Thời Ý, mình muốn đau vì cậu.
Phó Tư Điềm cảm thấy như mình sắp bị hòa tan trong sự dịu dàng của Thời Ý.
Bà nội thích một Phó Tư Điềm nhẫn nhục chịu đựng, chú thích một Phó Tư Điềm hiểu chuyện, thím thích một Phó Tư Điềm biết nhìn sắc mặt người khác, giáo viên thích một Phó Tư Điềm có thành tích tốt, bạn học thích một Phó Tư Điềm tốt tính... Niềm yêu thích của mọi người dành cho cô, thật ra đều có điều kiện tiên quyết cả.
Lần đầu tiên có người nói với cô rằng, cô không cần ngụy trang, không cần kiềm nén, sống thật với chính mình vẫn có thể được yêu thương.
Cô biết những lời thề non hẹn biển khi tình cảm đang sâu sắc chưa chắc có thể tin được, nhưng ít nhất giờ khắc này, giờ khắc mà Thời Ý nói ra khỏi miệng, trái tim cô ấy rất thật lòng –
Cô ấy thật sự đang nhiệt thành không chút dè dặt nào mà yêu cô.
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy thật kỹ, đáy mắt dần nổi lên sương mù, "Thời Ý..." Cô lẩm bẩm nỉ non. Tình ý dịu nhẹ như nước, lại mãnh liệt như sóng đang nhấp nhô trong lồng ngực cô, ngôn ngữ căn bản không có cách nào biểu đạt ra được.
Cổ họng giần giật, dựa sát lại gần Thời Ý, nhắm mắt lại, hàng mi dài rung động, dùng nụ hôn đưa tình.
Thời Ý hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cong khóe môi, ôm Phó Tư Điềm, phối hợp hòa nhập cùng cô.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên. Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên...
Tiếng mưa xuân tí tách bên ngoài cửa sổ đập vào hai tấm kính thủy tinh, từ mưa nhỏ đến mưa rào gió lớn, rồi đến khi mưa chợt tạnh, từng đợt lại từng đợt...
Tạnh cơn mưa lớn, Thời Ý ôm Phó Tư Điềm, vuốt những sợi tóc hơi thấm ướt trên trán cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Phó Tư Điềm an tâm nép vào lòng cô ấy, hơi thở vừa gấp gáp vừa nặng nề, nhưng trái tim lại rất êm ả.
Cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó đã hòa tan. Hoặc là, Thời Ý đã giúp cô hoà tan thứ gì đó. Cô ôm Thời Ý, thể xác và tinh thần thân mật trước nay chưa từng có.
Thời Ý nhẹ giọng hỏi cô: "Còn khó chịu không?"
Cô ngượng ngùng lắc đầu.
Thời Ý hàm chứa ý cười: "Vậy có mệt không?"
Phó Tư Điềm khàn khàn trả lời: "Vẫn ổn."
Giọng nói sàn sạt ma sát vào trong lòng Thời Ý, có chút ngứa ngáy. Thời Ý phì cười, trêu cô: "Vậy... thêm lần nữa nhé?"
Phó Tư Điềm ngẩng đầu lên từ hõm cổ Thời Ý, đôi mắt vẫn còn ướŧ áŧ ánh lên vẻ hốt hoảng. Ba lần rồi!
Thời Ý sáng tỏ, nhếch môi, xoa xoa cho cô: "Mệt rồi?"
Phó Tư Điềm rũ mắt, thừa nhận: "Ừm..." Thật ra cũng không phải mệt, chỉ là mỏi nhừ.
"Vậy sao cậu mới nói vẫn ổn?"
"Không... không làm thì vẫn ổn." Giọng Phó Tư Điềm mềm mại, làm nũng trong vô thức.
Thời Ý mềm lòng. Bầu không khí vừa vặn, Thời Ý thương lượng với cô: "Sau này chúng ta qua đây nhiều hơn được không?"
Kết hợp với những câu nói ở trên, ý nghĩa của câu "qua đây nhiều hơn" này là gì Phó Tư Điềm nghe ra rõ ràng: "Ừm." Cô thẹn thùng đồng ý.
Thời Ý thực hiện từng bước: "Nhưng mà với tần suất làm thêm như hiện tại của cậu, chúng ta có thể sẽ không có quá nhiều thời gian đến đây. Tư Điềm, đừng ép bản thân như vậy, hạ tần suất xuống chút có được không?"
Phó Tư Điềm do dự.
Thời Ý nói thẳng: "Tư Điềm, cậu ép bản thân như vậy, có phải là vì áp lực khi quen với mình không?"
Phó Tư Điềm mấp máy môi, sau khi thân mật không có cách nào giấu diếm Thời Ý, cũng không nỡ giấu diếm. Cô cắn môi nói: "Có một chút..."
Tâm trạng Thời Ý chùng xuống, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: "Tư Điềm, thật sự không cần. Mình hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng mối quan hệ này. Cậu nói cậu muốn trở thành sự tồn tại khiến cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp, vậy mình cũng thế. Nhưng hiện tại cậu làm mình cảm thấy, mình là sự tồn tại khiến cuộc sống của cậu trở nên đầy áp lực."
"Thời Ý, không phải." Phó Tư Điềm khẩn trương giải thích: "Áp lực với tốt đẹp chẳng có mâu thuẫn với nhau, áp lực cũng là một phần của tốt đẹp."
"Không có áp lực thì sẽ tốt đẹp hơn, tận hưởng hơn không phải sao?" Thời Ý thẳng thắn: "Cậu có áp lực, thật ra cũng khiến mình cảm thấy áp lực."
Phó Tư Điềm yên lặng. Bỗng nhiên cô nhận ra, cô cứ mãi đắm chìm trong sự yếu ớt của mình, quả thật chưa từng cân nhắc qua cảm thụ của Thời Ý khi ở vị trí đó. "Xin..." Cô muốn xin lỗi theo bản năng, Thời Ý ngắt lời: "Đừng xin lỗi."
"Tư Điềm, cái mình muốn không phải lời xin lỗi. Cậu cũng không làm gì sai, chỉ là mình không muốn cậu phải vất vả đến thế. Đừng vì mình mà vất vả như vậy."
"Với mình mà nói, tiền bạc thật sự không hề quan trọng chút nào. Thời gian quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều, sức khỏe của cậu lại càng quan trọng hơn. Sau này cậu đi làm, có khi mình còn đang học cao học, cậu sẽ dư dả hơn mình nhiều, cậu cứ so đo với mình mãi, là cậu muốn sau này mình cũng so đo với cậu y như vậy, không lấy một đồng một cắc nào của cậu phải không?"
"Không phải, tất nhiên không phải." Phó Tư Điềm sốt sắng.
"Vậy cậu đừng phân chia rạch ròi với mình như vậy nữa, lát nữa mình sẽ chuyển tiền sinh hoạt cho cậu." Giọng điệu Thời Ý dịu đi: "Nếu cậu thật sự không buông xuống được, vậy chờ sau này cậu có năng lực hơn mình thì bù đắp cho mình nhiều chút, trả lại cho mình. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, lúc này đây cậu không cần phải gấp gáp."
Vừa đấm vừa xoa, Phó Tư Điềm không nói nên lời.
Con ngươi đen láy của Thời Ý nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm, như đang đợi câu trả lời từ cô.
Hồi lâu sau, Phó Tư Điềm đồng ý: "Được, mình biết rồi Thời Ý, mình đồng ý với cậu, mình sẽ cố hết sức."
Cô cố gắng thuyết phục bản thân buông xuống lòng tự trọng không cần thiết ở đây. Có lẽ Thời Ý nói đúng. Đối với Thời Ý mà nói, cho cô ấy những thứ đúng đắn quan trọng hơn nhiều so với cho cô ấy những thứ xa hoa. Thời Ý muốn bầu bạn, muốn không có áp lực, đây mới là thứ mà cô nên cho nhất.
Khóe môi Thời Ý hiện lên nụ cười, được voi đòi tiên: "Đừng cố hết sức, phải là chắc chắn."
Phó Tư Điềm cười theo, nuông chiều nói: "Được rồi, mình chắc chắn."
Lúc này Thời Ý mới vừa lòng.
Hai người ấp ôm nhau thêm một lát, mệt mỏi giảm bớt, trên người dinh dính vô cùng khó chịu, cả hai quyết định đi tắm.
Đã khá muộn, vì để tiết kiệm thời gian, lần đầu tiên hai người tắm chung với nhau.
Kết quả trăm triệu lần không ngờ đến, thời gian không những không tiết kiệm được mà còn hao tốn nhiều hơn.
Hơn nửa đêm từ phòng tắm đi ra, cả người Phó Tư Điềm sắp rời ra từng mảnh, vừa chạm vào giường là ngủ ngay lập tức.
Thời Ý ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, vừa thỏa mãn vừa đau lòng. Kể từ khi gặp được Phó Tư Điềm, sự tự chủ của cô ấy dường như mất hết tác dụng trên người cô.
Cô ấy mê mệt dáng vẻ của Phó Tư Điềm khi ấy. Đó là một Phó Tư Điềm thường ngày khó có thể nhìn thấy, tùy ý buông lơi. Chỉ có khoảnh khắc đó, cô ấy mới cảm nhận được Phó Tư Điềm đang hoàn toàn rộng mở, cởi bỏ lớp vỏ trong suốt kia, để cô ấy chạm được đến một Phó Tư Điềm chân thật nhất, trọn vẹn nhất, tự ngã nhất.
Cô ấy nâng cánh tay mỏi nhừ lên, giơ máy sấy, thật cẩn thận giúp Phó Tư Điềm sấy khô phần đuôi tóc bị ướt.
Phó Tư Điềm không có cảm giác gì, ngủ say sưa.
Thời Ý sấy sấy, nụ cười thấm đượm.
Tóc đã thổi khô, cô ấy tắt máy sấy, giúp Phó Tư Điềm gom tóc lên gối đầu, xoa nhẹ thái dương của cô, khom người hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngủ ngon, Lai Lai."
Ngày hôm sau, Phó Tư Điềm tỉnh lại trong tiếng vang của báo thức quên tắt. Tay Thời Ý khoác lên người cô, khẽ nhíu mày, là dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Phó Tư Điềm vội lật người sờ tìm báo thức trên tủ đầu giường. Tắt báo thức, để điện thoại lại trên tủ, tầm mắt Phó Tư Điềm dừng trên tấm ảnh đặt phía sau điện thoại.
Người trong ảnh là cô. Ảnh được chụp rất nghệ thuật, giống như cảnh đặc tả trong phim điện ảnh. Bối cảnh là sân khấu đại lễ đường Tư Nam làm mờ cùng với nhiều gương mặt mơ hồ của các bạn học, ở tiêu điểm, cô mặc váy dài màu đen, chiếc cổ thanh mảnh, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, như một nàng thiên nga đen tách biệt với thế giới.
Hiển nhiên là được chụp vào hôm diễn ra cuộc thi thủ ngữ.
Ngày hôm qua cô đã muốn hỏi, sao Thời Ý lại có tấm ảnh này.
"Đang nhìn gì vậy?" Âm thanh trầm khàn biếng nhác của Thời Ý truyền đến từ phía sau.
Phó Tư Điềm quay người lại liền rơi vào cái ôm mềm mại của Thời Ý. Thời Ý vòng tay qua người cô, dùng trán cọ lên trán cô, đôi mắt lim dim mơ màng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, không có chút hờn giận nào khi bị đánh thức. "Sao cậu dậy sớm vậy?"
Phó Tư Điềm nhẹ giọng nói: "Mình quên tắt báo thức. Làm ồn cậu rồi phải không?" Cô đè ép âm lượng cực thấp, sợ làm cơn buồn ngủ của Thời Ý chạy mất.
Thời Ý lại dần tỉnh táo, quan tâm cô, "Hôm nay còn đau không?"
Hai bên tai Phó Tư Điềm nóng lên ngay lập tức.
Chữ "đau" này đã đánh thức ký ức đang ngủ say một đêm của cô.
"Cậu không muốn vào sao?"
"Mình không sợ."
"Thời Ý, mình muốn đau vì cậu."
Khi tình ý dạt dào, mỗi một lần cô đều chủ động như thế, nhưng giờ phút này nhớ lại, Phó Tư Điềm vẫn xấu hổ không chịu nổi. Cô ngại ngùng đáp lấy lệ một tiếng "Vẫn ổn", lảng sang chuyện khác, "Thời Ý, sao cậu lại có tấm ảnh này vậy?"
Tầm mắt Thời Ý nương theo tầm mắt của cô dừng trên khung ảnh đầu giường, không che không giấu: "Mình chụp đó."
Khi đó là thời điểm mối quan hệ của bọn họ đang ở mức đóng băng nhất, Thời Ý vẫn lén chụp ảnh cô? Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng ngời, vui mừng muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống.
Thời Ý giả vờ ung dung: "Lộc Hòa nhờ mình đi làm nhiếp ảnh gia toàn thời gian cho cậu ấy."
Phó Tư Điềm cười thành tiếng: "Vậy rồi cậu chụp mình?"
Thời Ý tỏ vẻ không có việc gì: "Chung một sân khấu, chụp trúng là bình thường."
Nhưng mà chụp đặc tả thì không bình thường nha. Phó Tư Điềm cười mà không nói.
Sau gáy Thời Ý ửng hồng, nét mặt vẫn là tám loại gió thổi vào vẫn bất động. Lúc sau Giản Lộc Hòa xem lại ảnh chụp trong máy cũng từng càu nhàu: "Sao mình thấy tiêu điểm trong tất cả ảnh mà cậu chụp không có cái nào tập trung vô mình hết vậy?"
Thật sự cô ấy không cố ý. Cũng là khi xem lại ảnh cùng Giản Lộc Hòa cô ấy mới phát hiện, thì ra trong vô thức, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn dõi theo Phó Tư Điềm, trong mắt trong tim trong ống kính, toàn bộ đều là cô.
Thế nhưng ngày hôm đó Phó Tư Điềm không chỉ làm như không nhìn thấy cô ấy, lại còn vui vẻ chạy về phía Trần Hi Trúc, hai người dắt tay nhau, vừa nói vừa cười rời khỏi. Cô ấy mới không thèm thừa nhận.
Thời Ý xấu hổ buồn bực, cưỡng ép che mắt Phó Tư Điềm, bắt cô ngủ lại.
Đương nhiên Phó Tư Điềm không chịu, muốn hỏi cho ra lời mà mình muốn nghe. Hai người đùa giỡn ầm ĩ trong chốc lát, Phó Tư Điềm ngáp một cái, thật sự buồn ngủ. Đêm qua ngủ quá muộn, bây giờ lại dậy quá sớm. Thời Ý vuốt ve lỗ tai cô, dỗ dành: "Ngủ thêm một lát đi."
Đôi mắt Phó Tư Điềm long lanh, khẽ "Ừm" một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, gối lên gối đầu của Thời Ý, vùi vào hõm cổ cô ấy.
Thời Ý gác lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, cùng cô tiêu pha khoảng thời gian cuối tuần tươi đẹp này.
Thức dậy vào buổi sớm, cảm thấy rất yêu em.
Có ổ chăn ấm áp, người thương ở trong lòng.
Nghe tiếng mưa thấp thoáng, ánh ban mai yên bình.
Từ trước đến nay Thời Ý là người muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng cảm giác thỏa mãn bình yên như thế này, đến tận bây giờ cũng mới là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được từ trên người Phó Tư Điềm.
Tư Điềm đã tặng cho cuộc sống của cô ấy quá nhiều điều khác biệt.
Phó Tư Điềm cảm thấy như mình sắp bị hòa tan trong sự dịu dàng của Thời Ý.
Bà nội thích một Phó Tư Điềm nhẫn nhục chịu đựng, chú thích một Phó Tư Điềm hiểu chuyện, thím thích một Phó Tư Điềm biết nhìn sắc mặt người khác, giáo viên thích một Phó Tư Điềm có thành tích tốt, bạn học thích một Phó Tư Điềm tốt tính... Niềm yêu thích của mọi người dành cho cô, thật ra đều có điều kiện tiên quyết cả.
Lần đầu tiên có người nói với cô rằng, cô không cần ngụy trang, không cần kiềm nén, sống thật với chính mình vẫn có thể được yêu thương.
Cô biết những lời thề non hẹn biển khi tình cảm đang sâu sắc chưa chắc có thể tin được, nhưng ít nhất giờ khắc này, giờ khắc mà Thời Ý nói ra khỏi miệng, trái tim cô ấy rất thật lòng –
Cô ấy thật sự đang nhiệt thành không chút dè dặt nào mà yêu cô.
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy thật kỹ, đáy mắt dần nổi lên sương mù, "Thời Ý..." Cô lẩm bẩm nỉ non. Tình ý dịu nhẹ như nước, lại mãnh liệt như sóng đang nhấp nhô trong lồng ngực cô, ngôn ngữ căn bản không có cách nào biểu đạt ra được.
Cổ họng giần giật, dựa sát lại gần Thời Ý, nhắm mắt lại, hàng mi dài rung động, dùng nụ hôn đưa tình.
Thời Ý hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cong khóe môi, ôm Phó Tư Điềm, phối hợp hòa nhập cùng cô.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên. Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên...
Tiếng mưa xuân tí tách bên ngoài cửa sổ đập vào hai tấm kính thủy tinh, từ mưa nhỏ đến mưa rào gió lớn, rồi đến khi mưa chợt tạnh, từng đợt lại từng đợt...
Tạnh cơn mưa lớn, Thời Ý ôm Phó Tư Điềm, vuốt những sợi tóc hơi thấm ướt trên trán cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Phó Tư Điềm an tâm nép vào lòng cô ấy, hơi thở vừa gấp gáp vừa nặng nề, nhưng trái tim lại rất êm ả.
Cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó đã hòa tan. Hoặc là, Thời Ý đã giúp cô hoà tan thứ gì đó. Cô ôm Thời Ý, thể xác và tinh thần thân mật trước nay chưa từng có.
Thời Ý nhẹ giọng hỏi cô: "Còn khó chịu không?"
Cô ngượng ngùng lắc đầu.
Thời Ý hàm chứa ý cười: "Vậy có mệt không?"
Phó Tư Điềm khàn khàn trả lời: "Vẫn ổn."
Giọng nói sàn sạt ma sát vào trong lòng Thời Ý, có chút ngứa ngáy. Thời Ý phì cười, trêu cô: "Vậy... thêm lần nữa nhé?"
Phó Tư Điềm ngẩng đầu lên từ hõm cổ Thời Ý, đôi mắt vẫn còn ướŧ áŧ ánh lên vẻ hốt hoảng. Ba lần rồi!
Thời Ý sáng tỏ, nhếch môi, xoa xoa cho cô: "Mệt rồi?"
Phó Tư Điềm rũ mắt, thừa nhận: "Ừm..." Thật ra cũng không phải mệt, chỉ là mỏi nhừ.
"Vậy sao cậu mới nói vẫn ổn?"
"Không... không làm thì vẫn ổn." Giọng Phó Tư Điềm mềm mại, làm nũng trong vô thức.
Thời Ý mềm lòng. Bầu không khí vừa vặn, Thời Ý thương lượng với cô: "Sau này chúng ta qua đây nhiều hơn được không?"
Kết hợp với những câu nói ở trên, ý nghĩa của câu "qua đây nhiều hơn" này là gì Phó Tư Điềm nghe ra rõ ràng: "Ừm." Cô thẹn thùng đồng ý.
Thời Ý thực hiện từng bước: "Nhưng mà với tần suất làm thêm như hiện tại của cậu, chúng ta có thể sẽ không có quá nhiều thời gian đến đây. Tư Điềm, đừng ép bản thân như vậy, hạ tần suất xuống chút có được không?"
Phó Tư Điềm do dự.
Thời Ý nói thẳng: "Tư Điềm, cậu ép bản thân như vậy, có phải là vì áp lực khi quen với mình không?"
Phó Tư Điềm mấp máy môi, sau khi thân mật không có cách nào giấu diếm Thời Ý, cũng không nỡ giấu diếm. Cô cắn môi nói: "Có một chút..."
Tâm trạng Thời Ý chùng xuống, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: "Tư Điềm, thật sự không cần. Mình hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng mối quan hệ này. Cậu nói cậu muốn trở thành sự tồn tại khiến cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp, vậy mình cũng thế. Nhưng hiện tại cậu làm mình cảm thấy, mình là sự tồn tại khiến cuộc sống của cậu trở nên đầy áp lực."
"Thời Ý, không phải." Phó Tư Điềm khẩn trương giải thích: "Áp lực với tốt đẹp chẳng có mâu thuẫn với nhau, áp lực cũng là một phần của tốt đẹp."
"Không có áp lực thì sẽ tốt đẹp hơn, tận hưởng hơn không phải sao?" Thời Ý thẳng thắn: "Cậu có áp lực, thật ra cũng khiến mình cảm thấy áp lực."
Phó Tư Điềm yên lặng. Bỗng nhiên cô nhận ra, cô cứ mãi đắm chìm trong sự yếu ớt của mình, quả thật chưa từng cân nhắc qua cảm thụ của Thời Ý khi ở vị trí đó. "Xin..." Cô muốn xin lỗi theo bản năng, Thời Ý ngắt lời: "Đừng xin lỗi."
"Tư Điềm, cái mình muốn không phải lời xin lỗi. Cậu cũng không làm gì sai, chỉ là mình không muốn cậu phải vất vả đến thế. Đừng vì mình mà vất vả như vậy."
"Với mình mà nói, tiền bạc thật sự không hề quan trọng chút nào. Thời gian quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều, sức khỏe của cậu lại càng quan trọng hơn. Sau này cậu đi làm, có khi mình còn đang học cao học, cậu sẽ dư dả hơn mình nhiều, cậu cứ so đo với mình mãi, là cậu muốn sau này mình cũng so đo với cậu y như vậy, không lấy một đồng một cắc nào của cậu phải không?"
"Không phải, tất nhiên không phải." Phó Tư Điềm sốt sắng.
"Vậy cậu đừng phân chia rạch ròi với mình như vậy nữa, lát nữa mình sẽ chuyển tiền sinh hoạt cho cậu." Giọng điệu Thời Ý dịu đi: "Nếu cậu thật sự không buông xuống được, vậy chờ sau này cậu có năng lực hơn mình thì bù đắp cho mình nhiều chút, trả lại cho mình. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, lúc này đây cậu không cần phải gấp gáp."
Vừa đấm vừa xoa, Phó Tư Điềm không nói nên lời.
Con ngươi đen láy của Thời Ý nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm, như đang đợi câu trả lời từ cô.
Hồi lâu sau, Phó Tư Điềm đồng ý: "Được, mình biết rồi Thời Ý, mình đồng ý với cậu, mình sẽ cố hết sức."
Cô cố gắng thuyết phục bản thân buông xuống lòng tự trọng không cần thiết ở đây. Có lẽ Thời Ý nói đúng. Đối với Thời Ý mà nói, cho cô ấy những thứ đúng đắn quan trọng hơn nhiều so với cho cô ấy những thứ xa hoa. Thời Ý muốn bầu bạn, muốn không có áp lực, đây mới là thứ mà cô nên cho nhất.
Khóe môi Thời Ý hiện lên nụ cười, được voi đòi tiên: "Đừng cố hết sức, phải là chắc chắn."
Phó Tư Điềm cười theo, nuông chiều nói: "Được rồi, mình chắc chắn."
Lúc này Thời Ý mới vừa lòng.
Hai người ấp ôm nhau thêm một lát, mệt mỏi giảm bớt, trên người dinh dính vô cùng khó chịu, cả hai quyết định đi tắm.
Đã khá muộn, vì để tiết kiệm thời gian, lần đầu tiên hai người tắm chung với nhau.
Kết quả trăm triệu lần không ngờ đến, thời gian không những không tiết kiệm được mà còn hao tốn nhiều hơn.
Hơn nửa đêm từ phòng tắm đi ra, cả người Phó Tư Điềm sắp rời ra từng mảnh, vừa chạm vào giường là ngủ ngay lập tức.
Thời Ý ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, vừa thỏa mãn vừa đau lòng. Kể từ khi gặp được Phó Tư Điềm, sự tự chủ của cô ấy dường như mất hết tác dụng trên người cô.
Cô ấy mê mệt dáng vẻ của Phó Tư Điềm khi ấy. Đó là một Phó Tư Điềm thường ngày khó có thể nhìn thấy, tùy ý buông lơi. Chỉ có khoảnh khắc đó, cô ấy mới cảm nhận được Phó Tư Điềm đang hoàn toàn rộng mở, cởi bỏ lớp vỏ trong suốt kia, để cô ấy chạm được đến một Phó Tư Điềm chân thật nhất, trọn vẹn nhất, tự ngã nhất.
Cô ấy nâng cánh tay mỏi nhừ lên, giơ máy sấy, thật cẩn thận giúp Phó Tư Điềm sấy khô phần đuôi tóc bị ướt.
Phó Tư Điềm không có cảm giác gì, ngủ say sưa.
Thời Ý sấy sấy, nụ cười thấm đượm.
Tóc đã thổi khô, cô ấy tắt máy sấy, giúp Phó Tư Điềm gom tóc lên gối đầu, xoa nhẹ thái dương của cô, khom người hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngủ ngon, Lai Lai."
Ngày hôm sau, Phó Tư Điềm tỉnh lại trong tiếng vang của báo thức quên tắt. Tay Thời Ý khoác lên người cô, khẽ nhíu mày, là dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Phó Tư Điềm vội lật người sờ tìm báo thức trên tủ đầu giường. Tắt báo thức, để điện thoại lại trên tủ, tầm mắt Phó Tư Điềm dừng trên tấm ảnh đặt phía sau điện thoại.
Người trong ảnh là cô. Ảnh được chụp rất nghệ thuật, giống như cảnh đặc tả trong phim điện ảnh. Bối cảnh là sân khấu đại lễ đường Tư Nam làm mờ cùng với nhiều gương mặt mơ hồ của các bạn học, ở tiêu điểm, cô mặc váy dài màu đen, chiếc cổ thanh mảnh, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, như một nàng thiên nga đen tách biệt với thế giới.
Hiển nhiên là được chụp vào hôm diễn ra cuộc thi thủ ngữ.
Ngày hôm qua cô đã muốn hỏi, sao Thời Ý lại có tấm ảnh này.
"Đang nhìn gì vậy?" Âm thanh trầm khàn biếng nhác của Thời Ý truyền đến từ phía sau.
Phó Tư Điềm quay người lại liền rơi vào cái ôm mềm mại của Thời Ý. Thời Ý vòng tay qua người cô, dùng trán cọ lên trán cô, đôi mắt lim dim mơ màng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, không có chút hờn giận nào khi bị đánh thức. "Sao cậu dậy sớm vậy?"
Phó Tư Điềm nhẹ giọng nói: "Mình quên tắt báo thức. Làm ồn cậu rồi phải không?" Cô đè ép âm lượng cực thấp, sợ làm cơn buồn ngủ của Thời Ý chạy mất.
Thời Ý lại dần tỉnh táo, quan tâm cô, "Hôm nay còn đau không?"
Hai bên tai Phó Tư Điềm nóng lên ngay lập tức.
Chữ "đau" này đã đánh thức ký ức đang ngủ say một đêm của cô.
"Cậu không muốn vào sao?"
"Mình không sợ."
"Thời Ý, mình muốn đau vì cậu."
Khi tình ý dạt dào, mỗi một lần cô đều chủ động như thế, nhưng giờ phút này nhớ lại, Phó Tư Điềm vẫn xấu hổ không chịu nổi. Cô ngại ngùng đáp lấy lệ một tiếng "Vẫn ổn", lảng sang chuyện khác, "Thời Ý, sao cậu lại có tấm ảnh này vậy?"
Tầm mắt Thời Ý nương theo tầm mắt của cô dừng trên khung ảnh đầu giường, không che không giấu: "Mình chụp đó."
Khi đó là thời điểm mối quan hệ của bọn họ đang ở mức đóng băng nhất, Thời Ý vẫn lén chụp ảnh cô? Đôi mắt Phó Tư Điềm sáng ngời, vui mừng muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống.
Thời Ý giả vờ ung dung: "Lộc Hòa nhờ mình đi làm nhiếp ảnh gia toàn thời gian cho cậu ấy."
Phó Tư Điềm cười thành tiếng: "Vậy rồi cậu chụp mình?"
Thời Ý tỏ vẻ không có việc gì: "Chung một sân khấu, chụp trúng là bình thường."
Nhưng mà chụp đặc tả thì không bình thường nha. Phó Tư Điềm cười mà không nói.
Sau gáy Thời Ý ửng hồng, nét mặt vẫn là tám loại gió thổi vào vẫn bất động. Lúc sau Giản Lộc Hòa xem lại ảnh chụp trong máy cũng từng càu nhàu: "Sao mình thấy tiêu điểm trong tất cả ảnh mà cậu chụp không có cái nào tập trung vô mình hết vậy?"
Thật sự cô ấy không cố ý. Cũng là khi xem lại ảnh cùng Giản Lộc Hòa cô ấy mới phát hiện, thì ra trong vô thức, ánh mắt của cô ấy vẫn luôn dõi theo Phó Tư Điềm, trong mắt trong tim trong ống kính, toàn bộ đều là cô.
Thế nhưng ngày hôm đó Phó Tư Điềm không chỉ làm như không nhìn thấy cô ấy, lại còn vui vẻ chạy về phía Trần Hi Trúc, hai người dắt tay nhau, vừa nói vừa cười rời khỏi. Cô ấy mới không thèm thừa nhận.
Thời Ý xấu hổ buồn bực, cưỡng ép che mắt Phó Tư Điềm, bắt cô ngủ lại.
Đương nhiên Phó Tư Điềm không chịu, muốn hỏi cho ra lời mà mình muốn nghe. Hai người đùa giỡn ầm ĩ trong chốc lát, Phó Tư Điềm ngáp một cái, thật sự buồn ngủ. Đêm qua ngủ quá muộn, bây giờ lại dậy quá sớm. Thời Ý vuốt ve lỗ tai cô, dỗ dành: "Ngủ thêm một lát đi."
Đôi mắt Phó Tư Điềm long lanh, khẽ "Ừm" một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, gối lên gối đầu của Thời Ý, vùi vào hõm cổ cô ấy.
Thời Ý gác lên đỉnh đầu cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, cùng cô tiêu pha khoảng thời gian cuối tuần tươi đẹp này.
Thức dậy vào buổi sớm, cảm thấy rất yêu em.
Có ổ chăn ấm áp, người thương ở trong lòng.
Nghe tiếng mưa thấp thoáng, ánh ban mai yên bình.
Từ trước đến nay Thời Ý là người muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng cảm giác thỏa mãn bình yên như thế này, đến tận bây giờ cũng mới là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được từ trên người Phó Tư Điềm.
Tư Điềm đã tặng cho cuộc sống của cô ấy quá nhiều điều khác biệt.
/163
|