩy cửa của Thời Ý nhất thời dừng trên không trung. Tiếng cười nói trong phòng không ngớt, vui vẻ thuận hòa, Phương Nhược Hoa nhìn đứa trẻ chăm chú cùng với ánh mắt của Hướng Nghiệp, là sự dịu dàng vừa quen thuộc vừa xa lạ với Thời Ý.
Thời Ý bỗng mất đi can đảm bước vào cửa.
Cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng.
Không phải là không vui, mà cũng không hẳn là vui. Cô ấy thu tay về, rũ mắt đứng đó vài giây, vẫn không thể hoàn toàn điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình được. Không muốn làm mất hứng, lại càng không muốn làm vật cản trên con đường hạnh phúc của mẹ, cô ấy xoay người rời khỏi, đi về phía quầy hướng dẫn, định tranh thủ thời gian đưa Phó Tư Điềm về ký túc xá để tĩnh tâm lại một chút.
Trên ghế ngồi chỗ quầy hướng dẫn nào còn bóng dáng Phó Tư Điềm nữa.
Thời Ý khẽ cau mày, lấy điện thoại ra kiểm tra, Phó Tư Điềm cũng không nhắn gì cho cô ấy. Cô ấy gọi thẳng qua cho Phó Tư Điềm.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Phó Tư Điềm còn chưa kịp nói chuyện, giọng Thời Ý đã không được tốt hỏi: "Cậu về rồi?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra một giây, ngay sau đó giống như chưa phát giác điều gì, dịu giọng trả lời: "Mình chưa. Vốn dĩ mình định về nhưng nhớ ra phải mua vài món đồ cho cậu, nên quay lại rồi."
Cô vẫn dịu dàng như trước bỗng khiến Thời Ý cảm thấy hổ thẹn. Cô ấy kìm nén cảm xúc không tốt của mình lại, giọng điệu bình thản hỏi: "Đồ gì vậy?"
Có vẻ như không tiện giải thích cho lắm, Phó Tư Điềm do dự vài giây, trả lời: "Mình sắp đến khu nội trú rồi, lát nữa đưa cậu là cậu biết ngay thôi."
Thời Ý vừa đi vào thang máy vừa nói: "Mình đi xuống tìm cậu, tiện thể đưa cậu về trường luôn."
"Không cần đâu, cậu ở với dì đi, mình tự bắt xe về được rồi. Sau khi lên xe mình sẽ gửi biển số xe cho cậu được không? Cậu..."
Còn chưa nghe xong được một câu hoàn chỉnh, thang máy đi xuống, tín hiệu bị cắt đứt.
Thời Ý không còn cách nào, cất điện thoại vào.
Chưa đến vài giây, thang máy đã đến sảnh tầng một, từ xa xa trong bóng đêm, cô ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm cầm một cái bọc nhỏ chạy chầm chậm về phía tòa nhà.
Bước chân không tiếng động, uyển chuyển linh hoạt, Thời Ý trông theo bóng dáng cô, cảm thấy dường như có thứ gì đó từng chút từng chút trùng trùng điệp điệp gõ lên trái tim mình.
"Thời Ý." Cô nở nụ cười khi trông thấy cô ấy.
Thời Ý bước xuống bậc thang tòa nhà nội trú, đứng trước mặt cô, dưới ngọn đèn vàng, trán Phó Tư Điềm lấm tấm mồ hôi, lánh lấp tia sáng chói lọi, giống hệt như đôi mắt đang nhìn cô ấy chăm chú kia vậy.
"Cậu chạy làm gì?" Trái tim Thời Ý mềm nhũn.
Phó Tư Điềm cong cong mặt mày nói: "Sợ cậu xuống rồi đi đường khác, không gặp được mình." Nói rồi, cô đưa chiếc bọc trong tay cho Thời Ý.
Thời Ý nhận lấy, mở miệng bọc ra nhìn thoáng qua – bên trong là ba gói băng vệ sinh nhãn hiệu cô ấy thường sử dụng, dùng ban ngày, dùng ban đêm cái nào cũng có. Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Tư Điềm, trái tim như bị thứ gì đó mạnh mẽ đánh trúng.
Phó Tư Điềm thật tự nhiên mà nói: "Lúc nãy đi gấp quá cậu cũng không có mang túi xách theo. Mình sợ cậu bận rộn rồi quên béng, đến khi muốn thay mới nhớ ra, đến lúc đó cửa hàng bên ngoài đã đóng cửa hết thì phiền phức lắm. Không biết sao trong cửa hàng không có bán loại mặt lưới, mình đành phải..."
Lời còn chưa nói dứt, Thời Ý bỗng nhiên vươn tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt.
Phó Tư Điềm kinh ngạc, lời nói còn lại biến mất trong cổ họng. "Thời Ý?" Cô lo lắng gọi.
Chóp mũi Thời Ý dán lên lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên rất muốn ôm cậu."
Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên cảm tính như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy Phó Tư Điềm lại hiểu ra được điều gì đó.
Cô ôm lại cô ấy, im lặng để Thời Ý ôm mấy giây, bỗng nhẹ nhàng khẽ gọi bên tai cô ấy: "Cục cưng."
Bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, lỗ tai Thời Ý nóng bừng, cả người như bị điện giật vừa mềm mại vừa tê dại, lại nghe thấy Phó Tư Điềm tiếp tục nói: "Mình thuộc về cậu."
"Mãi mãi chỉ thuộc về một mình cậu."
Hơi thở của Thời Ý càng lúc càng trầm. Tất cả những mất mát khôn xiết không thể giãi bày ở quá khứ, ở hiện tại, dường như trong phút chốc đều đã bị sự dịu dàng ấm áp của cô, bị cái ôm của cô hóa giải hết thảy.
May mắn làm sao, may mắn biết bao khi có được Phó Tư Điềm trong đời này. Mỗi người đều có con đường riêng phải đi, mẹ tìm được rồi, cô ấy cũng tìm được rồi.
Cô ấy lưu luyến buông Phó Tư Điềm ra, gác lên tóc mai cô, hỏi cô: "Mình hối hận rồi, không đợi đến học kỳ sau nữa. Cuối tuần này chúng ta chuyển về nhà ở luôn được không?"
Phó Tư Điềm nói: "Được."
"Cậu muốn mình ở đâu, mình sẽ ở đó."
Trong phòng bệnh của Phương Nhược Hoa nằm trên lầu ba khu nội trú, Hướng Nghiệp đứng bên cửa sổ rót nước từ máy lọc, tầm mắt lơ đãng quét xuống hai cô gái đang ôm nhau dưới lầu, ngẩn người, tim đánh thịch một cái không lí do.
/163
|