Editor: Gấu Gầy
“Diêm Dã, biết Tiết gia thích gì ở cậu không? Chính là thích sự ngây thơ của cậu, nhìn một cái là biết ngay người hay chó, không cần phải đoán.”
Đây là câu cuối cùng Tiết Bảo Thiêm nói ra trước khi xuống xe.
Diêm Dã biết mình đã chọc giận hắn, không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau hắn, đến tận trạm xe buýt mới nắm lấy cổ tay người ta.
Mang theo vẻ xin lỗi, giọng điệu Diêm Dã có phần hèn mọn: “Xe tôi đỗ gần đây, sau này anh cứ lái xe của tôi đi, hôm nay Tiết gia đưa tôi đến công ty là được.”
Tiết Bảo Thiêm liếc Diêm Dã một cái, rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay đòi chìa khóa, giơ lên trước mặt lật qua lật lại nhìn: “G-Class? Tạm được, miễn cưỡng dùng tạm, xe đỗ ở đâu?” Đợi Diêm Dã chỉ vị trí, hắn mới ra lệnh một cách hời hợt: “Đợi tôi ở đây, tôi lái xe đến đón cậu.”
Đi được hai bước lại quay lại: “Hôm nay hơi lạnh.”
Diêm Dã kéo mũ áo hoodie của hắn trùm lên đầu, lại cởi áo khoác của mình khoác lên vai hắn.
Đầu ngón tay lạnh ngắt của Tiết Bảo Thiêm khẽ cào lên cằm Diêm Dã, nhướng mày như một tên lưu manh, coi như là lời cảm ơn.
Năm phút sau, một chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G-Class màu đen lao đến, không chút do dự phóng vụt qua trước mặt Diêm Dã, chỉ để lại bóng dáng lạnh lùng của người ngồi trên ghế lái và bụi đất mù mịt do xe lướt vội.
Diêm Dã hít một bụng đầy bụi, khóe môi từ từ nhếch lên, nhìn theo chiếc xe đang phóng đi, nở nụ cười dịu dàng cưng chiều. Đúng như cậu đoán, Tiết Bảo Thiêm không hết giận thì sẽ làm mình làm mẩy, cậu biết việc mình làm đúng là quá đáng nên cũng không cảm thấy oan ức, xoa xoa cánh tay qua lớp áo sơ mi mỏng, giơ tay gọi một chiếc taxi.
Có lòng muốn dỗ dành nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Diêm Dã ngồi trên taxi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành nhờ đến sự giúp đỡ của cô gái ở quầy lễ tân công ty. Không lâu sau, cậu không chỉ nhận được một đống hình ảnh làm nũng đáng yêu mà còn kèm theo không ít văn bản xin lỗi.
Sau khi lựa tới lựa lui, Diêm Dã chọn một bức ảnh mèo con chôn mặt xuống đất gửi cho Tiết Bảo Thiêm, lại sửa từ “anh yêu” trong văn bản thành “Tiết gia”, ngón tay đặt hờ trên dòng chữ “yêu anh” ở cuối văn bản rất lâu, cuối cùng vẫn xóa đi.
Đúng lúc đèn đỏ, tiếng tin nhắn vang lên, Tiết Bảo Thiêm lấy điện thoại ra liếc nhìn, lúc đầu còn có thể cười khẩy, nhưng sau đó càng nhìn càng thấy tức, không biết tại sao, cảm giác như đứa con ngốc chính mình nuôi lớn lại làm xấu hổ trước mặt mình, Tiết Bảo Thiêm “chậc” một tiếng, phiền muộn mắng: “Oải thiệt chứ, với chỉ số EQ này làm sao tìm được đối tượng?”
Ném điện thoại lên ghế phụ, màn hình vẫn chưa tắt, có thể thấy rõ mấy dòng chữ: Tiết gia, tôi sai rồi, bụng dạ anh rộng lượng như biển cả, hãy chứa chấp con thuyền rách nát này của tôi đi. Anh là Đường Tăng, tôi là Tôn Ngộ Không, anh niệm ít thần chú Kim Cô đi. Tiết gia, tôi thật sự sai rồi, xin anh hãy tươi cười chứ đừng rơi lệ,....
Đèn vàng nhấp nháy, chuyển sang màu xanh, Tiết Bảo Thiêm chuyển số, nhấn ga, lẩm bẩm: “Không có mệnh thi đại học mà lại mắc bệnh sinh viên.”
Lái xe về nơi tạm trú, Tiết Bảo Thiêm chủ động liên lạc với tóc vuốt ngược để trả lãi kỳ đầu tiên, chưa kịp thở phào thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói âm u: “Thái Tử gia, anh kéo dài quá rồi, ngày trả nợ kỳ hai sắp đến rồi.”
“Không phải vẫn chưa đến sao?” Tiết Bảo Thiêm biết khách sáo cũng vô dụng nên gân cổ mắng người: “Tiểu Bạch ca, anh đếm ngón tay xem còn mấy ngày nữa, đếm không nổi thì cởi giày ra còn mười ngón chân, anh cứ đếm trước đi, tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc lo lắng suy nghĩ, khoản nợ của Uông Tuyền số tiền quá lớn, lãi suất lại cao, cộng thêm lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền trả nợ mỗi kỳ chỉ có tăng chứ không giảm, tiền của Diêm Dã không chống đỡ được bao lâu, việc tìm kiếm Nguỵ Hoa cũng chẳng có chút manh mối nào, giống như đi vào ngõ cụt, Tiết Bảo Thiêm bị người ta đẩy vào con đường không lối thoát, không có đường lui, khiến người ta tuyệt vọng.
“Cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Người nằm ngửa trên ghế sofa khẽ quát lên: “Chỉ có điều quá lợi cho thằng khốn Nguỵ Hoa kia mà thôi!”
Đến bệnh viện thăm ba, thấy đám vệ sĩ vạm vỡ cao lớn đứng nghiêm trang ngoài phòng bệnh, Tiết Bảo Thiêm cũng cảm thấy yên tâm, an ủi chị gái vài câu rồi rời khỏi bệnh viện, khi quay lại nơi tạm trú thì trời đã tối.
Hắn chỉnh lại quần áo, trách mình trước kia quá thích phô trương đẹp đẽ, quần áo mùa đông đều mỏng lét, ngoài việc ra oai thì cơ bản không có tác dụng giữ ấm. Hắn lại không thích mặc quần áo của Trương Thỉ, không chỉ rộng thùng thình mà còn có mùi thú vật, nghĩ đến thôi đã thấy ghê.
Đi theo cầu thang lên lầu, mãi đến tầng ba mới dần cảm thấy ấm áp, hơi lạnh trên người và luồng không khí ấm áp trong cầu thang giao nhau, Tiết Bảo Thiêm hơi rùng mình một cái.
Ngôi nhà tạm trú ở tầng bốn, khi đến nửa tầng tầng ba, hắn móc chìa khóa trong túi ra, quẹo góc cúi đầu bước lên từng bậc thang. Một tầng mười ba bậc thang, lúc rảnh rỗi Tiết Bảo Thiêm đã đếm qua, nhưng lúc này hắn lại dừng lại ở bậc thứ mười.
Đầu tiên đập vào mắt là một đôi giày, giày thể thao màu đen, không phải hàng hiệu, không mới lắm, có vẻ quen quen. Nhìn lên trên là quần jeans và áo bông màu vàng đất, cùng với một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Vài giờ trước còn là Tổng giám đốc oai phong lẫm liệt của công ty an ninh Diêm Việt, giờ đây quần áo trên người lại thay đổi, quay về với hình ảnh dân công khuân vác trong túi chỉ có hai đồng rưỡi.
Diêm Dã đứng trước cửa ra vào, khẽ gọi “Hai Trăm Tệ“.
Tiết Bảo Thiêm bước qua mấy bậc thang cuối cùng, liếc nhìn Diêm Dã từ trên xuống dưới: “Diêm tổng chỉ có một bộ quần áo tử tế thôi sao? Hay là thích biến hình như Ninja Rùa, mỗi ngày đổi một cái mai?” Hắn dùng chìa khóa nâng cằm Diêm Dã lên: “Ngẩng cổ lên coi, giống hơn rồi đấy.”
Ánh mắt Diêm Dã vẫn dán chặt vào Tiết Bảo Thiêm, trả lời rất thật thà: “Mùa đông đúng là chỉ có một cái áo khoác mặc ngoài, nhưng chỉ cần không đi làm, tôi đều mặc như thế này, mặc quen rồi, cũng rất thoải mái.”
Tiết Bảo Thiêm cười khẽ, không nói gì. Hắn vòng qua Diêm Dã, dùng chìa khóa mở khóa, trước khi bước vào cửa đẩy người theo sau một cái: “Đứng ở ngoài đi, đây là nơi tôi ở tạm, không được dẫn người về.”
Diêm Dã cũng nghe lời, đứng ở ngoài, mũi giày chạm ngưỡng cửa, chỉ khẽ liếc nhìn vào trong, không có bước vào.
Tiết Bảo Thiêm ném cái áo khoác của Diêm Dã từ trong nhà ra cửa cho cậu, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi đi vào bếp lục tìm một hộp mì ăn liền, dùng nước nóng pha mì.
Bức hình đơn của Phàn Tiêu tạo dáng điệu đà được kẹp trong khung ảnh, bị úp mặt xuống miệng hộp mì ăn liền, đè chặt hơi nóng và mùi thơm của mì tỏa ra.
Làm xong tất cả, Tiết Bảo Thiêm đi đến trước mặt Diêm Dã, một người trong nhà một người ngoài cửa, chỉ cách nhau gang tấc.
Hắn ném bật lửa, Diêm Dã bắt lấy, vô cùng thành thạo bật lửa đưa đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm.
Cúi người châm thuốc, đôi mắt hơi cụp của Tiết Bảo Thiêm mơ hồ trong làn khói thuốc tỏa ra. Hắn dựa hờ vào khung cửa, liếc nhìn cái áo khoác Diêm Dã vắt trên cánh tay: “Diêm tổng chỉ có một bộ đồ mùa đông thôi sao? Tiết kiệm thế, dành dụm tiền để làm gì vậy?”
“Dành dụm để tiêu cho người yêu.”
Tiết Bảo Thiêm ngậm thuốc cười: “Xin lỗi, giờ để tôi chiếm dụng mất rồi, tôi đã nói là coi như tôi mượn, sau này sẽ trả lại cho cậu, không làm lỡ việc cậu lấy lòng người yêu.” Hắn phất tay, đi đóng cửa: “Trả áo cho cậu rồi, tôi không tiễn.”
Bàn tay to lớn của Diêm Dã đột nhiên chống lên cánh cửa: “Tôi không đến để lấy áo.”
“Vậy đến làm gì?”
“Muốn anh chuyển đến nhà tôi ở.”
Bàn tay đưa thuốc lên miệng đột nhiên khựng lại, một đám tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, Tiết Bảo Thiêm im lặng một lúc mới hất tàn thuốc xuống, khẽ nhếch mép: “Cũng đúng, tôi dùng tiền của Diêm tổng, tất nhiên phải ngủ với cậu, gọi là đến ngay cũng bất tiện, đưa về nhà muốn làm gì làm dễ hơn.”
Hắn đưa nửa điếu thuốc còn lại cho Diêm Dã: “Cầm giúp tôi một lát, tôi ăn mì trước, ăn xong sẽ đi với cậu.”
Diêm Dã nhận lấy điếu thuốc, không được thành thạo kẹp nó, nhẹ nhàng đề nghị: “Mì chưa chín, chờ thêm hai phút nữa đi.”
Khung ảnh bị lật lên, mùi thơm của mì tỏa ra khắp nơi, Tiết Bảo Thiêm bưng hộp mì đi đến trước mặt Diêm Dã, vẫn cách một ngưỡng cửa hẹp nhìn cậu.
Hắn gắp một đũa mì đưa lên miệng, vì quá nóng nên suýt làm bỏng môi. Thấy vậy, Diêm Dã đặt cái áo khoác trên cánh tay xuống ghế để giày ở trước cửa, trước vẻ mặt không hài lòng của Tiết Bảo Thiêm, kẹp điếu thuốc, nhận lấy bát mì, gắp một đũa, kéo dài ra, phơi một lúc mới đưa đến bên miệng Tiết Bảo Thiêm.
Thấy hắn chỉ trừng mắt không ăn mì, vẻ mặt của Diêm Dã lại mềm mại hơn vài phần: “Tiết gia, không phải như anh nghĩ đâu, tôi muốn anh chuyển đến nhà tôi không phải để tiện cho... chuyện đó.”
Có người hầu hạ, Tiết Bảo Thiêm đương nhiên sẽ không làm khó mình, hắn hơi nghiêng người ăn mì, sau đó lại nhận lấy điếu thuốc.
“Vậy thì vì cái gì, cậu nói thử xem.” Giọng điệu kéo dài, trong âm thanh lười biếng của Tiết Bảo Thiêm mang theo vẻ lạnh lùng.
“Thứ nhất, Uông Tuyền làm nghề đó, chắc chắn không phải là người giữ lời, số tiền đó cũng không chỉ của mình hắn, áp lực của hắn thực ra không nhỏ hơn anh, cho nên hắn có thể làm ra chuyện gì cũng khó mà lường được. Hơn nữa, anh không chỉ có một chủ nợ là Uông Tuyền, sắp đến Tết rồi, mọi người đều đang ráo riết đòi nợ, những điều này đương nhiên anh tự biết, không cần tôi phải nói thêm.”
Một đũa mì khác được đưa đến trước khuôn mặt đang suy tư của Tiết Bảo Thiêm: “Cho nên, anh ở nhà tôi, chúng ta thân mật với nhau, các chủ nợ cũng sẽ kiêng dè hơn.”
Ăn xong mì, Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Thứ nhất nghe xong rồi, còn thứ hai thì sao?”
Bàn tay cầm đũa dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe môi hắn, Diêm Dã lại nói: “Còn một điều nữa, một số tài liệu và sổ sách của An ninh Diêm Việt tôi không hiểu lắm, anh cũng biết tôi không có ai để hỏi, cho nên tôi muốn nhờ Tiết gia giúp đỡ tôi, anh giỏi về phương diện này, có anh bên cạnh, tôi có thể hỏi han bất cứ lúc nào.”
Lời này khiến Tiết Bảo Thiêm hơi bất ngờ, tính tình Diêm Dã hòa nhã, cũng không giống người có tham vọng, mẹ kế hãm hại lừa gạt cậu, cũng không bao giờ thấy cậu tức giận, giờ lại muốn học quản lý kinh doanh, không biết đã tính toán điều gì.
Ăn thêm một miếng mì được đưa đến tận miệng, Tiết Bảo Thiêm mới hỏi: “Bây giờ ai là người thực sự nắm quyền ở An ninh Diêm Việt?”
Diêm Dã khẽ đạp chân, đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt lại sáng lên, chiếu rõ sự sắc bén trong mắt cậu: “Anh họ Thịnh Dữ của tôi, anh ta là con của chị gái mẹ kế tôi, năm nay 31 tuổi, hơn tôi 10 tuổi, đã làm phó tổng công ty bảy năm, hai năm gần đây mọi việc lớn nhỏ của Diêm Việt đều do anh ta xử lý.”
Người ta gốc rễ cắm sâu, thế lực vững chắc, còn Diêm Dã thế đơn lực mỏng, lại là người ngoài, Tiết Bảo Thiêm thấy hơi khó xử.
Hắn đẩy đũa mì được đưa đến, quay sang hút một hơi thuốc, nhìn vẻ mặt của Diêm Dã hỏi: “Cậu muốn tranh quyền?”
Diêm Dã ăn nốt phần mì còn lại, nuốt xong mới thẳng thắn nói: “Hơi hơi muốn.”
“Không phải cậu không quan tâm đến điều kiện vật chất sao?” Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nhớ đến lời Diêm Dã vừa nói: “Vì người yêu tương lai à?”
“Cũng không hẳn.” Diêm Dã đặt hộp mì ăn liền vào túi rác ở cầu thang, đứng dậy nhìn Tiết Bảo Thiêm đang dựa vào tường: “Trước kia thấy có thể ăn no, ăn ngon, có việc làm lãnh lương là hạnh phúc lắm rồi. Mãi đến gần đây tôi mới hiểu, chỉ khi nắm được quyền lực trong tay, thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.”
Đèn cảm ứng ở cầu thang lại tắt, làn khói thuốc lan toả bên môi Tiết Bảo Thiêm làm mờ đi đôi mắt khẽ động của hắn. Sau khi mùi thuốc đắng nhẹ gần như tan hết, trong ánh sáng mờ ảo chợt vang lên giọng nói của Tiết Bảo Thiêm: “Bảo vệ ai? Tôi à?” Hắn cười một tiếng: “Còn nhớ không, cậu từng nói, cậu không yêu tôi, tôi cũng không yêu cậu, cho dù cậu có năng lực cũng sẽ không giúp tôi?”
Ngón tay bất ngờ bị quấn lấy, mạnh mẽ kéo ra, Tiết Bảo Thiêm vượt qua ngưỡng cửa được Diêm Dã ôm vào lòng, tiếng trách móc của cậu mang theo ý cười truyền vào bên tai như từng đợt sóng.
“Hai Trăm Tệ, anh chỉ nhớ những gì anh muốn nhớ, tối qua tôi cũng đã nói, khi chạy đến huyện Xuyên Kỳ để cứu anh, tôi thậm chí còn không kịp suy nghĩ, sao anh lại không nhớ?”
“Chuyển đến ở cùng tôi được không?” Diêm Dã tiếp tục thuyết phục: “Sau này phải làm phiền Tiết gia một chút, với tư cách là trợ lý riêng của tôi, cùng ra cùng vào với tôi, như vậy có thể giảm thiểu tối đa nguy hiểm cho anh, tôi sẽ phái thêm một người đến chỗ bác trai, anh có thể yên tâm về vấn đề an toàn. Chúng ta cùng nhau tìm Nguỵ Hoa, tuy bây giờ năng lực của tôi có hạn, không giúp được nhiều, nhưng hai người cùng tìm, dù sao cũng tốt hơn một người.”
Ở trong vòng tay ấm áp không thích hợp để suy nghĩ, Tiết Bảo Thiêm đẩy Diêm Dã ra, đứng dưới ánh sáng lờ mờ rít hai hơi thuốc dài, sau vài giây mới dập tắt tàn thuốc, hắn dùng tay hất tóc mái trước trán, nói: “Tôi đi thu dọn đồ đạc, cậu... đợi một chút đi.”
Diêm Dã nắm lấy tay hắn: “Nhà tôi có đủ thứ, hôm nào tôi sẽ cùng anh dọn đồ sau.”
Khóa cửa xong, Tiết Bảo Thiêm đi trước, trong lòng hơi rối, vô thức lại đi sờ thuốc, một tay che lửa, cúi đầu châm thuốc, bực bội hút hai hơi, không hiểu sao vẫn thấy có gì đó không ổn.
“Mẹ kiếp, tôi phát hiện ra lần nào tôi cũng làm theo ý của cậu, bất kể quá trình thế nào, cuối cùng đều làm theo ý cậu.”
“Tiết gia quá đề cao tôi rồi, chỉ là tôi và anh suy nghĩ giống nhau thôi.” Giọng nói ôn hòa truyền đến từ phía sau.
“Tôi thật sự thấy thương cho người yêu sau này của cậu, đậu má, cậu chính là một con thuyền cướp, lên thuyền rồi thì đừng mong trốn được.” Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, trước đây cậu nói muốn tìm một người như thế nào?”
Theo sau là tiếng bước chân cùng với giọng nói của Diêm Dã: “Trước đây cũng không có suy nghĩ cụ thể, nhưng sau khi tiếp xúc với anh, tôi chỉ muốn tìm một người yên tĩnh.”
Tiết Bảo Thiêm dừng chân, quay đầu nhìn cậu.
“Đù má!” Hắn ngậm điếu thuốc cười: “Tôi thấy cậu với chim sáo mẹ nó rất xứng đôi đấy.”
—--------
“Diêm Dã, biết Tiết gia thích gì ở cậu không? Chính là thích sự ngây thơ của cậu, nhìn một cái là biết ngay người hay chó, không cần phải đoán.”
Đây là câu cuối cùng Tiết Bảo Thiêm nói ra trước khi xuống xe.
Diêm Dã biết mình đã chọc giận hắn, không dám nói nhiều, ngoan ngoãn đi theo sau hắn, đến tận trạm xe buýt mới nắm lấy cổ tay người ta.
Mang theo vẻ xin lỗi, giọng điệu Diêm Dã có phần hèn mọn: “Xe tôi đỗ gần đây, sau này anh cứ lái xe của tôi đi, hôm nay Tiết gia đưa tôi đến công ty là được.”
Tiết Bảo Thiêm liếc Diêm Dã một cái, rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay đòi chìa khóa, giơ lên trước mặt lật qua lật lại nhìn: “G-Class? Tạm được, miễn cưỡng dùng tạm, xe đỗ ở đâu?” Đợi Diêm Dã chỉ vị trí, hắn mới ra lệnh một cách hời hợt: “Đợi tôi ở đây, tôi lái xe đến đón cậu.”
Đi được hai bước lại quay lại: “Hôm nay hơi lạnh.”
Diêm Dã kéo mũ áo hoodie của hắn trùm lên đầu, lại cởi áo khoác của mình khoác lên vai hắn.
Đầu ngón tay lạnh ngắt của Tiết Bảo Thiêm khẽ cào lên cằm Diêm Dã, nhướng mày như một tên lưu manh, coi như là lời cảm ơn.
Năm phút sau, một chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G-Class màu đen lao đến, không chút do dự phóng vụt qua trước mặt Diêm Dã, chỉ để lại bóng dáng lạnh lùng của người ngồi trên ghế lái và bụi đất mù mịt do xe lướt vội.
Diêm Dã hít một bụng đầy bụi, khóe môi từ từ nhếch lên, nhìn theo chiếc xe đang phóng đi, nở nụ cười dịu dàng cưng chiều. Đúng như cậu đoán, Tiết Bảo Thiêm không hết giận thì sẽ làm mình làm mẩy, cậu biết việc mình làm đúng là quá đáng nên cũng không cảm thấy oan ức, xoa xoa cánh tay qua lớp áo sơ mi mỏng, giơ tay gọi một chiếc taxi.
Có lòng muốn dỗ dành nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Diêm Dã ngồi trên taxi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành nhờ đến sự giúp đỡ của cô gái ở quầy lễ tân công ty. Không lâu sau, cậu không chỉ nhận được một đống hình ảnh làm nũng đáng yêu mà còn kèm theo không ít văn bản xin lỗi.
Sau khi lựa tới lựa lui, Diêm Dã chọn một bức ảnh mèo con chôn mặt xuống đất gửi cho Tiết Bảo Thiêm, lại sửa từ “anh yêu” trong văn bản thành “Tiết gia”, ngón tay đặt hờ trên dòng chữ “yêu anh” ở cuối văn bản rất lâu, cuối cùng vẫn xóa đi.
Đúng lúc đèn đỏ, tiếng tin nhắn vang lên, Tiết Bảo Thiêm lấy điện thoại ra liếc nhìn, lúc đầu còn có thể cười khẩy, nhưng sau đó càng nhìn càng thấy tức, không biết tại sao, cảm giác như đứa con ngốc chính mình nuôi lớn lại làm xấu hổ trước mặt mình, Tiết Bảo Thiêm “chậc” một tiếng, phiền muộn mắng: “Oải thiệt chứ, với chỉ số EQ này làm sao tìm được đối tượng?”
Ném điện thoại lên ghế phụ, màn hình vẫn chưa tắt, có thể thấy rõ mấy dòng chữ: Tiết gia, tôi sai rồi, bụng dạ anh rộng lượng như biển cả, hãy chứa chấp con thuyền rách nát này của tôi đi. Anh là Đường Tăng, tôi là Tôn Ngộ Không, anh niệm ít thần chú Kim Cô đi. Tiết gia, tôi thật sự sai rồi, xin anh hãy tươi cười chứ đừng rơi lệ,....
Đèn vàng nhấp nháy, chuyển sang màu xanh, Tiết Bảo Thiêm chuyển số, nhấn ga, lẩm bẩm: “Không có mệnh thi đại học mà lại mắc bệnh sinh viên.”
Lái xe về nơi tạm trú, Tiết Bảo Thiêm chủ động liên lạc với tóc vuốt ngược để trả lãi kỳ đầu tiên, chưa kịp thở phào thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói âm u: “Thái Tử gia, anh kéo dài quá rồi, ngày trả nợ kỳ hai sắp đến rồi.”
“Không phải vẫn chưa đến sao?” Tiết Bảo Thiêm biết khách sáo cũng vô dụng nên gân cổ mắng người: “Tiểu Bạch ca, anh đếm ngón tay xem còn mấy ngày nữa, đếm không nổi thì cởi giày ra còn mười ngón chân, anh cứ đếm trước đi, tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc lo lắng suy nghĩ, khoản nợ của Uông Tuyền số tiền quá lớn, lãi suất lại cao, cộng thêm lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền trả nợ mỗi kỳ chỉ có tăng chứ không giảm, tiền của Diêm Dã không chống đỡ được bao lâu, việc tìm kiếm Nguỵ Hoa cũng chẳng có chút manh mối nào, giống như đi vào ngõ cụt, Tiết Bảo Thiêm bị người ta đẩy vào con đường không lối thoát, không có đường lui, khiến người ta tuyệt vọng.
“Cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Người nằm ngửa trên ghế sofa khẽ quát lên: “Chỉ có điều quá lợi cho thằng khốn Nguỵ Hoa kia mà thôi!”
Đến bệnh viện thăm ba, thấy đám vệ sĩ vạm vỡ cao lớn đứng nghiêm trang ngoài phòng bệnh, Tiết Bảo Thiêm cũng cảm thấy yên tâm, an ủi chị gái vài câu rồi rời khỏi bệnh viện, khi quay lại nơi tạm trú thì trời đã tối.
Hắn chỉnh lại quần áo, trách mình trước kia quá thích phô trương đẹp đẽ, quần áo mùa đông đều mỏng lét, ngoài việc ra oai thì cơ bản không có tác dụng giữ ấm. Hắn lại không thích mặc quần áo của Trương Thỉ, không chỉ rộng thùng thình mà còn có mùi thú vật, nghĩ đến thôi đã thấy ghê.
Đi theo cầu thang lên lầu, mãi đến tầng ba mới dần cảm thấy ấm áp, hơi lạnh trên người và luồng không khí ấm áp trong cầu thang giao nhau, Tiết Bảo Thiêm hơi rùng mình một cái.
Ngôi nhà tạm trú ở tầng bốn, khi đến nửa tầng tầng ba, hắn móc chìa khóa trong túi ra, quẹo góc cúi đầu bước lên từng bậc thang. Một tầng mười ba bậc thang, lúc rảnh rỗi Tiết Bảo Thiêm đã đếm qua, nhưng lúc này hắn lại dừng lại ở bậc thứ mười.
Đầu tiên đập vào mắt là một đôi giày, giày thể thao màu đen, không phải hàng hiệu, không mới lắm, có vẻ quen quen. Nhìn lên trên là quần jeans và áo bông màu vàng đất, cùng với một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Vài giờ trước còn là Tổng giám đốc oai phong lẫm liệt của công ty an ninh Diêm Việt, giờ đây quần áo trên người lại thay đổi, quay về với hình ảnh dân công khuân vác trong túi chỉ có hai đồng rưỡi.
Diêm Dã đứng trước cửa ra vào, khẽ gọi “Hai Trăm Tệ“.
Tiết Bảo Thiêm bước qua mấy bậc thang cuối cùng, liếc nhìn Diêm Dã từ trên xuống dưới: “Diêm tổng chỉ có một bộ quần áo tử tế thôi sao? Hay là thích biến hình như Ninja Rùa, mỗi ngày đổi một cái mai?” Hắn dùng chìa khóa nâng cằm Diêm Dã lên: “Ngẩng cổ lên coi, giống hơn rồi đấy.”
Ánh mắt Diêm Dã vẫn dán chặt vào Tiết Bảo Thiêm, trả lời rất thật thà: “Mùa đông đúng là chỉ có một cái áo khoác mặc ngoài, nhưng chỉ cần không đi làm, tôi đều mặc như thế này, mặc quen rồi, cũng rất thoải mái.”
Tiết Bảo Thiêm cười khẽ, không nói gì. Hắn vòng qua Diêm Dã, dùng chìa khóa mở khóa, trước khi bước vào cửa đẩy người theo sau một cái: “Đứng ở ngoài đi, đây là nơi tôi ở tạm, không được dẫn người về.”
Diêm Dã cũng nghe lời, đứng ở ngoài, mũi giày chạm ngưỡng cửa, chỉ khẽ liếc nhìn vào trong, không có bước vào.
Tiết Bảo Thiêm ném cái áo khoác của Diêm Dã từ trong nhà ra cửa cho cậu, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi đi vào bếp lục tìm một hộp mì ăn liền, dùng nước nóng pha mì.
Bức hình đơn của Phàn Tiêu tạo dáng điệu đà được kẹp trong khung ảnh, bị úp mặt xuống miệng hộp mì ăn liền, đè chặt hơi nóng và mùi thơm của mì tỏa ra.
Làm xong tất cả, Tiết Bảo Thiêm đi đến trước mặt Diêm Dã, một người trong nhà một người ngoài cửa, chỉ cách nhau gang tấc.
Hắn ném bật lửa, Diêm Dã bắt lấy, vô cùng thành thạo bật lửa đưa đến trước mặt Tiết Bảo Thiêm.
Cúi người châm thuốc, đôi mắt hơi cụp của Tiết Bảo Thiêm mơ hồ trong làn khói thuốc tỏa ra. Hắn dựa hờ vào khung cửa, liếc nhìn cái áo khoác Diêm Dã vắt trên cánh tay: “Diêm tổng chỉ có một bộ đồ mùa đông thôi sao? Tiết kiệm thế, dành dụm tiền để làm gì vậy?”
“Dành dụm để tiêu cho người yêu.”
Tiết Bảo Thiêm ngậm thuốc cười: “Xin lỗi, giờ để tôi chiếm dụng mất rồi, tôi đã nói là coi như tôi mượn, sau này sẽ trả lại cho cậu, không làm lỡ việc cậu lấy lòng người yêu.” Hắn phất tay, đi đóng cửa: “Trả áo cho cậu rồi, tôi không tiễn.”
Bàn tay to lớn của Diêm Dã đột nhiên chống lên cánh cửa: “Tôi không đến để lấy áo.”
“Vậy đến làm gì?”
“Muốn anh chuyển đến nhà tôi ở.”
Bàn tay đưa thuốc lên miệng đột nhiên khựng lại, một đám tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, Tiết Bảo Thiêm im lặng một lúc mới hất tàn thuốc xuống, khẽ nhếch mép: “Cũng đúng, tôi dùng tiền của Diêm tổng, tất nhiên phải ngủ với cậu, gọi là đến ngay cũng bất tiện, đưa về nhà muốn làm gì làm dễ hơn.”
Hắn đưa nửa điếu thuốc còn lại cho Diêm Dã: “Cầm giúp tôi một lát, tôi ăn mì trước, ăn xong sẽ đi với cậu.”
Diêm Dã nhận lấy điếu thuốc, không được thành thạo kẹp nó, nhẹ nhàng đề nghị: “Mì chưa chín, chờ thêm hai phút nữa đi.”
Khung ảnh bị lật lên, mùi thơm của mì tỏa ra khắp nơi, Tiết Bảo Thiêm bưng hộp mì đi đến trước mặt Diêm Dã, vẫn cách một ngưỡng cửa hẹp nhìn cậu.
Hắn gắp một đũa mì đưa lên miệng, vì quá nóng nên suýt làm bỏng môi. Thấy vậy, Diêm Dã đặt cái áo khoác trên cánh tay xuống ghế để giày ở trước cửa, trước vẻ mặt không hài lòng của Tiết Bảo Thiêm, kẹp điếu thuốc, nhận lấy bát mì, gắp một đũa, kéo dài ra, phơi một lúc mới đưa đến bên miệng Tiết Bảo Thiêm.
Thấy hắn chỉ trừng mắt không ăn mì, vẻ mặt của Diêm Dã lại mềm mại hơn vài phần: “Tiết gia, không phải như anh nghĩ đâu, tôi muốn anh chuyển đến nhà tôi không phải để tiện cho... chuyện đó.”
Có người hầu hạ, Tiết Bảo Thiêm đương nhiên sẽ không làm khó mình, hắn hơi nghiêng người ăn mì, sau đó lại nhận lấy điếu thuốc.
“Vậy thì vì cái gì, cậu nói thử xem.” Giọng điệu kéo dài, trong âm thanh lười biếng của Tiết Bảo Thiêm mang theo vẻ lạnh lùng.
“Thứ nhất, Uông Tuyền làm nghề đó, chắc chắn không phải là người giữ lời, số tiền đó cũng không chỉ của mình hắn, áp lực của hắn thực ra không nhỏ hơn anh, cho nên hắn có thể làm ra chuyện gì cũng khó mà lường được. Hơn nữa, anh không chỉ có một chủ nợ là Uông Tuyền, sắp đến Tết rồi, mọi người đều đang ráo riết đòi nợ, những điều này đương nhiên anh tự biết, không cần tôi phải nói thêm.”
Một đũa mì khác được đưa đến trước khuôn mặt đang suy tư của Tiết Bảo Thiêm: “Cho nên, anh ở nhà tôi, chúng ta thân mật với nhau, các chủ nợ cũng sẽ kiêng dè hơn.”
Ăn xong mì, Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Thứ nhất nghe xong rồi, còn thứ hai thì sao?”
Bàn tay cầm đũa dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe môi hắn, Diêm Dã lại nói: “Còn một điều nữa, một số tài liệu và sổ sách của An ninh Diêm Việt tôi không hiểu lắm, anh cũng biết tôi không có ai để hỏi, cho nên tôi muốn nhờ Tiết gia giúp đỡ tôi, anh giỏi về phương diện này, có anh bên cạnh, tôi có thể hỏi han bất cứ lúc nào.”
Lời này khiến Tiết Bảo Thiêm hơi bất ngờ, tính tình Diêm Dã hòa nhã, cũng không giống người có tham vọng, mẹ kế hãm hại lừa gạt cậu, cũng không bao giờ thấy cậu tức giận, giờ lại muốn học quản lý kinh doanh, không biết đã tính toán điều gì.
Ăn thêm một miếng mì được đưa đến tận miệng, Tiết Bảo Thiêm mới hỏi: “Bây giờ ai là người thực sự nắm quyền ở An ninh Diêm Việt?”
Diêm Dã khẽ đạp chân, đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt lại sáng lên, chiếu rõ sự sắc bén trong mắt cậu: “Anh họ Thịnh Dữ của tôi, anh ta là con của chị gái mẹ kế tôi, năm nay 31 tuổi, hơn tôi 10 tuổi, đã làm phó tổng công ty bảy năm, hai năm gần đây mọi việc lớn nhỏ của Diêm Việt đều do anh ta xử lý.”
Người ta gốc rễ cắm sâu, thế lực vững chắc, còn Diêm Dã thế đơn lực mỏng, lại là người ngoài, Tiết Bảo Thiêm thấy hơi khó xử.
Hắn đẩy đũa mì được đưa đến, quay sang hút một hơi thuốc, nhìn vẻ mặt của Diêm Dã hỏi: “Cậu muốn tranh quyền?”
Diêm Dã ăn nốt phần mì còn lại, nuốt xong mới thẳng thắn nói: “Hơi hơi muốn.”
“Không phải cậu không quan tâm đến điều kiện vật chất sao?” Tiết Bảo Thiêm đột nhiên nhớ đến lời Diêm Dã vừa nói: “Vì người yêu tương lai à?”
“Cũng không hẳn.” Diêm Dã đặt hộp mì ăn liền vào túi rác ở cầu thang, đứng dậy nhìn Tiết Bảo Thiêm đang dựa vào tường: “Trước kia thấy có thể ăn no, ăn ngon, có việc làm lãnh lương là hạnh phúc lắm rồi. Mãi đến gần đây tôi mới hiểu, chỉ khi nắm được quyền lực trong tay, thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.”
Đèn cảm ứng ở cầu thang lại tắt, làn khói thuốc lan toả bên môi Tiết Bảo Thiêm làm mờ đi đôi mắt khẽ động của hắn. Sau khi mùi thuốc đắng nhẹ gần như tan hết, trong ánh sáng mờ ảo chợt vang lên giọng nói của Tiết Bảo Thiêm: “Bảo vệ ai? Tôi à?” Hắn cười một tiếng: “Còn nhớ không, cậu từng nói, cậu không yêu tôi, tôi cũng không yêu cậu, cho dù cậu có năng lực cũng sẽ không giúp tôi?”
Ngón tay bất ngờ bị quấn lấy, mạnh mẽ kéo ra, Tiết Bảo Thiêm vượt qua ngưỡng cửa được Diêm Dã ôm vào lòng, tiếng trách móc của cậu mang theo ý cười truyền vào bên tai như từng đợt sóng.
“Hai Trăm Tệ, anh chỉ nhớ những gì anh muốn nhớ, tối qua tôi cũng đã nói, khi chạy đến huyện Xuyên Kỳ để cứu anh, tôi thậm chí còn không kịp suy nghĩ, sao anh lại không nhớ?”
“Chuyển đến ở cùng tôi được không?” Diêm Dã tiếp tục thuyết phục: “Sau này phải làm phiền Tiết gia một chút, với tư cách là trợ lý riêng của tôi, cùng ra cùng vào với tôi, như vậy có thể giảm thiểu tối đa nguy hiểm cho anh, tôi sẽ phái thêm một người đến chỗ bác trai, anh có thể yên tâm về vấn đề an toàn. Chúng ta cùng nhau tìm Nguỵ Hoa, tuy bây giờ năng lực của tôi có hạn, không giúp được nhiều, nhưng hai người cùng tìm, dù sao cũng tốt hơn một người.”
Ở trong vòng tay ấm áp không thích hợp để suy nghĩ, Tiết Bảo Thiêm đẩy Diêm Dã ra, đứng dưới ánh sáng lờ mờ rít hai hơi thuốc dài, sau vài giây mới dập tắt tàn thuốc, hắn dùng tay hất tóc mái trước trán, nói: “Tôi đi thu dọn đồ đạc, cậu... đợi một chút đi.”
Diêm Dã nắm lấy tay hắn: “Nhà tôi có đủ thứ, hôm nào tôi sẽ cùng anh dọn đồ sau.”
Khóa cửa xong, Tiết Bảo Thiêm đi trước, trong lòng hơi rối, vô thức lại đi sờ thuốc, một tay che lửa, cúi đầu châm thuốc, bực bội hút hai hơi, không hiểu sao vẫn thấy có gì đó không ổn.
“Mẹ kiếp, tôi phát hiện ra lần nào tôi cũng làm theo ý của cậu, bất kể quá trình thế nào, cuối cùng đều làm theo ý cậu.”
“Tiết gia quá đề cao tôi rồi, chỉ là tôi và anh suy nghĩ giống nhau thôi.” Giọng nói ôn hòa truyền đến từ phía sau.
“Tôi thật sự thấy thương cho người yêu sau này của cậu, đậu má, cậu chính là một con thuyền cướp, lên thuyền rồi thì đừng mong trốn được.” Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một chút: “Đúng rồi, trước đây cậu nói muốn tìm một người như thế nào?”
Theo sau là tiếng bước chân cùng với giọng nói của Diêm Dã: “Trước đây cũng không có suy nghĩ cụ thể, nhưng sau khi tiếp xúc với anh, tôi chỉ muốn tìm một người yên tĩnh.”
Tiết Bảo Thiêm dừng chân, quay đầu nhìn cậu.
“Đù má!” Hắn ngậm điếu thuốc cười: “Tôi thấy cậu với chim sáo mẹ nó rất xứng đôi đấy.”
—--------
/80
|