CHƯƠNG 8
Triệu Tranh gầm nhẹ một tiếng, trong tiếng rên ɾỉ của cô, tinh dich đặc sệt từ mã mắt trong ngừng phun ra, tất cả đều xối hết lên trên tay cô.
Đầu óc Lâm Thanh Thanh trống rỗng, hai tay vẫn duy trì tư thế nắm lấy dương vật của anh. Cô cảm nhận được mu bàn tay mình ướt át, nhưng lại không biết là nên làm sao cho phải...
Triệu Tranh thở hồng hộc, lòng bàn tay cô mềm mại như vậy, không khỏi thôi thúc anh lại lăn lộn cô thêm lần nữa.
Nhưng nhìn thấy cả người cô đều cứng lại vì sợ hãi, anh cũng chỉ có thể nhấc người lên khỏi người cô thôi.
Nhưng hai bầu vú của cô quá mềm mại, làm anh chưa đã thèm, thế nên trước khi đứng dậy, Triệu Tranh lại xoa vuốt chúng thêm một phen, sau đó mới giúp cô sửa sang lại áo ngực.
Triệu Tranh đứng dậy, trong bóng tối sờ soạng đi đến cái giá cạnh cửa để tìm cái khăn rồi quay trở lại giường để lau sạch tinh dich đặc sệt dính trên tay cô.
“Anh làm sao vậy?” Lúc này, Lâm Thanh Thanh còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Tranh đã thoả mãn được một lần, giọng điệu lười nhác trả lời cô “Bắn.”
Đơn giản lại thô lỗ.
Lâm Thanh Thanh có ngốc cũng biết ý anh là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, may mắn là anh không bật đèn, bằng không cô nhất định là xấu hổ đến mức tìm cái khe đất mà chui vào mất.
Giúp cô lau tay xong, Triệu Tranh liền đi ra ngoài tự xử lý mình.
Lâm Thanh Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lưng về phía cửa, định đi ngủ.
Không lâu sau, Triệu Tranh tiến vào. Lần này, anh không chui vào ổ chăn của mình mà xốc chăn cô lên rồi chui vào nằm cùng cô.
Người anh nóng hổi, dán vào lưng cô, cánh tay cường tráng cũng đặt trên eo cô "Khi nào thì hết?"
Lâm Thanh Thanh sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra là anh đang đến kinh nguyệt của mình "Hai hoặc ba ngày."
"Ừm, ngủ đi."
Triệu Tranh không nói gì nữa mà thật sự nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nhưng Lâm Thanh Thanh lại không được thoải mái như vậy. Lúc này cô khó chịu không thể tả, giống như bị mèo cào vậy, nhất là khi cả người anh dựa gần cô như vậy, cánh tay còn đặt trên eo cô nữa chứ. Cô làm sao mà ngủ được đây?
Mãi đến rạng sáng, Lâm Thanh Thanh mới thật sự không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ mà nặng nề vào giấc.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tranh đánh thức cô "Hôm nay về nhà em, đi sớm một chút rồi về lại ngủ tiếp."
Lâm Thanh Thanh mơ mơ màng màng, nhìn những thanh xà nhà trên đầu, sau một lúc lâu mới định thần lại. Cô đã gả chồng rồi, và người đàn ông mặc áo ngắn tay này chính là chồng cô.
Những ngày sau này, hai người họ sẽ phải cùng nhau trải qua.
Nhìn dáng người cao lớn vĩ ngạn của Triệu Tranh, cô không khỏi nhớ đến chuyện tối qua mà hai người họ đã làm, tức khắc đỏ mặt, hốt hoảng rời giường, không dám nhìn anh mà đi thẳng ra ngoài rửa mặt.
Triệu Tranh nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, khóe miệng khẽ nhếch, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Mặc dù đã kết hôn với nhau rồi, nhưng cô ấy vẫn còn rất sợ anh.
Vào ngày hôm sau của đám cưới, cô dâu mới sẽ mang theo quà trở về thăm nhà mẹ đẻ.
Nhà họ Lâm đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi xong xuôi cả rồi, chỉ chờ con rể mới tới là cùng vào mâm luôn.
Tuy rằng hôm qua mới gả qua, lại còn là với người cùng thôn, nhưng mẹ Lâm lại thấy nhớ con gái mình như thể là nó đã xa bà đến mấy năm rồi vậy.
Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, tiếc là lại thiếu mặt em trai của Lâm Thanh Thanh Lâm Hạo.
“Con muốn đi bệnh viện thăm em.” Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh nói.
Ba Lâm là người đầu tiên không đồng ý “Con mới kết hôn lại đi bệnh viện, như vậy rất không may mắn. Chờ thằng út về đi, thuốc cũng đã uống, bác sĩ nói khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện, đưa về nhà chăm sóc được rồi.”
“Nhưng ngày con kết hôn, em cũng không đến thăm nó nữa.” Tình cảm của Lâm Thanh Thanh và em trai mình vẫn luôn rất thân thiết. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở cùng nhau, thế nên cô thực sự rất lo lắng cho bệnh tình đứa em trai đang nằm viện của mình.
Ba Lâm còn định nói thêm thì Triệu Tranh đã lên tiếng “Được, vậy thì đi thôi. Chờ chút nữa, tôi đi với em.”
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Triệu Tranh, anh là đang nói đỡ cho cô sao?
/113
|