Bị ánh mắt hắn nhìn qua, đám người Cao Vũ, Phùng Dung đều sinh ra cảm giác sợ hãi bị viễn cổ hung vật nhìn thẳng, lưng đều mơ hồ phát lạnh.
Hàn Tinh, Phá Toái cảnh đỉnh phong, nửa chân đã bước vào Niết Bàn cảnh, mọi người nơi đây cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Mạnh mẽ đấu tranh mà nói, chỉ có đường chết, ai cũng không thể may mắn thoát nạn.
“Núi xanh còn, lo gì không có củi đốt, tiểu tử, chỉ cần ta có thể lấy được xác chết của Huyết chi thủy tổ, lấy tàn hồn của ta dung hợp, Hàn Tinh này, ta có thể dễ dàng chém giết!”. Thanh âm linh hồn Huyết Lệ vang lên ở trong đầu hắn: “Lần này tạm thời tiếp nhận đi. Dù sao, mộ bia kia cũng là không công mà được, ngươi cũng mượn dùng nó tu luyện một đoạn thời gian, cũng chưa thể làm rõ huyền diệu của nó, giao ra thì giao ra đi...”.
“Ngươi nghĩ cho kỹ”. Hàn Tinh không nhanh không chậm nói.
Mọi người cũng đều nhìn về phía hắn.
Mắt Tần Liệt hiện ra sự tàn khốc, từ đầu tới cuối trầm mặc, như hung thú đè nén.
Sau một hồi, hắn ở dưới ánh mắt của mọi người, đem mặt nạ da dán trên mặt kéo xuống, đem bản thân chân thật bày ra.
“Các ngươi nhớ kỹ khuôn mặt này của ta. Tất cả hôm nay ta gặp ở Hải Nguyệt đảo, ngày sau, ta sẽ trả các ngươi! Sẽ trả lại gấp mười!”. Sau khi câu này hạ xuống, ở trên đất đá trước mặt hắn, phút chốc thoáng hiện một tấm mộ bia không chữ, trên mặt trái, có bảy đạo thần quang sáng lạn nóng bỏng vặn vẹo, tràn ngập thần bí huyền diệu.
Lực chú ý của rất nhiều người đều bị mộ bia không chữ hấp dẫn.
Chỉ có Hàn Tinh cùng Lạc Trần khẽ nhíu mày, mắt hiện ra lãnh ý nhìn về phía Tần Liệt.
Từ hành động của Tần Liệt, còn có trong lời nói hắn bỏ lại kia, Hàn Tinh cùng Lạc Trần nghe ra hận ý khắc cốt, nghe ra không cam lòng.
Hàn Tinh bỗng có chút hối hận, hối hận sớm đem lời khoan thứ thả ra, cho nên hiện tại không tiện thu hồi.
Nhìn Tần Liệt giờ phút này, hắn bỗng sinh ra cảm giác một khi hôm nay để Tần Liệt còn sống rời khỏi, tương lai nhất định hậu hoạn vô cùng.
“Chúng ta đi”. Tần Liệt dẫn đầu hướng tới Truyền Tống trận mà đi.
Đám người Mặc Hải, Phùng Dung chợt đuổi theo.
Cao Vũ chưa lập tức xuất phát, một đôi con ngươi âm độc tà ác của hắn, như rắn độc trong bóng đêm phun nọc, tầm mắt ở trên mặt đám người Hàn Tinh cùng Lạc Trần lắc lư một vòng.
Tựa như muốn nhớ kỹ bộ dáng những người này.
“Lại là một gã ác độc!”.
Hàn Tinh, Lạc Trần ở dưới tầm mắt âm hàn của hắn, cùng cảm thấy cả người không được tự nhiên, sinh ra cảm giác bị tà quỷ chỗ sâu trong cửu u ghi nhớ thật sâu.
Ở lúc cả người bọn họ không thoải mái, Cao Vũ lúc này mới xuất phát, đi theo Tần Liệt.
“Tống tiểu thư, Tạ tiểu thư, các ngươi hướng tới hội thí luyện, tất nhiên hung hiểm trùng trùng, lưu lại cùng một chỗ với chúng ta đi, ta một mảng hảo tâm”. Triệu Hiên kêu lên.
Nhưng, bất luận là Tống Đình Ngọc hay Tạ Tĩnh Tuyền, đều không để ý tới hắn, đều hướng về phía Tần Liệt bước đi.
Mọi người sau khi bước vào Không Gian Truyền Tống trận, do Tống Đình Ngọc kích thích một hòn đá vuông lam tinh, ở trong lam tinh chuyển động quay tròn, từng vầng sáng màu lam băng, từ trong Truyền Tống trận nhộn nhạo ra.
Không bao lâu, bóng dáng mọi người, một cái tiếp theo một cái biến mất.
“Không biết vì sao, luôn cảm thấy thả bọn hắn còn sống rời khỏi, có chút tâm thần không yên”. Hàn Tinh nhíu nhíu mày: “Hai thằng nhãi con kia, ánh mắt một kẻ độc ác âm trầm hơn một kẻ, ta có lẽ nên giết bọn hắn”.
“Ở Lam Tinh hội các ngươi, ngươi không thể động thủ, giết sẽ có phiền toái lớn”. Lạc Trần lắc đầu.
Hắn biết Tần Liệt, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền là “Thiên Kiếm thứ sáu” của Thiên Kiếm sơn khâm điểm, hắn cũng mơ hồ biết giữa Tần Liệt cùng Lý Mục có chút giao tình vi diệu, cũng bởi vì một điểm này, hắn có thể khoan hồng độ lượng như vậy, chỉ đòi mộ bia, không dám hạ sát thủ.
“Ta cảm thấy sẽ có phiền toái”. Hàn Tinh luôn cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt Tần Liệt cùng Cao Vũ khi rời khỏi, hắn vừa nhớ tới, đã cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Ở Hải Nguyệt đảo, ngươi không thể hạ sát thủ, chẳng qua ngươi yên tâm đi, phiền toái này ta sẽ ở lúc hội thí luyện giúp ngươi giải quyết”. Lạc Trần nhìn mộ bia không chữ dưới chân, lạnh nhạt nói: “Trong hội thí luyện, ta tùy tiện giết bọn hắn như thế nào, cũng không sẽ tạo thành bất cứ phiền toái nào”.
Bất cứ võ giả nào tiến vào hội thí luyện, đều có thể bị chém giết, ở bên trong chỉ cần có đủ thế lực, muốn giết ai cũng được.
Sẽ không ai hỏi!
Nghe Lạc Trần nói như vậy, Hàn Tinh dần dần yên lòng, cười nói: “Có một câu này của ngươi ta yên tâm hơn nhiều rồi”.
Hắn biết thực lực cùng tâm tính của Lạc Trần, hắn tin tưởng Lạc Trần làm ra cam đoan, tất nhiên có thể thực hiện.
“Lạc huynh, ta biết ngươi một lòng một dạ dùng ở trên tăng thực lực, rèn luyện kiếm đạo, cho nên đối với việc nam nữ không có hứng thú”. Triệu Hiên cười ha ha, híp mắt, thấp giọng nói: “Ta đến từ Hợp Hoan tông, linh quyết ta tu luyện, có liên quan với việc nam nữ. Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền kia, nếu ở hội thí luyện đụng phải, có thể... Giao cho ta xử trí hay không?”.
“Lạc đại ca, hai người phụ nữ đó, chúng ta cũng có hứng thú”. Một võ giả của Thiên Kiếm sơn cười hắc hắc nói.
“Tùy tiện các ngươi đi”. Lạc Trần không chút nào để ý nói.
Lực chú ý của hắn đã dừng hết ở trên mộ bia không chữ, ánh mắt dần dần nóng bỏng hẳn lên.
Truyền Tống trận truyền tống từng lần.
Năm lần sau, đoàn người đầu váng mắt hoa, bỗng hiện thân ở một cái khe núi cực lớn.
Một cỗ thiên địa linh khí tươi mát nồng đậm, như mây mù trắng xóa, lượn lờ ở trong khe núi.
Trong khe, một tòa Truyền Tống trận to lớn đứng vững, ở quanh Truyền Tống trận rất nhiều võ giả mặc trang phục Thiên Kiếm sơn đứng.
Nơi đây là Thiên Khô đại lục, phạm vi thế lực của Thiên Kiếm sơn, toàn bộ thế lực đều dựa vào Thiên Kiếm sơn, chịu Thiên Kiếm sơn điều hành sai phái.
“Các ngươi đến từ chỗ nào?”. Trong khe núi, một nam tử trung niên ngồi xếp bằng cao cao ở đỉnh cột kim cương, một mái tóc dài khoác vai theo gió mà động, quan sát đám người Tần Liệt trong Truyền Tống trận phía dưới toát ra.
“Đến từ Hải Nguyệt đảo”. Tống Đình Ngọc đáp.
“Đi đến nơi nào?”. Người nọ hỏi lại.
“Chuẩn bị tham gia hội thí luyện lần này”. Tống Đình Ngọc lại đáp.
“Có kiếm phù hay không?”.
“Có”, Tống Đình Ngọc lấy ra một cái kiếm phù.
“Vậy được, trước chuyển đường Thiên Diệt đại lục, từ Thiên Diệt đại lục Truyền Tống trận lại đi Thiên Liệt đại lục. Đứng đừng nhúc nhích, chờ một vòng truyền tống mới!”. Người nọ xem qua liếc mắt một cái, sau gật gật đầu, trầm quát một tiếng: “Đưa bọn họ rời khỏi”.
Cái Không Gian Truyền Tống trận lớn hơn gấp mươi lần so với của Hải Nguyệt đảo, một lần nữa phát động hẳn lên, mọi người lập tức bị đầy trời màu quang bao phủ.
Hàn Tinh, Phá Toái cảnh đỉnh phong, nửa chân đã bước vào Niết Bàn cảnh, mọi người nơi đây cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Mạnh mẽ đấu tranh mà nói, chỉ có đường chết, ai cũng không thể may mắn thoát nạn.
“Núi xanh còn, lo gì không có củi đốt, tiểu tử, chỉ cần ta có thể lấy được xác chết của Huyết chi thủy tổ, lấy tàn hồn của ta dung hợp, Hàn Tinh này, ta có thể dễ dàng chém giết!”. Thanh âm linh hồn Huyết Lệ vang lên ở trong đầu hắn: “Lần này tạm thời tiếp nhận đi. Dù sao, mộ bia kia cũng là không công mà được, ngươi cũng mượn dùng nó tu luyện một đoạn thời gian, cũng chưa thể làm rõ huyền diệu của nó, giao ra thì giao ra đi...”.
“Ngươi nghĩ cho kỹ”. Hàn Tinh không nhanh không chậm nói.
Mọi người cũng đều nhìn về phía hắn.
Mắt Tần Liệt hiện ra sự tàn khốc, từ đầu tới cuối trầm mặc, như hung thú đè nén.
Sau một hồi, hắn ở dưới ánh mắt của mọi người, đem mặt nạ da dán trên mặt kéo xuống, đem bản thân chân thật bày ra.
“Các ngươi nhớ kỹ khuôn mặt này của ta. Tất cả hôm nay ta gặp ở Hải Nguyệt đảo, ngày sau, ta sẽ trả các ngươi! Sẽ trả lại gấp mười!”. Sau khi câu này hạ xuống, ở trên đất đá trước mặt hắn, phút chốc thoáng hiện một tấm mộ bia không chữ, trên mặt trái, có bảy đạo thần quang sáng lạn nóng bỏng vặn vẹo, tràn ngập thần bí huyền diệu.
Lực chú ý của rất nhiều người đều bị mộ bia không chữ hấp dẫn.
Chỉ có Hàn Tinh cùng Lạc Trần khẽ nhíu mày, mắt hiện ra lãnh ý nhìn về phía Tần Liệt.
Từ hành động của Tần Liệt, còn có trong lời nói hắn bỏ lại kia, Hàn Tinh cùng Lạc Trần nghe ra hận ý khắc cốt, nghe ra không cam lòng.
Hàn Tinh bỗng có chút hối hận, hối hận sớm đem lời khoan thứ thả ra, cho nên hiện tại không tiện thu hồi.
Nhìn Tần Liệt giờ phút này, hắn bỗng sinh ra cảm giác một khi hôm nay để Tần Liệt còn sống rời khỏi, tương lai nhất định hậu hoạn vô cùng.
“Chúng ta đi”. Tần Liệt dẫn đầu hướng tới Truyền Tống trận mà đi.
Đám người Mặc Hải, Phùng Dung chợt đuổi theo.
Cao Vũ chưa lập tức xuất phát, một đôi con ngươi âm độc tà ác của hắn, như rắn độc trong bóng đêm phun nọc, tầm mắt ở trên mặt đám người Hàn Tinh cùng Lạc Trần lắc lư một vòng.
Tựa như muốn nhớ kỹ bộ dáng những người này.
“Lại là một gã ác độc!”.
Hàn Tinh, Lạc Trần ở dưới tầm mắt âm hàn của hắn, cùng cảm thấy cả người không được tự nhiên, sinh ra cảm giác bị tà quỷ chỗ sâu trong cửu u ghi nhớ thật sâu.
Ở lúc cả người bọn họ không thoải mái, Cao Vũ lúc này mới xuất phát, đi theo Tần Liệt.
“Tống tiểu thư, Tạ tiểu thư, các ngươi hướng tới hội thí luyện, tất nhiên hung hiểm trùng trùng, lưu lại cùng một chỗ với chúng ta đi, ta một mảng hảo tâm”. Triệu Hiên kêu lên.
Nhưng, bất luận là Tống Đình Ngọc hay Tạ Tĩnh Tuyền, đều không để ý tới hắn, đều hướng về phía Tần Liệt bước đi.
Mọi người sau khi bước vào Không Gian Truyền Tống trận, do Tống Đình Ngọc kích thích một hòn đá vuông lam tinh, ở trong lam tinh chuyển động quay tròn, từng vầng sáng màu lam băng, từ trong Truyền Tống trận nhộn nhạo ra.
Không bao lâu, bóng dáng mọi người, một cái tiếp theo một cái biến mất.
“Không biết vì sao, luôn cảm thấy thả bọn hắn còn sống rời khỏi, có chút tâm thần không yên”. Hàn Tinh nhíu nhíu mày: “Hai thằng nhãi con kia, ánh mắt một kẻ độc ác âm trầm hơn một kẻ, ta có lẽ nên giết bọn hắn”.
“Ở Lam Tinh hội các ngươi, ngươi không thể động thủ, giết sẽ có phiền toái lớn”. Lạc Trần lắc đầu.
Hắn biết Tần Liệt, Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền là “Thiên Kiếm thứ sáu” của Thiên Kiếm sơn khâm điểm, hắn cũng mơ hồ biết giữa Tần Liệt cùng Lý Mục có chút giao tình vi diệu, cũng bởi vì một điểm này, hắn có thể khoan hồng độ lượng như vậy, chỉ đòi mộ bia, không dám hạ sát thủ.
“Ta cảm thấy sẽ có phiền toái”. Hàn Tinh luôn cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt Tần Liệt cùng Cao Vũ khi rời khỏi, hắn vừa nhớ tới, đã cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Ở Hải Nguyệt đảo, ngươi không thể hạ sát thủ, chẳng qua ngươi yên tâm đi, phiền toái này ta sẽ ở lúc hội thí luyện giúp ngươi giải quyết”. Lạc Trần nhìn mộ bia không chữ dưới chân, lạnh nhạt nói: “Trong hội thí luyện, ta tùy tiện giết bọn hắn như thế nào, cũng không sẽ tạo thành bất cứ phiền toái nào”.
Bất cứ võ giả nào tiến vào hội thí luyện, đều có thể bị chém giết, ở bên trong chỉ cần có đủ thế lực, muốn giết ai cũng được.
Sẽ không ai hỏi!
Nghe Lạc Trần nói như vậy, Hàn Tinh dần dần yên lòng, cười nói: “Có một câu này của ngươi ta yên tâm hơn nhiều rồi”.
Hắn biết thực lực cùng tâm tính của Lạc Trần, hắn tin tưởng Lạc Trần làm ra cam đoan, tất nhiên có thể thực hiện.
“Lạc huynh, ta biết ngươi một lòng một dạ dùng ở trên tăng thực lực, rèn luyện kiếm đạo, cho nên đối với việc nam nữ không có hứng thú”. Triệu Hiên cười ha ha, híp mắt, thấp giọng nói: “Ta đến từ Hợp Hoan tông, linh quyết ta tu luyện, có liên quan với việc nam nữ. Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền kia, nếu ở hội thí luyện đụng phải, có thể... Giao cho ta xử trí hay không?”.
“Lạc đại ca, hai người phụ nữ đó, chúng ta cũng có hứng thú”. Một võ giả của Thiên Kiếm sơn cười hắc hắc nói.
“Tùy tiện các ngươi đi”. Lạc Trần không chút nào để ý nói.
Lực chú ý của hắn đã dừng hết ở trên mộ bia không chữ, ánh mắt dần dần nóng bỏng hẳn lên.
Truyền Tống trận truyền tống từng lần.
Năm lần sau, đoàn người đầu váng mắt hoa, bỗng hiện thân ở một cái khe núi cực lớn.
Một cỗ thiên địa linh khí tươi mát nồng đậm, như mây mù trắng xóa, lượn lờ ở trong khe núi.
Trong khe, một tòa Truyền Tống trận to lớn đứng vững, ở quanh Truyền Tống trận rất nhiều võ giả mặc trang phục Thiên Kiếm sơn đứng.
Nơi đây là Thiên Khô đại lục, phạm vi thế lực của Thiên Kiếm sơn, toàn bộ thế lực đều dựa vào Thiên Kiếm sơn, chịu Thiên Kiếm sơn điều hành sai phái.
“Các ngươi đến từ chỗ nào?”. Trong khe núi, một nam tử trung niên ngồi xếp bằng cao cao ở đỉnh cột kim cương, một mái tóc dài khoác vai theo gió mà động, quan sát đám người Tần Liệt trong Truyền Tống trận phía dưới toát ra.
“Đến từ Hải Nguyệt đảo”. Tống Đình Ngọc đáp.
“Đi đến nơi nào?”. Người nọ hỏi lại.
“Chuẩn bị tham gia hội thí luyện lần này”. Tống Đình Ngọc lại đáp.
“Có kiếm phù hay không?”.
“Có”, Tống Đình Ngọc lấy ra một cái kiếm phù.
“Vậy được, trước chuyển đường Thiên Diệt đại lục, từ Thiên Diệt đại lục Truyền Tống trận lại đi Thiên Liệt đại lục. Đứng đừng nhúc nhích, chờ một vòng truyền tống mới!”. Người nọ xem qua liếc mắt một cái, sau gật gật đầu, trầm quát một tiếng: “Đưa bọn họ rời khỏi”.
Cái Không Gian Truyền Tống trận lớn hơn gấp mươi lần so với của Hải Nguyệt đảo, một lần nữa phát động hẳn lên, mọi người lập tức bị đầy trời màu quang bao phủ.
/2116
|