Thoải mái không?
Đã lâu rồi Phó Tư Điềm không ngủ được một giấc ngon như vậy. Rèm trong phòng kéo lại, âm âm u u, cô tỉnh dậy trong sự ấm áp và mềm mại, nhất thời không phân biệt rõ được năm nay là năm nào.
Cô mơ màng nghiêng đầu, dung mạo như tuyết của Thời Ý ngay bên gối.
Có vẻ Thời Ý đã dậy từ lâu, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phó Tư Điềm vô thức cong cong mặt mày, thầm thì một tiếng: "Thời Ý..."
Thời Ý đưa tay quệt lên mũi cô, giọng nói lười nhác hàm chứa ý cười: "Chịu dậy rồi sao?"
Phó Tư Điềm vẫn còn hơi trì độn: "Muộn lắm rồi à?"
Thời Ý nói: "Không có." Cô ấy nằm trên gối Phó Tư Điềm, tay bên trong chăn khoác lên vòng eo mảnh mai của Phó Tư Điềm: "Tối qua chúng ta ngủ khá muộn."
Tối hôm qua...
Ánh mắt nóng rực, nụ hôn cháy bỏng như muốn làm tan chảy mọi thứ, sự rung động khiến người ta run rẩy... Ký ức tràn về như thủy triều, làm sống lại cảm giác trong cơ thể, mặt Phó Tư Điềm nóng bừng lên, vừa thẹn vừa vui, giấu mặt vào trong chăn.
Ôi, sao cô có thể để Thời Ý hôn vào nơi đó, sao cô có thể phát ra âm thanh như vậy, sao Thời Ý lại rành như vậy...
Thời Ý ở bên ngoài chăn phì cười. Cô ấy để yên cho Phó Tư Điềm trốn trong chăn, thuận thế kéo cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, xoa eo cô hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lực tay vừa thoải mái vừa tê dại. Hai lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ bừng, bắt lấy tay Thời Ý, chôn trong lòng Thời Ý lí nhí trả lời: "Không có."
Tối hôm qua cơn đau khiến cô căng thẳng bấy lâu chưa thật sự đến. Nhưng hiện tại chỉ là nơi nào đó dường như vẫn còn sót lại chút cảm giác, cơ thể có chút bủn rủn, đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Thời Ý cảm thấy biểu hiện thẹn thùng như vậy của cô quá đáng yêu, không khỏi trêu cô: "Vậy... thoải mái không?"
Phó Tư Điềm sửng sốt một lúc, xấu hổ hờn dỗi: "Thời Ý..."
Thời Ý bật cười vui sướng, xoa nhẹ gáy cô, buông tha cho cô.
Hai người lại nằm trên giường thêm một lát, gần đến giờ cơm trưa, không thể không dậy. Tuy đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng hai người vẫn ngại không dám thay quần áo trước mặt nhau. Rửa mặt cùng nhau xong, hai người luân phiên vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Thời Ý cởi đồ ngủ, vô tình nhìn thấy cơ thể mình trong gương, động tác trong tay hơi khựng lại. Trong đầu không tự chủ được tái hiện lại thân thể yêu kiều mềm mại như sứ như ngọc của người con gái kia, thân thể mà đêm qua cô ấy dùng nụ hôn để đo từng phân từng tấc, khiến cô ấy khuất phục, trầm mê. Tâm tư lại bắt đầu sôi sục.
Cũng là con gái như nhau, nhưng vì sao ở trên người Tư Điềm lại có vẻ khác biệt hoàn toàn. Thời Ý mỉm cười, cài nội y, thay áo sơ mi sạch sẽ. Cô ấy thừa nhận, cô ấy ngộ nhận rồi.
Hóa ra cô ấy... rất có hứng thú với chuyện này.
Rốt cuộc Tư Điềm còn có thể làm cho cô ấy khám phá ra bao nhiêu mặt khác biệt của bản thân như thế này nữa.
Hai người rửa mặt chải đầu trang điểm xong xuôi, trả phòng ra ngoài ăn trưa. Ăn cơm xong, hai người đi dạo phố đi bộ gần đó, cũng đến lúc Phó Tư Điềm phải về. Kế hoạch từ sớm của Phó Tư Điềm là cùng lắm Thời Ý sẽ đưa cô đến ga tàu, cô tự đi xe buýt, đến như thế nào thì về như thế ấy.
Sau khi lên xe, Thời Ý lại nói: "Mình đưa cậu về thẳng luôn."
Phó Tư Điềm vội từ chối: "Không cần đâu, đưa mình đến ga cũng coi như là vòng một đoạn đường dài rồi." Thời Ý muốn đến khu phía Bắc để gặp mẹ, thì từ khu này đi qua là gần nhất.
Thời Ý nói: "Mình không vội." Cô ấy muốn ở với cô lâu thêm một chút.
Phó Tư Điềm thấy vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, ngập ngừng không biết nên đáp lại như thế nào. Có thể được ở cùng Thời Ý thêm một đoạn đường, cho dù chỉ là nửa tiếng hay một tiếng, cô đều cầu mà chẳng được. Có điều, nơi cô về không phải nhà của chú. Chú thím dù có thế nào thì nếu có bạn học ở đó, vì mặt mũi cũng sẽ cho cô ấy vào, nhưng bà nội thì khác.
Cô sợ cho Thời Ý vào nhà ngồi một chốc, bà nội sẽ làm Thời Ý chịu tủi thân; nhưng đưa về đến cửa mà không mời Thời Ý vào, cô càng cảm thấy thiệt thòi cho Thời Ý.
Cô khó xử nói thẳng với Thời Ý: "Thời Ý, tính tình bà nội mình có hơi lập dị..."
Thời Ý hơi ngẩn ra, phản ứng lại rất nhanh nói: "Không sao, mình không vào, mình đưa cậu đến giao lộ nào cậu thấy thích hợp thôi." Dừng một chút, cô ấy bổ sung: "Vốn dĩ mình cũng không định vào."
Phó Tư Điềm bị dời đi chú ý, hỏi: "Hả?"
Thời Ý liếc nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: "Vẫn chưa chuẩn bị tốt. Hồi hộp."
Phó Tư Điềm sửng sốt, nở nụ cười, "Xạo quá."
"Xạo cậu cái gì chứ?" Thời Ý thấy cô thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn.
"Cậu mà hồi hộp cái gì."
"Là cậu đánh giá cao mình." Cô ấy tiện tay mở bảng hướng dẫn, ra hiệu Phó Tư Điềm nhập địa chỉ vào.
Phó Tư Điềm do dự một giây, nghe theo trái tim, chọn vị trí đến là cổng thôn.
Thời Ý hỏi cô nghe nhạc không? Có thể bật radio lên. Phó Tư Điềm đã ngồi xe Thời Ý nhiều lần, không còn lóng ngóng tay chân như trước nữa. Cô thuận lợi bật radio, còn đổi kênh, chọn được ca khúc mà mình cảm thấy thích hợp.
Thời Ý dùng khóe mắt nhìn cô không rời, khóe môi chậm rãi cong lên.
"Em muốn cùng anh sống hoài với thời gian, chẳng hạn như cúi đầu ngắm mưa..." Tiếng hát thư thái của Trình Bích vang vọng trong xe, ô tô chạy như bay trên quốc lộ, cảnh vật bát ngát nhanh chóng lùi lại.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nở rộ, nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng ca.
Đôi mắt Thời Ý mềm mại. Cô ấy gạt bỏ ý định muốn tiện thể hỏi chuyện về người trong nhà của cô. Cô ấy nghĩ, không còn quan trọng. Cô ấy không muốn Tư Điềm lại lộ ra biểu hiện khó xử như vậy nữa. Nếu có một ngày Tư Điềm cảm thấy cô ấy cần phải biết, thì đến lúc đó biết cũng được.
Hiện tại, chỉ muốn con đường này chạy mãi không đến đích mà thôi. Cô ấy lặng lẽ giảm tốc độ xe lại.
Nhưng dù tốc độ lái xe chậm thì đường vẫn phải có đích đến. Một tiếng sau, đã đến điểm đến trên bảng dẫn đường, Thời Ý tấp xe vào lề.
Phó Tư Điềm tháo dây an toàn: "Vậy... mình vào nhé?"
Thời Ý cũng tháo dây an toàn: "Ừ. Nhưng mà cậu chờ chút, mình có đồ trong cốp xe muốn đưa cậu." Cô ấy xuống xe trước Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm xuống theo.
Thời Ý lấy ra ba hộp quà được đóng gói đẹp mắt từ trong cốp xe, liếc sơ có thể nhìn ra, hẳn là trà, rượu và sò điệp khô, nấm khô các thứ.
Cô ấy đưa cho Phó Tư Điềm, "Mình cũng không biết chú dì thích cái gì, nên mình mua mấy món bán chạy."
Phó Tư Điềm vừa mừng vừa sợ. Là cảm giác được đặt trong lòng, được đặt ở tương lai, rất yên bình rất kiên định. Cô nhìn Thời Ý, nhịn không được cúi đầu mỉm cười, "Đồ ngốc."
Âm thanh dịu nhẹ, Thời Ý nghe thấy tim như nhũn ra theo. Cô ấy cầm tay Phó Tư Điềm lên, nhét dây vào lòng bàn tay Phó Tư Điềm, "Vậy lần sau cậu dạy mình đi."
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Có lòng là được rồi." Cô định bỏ hộp quà vào lại cốp xe của Thời Ý, Thời Ý nhanh hơn cô một bước đóng cốp xe lại.
Phó Tư Điềm khó xử nhìn Thời Ý, trong đáy mắt Thời Ý là ánh sáng dịu dàng, "Đối với cậu thì có lòng là được, nhưng với chú dì thì không được."
Cô ấy giúp cô chỉnh lại khăn choàng cổ, nói: "Chừa cho mình chút ấn tượng tốt đi chứ."
Phó Tư Điềm muốn chết chìm trong sự dịu dàng của cô ấy. Hàng mi dài run run, thấp giọng thì thầm: "Thời Ý, mình không muốn đi."
Thời Ý biết rõ còn cố ý hỏi: "Được không?"
Phó Tư Điềm ủ rũ: "Không được."
Thời Ý mỉm cười.
Xung quanh đã có vài người đi đường liên tục quay đầu nhìn các cô.
Thời Ý nhắc nhở: "Đi đi, mau về."
Phó Tư Điềm cũng biết cứ đứng ở đây nói chuyện thì không thích hợp. Lại nói thêm vài câu, dù không nỡ nhưng cô vẫn phải tạm biệt Thời Ý, đi một bước ngoái đầu ba lần rời khỏi.
Thời Ý đứng tại chỗ, nhìn Phó Tư Điềm dần đi xa, qua ngã rẽ rồi biến mất, trong lòng dần cảm thấy trống trải. Buồn bã mất mát.
Cô ấy thở ra một ngụm khói trắng, xoay người quay về xe.
Mở cửa xe, vừa tiến vào được nửa người, động tác của Thời Ý bỗng nhiên ngừng lại.
Trên bảng điều khiển trung tâm, tờ tiền 100 tệ được gấp thành một bông hoa hồng xinh đẹp và một ngôi sao bằng giấy đang yên lặng nằm đó.
Bên cạnh là một tờ giấy ghi chú.
Thời Ý ngồi vào trong xe, cầm lấy hoa và sao, xé giấy ghi chú xuống.
Trên giấy ghi chú viết:
Lễ tình nhân này mình cực kỳ hạnh phúc, cảm ơn cậu, còn nữa, daisukidesu.
Mặt sau là một cái đầu thỏ, vừa trẻ con vừa xấu đến đáng yêu một cách quen thuộc, vừa nhìn là biết Phó Tư Điềm không có nhờ người viết thay.
Thời Ý nhìn giấy ghi chép, lại nhìn hoa và ngôi sao trong lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu. Xì một tiếng, khóe môi giương cao.
Cô ấy đoán hoa và sao hẳn là được gấp lúc cô ấy đang tắm. Vì hai ngày nay hai người đều dính một chỗ cùng nhau, Phó Tư Điềm vốn không có thời gian ở một mình. Cũng bởi vì vậy, cô không có nguyên liệu, hoa là dùng tờ 100 tệ gấp, ngôi sao, nếu cô ấy đoán không lầm, hẳn là cắt từ bao bì bên ngoài của "phần quà nhỏ" kia.
Sao lại có thể vừa ngốc vừa lanh lợi như vậy chứ.
Thời Ý bỏ ngôi sao vào túi áo sơ mi, gần kề trái tim, trong lòng lặp đi lặp lại:
Daisukidesu.
Phó Tư Điềm quay lại cổng nhà trong tâm trạng vui vẻ. Cổng nhà đóng, nhưng không ngăn được tiếng nói chuyện của Vương Mai Phân và Phó Kiến Đào.
"Ông gọi hỏi Điềm Điềm xem chừng nào nó về vậy, giờ là mấy giờ rồi, một mình tôi chuẩn bị đống này phải chuẩn bị tới khi nào, có khi nào tối nay nó không về luôn không?" Vương Mai Phân phàn nàn.
Phó Kiến Đào không kiên nhẫn: "Aish, tôi đã nói với bà là không sao đâu rồi mà. Con bé nói về thì chắc chắn nó sẽ về, bà tưởng nó là Tiểu Ngư của bà à."
"Này, ông nói chuyện thì nói chuyện, lôi Tiểu Ngư vào làm gì?"
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau. Nụ cười của Phó Tư Điềm nhạt đi, hít sâu một hơi, cắm chìa khóa vào ổ khóa, cổng sắt phát ra tiếng động.
Tiếng cãi vã dừng lại.
Phó Tư Điềm đẩy cửa vào, nở nụ cười lễ phép: "Chú thím, con về rồi."
Vương Mai Phân đang chiên tôm trước bếp điện, Phó Kiến Đào bên cạnh đang gϊếŧ cá.
"Con đi bộ vào à? Chú còn định chờ muộn chút gọi hỏi con xem có cần chú mượn xe điện chạy ra đón không. Có lạnh không con?" Phó Kiến Đào ân cần hỏi han.
Phó Tư Điềm đi đến bên cạnh hai người, trước tiên nịnh nọt nói "Thơm quá", sau đó mới trả lời: "Dạ, con đi bộ vào, cũng ổn không lạnh lắm. Bà nội đâu ạ?"
"Ra ngoài đi dạo với hội bạn già rồi."
"Dạ." Cô đưa ba hộp quà của Thời Ý cho Vương Mai Phân, "Bạn học con có mang mấy phần quà, nhờ con thay mặt chúc mừng năm mới nhà mình. Thím xem thử mấy món này xử lý như thế nào đi?"
Vương Mai Phân nhận lấy hộp quà, vui vẻ ra mặt, "Bạn học này cũng có lòng đấy." Bao bì nhìn không tồi.
Phó Kiến Đào dụng ý sâu xa: "Là một đứa trẻ lễ phép."
Thời Ý đạt được mục đích.
Phó Tư Điềm cắn môi, mặt hơi ửng hồng, "Vậy con đi thay quần áo trước nhé thím, thay xong con xuống phụ."
"Ừ ừ ừ, mau đi đi."
Sau khi Phó Tư Điềm đi, Vương Mai Phân bèn nhanh chóng mở hết mấy hộp quà ra. Rượu và trà bà ấy không rành, nhưng mà, giá của sò điệp khô, nấm đỏ, linh chi, nấm bụng dê này nọ thì bà ấy biết.
Khủng khiếp, chỉ riêng hộp đồ khô này thôi, mười hộp nhỏ, ước chừng cũng phải cả ngàn tệ.
Vương Mai Phân trợn mắt há hốc: "Bạn học gì đây, giàu thế?!"
Phó Kiến Đào nhíu mày, bảo bà ấy nhỏ giọng lại chút: "Trẻ con ở thành phố lớn, không giống với chúng ta." Ông thấp giọng: "Đem để trong phòng chúng ta đi, đừng để mẹ nhìn thấy."
Ánh mắt Vương Mai Phân tỏa sáng: "Được được được." Bà ấy cân nhắc đến việc lấy đi tặng chủ nhiệm lớp Phó Tư Du, học kỳ sau chính là giai đoạn quan trọng nhất.
Suy nghĩ của Phó Kiến Đào lại là, không nên để cho bà lão biết. Bà lão muốn nhốt con bé ở đây, sợ con bé đôi cánh cứng cáp rồi thì bay đi. Nhưng Phó Kiến Đào lại không nhẫn tâm.
Khả năng của ông có hạn, vào thế kẹp giữa cũng khó xử, chỉ có thể giúp cô được những việc này.
Phó Tư Điềm không biết ất giáp gì, tâm tư cô đa phần vẫn còn trên người Thời Ý. Không biết Thời Ý đi đến đâu rồi. Bốn tiếng nữa có thể nhắn tin hỏi cô ấy đến chưa. Cô thay quần áo mặc ở nhà ra khỏi phòng, gặp Phó Tư Du ra khỏi phòng đi vệ sinh.
Phó Tư Du nhìn cô từ trên xuống dưới, quan sát làm Phó Tư Điềm không hiểu sao cảm thấy căng thẳng.
Tối qua đi tắm cô đã kiểm tra, Thời Ý... không để lại dấu vết nào ở những nơi lộ ra bên ngoài hết.
"Tiểu Ngư? Sao vậy?"
Ánh mắt Phó Tư Du khóa chặt trên cổ tay cô.
Trong lòng Phó Tư Điềm căng thẳng, cô quên tháo đồng hồ ra rồi.
Quả nhiên, Phó Tư Du cười lạnh một tiếng: "Chị sợ bà nội chưa đủ sốt ruột, không biết chị có bạn trai có tiền à?"
Nói rồi cũng không chờ Phó Tư Điềm phản ứng, cô bé xoay người vào phòng, đóng sầm cửa phòng lại.
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý xoa thỏ con chút chít: Thoải mái không?
Mặt thỏ con đỏ ửng, nhìn Thời Ý một cái, lại nhìn Thời Ý thêm cái nữa, bám cổ cô ấy, dán vào lỗ tai cô ấy thì thầm nho nhỏ: Lần sau cậu thử là biết.
Tay Thời Ý dừng lại, bị trêu chọc rồi.
Vừa định trả lời "Vậy bây giờ luôn, sao hả?", cổ bỗng nhẹ bẫng, thỏ con chút chít ngã xuống, lại còn bốc khói.
Thời Ý: ....
Nói chung là, sao trăng gì nữa.
Thỏ con chút chít huhuhu: Bây giờ hồi sinh tại chỗ có còn kịp không?
Vì nhiều bạn trẻ đáng yêu hỏi quá, nên thống nhất trả lời luôn một thể:
Chưa đi vào.
Làm bên ngoài cũng được nha.
(Che mặt, sao tôi lại phải phổ cập khoa học cái này vậy trời.)
Đã lâu rồi Phó Tư Điềm không ngủ được một giấc ngon như vậy. Rèm trong phòng kéo lại, âm âm u u, cô tỉnh dậy trong sự ấm áp và mềm mại, nhất thời không phân biệt rõ được năm nay là năm nào.
Cô mơ màng nghiêng đầu, dung mạo như tuyết của Thời Ý ngay bên gối.
Có vẻ Thời Ý đã dậy từ lâu, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phó Tư Điềm vô thức cong cong mặt mày, thầm thì một tiếng: "Thời Ý..."
Thời Ý đưa tay quệt lên mũi cô, giọng nói lười nhác hàm chứa ý cười: "Chịu dậy rồi sao?"
Phó Tư Điềm vẫn còn hơi trì độn: "Muộn lắm rồi à?"
Thời Ý nói: "Không có." Cô ấy nằm trên gối Phó Tư Điềm, tay bên trong chăn khoác lên vòng eo mảnh mai của Phó Tư Điềm: "Tối qua chúng ta ngủ khá muộn."
Tối hôm qua...
Ánh mắt nóng rực, nụ hôn cháy bỏng như muốn làm tan chảy mọi thứ, sự rung động khiến người ta run rẩy... Ký ức tràn về như thủy triều, làm sống lại cảm giác trong cơ thể, mặt Phó Tư Điềm nóng bừng lên, vừa thẹn vừa vui, giấu mặt vào trong chăn.
Ôi, sao cô có thể để Thời Ý hôn vào nơi đó, sao cô có thể phát ra âm thanh như vậy, sao Thời Ý lại rành như vậy...
Thời Ý ở bên ngoài chăn phì cười. Cô ấy để yên cho Phó Tư Điềm trốn trong chăn, thuận thế kéo cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, xoa eo cô hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lực tay vừa thoải mái vừa tê dại. Hai lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ bừng, bắt lấy tay Thời Ý, chôn trong lòng Thời Ý lí nhí trả lời: "Không có."
Tối hôm qua cơn đau khiến cô căng thẳng bấy lâu chưa thật sự đến. Nhưng hiện tại chỉ là nơi nào đó dường như vẫn còn sót lại chút cảm giác, cơ thể có chút bủn rủn, đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Thời Ý cảm thấy biểu hiện thẹn thùng như vậy của cô quá đáng yêu, không khỏi trêu cô: "Vậy... thoải mái không?"
Phó Tư Điềm sửng sốt một lúc, xấu hổ hờn dỗi: "Thời Ý..."
Thời Ý bật cười vui sướng, xoa nhẹ gáy cô, buông tha cho cô.
Hai người lại nằm trên giường thêm một lát, gần đến giờ cơm trưa, không thể không dậy. Tuy đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng hai người vẫn ngại không dám thay quần áo trước mặt nhau. Rửa mặt cùng nhau xong, hai người luân phiên vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Thời Ý cởi đồ ngủ, vô tình nhìn thấy cơ thể mình trong gương, động tác trong tay hơi khựng lại. Trong đầu không tự chủ được tái hiện lại thân thể yêu kiều mềm mại như sứ như ngọc của người con gái kia, thân thể mà đêm qua cô ấy dùng nụ hôn để đo từng phân từng tấc, khiến cô ấy khuất phục, trầm mê. Tâm tư lại bắt đầu sôi sục.
Cũng là con gái như nhau, nhưng vì sao ở trên người Tư Điềm lại có vẻ khác biệt hoàn toàn. Thời Ý mỉm cười, cài nội y, thay áo sơ mi sạch sẽ. Cô ấy thừa nhận, cô ấy ngộ nhận rồi.
Hóa ra cô ấy... rất có hứng thú với chuyện này.
Rốt cuộc Tư Điềm còn có thể làm cho cô ấy khám phá ra bao nhiêu mặt khác biệt của bản thân như thế này nữa.
Hai người rửa mặt chải đầu trang điểm xong xuôi, trả phòng ra ngoài ăn trưa. Ăn cơm xong, hai người đi dạo phố đi bộ gần đó, cũng đến lúc Phó Tư Điềm phải về. Kế hoạch từ sớm của Phó Tư Điềm là cùng lắm Thời Ý sẽ đưa cô đến ga tàu, cô tự đi xe buýt, đến như thế nào thì về như thế ấy.
Sau khi lên xe, Thời Ý lại nói: "Mình đưa cậu về thẳng luôn."
Phó Tư Điềm vội từ chối: "Không cần đâu, đưa mình đến ga cũng coi như là vòng một đoạn đường dài rồi." Thời Ý muốn đến khu phía Bắc để gặp mẹ, thì từ khu này đi qua là gần nhất.
Thời Ý nói: "Mình không vội." Cô ấy muốn ở với cô lâu thêm một chút.
Phó Tư Điềm thấy vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, ngập ngừng không biết nên đáp lại như thế nào. Có thể được ở cùng Thời Ý thêm một đoạn đường, cho dù chỉ là nửa tiếng hay một tiếng, cô đều cầu mà chẳng được. Có điều, nơi cô về không phải nhà của chú. Chú thím dù có thế nào thì nếu có bạn học ở đó, vì mặt mũi cũng sẽ cho cô ấy vào, nhưng bà nội thì khác.
Cô sợ cho Thời Ý vào nhà ngồi một chốc, bà nội sẽ làm Thời Ý chịu tủi thân; nhưng đưa về đến cửa mà không mời Thời Ý vào, cô càng cảm thấy thiệt thòi cho Thời Ý.
Cô khó xử nói thẳng với Thời Ý: "Thời Ý, tính tình bà nội mình có hơi lập dị..."
Thời Ý hơi ngẩn ra, phản ứng lại rất nhanh nói: "Không sao, mình không vào, mình đưa cậu đến giao lộ nào cậu thấy thích hợp thôi." Dừng một chút, cô ấy bổ sung: "Vốn dĩ mình cũng không định vào."
Phó Tư Điềm bị dời đi chú ý, hỏi: "Hả?"
Thời Ý liếc nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: "Vẫn chưa chuẩn bị tốt. Hồi hộp."
Phó Tư Điềm sửng sốt, nở nụ cười, "Xạo quá."
"Xạo cậu cái gì chứ?" Thời Ý thấy cô thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn.
"Cậu mà hồi hộp cái gì."
"Là cậu đánh giá cao mình." Cô ấy tiện tay mở bảng hướng dẫn, ra hiệu Phó Tư Điềm nhập địa chỉ vào.
Phó Tư Điềm do dự một giây, nghe theo trái tim, chọn vị trí đến là cổng thôn.
Thời Ý hỏi cô nghe nhạc không? Có thể bật radio lên. Phó Tư Điềm đã ngồi xe Thời Ý nhiều lần, không còn lóng ngóng tay chân như trước nữa. Cô thuận lợi bật radio, còn đổi kênh, chọn được ca khúc mà mình cảm thấy thích hợp.
Thời Ý dùng khóe mắt nhìn cô không rời, khóe môi chậm rãi cong lên.
"Em muốn cùng anh sống hoài với thời gian, chẳng hạn như cúi đầu ngắm mưa..." Tiếng hát thư thái của Trình Bích vang vọng trong xe, ô tô chạy như bay trên quốc lộ, cảnh vật bát ngát nhanh chóng lùi lại.
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm nở rộ, nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng ca.
Đôi mắt Thời Ý mềm mại. Cô ấy gạt bỏ ý định muốn tiện thể hỏi chuyện về người trong nhà của cô. Cô ấy nghĩ, không còn quan trọng. Cô ấy không muốn Tư Điềm lại lộ ra biểu hiện khó xử như vậy nữa. Nếu có một ngày Tư Điềm cảm thấy cô ấy cần phải biết, thì đến lúc đó biết cũng được.
Hiện tại, chỉ muốn con đường này chạy mãi không đến đích mà thôi. Cô ấy lặng lẽ giảm tốc độ xe lại.
Nhưng dù tốc độ lái xe chậm thì đường vẫn phải có đích đến. Một tiếng sau, đã đến điểm đến trên bảng dẫn đường, Thời Ý tấp xe vào lề.
Phó Tư Điềm tháo dây an toàn: "Vậy... mình vào nhé?"
Thời Ý cũng tháo dây an toàn: "Ừ. Nhưng mà cậu chờ chút, mình có đồ trong cốp xe muốn đưa cậu." Cô ấy xuống xe trước Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm xuống theo.
Thời Ý lấy ra ba hộp quà được đóng gói đẹp mắt từ trong cốp xe, liếc sơ có thể nhìn ra, hẳn là trà, rượu và sò điệp khô, nấm khô các thứ.
Cô ấy đưa cho Phó Tư Điềm, "Mình cũng không biết chú dì thích cái gì, nên mình mua mấy món bán chạy."
Phó Tư Điềm vừa mừng vừa sợ. Là cảm giác được đặt trong lòng, được đặt ở tương lai, rất yên bình rất kiên định. Cô nhìn Thời Ý, nhịn không được cúi đầu mỉm cười, "Đồ ngốc."
Âm thanh dịu nhẹ, Thời Ý nghe thấy tim như nhũn ra theo. Cô ấy cầm tay Phó Tư Điềm lên, nhét dây vào lòng bàn tay Phó Tư Điềm, "Vậy lần sau cậu dạy mình đi."
Phó Tư Điềm lắc đầu: "Có lòng là được rồi." Cô định bỏ hộp quà vào lại cốp xe của Thời Ý, Thời Ý nhanh hơn cô một bước đóng cốp xe lại.
Phó Tư Điềm khó xử nhìn Thời Ý, trong đáy mắt Thời Ý là ánh sáng dịu dàng, "Đối với cậu thì có lòng là được, nhưng với chú dì thì không được."
Cô ấy giúp cô chỉnh lại khăn choàng cổ, nói: "Chừa cho mình chút ấn tượng tốt đi chứ."
Phó Tư Điềm muốn chết chìm trong sự dịu dàng của cô ấy. Hàng mi dài run run, thấp giọng thì thầm: "Thời Ý, mình không muốn đi."
Thời Ý biết rõ còn cố ý hỏi: "Được không?"
Phó Tư Điềm ủ rũ: "Không được."
Thời Ý mỉm cười.
Xung quanh đã có vài người đi đường liên tục quay đầu nhìn các cô.
Thời Ý nhắc nhở: "Đi đi, mau về."
Phó Tư Điềm cũng biết cứ đứng ở đây nói chuyện thì không thích hợp. Lại nói thêm vài câu, dù không nỡ nhưng cô vẫn phải tạm biệt Thời Ý, đi một bước ngoái đầu ba lần rời khỏi.
Thời Ý đứng tại chỗ, nhìn Phó Tư Điềm dần đi xa, qua ngã rẽ rồi biến mất, trong lòng dần cảm thấy trống trải. Buồn bã mất mát.
Cô ấy thở ra một ngụm khói trắng, xoay người quay về xe.
Mở cửa xe, vừa tiến vào được nửa người, động tác của Thời Ý bỗng nhiên ngừng lại.
Trên bảng điều khiển trung tâm, tờ tiền 100 tệ được gấp thành một bông hoa hồng xinh đẹp và một ngôi sao bằng giấy đang yên lặng nằm đó.
Bên cạnh là một tờ giấy ghi chú.
Thời Ý ngồi vào trong xe, cầm lấy hoa và sao, xé giấy ghi chú xuống.
Trên giấy ghi chú viết:
Lễ tình nhân này mình cực kỳ hạnh phúc, cảm ơn cậu, còn nữa, daisukidesu.
Mặt sau là một cái đầu thỏ, vừa trẻ con vừa xấu đến đáng yêu một cách quen thuộc, vừa nhìn là biết Phó Tư Điềm không có nhờ người viết thay.
Thời Ý nhìn giấy ghi chép, lại nhìn hoa và ngôi sao trong lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu. Xì một tiếng, khóe môi giương cao.
Cô ấy đoán hoa và sao hẳn là được gấp lúc cô ấy đang tắm. Vì hai ngày nay hai người đều dính một chỗ cùng nhau, Phó Tư Điềm vốn không có thời gian ở một mình. Cũng bởi vì vậy, cô không có nguyên liệu, hoa là dùng tờ 100 tệ gấp, ngôi sao, nếu cô ấy đoán không lầm, hẳn là cắt từ bao bì bên ngoài của "phần quà nhỏ" kia.
Sao lại có thể vừa ngốc vừa lanh lợi như vậy chứ.
Thời Ý bỏ ngôi sao vào túi áo sơ mi, gần kề trái tim, trong lòng lặp đi lặp lại:
Daisukidesu.
Phó Tư Điềm quay lại cổng nhà trong tâm trạng vui vẻ. Cổng nhà đóng, nhưng không ngăn được tiếng nói chuyện của Vương Mai Phân và Phó Kiến Đào.
"Ông gọi hỏi Điềm Điềm xem chừng nào nó về vậy, giờ là mấy giờ rồi, một mình tôi chuẩn bị đống này phải chuẩn bị tới khi nào, có khi nào tối nay nó không về luôn không?" Vương Mai Phân phàn nàn.
Phó Kiến Đào không kiên nhẫn: "Aish, tôi đã nói với bà là không sao đâu rồi mà. Con bé nói về thì chắc chắn nó sẽ về, bà tưởng nó là Tiểu Ngư của bà à."
"Này, ông nói chuyện thì nói chuyện, lôi Tiểu Ngư vào làm gì?"
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau. Nụ cười của Phó Tư Điềm nhạt đi, hít sâu một hơi, cắm chìa khóa vào ổ khóa, cổng sắt phát ra tiếng động.
Tiếng cãi vã dừng lại.
Phó Tư Điềm đẩy cửa vào, nở nụ cười lễ phép: "Chú thím, con về rồi."
Vương Mai Phân đang chiên tôm trước bếp điện, Phó Kiến Đào bên cạnh đang gϊếŧ cá.
"Con đi bộ vào à? Chú còn định chờ muộn chút gọi hỏi con xem có cần chú mượn xe điện chạy ra đón không. Có lạnh không con?" Phó Kiến Đào ân cần hỏi han.
Phó Tư Điềm đi đến bên cạnh hai người, trước tiên nịnh nọt nói "Thơm quá", sau đó mới trả lời: "Dạ, con đi bộ vào, cũng ổn không lạnh lắm. Bà nội đâu ạ?"
"Ra ngoài đi dạo với hội bạn già rồi."
"Dạ." Cô đưa ba hộp quà của Thời Ý cho Vương Mai Phân, "Bạn học con có mang mấy phần quà, nhờ con thay mặt chúc mừng năm mới nhà mình. Thím xem thử mấy món này xử lý như thế nào đi?"
Vương Mai Phân nhận lấy hộp quà, vui vẻ ra mặt, "Bạn học này cũng có lòng đấy." Bao bì nhìn không tồi.
Phó Kiến Đào dụng ý sâu xa: "Là một đứa trẻ lễ phép."
Thời Ý đạt được mục đích.
Phó Tư Điềm cắn môi, mặt hơi ửng hồng, "Vậy con đi thay quần áo trước nhé thím, thay xong con xuống phụ."
"Ừ ừ ừ, mau đi đi."
Sau khi Phó Tư Điềm đi, Vương Mai Phân bèn nhanh chóng mở hết mấy hộp quà ra. Rượu và trà bà ấy không rành, nhưng mà, giá của sò điệp khô, nấm đỏ, linh chi, nấm bụng dê này nọ thì bà ấy biết.
Khủng khiếp, chỉ riêng hộp đồ khô này thôi, mười hộp nhỏ, ước chừng cũng phải cả ngàn tệ.
Vương Mai Phân trợn mắt há hốc: "Bạn học gì đây, giàu thế?!"
Phó Kiến Đào nhíu mày, bảo bà ấy nhỏ giọng lại chút: "Trẻ con ở thành phố lớn, không giống với chúng ta." Ông thấp giọng: "Đem để trong phòng chúng ta đi, đừng để mẹ nhìn thấy."
Ánh mắt Vương Mai Phân tỏa sáng: "Được được được." Bà ấy cân nhắc đến việc lấy đi tặng chủ nhiệm lớp Phó Tư Du, học kỳ sau chính là giai đoạn quan trọng nhất.
Suy nghĩ của Phó Kiến Đào lại là, không nên để cho bà lão biết. Bà lão muốn nhốt con bé ở đây, sợ con bé đôi cánh cứng cáp rồi thì bay đi. Nhưng Phó Kiến Đào lại không nhẫn tâm.
Khả năng của ông có hạn, vào thế kẹp giữa cũng khó xử, chỉ có thể giúp cô được những việc này.
Phó Tư Điềm không biết ất giáp gì, tâm tư cô đa phần vẫn còn trên người Thời Ý. Không biết Thời Ý đi đến đâu rồi. Bốn tiếng nữa có thể nhắn tin hỏi cô ấy đến chưa. Cô thay quần áo mặc ở nhà ra khỏi phòng, gặp Phó Tư Du ra khỏi phòng đi vệ sinh.
Phó Tư Du nhìn cô từ trên xuống dưới, quan sát làm Phó Tư Điềm không hiểu sao cảm thấy căng thẳng.
Tối qua đi tắm cô đã kiểm tra, Thời Ý... không để lại dấu vết nào ở những nơi lộ ra bên ngoài hết.
"Tiểu Ngư? Sao vậy?"
Ánh mắt Phó Tư Du khóa chặt trên cổ tay cô.
Trong lòng Phó Tư Điềm căng thẳng, cô quên tháo đồng hồ ra rồi.
Quả nhiên, Phó Tư Du cười lạnh một tiếng: "Chị sợ bà nội chưa đủ sốt ruột, không biết chị có bạn trai có tiền à?"
Nói rồi cũng không chờ Phó Tư Điềm phản ứng, cô bé xoay người vào phòng, đóng sầm cửa phòng lại.
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý xoa thỏ con chút chít: Thoải mái không?
Mặt thỏ con đỏ ửng, nhìn Thời Ý một cái, lại nhìn Thời Ý thêm cái nữa, bám cổ cô ấy, dán vào lỗ tai cô ấy thì thầm nho nhỏ: Lần sau cậu thử là biết.
Tay Thời Ý dừng lại, bị trêu chọc rồi.
Vừa định trả lời "Vậy bây giờ luôn, sao hả?", cổ bỗng nhẹ bẫng, thỏ con chút chít ngã xuống, lại còn bốc khói.
Thời Ý: ....
Nói chung là, sao trăng gì nữa.
Thỏ con chút chít huhuhu: Bây giờ hồi sinh tại chỗ có còn kịp không?
Vì nhiều bạn trẻ đáng yêu hỏi quá, nên thống nhất trả lời luôn một thể:
Chưa đi vào.
Làm bên ngoài cũng được nha.
(Che mặt, sao tôi lại phải phổ cập khoa học cái này vậy trời.)
/163
|