Tiết Bảo Thiêm bị ép mạnh vào cánh cửa, thanh niên trước mặt cao lớn như núi.
"Trương Thỉ, cái đầu to đùng của cậu chỉ để tăng thêm chiều cao đấy à? Cậu nghĩ ăn khuya có nghĩa là gì vậy? Đầu óc của cậu có thể bớt đen tối đi một chút được không?"
Nói xong cũng không có ai để ý tới, người đàn ông dựa lưng vào cửa bị cắn nhẹ vào cổ, hơi thở nóng bỏng lan dần xuống dưới, dừng lại trên xương quai xanh. Vuốt ve, cọ xát, nụ hôn như ẩn như hiện... Tiết Bảo Thiêm dựng tóc gáy, sống lưng cứng ngắc, phản ứng căng thẳng giống như một con mèo.
Xương quai xanh đau nhói, Tiết Bảo Thiêm hít một hơi lạnh, dựa vào kinh nghiệm ba lần của mình để suy luận, cắn xương quai xanh có nghĩa là thằng quỷ này đã căng cung, không thể không bắn.
"Thỉ ca, Thỉ ca, chờ một chút đã." Tiết Bảo Thiêm dùng sức vặn vẹo cơ thể, "Tôi báo đáp cho cậu được không? Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Có lẽ là do khom người không thoải mái, Trương Thỉ từ trong hõm cổ của Tiết Bảo Thiêm ngóc đầu lên, hai tay của y chống vào cửa, nhốt Tiết Bảo Thiêm trong vòng tay mình.
Chết tiệt, người đàn ông ở thế yếu chửi thầm một câu, sống đã hai mươi tám năm, bây giờ lại bị đàn ông đòi phắc! Còn là một thằng quỷ mới vừa cai sữa!
Ngay sau đó, hắn bị Trương Thỉ nắm cằm bắt ngửa đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen sâu đang dâng trào nhiệt huyết.
"Vừa rồi tôi có đẹp trai không?" Giọng thanh niên trầm khàn, lọt vào trong tai Tiết Bảo Thiêm lại giống như tiếng mèo gọi bạn tình.
"Đẹp trai, đẹp chết mẹ luôn!"
"Tôi lợi hại không?"
"Lợi hại, trên đời này cậu lợi hại nhất, nếu bây giờ cậu chịu buông tôi ra, cậu nói cậu là siêu nhân, tôi mẹ nó sẽ giúp cậu mặc quần sịp bay ra ngoài liền."
"Vậy anh có thể hôn tôi một cái được không?" Môi Trương Thỉ nhẹ nhàng chạm vào má Tiết Bảo Thiêm, "Giống như vừa nãy anh mới hôn cô gái kia á, chủ động hôn tôi một cái đi."
Tiết Bảo Thiêm lại phát hiện ra một tật xấu của Trương Thỉ, chỉ cần t*ng trùng thượng não, y sẽ tự động chặn đứng mọi thứ bên ngoài, chỉ chìm đắm ở trong thế giới của mình. Mẹ kiếp, trong não toàn mọc hai lạng thịt.
Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, cảm thấy hôm nay nếu không hy sinh một chút chắc chắn sẽ không thể trốn thoát: "Chỉ hôn một cái thôi hả? Hôn xong cậu sẽ buông tôi ra chứ?"
"Ừ."
Tiết Bảo Thiêm hít sâu một hơi, tự xây dựng tâm lý cho mình, nhắm mắt lại nhanh chóng hôn một cái lên mặt Trương Thỉ.
Trương Thỉ giật mình, lại đưa ra ý kiến: "Không có tiếng."
"Mẹ kiếp, muốn nổ vang ba tiếng 'Bủm bủm bủm' hay gì?" Hắn giơ tay ôm lấy cổ Trương Thỉ, hôn mạnh một cái như trút giận.
"Được chưa?..." Còn chưa nói hết câu, Tiết Bảo Thiêm đã cảm nhận được làn da dưới bàn tay mình nóng rực, hắn hoảng hồn nhìn Trương Thỉ, quả nhiên nhìn thấy trong mắt y lửa dục đang bốc cháy.
Hai chân bị bàn tay mạnh mẽ của thanh niên nâng lên, Tiết Bảo Thiêm chân không chạm đất ôm lấy eo y.
Mọi thứ đều quá rõ ràng, mặc dù đã vào thu nhưng quần áo vẫn mỏng manh, chỉ khoác thêm áo khoác bên ngoài, không thể ngăn cách được cảm giác căng cứng.
Miệng Tiết Bảo Thiêm méo xệch, lắp bắp lý luận: "Thỉ ca, không phải nói chỉ hôn một cái sao?"
"Hai Trăm Tệ, tôi cũng đã nói rồi, lời của đàn ông trên giường không thể tin."
Trương Thỉ làm việc từ trước đến nay luôn có lý có tình, tuân thủ quy tắc, chỉ có những lúc thế này là điếm thúi làm càn, Tiết Bảo Thiêm đau đầu ảo não, bắt đầu năn nỉ theo thói quen: "Thỉ ca, cậu quên rồi phải không, tôi bị cậu đánh bị thương, bây giờ đầu óc quay mòng mòng, có thể là bị chấn động não, chúng ta đi bệnh viện trước đi."
Trương Thỉ ôm hắn đi được vài bước, đặt ở góc tường: "Tôi có chừng mực, đầu anh chỉ bị rách da, vết thương không lớn, bây giờ cũng đã cầm máu."
"Nhưng cũng phải đến bệnh viện chứ!"
"Làm xong rồi đi cũng không muộn." Trương Thỉ lười nghe Tiết Bảo Thiêm lải nhải dong dài, trực tiếp hỏi thẳng, "Anh thích đứng hay nằm?"
Tiết Bảo Thiêm nổi quạu: "Đậu má tôi thích cậu quỳ xuống!"
"Đứng thôi, tôi chưa muốn thử sang tư thế khác."
"Thỉ ca, cậu, cậu không có bao, chúng ta lần sau hẵng làm, lần sau đi nhé."
"Tôi chỉ làm với một mình anh thôi à, không có bệnh đâu."
"Chúng ta đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, đệt mẹ, tôi tin cậu mới là lạ đó!"
"Tin tôi đi mà. Ưm... Hai Trăm Tệ, ngoan một chút."
"Ưm bà nội cậu!"
Khi Tiết Bảo Thiêm xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, đã là rạng sáng. Chân hắn hơi nhũn nhão, bước đi có chút gập ghềnh.
Thấp giọng chửi một câu, Tiết Bảo Thiêm đỡ eo cúi người lên xe của mình.
Nhấn nút khởi động, đèn xe bật sáng, kèm theo tiếng máy gừ gừ, xe nhanh chóng lùi về phía sau, rồi đột nhiên dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tiết Bảo Thiêm đặt tay trên cửa xe, nhìn chằm chằm Trương Thỉ bên vệ đường, cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi mẹ nó vừa mới nhớ ra, nếu cậu ngầu ngút trời như vậy, tại sao lúc đầu còn đập chai rượu xuống đầu tôi?"
Bây giờ Trương Thỉ không còn mạnh bạo như lúc còn ở trong phòng riêng, y đang dùng điện thoại để kiểm tra thông tin xe buýt, nghe Tiết Bảo Thiêm hỏi mới tắt màn hình, trả lời nghiêm túc.
"Đã thoả thuận với người ta thì không thể thất hứa, tôi chỉ có thể giúp anh trong phạm vi có thể."
Tiết Bảo Thiêm lộ ra nụ cười sắc lẹm: "Cậu nhận việc đánh đập mẹ mình mà không biết, có phải cũng giáng cho bà một cái chai không?"
Trương Thỉ thở dài, từ từ đi tới bên cạnh xe, cúi người xuống, khuỷu tay đặt trên cửa xe, kéo gần khoảng cách với Tiết Bảo Thiêm.
"Vừa rồi tôi hơi nóng vội, có chút không đúng mực, xin lỗi anh."
"Cút mẹ cậu đi đồ trứng thối." Tiết Bảo Thiêm đẩy mặt Trương Thỉ ra xa, "Đừng có xin lỗi nữa, hành động đi, làm gì đó thực tế hơn được không?"
"Anh nói đi."
"Đi theo tôi, làm vệ sĩ cho tôi, thế nào hả?"
Trương Thỉ ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tiết Bảo Thiêm một hồi lâu: "Tôi còn có việc ở công trường, tối nay chỉ đi làm thêm thôi."
"Đổ bỏ mấy đống rác thải màu vàng trong đầu ra, chứa chấp cái gì có lợi đi được không? Ở công trường cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Làm lụng vất vả cả tháng không đủ tôi khui một chai rượu, yên tâm đi, tôi không bạc đãi cậu."
Trương Thỉ liếc nhìn vết đỏ trên cổ của Tiết Bảo Thiêm: "Làm bao lâu?"
Tiết Bảo Thiêm theo bản năng rụt cổ, đề phòng nói: "Một năm đi, thử việc một tháng."
"Một năm dài quá, ba tháng được không?"
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ về mối quan hệ xã hội căng thẳng gần đây của mình, đành phải đồng ý: "Được, ngày mai bắt đầu đi làm."
"Đừng vội," Trương Thỉ bình tĩnh đàm phán, "Không bạc đãi tôi là không bạc đãi thế nào?"
Tiết Bảo Thiêm đưa ra một con số, cười khẩy: " Cậu có hài lòng không, Tiểu Trương?"
Trương Thỉ đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: "Không hài lòng cho lắm."
Hắn lấy điện thoại ra tiếp tục xem bản đồ, tìm đúng phương hướng rồi quay người đi về phía trạm xe buýt gần đó.
Tiết Bảo Thiêm lái xe chầm chậm theo sau: "Tham lam thật đấy, mẹ nó cậu nói thẳng đi, muốn bao nhiêu?"
Điện thoại của Trương Thỉ đang phát thanh hướng dẫn đi bộ, giọng nữ ngọt ngào khiến Tiết Bảo Thiêm nóng nảy trong lòng: "Đã hơn bốn giờ sáng rồi, xe buýt ở đâu mà tìm? Lên xe, tôi đưa cậu đi một đoạn, tiện thể chúng ta từ từ thương lượng giá cả."
Đường phố vắng vẻ, Trương Thỉ không dừng bước, vừa đi vừa nói: "Chỉ cần đợi thêm một lát nữa là sẽ có xe buýt." Rồi lại nói thêm, "Tôi không cần tiền."
Từ trong xe thể thao truyền ra âm thanh kìm nén sự tức giận: "Nếu không cần tiền thì cậu muốn cái gì?"
Trương Thỉ nghiêng đầu nhìn Tiết Bảo Thiêm, liếc mắt một cách đầy ý tứ.
Chiếc xe thể thao phát ra tiếng phanh gấp chói tai, Tiết Bảo Thiêm hiểu ra ngồi trong xe mắng chửi: "Đậu má mày cái thằng đần độn, đầu óc tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, biến mẹ mày đi, ông đây có tiền sợ đéo gì không thuê được người? Mày đúng là cái thứ nghèo từ trong trứng!"
Gừ một tiếng, chiếc xe thể thao quay ngoắt một vòng, phóng đi theo hướng ngược lại...
"Trương Thỉ, cái đầu to đùng của cậu chỉ để tăng thêm chiều cao đấy à? Cậu nghĩ ăn khuya có nghĩa là gì vậy? Đầu óc của cậu có thể bớt đen tối đi một chút được không?"
Nói xong cũng không có ai để ý tới, người đàn ông dựa lưng vào cửa bị cắn nhẹ vào cổ, hơi thở nóng bỏng lan dần xuống dưới, dừng lại trên xương quai xanh. Vuốt ve, cọ xát, nụ hôn như ẩn như hiện... Tiết Bảo Thiêm dựng tóc gáy, sống lưng cứng ngắc, phản ứng căng thẳng giống như một con mèo.
Xương quai xanh đau nhói, Tiết Bảo Thiêm hít một hơi lạnh, dựa vào kinh nghiệm ba lần của mình để suy luận, cắn xương quai xanh có nghĩa là thằng quỷ này đã căng cung, không thể không bắn.
"Thỉ ca, Thỉ ca, chờ một chút đã." Tiết Bảo Thiêm dùng sức vặn vẹo cơ thể, "Tôi báo đáp cho cậu được không? Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Có lẽ là do khom người không thoải mái, Trương Thỉ từ trong hõm cổ của Tiết Bảo Thiêm ngóc đầu lên, hai tay của y chống vào cửa, nhốt Tiết Bảo Thiêm trong vòng tay mình.
Chết tiệt, người đàn ông ở thế yếu chửi thầm một câu, sống đã hai mươi tám năm, bây giờ lại bị đàn ông đòi phắc! Còn là một thằng quỷ mới vừa cai sữa!
Ngay sau đó, hắn bị Trương Thỉ nắm cằm bắt ngửa đầu lên, đối mặt với một đôi mắt đen sâu đang dâng trào nhiệt huyết.
"Vừa rồi tôi có đẹp trai không?" Giọng thanh niên trầm khàn, lọt vào trong tai Tiết Bảo Thiêm lại giống như tiếng mèo gọi bạn tình.
"Đẹp trai, đẹp chết mẹ luôn!"
"Tôi lợi hại không?"
"Lợi hại, trên đời này cậu lợi hại nhất, nếu bây giờ cậu chịu buông tôi ra, cậu nói cậu là siêu nhân, tôi mẹ nó sẽ giúp cậu mặc quần sịp bay ra ngoài liền."
"Vậy anh có thể hôn tôi một cái được không?" Môi Trương Thỉ nhẹ nhàng chạm vào má Tiết Bảo Thiêm, "Giống như vừa nãy anh mới hôn cô gái kia á, chủ động hôn tôi một cái đi."
Tiết Bảo Thiêm lại phát hiện ra một tật xấu của Trương Thỉ, chỉ cần t*ng trùng thượng não, y sẽ tự động chặn đứng mọi thứ bên ngoài, chỉ chìm đắm ở trong thế giới của mình. Mẹ kiếp, trong não toàn mọc hai lạng thịt.
Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, cảm thấy hôm nay nếu không hy sinh một chút chắc chắn sẽ không thể trốn thoát: "Chỉ hôn một cái thôi hả? Hôn xong cậu sẽ buông tôi ra chứ?"
"Ừ."
Tiết Bảo Thiêm hít sâu một hơi, tự xây dựng tâm lý cho mình, nhắm mắt lại nhanh chóng hôn một cái lên mặt Trương Thỉ.
Trương Thỉ giật mình, lại đưa ra ý kiến: "Không có tiếng."
"Mẹ kiếp, muốn nổ vang ba tiếng 'Bủm bủm bủm' hay gì?" Hắn giơ tay ôm lấy cổ Trương Thỉ, hôn mạnh một cái như trút giận.
"Được chưa?..." Còn chưa nói hết câu, Tiết Bảo Thiêm đã cảm nhận được làn da dưới bàn tay mình nóng rực, hắn hoảng hồn nhìn Trương Thỉ, quả nhiên nhìn thấy trong mắt y lửa dục đang bốc cháy.
Hai chân bị bàn tay mạnh mẽ của thanh niên nâng lên, Tiết Bảo Thiêm chân không chạm đất ôm lấy eo y.
Mọi thứ đều quá rõ ràng, mặc dù đã vào thu nhưng quần áo vẫn mỏng manh, chỉ khoác thêm áo khoác bên ngoài, không thể ngăn cách được cảm giác căng cứng.
Miệng Tiết Bảo Thiêm méo xệch, lắp bắp lý luận: "Thỉ ca, không phải nói chỉ hôn một cái sao?"
"Hai Trăm Tệ, tôi cũng đã nói rồi, lời của đàn ông trên giường không thể tin."
Trương Thỉ làm việc từ trước đến nay luôn có lý có tình, tuân thủ quy tắc, chỉ có những lúc thế này là điếm thúi làm càn, Tiết Bảo Thiêm đau đầu ảo não, bắt đầu năn nỉ theo thói quen: "Thỉ ca, cậu quên rồi phải không, tôi bị cậu đánh bị thương, bây giờ đầu óc quay mòng mòng, có thể là bị chấn động não, chúng ta đi bệnh viện trước đi."
Trương Thỉ ôm hắn đi được vài bước, đặt ở góc tường: "Tôi có chừng mực, đầu anh chỉ bị rách da, vết thương không lớn, bây giờ cũng đã cầm máu."
"Nhưng cũng phải đến bệnh viện chứ!"
"Làm xong rồi đi cũng không muộn." Trương Thỉ lười nghe Tiết Bảo Thiêm lải nhải dong dài, trực tiếp hỏi thẳng, "Anh thích đứng hay nằm?"
Tiết Bảo Thiêm nổi quạu: "Đậu má tôi thích cậu quỳ xuống!"
"Đứng thôi, tôi chưa muốn thử sang tư thế khác."
"Thỉ ca, cậu, cậu không có bao, chúng ta lần sau hẵng làm, lần sau đi nhé."
"Tôi chỉ làm với một mình anh thôi à, không có bệnh đâu."
"Chúng ta đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, đệt mẹ, tôi tin cậu mới là lạ đó!"
"Tin tôi đi mà. Ưm... Hai Trăm Tệ, ngoan một chút."
"Ưm bà nội cậu!"
Khi Tiết Bảo Thiêm xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, đã là rạng sáng. Chân hắn hơi nhũn nhão, bước đi có chút gập ghềnh.
Thấp giọng chửi một câu, Tiết Bảo Thiêm đỡ eo cúi người lên xe của mình.
Nhấn nút khởi động, đèn xe bật sáng, kèm theo tiếng máy gừ gừ, xe nhanh chóng lùi về phía sau, rồi đột nhiên dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tiết Bảo Thiêm đặt tay trên cửa xe, nhìn chằm chằm Trương Thỉ bên vệ đường, cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi mẹ nó vừa mới nhớ ra, nếu cậu ngầu ngút trời như vậy, tại sao lúc đầu còn đập chai rượu xuống đầu tôi?"
Bây giờ Trương Thỉ không còn mạnh bạo như lúc còn ở trong phòng riêng, y đang dùng điện thoại để kiểm tra thông tin xe buýt, nghe Tiết Bảo Thiêm hỏi mới tắt màn hình, trả lời nghiêm túc.
"Đã thoả thuận với người ta thì không thể thất hứa, tôi chỉ có thể giúp anh trong phạm vi có thể."
Tiết Bảo Thiêm lộ ra nụ cười sắc lẹm: "Cậu nhận việc đánh đập mẹ mình mà không biết, có phải cũng giáng cho bà một cái chai không?"
Trương Thỉ thở dài, từ từ đi tới bên cạnh xe, cúi người xuống, khuỷu tay đặt trên cửa xe, kéo gần khoảng cách với Tiết Bảo Thiêm.
"Vừa rồi tôi hơi nóng vội, có chút không đúng mực, xin lỗi anh."
"Cút mẹ cậu đi đồ trứng thối." Tiết Bảo Thiêm đẩy mặt Trương Thỉ ra xa, "Đừng có xin lỗi nữa, hành động đi, làm gì đó thực tế hơn được không?"
"Anh nói đi."
"Đi theo tôi, làm vệ sĩ cho tôi, thế nào hả?"
Trương Thỉ ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tiết Bảo Thiêm một hồi lâu: "Tôi còn có việc ở công trường, tối nay chỉ đi làm thêm thôi."
"Đổ bỏ mấy đống rác thải màu vàng trong đầu ra, chứa chấp cái gì có lợi đi được không? Ở công trường cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Làm lụng vất vả cả tháng không đủ tôi khui một chai rượu, yên tâm đi, tôi không bạc đãi cậu."
Trương Thỉ liếc nhìn vết đỏ trên cổ của Tiết Bảo Thiêm: "Làm bao lâu?"
Tiết Bảo Thiêm theo bản năng rụt cổ, đề phòng nói: "Một năm đi, thử việc một tháng."
"Một năm dài quá, ba tháng được không?"
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ về mối quan hệ xã hội căng thẳng gần đây của mình, đành phải đồng ý: "Được, ngày mai bắt đầu đi làm."
"Đừng vội," Trương Thỉ bình tĩnh đàm phán, "Không bạc đãi tôi là không bạc đãi thế nào?"
Tiết Bảo Thiêm đưa ra một con số, cười khẩy: " Cậu có hài lòng không, Tiểu Trương?"
Trương Thỉ đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: "Không hài lòng cho lắm."
Hắn lấy điện thoại ra tiếp tục xem bản đồ, tìm đúng phương hướng rồi quay người đi về phía trạm xe buýt gần đó.
Tiết Bảo Thiêm lái xe chầm chậm theo sau: "Tham lam thật đấy, mẹ nó cậu nói thẳng đi, muốn bao nhiêu?"
Điện thoại của Trương Thỉ đang phát thanh hướng dẫn đi bộ, giọng nữ ngọt ngào khiến Tiết Bảo Thiêm nóng nảy trong lòng: "Đã hơn bốn giờ sáng rồi, xe buýt ở đâu mà tìm? Lên xe, tôi đưa cậu đi một đoạn, tiện thể chúng ta từ từ thương lượng giá cả."
Đường phố vắng vẻ, Trương Thỉ không dừng bước, vừa đi vừa nói: "Chỉ cần đợi thêm một lát nữa là sẽ có xe buýt." Rồi lại nói thêm, "Tôi không cần tiền."
Từ trong xe thể thao truyền ra âm thanh kìm nén sự tức giận: "Nếu không cần tiền thì cậu muốn cái gì?"
Trương Thỉ nghiêng đầu nhìn Tiết Bảo Thiêm, liếc mắt một cách đầy ý tứ.
Chiếc xe thể thao phát ra tiếng phanh gấp chói tai, Tiết Bảo Thiêm hiểu ra ngồi trong xe mắng chửi: "Đậu má mày cái thằng đần độn, đầu óc tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, biến mẹ mày đi, ông đây có tiền sợ đéo gì không thuê được người? Mày đúng là cái thứ nghèo từ trong trứng!"
Gừ một tiếng, chiếc xe thể thao quay ngoắt một vòng, phóng đi theo hướng ngược lại...
/80
|