Cậu ấy nói dối.
Đêm đến, Thời Ý giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chờ Phó Tư Điềm giặt quần áo xong, hai người tự ôn lại sách vở một chút, tắt đèn đi ngủ.
Trời rất lạnh, ban đêm ổ chăn lạnh như băng, Phó Tư Điềm sẽ luôn giúp cô ấy làm ấm ổ chăn trước khi cô ấy lên giường, sau đó mới dịch chuyển về vị trí của mình. Bình thường khi đi ngủ, nếu Phó Tư Điềm vẫn chưa ngủ, Thời Ý bao giờ cũng thích nghiêng người, tay khoát lên eo cô, đối mặt với cô, nửa ôm ngủ. Thỉnh thoảng có hứng thú, Thời Ý sẽ dùng những cái ôm và nụ hôn, mở ra một trận vận động ngọt ngào trước khi ngủ cùng cô.
Nhưng tối nay không có, cô ấy lên giường, nói "Ngủ ngon" với Phó Tư Điềm xong liền nằm ngửa, cánh tay đặt trong chăn tự ôm lấy mình, nhắm mắt lại, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Phó Tư Điềm hơi lấy làm lạ, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao cả đêm biểu hiện của Thời Ý đều rất bình thường. Cô cho rằng Thời Ý chỉ là quá mệt, không có tâm tư này. Kỳ thi sau đại học đã chuẩn bị bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, học kỳ này chuyện lộn xộn ở khoa bọn họ còn một đống, bảo vệ luận văn lại còn sắp xếp ở học kỳ đầu, chỉ ba ngày sau khi kỳ thi sau đại học kết thúc, vì vậy sắp tới đây bên giáo viên hướng dẫn cũng liên tục yêu cầu mở họp nhóm để thảo luận, khiến cho thời gian vốn dĩ đã chẳng dư dả càng thêm hối hả hơn. Thật sự làm người ta muộn phiền. Cô có thể hiểu được áp lực của Thời Ý.
Cô không làm phiền Thời Ý, chỉ vươn tay cẩn thận nhét góc chăn vào cho cô ấy, nghiêng người nằm xuống gối của mình nơi gần sát với cô ấy nhất.
Hơi thở của cô, ấm áp, nhẹ nhàng, như có như không quẩn quanh bên tai Thời Ý, dịu dàng hệt như con người của cô, chọc người ta yêu thích.
Thời Ý lắng nghe đến tâm tư rối loạn.
Cô ấy không muốn tin, cũng không nên tin Phó Tư Điềm sẽ lung lay với tình cảm của cả hai một tơ một hào nào, rõ ràng cô ấy nên biết Phó Tư Điềm thích cô ấy cỡ nào, kiên định cỡ nào đối với tình cảm của cả hai, nhưng khoảnh khắc nên mở miệng hỏi, cô ấy lại chùn bước.
Cô ấy cảm nhận được rõ ràng sự nhát gan của mình. Trốn tránh không phải tính cách của cô ấy, nhưng quả thật cô ấy lại làm như vậy. Cô ấy phát hiện bản thân mình đang sợ hãi. Nguồn cơn sợ hãi không biết đến từ đâu, có lẽ là đến từ thông tin quá mức xác thực qua tin nhắn bị lộ, có lẽ là đến từ việc kháng cự chưa bao giờ chịu tâm sự sâu về chuyện gia đình với cô ấy của Phó Tư Điềm, càng có lẽ là đến từ - nửa năm này, cả hai đã nếm đủ khó khăn của cuộc sống.
Cô ấy đã hiểu rõ câu nói "Cuộc sống không đơn giản như con nghĩ" của mẹ. Con người khi ở trong hoàn cảnh và áp lực như vậy, sẽ thay đổi, sẽ yếu đuối, sẽ thỏa hiệp, cũng không phải không có khả năng... Suy cho cùng, đây đều là bản chất con người.
Nhưng trong đầu vẫn có một âm thanh đang nói với cô ấy: Tư Điềm không phải người như thế. Người cô ấy yêu, không phải người như thế, cô ấy nên là người biết rõ nhất cô là người chân thành như thế nào, tốt đẹp như thế nào.
Cô ấy dùng suy nghĩ như vậy phỏng đoán Tư Điềm, thậm chí không cho cô một cơ hội để quang minh chính đại mà giải thích, thật sự có hơi quá đáng. Thời Ý trách cứ chính mình, rồi lại không có cách nào hoàn toàn thuyết phục chính mình.
Trong nỗi thống khổ và băn khoăn, cô ấy mất ngủ hơn nửa đêm.
Bóng đêm dần lui, khi sắc trời sắp sáng tỏ, cô ấy cảm nhận được Phó Tư Điềm đang nửa tỉnh nửa mê, lại vô thức đưa tay sờ sờ góc chăn cô ấy, giúp cô ấy dịch chăn lên.
Đó là một sự bảo vệ gần như xuất phát từ bản năng.
Thời Ý xoay người nhìn cô, hơi thở trầm xuống. Cô ấy dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng đường nét sạch sẽ, dịu dàng trên gương mặt cô, bắt đầu áy náy, bắt đầu hối hận.
Cô ấy nên thẳng thắn, nên tin tưởng cô, nên nói chuyện với cô.
Cô ấy đưa ra quyết định trong lòng.
Trưa hôm sau, Thời Ý tự học ở thư viện trở về, Phó Tư Điềm đã chuẩn bị hai món một canh cho cô ấy như bình thường. Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn cơm, vừa câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
Thời Ý đang tính toán xem nên mở miệng hỏi cô chuyện tin nhắn như thế nào, di động Phó Tư Điềm vang lên.
Hiển thị người gọi là "Bà nội", Phó Tư Điềm ngượng ngùng đánh tiếng với Thời Ý, cầm di động ra ban công nghe điện thoại.
Thời Ý húp một ngụm canh, sau khi buông thìa xuống, nhìn chằm chằm vào bát, bất động trong vài giây.
Lần nào cũng vậy, tất cả những cuộc gọi liên quan đến gia đình, Phó Tư Điềm đều cố hết sức tránh cô ấy để nghe máy. Thật ra như vậy cũng không phải chuyện gì sai trái, theo phép lịch sự mà nói, nên vậy. Lâu nay cô ấy cũng không trực tiếp bày tỏ bất cứ điều gì về chuyện này với Phó Tư Điềm. Nhưng mà, giờ này khắc này, Thời Ý lại có cảm giác không thoải mái mãnh liệt. Cô ấy cảm nhận được sâu sắc sự trơ trọi và bất an vì bị ngăn cách bên ngoài thế giới của Phó Tư Điềm.
Đây là cảm xúc trước giờ cô ấy vẫn luôn có thể kiềm chế rất tốt, lý trí hóa giải rất tốt.
Nhưng lúc này, cô ấy có chút không tiêu hóa nổi.
Cô ấy lại nhạt nhẽo ăn hai miếng cơm, nhìn bóng dáng Phó Tư Điềm cúp máy, xoay người chuẩn bị đi vào, nghĩ rằng cô ấy nên nói thẳng với cô về cảm thụ này.
Nhưng khi Phó Tư Điềm ngồi xuống bàn một lần nữa, dịu dàng nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy động đậy cổ họng, lại không mở miệng được, không thể bỏ mặt mũi xuống, nói ra những lời lộ vẻ yếu đuối, xuất phát từ nội tâm như vậy.
Dường như đối với người càng thân thiết, có vài lời ngược lại càng khó nói ra khỏi miệng.
Im lặng chốc lát, cô ấy như thể không có việc gì, quan tâm: "Bà nội vẫn ổn chứ?"
Phó Tư Điềm lời ít ý nhiều: "Vẫn ổn."
Thời Ý nhìn ra được cô không muốn nhiều lời, nếu bình thường, cô ấy sẽ ngừng lại, nhưng hôm nay, cô ấy không đổi đề tài mà truy tận ngọn nguồn: "Bà nội bảo cậu cuối tuần về thăm sao?"
Phó Tư Điềm nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, dừng một chút, bổ sung: "Nhưng mình gạt đi rồi, hai tuần này, nếu tình hình của bà ấy vẫn ổn, trước ngày thi sau đại học mình sẽ cách tuần trở về một lần."
Đương nhiên Thời Ý biết lí do vì sao. Im một lúc, cô ấy nói: "Mình ở đây không sao."
Phó Tư Điềm cười rất nhẹ, nói: "Đối với mình mà nói thì có sao."
Thời Ý cũng rất miễn cưỡng nở nụ cười, rũ mắt, thuận miệng hỏi: "Bình thường trở về cậu thường làm gì?"
Phó Tư Điềm tự nhiên đáp: "Ở nhà chăm sóc bà ấy, ở cùng bà ấy, nấu cơm, đút cơm cho bà ấy. Có điều thời gian bà ấy có sức sống để nói chuyện cũng không nhiều."
Trong lòng Thời Ý nặng nề đến khó chịu. Cô ấy xót Phó Tư Điềm vất vả, cũng khó chịu... việc bản thân mình còn định thăm dò cô. Nhưng cô ấy vẫn thăm dò, cô ấy hỏi cô: "Vậy lúc bà ấy có sức sống sẽ nói chuyện gì với cậu?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra một lúc, nghẹn lời, biểu cảm rõ ràng không được tự nhiên như ban nãy.
Không đợi cô trả lời, Thời Ý nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: "Có quan tâm đến chuyện dựng vợ gả chồng của cậu, giục cậu đi xem mắt tìm đối tượng không?"
Trái tim Phó Tư Điềm run lên, hô hấp trên cả người như sắp tạm dừng. Trong chớp nhoáng, đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng, nói ra miệng lại yếu ớt: "Cũng ổn, không có."
Cô biết tính chiếm hữu của Thời Ý dành cho mình mãnh liệt cỡ nào, hay ghen tuông, cô không muốn làm tăng thêm phiền não cho Thời Ý vào lúc này, khiến Thời Ý phân tâm. Hiện tại, để Thời Ý thi tốt kỳ thi này là chuyện quan trọng nhất, tất cả những chuyện khác đều có thể đẩy lùi về phía sau.
Cô có thể giải quyết được. Như thể chột dạ, lại như thể vì muốn làm Thời Ý yên tâm hơn, cô bổ sung thêm một câu vô ích: "Hơn nữa, mình không muốn, bà ấy cũng không có cách nào."
Trái tim Thời Ý ngay lập tức rét run.
Cậu ấy nói dối.
Cậu ấy thật sự nói dối. Hơn nữa, lại còn nói rất quả quyết.
Cả trái tim Thời Ý trống rỗng, đầu óc hỗn độn, trong nháy mắt bỗng nhiên không biết nên đối diện với gương mặt này của Phó Tư Điềm như thế nào.
Nếu cậu ấy không muốn thì có thể không đi, vậy cậu ấy đã đi rồi, gặp mặt rồi, có nghĩ là, tự cậu ấy muốn đi, tự cậu ấy bằng lòng đi hay sao?
Thời Ý không thuyết phục được bản thân nữa. Cô ấy cảm thấy dường như trụ cột niềm tin vững chắc trong lòng đã sụp đổ, nếu còn nói thêm nữa, cô ấy không hỏi ra miệng được, cũng không đủ can đảm để hỏi ra miệng.
Cô ấy không xác định được nếu làm rõ, vậy đáp án liệu có phải là đáp án mà cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận hay không. Thoạt nhìn cô vẫn yêu cô ấy, vẫn luyến tiếc cô ấy? Có phải nếu cô ấy không hỏi, thì sẽ có thể vẫn còn cơ hội giữ lại sự yên bình giả dối giống hiện tại hay không, cho đến khi... có bước ngoặt xảy ra.
Vì vậy, cô ấy lại một lần nữa im thin thít không giống với chính mình chút nào, trốn tránh, hệt một kẻ nhu nhược.
Nhưng có vài chuyện, một khi đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, dù cô ấy có cố gắng đi chăng nữa cũng không cách nào miễn cưỡng bản thân không mang khúc mắc, không bị ảnh hưởng. Đặc biệt là hiện tại cô ấy đã để ý, chú ý đến việc Phó Tư Điềm thường tránh mặt cô ấy để trò chuyện trên Wechat.
Phó Tư Điềm phát hiện, không biết từ hôm nào, có lẽ là hai ngày trước, cũng có lẽ là ba ngày trước, tóm lại chính là bắt đầu từ một ngày nào đó, Thời Ý trở nên trầm lặng hơn trước nhiều. Cũng không phải cô ấy không nói chuyện với cô, nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều sẽ đáp lại đều sẽ trả lời, chỉ là dường như cô ấy không chủ động nói chuyện, chia sẻ với cô.
Ban đêm dù trời có lạnh, cô ấy cũng không còn ôm cô nữa.
Cô ấy luôn đưa lưng về phía cô, để lại cho cô một bóng lưng gầy gò hờ hững. Dù cho cô có mặt dày sáp lại gần, đôi tay run rẩy ôm lấy cô ấy từ phía sau, cô ấy cũng sẽ chỉ giả vờ ngủ, sẽ không xoay người qua, sẽ không đáp lại cô một li một tí nào.
Phó Tư Điềm vừa đau khổ vừa không biết làm sao.
Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô nhận ra, giữa cô và Thời Ý xuất hiện vấn đề. Mặc dù nằm trên cùng một chiếc giường, mặc dù cô thân mật khăng khít ôm lấy Thời Ý, cô cũng hiểu được, cô không cảm nhận được hơi ấm của Thời Ý.
Giữa hai người như bị ngăn cách bởi một khe vực sâu, gió lạnh như băng, thổi vào chăn, thổi vào cơ thể hai người, lạnh thấu xương, đau thấu xương.
Phó Tư Điềm nhìn lên trần nhà tối đen, mỗi ngày đều không phân biệt được rõ rốt cuộc bản thân mình buổi tối có thật sự ngủ hay không. Mối tình này, kiên trì đến đây, đối với Thời Ý mà nói rốt cuộc có còn ý nghĩa hay không, càng lúc cô càng không xác định được. Nhưng cho dù thế nào, chỉ còn một tuần, chờ thêm chút nữa, chịu đựng thêm chút nữa, chờ kỳ thi kết thúc rồi nói sau.
Cô yêu cầu bản thân như thế.
Vì vậy, bọn họ giả vờ bình tĩnh, chịu đựng lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau.
Đêm đến, Thời Ý giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chờ Phó Tư Điềm giặt quần áo xong, hai người tự ôn lại sách vở một chút, tắt đèn đi ngủ.
Trời rất lạnh, ban đêm ổ chăn lạnh như băng, Phó Tư Điềm sẽ luôn giúp cô ấy làm ấm ổ chăn trước khi cô ấy lên giường, sau đó mới dịch chuyển về vị trí của mình. Bình thường khi đi ngủ, nếu Phó Tư Điềm vẫn chưa ngủ, Thời Ý bao giờ cũng thích nghiêng người, tay khoát lên eo cô, đối mặt với cô, nửa ôm ngủ. Thỉnh thoảng có hứng thú, Thời Ý sẽ dùng những cái ôm và nụ hôn, mở ra một trận vận động ngọt ngào trước khi ngủ cùng cô.
Nhưng tối nay không có, cô ấy lên giường, nói "Ngủ ngon" với Phó Tư Điềm xong liền nằm ngửa, cánh tay đặt trong chăn tự ôm lấy mình, nhắm mắt lại, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Phó Tư Điềm hơi lấy làm lạ, nhưng không nghĩ nhiều, dù sao cả đêm biểu hiện của Thời Ý đều rất bình thường. Cô cho rằng Thời Ý chỉ là quá mệt, không có tâm tư này. Kỳ thi sau đại học đã chuẩn bị bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, học kỳ này chuyện lộn xộn ở khoa bọn họ còn một đống, bảo vệ luận văn lại còn sắp xếp ở học kỳ đầu, chỉ ba ngày sau khi kỳ thi sau đại học kết thúc, vì vậy sắp tới đây bên giáo viên hướng dẫn cũng liên tục yêu cầu mở họp nhóm để thảo luận, khiến cho thời gian vốn dĩ đã chẳng dư dả càng thêm hối hả hơn. Thật sự làm người ta muộn phiền. Cô có thể hiểu được áp lực của Thời Ý.
Cô không làm phiền Thời Ý, chỉ vươn tay cẩn thận nhét góc chăn vào cho cô ấy, nghiêng người nằm xuống gối của mình nơi gần sát với cô ấy nhất.
Hơi thở của cô, ấm áp, nhẹ nhàng, như có như không quẩn quanh bên tai Thời Ý, dịu dàng hệt như con người của cô, chọc người ta yêu thích.
Thời Ý lắng nghe đến tâm tư rối loạn.
Cô ấy không muốn tin, cũng không nên tin Phó Tư Điềm sẽ lung lay với tình cảm của cả hai một tơ một hào nào, rõ ràng cô ấy nên biết Phó Tư Điềm thích cô ấy cỡ nào, kiên định cỡ nào đối với tình cảm của cả hai, nhưng khoảnh khắc nên mở miệng hỏi, cô ấy lại chùn bước.
Cô ấy cảm nhận được rõ ràng sự nhát gan của mình. Trốn tránh không phải tính cách của cô ấy, nhưng quả thật cô ấy lại làm như vậy. Cô ấy phát hiện bản thân mình đang sợ hãi. Nguồn cơn sợ hãi không biết đến từ đâu, có lẽ là đến từ thông tin quá mức xác thực qua tin nhắn bị lộ, có lẽ là đến từ việc kháng cự chưa bao giờ chịu tâm sự sâu về chuyện gia đình với cô ấy của Phó Tư Điềm, càng có lẽ là đến từ - nửa năm này, cả hai đã nếm đủ khó khăn của cuộc sống.
Cô ấy đã hiểu rõ câu nói "Cuộc sống không đơn giản như con nghĩ" của mẹ. Con người khi ở trong hoàn cảnh và áp lực như vậy, sẽ thay đổi, sẽ yếu đuối, sẽ thỏa hiệp, cũng không phải không có khả năng... Suy cho cùng, đây đều là bản chất con người.
Nhưng trong đầu vẫn có một âm thanh đang nói với cô ấy: Tư Điềm không phải người như thế. Người cô ấy yêu, không phải người như thế, cô ấy nên là người biết rõ nhất cô là người chân thành như thế nào, tốt đẹp như thế nào.
Cô ấy dùng suy nghĩ như vậy phỏng đoán Tư Điềm, thậm chí không cho cô một cơ hội để quang minh chính đại mà giải thích, thật sự có hơi quá đáng. Thời Ý trách cứ chính mình, rồi lại không có cách nào hoàn toàn thuyết phục chính mình.
Trong nỗi thống khổ và băn khoăn, cô ấy mất ngủ hơn nửa đêm.
Bóng đêm dần lui, khi sắc trời sắp sáng tỏ, cô ấy cảm nhận được Phó Tư Điềm đang nửa tỉnh nửa mê, lại vô thức đưa tay sờ sờ góc chăn cô ấy, giúp cô ấy dịch chăn lên.
Đó là một sự bảo vệ gần như xuất phát từ bản năng.
Thời Ý xoay người nhìn cô, hơi thở trầm xuống. Cô ấy dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng đường nét sạch sẽ, dịu dàng trên gương mặt cô, bắt đầu áy náy, bắt đầu hối hận.
Cô ấy nên thẳng thắn, nên tin tưởng cô, nên nói chuyện với cô.
Cô ấy đưa ra quyết định trong lòng.
Trưa hôm sau, Thời Ý tự học ở thư viện trở về, Phó Tư Điềm đã chuẩn bị hai món một canh cho cô ấy như bình thường. Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn cơm, vừa câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
Thời Ý đang tính toán xem nên mở miệng hỏi cô chuyện tin nhắn như thế nào, di động Phó Tư Điềm vang lên.
Hiển thị người gọi là "Bà nội", Phó Tư Điềm ngượng ngùng đánh tiếng với Thời Ý, cầm di động ra ban công nghe điện thoại.
Thời Ý húp một ngụm canh, sau khi buông thìa xuống, nhìn chằm chằm vào bát, bất động trong vài giây.
Lần nào cũng vậy, tất cả những cuộc gọi liên quan đến gia đình, Phó Tư Điềm đều cố hết sức tránh cô ấy để nghe máy. Thật ra như vậy cũng không phải chuyện gì sai trái, theo phép lịch sự mà nói, nên vậy. Lâu nay cô ấy cũng không trực tiếp bày tỏ bất cứ điều gì về chuyện này với Phó Tư Điềm. Nhưng mà, giờ này khắc này, Thời Ý lại có cảm giác không thoải mái mãnh liệt. Cô ấy cảm nhận được sâu sắc sự trơ trọi và bất an vì bị ngăn cách bên ngoài thế giới của Phó Tư Điềm.
Đây là cảm xúc trước giờ cô ấy vẫn luôn có thể kiềm chế rất tốt, lý trí hóa giải rất tốt.
Nhưng lúc này, cô ấy có chút không tiêu hóa nổi.
Cô ấy lại nhạt nhẽo ăn hai miếng cơm, nhìn bóng dáng Phó Tư Điềm cúp máy, xoay người chuẩn bị đi vào, nghĩ rằng cô ấy nên nói thẳng với cô về cảm thụ này.
Nhưng khi Phó Tư Điềm ngồi xuống bàn một lần nữa, dịu dàng nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy động đậy cổ họng, lại không mở miệng được, không thể bỏ mặt mũi xuống, nói ra những lời lộ vẻ yếu đuối, xuất phát từ nội tâm như vậy.
Dường như đối với người càng thân thiết, có vài lời ngược lại càng khó nói ra khỏi miệng.
Im lặng chốc lát, cô ấy như thể không có việc gì, quan tâm: "Bà nội vẫn ổn chứ?"
Phó Tư Điềm lời ít ý nhiều: "Vẫn ổn."
Thời Ý nhìn ra được cô không muốn nhiều lời, nếu bình thường, cô ấy sẽ ngừng lại, nhưng hôm nay, cô ấy không đổi đề tài mà truy tận ngọn nguồn: "Bà nội bảo cậu cuối tuần về thăm sao?"
Phó Tư Điềm nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, dừng một chút, bổ sung: "Nhưng mình gạt đi rồi, hai tuần này, nếu tình hình của bà ấy vẫn ổn, trước ngày thi sau đại học mình sẽ cách tuần trở về một lần."
Đương nhiên Thời Ý biết lí do vì sao. Im một lúc, cô ấy nói: "Mình ở đây không sao."
Phó Tư Điềm cười rất nhẹ, nói: "Đối với mình mà nói thì có sao."
Thời Ý cũng rất miễn cưỡng nở nụ cười, rũ mắt, thuận miệng hỏi: "Bình thường trở về cậu thường làm gì?"
Phó Tư Điềm tự nhiên đáp: "Ở nhà chăm sóc bà ấy, ở cùng bà ấy, nấu cơm, đút cơm cho bà ấy. Có điều thời gian bà ấy có sức sống để nói chuyện cũng không nhiều."
Trong lòng Thời Ý nặng nề đến khó chịu. Cô ấy xót Phó Tư Điềm vất vả, cũng khó chịu... việc bản thân mình còn định thăm dò cô. Nhưng cô ấy vẫn thăm dò, cô ấy hỏi cô: "Vậy lúc bà ấy có sức sống sẽ nói chuyện gì với cậu?"
Phó Tư Điềm ngẩn ra một lúc, nghẹn lời, biểu cảm rõ ràng không được tự nhiên như ban nãy.
Không đợi cô trả lời, Thời Ý nửa đùa nửa thật hỏi tiếp: "Có quan tâm đến chuyện dựng vợ gả chồng của cậu, giục cậu đi xem mắt tìm đối tượng không?"
Trái tim Phó Tư Điềm run lên, hô hấp trên cả người như sắp tạm dừng. Trong chớp nhoáng, đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng, nói ra miệng lại yếu ớt: "Cũng ổn, không có."
Cô biết tính chiếm hữu của Thời Ý dành cho mình mãnh liệt cỡ nào, hay ghen tuông, cô không muốn làm tăng thêm phiền não cho Thời Ý vào lúc này, khiến Thời Ý phân tâm. Hiện tại, để Thời Ý thi tốt kỳ thi này là chuyện quan trọng nhất, tất cả những chuyện khác đều có thể đẩy lùi về phía sau.
Cô có thể giải quyết được. Như thể chột dạ, lại như thể vì muốn làm Thời Ý yên tâm hơn, cô bổ sung thêm một câu vô ích: "Hơn nữa, mình không muốn, bà ấy cũng không có cách nào."
Trái tim Thời Ý ngay lập tức rét run.
Cậu ấy nói dối.
Cậu ấy thật sự nói dối. Hơn nữa, lại còn nói rất quả quyết.
Cả trái tim Thời Ý trống rỗng, đầu óc hỗn độn, trong nháy mắt bỗng nhiên không biết nên đối diện với gương mặt này của Phó Tư Điềm như thế nào.
Nếu cậu ấy không muốn thì có thể không đi, vậy cậu ấy đã đi rồi, gặp mặt rồi, có nghĩ là, tự cậu ấy muốn đi, tự cậu ấy bằng lòng đi hay sao?
Thời Ý không thuyết phục được bản thân nữa. Cô ấy cảm thấy dường như trụ cột niềm tin vững chắc trong lòng đã sụp đổ, nếu còn nói thêm nữa, cô ấy không hỏi ra miệng được, cũng không đủ can đảm để hỏi ra miệng.
Cô ấy không xác định được nếu làm rõ, vậy đáp án liệu có phải là đáp án mà cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận hay không. Thoạt nhìn cô vẫn yêu cô ấy, vẫn luyến tiếc cô ấy? Có phải nếu cô ấy không hỏi, thì sẽ có thể vẫn còn cơ hội giữ lại sự yên bình giả dối giống hiện tại hay không, cho đến khi... có bước ngoặt xảy ra.
Vì vậy, cô ấy lại một lần nữa im thin thít không giống với chính mình chút nào, trốn tránh, hệt một kẻ nhu nhược.
Nhưng có vài chuyện, một khi đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, dù cô ấy có cố gắng đi chăng nữa cũng không cách nào miễn cưỡng bản thân không mang khúc mắc, không bị ảnh hưởng. Đặc biệt là hiện tại cô ấy đã để ý, chú ý đến việc Phó Tư Điềm thường tránh mặt cô ấy để trò chuyện trên Wechat.
Phó Tư Điềm phát hiện, không biết từ hôm nào, có lẽ là hai ngày trước, cũng có lẽ là ba ngày trước, tóm lại chính là bắt đầu từ một ngày nào đó, Thời Ý trở nên trầm lặng hơn trước nhiều. Cũng không phải cô ấy không nói chuyện với cô, nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều sẽ đáp lại đều sẽ trả lời, chỉ là dường như cô ấy không chủ động nói chuyện, chia sẻ với cô.
Ban đêm dù trời có lạnh, cô ấy cũng không còn ôm cô nữa.
Cô ấy luôn đưa lưng về phía cô, để lại cho cô một bóng lưng gầy gò hờ hững. Dù cho cô có mặt dày sáp lại gần, đôi tay run rẩy ôm lấy cô ấy từ phía sau, cô ấy cũng sẽ chỉ giả vờ ngủ, sẽ không xoay người qua, sẽ không đáp lại cô một li một tí nào.
Phó Tư Điềm vừa đau khổ vừa không biết làm sao.
Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô nhận ra, giữa cô và Thời Ý xuất hiện vấn đề. Mặc dù nằm trên cùng một chiếc giường, mặc dù cô thân mật khăng khít ôm lấy Thời Ý, cô cũng hiểu được, cô không cảm nhận được hơi ấm của Thời Ý.
Giữa hai người như bị ngăn cách bởi một khe vực sâu, gió lạnh như băng, thổi vào chăn, thổi vào cơ thể hai người, lạnh thấu xương, đau thấu xương.
Phó Tư Điềm nhìn lên trần nhà tối đen, mỗi ngày đều không phân biệt được rõ rốt cuộc bản thân mình buổi tối có thật sự ngủ hay không. Mối tình này, kiên trì đến đây, đối với Thời Ý mà nói rốt cuộc có còn ý nghĩa hay không, càng lúc cô càng không xác định được. Nhưng cho dù thế nào, chỉ còn một tuần, chờ thêm chút nữa, chịu đựng thêm chút nữa, chờ kỳ thi kết thúc rồi nói sau.
Cô yêu cầu bản thân như thế.
Vì vậy, bọn họ giả vờ bình tĩnh, chịu đựng lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau.
/163
|