“Mai danh ẩn tích hơn một ngàn năm, hắn luôn thông qua hút máu vụng trộm tu luyện, thực lực thật sự của người này, chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc đỉnh phong của Bạo Loạn chi địa”, vẻ mặt Tần Liệt nghiêm nghị: “Nếu lại cho hắn lấy được di cốt Huyết tổ, bị hắn chiếm được Thị Huyết Long, để hắn đem thi cốt các thái cổ cường giả này chiếm lấy, Bạo Loạn chi địa này chỉ sợ lại phải bị người này làm cho long trời lở đất”.
Ở trong mắt Tần Liệt, sư đệ Khương Chú Triết của Huyết Lệ, nghiễm nhiên đã thành kẻ địch đáng sợ nhất của Bạo Loạn chi địa.
Lúc Cao Vũ nói chuyện, Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu bắt đầu xuống tay với một thái cổ cường giả cách hắn gần nhất.
Đó là một vị tộc nhân Mộc tộc.
Người nọ thân cao khoảng hai thước rưỡi, thân thể như thân cây, làn da bày ra màu nâu gỗ, nếp nhăn trên người như vỏ cây, một mái tóc dài xanh u ám như cành liễu tinh tế.
Tộc nhân Mộc tộc này, không biết đã ngã xuống bao nhiêu năm, không có một tia linh hồn khí tức.
Nhưng, ở trong cơ thể như cổ thụ khô của hắn, lại có sinh cơ bừng bừng.
- Đó là sinh mệnh năng lượng tinh thuần nhất!
Trên mặt hồ, Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền luôn gắt gao theo dõi Khương Thiên Hưng, trong đôi mắt sáng cùng lúc nở ra một tia sáng.
Hai người này đều đối với vị tộc nhân Mộc tộc kia toát ra hứng thú nồng đậm, đều biết sinh mệnh năng lượng mênh mông trong cơ thể tộc nhân Mộc tộc này, đối với các nàng có trợ giúp thật lớn.
Tạ Tĩnh Tuyền có thể thông qua những sinh mệnh năng lượng đó, để tăng cường lực lượng bản thân nàng, đem Mộc tộc truyền thừa nàng đạt được phát dương quang
Mà Tuyết Mạch Viêm, nếu đem những sinh mệnh năng lượng đó tinh luyện ra, thì là có thể giúp mẹ nàng tỉnh dậy, làm mẹ nàng khôi phục như lúc ban đầu.
“Muốn thu thi cốt những thái cổ cường giả này, đầu tiên cần có thể được tán thành, không thể xuống tay lung tung”. Lúc này Cao Vũ lại nói một lần nữa.
“Mỗi một cường giả sau khi ngã xuống, đều là được hậu bối tộc nhân, được người thân cùng chiến hữu bọn họ đưa vào. Ở trong cơ thể bọn họ, có ấn ký đặc hữu của những người đó tạo ra, để ngừa sẽ xảy ra ngoài ý muốn, phòng ngừa bị người ta vận dụng”.
“Sâm Dã có thể thu di cốt Tiễn Thần, có thể đem Diệt Nhật cung mang đi, là vì Sâm Dã mang theo cổ bảo Đông Di, mũi tên đỏ rực đó vốn là đến từ Diệt Nhật cung, ở trên mũi tên, có khí tức có thể làm ấn ký trong di cốt Tiễn Thần tán thành, cho nên Sâm Dã mới có thể thành công”.
“Về phần ta, cũng là bởi vì ở lúc trước trước khi đến Thần Táng tràng, đã ở trong Ma Thần sơn mạch của U Minh giới, được một bộ phận tàn hồn của Tà Thần tán thành”.
Cao Vũ nhìn Tạ Tĩnh Tuyền một cái, hờ hững nói: “Khí tức trên người ngươi, cùng cường giả Mộc tộc phía dưới có chút cùng loại, ngươi có lẽ có thể đạt được một khối di cốt đó”.
Hắn lại nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm, lắc lắc đầu, nói: “Ngươi chỉ sợ không được”.
“Hắn thì sao?”. Tạ Tĩnh Tuyền cùng Tuyết Mạch Viêm cùng lên tiếng hỏi.
Các nàng chỉ là Khương Thiên Hưng.
Lúc này Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, đã tới bên cạnh di thể vị cường giả Mộc tộc kia, huyết yêu do máu tươi ngưng kết thành, vốn nên là tướng mạo mơ hồ không rõ.
Nhưng huyết yêu này lại hơi khác.
Nó trở nên có sáu bảy phần tương tự với Khương Thiên Hưng, giờ phút này, một đôi mắt đỏ rực của huyết yêu đột nhiên nhìn chằm chằm di thể cường giả Mộc tộc.
“Hắn? Hắn nhận thức đối với Thần Táng tràng, vượt qua mọi người ở đây”. Cao Vũ đưa ra đáp án.
“Hô!”.
Huyết yêu há mồm hút mạnh.
Tên tộc nhân Mộc tộc kia, sinh cơ nồng đậm, năng lượng sinh mệnh tràn đầy trong cơ thể, theo động tác của huyết yêu, ngưng tụ thành từng dòng chất lỏng năng lượng xanh mượt, xen lẫn máu tươi, năng lượng, tinh khí của người này, lại hướng thẳng tới cái mồm to như chậu máu của huyết yêu bay đi.
“Oành!”.
Tộc nhân Mộc tộc bị hút hết toàn bộ tinh phách thân thể, một khối thi cốt ban đầu sinh cơ dạt dào đó nháy mắt mục nát.
Một làn gió lạnh thổi qua, thi cốt người nọ biến thành phấn xương, bị theo gió thổi gạt đi hết.
Thi cốt mất đi tinh khí che chở, như ở trong nháy mắt, đã trải qua vạn năm thời gian ăn mòn, bị thời gian tàn phá thành tro tàn.
Trái lại Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, trong yêu thân vốn là huyết khí mênh mông, lập tức ầm ầm xuất hiện sinh mệnh khí tức nồng đậm, như là thực lực tăng vọt mấy lần.
Phong Ma Bi cùng ba đại linh thể tranh phong, dư âm năng lượng nhộn nhạo ra, càng thêm không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Khương Thiên Hưng này là người của Thiên Khí tông các ngươi?”. Úc Môn quát trầm thấp.
Hắn cùng Phùng Nhất Vưu đứng ở bên hồ băng, từ trên cao hướng xuống nhìn Táng Thần chi địa như vực sâu mênh mông, nhìn mỗi một động tác của Khương Thiên Hưng, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.
“Các ngươi có biết, hắn và Khương Chú Triết đều là dư nghiệt Huyết Sát tông hay không?”. Úc Môn hừ lạnh lần nữa.
Sắc mặt Phùng Nhất Vưu âm trầm, ánh mắt có chút phức tạp, không trả lời ngay.
“Về Thần Táng tràng, tám cái thần thi, còn có ảo diệu của thông đạo cửa vào, đều là Thiên Khí tông các ngươi cung cấp”, Úc Môn nhíu mày thành cục: “Vậy vì sao Khương Thiên Hưng hiểu biết như thế đối với Thần Táng tràng?”.
“Vạn Thú sơn các ngươi nhận được tin tức Thần Táng tràng, bắt nguồn từ Thiên Khí tông chúng ta, tin tức của Thiên Khí tông chúng ta... Bắt nguồn từ cha con Khương Chú Triết”. Phùng Nhất Vưu bất đắc dĩ, rốt cuộc nói rõ tình hình thực tế: “Trăm năm trước, cha con Khương Chú Triết bỗng tìm tới Thiên Khí tông chúng ta, nói biết một bí mật lớn liên quan đến tương lai của Bạo Loạn chi địa, hắn muốn mượn Thiên Khí tông chúng ta, bức bách thần thi từ chỗ sâu trong đáy biển toát ra, tìm được thông đạo Thần Táng tràng...”.
“Tất cả về Thần Táng tràng, đều là Khương Chú Triết báo cho Thiên Khí tông các ngươi?”. Úc Môn kinh ngạc hẳn lên.
“Không sai”. Phùng Nhất Vưu cười khổ.
“Khương Thiên Hưng vì sao sẽ chung đường với người Đông Di?”. Úc Môn lại hỏi.
Phùng Nhất Vưu lắc lắc đầu: “Ta không biết”.
Lúc này, bất luận là Úc Môn hay Phùng Nhất Vưu, thật ra đều rõ ràng cha con Khương Chú Triết tìm tới, hẳn chỉ là lợi dụng Thiên Khí tông.
Bởi vì lúc ban đầu nơi mấy cái thần thi chìm ngay tại phụ cận Thiên Khí tông, Khương Chú Triết cũng là ở dưới sự trợ giúp của các trưởng lão Thiên Khí tông, vận dụng lực lượng Thiên Khí tông, mới dẫn dắt thần thi, khiến những thần thi đó sớm từ đáy biển giãy thoát ra.
Nói cách khác, không có Thiên Khí tông giúp, thần thi sẽ không đi ra từng cái, cũng sẽ không tìm ra thông đạo thật sự của Thần Táng tràng.
Cha con Khương Chú Triết lợi dụng Thiên Khí tông mở ra thông đạo Thần Táng tràng, rõ ràng có tính toán của mình.
Bọn họ mặt khác cổ động người Đông Di, để người Đông Di phái cường giả ba bộ tộc lớn, cũng đều giết vào Thần Táng tràng, bày rõ có tính kế khác.
Nay, từ động tác của Khương Thiên Hưng, từ khi hắn hóa thân huyết yêu, bắt đầu hút tinh huyết trong cơ thể các thái cổ cường giả trở đi, bất luận là người Đông Di hay Phùng Nhất Vưu, đều biết cha con này khẳng định lòng mang kế hoạch nham hiểm.
Phong Ma Bi lơ lửng ở trên Táng Thần chi địa, không ngừng phóng ra thần quang chói mắt, đang trấn áp ba đại linh thể nhập vào người khổng lồ, vượn khổng lồ cùng nữ tử Nhân Ngư tộc, đấu túi bụi.
Phong Ma Bi chỉ biết phong ấn bảy linh thể, với nó mà nói, Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu bất luận phá rối như thế nào, cũng không phải mục tiêu của nó.
Bởi vậy, lúc Khương Thiên Hưng có thể không nhìn dư âm tranh đấu của Táng Thần chi địa, hắn liền có thể ở nơi đó, liên tiếp xuống tay đối với di thể thái cổ cường giả, một cái tiếp một cái hút máu tươi.
Huyết yêu cũng sẽ càng lúc càng khủng bố!
“Phải có người ngăn cản Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, bằng không, di thể các thái cổ cường giả đều sẽ bị phá hủy, Khương Thiên Hưng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng có thể ai cũng không ngăn được”. Đỗ Hướng Dương quát.
Không đơn giản là bên này.
Sâm Dã đầu lĩnh người Đông Di, còn có Phùng Nhất Vưu, Úc Môn, cũng đều nhìn ra Khương Thiên Hưng uy hiếp lớn tiềm tàng này.
Phùng Nhất Vưu, Úc Môn, muốn xuống tay, nhưng lại không dám hướng về Táng Thần chi địa, cho nên chỉ có thể quan sát.
Sâm Dã đang do dự.
Sau khi lấy được Diệt Nhật cung, Sâm Dã có năng lực cự ly xa bắn chết Khương Thiên Hưng, nhưng cha con Khương Thiên Hưng cùng người Đông Di có hiệp nghị, các tộc lão người Đông Di lại cực kỳ tin cậy Khương Chủ Triết, còn muốn thông qua hắn san bằng Bạo Loạn chi địa.
Hiện tại Khương Thiên Hưng chỉ là xuống tay đối với di thể thái cổ cường giả, cũng chưa lấy người Đông Di khai đao, cho nên Sâm Dã cũng không có cách nào hạ quyết tâm.
“Khương Thiên Hưng không chết, không cần bao lâu, tất cả chúng ta đều phải chết!”. Trong mắt Lạc Trần phun ra hàn quang.
Hắn dẫn đầu động thủ.
“Thất Nguyệt Trảm!”.
Bảy vầng trăng non lành lạnh, do kiếm quang ngưng tụ thành, bỗng treo cao ở Táng Thần chi địa.
Mỗi một vầng trăng non, đều phóng ra ý cảnh lạnh lẽo sắc bén, lúc hướng tới Khương Thiên Hưng phía dưới mơ hồ mà đến, lại nở ra cầu vồng kiếm lóa mắt.
Chợt thấy, bảy vầng trăng non đó, thật như trăng của bầu trời đem hàn quang rạng rỡ đánh xuống.
Đây là một trong những kiếm quyết mạnh nhất của Lạc Trần.
“Rống!”.
Đôi mắt huyết yêu tuôn ra huyết quang kinh người, ngửa mặt lên trời rống giận, trong tiếng rống từng mảng quầng sáng màu máu lao lên tận trời.
Bảy vầng trăng non lạnh lẽo sáng ngời, bị quầng sáng màu máu bao phủ, bị sát khí tanh máu gay mũi ăn mòn, nháy mắt kiếm quang ảm đạm không ánh sáng.
“Phốc!”.
Lạc Trần phụt một ngụm máu tươi, ánh mắt sắc bén, lập tức nhu hòa xuống.
Đây là dấu hiệu kiếm ý đã tan.
“Huyết khí quá mạnh, ta không thể chém chết hắn, Khương Thiên Hưng mỗi một giây đều đang trở nên càng thêm đáng sợ!”. Sau khi bỏ lại câu này, Lạc Trần đặt mông ngồi xuống, chữa thương ngay tại chỗ.
Lạc Trần ra tay, chẳng những là người Tần Liệt bên này, ngay cả người Đông Di cùng Úc Môn, Phùng Nhất Vưu cũng cẩn thận nhìn chằm chằm.
Bọn họ đem tất cả thấy vào trong mắt.
Mọi người đều chú ý tới, Lạc Trần ở sau khi xuống tay với Khương Thiên Hưng, lập tức miệng phun máu tươi ngồi xuống đất.
Sâm Dã vốn đã do dự, sau khi biến sắc, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phùng Nhất Vưu, Úc Môn thì là mặt đầy nét hoảng sợ.
***
Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, chưa bị chém giết, Lạc Trần ngược lại bị thương nặng.
Tần Liệt tu luyện Huyết Linh quyết, cảm giác ra các luồng huyết sát tinh khí xông vào trong cơ thể Lạc Trần, những lực lượng đó ương ngạnh vô cùng, còn đang phá hoại gân mạch tạng phủ của Lạc Trần.
Lạc Trần không dám nhiều lời, lập tức ngồi xuống chữa thương, chính là đang chém giết các huyết sát tinh khí đó.
“Khương Thiên Hưng trước khi hóa thân huyết yêu, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Lạc Trần!” Vẻ mặt Đỗ Hướng Dương ngưng trọng: “Nhưng hiện tại, khí thế khủng bố trên người Khương Thiên Hưng, ngay cả ta... Cũng sợ hãi”.
“Bọn Sâm Dã cùng Phùng Nhất Vưu không dám động thủ, cũng là nhìn ra Khương Thiên Hưng khó chơi, sợ kẻ này sau khi bị chọc giận, hướng tới bọn họ đuổi giết tới”. Tuyết Mạch Viêm cũng lo lắng.
“Không có ai động thủ giết hắn, Khương Thiên Hứng sẽ tiếp tục hút máu tươi các thái cổ cường giả, sẽ càng ngày càng mạnh, vậy như thế nào cho phải?”. Tống Đình Ngọc đau đầu nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sinh ra cảm giác vô kế khả thi, không có cách nào làm gì Khương Thiên Hưng.
Tựa như cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Thiên Hưng tiếp tục đi xuống.
Khương Thiên Hưng thật ra tay lần nữa!
Hóa thân huyết yêu, hắn một lần này, nhìn chằm chằm một con thái cổ linh quy.
Con linh quy đó chổng vó, diện tích trăm mẫu, như là một cái bàn tròn bốn chân thật lớn, trên cái bụng hướng lên trời của nó có hoa văn kỳ diệu, thần bí như mạch đập đại địa, phóng ra thanh quang mờ mịt.
Một loại năng lượng thanh diệu mênh mông, như lụa mỏng qua lại ở bên người linh quy, như là đang vĩnh hằng bảo hộ di thể của linh quy.
Nhưng, đối với Khương Thiên Hưng đã bị lạc tâm trí, lâm vào hoàn cảnh điên cuồng hiếu sát bản năng mà nói, tất cả đều không phải vấn đề.
Huyết yêu trực tiếp đánh về phía thái cổ linh quy!
“Bốp bốp bốp!”.
Huyết quang gay mũi trên người huyết yêu, cùng năng lượng thanh diệu trên người linh quy hung hăng va chạm với nhau.
“Oành!”.
Thần kỳ, huyết yêu cao mười mấy thước, sau khi bị năng lượng thanh diệu đó va chạm, đột nhiên nổ tung ra.
Huyết yêu nổ tung, hóa thành mưa máu dày đặc bay lả tả xuống, làm một khu vực kia tràn ngập mùi tanh hôi.
Đám người Sâm Dã, Úc Môn bao gồm Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc đứng ở bên hồ băng quan sát, mắt đều sáng lên, Phan Thiên Thiên càng là kinh hỉ kêu lên: “Nổ tốt!”.
Trên mặt Tần Liệt không có nét cười.
Tuyết Mạch Viêm cũng là nhíu chặt mày ngài.
Biết rõ linh quyết Huyết Sát tông tinh diệu, hai người từ huyết yêu nổ, từ trong mưa máu dày dặc ý thức được, huyết yêu này thật ra đang thi triển “Huyết Chi Bạo Liệt thuật” của Huyết Sát tông, thông qua máu tươi nổ, lấy giọt máu ẩn chứa linh hồn ý thức, đến ăn mòn thân thể tâm linh đối phương.
Mưa máu ùn ùn rơi xuống, ở nháy mắt những năng lượng thanh diệu kia thu liễm xuyên thấu vách tường kết giới, rơi ở trên người thái cổ linh quy.
Mỗi một giọt máu tươi, vừa đến cái bụng hướng lên trời kia của linh quy lập tức liền tan vào trong máu thịt nó, biến mất như nước rót vào bọt biển.
“Toàn bộ giọt máu đã biến mất ở trong cơ thể linh quy!”. Phan Thiên Thiên cũng đã nhìn ra không thích hợp.
Những người lúc trước âm thầm may mắn, vẻ mặt lại ngưng trọng hẳn lên, cũng đều ý thức được không ổn.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Tiếng máu tan kỳ dị, từ trong cơ thể thái cổ linh quy truyền đến, nghe như là máu tươi đang sôi trào lăn lộn.
“Luyện Huyết thuật!”. Tần Liệt biến sắc.
“Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, thế mà còn có thể thi triển linh quyết Huyết Sát tông, cái này, cái này...”. Tuyết Mạch Viêm khó có thể tin.
“Cha con Khương Chú Triết chỉ sợ so với chúng ta nghĩ còn khó có thể đối phó hơn!”. Tần Liệt sắc mặt trầm như nước.
Căn cứ Huyết Điển ghi lại, Huyết Yêu thông qua máu tươi sinh linh sau khi tử vong ngưng luyện ra, chỉ là một con rối máu có thể tồn tại trong thời gian ngắn, không có trí tuệ, không thể thi triển bất cứ linh quyết nào, chỉ có bản năng giết chóc khát máu.
Ở trong mắt Tần Liệt, sư đệ Khương Chú Triết của Huyết Lệ, nghiễm nhiên đã thành kẻ địch đáng sợ nhất của Bạo Loạn chi địa.
Lúc Cao Vũ nói chuyện, Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu bắt đầu xuống tay với một thái cổ cường giả cách hắn gần nhất.
Đó là một vị tộc nhân Mộc tộc.
Người nọ thân cao khoảng hai thước rưỡi, thân thể như thân cây, làn da bày ra màu nâu gỗ, nếp nhăn trên người như vỏ cây, một mái tóc dài xanh u ám như cành liễu tinh tế.
Tộc nhân Mộc tộc này, không biết đã ngã xuống bao nhiêu năm, không có một tia linh hồn khí tức.
Nhưng, ở trong cơ thể như cổ thụ khô của hắn, lại có sinh cơ bừng bừng.
- Đó là sinh mệnh năng lượng tinh thuần nhất!
Trên mặt hồ, Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền luôn gắt gao theo dõi Khương Thiên Hưng, trong đôi mắt sáng cùng lúc nở ra một tia sáng.
Hai người này đều đối với vị tộc nhân Mộc tộc kia toát ra hứng thú nồng đậm, đều biết sinh mệnh năng lượng mênh mông trong cơ thể tộc nhân Mộc tộc này, đối với các nàng có trợ giúp thật lớn.
Tạ Tĩnh Tuyền có thể thông qua những sinh mệnh năng lượng đó, để tăng cường lực lượng bản thân nàng, đem Mộc tộc truyền thừa nàng đạt được phát dương quang
Mà Tuyết Mạch Viêm, nếu đem những sinh mệnh năng lượng đó tinh luyện ra, thì là có thể giúp mẹ nàng tỉnh dậy, làm mẹ nàng khôi phục như lúc ban đầu.
“Muốn thu thi cốt những thái cổ cường giả này, đầu tiên cần có thể được tán thành, không thể xuống tay lung tung”. Lúc này Cao Vũ lại nói một lần nữa.
“Mỗi một cường giả sau khi ngã xuống, đều là được hậu bối tộc nhân, được người thân cùng chiến hữu bọn họ đưa vào. Ở trong cơ thể bọn họ, có ấn ký đặc hữu của những người đó tạo ra, để ngừa sẽ xảy ra ngoài ý muốn, phòng ngừa bị người ta vận dụng”.
“Sâm Dã có thể thu di cốt Tiễn Thần, có thể đem Diệt Nhật cung mang đi, là vì Sâm Dã mang theo cổ bảo Đông Di, mũi tên đỏ rực đó vốn là đến từ Diệt Nhật cung, ở trên mũi tên, có khí tức có thể làm ấn ký trong di cốt Tiễn Thần tán thành, cho nên Sâm Dã mới có thể thành công”.
“Về phần ta, cũng là bởi vì ở lúc trước trước khi đến Thần Táng tràng, đã ở trong Ma Thần sơn mạch của U Minh giới, được một bộ phận tàn hồn của Tà Thần tán thành”.
Cao Vũ nhìn Tạ Tĩnh Tuyền một cái, hờ hững nói: “Khí tức trên người ngươi, cùng cường giả Mộc tộc phía dưới có chút cùng loại, ngươi có lẽ có thể đạt được một khối di cốt đó”.
Hắn lại nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm, lắc lắc đầu, nói: “Ngươi chỉ sợ không được”.
“Hắn thì sao?”. Tạ Tĩnh Tuyền cùng Tuyết Mạch Viêm cùng lên tiếng hỏi.
Các nàng chỉ là Khương Thiên Hưng.
Lúc này Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, đã tới bên cạnh di thể vị cường giả Mộc tộc kia, huyết yêu do máu tươi ngưng kết thành, vốn nên là tướng mạo mơ hồ không rõ.
Nhưng huyết yêu này lại hơi khác.
Nó trở nên có sáu bảy phần tương tự với Khương Thiên Hưng, giờ phút này, một đôi mắt đỏ rực của huyết yêu đột nhiên nhìn chằm chằm di thể cường giả Mộc tộc.
“Hắn? Hắn nhận thức đối với Thần Táng tràng, vượt qua mọi người ở đây”. Cao Vũ đưa ra đáp án.
“Hô!”.
Huyết yêu há mồm hút mạnh.
Tên tộc nhân Mộc tộc kia, sinh cơ nồng đậm, năng lượng sinh mệnh tràn đầy trong cơ thể, theo động tác của huyết yêu, ngưng tụ thành từng dòng chất lỏng năng lượng xanh mượt, xen lẫn máu tươi, năng lượng, tinh khí của người này, lại hướng thẳng tới cái mồm to như chậu máu của huyết yêu bay đi.
“Oành!”.
Tộc nhân Mộc tộc bị hút hết toàn bộ tinh phách thân thể, một khối thi cốt ban đầu sinh cơ dạt dào đó nháy mắt mục nát.
Một làn gió lạnh thổi qua, thi cốt người nọ biến thành phấn xương, bị theo gió thổi gạt đi hết.
Thi cốt mất đi tinh khí che chở, như ở trong nháy mắt, đã trải qua vạn năm thời gian ăn mòn, bị thời gian tàn phá thành tro tàn.
Trái lại Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, trong yêu thân vốn là huyết khí mênh mông, lập tức ầm ầm xuất hiện sinh mệnh khí tức nồng đậm, như là thực lực tăng vọt mấy lần.
Phong Ma Bi cùng ba đại linh thể tranh phong, dư âm năng lượng nhộn nhạo ra, càng thêm không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Khương Thiên Hưng này là người của Thiên Khí tông các ngươi?”. Úc Môn quát trầm thấp.
Hắn cùng Phùng Nhất Vưu đứng ở bên hồ băng, từ trên cao hướng xuống nhìn Táng Thần chi địa như vực sâu mênh mông, nhìn mỗi một động tác của Khương Thiên Hưng, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.
“Các ngươi có biết, hắn và Khương Chú Triết đều là dư nghiệt Huyết Sát tông hay không?”. Úc Môn hừ lạnh lần nữa.
Sắc mặt Phùng Nhất Vưu âm trầm, ánh mắt có chút phức tạp, không trả lời ngay.
“Về Thần Táng tràng, tám cái thần thi, còn có ảo diệu của thông đạo cửa vào, đều là Thiên Khí tông các ngươi cung cấp”, Úc Môn nhíu mày thành cục: “Vậy vì sao Khương Thiên Hưng hiểu biết như thế đối với Thần Táng tràng?”.
“Vạn Thú sơn các ngươi nhận được tin tức Thần Táng tràng, bắt nguồn từ Thiên Khí tông chúng ta, tin tức của Thiên Khí tông chúng ta... Bắt nguồn từ cha con Khương Chú Triết”. Phùng Nhất Vưu bất đắc dĩ, rốt cuộc nói rõ tình hình thực tế: “Trăm năm trước, cha con Khương Chú Triết bỗng tìm tới Thiên Khí tông chúng ta, nói biết một bí mật lớn liên quan đến tương lai của Bạo Loạn chi địa, hắn muốn mượn Thiên Khí tông chúng ta, bức bách thần thi từ chỗ sâu trong đáy biển toát ra, tìm được thông đạo Thần Táng tràng...”.
“Tất cả về Thần Táng tràng, đều là Khương Chú Triết báo cho Thiên Khí tông các ngươi?”. Úc Môn kinh ngạc hẳn lên.
“Không sai”. Phùng Nhất Vưu cười khổ.
“Khương Thiên Hưng vì sao sẽ chung đường với người Đông Di?”. Úc Môn lại hỏi.
Phùng Nhất Vưu lắc lắc đầu: “Ta không biết”.
Lúc này, bất luận là Úc Môn hay Phùng Nhất Vưu, thật ra đều rõ ràng cha con Khương Chú Triết tìm tới, hẳn chỉ là lợi dụng Thiên Khí tông.
Bởi vì lúc ban đầu nơi mấy cái thần thi chìm ngay tại phụ cận Thiên Khí tông, Khương Chú Triết cũng là ở dưới sự trợ giúp của các trưởng lão Thiên Khí tông, vận dụng lực lượng Thiên Khí tông, mới dẫn dắt thần thi, khiến những thần thi đó sớm từ đáy biển giãy thoát ra.
Nói cách khác, không có Thiên Khí tông giúp, thần thi sẽ không đi ra từng cái, cũng sẽ không tìm ra thông đạo thật sự của Thần Táng tràng.
Cha con Khương Chú Triết lợi dụng Thiên Khí tông mở ra thông đạo Thần Táng tràng, rõ ràng có tính toán của mình.
Bọn họ mặt khác cổ động người Đông Di, để người Đông Di phái cường giả ba bộ tộc lớn, cũng đều giết vào Thần Táng tràng, bày rõ có tính kế khác.
Nay, từ động tác của Khương Thiên Hưng, từ khi hắn hóa thân huyết yêu, bắt đầu hút tinh huyết trong cơ thể các thái cổ cường giả trở đi, bất luận là người Đông Di hay Phùng Nhất Vưu, đều biết cha con này khẳng định lòng mang kế hoạch nham hiểm.
Phong Ma Bi lơ lửng ở trên Táng Thần chi địa, không ngừng phóng ra thần quang chói mắt, đang trấn áp ba đại linh thể nhập vào người khổng lồ, vượn khổng lồ cùng nữ tử Nhân Ngư tộc, đấu túi bụi.
Phong Ma Bi chỉ biết phong ấn bảy linh thể, với nó mà nói, Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu bất luận phá rối như thế nào, cũng không phải mục tiêu của nó.
Bởi vậy, lúc Khương Thiên Hưng có thể không nhìn dư âm tranh đấu của Táng Thần chi địa, hắn liền có thể ở nơi đó, liên tiếp xuống tay đối với di thể thái cổ cường giả, một cái tiếp một cái hút máu tươi.
Huyết yêu cũng sẽ càng lúc càng khủng bố!
“Phải có người ngăn cản Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, bằng không, di thể các thái cổ cường giả đều sẽ bị phá hủy, Khương Thiên Hưng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng có thể ai cũng không ngăn được”. Đỗ Hướng Dương quát.
Không đơn giản là bên này.
Sâm Dã đầu lĩnh người Đông Di, còn có Phùng Nhất Vưu, Úc Môn, cũng đều nhìn ra Khương Thiên Hưng uy hiếp lớn tiềm tàng này.
Phùng Nhất Vưu, Úc Môn, muốn xuống tay, nhưng lại không dám hướng về Táng Thần chi địa, cho nên chỉ có thể quan sát.
Sâm Dã đang do dự.
Sau khi lấy được Diệt Nhật cung, Sâm Dã có năng lực cự ly xa bắn chết Khương Thiên Hưng, nhưng cha con Khương Thiên Hưng cùng người Đông Di có hiệp nghị, các tộc lão người Đông Di lại cực kỳ tin cậy Khương Chủ Triết, còn muốn thông qua hắn san bằng Bạo Loạn chi địa.
Hiện tại Khương Thiên Hưng chỉ là xuống tay đối với di thể thái cổ cường giả, cũng chưa lấy người Đông Di khai đao, cho nên Sâm Dã cũng không có cách nào hạ quyết tâm.
“Khương Thiên Hưng không chết, không cần bao lâu, tất cả chúng ta đều phải chết!”. Trong mắt Lạc Trần phun ra hàn quang.
Hắn dẫn đầu động thủ.
“Thất Nguyệt Trảm!”.
Bảy vầng trăng non lành lạnh, do kiếm quang ngưng tụ thành, bỗng treo cao ở Táng Thần chi địa.
Mỗi một vầng trăng non, đều phóng ra ý cảnh lạnh lẽo sắc bén, lúc hướng tới Khương Thiên Hưng phía dưới mơ hồ mà đến, lại nở ra cầu vồng kiếm lóa mắt.
Chợt thấy, bảy vầng trăng non đó, thật như trăng của bầu trời đem hàn quang rạng rỡ đánh xuống.
Đây là một trong những kiếm quyết mạnh nhất của Lạc Trần.
“Rống!”.
Đôi mắt huyết yêu tuôn ra huyết quang kinh người, ngửa mặt lên trời rống giận, trong tiếng rống từng mảng quầng sáng màu máu lao lên tận trời.
Bảy vầng trăng non lạnh lẽo sáng ngời, bị quầng sáng màu máu bao phủ, bị sát khí tanh máu gay mũi ăn mòn, nháy mắt kiếm quang ảm đạm không ánh sáng.
“Phốc!”.
Lạc Trần phụt một ngụm máu tươi, ánh mắt sắc bén, lập tức nhu hòa xuống.
Đây là dấu hiệu kiếm ý đã tan.
“Huyết khí quá mạnh, ta không thể chém chết hắn, Khương Thiên Hưng mỗi một giây đều đang trở nên càng thêm đáng sợ!”. Sau khi bỏ lại câu này, Lạc Trần đặt mông ngồi xuống, chữa thương ngay tại chỗ.
Lạc Trần ra tay, chẳng những là người Tần Liệt bên này, ngay cả người Đông Di cùng Úc Môn, Phùng Nhất Vưu cũng cẩn thận nhìn chằm chằm.
Bọn họ đem tất cả thấy vào trong mắt.
Mọi người đều chú ý tới, Lạc Trần ở sau khi xuống tay với Khương Thiên Hưng, lập tức miệng phun máu tươi ngồi xuống đất.
Sâm Dã vốn đã do dự, sau khi biến sắc, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phùng Nhất Vưu, Úc Môn thì là mặt đầy nét hoảng sợ.
***
Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, chưa bị chém giết, Lạc Trần ngược lại bị thương nặng.
Tần Liệt tu luyện Huyết Linh quyết, cảm giác ra các luồng huyết sát tinh khí xông vào trong cơ thể Lạc Trần, những lực lượng đó ương ngạnh vô cùng, còn đang phá hoại gân mạch tạng phủ của Lạc Trần.
Lạc Trần không dám nhiều lời, lập tức ngồi xuống chữa thương, chính là đang chém giết các huyết sát tinh khí đó.
“Khương Thiên Hưng trước khi hóa thân huyết yêu, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Lạc Trần!” Vẻ mặt Đỗ Hướng Dương ngưng trọng: “Nhưng hiện tại, khí thế khủng bố trên người Khương Thiên Hưng, ngay cả ta... Cũng sợ hãi”.
“Bọn Sâm Dã cùng Phùng Nhất Vưu không dám động thủ, cũng là nhìn ra Khương Thiên Hưng khó chơi, sợ kẻ này sau khi bị chọc giận, hướng tới bọn họ đuổi giết tới”. Tuyết Mạch Viêm cũng lo lắng.
“Không có ai động thủ giết hắn, Khương Thiên Hứng sẽ tiếp tục hút máu tươi các thái cổ cường giả, sẽ càng ngày càng mạnh, vậy như thế nào cho phải?”. Tống Đình Ngọc đau đầu nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều sinh ra cảm giác vô kế khả thi, không có cách nào làm gì Khương Thiên Hưng.
Tựa như cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Thiên Hưng tiếp tục đi xuống.
Khương Thiên Hưng thật ra tay lần nữa!
Hóa thân huyết yêu, hắn một lần này, nhìn chằm chằm một con thái cổ linh quy.
Con linh quy đó chổng vó, diện tích trăm mẫu, như là một cái bàn tròn bốn chân thật lớn, trên cái bụng hướng lên trời của nó có hoa văn kỳ diệu, thần bí như mạch đập đại địa, phóng ra thanh quang mờ mịt.
Một loại năng lượng thanh diệu mênh mông, như lụa mỏng qua lại ở bên người linh quy, như là đang vĩnh hằng bảo hộ di thể của linh quy.
Nhưng, đối với Khương Thiên Hưng đã bị lạc tâm trí, lâm vào hoàn cảnh điên cuồng hiếu sát bản năng mà nói, tất cả đều không phải vấn đề.
Huyết yêu trực tiếp đánh về phía thái cổ linh quy!
“Bốp bốp bốp!”.
Huyết quang gay mũi trên người huyết yêu, cùng năng lượng thanh diệu trên người linh quy hung hăng va chạm với nhau.
“Oành!”.
Thần kỳ, huyết yêu cao mười mấy thước, sau khi bị năng lượng thanh diệu đó va chạm, đột nhiên nổ tung ra.
Huyết yêu nổ tung, hóa thành mưa máu dày đặc bay lả tả xuống, làm một khu vực kia tràn ngập mùi tanh hôi.
Đám người Sâm Dã, Úc Môn bao gồm Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc đứng ở bên hồ băng quan sát, mắt đều sáng lên, Phan Thiên Thiên càng là kinh hỉ kêu lên: “Nổ tốt!”.
Trên mặt Tần Liệt không có nét cười.
Tuyết Mạch Viêm cũng là nhíu chặt mày ngài.
Biết rõ linh quyết Huyết Sát tông tinh diệu, hai người từ huyết yêu nổ, từ trong mưa máu dày dặc ý thức được, huyết yêu này thật ra đang thi triển “Huyết Chi Bạo Liệt thuật” của Huyết Sát tông, thông qua máu tươi nổ, lấy giọt máu ẩn chứa linh hồn ý thức, đến ăn mòn thân thể tâm linh đối phương.
Mưa máu ùn ùn rơi xuống, ở nháy mắt những năng lượng thanh diệu kia thu liễm xuyên thấu vách tường kết giới, rơi ở trên người thái cổ linh quy.
Mỗi một giọt máu tươi, vừa đến cái bụng hướng lên trời kia của linh quy lập tức liền tan vào trong máu thịt nó, biến mất như nước rót vào bọt biển.
“Toàn bộ giọt máu đã biến mất ở trong cơ thể linh quy!”. Phan Thiên Thiên cũng đã nhìn ra không thích hợp.
Những người lúc trước âm thầm may mắn, vẻ mặt lại ngưng trọng hẳn lên, cũng đều ý thức được không ổn.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Tiếng máu tan kỳ dị, từ trong cơ thể thái cổ linh quy truyền đến, nghe như là máu tươi đang sôi trào lăn lộn.
“Luyện Huyết thuật!”. Tần Liệt biến sắc.
“Khương Thiên Hưng hóa thân huyết yêu, thế mà còn có thể thi triển linh quyết Huyết Sát tông, cái này, cái này...”. Tuyết Mạch Viêm khó có thể tin.
“Cha con Khương Chú Triết chỉ sợ so với chúng ta nghĩ còn khó có thể đối phó hơn!”. Tần Liệt sắc mặt trầm như nước.
Căn cứ Huyết Điển ghi lại, Huyết Yêu thông qua máu tươi sinh linh sau khi tử vong ngưng luyện ra, chỉ là một con rối máu có thể tồn tại trong thời gian ngắn, không có trí tuệ, không thể thi triển bất cứ linh quyết nào, chỉ có bản năng giết chóc khát máu.
/2116
|