Cho dù nửa đêm phải leo cửa sổ trèo tường.
Hai mươi tháng chạp âm lịch là ngày giỗ ông nội Phó Tư Điềm. Những năm qua mỗi khi đến ngày này, nếu Phó Tư Điềm ở dưới quê thì đều phải hết sức thận trọng. Bởi vì ngày này tâm trạng của bà nội sẽ vô cùng cáu kỉnh, chỉ cần hơi sơ suất có thể sẽ bị đánh mắng.
Khi còn bé, Phó Tư Điềm có hơi không hiểu là vì sao. Trong nhiều năm, sau nhiều lần cô nghe thấy bà lão khóc lóc kể lể trước di ảnh, dần dần hiểu ra được bà ấy đang đau buồn phẫn nộ điều gì – bà ấy cảm thấy hổ thẹn với người chồng đã khuất.
Một là buồn vì nhà họ Phó không có nhiều con cháu, hai người con trai đều chỉ sinh được con gái, nhà họ Phó tuyệt tự trong tay bà ấy; hai là buồn vì không nuôi nấng con cái được tử tế, đứa con trai lớn mà khi còn sống ông lão đặt nhiều kỳ vọng nhất, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc ông ấy còn sống, gia đình bọn họ không hề thua kém người khác về mọi thứ, hiện giờ, mọi thứ của bọn họ đều thua kém người khác. Bà ấy cảm thấy sau khi chết đi rồi cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp chồng.
Trong lòng không thoải mái, bà ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm lại càng chướng mắt, lấy cô ra để trút giận cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Cô rất giống mẹ – trong mắt bà lão, đó là người phụ nữ làm hại cả đời con trai bà ấy. Huống hồ, bản thân sự tồn tại của Phó Tư Điềm đối với bà ấy đã là một sai lầm không thể tha thứ.
Năm đó nếu Phó Kiến Trạch không gặp mẹ cô – một người với trình độ văn hóa bậc tiểu học, làm việc trong quán bar, thì sẽ không bởi vì đánh nhau với đám người có máu mặt trong xã hội mà bị trường học ghi tội, bị trong nhà cắt đi nguồn thu nhập; nếu không phải mẹ cô vô liêm sỉ, có thai trước khi kết hôn, con trai bà ấy cũng sẽ không vì muốn đứa trẻ, muốn nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi học giữa chừng, hủy hoại tương lai tốt đẹp, cuối cùng sai một li, đi một dặm. Trong mắt bà lão, cô và mẹ cô đều là tội nhân đã hại cả đời con trai bà ấy.
Nghe nhiều rồi, Phó Tư Điềm cũng dần chai sạn. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy bà lão cũng rất đáng thương, đến lúc bị đánh bị mắng bị hoạnh họe, cô lại cảm thấy bản thân mình rất đáng thương. Về sau, cô nghĩ không thông được là ai đáng thương hơn, bèn không nghĩ về chuyện này nữa. Cô chỉ muốn nỗ lực, trưởng thành thật tốt, cô an ủi chính mình, trưởng thành rồi, có năng lực rồi, hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Năm nay giống với mọi năm, bà lão chuẩn bị đồ cúng, Phó Tư Điềm hỗ trợ. Lúc cắt thịt, tay lạnh cóng, dao trượt một cái, máu ở đầu ngón tay liền nhuộm đỏ miếng thịt bên dưới. Sợ bà lão phát hiện sẽ cảm thấy xui xẻo, Phó Tư Điềm nhịn đau vội vàng đem thịt đến vòi nước để rửa sạch. Rửa sạch máu dính trên thịt rồi, nhưng vết thương ở đầu ngón tay vẫn chưa khép, vừa động nhẹ máu lại chảy ra, lại nhuộm đỏ miếng thịt. Phó Tư Điềm không còn cách nào, đành phải xin phép bà lão "Bà nội, cháu cắt trúng tay rồi, cháu ra ngoài dán băng cá nhân trước ạ."
Bà lão cáu kỉnh, "Quý giá quá vậy? Đi thành phố học đại học mấy ngày đã học được bệnh tiểu thư. Có chút chuyện cỏn con cũng làm không được, mày xem xem đã mấy giờ, giờ lành sắp bị mày làm cho trễ rồi."
Phó Tư Điềm siết chặt vết cắt đang chảy máu, cổ họng nghẹn một chút, nhếch đầu ngón tay đó lên, không kêu tiếng nào, tiếp tục cắt thịt.
Đợi đến khi đồ cúng được dọn hết lên bàn, Phó Tư Điềm mới có thời gian nghỉ xả hơi, lấy cồn từ trong vali ra, khử trùng đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch, dán băng cá nhân lên, sau đó lại vội vã đi vào sân đốt vàng mã.
Quỳ lạy, thắp hương xong, bà lão ra ngoài sân hít thở không khí, chờ đốt xong vàng mã. Phó Tư Điềm ngồi canh bên chậu sắt đang đốt vàng mã, dùng kìm gắp than trở mặt giấy tiền, để nó bén lửa hết.
"Xong hết rồi à?" Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài cửa.
Bà lão trả lời: "Cũng tàm tạm rồi."
"Ồ, cháu gái lớn của bà về rồi à?"
"Về được mấy ngày rồi."
"Haiz, nhìn cháu bà tôi hâm mộ quá, có năng lực, xinh đẹp, lại còn học giỏi, bà xem mấy đứa nhà tôi đó, haiz..."
"Con gái học hành có ích lợi gì? Cũng phải lập gia đình thôi. Nó mà gả đi được vào chỗ tốt bằng một nửa cháu gái của thím, tôi cũng cám ơn trời đất."
Bà cụ đang nói chuyện cùng bà ấy rõ ràng vui vẻ hẳn lên, "Cũng đúng, con gái mà, học giỏi không bằng gả được vào chỗ tốt. Cháu gái lớn bao nhiêu tuổi rồi? Có phải cũng sắp đến tuổi rồi không? Nhớ không lầm là tầm 20 nhỉ?"
"Tuổi mụ 21 rồi. Thím sáu, nếu có thằng bé nào thích hợp, thím nhớ để ý giúp tôi."
Những lời nói như thế này, không phải là lần đầu tiên Phó Tư Điềm nghe được. Cô ngửi thấy mùi hăng hắc của giấy tiền, ngực nặng nề đến không thở nổi. Theo hướng bay của làn khói đen, nhìn thấy đầu tiên là chậu nha đam trên cổng sân đình, sau đó, là nhìn thấy một bầu trời nhỏ hẹp.
Trời âm u, không tìm thấy ánh nắng. Nha đam khô héo, dường như gốc rễ đã thối nát, không hấp thu được chất dinh dưỡng.
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm vào nha đam, bỗng cảm thấy mình giống hệt chậu nha đam này, rời khỏi Thời Ý lâu rồi, ở dưới bầu trời Nịnh Thành mù mịt này lâu rồi, bắt đầu không chống đỡ nổi, dần dần lụi tàn.
Lúc này đây Thời Ý đang làm gì?
Cô không biết.
Lúc vừa mới nghỉ, không gọi điện thoại được, Thời Ý rất thường chủ động nhắn tin với cô, trả lời tin nhắn cũng rất nhanh, về sau không biết có phải do cô luôn trả lời tin nhắn chậm khiến Thời Ý mất đi hăng hái hay không, dần dà, tin nhắn của Thời Ý thưa dần, tốc độ trả lời cũng chậm hơn.
Phó Tư Điềm đã từng thử chủ động liên lạc với Thời Ý nhiều hơn, nhưng Wechat chạy ngầm cứ tự động đăng xuất, cô xem điện thoại nhiều sẽ bị bà nội mắng, vì vậy có đôi khi Thời Ý trả lời tin nhắn của cô, cô vẫn chỉ đành trì hoãn việc trả lời.
Sau vài lần, Thời Ý ra ngoài đi du lịch. Phó Tư Điềm nhìn ảnh chụp Thời Ý thi thoảng chia sẻ với cô, nhìn dáng vẻ cô ấy trong ảnh đang cưỡi lạc đà, chậm rãi đi trên bãi cát vàng, giống như nữ thần, trời đất mênh mông, cô kinh diễm, yêu thích, hâm mộ, và cả nỗi bất an không muốn thừa nhận.
Thế giới của Thời Ý thật rộng lớn, thế giới của cô lại quá nhỏ bé. Cô mong đợi Thời Ý thường xuyên nhớ đến cô giống như cô nhớ đến cô ấy, có phải là quá dính người, quá không biết điều hay không?
Thật ra tần suất hiện tại có phải là bình thường hay không? Cô không phán đoán được. Tự ti mặc cảm, lo được lo mất.
Sợ hậu cần chậm trễ, 24 tết, ngày 12 tháng 2, cô tiêu hơn phân nửa số tiền tiết kiệm, đặt hàng trước mua một chiếc máy ảnh Polaroid mini90, điền địa chỉ nhà gần Thân Đại của Thời Ý.
Sau khi gửi quà đi, trái tim cô vẫn luôn lơ lửng, sợ Thời Ý không thích, càng sợ hơn là Thời Ý đã có rồi.
Thẳng thắn mà nói, chọn quà cho Thời Ý không phải là một chuyện dễ dàng. Dường như cái gì cô ấy cũng có, cái gì cũng không thiếu, cũng không có ham muốn đặc biệt về vật chất. Đồ rẻ quá, Phó Tư Điềm không dám tặng, đồ xa xỉ đắt tiền, Phó Tư Điềm không mua nổi.
Máy polaroid là nửa tháng trước khi cô lướt weibo của Thời Ý, phát hiện cô ấy có chuyển tiếp lại một mẩu quảng cáo rút thăm trúng thưởng tặng máy polaroid, nói là: "Thử vận may". Cô bèn đoán rằng, Thời Ý hẳn là muốn cái này.
Trên thực tế, Thời Ý đã có từ rất sớm. Cô ấy chuyển tiếp weibo kia chẳng qua là vì chủ nhân weibo kia là bạn cô ấy, cô ấy giúp bạn tăng kpi.
Nhưng nhận được món quà này, Thời Ý vẫn cảm thấy dường như mình chưa từng có, thỏa mãn và yêu thích. Xen lẫn trong đó là hối hận và đau lòng.
Đối với cô ấy mà nói, món quà này quá quý giá. Không phải quý ở giá trị, mà là quý ở tấm lòng. Kinh tế của Phó Tư Điềm không dư dả, cô ấy luôn đặt ở trong mắt. Để có thể mua được chiếc máy ảnh này, cô hẳn đã phải khó khăn như thế nào. Thời Ý chỉ cần nghĩ thoáng qua, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Làm sao cô ấy lại có thể nghi ngờ rằng đồ ngốc này không nhớ mình.
Bởi vì Phó Tư Điềm thường trả lời tin nhắn của cố ấy rất chậm, khiến cô ấy từ tràn đầy chờ mong cho đến lòng nhiệt tình nguội lạnh đi, Thời Ý dần cảm thấy có vẻ mình quá chủ động. Một nửa là quan tâm Phó Tư Điềm có thể không tiện liên lạc thường, một nửa là do có chút giận dỗi, cô ấy cũng cố ý chuyển thành cùng tiết tấu với Phó Tư Điềm. Ù ù cạc cạc, tin nhắn qua lại giữa hai người càng ngày càng ít.
Bây giờ nghĩ lại, Thời Ý cũng không biết vì sao bản thân mình lại làm ra chuyện trẻ con, quái đản như vậy.
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí, lấy ra nhẹ nhàng đặt xuống nhẹ nhàng, chụp không biết bao nhiêu tấm, đổi góc chụp không biết bao nhiêu lần, mới cho ra được một tấm hình xứng đáng với sự ngọt ngào trong lòng mình.
Cô ấy gửi ảnh chụp cho Phó Tư Điềm, nói: "Mình nhận được quà rồi, đẹp lắm, mình rất thích. Cảm ơn cậu nhé."
Hiếm khi, Phó Tư Điềm không chỉ trả lời ngay tức thì, mà còn là: "Bây giờ cậu có tiện nghe điện thoại không?"
Thời Ý không nhắn lại, nhanh chóng nhấn phím tắt, gọi điện thoại cho Phó Tư Điềm. Từ ảnh phản chiếu trong tấm kính ở giá sách đối diện, cô ấy nhìn thấy nụ cười vô cùng tươi tắn của mình.
Phó Tư Điềm bắt máy rất nhanh, "Thời Ý..."
Âm thanh mềm mại ấm áp như nước của cô truyền đến, dập tắt hoàn toàn sự giận dỗi hơn nửa tháng nay của Thời Ý.
"Ơi." Cô ấy vô thức thả nhẹ giọng nói, "Sao hôm nay lại tiện gọi điện thoại rồi?"
Trái tim treo lơ lửng của Phó Tư Điềm cuối cùng cũng lắng xuống trong sự dịu dàng quen thuộc của Thời Ý. Dưới lầu còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Phó Kiến Đào và bà lão, Phó Tư Điềm đi đến góc sân thượng cách xa phòng bà lão nhất, trả lời Thời Ý: "Người nhà mình cũng về rồi, mình không cần theo sát bên trông coi bà nội nữa."
Nói đúng hơn là, bà nội không đủ hơi sức để chỉ nhìn chằm chằm một mình cô. Cô có thể có được một chút thời gian riêng tư.
Thời Ý hỏi: "Vậy sau này cũng tiện gọi điện rồi à?"
Phó Tư Điềm cười một tiếng, "Buổi tối tầm giờ này, hẳn là có thể gọi được."
Khóe môi Thời Ý càng cong lên thêm, vui vẻ. Cô ấy cố ý chọc Phó Tư Điềm: "Cậu có thời gian, chứ mình thì chưa chắc."
"Ah, vậy... vậy chừng nào thì cậu có thời gian?" Giọng Phó Tư Điềm nghe vừa mất mát vừa đáng thương.
Thời Ý nhịn không được phì cười.
Phó Tư Điềm sửng sốt một giây, hiểu ra. "Thời Ý..." Cô kéo dài âm cuối, làm nũng trong vô thức.
Trái tim Thời Ý bị gọi đến mềm nhũn. "Về sau vào giờ này, cậu có thể gọi thẳng qua cho mình."
Phó Tư Điềm vui mừng đáp lời "Được".
Thời Ý nhớ ra, hỏi: "Sao lại tặng mình máy polaroid vậy?"
Phó Tư Điềm nói: "Hai ngày nữa là lễ tình nhân đó."
Lễ tình nhân đầu tiên hai người ở bên nhau. Đương nhiên là Thời Ý biết. "Vậy sao lại là máy polaroid?"
"Mình thấy weibo chuyển tiếp rút thăm trúng thưởng tặng máy polaroid, mình nghĩ có thể là cậu thích..."
Thời Ý sửng sốt, nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên như bị thứ gì đó đánh trúng, nhất thời vừa mềm vừa chua xót, không biết phải nói cái gì mới tốt.
Phó Tư Điềm thấy cô ấy không nói gì, sinh ra thấp thỏm: "Mình đoán sai rồi à?"
Thời Ý nhẹ giọng nói: "Không có. Mình rất thích."
Phó Tư Điềm vừa vui lên một chút, Thời Ý lại bổ sung: "Nhưng mà, nói thật nha. Mình thích len chọc lần trước cậu tặng hơn."
"Mình thích đồ thủ công cậu làm. Quà như vậy là độc nhất vô nhị."
Phó Tư Điềm có hơi mất mát, nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của Thời Ý. Cô đồng ý: "Vậy lần sau mình biết tặng cậu cái gì rồi."
"Cái gì?"
Phó Tư Điềm không chịu nói: "Bây giờ không nói được, nói ra sẽ không còn bất ngờ."
Thời Ý cười khẽ, cũng không phải thật sự muốn hỏi đến cùng.
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm, cơ thể Phó Tư Điềm rất lạnh, nhưng trái tim lại rất ấm.
Lơ đễnh ngẩng đầu, cô phát hiện tối nay không có trăng, cũng không có mây đen. Có ánh đèn đỏ của máy bay nhấp nháy chậm rãi xẹt qua bầu trời đêm, sao trời hai bên cũng nhấp nháy theo, tràn đầy sức sống.
"Sao đêm nay sáng quá." Phó Tư Điềm cảm khái.
Thời Ý đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao cùng cô.
Tối đen như mực, không có gì cả.
"Ở chỗ mình không nhìn thấy." Thời Ý bất đắc dĩ.
Phó Tư Điềm cảm thấy đáng tiếc, "Vậy mình chụp cho cậu xem."
Tiếng người lắng xuống, tiếng gió lớn hơn nhiều. Thời Ý đoán hẳn là cô vẫn đang chụp. Trong lúc chờ đợi, trong đầu cô ấy vô thức phác thảo ra biểu cảm và dáng vẻ mà Phó Tư Điềm có thể có vào lúc này, càng nghĩ đến lòng càng trống trải.
Bỗng nhiên cô ấy hiểu ra được khát vọng của bản thân mình.
Sao trời như thế nào, thật ra cô ấy không quan tâm.
Cái mà cô ấy muốn nhìn thấy là cô.
Là Phó Tư Điềm.
26 ngày.
Cô ấy vẫn luôn rất nhớ cô. Nhớ đến cô khi ngắm mặt trời mọc ở Tái Bắc, nhớ đến cô khi ngắm kỳ quan sa mạc, nhớ đến cô khi ngồi trên xe, khi cưỡi lạc đà cũng nhớ cô. Làm cái gì cũng giống như bị thiếu đi chút tư vị.
Lúc nào cũng nghĩ, nếu Tư Điềm ở bên cạnh thì tốt quá.
"Thời Ý, camera điện thoại hình như chụp không ra được giống như khi nhìn bằng mắt thường." Tiếng người truyền đến từ trong ống nghe.
Thời Ý cười khẽ, "Không sao."
Cô ấy hỏi: "Ngày mốt, cậu có thời gian đi ra ngắm cùng mình không?"
"Đi ra?"
"Ừm." Thời Ý cân nhắc nói: "Ngày mốt mẹ mình đi công tác ở Nịnh Thành, đi từ cao tốc, nếu cậu có thời gian, mình có thể đi đến đó cùng bà ấy rồi cùng quay về. Đương nhiên, không có cũng không sao."
Dường như tất cả các vì sao đều rơi lên đầu, Phó Tư Điềm bị bất ngờ này làm vui mừng đến choáng váng. Không do dự chút nào, cô nói: "Có, mình có thời gian!"
Cô nghĩ, cho dù bà nội không đồng ý, cho dù nửa đêm phải leo cửa sổ trèo tường, cô cũng nhất định phải đến.
Hai mươi tháng chạp âm lịch là ngày giỗ ông nội Phó Tư Điềm. Những năm qua mỗi khi đến ngày này, nếu Phó Tư Điềm ở dưới quê thì đều phải hết sức thận trọng. Bởi vì ngày này tâm trạng của bà nội sẽ vô cùng cáu kỉnh, chỉ cần hơi sơ suất có thể sẽ bị đánh mắng.
Khi còn bé, Phó Tư Điềm có hơi không hiểu là vì sao. Trong nhiều năm, sau nhiều lần cô nghe thấy bà lão khóc lóc kể lể trước di ảnh, dần dần hiểu ra được bà ấy đang đau buồn phẫn nộ điều gì – bà ấy cảm thấy hổ thẹn với người chồng đã khuất.
Một là buồn vì nhà họ Phó không có nhiều con cháu, hai người con trai đều chỉ sinh được con gái, nhà họ Phó tuyệt tự trong tay bà ấy; hai là buồn vì không nuôi nấng con cái được tử tế, đứa con trai lớn mà khi còn sống ông lão đặt nhiều kỳ vọng nhất, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc ông ấy còn sống, gia đình bọn họ không hề thua kém người khác về mọi thứ, hiện giờ, mọi thứ của bọn họ đều thua kém người khác. Bà ấy cảm thấy sau khi chết đi rồi cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp chồng.
Trong lòng không thoải mái, bà ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm lại càng chướng mắt, lấy cô ra để trút giận cũng chỉ là thuận tay mà thôi.
Cô rất giống mẹ – trong mắt bà lão, đó là người phụ nữ làm hại cả đời con trai bà ấy. Huống hồ, bản thân sự tồn tại của Phó Tư Điềm đối với bà ấy đã là một sai lầm không thể tha thứ.
Năm đó nếu Phó Kiến Trạch không gặp mẹ cô – một người với trình độ văn hóa bậc tiểu học, làm việc trong quán bar, thì sẽ không bởi vì đánh nhau với đám người có máu mặt trong xã hội mà bị trường học ghi tội, bị trong nhà cắt đi nguồn thu nhập; nếu không phải mẹ cô vô liêm sỉ, có thai trước khi kết hôn, con trai bà ấy cũng sẽ không vì muốn đứa trẻ, muốn nuôi gia đình sống qua ngày mà thôi học giữa chừng, hủy hoại tương lai tốt đẹp, cuối cùng sai một li, đi một dặm. Trong mắt bà lão, cô và mẹ cô đều là tội nhân đã hại cả đời con trai bà ấy.
Nghe nhiều rồi, Phó Tư Điềm cũng dần chai sạn. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy bà lão cũng rất đáng thương, đến lúc bị đánh bị mắng bị hoạnh họe, cô lại cảm thấy bản thân mình rất đáng thương. Về sau, cô nghĩ không thông được là ai đáng thương hơn, bèn không nghĩ về chuyện này nữa. Cô chỉ muốn nỗ lực, trưởng thành thật tốt, cô an ủi chính mình, trưởng thành rồi, có năng lực rồi, hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Năm nay giống với mọi năm, bà lão chuẩn bị đồ cúng, Phó Tư Điềm hỗ trợ. Lúc cắt thịt, tay lạnh cóng, dao trượt một cái, máu ở đầu ngón tay liền nhuộm đỏ miếng thịt bên dưới. Sợ bà lão phát hiện sẽ cảm thấy xui xẻo, Phó Tư Điềm nhịn đau vội vàng đem thịt đến vòi nước để rửa sạch. Rửa sạch máu dính trên thịt rồi, nhưng vết thương ở đầu ngón tay vẫn chưa khép, vừa động nhẹ máu lại chảy ra, lại nhuộm đỏ miếng thịt. Phó Tư Điềm không còn cách nào, đành phải xin phép bà lão "Bà nội, cháu cắt trúng tay rồi, cháu ra ngoài dán băng cá nhân trước ạ."
Bà lão cáu kỉnh, "Quý giá quá vậy? Đi thành phố học đại học mấy ngày đã học được bệnh tiểu thư. Có chút chuyện cỏn con cũng làm không được, mày xem xem đã mấy giờ, giờ lành sắp bị mày làm cho trễ rồi."
Phó Tư Điềm siết chặt vết cắt đang chảy máu, cổ họng nghẹn một chút, nhếch đầu ngón tay đó lên, không kêu tiếng nào, tiếp tục cắt thịt.
Đợi đến khi đồ cúng được dọn hết lên bàn, Phó Tư Điềm mới có thời gian nghỉ xả hơi, lấy cồn từ trong vali ra, khử trùng đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch, dán băng cá nhân lên, sau đó lại vội vã đi vào sân đốt vàng mã.
Quỳ lạy, thắp hương xong, bà lão ra ngoài sân hít thở không khí, chờ đốt xong vàng mã. Phó Tư Điềm ngồi canh bên chậu sắt đang đốt vàng mã, dùng kìm gắp than trở mặt giấy tiền, để nó bén lửa hết.
"Xong hết rồi à?" Phó Tư Điềm nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài cửa.
Bà lão trả lời: "Cũng tàm tạm rồi."
"Ồ, cháu gái lớn của bà về rồi à?"
"Về được mấy ngày rồi."
"Haiz, nhìn cháu bà tôi hâm mộ quá, có năng lực, xinh đẹp, lại còn học giỏi, bà xem mấy đứa nhà tôi đó, haiz..."
"Con gái học hành có ích lợi gì? Cũng phải lập gia đình thôi. Nó mà gả đi được vào chỗ tốt bằng một nửa cháu gái của thím, tôi cũng cám ơn trời đất."
Bà cụ đang nói chuyện cùng bà ấy rõ ràng vui vẻ hẳn lên, "Cũng đúng, con gái mà, học giỏi không bằng gả được vào chỗ tốt. Cháu gái lớn bao nhiêu tuổi rồi? Có phải cũng sắp đến tuổi rồi không? Nhớ không lầm là tầm 20 nhỉ?"
"Tuổi mụ 21 rồi. Thím sáu, nếu có thằng bé nào thích hợp, thím nhớ để ý giúp tôi."
Những lời nói như thế này, không phải là lần đầu tiên Phó Tư Điềm nghe được. Cô ngửi thấy mùi hăng hắc của giấy tiền, ngực nặng nề đến không thở nổi. Theo hướng bay của làn khói đen, nhìn thấy đầu tiên là chậu nha đam trên cổng sân đình, sau đó, là nhìn thấy một bầu trời nhỏ hẹp.
Trời âm u, không tìm thấy ánh nắng. Nha đam khô héo, dường như gốc rễ đã thối nát, không hấp thu được chất dinh dưỡng.
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm vào nha đam, bỗng cảm thấy mình giống hệt chậu nha đam này, rời khỏi Thời Ý lâu rồi, ở dưới bầu trời Nịnh Thành mù mịt này lâu rồi, bắt đầu không chống đỡ nổi, dần dần lụi tàn.
Lúc này đây Thời Ý đang làm gì?
Cô không biết.
Lúc vừa mới nghỉ, không gọi điện thoại được, Thời Ý rất thường chủ động nhắn tin với cô, trả lời tin nhắn cũng rất nhanh, về sau không biết có phải do cô luôn trả lời tin nhắn chậm khiến Thời Ý mất đi hăng hái hay không, dần dà, tin nhắn của Thời Ý thưa dần, tốc độ trả lời cũng chậm hơn.
Phó Tư Điềm đã từng thử chủ động liên lạc với Thời Ý nhiều hơn, nhưng Wechat chạy ngầm cứ tự động đăng xuất, cô xem điện thoại nhiều sẽ bị bà nội mắng, vì vậy có đôi khi Thời Ý trả lời tin nhắn của cô, cô vẫn chỉ đành trì hoãn việc trả lời.
Sau vài lần, Thời Ý ra ngoài đi du lịch. Phó Tư Điềm nhìn ảnh chụp Thời Ý thi thoảng chia sẻ với cô, nhìn dáng vẻ cô ấy trong ảnh đang cưỡi lạc đà, chậm rãi đi trên bãi cát vàng, giống như nữ thần, trời đất mênh mông, cô kinh diễm, yêu thích, hâm mộ, và cả nỗi bất an không muốn thừa nhận.
Thế giới của Thời Ý thật rộng lớn, thế giới của cô lại quá nhỏ bé. Cô mong đợi Thời Ý thường xuyên nhớ đến cô giống như cô nhớ đến cô ấy, có phải là quá dính người, quá không biết điều hay không?
Thật ra tần suất hiện tại có phải là bình thường hay không? Cô không phán đoán được. Tự ti mặc cảm, lo được lo mất.
Sợ hậu cần chậm trễ, 24 tết, ngày 12 tháng 2, cô tiêu hơn phân nửa số tiền tiết kiệm, đặt hàng trước mua một chiếc máy ảnh Polaroid mini90, điền địa chỉ nhà gần Thân Đại của Thời Ý.
Sau khi gửi quà đi, trái tim cô vẫn luôn lơ lửng, sợ Thời Ý không thích, càng sợ hơn là Thời Ý đã có rồi.
Thẳng thắn mà nói, chọn quà cho Thời Ý không phải là một chuyện dễ dàng. Dường như cái gì cô ấy cũng có, cái gì cũng không thiếu, cũng không có ham muốn đặc biệt về vật chất. Đồ rẻ quá, Phó Tư Điềm không dám tặng, đồ xa xỉ đắt tiền, Phó Tư Điềm không mua nổi.
Máy polaroid là nửa tháng trước khi cô lướt weibo của Thời Ý, phát hiện cô ấy có chuyển tiếp lại một mẩu quảng cáo rút thăm trúng thưởng tặng máy polaroid, nói là: "Thử vận may". Cô bèn đoán rằng, Thời Ý hẳn là muốn cái này.
Trên thực tế, Thời Ý đã có từ rất sớm. Cô ấy chuyển tiếp weibo kia chẳng qua là vì chủ nhân weibo kia là bạn cô ấy, cô ấy giúp bạn tăng kpi.
Nhưng nhận được món quà này, Thời Ý vẫn cảm thấy dường như mình chưa từng có, thỏa mãn và yêu thích. Xen lẫn trong đó là hối hận và đau lòng.
Đối với cô ấy mà nói, món quà này quá quý giá. Không phải quý ở giá trị, mà là quý ở tấm lòng. Kinh tế của Phó Tư Điềm không dư dả, cô ấy luôn đặt ở trong mắt. Để có thể mua được chiếc máy ảnh này, cô hẳn đã phải khó khăn như thế nào. Thời Ý chỉ cần nghĩ thoáng qua, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Làm sao cô ấy lại có thể nghi ngờ rằng đồ ngốc này không nhớ mình.
Bởi vì Phó Tư Điềm thường trả lời tin nhắn của cố ấy rất chậm, khiến cô ấy từ tràn đầy chờ mong cho đến lòng nhiệt tình nguội lạnh đi, Thời Ý dần cảm thấy có vẻ mình quá chủ động. Một nửa là quan tâm Phó Tư Điềm có thể không tiện liên lạc thường, một nửa là do có chút giận dỗi, cô ấy cũng cố ý chuyển thành cùng tiết tấu với Phó Tư Điềm. Ù ù cạc cạc, tin nhắn qua lại giữa hai người càng ngày càng ít.
Bây giờ nghĩ lại, Thời Ý cũng không biết vì sao bản thân mình lại làm ra chuyện trẻ con, quái đản như vậy.
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí, lấy ra nhẹ nhàng đặt xuống nhẹ nhàng, chụp không biết bao nhiêu tấm, đổi góc chụp không biết bao nhiêu lần, mới cho ra được một tấm hình xứng đáng với sự ngọt ngào trong lòng mình.
Cô ấy gửi ảnh chụp cho Phó Tư Điềm, nói: "Mình nhận được quà rồi, đẹp lắm, mình rất thích. Cảm ơn cậu nhé."
Hiếm khi, Phó Tư Điềm không chỉ trả lời ngay tức thì, mà còn là: "Bây giờ cậu có tiện nghe điện thoại không?"
Thời Ý không nhắn lại, nhanh chóng nhấn phím tắt, gọi điện thoại cho Phó Tư Điềm. Từ ảnh phản chiếu trong tấm kính ở giá sách đối diện, cô ấy nhìn thấy nụ cười vô cùng tươi tắn của mình.
Phó Tư Điềm bắt máy rất nhanh, "Thời Ý..."
Âm thanh mềm mại ấm áp như nước của cô truyền đến, dập tắt hoàn toàn sự giận dỗi hơn nửa tháng nay của Thời Ý.
"Ơi." Cô ấy vô thức thả nhẹ giọng nói, "Sao hôm nay lại tiện gọi điện thoại rồi?"
Trái tim treo lơ lửng của Phó Tư Điềm cuối cùng cũng lắng xuống trong sự dịu dàng quen thuộc của Thời Ý. Dưới lầu còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Phó Kiến Đào và bà lão, Phó Tư Điềm đi đến góc sân thượng cách xa phòng bà lão nhất, trả lời Thời Ý: "Người nhà mình cũng về rồi, mình không cần theo sát bên trông coi bà nội nữa."
Nói đúng hơn là, bà nội không đủ hơi sức để chỉ nhìn chằm chằm một mình cô. Cô có thể có được một chút thời gian riêng tư.
Thời Ý hỏi: "Vậy sau này cũng tiện gọi điện rồi à?"
Phó Tư Điềm cười một tiếng, "Buổi tối tầm giờ này, hẳn là có thể gọi được."
Khóe môi Thời Ý càng cong lên thêm, vui vẻ. Cô ấy cố ý chọc Phó Tư Điềm: "Cậu có thời gian, chứ mình thì chưa chắc."
"Ah, vậy... vậy chừng nào thì cậu có thời gian?" Giọng Phó Tư Điềm nghe vừa mất mát vừa đáng thương.
Thời Ý nhịn không được phì cười.
Phó Tư Điềm sửng sốt một giây, hiểu ra. "Thời Ý..." Cô kéo dài âm cuối, làm nũng trong vô thức.
Trái tim Thời Ý bị gọi đến mềm nhũn. "Về sau vào giờ này, cậu có thể gọi thẳng qua cho mình."
Phó Tư Điềm vui mừng đáp lời "Được".
Thời Ý nhớ ra, hỏi: "Sao lại tặng mình máy polaroid vậy?"
Phó Tư Điềm nói: "Hai ngày nữa là lễ tình nhân đó."
Lễ tình nhân đầu tiên hai người ở bên nhau. Đương nhiên là Thời Ý biết. "Vậy sao lại là máy polaroid?"
"Mình thấy weibo chuyển tiếp rút thăm trúng thưởng tặng máy polaroid, mình nghĩ có thể là cậu thích..."
Thời Ý sửng sốt, nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên như bị thứ gì đó đánh trúng, nhất thời vừa mềm vừa chua xót, không biết phải nói cái gì mới tốt.
Phó Tư Điềm thấy cô ấy không nói gì, sinh ra thấp thỏm: "Mình đoán sai rồi à?"
Thời Ý nhẹ giọng nói: "Không có. Mình rất thích."
Phó Tư Điềm vừa vui lên một chút, Thời Ý lại bổ sung: "Nhưng mà, nói thật nha. Mình thích len chọc lần trước cậu tặng hơn."
"Mình thích đồ thủ công cậu làm. Quà như vậy là độc nhất vô nhị."
Phó Tư Điềm có hơi mất mát, nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của Thời Ý. Cô đồng ý: "Vậy lần sau mình biết tặng cậu cái gì rồi."
"Cái gì?"
Phó Tư Điềm không chịu nói: "Bây giờ không nói được, nói ra sẽ không còn bất ngờ."
Thời Ý cười khẽ, cũng không phải thật sự muốn hỏi đến cùng.
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm, cơ thể Phó Tư Điềm rất lạnh, nhưng trái tim lại rất ấm.
Lơ đễnh ngẩng đầu, cô phát hiện tối nay không có trăng, cũng không có mây đen. Có ánh đèn đỏ của máy bay nhấp nháy chậm rãi xẹt qua bầu trời đêm, sao trời hai bên cũng nhấp nháy theo, tràn đầy sức sống.
"Sao đêm nay sáng quá." Phó Tư Điềm cảm khái.
Thời Ý đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao cùng cô.
Tối đen như mực, không có gì cả.
"Ở chỗ mình không nhìn thấy." Thời Ý bất đắc dĩ.
Phó Tư Điềm cảm thấy đáng tiếc, "Vậy mình chụp cho cậu xem."
Tiếng người lắng xuống, tiếng gió lớn hơn nhiều. Thời Ý đoán hẳn là cô vẫn đang chụp. Trong lúc chờ đợi, trong đầu cô ấy vô thức phác thảo ra biểu cảm và dáng vẻ mà Phó Tư Điềm có thể có vào lúc này, càng nghĩ đến lòng càng trống trải.
Bỗng nhiên cô ấy hiểu ra được khát vọng của bản thân mình.
Sao trời như thế nào, thật ra cô ấy không quan tâm.
Cái mà cô ấy muốn nhìn thấy là cô.
Là Phó Tư Điềm.
26 ngày.
Cô ấy vẫn luôn rất nhớ cô. Nhớ đến cô khi ngắm mặt trời mọc ở Tái Bắc, nhớ đến cô khi ngắm kỳ quan sa mạc, nhớ đến cô khi ngồi trên xe, khi cưỡi lạc đà cũng nhớ cô. Làm cái gì cũng giống như bị thiếu đi chút tư vị.
Lúc nào cũng nghĩ, nếu Tư Điềm ở bên cạnh thì tốt quá.
"Thời Ý, camera điện thoại hình như chụp không ra được giống như khi nhìn bằng mắt thường." Tiếng người truyền đến từ trong ống nghe.
Thời Ý cười khẽ, "Không sao."
Cô ấy hỏi: "Ngày mốt, cậu có thời gian đi ra ngắm cùng mình không?"
"Đi ra?"
"Ừm." Thời Ý cân nhắc nói: "Ngày mốt mẹ mình đi công tác ở Nịnh Thành, đi từ cao tốc, nếu cậu có thời gian, mình có thể đi đến đó cùng bà ấy rồi cùng quay về. Đương nhiên, không có cũng không sao."
Dường như tất cả các vì sao đều rơi lên đầu, Phó Tư Điềm bị bất ngờ này làm vui mừng đến choáng váng. Không do dự chút nào, cô nói: "Có, mình có thời gian!"
Cô nghĩ, cho dù bà nội không đồng ý, cho dù nửa đêm phải leo cửa sổ trèo tường, cô cũng nhất định phải đến.
/163
|