Chơi đùa với cô thì đã làm sao.
Trong nhà hàng Italy phong cách tao nhã, lãng mạn sang trọng, Thời Ý và nữ tiến sĩ ngồi đối diện nhau.
Quả thật khí chất của nữ tiến sĩ không tầm thường, thanh tao nho nhã, nhìn trông điềm đạm nội liễm, nhưng khi tán gẫu lại rất cởi mở khéo léo. Có lẽ là từng trải, có lẽ là do tính chất nghề nghiệp, cũng có lẽ là do rất để tâm đến Thời Ý, nữ tiến sĩ biểu hiện rất biết giao tiếp, cách nói chuyện khiến người ta rất thoải mái, tìm chủ đề để nói cũng đều là những chủ đề mà Thời Ý sẽ không bị không biết nói gì. Thời Ý không tìm ra được bất kỳ điểm nào không tốt ở nữ tiến sĩ.
Nhưng cô ấy ngồi đó, khi im lặng nghe nữ tiến sĩ nói chuyện, tâm trí lại luôn không tự chủ được mà trôi đi.
Cô ấy nhìn đôi môi mở ra đóng lại của nữ tiến sĩ, trong đầu chợt thoáng hiện lên một suy nghĩ, màu son của Phó Tư Điềm ngày hôm đó có phải rất gần với màu này không...
Khoảnh khắc kia qua đi, một cảm giác bất lực bỗng trào từ đáy lòng lên trên đầu Thời Ý, ngang ngược tàn phá, khiến cô ấy không còn hứng thú ăn uống, cũng không còn tâm trạng để tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Vô dụng thôi, dù cho là mấy năm trước, hay là hiện tại. Cô ấy chưa bao giờ là một người có thể dựa vào cảm xúc mới mẻ để lừa gạt bản thân, mượn người mới để dời đi tình cũ.
Tầm mắt cô ấy rơi vào cảnh đêm sầm uất náo nhiệt bên ngoài cửa sổ sát sàn phía sau lưng nữ tiến sĩ, có nam có nữ dắt tay cười vui, trong lòng bỗng hoang vắng, như thể đang quay lại những đêm dài cô đơn một mình, không có nhà để về sau những náo nhiệt, không tìm thấy sự tồn tại của mình trên thế giới này vào mấy năm trước.
Tất cả mọi náo nhiệt hạnh phúc đều là của người khác, mà cô ấy, hai bàn tay trắng.
Thời Ý mất hết hứng thú. Cô ấy tìm cớ, kết thúc sớm bữa tiệc xem mắt này. Đi cùng đối phương xuống bãi đỗ xe, cả hai lịch sự chào tạm biệt lần nữa, tách ra tự đi tìm xe của mình.
Bãi đỗ xe kín, mờ mờ tối tối, vắng vẻ yên tĩnh. Thời Ý ngồi trong xe, đổi giày cao gót, nắm vô lăng, trong lòng cũng yên tĩnh.
Không hiểu vì sao, cô ấy nhớ đến rất nhiều chuyện xưa cũ. Cô ấy nhớ lại rất nhiều năm về trước khi Phó Tư Điềm lần đầu tiên ngồi xe cô ấy, vụng về đáng yêu ngay cả dây an toàn cũng không biết thắt, cũng nhớ đến một năm sau đó lần đầu tiên nếm trải tư vị tình yêu, ngày hôm ấy đón Phó Tư Điềm về trường, cô ấy từng vội vã dừng xe trong ga ra, không màng bất kỳ điều gì đè Phó Tư Điềm lên ghế tùy ý vuốt ve săn sóc, hôn đến khó mà tách rời...
Cô ấy tưởng rằng mình đã quên hết.
Thì ra, chẳng qua cũng chỉ là tưởng.
Thời Ý mở loa xe, thắt dây an toàn, bật đèn xi nhan, chuẩn bị vào số chạy ra ngoài. Trong loa, radio đang phát bài hát, tiếng Quảng bi thương u buồn ngân vang trong không gian xe nhỏ hẹp: "Ở bên cạnh ai cũng so sánh với người, dù cho chỉ có thể làm tri kỷ của tôi, ai hi vọng thay thế người đến cuối đều phải bỏ cuộc, chỉ đành rút lui..."
Động tác vào số của Thời Ý lại ngừng lại, cảm xúc hoàn toàn bị dẫn dắt vào. Tiếng hát như khóc than như kể lể, từng câu từng chữ trong lời bài hát như đang hát về Phó Tư Điềm, hát về bọn họ, Thời Ý nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn thở dài, xoa nhẹ trán, đầu hàng bản thân.
Cô ấy buông tay đang vào số, lấy di động từ trong túi xách bên ghế phó lái, mở trình duyệt, thuần thục nhập mấy chữ to "Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ ăn uống Thời Thiện Hải Thành" vào trang chủ tra cứu thông tin doanh nghiệp.
Trang thông tin chi tiết công ty nhảy ra rất nhanh, Thời Ý vuốt ve đầu ngón tay, nhíu mày bấm vào.
Công ty được thành lập vào năm ngoái, pháp nhân là Phó Tư Điềm, cổ đông là hai thể nhân, một người là Phó Tư Điềm, chiếm 30% cổ phần, một người là... Giang Tuyết Mân.
Thời Ý thấy chữ "Giang" kia, hô hấp vô thức khựng lại.
Giang Tuyết Mân, họ Giang... Là mẹ ruột của Phó Tư Điềm, hoặc là người bên nhà mẹ ruột sao?
Cô ấy bấm vào tên Giang Tuyết Mân, dưới danh nghĩa Giang Tuyết Mân còn gắn liền với ba công ty, vốn đăng ký cũng không thấp.
Cho nên, có khả năng Phó Tư Điềm là dựa vào mối quan hệ và tài nguyên bên nhà mẹ ruột?
Cận Minh Nhược cũng nói rồi, Phó Tư Điềm hẳn là vẫn chưa kết hôn.
Cổ tay cô vẫn còn đeo đồng hồ định tình mà cô ấy tặng, cô lấy tên công ty là "Thời" Thiện, cô vẫn còn nhớ khẩu vị của cô ấy... Trong nháy mắt, một suy đoán không thể khống chế hiện lên trong đầu Thời Ý, niềm vui sướng không cách nào tự gạt mình tràn dâng khôn nguôi dưới đáy lòng. Thời Ý mâu thuẫn cắn môi, băng giá trên đôi mày cũng bất giác tan đi.
Cô ấy lại cẩn thận kiểm tra những thông tin khác về công ty thật lâu, không nhìn ra được gì cả.
Cô ấy tắt màn hình, cầm di động ngồi im tại chỗ vài giây, đặt di động xuống, tắt loa, lái ô tô ra khỏi bãi đỗ xe, chạy về hướng đường Hoài Bắc.
Cô ấy không biết mình muốn lái sang đây để làm gì, chỉ là trong lòng xung động, nóng rực khẩn thiết, thôi thúc cô ấy đến nơi này.
Cô ấy không thực sự lái xe đến nhà hàng Nam Nguyên, chỉ dừng xe ở điểm đỗ xe chếch phía đối diện cách Nam Nguyên một con đường, ngồi trong xe, ngược sáng với đèn đường và đèn neon, từ xa trong bóng đêm nhìn về kiến trúc có Phó Tư Điềm.
Đây là một con đường nhánh, nằm sát bên một cái hồ nhân tạo, toàn bộ cụm kiến trúc đều là nhà hàng và khách sạn từ trung đến cao cấp. Dòng xe cộ lưu thông cũng không lớn, nhưng thường thường sẽ có vài chiếc xe sang mới cóng bóng loáng rẽ vào giao lộ, chạy vào bãi đỗ xe của cụm kiến trúc này.
Ngừng không biết bao lâu, ngay khi Thời Ý chuẩn bị xuống xe đi vào, lại một chiếc sedan màu đen lái vào con đường nhánh này. Nó không tiếp tục rẽ vào bãi đỗ xe, mà là dừng ở cổng nhà hàng Nam Nguyên.
Một người đàn ông cao ráo, đầu tóc chỉnh tề, ôm một bó hoa hồng to đỏ rực như lửa bước xuống từ ghế lái, cùng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ bên trong cửa kính đang rộng mở của nhà hàng Nam Nguyên.
Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi môi đỏ tươi xinh, váy dài đến mắt cá chân, từng bước yểu điệu.
Thời Ý bất giác duỗi thẳng eo, mím chặt môi, trông theo từng bước Phó Tư Điềm đi ra, đứng trước mặt người đàn ông kia, chứa đựng ý cười dịu dàng, nhận lấy bó hoa hồng người đàn ông kia đưa.
Cổ tay mảnh mai lộ ra trong không khí của cô, không có bóng dáng của đồng hồ bạch kim.
Đôi môi mỏng của Thời Ý mím thành một đường, ánh mắt trầm xuống, đầu ngón tay nắm vô lăng dần dần trở nên trắng bệch.
Khởi động xe, ngay cả xi nhan cũng chưa bật, cô ấy đạp chân ga lao thẳng ra ngoài, biến mất trên con đường Hoài Bắc thanh tịnh trong chớp mắt.
Dọc đường, trong đầu cô ấy không ngừng chiếu lại cảnh vừa rồi. Cách một khoảng cách xa như vậy, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nụ cười tự đáy lòng của Phó Tư Điềm. Thì ra, khuôn mặt lạnh nhạt xa cách khi đối diện với cô ấy ở hiện tại, khi thực sự cười lên cũng mềm mại đến thế.
Thời Ý càng nghĩ lòng càng lạnh.
Càng nghĩ mặt càng trầm xuống.
Cô ấy cảm thấy bản thân nực cười, rồi lại cảm thấy Phó Tư Điềm khôi hài.
Rốt cuộc Phó Tư Điềm có ý gì? Muốn làm gì? Lúc cô tìm đến truyền thông Phí Điểm để hợp tác, rốt cuộc có biết chủ công ty là cô ấy không? "Thời" trong Thời Thiện, đồng hồ đeo tay lần đầu tiên gặp gỡ, sự sai lệch hương vị của món ăn, đều là trùng hợp, hay là, cô cố tình làm vậy?
Để người khác phải xoay quanh tâm tư cô, thú vị lắm à?
Trước kia là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
Người trêu ghẹo trước là cô, có đầu không có cuối cũng là cô. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xáo trộn cuộc sống của người khác thành một mớ bòng bong, bản thân mình lại ung dung tự tại.
Sự không cam tâm đã tiêu tan từ lâu của Thời Ý lại mạnh mẽ trào lên.
Trong một khoảng thời gian dài lúc vừa mới chia tay, cô ấy rất hận Phó Tư Điềm. Cuộc đời cô ấy rất ít khi có cảm xúc mãnh liệt thế này, Thời Viễn Miên là người đầu tiên, Phó Tư Điềm là người thứ hai. Vào những ngày đêm đằng đẵng làm tổ trong nhà thuê không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, không muốn ngủ, không muốn học cao học, cô ấy đã nhờ vào nỗi hận này để gắng gượng đi tiếp.
Cô ấy không cho phép mình vứt bỏ bản thân vì một người không xứng đáng. Cô ấy ép buộc chính mình, phải đi tiếp, hơn nữa, phải thật tốt thật tốt mà đi tiếp, dù cho cô ấy không bao giờ muốn gặp lại Phó Tư Điềm nữa, cũng nhất định phải đảm bảo rằng, nếu có một ngày, cô ấy gặp lại Phó Tư Điềm, phải thật vẻ vang, phải thật nở mày nở mặt, phải sống tốt hơn kẻ phản bội này.
Sau này, thời gian trôi qua, nỗi hận nguôi ngoai, vào rất nhiều đêm mất ngủ, cô ấy bắt đầu nhớ cô, bắt đầu tỉnh táo, bắt đầu nhìn thẳng vào quá khứ của cả hai. Dù có giả vờ thế nào, thì có vài thứ cũng giả vờ không được. Cô ấy tin rằng lúc bắt đầu Phó Tư Điềm là thật sự thích cô ấy, sau đó, cũng thật sự mệt mỏi, thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Bọn họ bại bởi chính mình, bại bởi hiện thực.
Vì vậy, nỗi hận này, lại từ từ biến thành không cam tâm.
Sau nữa, tất cả tình cảm nồng đậm nóng bỏng lui đi, cô ấy chỉ muốn phủ bụi đoạn quá khứ này, bắt đầu cuộc sống mới. Cô ấy không trở về Thân Thành, không nhận sự hỗ trợ của Thời Viễn Miên và Phương Nhược Hoa, tự lực cánh sinh, nỗ lực làm việc, hi vọng trong tương lai có một ngày khi cô ấy lại gặp được người mà mình muốn trân trọng, có thể hoàn toàn nắm giữ cuộc đời mình trong tay, không còn bị mắc kẹt với hiện thực như đã từng.
Nhưng mà, sau này, cô ấy cũng chưa từng gặp được người như vậy.
Cô ấy nghĩ, có thể mãi mãi cô ấy cũng sẽ không thể thích một ai như đã từng thích Phó Tư Điềm.
Cho dù là Phó Tư Điềm cũng không thể.
Một giờ khuya, ngoài cửa sổ lại rơi xuống cơn mưa nhỏ tí ta tí tách, một lần nữa Thời Ý mất ngủ. Cô ấy mặc váy dây ngồi tựa người trước cửa sổ, liếc nhìn thỏ bông ở đối diện, để mặc cho gió thổi tung mái tóc dài, mưa phùn rơi trên gương mặt cô ấy.
Khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh nghịch ly rượu Whiskey, mặt mày lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới nâng lên nhấp một ngụm.
Gương mặt Phó Tư Điềm tươi cười với người đàn ông truy đuổi trong tâm trí cô ấy suốt cả một đêm.
Thời Ý uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, đóng cửa sổ, nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bệ cửa, nhếch miệng cười khẩy.
Là cô gây chuyện với cô ấy trước.
Cô ấy chơi đùa với cô thì đã làm sao.
Vốn tính cách cô ấy không phải kiểu sẽ nhìn trước ngó sau, vì người khác mà để bản thân chịu thiệt, dựa vào đâu phải phá lệ vì cô.
Không thể cứ mỗi lần đều để cho cô đắc ý, lần nào cũng rút lui êm đẹp như vậy được.
*
Ngày tiếp theo, trợ lý Kiều Mạn nhắc nhở cô ấy, mấy ngày này có thể hẹn người bên công ty du lịch Vạn Lý để trau dồi tình cảm, ổn định chuyện hợp tác rồi. Truyền thông Phí Điểm là chủ xị, Thời Ý không cần suy nghĩ, chỉ định địa điểm là nhà hàng Nam Nguyên.
Trong thời gian đó, cô ấy lại đặt cơm ở Nam Nguyên thêm vài ba lần, hương vị món ăn trái lại đã ổn định, ổn định thành hương vị càng hợp khẩu vị cô ấy hơn. Cô ấy thử bảo Cận Minh Nhược đặt về nhà một lần, mang đến công ty giúp cô ấy, hương vị, lại ổn định trở về hương vị lúc ban đầu.
Cô ấy xác định, Phó Tư Điềm đã điều chỉnh món ăn của cô ấy.
Nhưng Phó Tư Điềm chưa từng liên lạc với cô ấy. Thậm chí cô thêm Wechat của Kiều Mạn chứ cũng không thêm cô ấy, càng không hề gửi tin nhắn cho cô ấy, như thể bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thời Ý không rõ là cảm giác gì. Trên bàn cờ, cô ấy vẫn luôn rất có kiên nhẫn.
Một tuần sau, đến ngày hẹn, Thời Ý đúng hẹn dẫn theo người bên bộ phận quan hệ công chúng đi đến nhà hàng Nam Nguyên.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lời bài hát đến từ《Thật Ra Em Không Vui》của Chung Gia Hân.
Thời · lừa mình dối người · Ý: Tôi muốn trả thù cô ấy.
Cận Minh Nhược: Là kiểu trả thù trên giường, mất cả chì lẫn chài sao?
Thời Ý: ...
Cận Minh Nhược cười xấu xa: Chậc. Đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều.jpg
Trong nhà hàng Italy phong cách tao nhã, lãng mạn sang trọng, Thời Ý và nữ tiến sĩ ngồi đối diện nhau.
Quả thật khí chất của nữ tiến sĩ không tầm thường, thanh tao nho nhã, nhìn trông điềm đạm nội liễm, nhưng khi tán gẫu lại rất cởi mở khéo léo. Có lẽ là từng trải, có lẽ là do tính chất nghề nghiệp, cũng có lẽ là do rất để tâm đến Thời Ý, nữ tiến sĩ biểu hiện rất biết giao tiếp, cách nói chuyện khiến người ta rất thoải mái, tìm chủ đề để nói cũng đều là những chủ đề mà Thời Ý sẽ không bị không biết nói gì. Thời Ý không tìm ra được bất kỳ điểm nào không tốt ở nữ tiến sĩ.
Nhưng cô ấy ngồi đó, khi im lặng nghe nữ tiến sĩ nói chuyện, tâm trí lại luôn không tự chủ được mà trôi đi.
Cô ấy nhìn đôi môi mở ra đóng lại của nữ tiến sĩ, trong đầu chợt thoáng hiện lên một suy nghĩ, màu son của Phó Tư Điềm ngày hôm đó có phải rất gần với màu này không...
Khoảnh khắc kia qua đi, một cảm giác bất lực bỗng trào từ đáy lòng lên trên đầu Thời Ý, ngang ngược tàn phá, khiến cô ấy không còn hứng thú ăn uống, cũng không còn tâm trạng để tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Vô dụng thôi, dù cho là mấy năm trước, hay là hiện tại. Cô ấy chưa bao giờ là một người có thể dựa vào cảm xúc mới mẻ để lừa gạt bản thân, mượn người mới để dời đi tình cũ.
Tầm mắt cô ấy rơi vào cảnh đêm sầm uất náo nhiệt bên ngoài cửa sổ sát sàn phía sau lưng nữ tiến sĩ, có nam có nữ dắt tay cười vui, trong lòng bỗng hoang vắng, như thể đang quay lại những đêm dài cô đơn một mình, không có nhà để về sau những náo nhiệt, không tìm thấy sự tồn tại của mình trên thế giới này vào mấy năm trước.
Tất cả mọi náo nhiệt hạnh phúc đều là của người khác, mà cô ấy, hai bàn tay trắng.
Thời Ý mất hết hứng thú. Cô ấy tìm cớ, kết thúc sớm bữa tiệc xem mắt này. Đi cùng đối phương xuống bãi đỗ xe, cả hai lịch sự chào tạm biệt lần nữa, tách ra tự đi tìm xe của mình.
Bãi đỗ xe kín, mờ mờ tối tối, vắng vẻ yên tĩnh. Thời Ý ngồi trong xe, đổi giày cao gót, nắm vô lăng, trong lòng cũng yên tĩnh.
Không hiểu vì sao, cô ấy nhớ đến rất nhiều chuyện xưa cũ. Cô ấy nhớ lại rất nhiều năm về trước khi Phó Tư Điềm lần đầu tiên ngồi xe cô ấy, vụng về đáng yêu ngay cả dây an toàn cũng không biết thắt, cũng nhớ đến một năm sau đó lần đầu tiên nếm trải tư vị tình yêu, ngày hôm ấy đón Phó Tư Điềm về trường, cô ấy từng vội vã dừng xe trong ga ra, không màng bất kỳ điều gì đè Phó Tư Điềm lên ghế tùy ý vuốt ve săn sóc, hôn đến khó mà tách rời...
Cô ấy tưởng rằng mình đã quên hết.
Thì ra, chẳng qua cũng chỉ là tưởng.
Thời Ý mở loa xe, thắt dây an toàn, bật đèn xi nhan, chuẩn bị vào số chạy ra ngoài. Trong loa, radio đang phát bài hát, tiếng Quảng bi thương u buồn ngân vang trong không gian xe nhỏ hẹp: "Ở bên cạnh ai cũng so sánh với người, dù cho chỉ có thể làm tri kỷ của tôi, ai hi vọng thay thế người đến cuối đều phải bỏ cuộc, chỉ đành rút lui..."
Động tác vào số của Thời Ý lại ngừng lại, cảm xúc hoàn toàn bị dẫn dắt vào. Tiếng hát như khóc than như kể lể, từng câu từng chữ trong lời bài hát như đang hát về Phó Tư Điềm, hát về bọn họ, Thời Ý nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn thở dài, xoa nhẹ trán, đầu hàng bản thân.
Cô ấy buông tay đang vào số, lấy di động từ trong túi xách bên ghế phó lái, mở trình duyệt, thuần thục nhập mấy chữ to "Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ ăn uống Thời Thiện Hải Thành" vào trang chủ tra cứu thông tin doanh nghiệp.
Trang thông tin chi tiết công ty nhảy ra rất nhanh, Thời Ý vuốt ve đầu ngón tay, nhíu mày bấm vào.
Công ty được thành lập vào năm ngoái, pháp nhân là Phó Tư Điềm, cổ đông là hai thể nhân, một người là Phó Tư Điềm, chiếm 30% cổ phần, một người là... Giang Tuyết Mân.
Thời Ý thấy chữ "Giang" kia, hô hấp vô thức khựng lại.
Giang Tuyết Mân, họ Giang... Là mẹ ruột của Phó Tư Điềm, hoặc là người bên nhà mẹ ruột sao?
Cô ấy bấm vào tên Giang Tuyết Mân, dưới danh nghĩa Giang Tuyết Mân còn gắn liền với ba công ty, vốn đăng ký cũng không thấp.
Cho nên, có khả năng Phó Tư Điềm là dựa vào mối quan hệ và tài nguyên bên nhà mẹ ruột?
Cận Minh Nhược cũng nói rồi, Phó Tư Điềm hẳn là vẫn chưa kết hôn.
Cổ tay cô vẫn còn đeo đồng hồ định tình mà cô ấy tặng, cô lấy tên công ty là "Thời" Thiện, cô vẫn còn nhớ khẩu vị của cô ấy... Trong nháy mắt, một suy đoán không thể khống chế hiện lên trong đầu Thời Ý, niềm vui sướng không cách nào tự gạt mình tràn dâng khôn nguôi dưới đáy lòng. Thời Ý mâu thuẫn cắn môi, băng giá trên đôi mày cũng bất giác tan đi.
Cô ấy lại cẩn thận kiểm tra những thông tin khác về công ty thật lâu, không nhìn ra được gì cả.
Cô ấy tắt màn hình, cầm di động ngồi im tại chỗ vài giây, đặt di động xuống, tắt loa, lái ô tô ra khỏi bãi đỗ xe, chạy về hướng đường Hoài Bắc.
Cô ấy không biết mình muốn lái sang đây để làm gì, chỉ là trong lòng xung động, nóng rực khẩn thiết, thôi thúc cô ấy đến nơi này.
Cô ấy không thực sự lái xe đến nhà hàng Nam Nguyên, chỉ dừng xe ở điểm đỗ xe chếch phía đối diện cách Nam Nguyên một con đường, ngồi trong xe, ngược sáng với đèn đường và đèn neon, từ xa trong bóng đêm nhìn về kiến trúc có Phó Tư Điềm.
Đây là một con đường nhánh, nằm sát bên một cái hồ nhân tạo, toàn bộ cụm kiến trúc đều là nhà hàng và khách sạn từ trung đến cao cấp. Dòng xe cộ lưu thông cũng không lớn, nhưng thường thường sẽ có vài chiếc xe sang mới cóng bóng loáng rẽ vào giao lộ, chạy vào bãi đỗ xe của cụm kiến trúc này.
Ngừng không biết bao lâu, ngay khi Thời Ý chuẩn bị xuống xe đi vào, lại một chiếc sedan màu đen lái vào con đường nhánh này. Nó không tiếp tục rẽ vào bãi đỗ xe, mà là dừng ở cổng nhà hàng Nam Nguyên.
Một người đàn ông cao ráo, đầu tóc chỉnh tề, ôm một bó hoa hồng to đỏ rực như lửa bước xuống từ ghế lái, cùng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ bên trong cửa kính đang rộng mở của nhà hàng Nam Nguyên.
Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi môi đỏ tươi xinh, váy dài đến mắt cá chân, từng bước yểu điệu.
Thời Ý bất giác duỗi thẳng eo, mím chặt môi, trông theo từng bước Phó Tư Điềm đi ra, đứng trước mặt người đàn ông kia, chứa đựng ý cười dịu dàng, nhận lấy bó hoa hồng người đàn ông kia đưa.
Cổ tay mảnh mai lộ ra trong không khí của cô, không có bóng dáng của đồng hồ bạch kim.
Đôi môi mỏng của Thời Ý mím thành một đường, ánh mắt trầm xuống, đầu ngón tay nắm vô lăng dần dần trở nên trắng bệch.
Khởi động xe, ngay cả xi nhan cũng chưa bật, cô ấy đạp chân ga lao thẳng ra ngoài, biến mất trên con đường Hoài Bắc thanh tịnh trong chớp mắt.
Dọc đường, trong đầu cô ấy không ngừng chiếu lại cảnh vừa rồi. Cách một khoảng cách xa như vậy, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nụ cười tự đáy lòng của Phó Tư Điềm. Thì ra, khuôn mặt lạnh nhạt xa cách khi đối diện với cô ấy ở hiện tại, khi thực sự cười lên cũng mềm mại đến thế.
Thời Ý càng nghĩ lòng càng lạnh.
Càng nghĩ mặt càng trầm xuống.
Cô ấy cảm thấy bản thân nực cười, rồi lại cảm thấy Phó Tư Điềm khôi hài.
Rốt cuộc Phó Tư Điềm có ý gì? Muốn làm gì? Lúc cô tìm đến truyền thông Phí Điểm để hợp tác, rốt cuộc có biết chủ công ty là cô ấy không? "Thời" trong Thời Thiện, đồng hồ đeo tay lần đầu tiên gặp gỡ, sự sai lệch hương vị của món ăn, đều là trùng hợp, hay là, cô cố tình làm vậy?
Để người khác phải xoay quanh tâm tư cô, thú vị lắm à?
Trước kia là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
Người trêu ghẹo trước là cô, có đầu không có cuối cũng là cô. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xáo trộn cuộc sống của người khác thành một mớ bòng bong, bản thân mình lại ung dung tự tại.
Sự không cam tâm đã tiêu tan từ lâu của Thời Ý lại mạnh mẽ trào lên.
Trong một khoảng thời gian dài lúc vừa mới chia tay, cô ấy rất hận Phó Tư Điềm. Cuộc đời cô ấy rất ít khi có cảm xúc mãnh liệt thế này, Thời Viễn Miên là người đầu tiên, Phó Tư Điềm là người thứ hai. Vào những ngày đêm đằng đẵng làm tổ trong nhà thuê không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, không muốn ngủ, không muốn học cao học, cô ấy đã nhờ vào nỗi hận này để gắng gượng đi tiếp.
Cô ấy không cho phép mình vứt bỏ bản thân vì một người không xứng đáng. Cô ấy ép buộc chính mình, phải đi tiếp, hơn nữa, phải thật tốt thật tốt mà đi tiếp, dù cho cô ấy không bao giờ muốn gặp lại Phó Tư Điềm nữa, cũng nhất định phải đảm bảo rằng, nếu có một ngày, cô ấy gặp lại Phó Tư Điềm, phải thật vẻ vang, phải thật nở mày nở mặt, phải sống tốt hơn kẻ phản bội này.
Sau này, thời gian trôi qua, nỗi hận nguôi ngoai, vào rất nhiều đêm mất ngủ, cô ấy bắt đầu nhớ cô, bắt đầu tỉnh táo, bắt đầu nhìn thẳng vào quá khứ của cả hai. Dù có giả vờ thế nào, thì có vài thứ cũng giả vờ không được. Cô ấy tin rằng lúc bắt đầu Phó Tư Điềm là thật sự thích cô ấy, sau đó, cũng thật sự mệt mỏi, thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Bọn họ bại bởi chính mình, bại bởi hiện thực.
Vì vậy, nỗi hận này, lại từ từ biến thành không cam tâm.
Sau nữa, tất cả tình cảm nồng đậm nóng bỏng lui đi, cô ấy chỉ muốn phủ bụi đoạn quá khứ này, bắt đầu cuộc sống mới. Cô ấy không trở về Thân Thành, không nhận sự hỗ trợ của Thời Viễn Miên và Phương Nhược Hoa, tự lực cánh sinh, nỗ lực làm việc, hi vọng trong tương lai có một ngày khi cô ấy lại gặp được người mà mình muốn trân trọng, có thể hoàn toàn nắm giữ cuộc đời mình trong tay, không còn bị mắc kẹt với hiện thực như đã từng.
Nhưng mà, sau này, cô ấy cũng chưa từng gặp được người như vậy.
Cô ấy nghĩ, có thể mãi mãi cô ấy cũng sẽ không thể thích một ai như đã từng thích Phó Tư Điềm.
Cho dù là Phó Tư Điềm cũng không thể.
Một giờ khuya, ngoài cửa sổ lại rơi xuống cơn mưa nhỏ tí ta tí tách, một lần nữa Thời Ý mất ngủ. Cô ấy mặc váy dây ngồi tựa người trước cửa sổ, liếc nhìn thỏ bông ở đối diện, để mặc cho gió thổi tung mái tóc dài, mưa phùn rơi trên gương mặt cô ấy.
Khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh nghịch ly rượu Whiskey, mặt mày lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới nâng lên nhấp một ngụm.
Gương mặt Phó Tư Điềm tươi cười với người đàn ông truy đuổi trong tâm trí cô ấy suốt cả một đêm.
Thời Ý uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, đóng cửa sổ, nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bệ cửa, nhếch miệng cười khẩy.
Là cô gây chuyện với cô ấy trước.
Cô ấy chơi đùa với cô thì đã làm sao.
Vốn tính cách cô ấy không phải kiểu sẽ nhìn trước ngó sau, vì người khác mà để bản thân chịu thiệt, dựa vào đâu phải phá lệ vì cô.
Không thể cứ mỗi lần đều để cho cô đắc ý, lần nào cũng rút lui êm đẹp như vậy được.
*
Ngày tiếp theo, trợ lý Kiều Mạn nhắc nhở cô ấy, mấy ngày này có thể hẹn người bên công ty du lịch Vạn Lý để trau dồi tình cảm, ổn định chuyện hợp tác rồi. Truyền thông Phí Điểm là chủ xị, Thời Ý không cần suy nghĩ, chỉ định địa điểm là nhà hàng Nam Nguyên.
Trong thời gian đó, cô ấy lại đặt cơm ở Nam Nguyên thêm vài ba lần, hương vị món ăn trái lại đã ổn định, ổn định thành hương vị càng hợp khẩu vị cô ấy hơn. Cô ấy thử bảo Cận Minh Nhược đặt về nhà một lần, mang đến công ty giúp cô ấy, hương vị, lại ổn định trở về hương vị lúc ban đầu.
Cô ấy xác định, Phó Tư Điềm đã điều chỉnh món ăn của cô ấy.
Nhưng Phó Tư Điềm chưa từng liên lạc với cô ấy. Thậm chí cô thêm Wechat của Kiều Mạn chứ cũng không thêm cô ấy, càng không hề gửi tin nhắn cho cô ấy, như thể bọn họ chưa từng gặp nhau.
Thời Ý không rõ là cảm giác gì. Trên bàn cờ, cô ấy vẫn luôn rất có kiên nhẫn.
Một tuần sau, đến ngày hẹn, Thời Ý đúng hẹn dẫn theo người bên bộ phận quan hệ công chúng đi đến nhà hàng Nam Nguyên.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lời bài hát đến từ《Thật Ra Em Không Vui》của Chung Gia Hân.
Thời · lừa mình dối người · Ý: Tôi muốn trả thù cô ấy.
Cận Minh Nhược: Là kiểu trả thù trên giường, mất cả chì lẫn chài sao?
Thời Ý: ...
Cận Minh Nhược cười xấu xa: Chậc. Đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều.jpg
/163
|