“Phùng gia cũng không phải là thế lực to lớn gì, Toái Băng phủ sẽ không để trong lòng. Hai võ giả Sâm La điện này, cũng là một mình vụng trộm đi đến, không chừng ngay cả Sâm La điện cũng không hay biết bọn họ đi đến đây”. Tần Liệt, liếc mắt một cái đám người Ngụy Lập đang kinh hồn bạt vía chưa hết hoảng sợ, nói: “Cho dù ngay cả là Quách Anh, Quách Hào thì Sâm La điện cũng sẽ không truy cứu, chẳng qua chỉ là hai võ giả Vạn Tượng cánh mất tích mà thôi, đối với Sâm La điện mà nói, bất quá chỉ là một việc nhỏ”.
“Diêu, Diêu đại ca”. Liễu Đình đáng thương nhìn hắn.
“Ta đi vào Cực Hàn sơn mạch để tránh sóng gió, chờ thêm ít thời gian ta sẽ đi Tinh Vân các tìm nàng”. Tần Liệt cười với nàng, trấn an vài câu, chờ nàng ổn định cảm xúc liền ung dung rời khỏi.
Tần Liệt tất nhiên không thật sự đi vào Cực Hàn sơn mạch, hắn ẩn nấp ở khu vực gần Dược sơn quan sát hành động của Liễu Đình và đám người Ngụy Lập.
Hắn nhìn thấy đoàn người võ giả Tinh Vân các đem thi thể Quách Hào, Quách Anh vào thạch độna nià tộc nhân Phùng gia gần đây đào bới, sau đó cẩn thận lấp kín lại.
Tin tưởng Tần Liệt, Liễu Đình vì phòng ngừa người khác phát hiện thi thể, cố gắng che giấu, tuyệt đối không để cho người khác đào bới ở Dược sơn, tránh xảy ra việc lộ ra thi thể tộc nhân Phùng gia.
Hắn âm thầm quan sát, phát hiện Liễu Đình cẩn thận dặn dò đám người Ngụy Lập, muốn bọn họ giữ kín bí mật, tất nhiên là muốn tận lực che giấu chuyện xảy ra hôm nay.
Hắn cũng không phải muốn che giấu bí mật bên trong Dược sơn vĩnh viễn, chỉ cần khoảng thời gian này trôi qua, đợi cho đến khi tộc nhân Giác Ma tộc có thể thông qua Không Gian Truyền Tống trận trở về U Minh đại lục, vậy bí mật bên trong Dược sơn có lộ ra cũng không sao.
Cho nên hắn chỉ cần trong khoảng thời gian gần nhất, bí mật bên trong Dược sơn không bị người ngoài phát hiện, cùng xem như là đạt được mục đích.
Liễu Đình cùng các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các xử lý sạch sẽ sự việc Lăng gia trấn, cũng không tiếp tục ở lại, liền nhanh chóng rời khỏi.
Tần Liệt không có vội đi.
Thông qua Hàn Băng chi nhãn, hắn từ Lăng gia trấn xuyên tới khu vực huyền băng bên dưới Cực Hàn sơn mạch.
Lúc này hắn liền ngồi trên thân thể Mãng Vọng Cự Linh tộc bị đóng băng, trên đỉnh núi băng, ngay lúc hắn chợt lóe lên, linh hồn Mãng Vọng liền ngưng hiện thành mãng xà lôi điện hiện ra.
“Ngay khi ở Độc Vụ trạch, sau khi ta giúp ngươi vây khốn những người đó, ta liền bay vào Cực Hàn sơn mạch để nhập vào thân thể này”. Linh hồn Mãng Vọng chợt lóe ra điện quang trước người Tần Liệt, nói: “Hy vọng có một ngày ngươi có thể thực hiện lời hứa, giúp tộc nhân ta giải trừ hàn băng phong ấn. Ta cam đoan tộc ta sẽ không làm tổn hại Xích Lan đại lục, một khi phong ấn được giải trừ, chúng ta liền sẽ rời khỏi”.
Mãng Vọng biết Tần Liệt lo lắng cái gì, cho nên thận trọng chứng tỏ thái độ là sẽ không lưu lại ở Xích Lan đại lục.
Băng Đế phong ấn Cự Linh tộc, toàn bộ đều bị hàn băng đông cứng lại, trấn áp nơi sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, việc này đã xảy ra từ rất lâu.
Hiện tại Tần Liệt đến xem, dùng Hàn Băng chi nhãn bao phủ người này, cảnh giới Băng Đế khủng bố đến không thể tưởng tượng nổi, không có thẳng tay giết chết Cự Linh tộc. Tất nhiên cũng là có ý định cho bọn họ một con đường sống.
Cách đây nhiều năm, dưới sự thống lĩnh của Lý Mục tiến nhập vào nơi này, Hàn Băng chi ý nơi này quanh năm không tan rã, có thể ngộ được ý cảnh Băng Đế lưu lại.
Có thể là ẩn ý sâu bên trong sớm đã được định đoạt, có lẽ hắn chính là cơ hội của Cự Linh tộc, Băng đế lưu lại Hàn Băng chi ý để hắn có thể ngộ ra tinh diệu, cũng có khả năng chính là để cho hắn gỡ bỏ phong ấn nơi này.
Tự an ủi chính mình như vậy, mâu thuẫn trong lòng Tần Liệt dần dần vơi đi.
Hắn cũng thật tình giúp Cự Linh tộc giải trừ phong ấn, quan tâm đến việc giúp đỡ chủng tộc này bị đóng băng nhiều năm.
“Xem ra ta nên lưu ý nhiều hơn một chút”. Tần Liệt gật gật đầu.
Trong mắt Mãng Vọng toát lên vẻ hưng phấn.
“Hàn Băng ý, Hàn Băng ý. Có Hàn Băng chi nhãn...”.
Yên lặng suy tư, Tần Liệt ngay tại trên đỉnh núi băng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, hắn một mặt vận khởi Hàn Băng quyết, mặt khác cảm thụ khí tức rét lạnh nơi này.
Hàn Băng chi nhãn cũng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng tinh thần lực thăm dò huyền điệu bên trong.
Hàn Băng chi nhãn trong mắt Bát Cực thánh điện là một kiện không gian linh khí huyền diệu.
Dựa vào Hàn Băng chi nhãn, hắn có thể tùy ý ra vào nơi này, chỉ cần một xuất hiện một ý niệm trong đầu kích phát điểm then chốt của Hàn Băng chi nhãn, hắn có thể trong nháy mắt na di.
“Không Gian Truyền Tống trận, không gian linh khí...”.
Tần Liệt nhíu mày trầm tư, trong lúc vô tình liền có lượng lớn sợi băng ti như hàn vụ, hết sợi này đến sợi khác tập trung lại.
Khi hắn vận khởi Hàn Băng quyết, hàn khí lạnh lẽo nơi này đều bị hấp dẫn mà tụ tập lại.
Trong khoảng thời gian rất nhanh, toàn thân Tần Liệt bị đông lạnh lại, khối băng nham dày cộm từng chút một bao phủ lấy thân thể hắn.
Linh hồn mãng xà Mãng Vọng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn quan sát trong chốc lát, yên lặng quay lại bản thể.
Hắn dường như biết Tần Liệt lĩnh ngộ tinh túy Hàn Băng ý, cũng không phải một sớm một chiều trong một thời gian ngắn mà đạt được, cho nên hắn quay về bản thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tần Liệt lần đầu nhận thức nên thực sự rất nghiêm túc nghiên cứu Hàn Băng chi nhãn.
Tinh thần lực hắn xâm nhập vào Hàn Băng chi nhãn, liền nhìn thấy điểm then chốt mà hắn thường xuyên kích hoạt - một khối tinh thể trong Hàn Băng chi nhãn
“Ồ”.
Tần Liệt nhịn không được thở nhẹ ra âm thanh, hắn thu hồi tinh thần niệm trong đầu lại, nghiêm túc đánh giá Hàn Băng chi nhãn trong tay.
Hàn Băng chi nhãn mà hắn xem xét chính là một khối băng cầu màu trắng bạc, bên trong băng cầu có một tinh thể mà hắn thường xuyên kích hoạt.
Cho tới giờ thì hắn chi cần dùng hàn băng lực va chạm vào tinh thể bên trong băng cầu là toàn thân hắn liền bị hàn băng đông cứng, sau đó có thể bước vào nơi này.
Từ trước đến giờ hắn chỉ xem Hàn Băng chi nhãn là một công cụ dùng làm phương tiện ra vào nơi này, nhưng hôm nay đánh giá tỉ mỉ lại bỗng nhiên hắn phát hiện tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn này dường như có chút kỳ lạ.
Hắn bỗng nhiên đặt Hàn Băng chi nhãn trên mặt đất, sau khi xem xét một chút thì Tần Liệt cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu nhìn kỹ tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn thì nó rõ ràng chính là tròng mắt.
Hàn Băng chi nhãn này, nói không chừng nó chính là một con mắt?
Vẻ mặt Tần Liệt bỗng nhiên trở nên cực kỳ quái dị, hắn lần nữa nhặt Hàn Băng chi nhãn lên, cảm giác cũng không giống.
Đây thực sự là con mắt đã thay đổi!
Không biết vì sao hắn bỗng nhiên vô cùng chắc chắn Hàn Băng chi nhãn này, tuyệt đối là ánh mắt của một hung thú!
Sau khi luồng suy nghĩ này dâng lên trong đầu, hắn lần nữa dùng tinh thần lực xâm nhập vào tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn - bên trong tròng mắt.
Trước kia hắn rót hàn băng lực vào tinh thể bên trong, mạnh mẽ dùng hàn băng lực kích hoạt tinh thể.
Hôm nay hắn không phải dùng hàn băng lực mà dùng ý thức linh hồn như đang quan sát Linh Trận đồ, dùng tinh thần lực như châm nhọn, đâm vào bên trong tinh thể!
Hắn cũng từng dò xét qua tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn, nhưng mỗi khi tinh thần lực xâm nhập vào ngăn chặn lại ở bên ngoài.
Nhưng lần này, thật thần kỳ, hắn không gặp phải một tí lực cản nào, tinh thần niệm trong đầu hắn hầu như ngay tức khắc xâm nhập được vào tinh thể bên trong.
Vô số toái quang, điện quang hỗn tạp, hòa lẫn với một cỗ khí tức lạnh thấu xương, ầm ầm từ trong tinh thể tuôn ra như quấn lấy luồng tinh thần lực của Tần Liệt, sau đó trực tiếp lao mạnh vào trong não hải Tần Liệt.
Băng quang chói lọi từ Hàn Băng chi nhãn trong tay Tần Liệt bạo lộ ra, một cỗ cực hàn chi lực từ trong băng cầu truyền ra mạnh mẽ đến nỗi làm cho Mãng Vọng cũng bị kinh động.
“Rắc rắc rắc!”.
Âm thanh đông lạnh từ trên người Tần Liệt truyền ra, chỉ trong một chốc băng cứng liền bao trùm toàn bộ thân thể hắn, không ngừng dày hơn vào cao lớn hơn.
Linh hồn Mãng Vọng một lần nữa bay ra, ở một bên nhìn Tần Liệt lộ vẻ kinh dị.
Cứ như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lấy Tần Liệt làm trung tâm, băng cứng dày đặc liền bạo tăng ra trái phải mười thước, khiến cho Tần Liệt như bị sông băng nhỏ đóng băng lại.
Thoạt nhìn thì Tần Liệt giống như ở một khối huyền băng ở nơi đây, có một người bị phong ấn trong khối băng mới này.
Tần Liệt không hề cảm giác dị thường trên thân thể, không biết lượng lớn khí tức của hàn băng đang ào ào lao nhanh tới hắn dùng tốc độ cực nhanh để đông cứng hắn.
Ở trong não hải có vô số toái quang, điện quang, toái niệm hòa hợp với một cỗ lạnh thấu xương như khí tức băng hàn, như vụn băng ngưng tụ thành một cơn lốc điên cuồng vặn vẹo.
Hắn muốn ôm lấy đầu kêu gào nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể bị động chịu đau đớn mà cả đời cũng khó có thể mà quên được.
Mãng Vọng ngay bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ràng băng quang đẹp mắt không ngừng nở rộ từ băng cầu trong tay Tần Liệt
Băng quang này thẩm thấu từng chút một vào trong cơ thể Tần Liệt, xuyên thẳng đến sâu bên trong não hải hắn.
Mãng Vọng vừa sợ lại vừa lo ngại, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn Tần Liệt ngay lúc này cũng không biết nên làm cái gì cho đúng.
Nhưng hắn lại kinh hỉ phát hiện, Hàn Băng ý đóng băng hắn và đóng băng tộc nhân hắn bỗng trở nên cực kỳ sinh động
Vô số đạo băng ti băng tuyến mà mắt thường không thể nhìn thấy, vốn quấn quanh trên thân thể hắn cùng tộc nhân hắn, siết chặt bọn họ làm cho bọn họ không thể động đậy được.
Ngay lúc này băng ti, băng tuyến như điện quang phóng ra và đang di động quỷ dị trên thân thể họ.
Hắn lập tức hiểu rõ, băng ti băng tuyến này đều là kỳ biến do băng cầu trong tay Tần Liệt và Tần Liệt ảnh hưởng mà thành
Mãng Vọng hết sức kinh ngạc, trong lòng sinh ra hy vọng mãnh liệt, mong rằng tộc nhân có thể được giải khai phong ấn, có thể tiếp tục được nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng ngay khi hắn dự tính dùng toàn bộ sức mạnh để giúp Tần Liệt thì lại phát hiện không còn băng quang lóe mắt phóng ra nữa.
Ngay lúc này, vẻ mặt thống khổ không chịu đựng nổi của Tần Liệt cũng dần dần hòa hoãn lại, chậm rãi bình tĩnh lại.
Mãng Vọng cũng không biết lúc này trong não hải Tần Liệt xuất hiện kỳ quan là một màn lưu tinh sáng chói.
Từ Hàn Băng chi nhãn phóng xuất ra toái quang điện mang, ý niệm, hồn ti đang ở trong não hải Tần Liệt như cơn lốc tàn sát bừa bãi, tàn phá hồn phách tâm linh hắn khiến cho hắn thống khổ.
Sau đó năng lượng quái dị này lại trùng hợp kỳ diệu, ngưng tụ lại như xếp gỗ chồng lên nhau từng chút một, ở bên trong não hãi hắn xuất hiện một kỳ quan làm rung động linh hồn hắn - nơi huyền băng được thu nhỏ ngàn vạn lần!
Những dòng sông băng được thu nhỏ vô số lần hiện ra ở trong não hải hắn.
Bên trong ba mươi tám tòa sông băng đều phong ấn ba mươi tám đầu hung thú viễn cổ, mỗi một đầu hung thú đều trong suốt lấp lánh, băng quang băng ti lóe ra che kín trên người.
“Hình chiếu linh hồn?”.
Sau khi đau đớn biến mất, trong lòng Tần Liệt không khỏi hiện ra suy nghĩ này, đánh giá cẩn thận cảnh tượng trong não hải có vẻ hư ảo này.
Nơi mà hiện lên trong não hải hắn là một dãy đỉnh băng, mỗi một tòa đều có hung thú bên trong, không sai chút nào.
“Tất cả đều là ảo cảnh sao?”.
Nghĩ như vậy, hắn thử đi tháo gỡ băng ti băng tuyến đang trói buộc Mãng Vọng, hắn khẽ động linh hồn ý thức.
Thần kỳ vô cùng, ở trong não hải hắn, một mảnh băng tia sáng bóng từ trên bản thể Mãng Vọng bị hắn kéo sang một bên.
“A!”.
Bên ngoài, hắn nghe rõ âm thanh Mãng Vọng đang mừng như điên: “Ta, hàn băng phong ấn trên người ta đã có một đạo bị giải khai”.
Mở mắt ra, Tần Liệt nhìn mạnh về phía Mãng Vọng, lại nhìn sông băng dưới thân.
Chỉ thấy bên trong sông trong suốt băng dưới thân, một băng quang sáng trong cực kỳ rõ ràng, nhưng lại từ bên trong đỉnh băng di chuyển
Linh hồn Mãng Vọng ngưng tụ thành hình dạng mãng xà, kịch liệt vặn vẹo, cực kỳ hưng phấn, như nhìn thấy hy vọng đầy cơ hội thoát khỏi ra nơi này.
Tần Liệt tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng chấn động kịch liệt, lập tức hiểu được.
Ngay khi tinh thần hắn đang rung động ở trong não hải hắn xuất hiện kỳ quang, trong phút chốc liền hóa thành từng đám lưu quang quay nhanh về Hàn Băng chi nhãn
Trong não hải hắn hiện lên cảnh tượng thần kỳ, giống như là hư cảnh bị cuồng phong quét qua, trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới thân.
Không hiểu nguyên nhân tại sao mà băng quang sáng trong toát ra từ bên trong sông băng quỷ dị, không ngờ nhanh chóng rút trở về.
Rút vào trên thân hình khổng lồ của Mãng Vọng, tiếp tục giam cầm thân thể Mãng Vọng làm cho hắn vừa mới sinh ra ngọn lửa hy vọng, ngay tức khắc liền bị dập tắt.
“Thế này là sao? Là sao vậy”. Mãng Vọng mờ mịt thất thố.
Tần Liệt hoàn toàn hiểu rõ.
Hàn Băng chi nhãn chẳng những là công cụ ra vào nơi đây, mà còn chưởng khống nơi này, tóm lại là một vật rất quan trọng!
Hắn muốn giúp Cự Linh tộc thoát vây, căn bản hoàn toàn không cần lĩnh ngộ Hàn Băng ý, không cần dùng Hàn Băng ý cảnh chậm rãi phá giải Băng chi cấm chế trên trên người Mãng Vọng và Cự Linh tộc.
Hắn chỉ cần sử dụng Hàn Băng chi nhãn giống như vừa rồi, tái hiện lại cảnh tượng trong não hải hắn và giải khai cấm chế trong đó, có thể hoàn toàn xóa bỏ được phiền toái của Cự Linh tộc.
Chỉ cần làm như vậy, Cự Linh tộc lập tức có thể thấy lại ánh sáng mặt trời, Mãng Vọng sẽ được quay trở về nơi gọi là quê hương!
“Thì ra là như vậy, thì ra Lý thúc giao Hàn Băng chi nhãn này cho ta không chỉ đơn giản là công cụ ra vào”. Tần Liệt chìm đắm vào trong rung động thật lớn.
Nhưng hắn không có giải thích với Mãng Vọng, thật sự vì Cự Linh tộc mà cởi bỏ phong ấn, hắn lại cảm thấy do dự có nên thực hiện việc này hay không.
“Diêu, Diêu đại ca”. Liễu Đình đáng thương nhìn hắn.
“Ta đi vào Cực Hàn sơn mạch để tránh sóng gió, chờ thêm ít thời gian ta sẽ đi Tinh Vân các tìm nàng”. Tần Liệt cười với nàng, trấn an vài câu, chờ nàng ổn định cảm xúc liền ung dung rời khỏi.
Tần Liệt tất nhiên không thật sự đi vào Cực Hàn sơn mạch, hắn ẩn nấp ở khu vực gần Dược sơn quan sát hành động của Liễu Đình và đám người Ngụy Lập.
Hắn nhìn thấy đoàn người võ giả Tinh Vân các đem thi thể Quách Hào, Quách Anh vào thạch độna nià tộc nhân Phùng gia gần đây đào bới, sau đó cẩn thận lấp kín lại.
Tin tưởng Tần Liệt, Liễu Đình vì phòng ngừa người khác phát hiện thi thể, cố gắng che giấu, tuyệt đối không để cho người khác đào bới ở Dược sơn, tránh xảy ra việc lộ ra thi thể tộc nhân Phùng gia.
Hắn âm thầm quan sát, phát hiện Liễu Đình cẩn thận dặn dò đám người Ngụy Lập, muốn bọn họ giữ kín bí mật, tất nhiên là muốn tận lực che giấu chuyện xảy ra hôm nay.
Hắn cũng không phải muốn che giấu bí mật bên trong Dược sơn vĩnh viễn, chỉ cần khoảng thời gian này trôi qua, đợi cho đến khi tộc nhân Giác Ma tộc có thể thông qua Không Gian Truyền Tống trận trở về U Minh đại lục, vậy bí mật bên trong Dược sơn có lộ ra cũng không sao.
Cho nên hắn chỉ cần trong khoảng thời gian gần nhất, bí mật bên trong Dược sơn không bị người ngoài phát hiện, cùng xem như là đạt được mục đích.
Liễu Đình cùng các võ giả trẻ tuổi Tinh Vân các xử lý sạch sẽ sự việc Lăng gia trấn, cũng không tiếp tục ở lại, liền nhanh chóng rời khỏi.
Tần Liệt không có vội đi.
Thông qua Hàn Băng chi nhãn, hắn từ Lăng gia trấn xuyên tới khu vực huyền băng bên dưới Cực Hàn sơn mạch.
Lúc này hắn liền ngồi trên thân thể Mãng Vọng Cự Linh tộc bị đóng băng, trên đỉnh núi băng, ngay lúc hắn chợt lóe lên, linh hồn Mãng Vọng liền ngưng hiện thành mãng xà lôi điện hiện ra.
“Ngay khi ở Độc Vụ trạch, sau khi ta giúp ngươi vây khốn những người đó, ta liền bay vào Cực Hàn sơn mạch để nhập vào thân thể này”. Linh hồn Mãng Vọng chợt lóe ra điện quang trước người Tần Liệt, nói: “Hy vọng có một ngày ngươi có thể thực hiện lời hứa, giúp tộc nhân ta giải trừ hàn băng phong ấn. Ta cam đoan tộc ta sẽ không làm tổn hại Xích Lan đại lục, một khi phong ấn được giải trừ, chúng ta liền sẽ rời khỏi”.
Mãng Vọng biết Tần Liệt lo lắng cái gì, cho nên thận trọng chứng tỏ thái độ là sẽ không lưu lại ở Xích Lan đại lục.
Băng Đế phong ấn Cự Linh tộc, toàn bộ đều bị hàn băng đông cứng lại, trấn áp nơi sâu bên trong Cực Hàn sơn mạch, việc này đã xảy ra từ rất lâu.
Hiện tại Tần Liệt đến xem, dùng Hàn Băng chi nhãn bao phủ người này, cảnh giới Băng Đế khủng bố đến không thể tưởng tượng nổi, không có thẳng tay giết chết Cự Linh tộc. Tất nhiên cũng là có ý định cho bọn họ một con đường sống.
Cách đây nhiều năm, dưới sự thống lĩnh của Lý Mục tiến nhập vào nơi này, Hàn Băng chi ý nơi này quanh năm không tan rã, có thể ngộ được ý cảnh Băng Đế lưu lại.
Có thể là ẩn ý sâu bên trong sớm đã được định đoạt, có lẽ hắn chính là cơ hội của Cự Linh tộc, Băng đế lưu lại Hàn Băng chi ý để hắn có thể ngộ ra tinh diệu, cũng có khả năng chính là để cho hắn gỡ bỏ phong ấn nơi này.
Tự an ủi chính mình như vậy, mâu thuẫn trong lòng Tần Liệt dần dần vơi đi.
Hắn cũng thật tình giúp Cự Linh tộc giải trừ phong ấn, quan tâm đến việc giúp đỡ chủng tộc này bị đóng băng nhiều năm.
“Xem ra ta nên lưu ý nhiều hơn một chút”. Tần Liệt gật gật đầu.
Trong mắt Mãng Vọng toát lên vẻ hưng phấn.
“Hàn Băng ý, Hàn Băng ý. Có Hàn Băng chi nhãn...”.
Yên lặng suy tư, Tần Liệt ngay tại trên đỉnh núi băng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, hắn một mặt vận khởi Hàn Băng quyết, mặt khác cảm thụ khí tức rét lạnh nơi này.
Hàn Băng chi nhãn cũng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng tinh thần lực thăm dò huyền điệu bên trong.
Hàn Băng chi nhãn trong mắt Bát Cực thánh điện là một kiện không gian linh khí huyền diệu.
Dựa vào Hàn Băng chi nhãn, hắn có thể tùy ý ra vào nơi này, chỉ cần một xuất hiện một ý niệm trong đầu kích phát điểm then chốt của Hàn Băng chi nhãn, hắn có thể trong nháy mắt na di.
“Không Gian Truyền Tống trận, không gian linh khí...”.
Tần Liệt nhíu mày trầm tư, trong lúc vô tình liền có lượng lớn sợi băng ti như hàn vụ, hết sợi này đến sợi khác tập trung lại.
Khi hắn vận khởi Hàn Băng quyết, hàn khí lạnh lẽo nơi này đều bị hấp dẫn mà tụ tập lại.
Trong khoảng thời gian rất nhanh, toàn thân Tần Liệt bị đông lạnh lại, khối băng nham dày cộm từng chút một bao phủ lấy thân thể hắn.
Linh hồn mãng xà Mãng Vọng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn quan sát trong chốc lát, yên lặng quay lại bản thể.
Hắn dường như biết Tần Liệt lĩnh ngộ tinh túy Hàn Băng ý, cũng không phải một sớm một chiều trong một thời gian ngắn mà đạt được, cho nên hắn quay về bản thể kiên nhẫn chờ đợi.
Tần Liệt lần đầu nhận thức nên thực sự rất nghiêm túc nghiên cứu Hàn Băng chi nhãn.
Tinh thần lực hắn xâm nhập vào Hàn Băng chi nhãn, liền nhìn thấy điểm then chốt mà hắn thường xuyên kích hoạt - một khối tinh thể trong Hàn Băng chi nhãn
“Ồ”.
Tần Liệt nhịn không được thở nhẹ ra âm thanh, hắn thu hồi tinh thần niệm trong đầu lại, nghiêm túc đánh giá Hàn Băng chi nhãn trong tay.
Hàn Băng chi nhãn mà hắn xem xét chính là một khối băng cầu màu trắng bạc, bên trong băng cầu có một tinh thể mà hắn thường xuyên kích hoạt.
Cho tới giờ thì hắn chi cần dùng hàn băng lực va chạm vào tinh thể bên trong băng cầu là toàn thân hắn liền bị hàn băng đông cứng, sau đó có thể bước vào nơi này.
Từ trước đến giờ hắn chỉ xem Hàn Băng chi nhãn là một công cụ dùng làm phương tiện ra vào nơi này, nhưng hôm nay đánh giá tỉ mỉ lại bỗng nhiên hắn phát hiện tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn này dường như có chút kỳ lạ.
Hắn bỗng nhiên đặt Hàn Băng chi nhãn trên mặt đất, sau khi xem xét một chút thì Tần Liệt cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu nhìn kỹ tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn thì nó rõ ràng chính là tròng mắt.
Hàn Băng chi nhãn này, nói không chừng nó chính là một con mắt?
Vẻ mặt Tần Liệt bỗng nhiên trở nên cực kỳ quái dị, hắn lần nữa nhặt Hàn Băng chi nhãn lên, cảm giác cũng không giống.
Đây thực sự là con mắt đã thay đổi!
Không biết vì sao hắn bỗng nhiên vô cùng chắc chắn Hàn Băng chi nhãn này, tuyệt đối là ánh mắt của một hung thú!
Sau khi luồng suy nghĩ này dâng lên trong đầu, hắn lần nữa dùng tinh thần lực xâm nhập vào tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn - bên trong tròng mắt.
Trước kia hắn rót hàn băng lực vào tinh thể bên trong, mạnh mẽ dùng hàn băng lực kích hoạt tinh thể.
Hôm nay hắn không phải dùng hàn băng lực mà dùng ý thức linh hồn như đang quan sát Linh Trận đồ, dùng tinh thần lực như châm nhọn, đâm vào bên trong tinh thể!
Hắn cũng từng dò xét qua tinh thể bên trong Hàn Băng chi nhãn, nhưng mỗi khi tinh thần lực xâm nhập vào ngăn chặn lại ở bên ngoài.
Nhưng lần này, thật thần kỳ, hắn không gặp phải một tí lực cản nào, tinh thần niệm trong đầu hắn hầu như ngay tức khắc xâm nhập được vào tinh thể bên trong.
Vô số toái quang, điện quang hỗn tạp, hòa lẫn với một cỗ khí tức lạnh thấu xương, ầm ầm từ trong tinh thể tuôn ra như quấn lấy luồng tinh thần lực của Tần Liệt, sau đó trực tiếp lao mạnh vào trong não hải Tần Liệt.
Băng quang chói lọi từ Hàn Băng chi nhãn trong tay Tần Liệt bạo lộ ra, một cỗ cực hàn chi lực từ trong băng cầu truyền ra mạnh mẽ đến nỗi làm cho Mãng Vọng cũng bị kinh động.
“Rắc rắc rắc!”.
Âm thanh đông lạnh từ trên người Tần Liệt truyền ra, chỉ trong một chốc băng cứng liền bao trùm toàn bộ thân thể hắn, không ngừng dày hơn vào cao lớn hơn.
Linh hồn Mãng Vọng một lần nữa bay ra, ở một bên nhìn Tần Liệt lộ vẻ kinh dị.
Cứ như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lấy Tần Liệt làm trung tâm, băng cứng dày đặc liền bạo tăng ra trái phải mười thước, khiến cho Tần Liệt như bị sông băng nhỏ đóng băng lại.
Thoạt nhìn thì Tần Liệt giống như ở một khối huyền băng ở nơi đây, có một người bị phong ấn trong khối băng mới này.
Tần Liệt không hề cảm giác dị thường trên thân thể, không biết lượng lớn khí tức của hàn băng đang ào ào lao nhanh tới hắn dùng tốc độ cực nhanh để đông cứng hắn.
Ở trong não hải có vô số toái quang, điện quang, toái niệm hòa hợp với một cỗ lạnh thấu xương như khí tức băng hàn, như vụn băng ngưng tụ thành một cơn lốc điên cuồng vặn vẹo.
Hắn muốn ôm lấy đầu kêu gào nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể bị động chịu đau đớn mà cả đời cũng khó có thể mà quên được.
Mãng Vọng ngay bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ràng băng quang đẹp mắt không ngừng nở rộ từ băng cầu trong tay Tần Liệt
Băng quang này thẩm thấu từng chút một vào trong cơ thể Tần Liệt, xuyên thẳng đến sâu bên trong não hải hắn.
Mãng Vọng vừa sợ lại vừa lo ngại, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn Tần Liệt ngay lúc này cũng không biết nên làm cái gì cho đúng.
Nhưng hắn lại kinh hỉ phát hiện, Hàn Băng ý đóng băng hắn và đóng băng tộc nhân hắn bỗng trở nên cực kỳ sinh động
Vô số đạo băng ti băng tuyến mà mắt thường không thể nhìn thấy, vốn quấn quanh trên thân thể hắn cùng tộc nhân hắn, siết chặt bọn họ làm cho bọn họ không thể động đậy được.
Ngay lúc này băng ti, băng tuyến như điện quang phóng ra và đang di động quỷ dị trên thân thể họ.
Hắn lập tức hiểu rõ, băng ti băng tuyến này đều là kỳ biến do băng cầu trong tay Tần Liệt và Tần Liệt ảnh hưởng mà thành
Mãng Vọng hết sức kinh ngạc, trong lòng sinh ra hy vọng mãnh liệt, mong rằng tộc nhân có thể được giải khai phong ấn, có thể tiếp tục được nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng ngay khi hắn dự tính dùng toàn bộ sức mạnh để giúp Tần Liệt thì lại phát hiện không còn băng quang lóe mắt phóng ra nữa.
Ngay lúc này, vẻ mặt thống khổ không chịu đựng nổi của Tần Liệt cũng dần dần hòa hoãn lại, chậm rãi bình tĩnh lại.
Mãng Vọng cũng không biết lúc này trong não hải Tần Liệt xuất hiện kỳ quan là một màn lưu tinh sáng chói.
Từ Hàn Băng chi nhãn phóng xuất ra toái quang điện mang, ý niệm, hồn ti đang ở trong não hải Tần Liệt như cơn lốc tàn sát bừa bãi, tàn phá hồn phách tâm linh hắn khiến cho hắn thống khổ.
Sau đó năng lượng quái dị này lại trùng hợp kỳ diệu, ngưng tụ lại như xếp gỗ chồng lên nhau từng chút một, ở bên trong não hãi hắn xuất hiện một kỳ quan làm rung động linh hồn hắn - nơi huyền băng được thu nhỏ ngàn vạn lần!
Những dòng sông băng được thu nhỏ vô số lần hiện ra ở trong não hải hắn.
Bên trong ba mươi tám tòa sông băng đều phong ấn ba mươi tám đầu hung thú viễn cổ, mỗi một đầu hung thú đều trong suốt lấp lánh, băng quang băng ti lóe ra che kín trên người.
“Hình chiếu linh hồn?”.
Sau khi đau đớn biến mất, trong lòng Tần Liệt không khỏi hiện ra suy nghĩ này, đánh giá cẩn thận cảnh tượng trong não hải có vẻ hư ảo này.
Nơi mà hiện lên trong não hải hắn là một dãy đỉnh băng, mỗi một tòa đều có hung thú bên trong, không sai chút nào.
“Tất cả đều là ảo cảnh sao?”.
Nghĩ như vậy, hắn thử đi tháo gỡ băng ti băng tuyến đang trói buộc Mãng Vọng, hắn khẽ động linh hồn ý thức.
Thần kỳ vô cùng, ở trong não hải hắn, một mảnh băng tia sáng bóng từ trên bản thể Mãng Vọng bị hắn kéo sang một bên.
“A!”.
Bên ngoài, hắn nghe rõ âm thanh Mãng Vọng đang mừng như điên: “Ta, hàn băng phong ấn trên người ta đã có một đạo bị giải khai”.
Mở mắt ra, Tần Liệt nhìn mạnh về phía Mãng Vọng, lại nhìn sông băng dưới thân.
Chỉ thấy bên trong sông trong suốt băng dưới thân, một băng quang sáng trong cực kỳ rõ ràng, nhưng lại từ bên trong đỉnh băng di chuyển
Linh hồn Mãng Vọng ngưng tụ thành hình dạng mãng xà, kịch liệt vặn vẹo, cực kỳ hưng phấn, như nhìn thấy hy vọng đầy cơ hội thoát khỏi ra nơi này.
Tần Liệt tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng chấn động kịch liệt, lập tức hiểu được.
Ngay khi tinh thần hắn đang rung động ở trong não hải hắn xuất hiện kỳ quang, trong phút chốc liền hóa thành từng đám lưu quang quay nhanh về Hàn Băng chi nhãn
Trong não hải hắn hiện lên cảnh tượng thần kỳ, giống như là hư cảnh bị cuồng phong quét qua, trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới thân.
Không hiểu nguyên nhân tại sao mà băng quang sáng trong toát ra từ bên trong sông băng quỷ dị, không ngờ nhanh chóng rút trở về.
Rút vào trên thân hình khổng lồ của Mãng Vọng, tiếp tục giam cầm thân thể Mãng Vọng làm cho hắn vừa mới sinh ra ngọn lửa hy vọng, ngay tức khắc liền bị dập tắt.
“Thế này là sao? Là sao vậy”. Mãng Vọng mờ mịt thất thố.
Tần Liệt hoàn toàn hiểu rõ.
Hàn Băng chi nhãn chẳng những là công cụ ra vào nơi đây, mà còn chưởng khống nơi này, tóm lại là một vật rất quan trọng!
Hắn muốn giúp Cự Linh tộc thoát vây, căn bản hoàn toàn không cần lĩnh ngộ Hàn Băng ý, không cần dùng Hàn Băng ý cảnh chậm rãi phá giải Băng chi cấm chế trên trên người Mãng Vọng và Cự Linh tộc.
Hắn chỉ cần sử dụng Hàn Băng chi nhãn giống như vừa rồi, tái hiện lại cảnh tượng trong não hải hắn và giải khai cấm chế trong đó, có thể hoàn toàn xóa bỏ được phiền toái của Cự Linh tộc.
Chỉ cần làm như vậy, Cự Linh tộc lập tức có thể thấy lại ánh sáng mặt trời, Mãng Vọng sẽ được quay trở về nơi gọi là quê hương!
“Thì ra là như vậy, thì ra Lý thúc giao Hàn Băng chi nhãn này cho ta không chỉ đơn giản là công cụ ra vào”. Tần Liệt chìm đắm vào trong rung động thật lớn.
Nhưng hắn không có giải thích với Mãng Vọng, thật sự vì Cự Linh tộc mà cởi bỏ phong ấn, hắn lại cảm thấy do dự có nên thực hiện việc này hay không.
/2116
|